"Cô Lâm, đây là bàn làm việc của cô. Lục tổng đã nói với tôi rằng cô học chuyên ngành quảng cáo, đúng lúc phòng Marketing cần một vị trí quản lý, nên chúng tôi đã sắp xếp cô đến đây làm"
"Được rồi, cảm ơn cô".
Tôi sắp xếp đồ đạc lên bàn làm việc, nhìn đồng hồ thì phát hiện vẫn còn sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc.
Phòng dành cho quản lý là một văn phòng lớn, đối diện là phòng của nhân viên. Thiết kế này có một cảm giác như khi bạn học cấp ba, lớp học của bạn ngay đối diện với văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Không ngờ, Lục Trầm lại giao cho tôi một vị trí quan trọng như thế. Thấy còn sớm, nên tôi quyết định đi lên phòng Lục Trầm.
Dĩ nhiên, không có chuyện riêng gì cả, chủ yếu là để hỏi xem kế hoạch công việc là gì.
"Đến khá sớm, đây là toàn bộ công việc hiện tại của phòng Marketing, có những việc đã hoàn thành, đang tiến hành, và cả những việc chưa bắt đầu, em mang về mà xem".
Lục Trầm ngồi sau bàn làm việc, không cần ngẩng lên cũng đã biết là tôi bước vào. Anh đeo một cặp kính có gọng bằng bạc, kết hợp với bộ com-lê chỉnh tề, mang lại cảm giác Phật sống khó gần.
Bỗng nhiên tôi có một cảm giác mãnh liệt muốn lao đến lột bỏ kính của anh và tháo cravat của anh...
Cuối cùng tôi cũng hiểu khi Chu U Vương đốt lửa trên đài để đổi lấy nụ cười của Bao Tự cảm thấy thế nào.
***Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu. Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một "Hồng nhan họa thủy" nghĩa là Người đẹp làm hại đất nước), thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và có ảnh hưởng trong lịch sử.
Nhưng thật đáng tiếc, tôi có lòng nhưng không đủ can đảm, đúng, tôi quá nhát gan. Tôi cầm một chồng tài liệu, lướt qua rồi không nhìn nữa, ngồi đối diện quan sát Lục Trầm.
"Giao cho tôi vị trí quản lý, anh có ý gì?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Lục Trầm không giải thích, trông anh ta có vẻ bận rộn, bận đến mức ly cà phê trên bàn còn chưa kịp uống đã nguội ngắt.
Tôi cầm lấy ly cà phê đó và bước ra ngoài, hỏi trợ lý về vị trí của phòng nước.
Cà phê Lục Trầm uống là cafe nguyên chất, không thêm sữa cũng không thêm đường. Đừng hỏi tôi làm sao biết, tôi chỉ tò mò nếm thử một ngụm, khổ sở đến nỗi tôi muốn cắt lưỡi mình đi.
Những ngày qua anh ta ở nhà tôi, tôi có nghe dì Lục than phiền về việc dạ dày của Lục Trầm không tốt. Nhìn ly cà phê đen, tôi không suy nghĩ thêm nữa mà quyết định đổ đi. Tiện tay tôi cũng thu gom cả bột cà phê và hạt cà phê trong phòng nước. Uống cà phê đen khi bụng đói? Đừng bao giờ nghĩ đến!
Sau đó tôi lấy một cốc thủy tinh, pha một cốc nước chanh mật ong đem lại cho anh. Nhìn thời gian gần đến giờ làm việc, tôi ôm chồng tài liệu, đi dép cao gót về phía thang máy.
Thời gian làm việc thang máy thường xuyên đông người, tôi quyết định đi thẳng vào thang máy riêng. Tôi vốn là người đi cửa sau, vậy thì dùng thang máy riêng của tổng giám đốc thì sao nào?!
Phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi ôm tài liệu về văn phòng của mình.
"Cô ấy là quản lý mới à?"
"Trông cô ấy còn trẻ quá, hơn nữa còn đi thang máy riêng của tổng giám đốc nữa kìa."
"Chắc không phải là người nhà có mối quan hệ đặc biệt chứ?"
"Không lẽ cô ấy có quan hệ với tổng giám đốc, không phải là phu nhân tương lai đấy chứ?
"Shh, đừng nói nữa, cẩn thận người kia nghe thấy lại nổi giận."
"Quản lý mới này không biết trụ được bao lâu"
"Trông cô ấy xinh đẹp và trẻ trung như vậy, lại có mối quan hệ không nhỏ với tổng giám đốc, chắc sẽ không vừa mắt người kia đâu nhỉ".
Tôi ngồi trong văn phòng nghe những lời đồn đoán này, không khỏi tò mò về "người kia" mà họ nhắc tới.
Quả nhiên, nơi nào có người, nơi đó sẽ có tranh đấu, kể cả tập đoàn lớn như Lục thị cũng không ngoại lệ.
Bình luận facebook