• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] TRÂM PHƯỢNG (3 Viewers)

  • Phần I

1.

Hôn phu cũng là thanh mai trúc mã của ta, Cố Minh Chương, vừa nói ra hai chữ từ hôn lập tức bị phụ thân hắn cho một cái tát.

Cố Minh Chương cố chấp quỳ trước từ đường, dù bị quất roi liên tục vào lưng vẫn ngẩng cao đầu, không chịu nhận sai.

Vừa mới có một trận tuyết lớn, lông mày và lông mi hắn đã phủ một tầng sương giá.

Hôm nay là lễ cập kê của ta, Cố Minh Chương nửa đêm mới về, trên người còn nồng nặc mùi rượu.

Cố lão gia nổi giận đùng đùng, trói hai gã sai vặt bên người Cố Minh Chương lại hỏi, liền biết được hắn bận ở trên thuyền hoa tranh hoa khôi với người ta.

Vung vàng vung bạc ra, một ca kỹ vô danh lập tức thuộc về hắn.

Đêm nay gió lớn, tuyết dày đến mắt cá chân.

Khi nha hoàn Lục Yên báo lại, ta vội vàng khoác áo choàng đội tuyết chạy tới, trời tối tuyết trơn, ta không cẩn thận ngã một cái, tay rướm máu.

Ta cũng chẳng kịp lau, ta biết Cố bá phụ luôn nghiêm khắc, sợ bá phụ sẽ thật sự đánh Cố Minh Chương.

Khi ta đến Cố bá phụ đã đánh nát hai cây roi mây, Cố Minh Chương vẫn ngẩng đầu quỳ thẳng tắp trước linh vị cha ta.

Ta khuyên Cố bá phụ đừng tức giận, Cố Minh Chương lại oán hận nhìn ta chằm chằm:

“Chẳng lẽ ngoài Cố Minh Chương ta, thiên hạ này hết nam nhân rồi hay sao?”

“Sao ngươi cứ phải không biết liêm sỉ quấn lấy ta vậy?”

Lần đầu tiên Cố Minh Chương nói chuyện với ta như vậy, ta ngây ngẩn cả người.

Mới vừa rồi vội vàng chạy tới bị ngã cũng không thấy đau, giờ ta lại cảm thấy vết thương trên tay đau đến thấu xương.

Thấy mặt ta tái nhợt, Cố Minh Chương tựa hồ có chút hối hận, nhưng hắn chỉ mím mím môi, quay đầu đi không nhìn ta nữa.

“Súc sinh!”

Mắt thấy roi mây trong tay Cố bá phụ lại giơ lên, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng Cố bá mẫu:

“Là ta dung túng cho Minh Chương, ông muốn đánh thì đánh cả ta đây này.”

Cố bá phụ ngẩn người.

“Ông chỉ biết Minh Chương hồ nháo, thế ông có biết nó đi theo ai hồ nháo không?”, Cố bá mẫu lạnh mặt: “Là Lý Nhạn.”

Lý Nhạn?

Muội muội của Quý phi?

Nghe thấy cái tên này, tinh thần Cố Minh Chương tươi tỉnh hẳn lên, hắn quay lại nhìn ta rồi lại nhanh chóng quay đi.

Cố bá phụ chần chừ một lát: “……Cũng không thể dung túng cho nó làm loạn được! Nó như vậy chẳng phải sẽ phụ lòng Lệ nhi sao!”

Cố bá mẫu nắm tay ta, vẻ mặt từ ái:

“Có cái gì mà phụ hay không?”

“Bốn năm nay chúng ta chưa từng bạc đãi Lệ nhi, cũng coi như không khiến phụ thân con bé thất vọng.”

“Huống hồ Minh Chương cũng tới tuổi thành thân rồi, một thê một thiếp thì có làm sao.”

Nghe Cố bá mẫu nói vậy, mặt Cố Minh Chương bỗng nhiên giãn ra, ngay cả Cố bá phụ cũng không nói được gì.

Một thê một thiếp, đương nhiên muội muội Quý phi sẽ là chính thê, còn ta làm thiếp.

Gió bỗng lớn hơn, thổi qua khiến tâm ta tê tái.

“Đứa nhỏ Lệ nhi này luôn hiểu chuyện, hẳn là sẽ hiểu mấy lời nói giỡn khi còn nhỏ cũng không tính là gì.”

Đúng vậy, mấy câu nói giỡn khi còn nhỏ, tính làm gì.

“Con sẽ cưới Lệ nhi làm nương tử!”

Cố Minh Chương là đại công tử phủ Cố quốc công, được cả phủ cưng chiều như ngọc.

Còn ta được đưa vào Cố phủ từ năm mười tuổi, khi đầu còn mang khăn tang.

Cả kinh thành này đều nói ta một bước lên mây, gà hóa phượng hoàng, nếu không phải cha ta hy sinh mạng sống đổi lấy một mạng cho cha Cố Minh Chương, thì với căn cơ dòng dõi nhà ta, ta cả đời cũng chỉ là một nữ tử bình dân áo vải.

Ngày đó là tuần đầu phụ thân, Cố lão gia đứng trước linh vị phụ thân, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, đặt vào tay ta chiếc trâm phượng bằng vàng gia truyền của Cố phủ.

“Hiền đệ cứ yên tâm ra đi thanh thản, ta nhất định sẽ coi Tô Lệ như nữ nhi của mình.”

Cố Minh Chương hơn ta ba tuổi, bốn năm trôi qua, ta với Cố Minh Chương cũng có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Dù rằng năm ta mười tuổi, hắn hại ta rơi xuống hồ rồi mắc bệnh hen suyễn, năm ta mười hai tuổi, hắn làm mất chiếc trâm vàng mẹ để lại cho ta trong một trận chọi gà, năm ta mười ba tuổi, hắn đưa ta đi hội đền Nữ Oa nương nương rồi để lạc ta…..

Nhưng dù ta khóc lớn đến mức nào, chỉ cần Cố Minh Chương cho một cây kẹo hồ lô, một viên ô mai nhỏ, nhất định có thể dỗ được ta.

Cố Minh Chương cho rằng ta dễ dỗ, lại không biết là vì ta thật sự thích hắn.

Thích hắn từ năm ấy, khi hắn mới mười ba tuổi.

Cố Minh Chương mười ba tuổi kéo ta ra sau lưng bảo hộ.

Hôm đó chúng ta đi ăn trộm trái cây ở vườn của tửu phường phố đông, bị người ta bắt được, chưởng quầy tửu phường dẫn cả hai về phủ tố tội.

“Cha! Con sai rồi! Con không dám nữa!”

Cố bá phụ đương nhiên là rất tức giận, Cố Minh Chương ăn roi lằn mông.

Cố bá mẫu lại cảm thấy chuyện đó cũng không sao, chỉ trêu chọc ta: “Lệ nhi cứ đi theo Minh Chương nghịch ngợm vậy, cẩn thận sau này không gả được đâu.”

“Con sẽ cưới Lệ nhi làm nương tử!”

Cố Minh Chương kéo ta ra sau lưng bảo hộ, nói rất dõng dạc.

Cố bá phụ bị chọc cho bật cười, nhưng phạt quỳ vẫn không thể miễn.

Chờ mọi người đi rồi, Cố Minh Chương lặng lẽ dịch đến bên cạnh ta, lén đưa cho ta một trái mơ nho nhỏ, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Nè, bọn họ không biết ta còn giấu một trái.”

Trái mơ kia còn chưa chín, bị hắn giấu trong tay áo, hơi âm ấm.

Ta chợt nghĩ lại câu nói của hắn vừa rồi, mặt nóng lên.

Cố Minh Chướng sát lại, gần đến mức ta có thể thấy một tầng lông tơ mỏng phát sáng trên mặt hắn.

“Mau ăn đi, không phải muội thích ăn mơ nhất sao.”

Thấy ta không nói gì, Cố Minh Chương lại lải nhải: “Sao vậy? Muội lo ta bị đánh à? Không sao đâu, cha ta còn chưa ăn cơm, đánh chẳng đau gì cả.”

Ta đỏ mặt cắn một miếng trước mặt hắn, hắn mới yên lòng, cười với ta: “Ngon lắm phải không?”

Không ngon.

Vị của trái mơ kia đến bây giờ ta vẫn còn nhớ.

Đó là trái mơ chua nhất chát nhất ta từng ăn, cắn một miếng mà tê từ lưỡi đến tận ruột.

“……Ngon lắm.”

Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương cười, nhưng cười lớn làm vết thương trên mông bị cọ xát, hắn nhe răng trợn mắt: “Vậy được rồi, lần sau ta lại hái cho muội.”

2.

Sau ngày Cố Minh Chương bị đánh, Lý Nhạn tới cửa bái phỏng.

Chuyện của hắn với Lý Nhạn, ta cũng đã mơ hồ đoán được xuất phát từ đâu.

Nửa năm trước, Cố bá mẫu nói là tìm được bức họa rất đẹp, gọi ta với Cố Minh Chương đến xem.

Là bức họa vẽ một buổi yến tiệc của các quý nữ, trong tranh các quý nữ hoặc là đang tươi cười trò chuyện, hoặc là rũ mắt trầm tư.

Hắn chỉ vào một thiếu nữ đang thả cần câu cạnh bờ sông, kinh hỉ vỗ tay: “Ta biết nàng ấy là nữ mà!”

Đó là Lý Nhạn, muội muội của Quý phi nương nương đang đắc sủng, nhắc đến nàng, ngay cả phu tử kiên nhất nhất ở Quốc Tử Giám cũng phải lắc đầu, nói nàng bất hảo bất kham.

Ta không biết bọn họ quen nhau từ bao giờ.

Ta thử hỏi Cố Minh Chương, hắn lại mất kiên nhẫn xua xua tay: “Nói muội cũng không hiểu đâu.”

Ngày ta làm lễ cập kê, hắn cùng Lý Nhạn nữ giả nam trang đến hoa lâu đối diện sòng bạc làm một cuộc cá cược, hai người ôm hai ca nữ mới của hoa lâu, vung vàng vung bạc, xem ai chiếm được mỹ nhân Tần Hoài đầu bảng của hoa lâu.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bọn họ đã quen nhau từ nửa năm trước.

Cố bá mẫu rất thích Lý Nhạn, lôi kéo tay nàng nói chuyện cả nửa ngày, thân thiết như mẹ con.

Cố bá mẫu nói mình vốn là nữ nhi tướng phủ nên cũng giống Lý Nhạn không thích lễ nghi rườm ra, ghét nhất mấy tiểu thư khuê các trì độn cổ hủ, giờ gặp được Lý Nhạn như thấy lại mình hồi trẻ.

Lý Nhạn mặc một thân váy đỏ, rực rỡ như ngọn lửa.

Thấy Cố bá mẫu coi trọng Lý Nhạn như vậy, trên dưới Cố phủ ngay cả bà vú già đi chợ cũng nhiều chuyện, nói thiếu gia nhà mình bị ăn đòn khiến muội muội của Quý phi đau lòng không chịu nổi, tự mình đến thăm.

Khi ta mang dược đến, liền thấy Lý Nhạn đang ngồi bên mép giường Cố Minh Chương oán trách hắn, trách hắn hôm nay lỡ hẹn, còn hỏi hắn thua có phục không.

Có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ nàng ấy khi mặc đồ nữ tử, Cố Minh Chương ngơ ngác nhìn hồi lâu.

Đến khi ta tiến vào, hắn mới hoàn hồn.

Lý Nhạn thấy hắn thất thần, quay đầu lại, thấy dược trong tay ta, cười nói: “Tỷ tỷ chắc là Tô Lệ, muội muội của Cố Minh Chương đúng không?”

Mặt Cố Minh Chương có chút mất tự nhiên, Lý Nhạn lại không phát hiện ra hoàn cảnh bối rối này, vẫn nhìn ta chăm chú.

Bỗng nhiên nàng vỗ tay cười lớn: “Bảo sao ta cứ thấy quen quen! Hóa ra là giống Mẫu Đơn cô nương mà Minh Chương ôm!”

Hắn ôm Mẫu Đơn cô nương? Ca kỹ hoa lâu?

Ta ngượng ngùng cầm bình dược trên tay.

Bên trong là dược ta chuẩn bị, biết Cố Minh Chương không chịu được đắng nên ta đã sắc cả tối, sau đó trộn thêm mật vo thành viên.

Mắt nhìn đống dược xếp thành núi nhỏ trên bàn, ta không biết bỏ dược của mình vào chỗ nào.

“Tỷ tỷ đặt ở đây đi.”

Lý Nhạn tùy tiện gạt hết bao lớn bao nhỏ mình mang đến xuống, cầm lấy bình dược trong tay ta.

Nàng sảng khoái cười với ta, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, kéo tay ta ngồi xuống: “Muội nghe Minh Chương kể về tỷ rồi, tỷ lớn hơn muội hai tháng, lại đến từ phương Nam, bảo sao thật ôn nhu đoan trang.”

“Giờ gặp trực tiếp mới thấy, đúng là như cô nương làm từ tuyết vậy.”

“Dược này là tỷ tự làm à? Minh Chương kể với muội nhà tỷ trước đây mở y quán.”

Tay nàng thật ấm áp, gương mặt tươi cười so với mặt trời còn rạng rỡ hơn.

Tay áo đỏ rực của nàng ấy đặt trên tay áo màu trắng của ta, như một đóa hồng diễm lệ mọc trên tuyết trắng, có bông hồng tươi đẹp như vậy, tuyết đương nhiên chỉ có thể làm nền.

Chẳng trách Cố Minh Chương dù bị đánh vẫn đòi từ hôn.

Lý Nhạn đang ríu rít nói chuyện, nha hoàn bên người Cố bá mẫu tới truyền lời, thỉnh Lý Nhạn cô nương qua đó.

Lúc gần đi, nàng còn lườm Cố Minh Chương: “Tỷ tỷ đẹp vậy mà giấu trong nhà, không mang theo cho ta ngắm với, quỷ hẹp hòi!”

Lý Nhạn kéo ta ra cửa, lặng lẽ tháo xuống một đôi khuyên tai trân châu, đặt vào tay ta: “Tỷ tỷ, lần đầu gặp muội đã rất thích tỷ, chúng ta về sau thường xuyên qua lại nhé.”

Hai viên trân châu kia sáng bóng đều màu, ta còn chưa thấy Cố bá mẫu có trân châu đẹp đến vậy.

Vậy mà nàng tiện tay tháo xuống đưa cho ta.

Bên ngoài tuyết đang rơi, nàng xốc mành căng dù đi ra, còn dặn ta mau quay vào không bị lạnh.

Ta đứng sau tấm mành nhìn theo nàng, nàng dường như nhận ra ánh mắt của ta, quay đầu lại cười với ta.

Cố Minh Chương tự chột dạ, không dám nhìn ta.
Ta lấy chiếc trâm phượng đính ước trong tay áo ra đưa cho Cố Minh Chương: “Trả lại cho huynh.”

Chiếc trâm phượng được ta cất trong tay áo, cầm vào thật ấm áp, mười ba chiếc lông đuôi rực rỡ lấp lánh, như sắp vỗ cánh bay đi.

Cố Minh Chương ngơ ngác nhìn ta, nhưng không đưa tay ra cầm.

Ta đặt trâm phượng trước mặt hắn, lúc này Cố Minh Chương mới thấy vết máu trên tay ta, hỏi theo bản năng: “Hôm qua muội bị ngã à? Có đau không…”

Ngay sau đó hắn lại ý thức được mình nhiều lời, cuống quít ngậm miệng, ngoảnh đầu sang chỗ khác không nhìn ta nữa.

“Bá mẫu rất thích Lý Nhạn cô nương, muội biết.”

“Huynh rất thích Lý Nhạn cô nương, muội cũng biết.”

“Nếu huynh đã nói chúng ta là huynh muội thì từ nay ta sẽ coi huynh như huynh trưởng.”

Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương bỗng dưng nóng nảy, hắn vội vã đứng dậy kéo tay áo ta lại: “Không phải ta không thích… Huống hồ mẫu thân ta nói, có thể để muội làm…”

Làm gì? Làm thiếp à?

Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nhà hắn nghĩ ta tham luyến quyền thế phú quý đến mức ấy cơ à?

Hay là Cố Minh Chương cho rằng ta coi trọng tình cảm bốn năm của cả hai nên có thể vì hắn khom lưng cúi đầu?

“Không nói đến bá mẫu, huynh nghĩ thế nào?”

Cố Minh Chương im lặng, không nói gì.

Ánh nến trong phòng nhẹ lay động theo gió bấc bên ngoài lọt vào, phản chiếu rõ sự chần chờ trong mắt hắn.

Nam nhân yếu đuối lại ích kỉ trước mắt này, ta không hiểu, thiếu niên khiến ta ngưỡng mộ khi xưa sao lại biến thành bộ dáng xa lạ này.

Đâu còn giống thiếu niên bốn năm trước trộm trái mơ cho ta, ăn đòn vẫn còn cười, nói với ta ai làm người nấy chịu.

Khi ta đứng dậy rời đi, tuyết bên ngoài đã rơi dày đến mắt cá chân.

Tháng 12 tuyết rơi dày, vạn vật tiêu điều, đã không còn là mùa mơ nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom