• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] TRÂM PHƯỢNG (2 Viewers)

  • Phần III

5.

Ta mới biết được Lý Nhạn với Cố Minh Chương cãi nhau.

Nguyên nhân là Cố bá mẫu bất mãn với Lý Nhạn, cảm thấy sau khi thành thân nàng không khuyên bảo Cố Minh Chương đọc sách khảo công danh, ngược lại còn cùng hắn đi hoa lâu chơi bời, không phải là một thê tử tốt.

Cố Minh Chương không ngăn được mẫu thân, cũng không khuyên được Lý Nhạn.

Cố bá mẫu chỉ cần nói quá hai câu, Lý Nhạn liền cười lạnh nói bản thân khi chưa xuất giá chưa từng phải chịu ủy khuất thế này, còn nhắc đến chuyện nàng mang bao nhiêu của hồi môn đến, nói chưa từng ăn một hạt gạo của Cố gia.

Nàng có cái lý của nàng nhưng hai chữ “đạo hiếu” áp xuống, Lý Nhạn vẫn không phải đối thủ của Cố bá mẫu.

Ngày ta với Lâm Yến vào cung tạ ơn đã là lần thứ ba bọn họ cãi nhau, Lý Nhạn khóc lóc chạy vào cung Quý phi, ngồi ghé đầu vào đùi tỷ tỷ khóc lóc tố khổ, Cố Minh Chương chạy theo dỗ dành, bị người khác thấy, liền cười hắn sợ vợ.

Cố bá mẫu đương nhiên không muốn nhi tử bảo bối bị người ta gièm pha như vậy, liền nạp cho nhi tử một tiểu thiếp.

Tiểu thiếp kia chính là mỹ nhân đầu bảng tại hoa lâu bọn họ hay lui tới, Mẫu Đơn cô nương.

Từ thân phận thấp kém được trèo lên vị trí tiểu thiếp gia đình quyền quý, Mẫu Đơn cô nương luôn dùng thủ đoạn lôi kéo Cố Minh Chương và Cố bá mẫu, trong hậu trạch không phải gió đông đè gió tây, chính là gió tây đè gió đông, Cố Minh Chương kẹt ở giữa, đương nhiên không dễ sống.

Việc này cũng chẳng liên quan đến ta, nhưng nghe tin đồn nhảm nhí truyền đến, nói Cố Minh Chương trong lúc cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu uống say, thổ lộ tâm sự rằng Mẫu Đơn cô nương có vài phần giống ta, mà hắn ban đầu cũng là vì không lay chuyển được ý mẫu thân nên mới cưới Lý Nhạn.

Mưa phùn rơi tí tách trên mái hiên, ta đang ngồi thêu vỏ gối cho Lâm Yến thì có khách nhân tới chơi.

Là Lý Nhạn.

Nàng thu dù lại, so với trước kia gầy ốm hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn, chỉ còn một thân váy đỏ giúp che đậy tinh thần sa sút.

Lâm Yến biết nàng có nhiều chuyện muốn nói với ta nên kiếm cớ đi ra ngoài.

Hương trà bay khắp phòng, Lý Nhạn nói tới chơi nhưng lại chỉ cúi đầu nhìn chung trà trong tay đến xuất thần.

Ta nhất thời không biết nên nói gì.

“Hôm qua muội với Minh Chương cãi nhau.” Một lúc lâu sau, Lý Nhạn mới mở miệng, rồi lại cười tự giễu: “Hắn nói muội muốn bức tử mẫu thân hắn, nói muội không hiền lương thục đức.”

Ta không tiện tiếp lời, chỉ đành im lặng.

“Thế cũng chưa tính là gì, muội vào cửa không đến nửa năm, mẫu thân hắn đã nạp thiếp cho hắn, nói là để sinh con đẻ cái, nỗi dõi tông đường.”

“Muội không hiểu, rõ ràng trước khi thành hôn muội với hắn vẫn vô tư tự tại như thế, sao sau khi thành thân lại muốn muội làm hiền thê, nếu thích hiền thê thì sao lúc trước không cưới một người hiền lương thục đức đi?”

“Có lẽ sau khi thành thân liền không thể giống như trước.” Ta trấn an nàng.

“Vậy tại sao đống quy củ đó chỉ trói buộc một mình muội? Sao Cố Minh Chương vẫn có thể tiêu sái chơi bời? Còn muội lại phải chịu ép trái ép phải?”

Lý Nhạn bỗng nhiên cúi đầu, khóc nức nở:

“Tỷ biết không khi muội với mẫu thân hắn khắc khẩu, Cố Minh Chương như bù nhìn đứng một bên, dù có chuyện gì cũng nói mẫu thân hắn chịu nhiều vất vả, muốn muội nhẫn nhịn một chút, hắn còn nghe mẫu thân xúi giục, nói nếu lúc trước hắn không cưới ta, mà là… mà là cưới tỷ tỷ, thì bây giờ mẹ chồng nàng dâu đã hòa thuận…”

Trái tim ta nhói lên một cái.

Cố Minh Chương dựa vào đâu mà dám nói câu này? Hắn dựa vào cái gì mà giẫm nát lên tâm tư người khác như vậy?

Ta chưa kịp khuyên giải Lý Nhạn câu gì, Lục Yên liền báo Cố Minh Chương tới.

“Chắc là tới nhận lỗi dỗ muội về đấy.” Ta thuận thế khuyên nhủ, “Đợt lát nữa ta nhất định sẽ thay muội mắng cái huynh trưởng không biết tiến bộ này một trận.”

Nghe thấy Cố Minh Chương tới tận đây dỗ dành, sắc mặt Lý Nhạn cũng giãn ra đôi chút, thậm chí còn hiện lên nét thẹn thùng, vậy là vẫn còn tình nghĩa phu thê, nàng hờn dỗi nói để nàng trốn sau bình phong, dày vò hắn một lát mới chịu ra gặp.

Để tránh hiểu nhầm không đáng có, ta nói Lục Yên đi gọi Lâm Yến tới đây.

Cố Minh Chương vội vàng vào cửa, Lục Yên lại thì thầm bên tai ta: “Cô gia nói cô gia sẽ chờ bên ngoài, phu nhân tin cô gia thì cô gia cũng tin phu nhân.”

Lòng ta bỗng nhiên có một tia ấm áp.

Cố Minh Chương vội vàng tới, gương mặt tiều tụy mệt mỏi, nhưng câu đầu tiên hắn nói lại là: “Lệ nhi, giá như lúc trước ta cưới muội, mọi chuyện đã không như bây giờ.”

“Minh Chương huynh, huynh điên rồi?”

“Ta không điên, muội không biết đâu Lý Nhạn ở nhà suốt ngày cãi cọ với ta, mỗi lần như vậy ta lại nghĩ đến chúng ta trước kia…”

Hắn kể lại chuyện trước kia hắn hại ta rơi xuống nước, hắn làm mất cây trâm của ta, ta đều nói dối giúp hắn, tuy rằng cũng có lúc bị đánh, nhưng vô ưu vô lo, không nhiều phiền não như bây giờ.

Hắn tiến lên một bước:

“Lệ nhi, ta biết muội gả cho Lâm Yến cũng chỉ là kế sách tạm thời, trong lòng muội có ta.”

Nghe hắn nói xong, ta chỉ cảm thấy buồn cười: “Cố Minh Chương, huynh đã làm được chuyện gì đáng để muội tôn trọng chưa?”

Cố Minh Chương nghẹn lời, lúng ta lúng túng nói: “Nhưng mà Lý Nhạn, nàng ấy thay đổi…”

“Trước khi gả cho huynh nàng ấy là một chú chim tự do, rực rỡ lóa mắt, giờ huynh lại muốn cắt cánh nhốt nàng trong lồng, lại còn oán nàng thay đổi, rốt cuộc là ai thay đổi?”

Cố Minh Chương sửng sốt, hắn không tin nổi nhìn ta: “Chẳng lẽ mấy ngày này muội đã thích Lâm Yến? Nên mới đẩy ta ra xa?”

Hắn vẫn ấu trĩ và ích kỷ như vậy, chỉ lo phát tiết tính tình của bản thân, từng câu từng chữ đều như dí ta trên mũi dao.

“Cố Minh Chương, để muội nói rõ ràng với huynh, muội không thích huynh, chỉ là trước kia ngoại trừ huynh ra, muội không còn lựa chọn nào khác.”

“Muội không có nhà, không có nơi nào để đi. Muội hận bản thân chỉ có thể dùng gả chồng để đổi lấy một con đường, muội hận mình cọc đi tìm trâu, không biết xấu hổ chạy tới hỏi Lâm Yến có muốn cưới muội không, cầu Lâm Yến cứu muội ra khỏi lửa nóng, để không phải làm hiền thiếp của huynh.”

“Muội thà rằng phụ thân muội đừng có cứu phụ thân huynh, thà rằng ông nhát gan chạy trốn, không cần màng trung hiếu tiết nghĩa, cuối cùng bỏ lại một mình muội ăn nhờ ở đậu, sống cuộc sống luôn nơm nớp lo sợ.”

Hắn ngơ ngác nhìn ta, có lẽ không tin nổi ta lại đem toàn bộ tình nghĩa thanh mai trúc mã trước đây lật đổ.

“Lệ nhi, chẳng lẽ muội không nhớ chút tình cảm thanh mai trúc mã nào của chúng ta trước đây sao?”

Ta thở dài: “Cố Minh Chương, đừng để muội phải khinh thường huynh.”

Ta không biết có nên gọi Lý Nhạn ra không, nhưng khi bước đến sau bình phong, ta thấy Lý Nhạn cắn chặt môi, cố nén nước mắt nhìn ta lắc lắc đầu.

Nàng đã nghe thấy hết, nghe thấy người trượng phu nàng từng toàn tâm toàn ý mà yêu mang nàng ra chê trách không chút lưu tình.

Nếu ấn theo tính tình trước kia của nàng, có lẽ nàng sẽ lật bình phong ra mà hỏi, đối chất thẳng mặt với Cố Minh Chương.

Nhưng giờ đây nàng lại đứng im cắn chặt môi, hai tay ôm lấy chính mình, cố nén nước mắt cũng không được.

Ta đưa mắt ra hiệu cho Lục Yên, Lục Yên tiến lên thu dọn chung trà, ý muốn tiễn khách.

Cố Minh Chương thất hồn lạc phách rời đi.

Lý Nhạn đờ đẫn bước ra từ sau bình phong, nàng đứng ở cửa, ngày xuân gió vẫn còn lạnh, nàng cứ đứng đó như vô tri vô giác.

Ta phủ thêm áo choàng lên người nàng, một hồi lâu sau nàng mới bắt lấy tay ta, òa lên khóc nức nở: “Lệ nhi tỷ tỷ, muội phải làm sao bây giờ?”

Lòng ta chua xót nhưng cũng không biết khuyên nàng thế nào.

Ta không biết nàng sống ở Cố gia vất vả đến nhường nào, mà lại khiến nàng một thân tươi sáng giờ tiêu điều tới nông nỗi này.

Tại sao nữ nhi gả cho người ta rồi, đến mệnh mình cũng không được làm chủ.

Ta chỉ có thể nghẹn ngào nắm tay nàng: “Nhạn nhi muội muội, bảo trọng thân mình, sức khỏe mới là quan trọng nhất, Muội có gì khổ sở thì cứ phái nha hoàn tới nói với ta một tiếng, ta sẽ cùng muội giải quyết.”

Nước mắt nàng vẫn nhạt nhòa, không chịu buông tay ta ra.

Nói cũng thật lạ, ta không biết vì sao nam nhân thường nói nữ nhân luôn muốn đấu nhau đến ngươi ch.ế.t ta sống, nhưng khi nhìn nàng như vậy, ta lại chỉ thấy đau lòng và khổ sở.

Như thể nàng ấy là một ta khác, một ta khác gả vào Cố phủ, đang vật lộn trong dòng nước lũ.

Xe ngựa của nàng lộc cộc rời đi, nhìn về nơi xa thấy đèn lồng trên xe cũng mờ mịt trong sương mù.

Nước mắt ta sắp rơi, Lâm Yến ôm chặt ta từ phía sau, hắn không nói lời nào, chỉ phủ thêm áo choàng cho ta, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Thấy ta mấy ngày nay uể oải không vui, Lục Yên không nhịn được khuyên ta: “Phu nhân đừng có bất bình thay nàng nữa, nô tỳ nghe đại phu nói, Lý Nhạn phu nhân có thai rồi, mẫu bằng tử quý, cuộc sống của nàng sẽ tốt lên thôi.”

Nghe Lục Yên nói như vậy, lòng ta cũng được trấn an.

Trước nay người ta đều nói, có hài tử rồi mối quan hệ phu thê sẽ hòa thuận hơn, mẹ chồng cũng sẽ không gây khó dễ nữa.

Lý Nhạn cũng nói với ta, Cố Minh Chương thu lại tâm tư, ít đi ra ngoài chơi bời hơn, cũng chịu ngồi trong thư phòng đọc sách.

Tươi cười trên mặt nàng cũng đã trở lại, thời tiết nóng lên, nàng mời ta đến uống nước mơ ngâm.

Ngày hè trời nắng chói chang, nàng ngồi trong phòng, mành rủ xuống, trong phòng mát mẻ hơn nhiều.

Nàng cầm một chiếc quạt nan ngọc, chậm rãi quạt quạt.

Ta ngồi bên cạnh, đang làm giày đầu hổ, mũ đầu hổ cho hài tử nàng.

Mũ đầu hổ đáng yêu, Lý Nhạn vui mừng không thôi, nói sau khi hài tử chào đời nhất định phải để hài tử nhận ta làm nghĩa mẫu.

Nha hoàn bưng dưa mật tới cười nói từ xa nhìn lại, thấy hai vị phu nhân một người diện hồng y, một người diện bạch y ngồi trong mành, giống như hai đóa hồng một đỏ một trắng.

Lý Nhạn cong môi cười, kéo tay ta: “Lần đầu gặp mặt là muội mang tâm tiểu nhân, âm thầm đâm chọt tỷ tỷ.” Nàng nắm tay ta: “Sau này muội mới biết tỷ thực sự thương muội, muội mong tỷ cũng sớm có hài tử, tương lai hai chúng ta kết thông gia.”

Ta thẹn thùng cười: “Lâm Yến chẳng mấy nữa sẽ ra trận đánh giặc, lần này đi không biết bao giờ mới có thể gặp mặt.”

“Sao tỷ tỷ thành thân lâu như vậy rồi, còn gọi phu quân bằng tên vậy?” Lý Nhạn cười dạy ta, “Trước đó vài ngày muội không đối phó được Mẫu Đơn cô nương kia, cuối cùng muội cũng nhận ra một đạo lý, nữ nhân phải lấy nhu thắng cương, chỉ cần nũng nịu gọi một tiếng phu quân, người ta không gì là không đồng ý.”

“Nhưng muội thấy Lâm tướng quân thật cao lớn và mạnh mẽ, đứng gần thôi cũng khiến muội hơi sợ.” Lý Nhạn cười xấu xa chọc chọc ta: “Không biết tỷ tỷ làm thế nào chịu nổi?”

Mặt ta đỏ bừng lên: “Nói bậy nói bạ!”

“Ngày ấy muội đến tìm tỷ tố khổ, thấy Lâm tướng quân đứng ngoài, không một chút nghi ngờ tỷ với Minh Chương.”

Lý Nhạn cảm khái nói: “Lâm tướng quân là một nam nhân tốt, tỷ tỷ không nắm chặt trong tay, tương lai sẽ hối hận đấy.”

“Ta chỉ cảm thấy hắn cũng không thực thích ta, luôn nhàn nhạt như vậy. Hôn sự này cũng là ta ép hắn, hắn ngại tình cảm lúc nhỏ nên mới không tiện cự tuyệt thôi.”

Ta kể cho Lý Nhạn nghe chuyện năm đó khi Cố bá mẫu trêu chọc nói muốn gả ta cho Lâm Yến, hắn lại dứt ngoát từ chối.

Lý Nhạn nói ta hiểu lầm rồi.

“Lúc trước chuyện giữa tỷ với Minh Chương như đã định xuống, Lâm Yến là chính nhân quân tử, không tiện thể hiện tâm tư.”

“Huống hồ ngày ấy tỷ với Minh Chương tranh luận, có một câu muội nghe thấy rõ ràng: Muội hận bản thân chỉ có thể dùng gả chồng để đổi lấy một con đường, muội hận mình cọc đi tìm trâu, không biết xấu hổ chạy tới hỏi Lâm Yến có muốn cưới muội không, cầu Lâm Yến cứu muội ra khỏi lửa nóng, để không phải làm hiền thiếp của huynh.”

“Tỷ nói ra những lời đó, giờ Lâm tướng quân có muốn gần gũi với tỷ, cũng cảm thấy vướng mắc trong lòng.”

“Tỷ trở về cẩn thận ngẫm lại những lời muội nói, ngẫm lại xem có phải những thứ tỷ làm cho Lâm tướng quân, hắn đều rất nâng niu trân trọng hay không, nếu tỷ còn không tin thì thử hắn một chút, nói chuyện nạp thiếp, nếu hắn phản ứng tức tối, vậy bảy phần là thích tỷ thật rồi.”

Chuyện giữa ta và Lâm Yến, Lý Nhạn nói nghe rất sáng suốt.

“Vậy muội thì sao, sao không tự bày mưu cho mình?”

“Nếu đã không yêu thì mưu cũng không thành.” Nàng hơi ngừng lại một chút rồi thoải mái cười cười: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”

6.

Khi ta hồi phủ trăng đã lên cao, Lâm Yến còn chưa ngủ, thư phòng còn sáng đèn.

Ta nghe nói biên cương bất ổn, sức khỏe Thánh Thượng không tốt, dị tộc Bắc Hoang đang ngo ngoe rục rịch.

Ánh đèn dầu lập lòe, chiếu lên gương mặt sắc bén của hắn, chuyện vết sẹo trên mũi hắn là vì cơn hung hiểm nào mà lưu lại, trước nay ta chưa từng hỏi.

Ta nhìn một hồi lâu, Lâm Yến mới nhận ra ta đến, hắn buông binh thư xuống, cười nói: “Sao vậy Lệ nhi?”

“Ta nghe Lý Nhạn nói hiện tại thế đạo không yên.”

“Sẽ tốt lên thôi.”

Hai ta không nói thêm gì nữa.

“Vết sẹo này… sao chàng lại có?” Ta vươn tay ra muốn sờ lên vết sẹo trên mũi Lâm Yến.

Hắn lại tránh đi theo bản năng : “Chuyện cũng lâu rồi, không đáng nhớ.”

Lại rơi vào im lặng.

“Trước khi chàng đi, ta đang nghĩ nạp cho chàng một tiểu thiếp.”

“Ta không cần.” Hắn nghiêm túc nhìn ta, “Lệ nhi, nàng muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần quanh co.”

“Ta… muốn hỏi… Chàng có bộ y phục nào cần may vá không?”

Không đợi hắn cự tuyệt, ta vội vàng cầm lấy bộ y phục hắn đang treo trên móc gần đó, hắn muốn lấy lại nhưng chậm hơn ta một bước.

“Ngày mai ta sẽ sửa xong cho chàng.”

“Bộ này còn tốt mà, nàng sửa gì?”

Ta vạch bộ y phục ra cho hắn nhìn: “Đường may lỏng hết rồi!”

Giây tiếp theo ta sững sờ tại chỗ, một mảnh vải đỏ thẫm, bên trên thêu chùm hoa quế nho nhỏ được may ẩn vào mặt trong của bộ y phục, giống như tâm sự trong lòng không thể nói ra.

Hình thêu hoa quế này ta nhận ra, năm đó để cảm tạ hắn giúp ta chuộc lại cây trâm của mẫu thân, ta đã may cho hắn một bộ y phục mùa đông, vì sợ gửi ra biên cương có thể bị nhầm lẫn, ta còn cố ý thêu một chùm hoa quế ở mặt trong.

Hắn vội vã giải thích: “Là mảnh vá ấy mà, bộ y phục mùa đông kia hỏng rồi, ta cắt ra, trùng hợp sao bộ này bị rách một chỗ.”

Đồ lừa đảo, rõ ràng bộ y phục này còn nguyên vẹn, nhìn thế nào cũng không giống bị rách.

“Nếu vậy để ta cắt nó ra, vá lại một mảnh khác cùng màu cho đẹp.”

“KHÔNG ĐƯỢC!”

Hắn đứng bật dậy phản đối, vừa ngẩng đầu lại chạm vào ánh mắt ta, mặt Lâm Yến đỏ lên.

“……Ta nhìn quen rồi.”

Ta cúi đầu cười, hắn nhìn vẻ mặt ta, nhẹ nhàng thở ra, cũng cười theo.

“Ta may lại y phục cho chàng, chàng nói cho ta vì sao lại có vết sẹo trên mũi.”

Dưới ánh đèn ấm áp, hắn nói năm đó quân địch lấy được mật báo, hắn đuổi theo bị trúng mai phục.

Ta cúi đầu cắn đứt chỉ, vừa may vừa nghe hắn kể chuyện ở Bắc Hoang.

Hắn nói truyền thuyết kể rằng sâu trong núi tuyết ở Bắc Hoang có một nữ quỷ đầu bạc, khi hắn mới đến Bắc Hoang, luôn tò mò nữ quỷ kia nhìn thế nào, sau đó mới phát hiện ra đó chỉ là một con khỉ đầu chó lông trắng, tuyết trắng bao phủ khiến tầm nhìn bị hạn chế, mọi người nhìn nhầm rồi đồn bậy, từ khỉ đầu chó biến thành nữ quỷ đầu bạc.

Hắn nói sói trong núi đều đã thành tinh, bọn chúng sẽ học theo con người đứng thẳng lên đi, những binh lính đi tuần tra ban đêm, thỉnh thoảng sẽ bị vỗ vỗ vai, người kia chỉ cần quay đầu lại sẽ bị con sói cắn một ngụm trúng cổ, một chiêu mất mạng, cho nên khi đi tuần đêm, bọn họ đều gọi tên nhau, nếu không nghe thấy tiếng trả lời sẽ lập tức làm một cú quăng ngã qua vai.

Ta còn tưởng rằng ở Bắc Hoang chỉ suốt ngày đánh giặc, đao kiếm giao tranh, nhưng Lâm Yến nói cũng không phải vậy, thật ra cũng rất ít khi đánh thật, chủ yếu là uy hiếp lẫn nhau, nếu chuyện có thể thương lượng thì hai bên chẳng ai muốn động đao thương.

“Bắc Hoang thú vị vậy sao?”

Hắn cười lắc lắc đầu: “Trời tuyết quanh năm, như một sa mạc trắng, cũng không phải ngày nào cũng có chuyện vui.”

“Vậy những ngày không có chuyện gì thú vị, mọi người sẽ làm gì để đốt thời gian.”

Hắn bỗng nhiên nghẹn họng, ho nhẹ một tiếng: “Đây là cơ mật.”

“Hừm, ta mới không thèm biết.”

Ta sửa xong y phục, Lâm Yến lên tiếng: “Ngày ta hồi Bắc Hoang đã định rồi, là ngày mười tháng tám.”

Vậy là không qua được tết trung thu…

Ta có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp.

Mấy ngày gần đây Lâm Yến thật khác thường, không phải trốn trong thư phòng thì cũng là cả ngày chạy đến Cố phủ.

Ta phát hiện mấy ngày nay hắn cố tình tránh ta, tùy tùng bên người mỗi khi thấy ta đến đưa thức ăn đều sẽ ho nhẹ một tiếng đánh động, sau đó ta nghe thấy tiếng vội vàng thu thập đồ đạc trong thư phòng, khi ta đẩy cửa bước vào, hắn cầm sách còn ngược.

Ta đoán hắn có bí mật gì đó đang giấu ta, nhưng ta cũng không định vạch trần hắn.

Rốt cuộc quan hệ giữa ta và hắn cũng không thân mật đến thế.

Nhưng chiều hôm nay, ta bắt gặp hắn đưa một trong thư cho tùy tùng ngoài cửa, ta vô tình liếc thấy địa chỉ trên phong thư.

“Trạch viện Tô gia, phố Hoa Đăng.”

Là nhà ta.

Mẫu thân lâm bệnh qua đời, phụ thân hy sinh khi ta còn nhỏ, Cố gia đến muộn, trạch viện cùng vô số gia sản nhà ta đều bị nhóm họ hàng cắn nuốt, trạch viện Tô gia giờ có lẽ cũng không thuộc họ Tô nữa.

“Có thể cho ta xem được không?”

Tùy tùng kia chỉ cười: “Phong thư này vốn là gửi cho phu nhân, nhưng tướng quân dặn đến khi tướng quân xuất chinh rồi mới gửi đến Giang Nam.”

Chuyện gì đây?

Tên tùy tùng lúc này mới biết mình buột miệng nói hớ, vội lấp liếm: “Đây đều là do tướng quân dặn dò ạ, phu nhân đợi ngài ấy ra trận rồi sẽ được xem.”

“Ngươi lén để lại chỗ ta luôn đi, ta sẽ không nói cho tướng quân.”

Thư từ hắn để lại cho ta rất nhiều, chất đầy một cái hộp gỗ nhỏ.

Chắc là tính toán đủ cho ta mỗi đêm từ từ đọc từng phong thư.

Đêm hôm trước hắn nói với ta Bắc Hoang không có gì hung hiểm, nhưng trong thư hắn mới bằng lòng nói thật, nói lần này đi hung hiểm, thân thể Hoàng Đế không ổn, hắn sợ sẽ xảy ra cung biến, các phe phái trong triều giao tranh sẽ vạ lây đến tiền tuyến.

Tính Lâm Yến ta biết, hắn rất thận trong, nếu chỉ để lại tin này, hắn sẽ không mấy ngày liền chạy đến Cố phủ.

Ta lật đến phong thư cuối cùng, là thư hòa li.

Trong đó không viết nội tình chuyện hòa li, chỉ ghi rõ ràng nhà cửa cùng cửa hàng hắn đã an trí ở Giang Nam.

“Cựu trạch viện Tô gia, phố Hoa Đăng.”

Một dòng chữ thình lình đập vào mắt ta.

“Trạch viện cùng những gia sản này vốn thuộc về nàng, ta cũng đã nói với Cố bá mẫu, tất cả sẽ được liệt trong danh sách của hồi môn của nàng, tương lai nếu có họa xét nhà, ta với nàng hòa li, nàng sẽ không bị liên lụy.”

“Nếu ở kinh thành buồn chán thì nàng về Giang Nam đi.”

Chỗ này có một dấu mực thật đậm, chắc hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể đặt bút viết xuống.

Hắn vì ta tính toán rất nhiều, thậm chí còn không cho ta tham gia vào.

Cuối thư hòa li, hắn viết: “Ngày đó ta cũng không muốn cưới nàng, chẳng qua là vì ngại tình nghĩa lúc nhỏ nên không tiện cự tuyệt.”

Trong phong thư gửi đến Giang Nam, cũng chỉ có vài chữ ngắn ngủi: “Lâm Yến vốn muốn xin từ quan, nhưng phía sau Bắc Hoang còn non sông đất nước.”

Hắn giấu tâm tư của mình thật kín đáo.

43 phong thư, không một câu tâm sự lâm li triền miên, câu câu chữ chữ đều đẩy ta ra ngoài cuộc.

Hắn chỉ nói từ tuyết Bắc Hoang đến trăng kinh thành, từ vạt áo thêu chùm hoa quế đến bó mẫu đơn trắng trong tết Thượng Nguyên, còn nói ta đừng lấy chuyện hắn với Triều Nguyệt ra trêu đùa, kỳ thực hắn rất để ý.

Ta nghĩ lại những chuyện trước kia, khi Cố Minh Chương hại ta rơi xuống nước, là Lâm Yến nhảy vào hồ nước đã đóng băng cứu ta lên, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, hắn phát sốt ba ngày, lại không chịu nói ra là vì cứu ta, chỉ nói là mình không cẩn thận rơi xuống nước; khi Cố Minh Chương chơi đá gà thua mất cây trâm của ta, hắn mang bảo đao của mình ra đổi, bị phụ thân cho rằng hắn học thói xấu cờ bạc ca kĩ, ăn một trận đòn đau cũng không chịu nói ra là vì chuộc cây trâm cho ta.

Sau này chúng ta thành thân, hắn đối với ta luôn tôn trọng săn sóc, ngay cả khi Cố Minh Chương tới bái phỏng, hắn cũng như Triệu Sĩ Trình, cô đơn nén lòng đứng canh bên ngoài, sau đó khoác cho ta một kiện áo choàng.

Lâm Yến, chàng đúng là thật chu đáo.

Chàng có thể tính toán tốt mọi con đường, vậy còn cái kia thì sao?

Tâm của ta… thì tính sao?

Là ta nhút nhát, là ta không dám yêu hắn, ta sợ hắn một ngày sẽ ch.ế.t trên lưng ngựa, ta sợ hắn sẽ chỉ còn là bộ xương trôi dạt trên sông.

Ta sợ hắn sẽ giống phụ thân ta, vì quân vì nước mà ch.ế.t, bỏ lại một mình ta trên cõi đời này.

Ta vội vàng lau nước mắt, thu dọn hết những phong thư kia bỏ vào chỗ cũ.

Nhưng không đợi ta kịp nói với hắn lời nào, ngày hắn xuất chinh đã đến, sớm hơn dự định.

Lâm Yến dặn dò nô bộc không được kinh động đến ta, ta mấy hôm nay đều thức đêm vội vàng may quần áo cho hắn, chưa được ngủ đủ.

Ngày bảy tháng tám, không khí đã bắt đầu có hơi lạnh.

Ta mặc bộ váy áo màu nguyệt bạch mà hắn thích, vội vàng trang điểm rồi đuổi ra tới cửa thành tiễn hắn.

Đội ngũ hành quân kéo dài, nhìn xa xa phía trên sẽ thấy Lâm Yến diện một thân nhung trang, trường kiếm dài ba thước dắt bên hông.

Mưa phùn kéo dài, dương liễu bên đường lung lay, ta vén mành kiệu lên gọi tên hắn: “Lâm Yến!”

Người nọ ghìm ngựa quay đầu lại, ta mới phát hiện bản thân mình thế mà lại rất lưu luyến hắn.

Ta vội vàng chạy tới, hắn tự động cúi người, một tay vững chắc ôm ta lên ngựa.

Hơi thở ấm nóng ập vào mặt ta, lấp đầy toàn bộ tâm tư ta.

Khóe mắt ta bỗng dưng dính nước mưa, dạt dào chảy xuống.

“Hết thảy phải cẩn thận.” Ta ghé vào đầu vai hắn thì thầm: “Ta chờ chàng trở về, phu quân……”

“Nàng nói gì?” Cánh tay Lâm Yến bỗng căng cứng, siết chặt eo ta, dụ dỗ: “Nàng nói lại lần nữa đi…”

“Ta nói hết thảy phải cẩn thận.” Ta cười cười đẩy hắn ra: “Còn câu sau, chờ chàng về rồi nói.”

Hắn không chịu thả ta xuống ngựa, nhưng mà thời gian không chờ đợi ai, một khắc kia hẳn là hắn đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cảm thấy không từ nào diễn đạt được lòng mình, liền nhắc tới chuyện lần trước hai ta nói khi ta giúp hắn sửa y phục: “Khi không đánh giặc, thời gian nhàn rỗi, ta sẽ nhớ tới nàng.”

“Ta chờ chàng về.” Ta hướng về phía bóng lưng hắn hô lớn: “Ta sẽ không về Giang Nam.”

Bóng lưng hắn cứng đờ, nhưng ta đoán hắn nhất định đang cười.

Lâm Yến, ta chờ chàng về.

Lâm Yến, chàng nhất định phải trở về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom