13.
Trước giờ tôi chưa từng khó chịu như vậy, như thể toàn bộ xương của tôi bị vỡ vụn.
Mở mắt ra, Sở Mạt đang đứng bên cạnh chăm sóc tôi cẩn thận, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
“Anh xin lỗi, Tiểu Tân Tân, xin lỗi vì không bảo vệ được em.”
“Tôn Quả Quả đâu?”
“Chạy rồi, có đại sư huynh ở đây, em không cần lo, đại sư huynh biết canh khí, Tôn Quả Quả lấy tr.ộm nhiều khí mệnh của em, chỉ cần tìm được khí giống em là có thể tìm được cô ta, hơn nữa, bây giờ cô ta đang bị thương, sức khống chế đang giảm, chỉ cần cô ta muốn giữ lại khuôn mặt của em, thì buộc phải hoàn thành việc tr.ộm mệnh, nếu không thì cô ta sẽ trở thành người không có mặt một lần nữa, thậm chí còn thê thảm hơn.”
“Chị ta sẽ làm sao?”
“Hồn siêu phách lạc, biến mất khỏi thế giới này.”
Tôi thừa nhận lúc này tôi rất hận Tôn Quả Quả, nhưng nghe thấy chị ta sẽ hồn siêu phách lạc, tôi vẫn hơi đau lòng.
Nhưng tạo hóa tạo ra sói và cừu, bọn chúng trời sinh đã là kẻ thù của nhau, không phải cừu ch*t thì sói sẽ ch*t, tuyệt đối không thủ hạ lưu tình, đấy chính là hiện thực.
“Anh hỏi cô và chú, bọn họ không nhớ dáng vẻ của Tôn Quả Quả trước 5 tuổi, vào ngày sinh nhật ba tuổi của em, đúng là hai nhà có tụ tập một buổi, trong bữa tiệc bà nội cô khen cô xinh đẹp, thậm chí còn khoe số mệnh của cô…”
Cửa phòng mở ra, đại sư huynh của Sở Mạt đi vào ghé vào tai anh nói mấy câu, sắc mặt của anh thay đổi, anh nói với tôi: “Tiểu Tân Tân, bọn anh có chút chuyện phải xử lý, cô và chú sẽ đến bệnh viện trong khoảng nửa tiếng nữa. Nhớ là em không được tin bất kỳ ai, nếu phát hiện ra điều bất thường thì xòe lòng bàn tay ra, anh sẽ quay lại ngay.”
Đi được hai bước, Sở Mạt lại quay lại, tháo chuỗi hạt gỗ đào trên cổ tay ra, chuỗi hạt rất dài, cuộn tròn hai ba vòng rồi đeo vào cổ tay tôi.
“Tiểu Tân Tân, đợi anh.”
Tôi gật đầu, nhìn theo bóng lưng vội vã của bọn họ.
Nếu tôi không nghe nhầm thì có lẽ họ đã phát hiện ra Mễ Tuyết Lị, còn nhắc đến cả đồn cảnh sát.
Chỉ là tôi không hiểu tại sao Mễ Tuyết Lị lại giúp Tôn Quả Quả, và cả lần đi ăn lẩu bất thường với Đại Bàng, tất cả đều rối tung lên trong lòng tôi.
Bỗng tôi nhớ ra lần cuối cùng Tôn Quả Quả xuất hiện, cánh tay phải của chị ta bị thương, một suy nghĩ bỗng nảy ra khiến tôi rùng mình.
Tôn Quả Quả cư.ớp mặt của Mễ Tuyết Lị làm đạo cụ! Thậm chí còn cư.ớp cả mặt của Đại Bàng?
Bảo sao tối hôm đó mặt của Đại Bàng lại tròn hơn, chắc chắn là đang cự tuyệt, hơn nữa thân hình của Đại Bàng đêm đó tuy có phình ra nhưng vẫn gầy hơn bình thường, lúc đó tôi thấy hơi lạ, giờ nghĩ lại mà toát mồ hôi lạnh.
Nên tối hôm đó chị ta cho tôi ăn những thứ khiến cơ thể tôi suy nhược để thuận tiện cho việc chị ta cư.ớp mệnh, sau đó dùng mặt Mễ Tuyết Lị dẫn tôi lên tầng, cố ý chạy thoát khi Sở Mạt xuất hiện, dụ Sở Mạt đi nhưng chị ta không ngờ Sở Mạt lại mạnh như vậy nên đã bị thương.
Và sau khi loại bỏ Sở Mạt, chị ta xé mặt của Mễ Tuyết Lị, quay về là Tôn Quả Quả, dịch chuyển trở về để tiếp tục thực hiện trận pháp.
Nên mặt của người khác cũng chỉ là mặt nạ đối với chị ta? Còn mặt của tôi là mặt nạ ưa thích của chị ta?
Tôi bật dậy, cảm thấy choáng váng và phải bám vào thành giường.
Bảo sao Sở Mạt bảo tôi đừng tin ai, có lẽ là Mễ Tuyết Lị cũng mất đi khuôn mặt của mình, thậm chí là mất cả… Mạng.
Tôi nắm lấy tóc mình rồi dùng sức kéo.
Tôn Quả Quả, đồ ác qu.ỷ, tôi phải gi*t chị!
14.
“Giường số 6, đổi thuốc!” Một y tá gõ cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện ra đằng sau vai trái của tôi được quấn một lớp gạc, có lẽ là bị trầy da khi bị Tôn Quả Quả ném vào trận pháp.
Nhưng khi y tá tháo băng gạc sau vai tôi, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giây sau đó có một con da.o phẫu thuật lạnh toát kề lên cổ tôi, bên tai còn vang lên tiếng cười của Tôn Quả Quả.
“Tôn Quả Quả, rốt cuộc thì chị muốn hại bao nhiêu người nữa? Mau trả lại mặt cho người khác đi!”
Chị ta cười lớn hơn như đang nghe truyện cười, lạnh lùng đáp lại: “Ốc không mang nổi mình ốc, lại còn thương cảm cho người khác nữa à? Tô Tân, em bị ngu à!”
“Tân Tân! Tân Tân!”
Bố mẹ tôi đẩy cửa vào và nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cô là ai? Buông con gái tôi ra!” Bố tôi hét vào mặt chị ta.
“Chị ta là Tôn Quả Quả.” Tôi bất lực đáp lại.
“Cậu, mợ, tốt nhất là hai người tránh ra đi, để tôi đưa Tô Tân đi, đảm bảo sẽ mang một Tô Tân hoàn toàn mới về, giống hệt như cũ.”
“Đừng hòng! Đồ vong ơn bội nghĩa, nhà tôi đắc tội gì với cô mà cô lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
Mẹ tôi giữ chặt cửa, chỉ sợ chị ta ôm tôi chạy mất.
“Ân tình? Ha ha, ân tình? Còn dám nhắc đến cơ à? Lúc tôi nhỏ, hai người đều khen Tân Tân, ngay cả bố mẹ tôi cũng khen nó. Chỉ cần có mặt nó, tất cả mọi người đều vây quanh nó, có ai thèm đếm xỉa đến tôi? Ai đến khen tôi? Tôi không có mặt từ bé là lỗi của tôi à? Tôi cũng muốn có khuôn mặt xinh đẹp như Tô Tân, nó xinh đẹp như thế thì thôi đi, mệnh cách cũng tốt nữa, công bằng ở đâu? Dựa vào cái gì mà nó lại xuất chúng, có được hạnh phúc viên mãn như vậy? Còn tôi, tôi làm gì để khiến người ta phải làm ngơ, lạnh nhạt, ghét bỏ cả đời như thế?”
Tôn Quả Quả hét lên.
Từng giọt nước mặt rơi xuống ga giường, chị ta khóc rồi.
“Nên cô mới cư.ớp đi mọi thứ của con bé?” Bố tôi run rẩy hỏi.
“Đúng! Tất cả mọi thứ! Tôi muốn trở thành Tô Tân! Bố, mẹ, con mới là Tô Tân, là con mới phải!”
Chị ta đi.ên rồi.
Nhân lúc chị ta không chú ý, tôi tháo chuỗi hạt gỗ đào trên cổ tay xuống rồi quấn lên tay chị ta, chị ta hét lên đau đớn, quăng con da.o phẫu thuật đi, chị ta ôm lấy cánh tay và hét, liều mạng x.é chuỗi hạt ra, chẳng mấy chốc da và thịt bị cháy trên cánh tay xuất hiện. .
Tôi vỗ tay, Sở Mạt và đại sư huynh của anh xông vào, đại sư huynh dùng roi quấn vào cổ chị ta, Sở Mạt chớp mắt cười nhìn tôi.
Nếu họ vẫn luôn ở đấy, sao Tôn Quả Quả có thể xuất hiện được?
Tôn Quả Quả dùng mặt đập xuống giường bệnh.
“Cẩn thận mặt của em.” Sở Mạt hô lên.
“Yên tâm.” Đại sư huynh ghì roi da, kéo Tôn quả Quả xuống đất, lúc này cánh tay của chị ta đã bị bỏng đến mức lộ xương.
Sở Mạt ném về phía chị ta mấy lá bùa, ngay lập tức chị ta hét ra tiếng hét ch.ói tai có thể đâm thủng màng nhĩ của người khác, đại sư huynh siết chặt roi da, miệng niệm chú, chưa đầy mười giây, Tôn Quả Quả tan thành mây khói, chỉ sót lại mười mấy khuôn mặt trên sàn.
15.
Sở Mặt nhấc khuôn mặt tôi lên, anh dùng Vô Căn Thủy mang từ sơn môn đến rửa sạch rồi đắp lên mặt cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt tôi đang sát vào da thịt của tôi, giống như một đứa trẻ đi lạc lao vào vòng tay mẹ.
“Một ngày một đêm sẽ càng hoàn thiện hơn. Chúc mừng em, Tô Tân!” Sở Mạt đưa tay phải về phía tôi, hiếm thấy anh không gọi tôi là Tiểu Tân Tân.
“Cảm ơn anh!” Tôi đưa tay trái ra nắm tay Sở Mạt, hai mắt đẫm lệ.
“Tốt quá rồi, Tân Tân! Hóa ra khuôn mặt của con gái chúng ta chưa từng rời khỏi nhà chúng ta.” Mẹ tôi ngồi trên giường lau nước mắt liên tục.
“May quá, may quá, lấy được về là tốt rồi.” Bố tôi cũng gật đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Cô, chú, Tân Tân, cháu và sư huynh phải đi xử lý những khuôn mặt bị đánh cắ.p. Tân Tân vừa lấy lại khuôn mặt, mệnh cách cũng vừa quay về, em ấy cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tôi mới nhìn qua, trong những khuôn mặt đó có khuôn mặt của Mễ Tuyết Lị và Đại Bàng, hy vọng bọn họ còn sống.
“Yên tâm, cô chú sẽ để Tân Tân nghỉ ngơi, hai người đi đi, ở đây cô chú lo.” Bố tôi phất tay nói với bọn họ.
Sở Mạt và đại sư huynh, mỗi người cầm lấy các khuôn mặt rồi cho vào túi và vội vã rời đi.
“Mẹ, mẹ mau gọi cho bà ngoại đi, nói với bà là khuôn mặt của con đã quay về rồi.”
Tôi vừa nằm xuống, chợt nhớ tới bà ngoại.
Không ngờ rằng mẹ tôi vừa lau khô nước mắt xong, giờ lại khóc tiếp.
“Tân Tân, bà ngoại đã qu.a đờ.i từ hai tháng trước rồi. Nửa năm trước, bà ngoại cảm giác bà không đợi được thêm nữa, nên tìm đến sư tổ của Sở Mạt. Vì trước đó bà ngoại con không chọn sư tổ của Sở Mạt mà chọn ông ngoại con, nên hai người họ đã không liên lạc với nhau từ lâu. Vì cứu con, bà ngoại đành tìm đến sư tổ của Sở Mạt, không ngờ rằng hai người vừa gặp là quên hết mối thù năm xưa. Bà ngoại của con đã ở cùng sư tổ của Sở Mạt vào những phút cuối đời. Vốn dĩ người nhà của bà không cho mẹ nói với con, nhưng mẹ nghĩ con lớn rồi nên cũng cần phải biết những chuyện này.”
Bảo sao Sở Mạt lại vô thức tránh né khi nhắc đến bà ngoại tôi, có lẽ lúc đó bà ngoại tôi đã mất rồi chăng?
Tình cảm của bà ngoại và ông ngoại rất tốt, sau khi ông ngoại mất, bà ngoại luôn sống một mình, không ngờ lại có mối quan hệ với sư tổ của Sở Mạt.
Vì tôi, bà ngoại đã phải đối mặt với tình cảm đã cũ đó, tháo nút thắt trong lòng trước lúc lâm chung, cũng coi như thỏa đáng.
Tôn Quả Quả nói đúng, dù tôi có khuôn mặt hay không thì vẫn được cuộc sống yêu thương, nên tôi thấy mình rất may mắn và hạnh phúc.
Bà ngoại ơi, cháu yêu bà.
16.
Một tuần sau, Sở Mạt đến đón tôi xuất viện, anh mặc bộ vest và đi giày da, lái chiếc Rolls-Royce đến đón tôi, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Chỉ là xuất viện thôi mà sao mặc đồ như đi phỏng vấn thế.
Tôi đi quanh xe hai vòng, cố gắng tìm ra manh mối về hàng giả, nhưng không tìm được.
“Giờ hàng superfake làm như hàng thật ấy nhỉ.” Tôi thở dài.
Sở Mạt nhếch môi cười, anh không nói gì mà lấy đồ của tôi để vào cốp xe, giúp tôi ngồi vào ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn cho tôi, lái xe một mạch đến tòa nhà của tập đoàn Trân Lung, có một người bảo vệ chạy tới mở cửa xe một cách niềm nở.
Sở Mạt xua tay, bảo vệ hiểu ý rời đi.
“Làm quen chút nhỉ, Sở Mạt, đệ tử thứ 187 của Mao Sơn, con trai trưởng của Chủ tịch tập đoàn Trân Lung, hiện đang là giám đốc điều hành tập đoàn Trân Lung, không phải hoàng tử, không biết cô đây có chê không?”
Sở Mạt nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi chỉ vào anh, ngón tay run lên, v..l đùa à? Người này không chỉ là đạo sĩ mà còn là con nhà giàu hàng thật giá thật?
Tôi cố trấn tĩnh lại, hắng giọng nói: “Anh… Ý anh là muốn theo đuổi em?”
“Rõ ràng lắm rồi mà?” Sở Mạt nhún vai.
“Cũng được. Để em… Em nghĩ đã.” Mặt tôi hơi đỏ lên.
“Anh đợi em mà, Tiểu Tân Tân.”
Buổi tối, Sở Mạt tổ chức một buổi tiệc rượu, tôi vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt của Mễ Tuyết Lị và Đại Bàng đã quay về, hai người họ vui vẻ chạy tới.
Ba cô gái vừa khóc vừa cười, nhìn như bị bệnh.
Trải qua chuyện như vậy, tôi nghĩ mỗi người chúng tôi đều hiểu thêm được điều gì đó và cũng trưởng thành hơn.
“Chuyện đó, Sở Mạt, mấy hôm nữa anh đi viếng bà ngoại cùng em nhé.” Uống được ba ly rượu, tôi nói với Sở Mạt.
“Đi cùng em với tư cách gì?” Sở Mạt nhìn tôi cười, hai mắt anh sáng lên như biển sao trời mênh mông, phản chiếu lên khuôn mặt đang ửng hồng của người con gái.
“Người… Người yêu. Đợi lâu như vậy rồi mà không cho anh một danh phận thì kì cục lắm.” Tôi nói hơi lắp bắp, nhưng vẫn cố nói.
Mễ Tuyết Lị và Đại Bàng hét lên.
“Hai người lại bắt đầu phát cơm chó rồi đấy, đợi bọn tôi đi rồi hẵng phát chứ, ngọt sâu cả răng thế này.”
Tôi và Sở Mạt nhìn nhau cười, hai tay đan vào nhau ở dưới bàn.
Bình luận facebook