• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] YÊU PHẢI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN (3 Viewers)

  • Phần IV END

16.

“Nó chết khi nào?” Ta run rẩy hỏi.

“Cái đêm ta bị đánh bất tỉnh.”

Không đúng.

Nếu cổ trùng ngày đầu tiên đã bị giết chết thì tuyệt tình cổ lập tức sẽ được giải trừ.

Chẳng lẽ phản ứng mấy ngày này của hắn đều chỉ là giả sao?

Ngay lập tức, chiếc chén thủy tinh trên tay ta đã nằm trong tay hắn.

Hắn thì thầm vào tai ta và hỏi: “Nghe nói cổ trùng được nuôi lớn bằng máu từ đầu ngón tay của cổ nữ?”

"Thật đáng tiếc, máu của nàng lại bị lãng phí như vậy."

Ta vội vàng lắc đầu: “Không lãng phí, không lãng phí”

Môi hắn đỏ như quỷ hút máu: “Ta thực sự vì nàng mà đau lòng”

"Xứng đáng bị trừng phạt."

Ta chưa kịp hỏi phạt như thế nào thì môi ta được bao phủ bởi một sự ấm áp.

"Ưmmm."

Ta hít vào.

Môi bị cắn.

Trời tối, ta đem gối đầu ném lên người nhân vật phản diện.

Ta không thể là độc khách được sao, phủ đệ Cửu Thiên Tuế to như vậy, mà hắn còn muốn ngủ chung với ta.

Phi, đúng là một tên dâm tặc háo sắc.

Ta sờ đôi môi vẫn có chút đau của mình.

Đồ cẩu nam nhân, đây mà là trừng phạt à, rõ ràng là hắn yêu cầu phần thưởng.

Ta phải đóng cửa lại.

Hắn giơ tay chặn cửa phòng rồi nói: "Ta sẽ kể cho nàng nghe về sự việc của cổ trùng"

Vậy là ta để mở một cánh cửa cho hắn.


Miệng chỉ toàn nói dối, vô căn cứ, ba hoa chích chòe.

Cái gì mà sau khi trúng cổ trùng của ta, thì nội tâm thức tỉnh, liền đem lòng yêu mến ta từ lâu.

Ta hỏi hắn động tâm với ta khi nào, ở đâu.

Nhân vật phản diện trả lời thật vớ vẩn

"Ở trong mộng."

Ta khoanh tay mỉm cười: “Ha.”

“Ta ở trong mộng làm gì?”

Trên mặt nhân vật phản diện hiện lên một tia do dự: “Nàng để cho một con chó vàng giúp nàng canh giữ ruộng dưa, còn nàng lúc đó đang….trộm dưa.”

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói xong rồi?”

Nhân vật phản diện khẽ gật đầu.

Ta đóng sầm cửa lại.

Ta không tin, chắc chắn hắn phái Vô Tâm đi điều tra ta.

Chắc hẳn ông lão trồng dưa đã kể lại cho hắn.

17.

Sáng sớm khi thức dậy, ta đã thấy một bóng người đứng ở đầu giường.

Ta sợ đến mức cơn buồn ngủ cũng bay đi luôn.

Nhìn kỹ lại thì là nhân vật phản diện đang đứng trước giường.

Ta quấn chật chăn, nhìn thấy hắn lúc sáng sớm chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

Không biết Cửu Thiên Tuế muốn làm gì ta.

Đêm qua ta mơ thấy hắn bắt được ta liền ăn, bắt được lần nào là ăn lần đấy.

Bây giờ ta luôn có ảo giác là xương cốt đều đang bị hắn gặm.

Hắn nhìn toàn thân ta từ trên xuống dưới chỉ lộ ra một cái đầu:

“Lúc nàng tỉnh dậy, có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn thấy?”

Thị nữ vừa bưng chậu nước vào nghe vậy mặt đỏ bừng rồi vội vàng lui xuống.

Ta không biết mặt mình đỏ do bị ngạt hay vì tức giận nên hét lên: “Ngươi sao có thể đều nhìn thấy được!”

"Ồ, còn chỗ nào nữa sao?"

Thay vì phải tranh cãi với nhân vật phản diện, ta giả vờ không thèm nói một lời.

Hắn sửa lại lọn tóc trên trán ta, bình tĩnh nói: “Gần đây Giang Nam mưa lũ rất nhiều, chắc phải đến ngày 15 chúng ta mới có thể trở về.”

"Ta sẽ phái người bảo vệ nàng, nàng cố gắng không cần ra khỏi phủ."

Cuối cùng hắn dặn dò ta:

“Lúc ta không có ở bên cạnh, nàng nhất định phải cẩn thận.”

Sau khi nhân vật phản diện rời đi, ta rời giường rửa mặt chải đầu.

Đang dùng bữa sáng, ta thuận miệng hỏi thị nữ: “Cửu Thiên Tuế đi rồi sao?”

Thị nữ múc thêm cho ta một chén canh: “Vâng, Triệu Chiêu cô nương, Cửu Thiên Tuế chờ người tỉnh rồi sau đó liền đi luôn.”

Ta uống một ngụm canh rồi nhẹ giọng đáp lại: “Ồ.”

Món canh này so với những món trước đây có vẻ thanh đạm hơn?

18.

Ở trong phủ cả ngày ta chẳng có việc gì làm, ngoài ăn, ngủ và tán gẫu với các thị nữ về những chuyện bát quái ở trong thành.

Khoảng tám chín ngày nữa, là đến ngày giỗ của phụ mẫu ta.

Dưới sự bảo hộ của các thị vệ ta dạo khắp kinh thành, ta mua cho nương ta rất nhiều son phấn, mua cho phụ thân ta rất nhiều rượu ngon.

Đi gặp cha nương, ta không thể mặc y phục cũ được mà nên vui vẻ thay y phục mới.

Đang định thử y phục, ở sau tấm mành ta nghe thấy có người nhỏ giọng kêu lên.

"Có người ở đó không?"

"Có"

Nghe thấy ta trả lời, người kia vui sướng nhỏ giọng: “Y phục của ta có chút vấn đề, ngươi có thể tiến vào giúp ta được không?”

"Đa tạ ngươi.”

Ta thầm nghĩ: Có gì mà phải đa tạ? Tất cả đều là nữ tử mà.

Khi ta kéo mành ra, gã nam nhân trốn trong góc tối đã đánh một chưởng khiến ta hôn mê.

Trước khi nhắm mắt lại,ta thấy nữ chính y phục chỉnh tề nở một nụ cười: “Đa tạ ngươi.”

Đau quá

Khi tỉnh dậy, ta cảm thấy ở phía sau gáy thật là đau.

Khi ta giơ tay lên thì có tiếng xích sắt vang lên, hai tay chân của ta đều bị trói chặt.

Ta ngước mắt lên thì thấy Thái tử đang đứng trước mặt.

Nữ chính không phải muốn gả cho Thái tử sao? Tại sao còn giúp Thái tử bắt ta?

Thái tử nắm cằm ta.

Mặc dù diện mạo của hắn rất tuấn tú, nhưng ánh mắt hiện lên sự ham muốn cùng cố chấp khiến hắn trông thật vô vị.

"Ngươi và Kỳ Uyên có quan hệ gì?"

Ngón tay hắn dùng sức đến mức trên mặt ta xuất hiện dấu vết.

“Mặc kệ ngươi có phải người của hắn hay không nhưng ngày ấy ngươi nghe được những điều không nên nghe thì ngươi chắc chắn phải chết.”

Cả đêm, ta vừa bị roi đánh, lúc sau lại bị tạt nước lạnh.

Cả người ta vừa đau vừa lạnh.

Buổi sáng Thái tử đến xem ta, nhìn thấy môi ta trắng bệch trông như người sắp chết.

Trên mặt hắn tràn đầy vui sướng, hắn nói một câu khiến lòng ta càng lạnh hơn: “Kỳ Uyên bây giờ sống chết còn không rõ, sẽ không có người tới cứu ngươi nữa đâu.”

"Nhưng, nhìn ngươi lớn lên trông cũng ổn, nếu ngươi đi theo ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

Ta tránh bàn tay đang muốn chạm vào ta, kiệt sức mà trợn trắng mắt.

Dù ta có biến thành chó cũng không theo ngươi đâu.

Hừ, một kẻ vừa tham lam vừa không chung thủy.

Thái tử giận dữ bỏ đi.

Ta uể oải ỉu xìu suy nghĩ, nhân vật phản diện sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu nhỉ?

Còn không bằng cho ta chết một cách thống khoái đi.

Bị tra tấn như này ta chịu không nổi.

19.

Nữ chính thừa dịp ban đêm liền lui tới.

Khi nàng ta đến, thấy ta đang nhìn gã cai ngục đang háo hức ăn uống.

Kể từ lúc bị bắt đến bây giờ, bọn chúng chỉ cho ta ăn nửa cái màn thầu.

Đói quá.

Nữ chính đem tiền đuổi mấy gã cai ngục đi, nàng bước đến gần ta, cầm cái màn thầu lên hỏi: "Muốn ăn không?"

Ta nuốt khan, còn nàng ta ném cái màn thầu xuống đất, đá đến chân ta: “Ai nha, ta trượt tay.”

Ta thở dài một hơi.

Không nhịn được, ta liền chửi một câu.

Nàng ta tát vào mặt ta một cái, vì tay bị chói bởi sợi dây xích nên ta không thể thoát ra được chỉ có thể ôm ngực phập phồng.

Nàng ta hung hăng lấy ra con dao găm giấu trong tay áo: “Ngươi chỉ là một nữ tử rẻ tiền, mà dám tranh đoạt Kỳ Uyên với ta.” Con dao găm lạnh ngắt dán vào mặt ta, “Thái tử kỳ thực cũng coi trọng gương mặt này của ngươi, thật là nam nhân không có đầu óc.”

“Vậy nếu ta cắt một đường trên gương mặt này, xem ngươi còn dám đi câu dẫn nam nhân nữa không.”
Lòng ta tức giận đến mức bùng cháy, con mụ điên khùng này.

"Ngươi luôn miệng nói mình là nữ chính còn ta là nhân vật phụ. Ngươi từ đâu mà biết được? Chẳng lẽ Thiên đạo còn tự mình nói cho ngươi à?"

"Đương nhiên." Nàng nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ mọng: “Ta ở trong mộng đã mơ thấy kiếp trước, điều này còn không phải là Thiên đạo nói cho ta, muốn ta sống lại một đời sao?”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi thở dài: “Nếu không phải giấc mộng này làm ta tỉnh dậy quá muộn, khiến trái tim Kỳ Uyên bị tổn thương thì ta cũng không tìm ngươi hạ cổ thuật.”

"Nhưng vẫn chưa muộn, chỉ cần ta giết ngươi, hủy diệt hành động của ngươi trong đời này, thì ta có thể đạt được điều ta muốn."

Ta nở nụ cười, nước mắt lưng tròng, nhìn nàng ta với vẻ thương hại: “Thiên Đạo có thể giúp ngươi làm lại một đời, mà ngươi lại muốn dùng tình yêu để thay đổi vận mệnh của chính mình, ngươi chính là nữ tử thảm hại nhất trên đời này.”

"Ngươi nói kiếp trước Thái tử phụ ngươi, vậy mà kiếp này ngươi lại lựa chọn giúp hắn mưu hại tính mạng người khác, ngươi của kiếp trước với Thái tử có gì khác nhau?"

Nữ chính bị lời nói của ta kích thích dẫn đến con dao găm đang ở trên mặt ta đã tạo thành vệt máu.

Nàng ta cầm con dao, định đâm vào ngực ta.

Ta nhắm mắt lại chờ đợi.

20.

Tiếng dao găm rơi xuống vang vọng tới nhưng cơn đau như mong đợi lại không đến.

Ta mở mắt ra, thấy tay nữ chính đang chảy máu.

Ta nhìn về phía cửa.

Quả nhiên là hắn đã tới.

Hắn bước đi vững vàng nhanh chóng tiến về phía ta, chặt đứt dây xích rồi đỡ lấy người ta, trong mắt hắn hiện lên sự giận dữ cùng thương tiếc.

Hắn cúi đầu nhìn nữ chính đau đớn ngã xuống đất: “Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”

Hắn ôm ngang eo ta, nhếch khóe môi khát máu khi đi ngang qua nữ chính đang điên cuồng gào thét "Thiên Đạo, Thiên Đạo...".

"Vậy còn thiên đạo thì sao? Cuối cùng ta đã đột phá cảm xúc mà Thiên Đạo áp đặt lên mình, trở thành Thiên Đạo của chính mình."

"Thực sự ta nên cảm ơn ngươi. Nếu không phải vì hạ cổ, ta cũng khó lòng mà nhận ra được nỗi lòng của bản thân nhanh như vậy.”

Nguy hiểm đã qua, ta cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc rồi lại ngất đi.

Trước khi ngất đi trong đầu ta hiện lên một suy nghĩ.

Nhân vật phản diện quay lại thật là tốt.

21.

Thị nữ hét lên vui sướng khi ta tỉnh lại.

Đầu óc ta chợt ong ong.

“Đừng la hét nữa,” Ta yếu ớt nói

Thị nữ kể cho ta nghe hôm ta bất tỉnh đã có rất nhiều chuyện lớn xảy ra.

Thái tử bị phế, dư đảng của hắn đều bị xóa sổ.

Chứng cứ mưu hại Cửu Thiên Tuế vô cùng xác thực.

Trước đó hắn kéo bè kết phái, mưu đồ đoạt vị.

Nếu không phải hiện tại ta quá yếu, ta nhất định sẽ đứng dậy khỏi giường, hát hò nhảy múa, ăn mừng chia tay cho cựu Thái tử.

Bây giờ ta chỉ nghĩ: “Nước, ta muốn uống nước”.

Một đôi tay bưng trà đưa tới để ở bên tai ta, thị nữ nhìn thấy Cửu Thiên Tuế, thì biết điều lui xuống.

Ta uống ừng ực hết ba chén nước, lớn tiếng thở dài: “Thật sảng khoái quá.”

Nhân vật phản diện thương tiếc mà sờ mặt ta: “Ta nuôi mãi mới có vài lạng thịt vậy mà giờ lại gầy đi rồi.”

Lúc đó ta mới nhận ra, hóa ra trước kia hắn suốt ngày quan tâm xem ta ăn gì chưa chính là muốn nuôi ta thành môt con heo.

Ta vừa thương tâm vừa chán nản, ta đã cố tình duy trì dáng người hoàn mỹ trong nhiều năm, vậy mà bây giờ hắn lại coi ta như một con heo mà nuôi sao?

Hắn hỏi: “Ngày khác chúng ta sắp xếp thời gian đi bái tế cha nương nàng nhé.”

Cha, nương ta thì tất nhiên ta phải bái tế rồi nhưng mà “chúng ta” là như thế nào?

Ta bái tế cha, nương ta, nhân vật phản diện tự dưng hiếu kính nghĩa là sao?

Nhân vật phản diện thầm nói: “Cha nương nàng đã qua đời, cha nương ta cũng vậy. Chúng ta quả thực là trời sinh một đôi.”

"Ah?"

Mới hôn mê một ngày, sao ta cứ có cảm giác mình không thể theo kịp tư duy của nhân vật phản diện vậy.

Ta nhìn nhân vật phản diện không giấu được nụ cười ranh ma: “Lúc ta hôn mê, ngươi đã làm gì?”

Nhân vật phản diện hôn lên khóe miệng ta, không giấu được ý cười

“Không có gì, hôm nay ta sẽ thượng triều.”

"Nhân tiện, ta sẽ xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta."

Ta yếu ớt mà đạp vào chân hắn

"Cút!"

Hắn nắm lấy chân ta rồi xoa bóp, khóe môi nhếch lên.

“Có lẽ bây giờ không thể động phòng được rồi.”

Hắn ở bên tai thổi một hơi: “Nương tử.”

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom