Tôi tên là Tần Tuế.
Quên mất có bao nhiêu lần thiếu chút nữa bị mẹ bỏ chet đói, thiếu chút nữa bị đánh chet, thiếu chút nữa sinh bệnh đến chet.
Nhưng tôi vẫn cắn răng sống sót.
Tưởng rằng khi trưởng thành thoát khỏi gia đình này, là có thể sống một cuộc sống mới.
Nhưng tôi tìm việc làm sẽ không ai nhận, đi trên đường sẽ bị đánh đập, thuê phòng nửa đêm cũng sẽ bị cạy cửa, còn có thể bị người kéo vào hẻm nhỏ......
Loại chuyện này quá nhiều.
Giống như là có một cỗ lực lượng vô hình, đang ép tôi đi vào đường cùng.
Mỗi khi tôi cắn răng đấu tranh với lực lượng đó, đổi lại đều là sự trả thù mãnh liệt hơn.
Tôi vẫn không biết mình rốt cuộc đắc tội với ai, chỉ có thể đem hết thảy đều quy kết do tôi xui xẻo.
Cho đến khi tôi nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, cấp cứu không có hiệu quả.
Lúc sắp tắt thở, một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo hoa lệ giống như công chúa xuất hiện.
Tên cô ấy là Tô Miên.
Cô ấy nói với tôi rằng theo kế hoạch của mẹ cô ấy và cha nuôi, cô ấy đã thay thế tôi và sống cuộc sống của tôi.
Có lẽ là do hận ý của tôi quá lớn, tôi trọng sinh rồi.
Trọng sinh lại tôi cầm dao đ â m bị thương kẻ có ý đồ bất chính với tôi, khó khăn lắm mới từ trong hẻm nhỏ chạy trốn ra được.
Tôi đem tất cả tiền trên người, đều dùng để điều tra địa chỉ nhà Tô Miên.
Thật vất vả mới tìm đến được biệt thự tấc đất tấc vàng này.
Và tự giới thiệu mình, nói tôi là thiên kim thật.
Tôi không có lựa chọn, nếu như không làm như vậy kết cục của tôi sẽ giống như kiếp trước, bị dồn vào đường cùng.
Nhưng làm như vậy, tôi cũng đang đánh cược.
Cha tôi quả nhiên là chủ mưu hại tôi, người tôi có thể trông cậy vào chỉ có mẹ tôi.
Nhưng mặc dù bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, nhưng cả đời lại bị người bên gối của mình lừa gạt, có phải chứng tỏ bà ấy không quan tâm đến con gái ruột như tôi, hoặc là bà ấy là một người yêu mù quáng?
Nhưng khi tôi thật sự tiếp xúc với bà ấy, tôi phát hiện không phải như vậy.
Bà rất khôn khéo, chỉ là chưa bao giờ hoài nghi người nhà của mình, bà cũng rất quả cảm, muốn làm cái gì thì sẽ dũng cảm đi làm.
Bà ấy.... rất yêu tôi.
Chuyện này đối với bà là đả kích rất lớn, nhưng bà không có oán giận qua một câu, chỉ nghĩ đến chuyện nên bồi thường tôi như thế nào.
Mặc kệ tôi làm cái gì, bà đều yên lặng ủng hộ, chưa bao giờ nói một câu không.
Tôi vốn chỉ là muốn báo thù, đối với tình thân chưa bao giờ ôm ảo tưởng dư thừa.
Có nhiều thứ vẫn không chiếm được, cũng không dám hy vọng xa vời.
Nhưng bà ấy khiến tôi cảm nhận được cảm giác được yêu thương.
Tôi cũng không thể không cố gắng đối xử tốt với bà ấy.
Khi còn bé tôi từng lấy lòng mẹ nuôi của mình, đổi lấy chính là bà ta càng thêm ác ý với tôi.
Từ đó về sau, tôi giống như không biết nên làm cho người ta vui mừng như thế nào, tôi cũng có thể cảm nhận được mẹ tôi đang nghĩ cách bồi dưỡng tình cảm với tôi.
Chúng tôi đều vụng về tử tế với nhau.
Lúc Tô Miên muốn người ta lấy mạng tôi, tôi cũng không ngoài ý muốn nhưng trước tiên tôi nghĩ tới mẹ tôi, nếu Tô Miên xảy ra chuyện, bà có khổ sở hay không?
Cho dù bà ấy tỏ thái độ ủng hộ tôi, tôi vẫn không lấy tính mạng Tô Miên.
Người phụ nữ nhìn như kiên cường này trên thực tế rất yếu ớt, động một chút là rơi nước mắt, nhưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ nói không sao.
Tôi không muốn bà ấy bị tổn thương nữa.
Cho nên sau khi Tô Miên tiến vào phòng Trịnh Cường, tôi liền báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát đến, Tô Miên bị giày vò đến mất nửa mạng, nhưng tốt xấu gì cũng không chet.
Sau này, Tô Miên sẽ ở trong tù cả đời.
Càng tươi đẹp, cuộc sống trong bùn nhão lại càng gian nan.
Bất kể là vì mẹ, hay là vì chính mình, tôi cũng sẽ không để Tô Miên dễ dàng chet đi.
Cô ta ác độc như vậy, đáng phải chịu thống khổ cả đời.
Bình luận facebook