1.
Ta không biết sự nhầm lẫn bắt đầu từ đâu.
Không phải ta vừa hạ cổ hắn ta sao? Tại sao hắn còn đè ta xuống rồi hôn môi?
Hắn dùng đôi bàn tay với những đốt ngón tay thon dài nắm lấy mắt cá chân của ta rồi thong thả vuốt ve.
Từng đợt ngứa nổi lên khiến ta suýt nữa đem hắn đá ra ngoài.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Kỳ Uyên, ngực của thiếp rất căng, chàng có thể giúp thiếp kiểm tra một chút được không?"
Nhân vật phản diện ngừng động tác, lúc đứng dậy hắn nhìn thấy vẻ mặt kích động quá mức của ta thì hắn liền quay lại ôm chầm lấy ta.
Ta: “...”
Lúc này, quần áo của ta đã bị cởi bỏ một nửa, mái tóc đen bù xù, bị hắn ép ôm vào trong ngực.
Nói tóm lại so với việc trực tiếp xem xuân cung đồ thì kích thích hơn nhiều.
Ta khẩn trương ra hiệu cho hắn: “Ngươi, nếu ngươi ôm ta như vậy, ta cũng cảm thấy lồng ngực rất khó chịu”.
“Ồ?” Hắn vén sợi tóc rơi trên cổ ta lên: “Vậy để ta xem qua cho nàng nhé?”
Cảm nhận được ánh mắt không dễ dàng bỏ qua của hắn, ta siết chặt y phục.
"Ngươi tránh xa ta một chút là được rồi."
Hắn lấy một lọn tóc của ta rồi cuốn cuốn vào ngón tay, người ở bên ngoài vẫn không ngừng gọi cửa.
Nếu ta không nhìn nhầm, thì trong mắt hắn hiện lên cảm xúc thiếu kiên nhẫn.
Chẳng lẽ là do người bên ngoài?
Ta run rẩy trong vòng tay hắn, ta chỉ đến đây để hạ cổ thôi nhưng bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được.
“Có bệnh thì đi tìm đại phu đi.” Nhân vật phản diện bình tĩnh nói.
Câu trả lời của hắn khiến người ngoài cửa im lặng hồi lâu.
Một lúc lâu sau, một giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Kỳ Uyên, ta sẽ không gả cho Thái tử nữa.”
Ta bàng hoàng và bừng tỉnh trước những lời nói chứa đựng lượng thông tin khổng lồ, giọng nói này chính là nữ chính.
2.
Đừng trách ta lúc đầu không nhận ra nàng ta. Trước mặt ta, nữ chính lạnh lùng ngơ ngác như cả gia đình đã chết.
Tại sao lại gọi nàng ta là nữ chính? Bởi vì chính nàng ta đã nói vậy.
Vào một ngày nắng nóng khó chịu, ta đang vui vẻ ăn dưa thì nàng ta bước đến ném miếng dưa của ta đi, thậm chí nàng ta còn quá đáng đến mức ném cả quả dưa vào Đại Hoàng đang nằm phơi nắng ở ngoài sân.
Lúc đó ta rất tức giận, cmn đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ chứ.
Huống chi, quả dưa của ta vừa ngọt vừa giòn, tốn bao công sức mới trộm được từ ruộng của người khác.
"Ngươi là ai?!!"
Nàng ta lấy trong tay áo ra một xấp tiền, nhìn thẳng vào ta: “Nghe nói ngươi biết hạ cổ?”, Nàng ta hơi nhếch khóe miệng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta hạ cổ. Sự việc mà thành, những thứ này đều là của ngươi."
Ta nhìn xấp tiền đó, đủ cho ta mua dưa cả đời.
Ta đá Đại Hoàng đang kéo váy ta ra rồi hét lên: “Được thôi.”
Lúc tiễn nàng ta đi, ta lịch sự dò hỏi một chút: "Xin mạn phép hỏi quý tính đại danh của cô nương?"
Đột nhiên có một bàn tay sờ lên mặt ta, nàng ta trông dịu dàng mà có thể cười một cách đáng sợ như vậy: “Tên ta là… không, phải nói là ta chính là nữ chính, nữ chính có thể làm lại mọi chuyện.”
Nàng ta lại thở dài, lẩm bẩm: “Nhân vật phụ thì biết cái gì?”
Ta đang tự hỏi liệu có phải nàng ta đọc quá nhiều truyện hay không, Nhị Nha ở thôn cách vách thì tự coi mình là tiên nữ hạ phàm, xuống trần gian để thể nghiệm khổ ải, suốt ngày bắt ta làm Mẫu hậu độc ác chuyên đánh đập nàng ta.
Nhân vật phụ, có lẽ ta cần nghiền ngẫm thật kỹ.
Hầu hết các nhân vật phụ trong truyện đều là những người giàu có, quyền lực, ta nhiều nhất chỉ nuôi một chú chó lớn tên Đại Hoàng thôi.
Có điều giao dịch này cũng không lỗ.
3.
Sau khi nữ chính rời đi, ta dốc lòng nghiên cứu cổ thuật, thực ra là ta đang tìm mọi cách để đánh thức cổ trùng đang ngủ say từ lâu mà thôi.
Sau khi thử 56 lần, suýt chút nữa ta đã ném nó vào chảo để xào, thì cuối cùng nó cũng tỉnh dậy.
Ta vui sướng đến mức suýt khóc, đêm đó ta liền mang theo nó đột nhập vào phòng của nhân vật phản diện.
Kết quả là do nhất thời lúng túng, mà ta đã niệm sai cổ ngữ, hạ sai cổ thuật rồi.
Bây giờ còn phải nghe mâu thuẫn tình cảm của hai người họ.
Nhân vật phản diện còn nhéo nhéo ta, bắt ta thu lại cái ánh mắt hóng hớt.
“Đó là giữa ngươi và Thái tử có gian tình.”
"Chuyện đó không liên quan gì tới ta."
Quả không hổ là tuyệt tình cổ, thật đủ tuyệt tình.
Nhưng mà trong đầu ta chợt nảy lên nghi hoặc.
Ta nghe nói những người trúng cổ này đều trở nên vô tình vô dục.
Phản ứng của hắn làm ta cảm thấy: Hay cổ trùng lại đi ngủ nên cổ thuật đã mất đi tác dụng?
Đối với ta, nhân vật phản diện bây giờ giống như uống phải xuân dược vậy?
Hiện tại, hắn đang đeo một chuỗi hạt trong suốt như pha lê vào mắt cá chân của ta.
Hơi thở của hắn phả vào tai ta: “Cổ nữ quả là danh bất hư truyền.”
Ta một tay run run, đánh bất tỉnh nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện có lẽ không ngờ rằng ta sẽ hạ mê dược hắn, dù hắn có phản ứng nhanh đến đâu thì cuối cùng vẫn bị liều mê dược cực mạnh của ta đánh gục trên giường.
Cuối cùng, sau khi chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp có mỹ nhân nằm trên giường, ta đã trốn ra ngoài
Tiểu bảo bối cổ trùng của ta, ủy khuất ngươi phải ở lại đây một thời gian rồi, dù sao ta cũng chỉ mới học được cách hạ cổ nhanh chóng, chứ chưa học được cách nhanh chóng giải cổ.
Ngươi có thể tự mình ra ngoài là tốt nhất, nếu không thể tự ra ngoài thì ngươi đành phải ở đó mười lăm ngày vậy.
Chờ mười lăm ngày sau ta lại đến cứu ngươi.
4.
Ngày thứ 15:
Ta bắt chéo chân, ung dung tự tại mà nằm thoải mái trên ghế dài, nhìn chuỗi ngọc lấp lánh trên mắt cá chân mình.
Lúc trước vì đi nhanh quá nên quên mất không để lại chuỗi ngọc này.
Thôi bỏ đi, xét theo thân phận và địa vị của hắn thì vàng, bạc, châu báu, bảo vật nào mà hắn chưa từng nhìn thấy, chẳng lẽ hắn còn thiếu một chuỗi hạt ngọc sao?
Dù sao hắn chính là Cửu thiên tuế, quyền khuynh triều đã.
(*) 权倾朝野 – Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.
Đừng hỏi làm sao ta biết được thân phận của hắn.
Ngày đó lúc ta lẻn ra khỏi phủ đệ, lẻn từ cửa phụ ra cửa chính, lúc nhìn lên trên cửa có treo một tấm bảng ghi ba chữ: Cửu Thiên Tuế.
Ba chữ đó được ánh trăng chiếu vào, làm ta suýt chút nữa là quỳ luôn xuống rồi.
Trách ta chứ trách ai, chưa hỏi rõ ràng, cứ thế mà cầm bản đồ nữ chính đưa cho rồi xông vào.
“Haizzz” Ta tung đùi đắc ý mà thở dài một hơi.
Tôi cắn một miếng bánh đậu xanh, mát lạnh giải nhiệt, vừa đưa vào miệng liền tan luôn.
Huh.
Ta dùng tay kia gãi đầu, như thể có chuyện gì đó không đúng, luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.
5.
Cánh cửa gỗ bị đá tung ra, còn bánh ngọt thì bị đánh đổ.
“Ai…” Ngẩng đầu nhìn, liền thấy nữ chính hùng hổ xông tới, khí thế vừa mới dâng lên bỗng nhiên giảm xuống.
Ta nở một nụ cười nịnh nọt: “Cô nương lại tới sao.”
Nàng ta không thèm để ý đến lời khách sáo của ta, tức giận hỏi: "Ngươi đã hạ cổ gì? Ngài ấy không những không toàn tâm toàn ý với ta mà dạo gần đây ngược lại ngài ấy càng ngày càng chán ghét ta.”
Ta lập tức như ở trong mộng tỉnh ra, trời ơi nhớ ra rồi.
Đã đến lúc phải đi đón Cổ trùng đã xa nhà mấy ngày rồi.
Sợ bị mắng đến chết, ta đã thành thật kể cho nàng ta về việc hạ nhầm cổ, hy vọng được nàng ta tha thứ.
Chủ yếu là mong được nàng ta giúp đỡ.
Rốt cuộc, chuyện này chỉ cần làm một lần vào ban đêm là đủ.
Hãy thử lại lần nữa, lần sau hãy gặp ta vào buổi trưa ở cổng chợ Trảm Khẩu
Nghe ta nói xong, biểu tình của nữ chính cảm giác như nứt toạc, có lẽ bởi vì được giáo dưỡng tốt nên nàng ta không lập tức hét vào mặt ta.
Dừng lại một lúc, nàng ta vẫn nói cho ta biết, ba ngày nữa Thái tử sẽ tổ chức yến tiệc trên thuyền, Cửu Thiên Tuế cũng sẽ tham dự yến tiệc.
“Nhân vật phụ thật sự không đáng tin cậy.” Nữ chính thở dài.
Đừng tưởng rằng ngươi nói nhỏ mà ta không nghe thấy, ngươi nói ta là nhân vật phụ, còn nói ta không đáng tin cậy.
Bình luận facebook