5.
Vừa về đến ký túc xá, tôi đã đăng lên vòng bạn bè, nội dung là bức ảnh tôi nắm tay Sở Mạt ở quán cà phê, góc nghiêng hoàn hảo và bóng lưng cao lớn của Sở Mạt, nhan sắc này đúng là không phải nghĩ bàn.
Vừa ngủ dậy, vòng bạn bè của tôi bùng nổ.
Mễ Tuyết Lị để lại lời nhắn: “Các chị em ơi, không lẽ cây vạn tuế đã nở hoa rồi sao? Meme nhe răng.”
Mập mạp để lại lời nhắn: “Tân Tân xấu tính quá nha, anh chàng đẹp trai như vậy mà lại không giới thiệu cho bọn tớ. Meme quyến rũ.”
Chị họ Tôn Quả Quả của tôi còn làm lố hơn: “Mau đưa anh chàng đó về đây để mọi người xem mặt, tiện thể kiểm tra giúp em luôn. Kèm meme quyến rũ và nhe răng.”
Tôi rep lại cùng một câu trả lời: “Mấy người đúng thật là, đồ h.áo s.ắc! Kèm meme phẫn nộ.”
Đã xong, trước tiên bơ bọn họ hai ngày, vài hôm nữa sẽ dần tiết lộ thân phận con nhà giàu của Sở Mạt.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ để về nhà để tìm lại cuốn album ảnh khóa trong ngăn kéo đã nhiều năm.
Thật ra có rất ít ảnh của tôi, chỉ có mỗi hai tấm, vì chụp ảnh đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thử hỏi mỗi lần chụp ảnh gần như đều nhìn người khác, ai còn đồng ý chụp ảnh?
Nhưng ngày lễ tết hoặc những lúc đặc thù, ví dụ như khi tốt nghiệp, tôi lại bị lôi vào chụp ảnh, nên mới có những bức ảnh này.
Nhìn những tấm ảnh này, tối nhớ đến những lời Sở Mạt nói với tôi mà lòng rối như tơ vò.
“Nếu cô ta chỉ lén tr.ộm mặt của cô, không muốn tr.ộm mệnh của cô, tr.ộm xong cô ta có thể bỏ đi, điều đó là phiền phức nhất, biển người mênh mông, quá khó khăn trong việc tìm kiếm, dù có dùng đến thuật truy tìm thì cũng rất tốn công sức. Nhưng cô ta quá tham lam, có lẽ cô ta nghe được cô là người có mệnh phú quý nên nảy tâm tham. Nhưng việc tr.ộm mệnh còn khó hơn nhiều so với việc tr.ộm mặt, cô ta chỉ có thể làm từng bước một, thông qua việc tiếp xúc với cô để lấy vận may của cô. Bây giờ cô nghĩ xem, trong số các cô ai là người có khả năng tiếp cận đồ cá nhân của cô nhiều nhất, quần áo mặc trên người, tóc hay gì đó?!”
“Mễ Tuyết Lị ở cùng ký túc xá với tôi, trước kia tôi hay chơi cùng với Đại Bàng, Tôn Quả Quả ở cùng nhà với tôi, ai cũng có thể làm được việc đó.”
Ba người họ là bạn của tôi từ nhỏ, thành thật mà nói, tôi không hề muốn nghi ngờ họ một chút nào.
Nếu là bị đâ.m sau lưng thật thì cũng đành chịu.
6.
Một tuần sau, tôi đăng lên vòng bạn bè tiết lộ một chút thân phận của Sở Mạt.
Mễ Tuyết Lị là người đầu tiên đứng ngồi không yên. Cô ấy hẹn gặp tôi, Đại Bàng và Tôn Quả Quả đi uống nước.
Nhân cơ hội đó tôi “công khai” mối quan hệ giữa tôi và Sở Mạt.
Thế nhưng có vài người quen thói ngồi lên đầu người khác, người ở dưới đáy lại muốn chèn ép người khác, dù chỉ đứng kề vai với cô ta, cô ta cũng khó chịu.
“Tân Tân khá đấy chứ nhỉ, vừa ra tay một cái đã vớ được ngay con rể vàng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền.”
Mễ Tuyết Lị kéo áo tôi và nháy mắt một cái nhưng không che giấu được sự ghen tị nơi đáy mắt.
Vì để bạn bè và các bạn trong lớp nhớ tôi, nên từ trước đến nay quần áo của tôi đều do mẹ tôi tìm người thiết kế mang thương hiệu riêng, trước ngực đều thêu chữ “Tân” theo phong cách nghệ thuật, kiểu dáng và màu sắc đều cố định để họ vừa nhìn đã biết đó là tôi.
“Bọn tớ vừa mới yêu thôi.” Tôi giả vờ ngại ngùng cúi đầu xuống nhìn mũi chân.
Đại Bàng và Tôn Quả Quả bắt đầu hò hét.
Ba người họ bảo tôi phải gọi cho Sở Mạt, bảo anh ta qua gặp bọn tôi.
Hành động này nằm trong dự đoán của tôi và Sở Mạt, tôi “rất không muốn” lôi điện thoại ra gọi Sở Mạt, mười phút sau, Sở Mạt đã đến nơi.
Sở Mạt vừa xuất hiện, đôi mắt của ba người phụ nữ đó sáng rực lên.
Khỏi phải nói, con hàng này lên đồ đúng là có vibe “ngọc thụ lâm phong”.
“Tôi tên Sở Mạt, hiện đang nghiên cứu kinh dịch tại Viện Văn học, hiện đang học nghiên cứu kinh dịch của đại sư Chung Hàng.”
Mắt của ba người họ tóe lửa tình, đồng thanh “Oa” lên, xòe tay ra ào ào để Sở Mạt xem chỉ tay, xem bói.
Chỉ có mình Tôn Quả Quả rút tay ra rồi lặng lẽ rút tay lại, ngồi một bên hóng chuyện.
“Anh Sở đẹp trai, tập đoàn Trân Lung của anh còn tuyển nhân viên không? Có tuyển nhân viên thì giới thiệu em vào được không, em vẫn luôn là fan trung thành của Trân Lung đấy.” Đại Bàng nói lớn.
“Được thôi, không thành vấn đề, khi về tôi sẽ nói với thư ký Lưu.” Sở Mạt đút tay vào túi, trông rất đẹp trai.
Đại Bàng nhìn mà yêu.
Khụ khụ, tuy danh nghĩa là người yêu, nhưng chuyện này cũng khiến người ta thật khó chịu.
Đây mà là tình chị em cây khế đó hả?
Nhìn Sở Mạt nhìn chằm chằm Tôn Quả Quả xinh đẹp, tôi nghi ngờ rằng liệu có phải anh ta quên mục đích đến đây rồi không.
Chị họ của tôi là người di truyền vẻ đẹp của bác gái, nếu tôi không bị mất mặt, có lẽ tôi cũng xinh đẹp như thế chăng?
Tôi uống hết cốc này đến cốc trà hoa quả khác, trà hoa quả thơm ngon có vị như rượu.
7.
“Sao rồi? Có manh mối gì chưa?”
Buổi tụ tập kết thúc, tôi nắm tay Sở Mạt vẫy tay chào tạm biệt trước ánh mắt ghen tị của ba người rồi bước đi trong ánh chiều tà.
“Ừ, tôi nghiên cứu ảnh rồi, cộng thêm việc thu thập được tin tức khi nãy, Tiểu Tân Tân, tôi nghĩ tôi tìm được cô ta rồi. Nhưng vẫn chưa chắc lắm, cần phải kiểm chứng thêm.”
Sở Mạt ghé vào tai tôi nói thầm.
Mùi bạc hà thổi lên cổ của tôi, bầu không khí ám muội cực kì, tuy tôi không có mặt nhưng tôi nghĩ mặt tôi đang đỏ lên.
Tôi định đẩy anh ta ra, anh ta lại nói: “Cô ta vẫn đang nhìn chúng ta đấy.”
Thế nên anh ta mới cố tình làm ra hành động mờ ám như vậy, để người không có mặt tức giận, đẩy nhanh tiến độ tr.ộm mệnh của tôi.
“Anh có thể nói cho tôi biết cô ta là ai được không?” Trái tim tôi đang đập “thình thịch” liên hồi, còn căng thẳng hơn cả thi Đại học.
“Theo tình hình hiện tại, Tôn Quả Quả là người đáng nghi nhất, cô ta không dám đưa tay ra cho tôi xem chỉ tay. Hơn nữa mặt cô ta rất giống mặt bố của cô, kiểu nhìn là biết bố con luôn ấy.”
Tôi lườm anh ta: “Có mỗi thế thôi à? Tôi giải thích cho anh nhé. Tôn Quả Quả là người có bàn tay gãy, sau khi bố mẹ chị ấy qu.a đờ.i, có một thầy bói nói rằng bàn tay gãy của chị ấy đã khắc bố mẹ mình, nên chị ấy luôn cảm thấy tự trách, bàn tay gãy là khúc mắc trong lòng chị ấy, nên chị ấy không cho anh xem là điều bình thường. Ngoài ra, bố tôi là cậu của chị ấy, anh từng nghe câu [Cháu trai giống cậu] chưa? Cậu và cháu là quan hệ cận huyết, giống nhau là chuyện bình thường, được chưa?”
Co.n hàng này phân tích nửa ngày rồi đưa ra kết luận như vứt ra thùng rác thế à? Nó thực sự khiến tôi nghi ngờ rằng anh ta có phải là kiểu “thùng rỗng kêu to” hay không.
“Ra vậy.” Sở Mạt gãi đầu.
“Nhưng tôi vẫn cảm giác Tôn Quả Quả là người đáng nghi nhất, Tiểu Tân Tân, xin cô hãy tin vào trực giác của người đàn ông này đi.” Sở Mạt nhìn ra thái độ khinh thường của tôi nên anh ta nói lại một cách nghiêm túc.
Không phải chứ, con trai… Cũng có “trực giác” nữa à?
8.
Sở Mạt thấy tôi vẫn nghi ngờ về độ uy tín của anh ta, lấy máy tính bảng ra và cho tôi xem thông tin mới nhất về người không có mặt vừa được sư môn gửi đến.
Người không có mặt thực ra không phải con người theo nghĩa hẹp, nó là bào thai bị nhiễm l.ệ khí khi người mang thai đi dạo bên ngoài, sinh ra một con người có hình thù qu.ái v.ật, nó không có mặt mũi, cũng không có số mệnh riêng của bản thân. Nếu nó không đi tr.ộm mặt của người khác thì không thể sống quá năm tuổi, nên có thể nói, tr.ộm mặt của người khác là bản năng của nó, giống như việc sói ăn cừu là chuyện đương nhiên.
Cách tr.ộm mặt từ người khác của nó là nhìn chăm chú, trong lòng muốn có được nó, kết hợp với việc nhìn nhiều, thì tự nhiên sẽ hiện lên khuôn mặt của chính họ.
Nhưng trước mắt vẫn chưa rõ là người mất khuôn mặt bị người không có mặt lấy cắ.p thì có xảy ra bi.ến dị gì không, tức là nó có vừa vặn hay không và có tác dụng phụ gì hay không, điều này chỉ có thể đi hỏi người không có mặt mới biết được.
Ngoài ra có điều vẫn chưa được làm rõ, người không có mặt tr.ộm vận mệnh của người khác như thế nào, về phương diện này cần phải bổ sung tài liệu gấp.
“Có tin tốt và tin xấu, Tiểu Tân Tân, khuôn mặt mà người không có mặt tr.ộm được chưa chắc đã vừa mặt, nếu bọn chúng vô cùng thích khuôn mặt này, muốn giữ lại nó thì phải tiếp tục thực hiện tr.ộm mệnh của người đó.”
“Ý anh là người đó đang tr.ộm mệnh của tôi từng chút một là vì khuôn mặt của tôi không vừa vặn?”
“Cũng có thể.”
Sở Mạt ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra từ lâu về trước cũng có người không có mặt, bọn chúng sống ẩn mình, thậm chí có người cả đời không biết mặt mình đã bị tr.ộm, dù tình cờ bị phát hiện, khi bọn chúng bị bao vây, chúng sẽ tự h.ủy, chưa tìm được nhân chứng sống nên có rất ít tài liệu. Tiểu Tân Tân, chúng ta thử một lần đi, một tuần nữa đi cắm trại được không? Chúng ta sẽ quan sát xem, đặc biệt là khuôn mặt, nhìn kỹ một chút chắc sẽ thấy sơ hở, có thể là da không đều màu.”
“Tin anh một lần vậy.” Tôi cắn răng nói.
Bình luận facebook