3.
Hôn sự giữa Lý Nhạn với Cố Minh Chương đã được định.
Nghe nói Lý gia cũng không thật nguyện ý, bọn họ có chút coi thường Cố gia đang sa sút.
Hiện tại Quý phi đang đắc sủng, Lý gia còn có nhi tử lập công ở Bắc Hoang, rất được Thánh Thượng coi trọng.
Nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận vì bên ngoài nhiều lời đồn nhảm nhí, nói Lý Nhạn và Cố Minh Chương có qua lại mờ ám.
Khi hai nhà bàn chuyện, lời nói của Lý gia đầy gai góc, khiến Cố bá mẫu có chút không vui.
Nhưng tới ngày đại hỉ, hai nhà vẫn mang vẻ mặt tươi cười.
Pháo nổ tung một chuỗi giòn vang, Cố Minh Chương đạp kiệu.
Lý Nhạn xuống kiệu hoa, mặc một thân hỉ phục dệt kim thêu phượng, nghe nói dùng đến cả chục cân chỉ vàng thêu lên.
Đoàn người mang của hồi môn dài như đuôi phượng uốn lượn, tân nương tử bái đường xong rồi, của hồi môn còn chưa chuyển vào hết.
Khách khứa lui tới không dứt, bỗng nhiên một nam nhân mang trường đao, cả người phong trần mệt mỏi xuyên qua đám khách nhân mặc cẩm y hoa phục, quàng tay lên vai Cố Minh Chương, cười nói: “Tiểu tử này giỏi, thành gia rồi?”
Mọi người nhất thời không nhớ nổi nam nhân lôi thôi lếch thếch trước mặt này là ai, mơ hồ dựa vào cây trường đao hắn mang theo cùng vết sẹo ngang mũi suy đoán:
“…… Lâm tướng quân?”
Lâm tướng quân, Lâm Yến.
Ta cũng có chút ấn tượng, trước đây khi còn nhỏ hắn thường chơi cùng ta với Cố Minh Chương, sau đó hắn theo cha tới Bắc Hoang đánh giặc, mỗi lần nghe tin về hắn đều là tin chiến thắng.
Lúc trước vóc dáng của hắn chỉ tương đương Cố Minh Chương, thậm chí còn có chút trắng trẻo hơn.
Sau khi bị gió tuyết Bắc Hoang cùng binh đao lăn lộn, giờ nhìn không khác gì người Man tộc phương Bắc ăn thịt lớn lên.
Cố Minh Chương sửng sốt rồi nhanh chóng ôm chặt Lâm Yến: “Còn tưởng ngươi không về được!”
“Dù thế nào cũng phải đến xem tân nương tử chứ.” Lâm Yến cười đưa cho Cố Minh Chương một cái hộp gấm, “Ta tới vội vàng, không mang lễ vật gì, nhưng cái này cũng hiếm đấy, khó khăn lắm mới kiếm được một bông tuyết liên ở tận sâu trong núi tuyết Bắc Hoang, còn nhớ mùa đông năm ấy đệ muội bị ngươi làm hại rơi xuống nước, sau đó không phải đại phu nói cần tuyết liên…”
Lâm Yến cứ một mình thao thao bất tuyệt, không phát hiện vẻ mặt nhăn nhó của Cố Minh Chương.
Mãi đến khi bằng hữu Cố Minh Chương uống say trêu đùa: “Muội muội của Quý phi nương nương cơ à, vẫn là tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh.”
Lúc này Lâm Yến mới sửng sốt: “……Vậy còn… nàng đâu?”
“Lâm Yến huynh.” Ta cười chào hỏi hắn: “Muội là muội muội của Minh Chương huynh.”
Nghe thấy hai từ muội muội, biểu tình của Cố Minh Chương có chút không được tự nhiên.
Lâm Yến đột nhiên quay đầu lại nhìn ta, không biết có phải ảo giác của ta hay không, sắc mặt hắn bỗng trở nên cau có, sau đó như nhớ ra điều gì, hắn đoạt lại chiếc hộp gấm trong tay Cố Minh Chương, đưa cho Lục Yên: “Của tiểu thư nhà ngươi.”
Lúc này ta mới thấy rõ bộ dáng của Lâm Yến.
Thân hình cao lớn, lông mày như kiếm, gió tuyết Bắc Hoang đã mài giũa ra gương mặt góc cạnh cùng làn da thô ráp cho hắn, ngang mũi có một vết sẹo. Lâm Yến không giống những thiếu gia kinh thành sống trong nhung lụa, ngược lại giống như một thanh trường đao khát máu đang rục rịch chờ bay ra khỏi vỏ.
Hắn đứng ở đó, dường như mang theo cả gió to tuyết lớn vùng Bắc Hoang, khiến những công tử bột trong kinh thành trở nên yếu đuối mong manh.
Thậm chí còn không cứng rắn bằng chuôi cây trường đao bên hông hắn.
Lục Yên run run rẩy rẩy tiếp nhận hộp gấm kia, hình như cũng bị dọa không nhẹ.
Hắn ngơ ngác nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Lệ nhi muội muội, đã lâu không gặp.”
Ta không ngờ mình sẽ còn có thể gặp lại Lâm Yến, so với Cố Minh Chương, hắn càng giống một huynh trưởng ổn trọng hơn, có lẽ là vì gia đạo sa sút nên so với các thiếu gia ngâm mình trong hũ mật, hắn trưởng thành hơn nhiều.
Cố Minh Chương hại ta rơi xuống nước, là hắn nhảy xuống hồ nước đóng băng cứu ta lên; Cố Minh Chương đi chọi gà thua mất cây trâm của ta, là hắn mang bảo đao mình quý nhất ra đổi lấy cây trâm về cho ta. Lúc đó phụ thân còn cho rằng hắn học thói xấu cờ bạc, đánh hắn một trận, nhưng hắn vẫn quyết không nói ra sự thật.
Cố bá mẫu từng trêu chọc nói hắn đối xử với ta quá tốt, có muốn bá mẫu gả ta cho hắn không.
Hắn nói không.
“Lâm Yến huynh, huynh vẫn khỏe chứ?”
Có lẽ cảm thấy bầu không khí như vậy không ổn, Cố Minh Chương chen vào, nói Lâm Yến lâu lắm mới về, nhất định phải khoản đãi hắn, không lưu hắn lại được năm ngày thì ít cũng phải ba ngày.
Ba ngày sau là ngày tân nương hồi môn, cũng là ngày hội hoa.
Lý Nhạn búi tóc kiểu phụ nhân, thân thiết kéo tay Cố Minh Chương, chọc cho nhóm vú già cười trộm, Cố bá mẫu vài lần muốn thuyết giáo nàng ấy, nhưng nghĩ nghĩ rồi cuối cùng lại kiềm lại, thở dài: “Vẫn là đứa nhỏ Lệ nhi hiểu lễ nghĩa hơn.”
Lý Nhạn hình như nghe thấy rồi nhưng vẫn làm bộ như không biết gì.
Nghe hạ nhân nói mấy ngày nay Cố Minh Chương đều muộn giờ kính trà, liên quan đến việc Lý Nhạn dậy muộn, Cố bá mẫu đã âm thầm không hài lòng, chẳng qua hai người mới tân hôn nên không muốn làm ầm ĩ.
Lý Nhạn ban ngày hồi phủ, buổi tối lại đi hội hoa triều, các tỷ muội quen biết vây quanh Lý Nhạn, vui cười náo nhiệt.
Thuyền hoa của tam công chúa đậu bên bờ, giăng đèn kết hoa, thảo thơm rực rỡ. Hôm nay tam công chúa nhân ngày hội hoa cũng muốn nhắm con rể cho nữ nhi mới cập kê là quận chúa Triều Nguyệt, nam nhân trong kinh thành từ công tử hào môn đến nô tài sai vặt đều tập trung về đây.
Cho nên Lâm Yến cũng tới.
Hắn đứng từ xa cười với ta.
Ngoại trừ ném thẻ vào bình rượu cầu phúc, hội hoa năm nay có một trò mới.
Nhóm lực phu đẩy ra một giàn hoa bốn tầng, trên đó buộc các bó hoa khác nhau, cao nhất là một bó hoa mẫu đơn trắng, bên dưới lần lượt là mười hai loại hoa khác.
Tam công chúa nghĩ cũng thật chu toàn, muốn tế tử tương lai ngoài tài văn chương còn phải có võ nghệ cao cường.
Lý Nhạn vỗ tay cười nói: “Nhìn kìa, kia là mẫu đơn trắng đó, trước kia ta từng thấy ở chỗ tỷ tỷ, hình như còn gọi là Trì Lai Tuyết, quý hiếm lắm.”
Nghe nàng nói vậy, Cố Minh Chương vô thức nhìn về phía ta.
Trước đây có đồ chơi gì quý hiếm, Cố Minh Chương luôn hỏi trước ta có thích không.
Vậy nên lần này cũng là theo thói quen.
Ta làm bộ không nhìn thấy Cố Minh Chương, hướng ánh mắt về bó mẫu đơn trắng trên giàn cao kia, khi thu hồi ánh mắt mới phát hiện Lâm Yến cũng đang nhìn bó hoa kia.
Ánh mắt cả hai thoáng chạm nhau rồi nhanh chóng tránh đi.
Các công tử nóng lòng muốn thử, nhưng bó mẫu đơn trắng kia như trăng treo trên cao, dù những bó hoa khác đều đã có chủ nhân, nó vẫn kiêu ngạo đứng trên đỉnh, không khỏi khiến người ta chùn bước.
“Minh Chương, ta muốn bó hoa đó.” Lý Nhạn kéo tay Cố Minh Chương.
Cố Minh Chương tiến lên một bước, kéo dây cung, nhưng mũi tên chỉ sượt qua bó mẫu đơn trắng.
Bởi vì gần như cùng lúc đó, Lâm Yến cũng tiến lên một bước, kéo cánh cung cong như mặt trăng, mũi tên rời dây cung bay xé gió, chỉ nhìn thấy lông đuôi.
Bó mẫu đơn trắng kia bị mũi tên bắn trúng, rung chuyển, cánh hoa rơi lả tả.
Lâm Yến đứng ở đó, cánh hoa trắng rung rinh rơi trên người hắn, giống như tuyết Bắc Hoang.
Thiếu niên trong ký ức của ta giờ đã là một nam nhân trưởng thành.
Hắn đứng đó, quay đầu lại cười với Cố Minh Chương, như đang khoe khoang bó hoa này đã thuộc về hắn.
Tam công chúa không giấu nổi sự hài lòng trong ánh mắt, Cố Minh Chương cười cười đấm vào bả vai Lâm Yến, làm mặt quỷ ám chỉ hắn hãy cầm bó mẫu đơn trắng này đi lấy lòng quận chúa Triều Nguyệt.
Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Yến lại cất bó hoa kia vào trong tay áo.
Mọi người líu lưỡi, không hiểu Lâm tướng quân có ý gì.
“Tại hạ chỉ là thích bó hoa này thôi.” Lâm Yến nói: “Không có ý muốn tặng người khác.”
Lục Yên thì thầm thảo luận với ta một hồi.
“Tặng muội.”
Lâm Yến đưa bó hoa cho ta, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Trăng đang lên, góc này hơi khuất, cách xa nơi ồn ào náo nhiệt kia.
Bó mẫu đơn trắng kia Lâm Yến giấu trong tay áo, hắn đã thấy ta ngắm nhìn bó hoa ấy nhưng sợ ta xấu hổ trước mặt mọi người nên không đưa trực tiếp mà lén tặng.
Nhưng bó hoa bị hắn nhét vào trong tay áo, cành hoa đã hơi lộn xộn.
Hắn hơi ảo não: “Rõ ràng vừa rồi… còn đẹp mà…”
Hắn cẩn thận sửa sửa lại mấy bông hoa, bắn tên gi.ế.t người hắn có thể làm dứt khoát như mưa trôi nước chảy, nhưng gặp phải cánh hoa xinh đẹp mỏng manh này, tay chân lại có chút luống cuống.
Tâm tư của Lâm Yến cũng như bó hoa mẫu đơn trắng kia, giấu đầu lòi đuôi.
Ta không nhịn được cười, Lâm Yến cũng ngượng ngùng cười theo.
“Muội nên cười nhiều một chút, muội cười rất đẹp.” Hắn nói, “Lần này ta về, tiểu tử Minh Chương kia thế mà đã thành gia, còn Lệ nhi muội an tĩnh hơn nhiều so với trước kia, trước kia muội luôn đi theo hắn, gọi hắn là Minh Chương ca ca, ta thật ghen tị, hắn toàn làm chuyện xuẩn ngốc mà cũng có một muội muội sùng bái hắn như vậy.”
“Muội có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, ta lấy kẹo dụ muội gọi ta là ca ca, kết quả dọa muội khóc luôn…”
“Khi ta lên đường ra trận, muội với Minh Chương cùng đến tiễn ta, muội còn kéo tay áo ta khóc lóc, cuối cùng Minh Chương phải lừa muội nói ta đi ra ngoài mua kẹo cho muội, muội mới chịu nín.”
“Sau đó muội còn gửi cho ta một kiện quần áo mùa đông, bên trên thêu một chùm hoa quế, muội nói hoa quế ở kinh thành đã nở rồi, mỗi khi hoa quế nở muội sẽ nghĩ đến ta.”
Nói đến đây, sắc mặt Lâm Yến cũng nhu hòa hơn nhiều.
Ta nghe hắn nói rất nhiều, nói từ chuyện xưa đến chuyện nay, từ tuyết Bắc Hoang đến trăng Kinh Thành, từ cây trâm hình hoa quế đến bó hoa mẫu đơn trắng, từ Cố Minh Chương đến Lý Nhạn, nhưng tuyệt nhiên không nói gì về bản thân hắn.
Ta nhìn ngang qua vết sẹo trên mũi hắn, nghĩ đến ngày đại hôn của Cố Minh Chương, hắn phong trần mệt mỏi trở về, nghĩ đến hộp gấm đựng tuyết liên hoa kia, còn nghĩ đến cả tâm tư hắn vô tình để lộ khi bắn mũi tên vừa rồi.
Ta nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Lâm Yến, huynh có muốn cưới muội không?”
Ánh trăng soi xuống nước, phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của hắn.
4.
Tin tức Lâm tướng quân thành thân nháy mắt truyền khắp kinh thành.
“Cưới nữ nhi nhà ai vậy? Tam công chúa có hài lòng không?”
“Là nữ nhi của Tô thị vệ, người vì hộ chủ mà ch.ế.t ấy, tên Tô Lệ.”
“Thật đáng thương, còn nhỏ đã mất cha mất mẹ, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào. Hai năm nữa hòn ngọc quý trong tay Tam công chúa gả qua, chẳng phải Tô Lệ đó sẽ bị biếm thành thiếp sao?”
“Ngươi nói xem Tô khuê nữ nghĩ gì, rõ ràng chúng ta đều biết nàng ấy với Cố công tử cùng nhau lớn lên, sao tự nhiên lại đổi thành gả cho Lâm tướng quân.”
Khi bên ngoài lan truyền đủ loại tin đồn, ta đang ở nhà tự thêu khăn voan.
Phượng vàng trên khăn sống động như thật, chỉ kém vẽ rồng điểm mắt một chút.
“Tiểu thư, Cố công tử tới.” Nha hoàn Lục Yên thấp giọng thông báo.
Ta sửng sốt, kim thêu chọc vào đầu ngón tay, rỉ ra một giọt máu đỏ.
Rèm châu bị vén lên kêu lách cách, cuốn theo một chút hơi lạnh mùa xuân tiến vào.
Ta ngẩng đầu lên, trên người Cố Minh Chương còn vương mùi son phấn không biết bị lây nhiễm từ đâu, khi nhìn ta trong mắt có chút chần chừ, không biết có phải đang hoài niệm lại thời gian vô tư lúc cả hai còn nhỏ không.
Nhưng khi nhìn đến khăn voan đỏ ta đang cầm trong tay, chút chần chừ này nháy mắt bay biến: “Tô Lệ, muội thật sự sẽ gả ra ngoài sao?”
Hắn do dự một lát, ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Minh Chương sở hữu vẻ ngoài tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, trên người có khí phách tuổi trẻ cùng chút kiêu ngạo của con cháu nhà quyền quý.
Nhưng hôm nay, Cố Minh Chương tới tìm ta nhất định không phải vì hối hận, nói không chừng là vui sướng khi người gặp họa.
“Muội thật sự sẽ gả cho Lâm Yến sao?” Cố Minh Chương đã biết còn cố hỏi.
“Thật.”
Ngay sau ngày ta với Lâm Yến nói chuyện thành thân, bà mối của Lâm Yến đã đến cửa.
Cố bá phụ còn chưa kịp phản ứng, sính lễ đã như nước chảy được đưa vào phủ.
“Hắn lớn lên có vẻ dễ nhìn nhưng tính tình lạnh lùng muốn ch.ế.t, lại còn cổ quái, hơn nữa quận chúa Triều Nguyệt cũng thích hắn, đến khi nàng ta cũng gả đến, không phải muội sẽ gặp rắc rối sao.”
Ta buông đồ thêu trong tay xuống, nhìn thẳng hắn: “Cố Minh Chương, huynh đến vì muốn nói với muội chuyện này à?”
Cố Minh Chương thấy ta không vui, hậm hực nói người ta quan tâm còn không biết tốt xấu: “Ta hảo tâm tới nhắc nhở muội giờ từ hôn còn kịp! Muội về sau giận dỗi với hắn cũng đừng có khóc! Bị Triều Nguyệt bắt nạt cũng đừng có khóc với ta!”
Cố Minh Chương dứt lời liền vén mành rời đi.
Ta siết chặt khăn voan trong tay, nói không lo lắng là giả.
Trước đó vài ngày, Cố bá mẫu đã âm thầm chỉ trích Lý Nhạn, Lục Yên nghe nói bá mẫu rất oán giận vì không có dâu hiền, Lý Nhạn lúc nào cũng tùy tiện làm theo ý mình. Cố bá mẫu còn nói không cưới được hiền thê thì nạp hiền thiếp cho Cố Minh Chương cũng được.
Lòng ta hiểu rõ tình cảnh hiện của mình, trừ bỏ theo Lâm Yến, ta còn nơi nào khác để đi à?
Lâm Yến thỉnh chỉ, Thánh Thượng ban hôn.
Hỉ phục tay dệt chỉ vàng, thêu hoa đào, lộng lẫy đến mức khiến cho người ta chấn kinh.
Đó là do Lâm Yến phái người đưa tới, nghe nói hỉ phục này do những tú nương giỏi nhất Cô Tô ngày đêm không nghỉ thêu ra, rồi lại roi thúc ngựa quất suốt trăm dặm chuyển về kinh thành.
Hoa đào trên hỉ phục đã nở rộ, không giống hoa đào bên ngoài mới kết nụ.
Hoa đào rực rỡ thì sao, trải qua mưa gió, cuối cùng cũng chẳng trốn được cảnh lụi tàn.
Ngày ta xuất giá là một ngày nắng đẹp, vạn dặm không mây.
“Trai tài gái sắc! Đại hỉ đại hỉ!”
“Cố gia cũng coi như không khiến Tô thị vệ thất vọng, đối xử với tiểu nữ Tô gia không khác gì nữ nhi trong nhà.”
Khách khứa lui tới chúc mừng không ngớt, những người trước đó muốn kéo quan hệ với Lâm Yến không được, hôm nay đạp muốn vỡ ngạch cửa.
Trong kiệu hoa ta đội mũ phượng nặng nề, trải qua một ngày nhiều lễ nghi phiền phức, ta chỉ cảm thấy đói đến hoa mắt chóng mặt.
Khi kiệu hoa dừng lại, cả người ta đã có chút khó chịu.
“Đá kiệu môn! Phu cương chấn!” Bà mối đầu cài hoa mẫu đơn lớn tiếng hô.
Ta sợ kiệu sẽ lắc lư, đang muốn bám chặt hai bên kiệu thì một bàn tay lại nhẹ nhàng vén mành kiệu lên.
Bàn tay này rất đẹp nhưng khi cầm đao ch.é.m người cũng rất dứt khoát lưu loát.
“Thỉnh nương tử xuống kiệu.” Giọng Lâm Yến vang lên bên tai, cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta đang do dự liệu làm vậy có hợp lễ nghĩa không, hỉ bà nói không đá kiệu thì phu cương (*) sẽ không phấn chấn.
(*) Phu cương: Bản lĩnh của người đàn ông trong gia đình.
“Chàng không đá kiệu sao?” Ta hỏi.
“Không đá.”
Khiên hồng (*) cũng không cầm, chỉ cách một lớp khăn voan, ta đặt tay mình lên tay Lâm Yến.
(*) Khiên hồng: Dải lụa đỏ tân lang, tân nương mỗi người cầm một đầu khi làm lễ thành thân.
Không biết vì sao, ta luôn cảm giác có một ánh mắt nóng rực nào đó nhìn chằm chằm vào mình.
“Tô Lệ mặc hỉ phục cũng thật đẹp.”
“Cố Minh Chương ngươi đừng có nhìn, đó là thê tử của bằng hữu.”
“Chờ đến lúc nháo động phòng, xốc khăn voan tân nương lên, chúng ta lại nhìn một cái, đúng không Cố Minh Chương!”
Đó là Cố Minh Chương đang bị đám huynh đệ ăn chơi trác táng của hắn trêu ghẹo.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, nghe thấy mấy câu này, tay Lâm Yến hơi hơi siết lại một chút.
Hoàn thành hết lễ tiết, ta đã đói đến hoa mắt chóng mặt, tay cũng run lên.
“Nàng đang sợ ta?” Lâm Yến nhấc khăn voan lên, “Hay là còn luyến tiếc hắn?”
Nến đỏ rực cháy, ánh nến rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của Lâm Yến.
Hắn nhìn ta, như là ta đã phụ hắn: “Ta tình nguyện là nàng sợ ta.”
So với việc ta luyến tiếc Cố Minh Chương, hắn tình nguyện là ta sợ hắn?
Ta hoài nghi mình nghe lầm, nhưng không đợi ta nghĩ thêm, bên ngoài đoàn người nháo động phòng đã kéo tới.
Lâm Yến đứng dậy mở cửa, những công tử đang dán tai lên vách cửa ngã nhào vào trong.
Ta thấy phía sau bọn họ, Cố Minh Chương đang đứng trong đình viện.
Ánh trăng chiếu xiên vào trong đình, mặt đất phủ đầy sương giá.
Nến đỏ trong phòng lay động, cả căn phòng đều đỏ rực lên.
Ta và Cố Minh Chương như đang đứng ở hai thế giới trái ngược hoàn toàn.
Nhìn thấy ta, Cố Minh Chương sững sờ tại chỗ, thật lâu không rời mắt khỏi ta.
Lâm Yến lạnh lùng liếc Cố Minh Chương, định tiến ra nói gì đó.
Ta nhẹ nhàng kéo kéo hỉ phục của Lâm Yến từ phía sau: “Còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Lâm Yến sửng sốt, xoay người cười nói: “Ừ.”
Tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống, bọn họ cũng không dám chọc Lâm Yến, chỉ lấy danh nghĩa nháo động phòng để trêu ghẹo Cố Minh Chương thôi.
Uống rượu hợp cẩn, ăn bánh hỉ.
Ta khẩn trương ngồi trên giường, có rất nhiều điều muốn hỏi.
Lâm Yến lại lấy ra một xấp sổ sách và khế đất, đặt xuống rồi đè chuôi kiếm lên để giữ chúng khỏi bay.
Ta không hiểu ý hắn.
“Lâm Yến biết hôn sự này là Cố gia ủy khuất Lệ nhi, đây là toàn bộ gia sản của Lâm Yến, sau này đều giao cho Lệ nhi.”
Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy khiến ta có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn gọi ta là Lệ nhi?
Ta giương mắt hỏi hắn: “Chàng biết chuyện giữa ta với Minh Chương, sao còn muốn cưới ta?”
“Vậy sao nàng lại đồng ý?”
“Người ngoài đều nói ta bạc tình bạc nghĩa, sớm ba chiều bốn, không gả cho chàng thì chẳng gả được cho ai khác tốt hơn.”
“Người ngoài nói ta lãnh khốc vô tình, cổ quái không thú vị, không cưới nàng thì cũng chẳng cưới được ai khác tốt hơn.”
Ta nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười, thật khó tưởng tượng Lâm tướng quân oai phong lẫm liệt trong miệng người khác lại có thể nói ra lời này.
Thấy ta cười, Lâm Yến cũng cong cong khóe miệng, hắn duỗi tay giúp ta tháo mũ phượng và trang sức xuống.
Có lẽ do không quen với đống trang sức rườm rà phức tạp, động tác của hắn thật cẩn thận, khi tay hắn đụng tới đai lưng, ta theo bản năng co rụt người lại, hắn sửng sốt, thức thời chuyển sang chuyện khác: “Ngày mai còn phải vào cung tạ ơn, nàng nghỉ sớm đi.”
Không nói chuyện nữa, ta với Lâm Yến cùng nằm lên giường, nhưng giữa hai chúng ta như có sông hào bảo vệ, không ai mảy may lấn sang ai.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, ta đang thiu thiu ngủ, một tiếng sấm mùa xuân đùng đoàng đánh xuống, ta nắm chặt chăn gấm trong tay.
Thấy ta căng thẳng, Lâm Yến nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng của hắn dịu dàng, thật không ngờ thật sự khiến ta an tâm hơn.
Ta mơ mơ màng màng ngủ, trong mơ hoảng hốt thấy mình còn ở nhà tại Cô Tô.
Đó cũng là một đêm mùa xuân, bên ngoài sấm đánh từng trận, ta rúc trong ngực mẫu thân, mẫu thân ém chăn cho ta cẩn thận, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, kiên nhẫn dỗ ta ngủ.
Cha ta nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng trách cứ mẫu thân quá nuông chiều ta, sau này biết phải làm sao.
“Có nuông chiều Lệ nhi cả đời cũng chẳng sao, có chúng ta ở đây mà.”
Trong mộng tiếng mưa rơi tí tách, hơi ẩm của nước mưa cùng với hương hoa đào len lỏi qua khe cửa sổ, trong chăn lại khô ráo ấm áp, giống như ta có thể cả đời chẳng cần lớn lên.
“Mẫu thân……”
Trong mộng ta rơi vào một cái ôm vững vàng, hình như có người cẩn thận giúp ta lau nước mắt.
Trong lúc mông lung, ta lại mơ thấy Cố Minh Chương.
Hắn vẫn bất hảo bất kham như vậy, đạp tung cửa sổ trèo vào phòng, một chân đạp trên bàn trang điểm, nửa tin nửa ngờ hỏi ta: “Này! Tô Lệ! Muội thực sự gả chồng đấy à?”
“Cũng tốt, cuối cùng cũng không còn ai quấn lấy ta nữa.”
“Này……”
Ta cảm thấy hắn thực phiền phức, duỗi tay đuổi hắn đi, lại thấy Cố Minh Chương biến thành một con bồ câu trắng, phành phạch vỗ cánh bay đi.
Ta choàng tỉnh, phát hiện mình đang gối đầu trên tay Lâm Yến, rúc vào trong lồng ngực hắn, nhìn qua thật thân mật khăng khít.
Vậy giấc mộng đêm qua…
Ta đỏ mặt, cuống quít ngồi dậy.
Thấy ta tỉnh, Lâm Yến tự nhiên thu tay lại, nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh, mang nước vào hầu hạ.
Khi trang điểm ta lén nhìn Lâm Yến vài lần, cánh tay hắn hình như có chút không nhanh nhẹn, có lẽ… là vì bị ta gối cho tê rồi.
“Buổi chiều phải vào cung tạ ơn, phu nhân trang điểm kĩ càng một chút.”
Bọn nha hoàn trang điểm cho ta, nha hoàn hồi môn Lục Yên giúp ta chọn xiêm y.
Nàng chọn một kiên xiêm y màu hồng đào, Lâm Yến thấy lại nhíu mi: “Đổi sang kiện màu nguyệt bạch (*).”
(*) Nguyệt bạch: Màu trắng ngà giống ánh trăng, tui thấy hay nên giữ nguyên nhé.
Lục Yên sửng sốt, vâng lời đổi sang kiện váy lụa màu nguyệt bạch, còn cười nói: “Sao cô gia biết tiểu thư nhà nô tỳ mặc màu nguyệt bạch đẹp?”
Đúng vậy, sao hắn lại biết ta còn có kiện váy màu nguyệt bạch.
Ta nhìn Lâm Yến, hắn lại quay đầu tránh đi, không biết có phải ta nhìn nhầm không, trên mặt hắn vậy mà lại có rạng mây đỏ khả nghi.
Hôm nay trời âm u, ta cùng Lâm Yến tiến cung khấu tạ thánh ân.
“Lâm Yến!”
Khi ta với Lâm Yến đang chuẩn bị xuất cung hồi phủ, lại nghe thấy một tiếng gọi thánh thót.
Ta quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ minh diễm đang vội vàng chạy tới, phía sau là cả đám cung nữ thái giám thở hổn hển không đuổi kịp nàng, còn có một người không tình nguyện là Cố Minh Chương.
“Quận chúa Triều Nguyệt?”
Hóa ra là quận chúa Triều Nguyệt được Thánh Thượng sủng ái nhất.
Ta hành lễ, nàng lại coi như không nhìn thấy ta, tiến lên muốn kéo tay Lâm Yến nhưng bị Lâm Yến né tránh.
Lâm Yến theo bản năng bảo hộ ta phía sau lưng, Cố Minh Chương thấy ta búi tóc kiểu phụ nhân đã thành gia, hơi sửng sốt.
“Ngươi có ý gì vậy Lâm Yến? Bổn quận chúa chẳng lẽ lại định ăn thịt nàng ta hay sao?”
Triều Nguyệt trừng mắt, như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới, lại nhìn Cố Minh Chương: “Đây là thanh mai trúc mã của ngươi đấy à? Cũng chẳng có gì đặc biệt!”
“Quận chúa nói năng vô lễ bị Chu thái phó bắt chép phạt, đã xong rồi sao?”, Lâm Yến cười lạnh.
“Ngươi, ngươi……”
Ta đứng một bên nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Triều Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy thật ra Lâm Yến với Triều Nguyệt mới tính là xứng đôi.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Lâm Yến thấy ta xuất thần, nhịn không được hỏi thêm một câu.
“Cảm thấy chàng với Triều Nguyệt rất xứng đôi.” Ta đang thất thần, bất chợt buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.
Sắc mặt Lâm Yến tối sầm, giận dỗi bước dài hơn, lên xe ngựa trước.
Đến khi ta lên xe ngựa, mặt hắn vẫn rất khó chịu.
“Ta không thích nàng ta, nàng còn nói nữa ta sẽ tức giận.”
“Nếu nàng ấy nhất định phải gả cho chàng thì sao?”
“Vậy ta sẽ dìu già dắt trẻ, dẫn cả nhà suốt đêm bỏ trốn.” Vẻ mặt Lâm Yến nghiêm túc: “Nàng ta đuổi tới, chúng ta lại chạy.”
Ta không nhịn được bật cười, Lâm Yến thấy ta cười, cũng cười theo:
“Cười nhiều lên đi, nàng cười rất đẹp.”
Chỉ là ta không biết vì sao Cố Minh Chương cũng tiến cung.
Ta xốc màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, thấy Cố Minh Chương đang lôi kéo ống tay áo Lý Nhạn nhận lỗi, hình như mặt Lý Nhạn vẫn còn nhăn nhó.
Chắc là phu thê mâu thuẫn, Lý Nhạn chạy tới chỗ Quý phi tỷ tỷ tố khổ, cuối cùng dưới sự áp bách của Quý phi, Cố Minh Chương phải truy thê vào tận trong cung.
Bình luận facebook