9.
Một tuần sau, Sở Mạt bảo tôi mời Mễ Tuyết Lị, Đại Bàng và Tôn Quả Quả đi cùng, vừa nghe câu Sở Mạt cũng đi, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức.
Sở Mạt bận tới bận lui, rất ra dáng quý ông, trên khuôn mặt của ba người phụ nữ đó viết rõ chữ “Chuẩn bị đập chậu cư.ớp hoa”, tầm mắt lúc nào cũng xoay quanh anh ta.
Không thể không nói người đàn ông “tâm cơ” này rất nhiều mưu kế.
Dưới ánh nắng ở chỗ cắm trại, khuôn mặt của ba người phụ nữ này có thể được nhìn rõ hơn dưới kính viễn vọng.
Khuôn mặt và cổ của Đại Bàng cùng màu, về cơ bản hoàn toàn bị loại bỏ.
Chỉ còn Mễ Tuyết Lị và Tôn Quả Quả sẽ tính tiếp.
Mễ Tuyết Lị xinh đẹp nhiều năm, từ hồi tốt nghiệp cấp ba, biến mất vào kì nghỉ hè, có người nói cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ nhưng cô ấy không thừa nhận, tuyên bố với người ngoài rằng mình là người đẹp tự nhiên.
Nếu cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ thật, không thể không nói cô ấy quả nhiên là con nhà giàu, cô ấy đã đến một cơ sở làm đẹp hàng đầu và hiệu quả thực sự rất tốt, tất cả đều được chỉnh sửa tinh tế, khiến mọi người có cảm giác rằng cô ấy ngày càng đẹp hơn lúc cô ấy 18 tuổi.
Chắc là vì ngày nào cũng đắp mặt nạ nên màu từ má đến cổ của cô ấy hơi khác một chút.
Mà Tôn Quả Quả cũng thích đắp mặt nạ nên cũng xảy ra vấn đề tương tự, nhưng chị ấy chưa từng đi phẫu thuật thẩm mỹ là thật.
Không biết có phải ảo giác hay không, có vài lần tôi phát hiện ra Tôn Quả Quả đang đứng khen ngợi khuôn mặt của mình bên hồ nước, giống như nhìn một món đồ yêu thích vậy, thỉnh thoảng còn sờ lên mặt đôi lần.
Chị ấy cho tôi một linh cảm, nhìn thôi không được, phải giành được về tay mới được.
Thế là tôi bàn bạc với Sở Mạt, mượn chuyện đập muỗi để thử xem khuôn mặt của hai người kia là thật hay giả.
Kết quả là tôi phát hiện ra một bí mật, khi bàn tay tôi đập lên mặt Mễ Tuyết Lị, cô ấy hét lên, dùng tốc độ nhanh nhất để sờ lên mũi của mình, nhìn vẻ mặt của cô ấy thì muốn phun một ngụm soda muối vào mặt tôi, đúng là cô ấy có phẫu thuật thẩm mỹ và có sửa mũi, nên có lẽ cô ấy không phải là người không có mặt, người không có khuôn mặt nhất định sẽ cư.ớp đi khuôn mặt mà mình hài lòng, để không ngu ngốc gánh chịu tội phẫu thuật thẩm mỹ.
Nên đúng là Tôn Quả Quả là người đáng nghi nhất.
Sở Mạt ra hiệu ngón tay chữ V với tôi, nhưng trong lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.
Nhiều năm trôi qua, tôi đã coi Tôn Quả Quả như chị gái ruột từ lâu, trước khi Sở Mạt xuất hiện, tôi chưa từng nghi ngờ chị ấy.
10.
“Hiện tại đây mới chỉ là dự đoán của chúng ta, vẫn chưa chắc chắn được, không cần quá buồn đâu, cụ thể là ai, một tháng sau sẽ rõ.”
“Tại sao lại là một tháng sau?”
“Buổi tối của một tháng sau sẽ là ngày â.m, tháng â.m, giờ â.m hiếm có, số mệnh của con người lúc đó là yếu nhất, là lúc dễ bị đánh cắ.p nhất. Những năm gần đây, số mệnh của cô đang bị ăn m.òn từng chút một, chỉ còn đúng lần này thôi. Nhớ rõ, 30 ngày sau, ai hẹn cô ra ngoài một mình, thì người đó chính là người không có mặt.”
“Sở Mạt, anh nói người không có mặt vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng tại sao bà ngoại tôi lại không phát hiện ra?”
“Bà ngoại cô giỏi tướng thuật mệnh lý, nhưng việc bắt y.êu không phải điểm mạnh của bà ấy. Trước khi tìm đến bọn tôi, bà cô đã từng vào nam ra bắc để tìm khắc tinh của người không có mặt, tiếc là không tìm được. Lần này có sự giúp sức từ sư môn Khuynh Toàn bọn tôi, nên một tháng sau, sẽ có người đến giúp cô, Tiểu Tân Tân, chắc chắn lần này bọn tôi sẽ lấy lại được khuôn mặt cho cô.”
Nhiều năm trôi qua, đây là người duy nhất nói với tôi có thể giúp tôi, lòng tôi tràn đầy cảm giác xúc động và hy vọng giống như một người mắc bệnh nặng nhiều năm nghe thấy có người có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Sở Mạt, cảm ơn anh.
Vào buổi sáng của một tháng sau, tôi thức dậy từ sớm, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, khoảng 10 giờ sáng có một tin nhắn được gửi đến từ WeChat.
Hóa ra là Đại Bàng rủ tôi đi ăn lẩu Trùng Khánh vào buổi tối, tôi vừa nhắn đồng ý với cô ấy thì lại có một tin nhắn khác gửi đến, là Mễ Tuyết Lị rủ tôi đi dạo phố, duy chỉ có Tôn Quả Quả là không nhắn.
Tôi hoàn toàn bối rối và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý trước.
Tôi gọi điện cho Sở Mạt để báo cáo tình hình, Sở Mạt vừa nghe xong chửi luôn một câu “Đ..M”.
“Tiểu Tân Tân, cô chuẩn bị đi, 15 phút nữa tôi đón cô ở tầng dưới.”
Khi tôi đi xuống tầng, Sở Mạt đang gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng, thấy tôi đi xuống thì anh tắt máy, rồi nói với tôi: “Tiểu Tân Tân, hơi rắc rối một chút, xảy ra chuyện như vậy, có lẽ là người không có mặt đã phát giác ra điều gì đó. Có đại sư huynh ở đây là tốt rồi, anh ấy có thể “canh khí” giúp cô, tiếc là chuyến bay của anh ấy khá trễ, tối nay mới đến được.”
“Cô đừng lo, dù ở đây chỉ có mình tôi nhưng tôi sẽ không để cô ta làm cô bị thương.” Có lẽ anh sợ tôi lo lắng quá, Sở Mạt lại nói thêm một câu.
Khi ăn cơm cùng nhau, Sở Mạt bảo tôi duỗi tay ra rồi vẽ vào lòng bàn tay tôi mấy nét, tôi rút tay về nhìn kĩ thêm đôi lần nhưng vẫn không nhìn được là trên đó có thứ gì.
Anh cười nói: “Tặng cô bùa phòng thân, người thường không thấy được.”
Xì, còn ra vẻ bí ẩn nữa.
Mặt trời lặn đỏ như màu vàng nung, tôi đến điểm hẹn với Đại Bàng trước, tiếng người huyên náo trong quán lẩu, mùi thơm bay khắp nơi, bật bếp nướng lên, khuôn mặt của Đại Bàng lại tròn hơn một chút, cô ấy vẫy tay nhiệt tình với tôi: “Tân Tân, nhanh lên, tớ gọi đồ ăn hết rồi, bắt đầu vào việc thôi.”
“Sao hôm nay lại nhớ đến tớ rồi mời tớ đi ăn lẩu thế? Dịp gì đặc biệt sao?”
“Không, không có, chỉ là muốn đi ăn, nên tìm một người đi cùng thôi.”
Đại Bàng hơi do dự, đáp lại câu hỏi của tôi một câu như vậy.
Trong lúc ăn, Đại Bàng nhiệt tình bất thường, nào là sách bò, hoàng hầu, cá mực, nấm, rau xanh, rồi dùng đũa phục vụ gắp một gắp vào bát của tôi.
Nhưng tâm trạng tôi hoàn toàn không đặt vào bữa ăn, tôi cố ăn vài miếng, vì sắp đến thời gian hẹn với Mễ Tuyết Lị nên tôi chào tạm biệt Đại Bàng rồi đi trước.
Đại Bàng không giữ tôi lại, nếu là trước kia thì chắc chắn cô ấy sẽ bảo tôi ăn thêm mấy miếng rồi đi.
Có gì đó không ổn nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Tôi ra ngoài nhìn thấy Sở Mạt đang đứng ngoài cửa hàng ăn xiên mà lắc đầu.
Tôi báo lại tình hình cho anh khi ngồi trên taxi, anh bảo tôi đừng lo lắng, anh sẽ ngồi ở chiếc xe khác và đi theo tôi ở phía sau.
11.
Đến nơi hẹn với Mễ Tuyết Lị, đầu của tôi bắt đầu mơ màng, cảm giác hơi khó chịu.
Mễ Tuyết Lị nhìn thấy tôi từ xa, vui vẻ chạy đến đón, kéo cánh tay tôi nói: “Tân Tân, đi nào, Prada mới ra mấy kiểu mới, cậu xem giúp tớ cái nào hợp với tớ nhất nhé.”
Cửa hàng độc quyền của Prada nằm ở tầng cao nhất trong khu mua sắm, càng lên tầng cao, đầu tôi càng choáng.
“Tân Tân, cậu sao thế? Khó chịu ở đâu sao?” Mễ Tuyết Lị hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Mễ Tuyết Lị, cảm giác tối nay mắt của cô ấy đang ẩn giấu một nụ cười thâm hiểm.
“Không sao, tớ vẫn ổn.” Tôi cố xốc lại tinh thần, nhìn xung quanh tôi mới phát hiện ra toàn bộ Prada không có một bóng người, ở đó bố trí rất nhiều cây nến, ở giữa cây nến lớn là một trận phù khổng lồ.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cửa hàng Prada này là của nhà Mễ Tuyết Lị.
“Mễ Tuyết Lị, là cậu à?”
Tôi buồn bã nhìn Mễ Tuyết Lị.
Có vẻ như tôi và Sở Mạt đều đoán sai rồi.
“Gì cơ?” Cô ấy nở nụ cười kỳ dị.
“Tiểu Tân Tân!”
Sở Mạt chạy đến, ném một lá bùa mang theo lửa về phía Mễ Tuyết Lị.
Cô ấy quay người chạy đi, Sở Mạt đuổi theo, ném vô số lá bùa vào cô ấy, dường như có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh từ rất xa.
Nhưng sau khi Mễ Tuyết Lị đi, đầu của tôi vẫn rất choáng, không ngờ tôi lại bị người nào đó đẩy vào trận phù, tôi ngã lên thứ gì đó, tôi nhìn kỹ thì thấy đó là quần áo của tôi, tóc của tôi, trong đó có chiếc kẹp tóc tôi thích nhất, tôi nhớ là nó đã biến mất một cách kỳ lạ ở trong nhà tôi.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đó.
Tôn Quả Quả xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt hưng phấn đến mức vặn vẹo, cánh tay phải của chị ta chảy máu giống như bị thương.
“Tân Tân, em gái họ yêu quý của chị, đã làm người tốt thì phải làm cho trọn. Nếu đã cho chị khuôn mặt, thì phải cho chị luôn mệnh chứ.”
Chị ta nhấc cánh tay trái không bị thương của mình lên, nhẹ nhàng vuốt má trái, như thể chị ta rất yêu thích khuôn mặt này.
“Tại sao? Có mặt rồi vẫn không thấy đủ, còn muốn cả mệnh? Tại sao phải đuổi cùng gi*t tận như thế?” Tôi hét lên.
Ngón tay chị ta ấn vào giữa hai hàng lông mày của tôi, cười nói: “Đồ tốt, có ai chê nhiều bao giờ đâu? Chị chỉ muốn sống tốt hơn cũng là sai sao?”
Khi chị ta dùng lực lên ngón tay, tôi dần cảm thấy như có thứ gì đó đang rút ra khỏi cơ thể mình, rất đau, cực kì đau, giống như bị l.ột da, bị chuột rút, đau đến mức tôi cuộn người lại.
12.
“Cô và chú tôi chắc là cũng do chị gi*t đúng không? Tôn Quả Quả.” Tôi nghiến răng hỏi.
“Đúng đấy, thì sao, nếu không làm thế sao chị vào nhà em được? Em biết khuôn mặt này của em mến chủ của nó cực kỳ, nên chị không thể cách xa em được. Thật ra lúc đầu chị không nghĩ đến việc tr.ộm mệnh của em, nhưng hết cách rồi, khuôn mặt của em không chịu! Chị chỉ đành làm đến cùng là cư.ớp mệnh của em.”
Vì thế chị ta không hợp với khuôn mặt của tôi lắm.
Cô ta hơi quay lại, nhìn những lá bùa xung quanh nói: “Em xem, chị mất mười mấy năm mới học được đấy, khó lắm chứ đùa. Lấy được mệnh của em, có cả mặt của em, chị sẽ hoàn toàn trở thành em, xem nó có vừa mặt chị không?”
Nói xong, chị ta tự tát “bụp” một cái vào mặt mình, dọa tôi sợ giật mình.
Tôi bỗng nhớ đến Tôn Quả Quả đã mắc chứng mộng du từ khi còn nhỏ, tự tát vào mặt mình khi đang ngủ, thậm chí có lúc còn xuất hiện ở phòng tôi lúc nửa đêm.
Lúc đó cả nhà tôi đều nghĩ rằng đó là do Tôn Quả Quả bị tổn thương tinh thần vì mất bố mẹ, thậm chí bố mẹ tôi còn đưa chị ta đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không hiệu quả lắm. Hóa ra, từ đầu chị ta vẫn rất tỉnh táo, chị ta chỉ đang sao chép khuôn mặt của tôi.
Vì có quan hệ huyết thống, nên từ nhỏ đến lớn, dù chị ta nhìn như con gái của bố tôi, chúng tôi cũng không hề nghi ngờ.
Hóa ra, người độc ác nhất lại là người thân thiết với mình nhất.
“Bây giờ, chúng ta sẽ lấy một ít máu ở lòng bàn tay nhỏ vào trong trận Chuyển Mệnh, em có thể an tâm rời đi rồi.”
Chị ta cười gằn rồi lấy ra con da.o g.ăm định đâ.m vào lòng bàn tay tôi nhưng bị thứ gì đó đẩy mạnh ra, ngã nhào xuống đất, cô ta định bò vào trong trận phù lần nữa thì bị một tiếng hét lớn làm cho cô ta run rẩy.
“Dừng lại, con yêu nghiệt kia!”
Hóa ra là Sở Mạt đã đến, anh còn đi cùng một người đàn ông trung niên búi tóc, có lẽ đó là “Đại sư huynh” mà Sở Mạt thường nhắc đến.
Hai bên nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Sở Mạt dùng bùa, đại sư huynh dùng roi, Tôn Quả Quả vốn không chiếm được ưu thế nên đã bị đánh trúng mấy cái, cuối cùng vì để thoát thân, vô liêm sỉ dùng mặt chống lại đòn tấ.n công
Sở Mạt vì sợ làm khuôn mặt tôi bị thương, thậm chí còn hai lần giúp chị ta đỡ đòn tấ.n công của đại sư huynh.
Tôn Quả Quả đắc ý hôn gió Sở Mạt.
Đại sư huynh nhân cơ hội chị ta đang đắc ý, qu.ất một roi vào giữa lưng, chị ta phun một ngụm m.áu ra ngoài, o.án h.ận nhìn chúng tôi.
“Tôi muốn lấy mệnh của Tô Tân, các người có giỏi thì giữ đi, giữ cho chắc vào.”
Tôn Quả Quả nói xong liền chạy xa năm mét rồi dần biến mất.
Đại sư huynh đuổi theo, Sở Mạt vội phá trận phù, ôm tôi từ trong trận phù ra.
“Tiểu Tân Tân, không sao chứ?”
Khuôn mặt căng thẳng đến mức trắng bệch của Sở Mạt phóng to ra trước mặt tôi khiến mắt tôi hơi choáng váng.
Bình luận facebook