6.
Vào ngày diễn ra yến tiệc trên thuyền, ta cải trang thành nha hoàn bưng trà đổ nước.
Dưới sự yểm hộ của tiếng nhạc cùng tiếng ca trên thuyền, ta nhìn khắp nơi.
Tại sao con thuyền này lại phức tạp như vậy? Sao ta cứ có cảm giác như vừa đi qua đây vậy?
Một đại nương mặc đồ đỏ tươi chặn ta lại.
"Sao ngươi cứ quanh quẩn ở chỗ này mãi thế, còn không nhanh đi hầu hạ các vị khách quý?"
Những lời nói này với khí chất của bà ta nghe không ổn lắm, bà ta nói như thể ta là cô nương của Di Hồng Lâu đang chuẩn bị đi hầu hạ khách hàng vậy.
Hồi di nương: Dạ.
Ta cúi đầu nói: “Tiểu nữ bị lạc ở trên thuyền, không biết nên đi như thế nào.”
Đại nương vẫy chiếc khăn tay, khinh thường rồi liếc nhìn ta một cái, miệng phun ra những lời “thơm thảo”.
Bà ta chỉ hết các hướng đông, tây, nam, bắc rồi nói: Đi vào bên trong đi.
Sau khi cảm tạ đại nương, bà ta hếch lỗ mũi lên nhìn ta: “Đi đi, đừng nói ngươi là nha hoàn của Di Hồng Lâu chúng ta.”
Đúng là xui rủi thế nào, trong một đống nha hoàn ta lại cố tình lựa chọn nha hoàn của Di Hồng Lâu?
Sau khi bước vào trong, ta vẫn mù mờ không phân biệt được phương hướng nhưng vẫn tự tin mà rẽ trái.
Sau đó sự tự tin của ta ngày càng giảm, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh hơn, lúc này giọng nói của một số người cũng trở nên rõ ràng hơn.
Những từ như "Xử trí", "Hạ độc" và "Mưu hại" lọt vào tai ta.
Ta lặng lẽ trốn vào một góc khuất, mơ hồ nhìn thấy hai nam nhân.
Một người ăn mặc sang trọng, khí chất quý phái, còn người kia là nam thủ hạ.
Ta chỉ nghe nam thủ hạ kia tôn xưng với quý nhân là: “Điện hạ.”
Ta còn chưa kịp nghiền ngẫm kĩ câu nói thì “Cửu Thiên Tuế tội đáng chết vạn lần” đã thốt ra từ miệng kẻ thủ hạ kia.
Ta có cái vận khí gì mà luôn phải nghe những điều không nên nghe?
Trước khi ra cửa nên xem một quẻ xem hôm đó có thích hợp để đi chơi không.
Ta rất giỏi kinh công, nhân lúc không ai để ý.
Ta muốn chuẩn bị lặng lẽ rút lui, thì đúng lúc này bụng ta lại réo lên.
Ta dùng sức nín thở nhưng bụng ta lại càng réo to hơn.
Mỗi ngày ta đều tam tỉnh ngô thân, kết quả hôm nay còn chưa kịp ăn sáng.
"Ai?"
Những chiếc phi tiêu lao về hướng của ta, ta khó khăn lắm mới tránh thoát được nhưng vô tình bị thương ở chân, chuỗi ngọc trên mắt cá chân rơi đầy đất.
“Chết tiệt.” Ta chửi thầm.
7.
Yến hội trên thuyền được giám sát rất chặt chẽ, trên người ta không mang theo gì cả nên chỉ đành nhịn đau đi theo con đường cũ trở về, chạy đến nơi đông đúc ồn ào rồi xen lẫn vào đám đông.
Trong đám đông có cả quan lại, cũng có cả những nha hoàn ăn mặc giống như ta.
Ta lợi dụng lúc hỗn loạn đẩy một cánh cửa ra, trốn vào trong đó.
Không ngờ đập vào mắt ta là một thân hình thẳng tắp.
Sau đó một thanh kiếm kề vào cổ ta.
Người nọ xoay người lại.
Lông mày như họa, mặt như quan ngọc.
Sau khi nhìn rõ người đến chính là ta, ánh mắt đựng đầy sát ý dần dần chuyển thành thâm ý.
Tâm ta chợt lạnh đi vài phần, vừa mới thoát khỏi hang sói lại lọt vào miệng cọp.
Đây chẳng phải là Cửu Thiên Tuế mà bọn họ vừa nói đến sao?
Ban đầu, chỉ cần hắn đứng cách ta ba thước là ta có thể dẫn dụ cổ trùng ra ngoài.
Bây giờ thì xong đời rồi.
Bỗng nhiên ta cảm thấy có vẻ như phụ mẫu của ta nhớ ta rồi.
Ta cử động cổ, lưỡi dao càng đâm sâu hơn một chút, gần như chảy máu.
"Buông tay."
Thị vệ khó hiểu, buông đao xuống: "Cửu Thiên Tuế?"
Hành động kéo ta lên giường của Cửu Thiên Tuế càng khiến tên thị vệ kinh ngạc hơn.
"Ra ngoài canh gác." Nhân vật phản diện bình tĩnh phân phó.
"Cởi."
8.
Ta co rúm người lại nói: “Cái này không được, Cửu Thiên Tuế.”
Nhân vật phản diện tóm lấy chân ta, hắn từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc trị thương.
Hắn cởi giày và tất của ta ra: “Người khác đều tôn xưng ta là Cửu Thiên Tuế, quyền lực dưới một người trên vạn người, nhưng ta chẳng thấy có gì thú vị cả. So với việc xưng ta là Cửu Thiên Tuế thì nàng thử gọi trực tiếp tên họ của ta xem.”
Hắn bày ra tư thái khiêm tốn, vì ta mà làm việc của một hạ nhân, nhưng lại nói những điều không phải phép.
Lòng ta run lên: “Điều này không hợp với lễ nghĩa lắm…”
Bột được rắc lên chỗ bị trầy xước, may mà chuỗi ngọc đã giúp ta chặn lại, nếu không vết xước sẽ sâu hơn.
"Phải không? Thời điểm nàng hạ mê dược ta, đánh ngất ta thì không thấy nàng nghĩ tới lễ nghĩa có phù hợp hay không.” Tiếng cười khẽ phát ra từ miệng hắn, khi nhìn vào mắt hắn, nơi đáy mắt khiến ta sợ hãi.
Đây là bộ dạng có thể gọi thẳng tên húy ra sao?
Vẫn nên gọi hắn là nhân vật phản diện thì thích hợp hơn.
Tên của nhân vật phản diện cũng là do nữ chính đặt ra.
Lúc ấy nghe xong, ta cảm thấy cái danh này gắn với Cửu Thiên Tuế phù hợp một cách khó hiểu.
Ta ở đằng sau lén lút gọi là nhân vật phản diện.
Hiện tại thời cơ vừa chính muồi.
Bổn cổ nữ sẽ vì ngươi mà giải trừ cổ thuật, tạo nên một giai thoại về mối tình lãng mạn vô song không thể diễn tả bằng lời.
Ta thầm niệm trong lòng, thành tâm gọi:
"Bảo bối trùng trùng mau ra đây đi."
Kết quả là ta đến giầy cũng đeo xong rồi, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cổ trùng đâu cả.
Ta lại gọi một lần nữa, còn nhân vật phản diện vẫn ngồi ở mép giường.
Sau khi gọi nhiều lần mà vẫn thất bại, trong lòng ta tràn ngập nghi vấn, có phải là đang là mùa hè nên cổ trùng thấy mệt không?
Nó thậm chí còn không nhận mẹ luôn.
Ánh mắt choáng váng ngỡ ngàng của ta khiến nhân vật phản diện chú ý.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, ở bên cạnh ta mê hoặc quyến rũ trông cực kỳ giống yêu nghiệt.
“Nhìn ta đến mê mẩn sao?”
Nếu hôm nay trong thôn có nam nhân lỗ mãng nào nói ra những lời này thì ta nhất định sẽ dùng độc dược nhẹ nhất của mình để khiến hắn mấy ngày không thể ra khỏi nhà xí.
Nhân vật phản diện, hôm nay với khuôn mặt như ngọc của ngươi, cổ nữ ta đây thừa nhận ngươi có vài phần tư sắc.
9.
Ngoài cửa có tiếng cãi vã.
Giọng nói của gã thị vệ lầm lì ít nói lúc này tràn đầy tức giận.
"Cửu Thiên Tuế đang nghỉ ngơi ở đây, các ngươi dám xông vào sao!"
Chỉ nghe thấy một kẻ kiêu căng ngạo mạn nói:” Chúng ta vừa tra ra được có kẻ cắp giả mạo thành nha hoàn đã trà trộn vào trong yến hội. Chúng ta cũng vì an nguy của Cửu Thiên Tuế mà suy xét thôi.”
Thị vệ cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"
Người nọ bị tiếng cười châm mọc mà tức giận: "Ngươi cười cái gì!"
Thị vệ không trả lời
Người nọ thấy những kẻ xung quanh cũng hùa vào cười mới phản ứng lại, vì thẹn quá hóa giận liền đá vào mấy kẻ đang cười: "Đồ cẩu nô tài, sao dám cười nhạo ông nội của ngươi hả!"
Ta và nhân vật phản diện đứng ở góc tường nghe đến hào hứng.
Hắn liếc nhìn một thân y phục của ta rồi nhíu mày.
Ta cực kỳ ngây thơ vô tội mà nhìn hắn.
Trời đất chứng giám, ta không đánh người, nha hoàn đó bị ta dọa đến ngất đi.
Lông mày của nhân vật phản diện ngày càng nhăn lại.
“Y phục của nàng tại sao lại lòe loẹt như vậy?”
Ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ dịu lại, bởi vì bên ngoài vừa hô một câu “Thái tử điện hạ”.
Điện hạ này chắc không phải mà Điện hạ mà ta nghĩ tới đúng không?
"Cửu Thiên Tuế"
Ta đột nhiên giật mình.
Chính là giọng nói này.
Chết rồi, chết rồi, ta thật sự sắp chết rồi.
10.
Nhân vật phản diện lạnh lùng nhìn phản ứng của ta mà cười lạnh một tiếng:
"Sao vậy, Thái tử là tình lang của nàng sao?"
"Nhìn thấy hắn liền kích động vậy sao."
Hả??
Cửu Thiên Tuế, ngươi không phân biệt được đâu là hưng phấn đâu là sợ hãi sao? Đây rõ ràng chính là giãy giụa trước khi chết đấy.
Nhân vật phản diện đùa giỡn với sợi tóc trên đầu ta và phớt lờ sự sống chết của Thái tử.
Thái tử bị sỉ nhục, thuộc hạ đương nhiên không dám lên tiếng.
Cả Thái tử lẫn Cửu Thiên Tuế đều không thể đắc tội.
Chọc đến ai đều cũng sẽ mất đầu.
Giọng nói của Thái tử vang lên: "Cửu Thiên Tuế, hình như người đánh rơi đồ. Phụ hoàng đã ban thưởng cho người một khối ngọc phù dung giá trị liên thành do người man di tiến cống, Bổn vương nhớ rõ ngài đã sai người làm thành một chuỗi vòng ngọc.”
“Hiện giờ những hạt ngọc đó đang rơi đầy đất, ta sợ có kẻ đã đánh cắp chúng?”
“Hoặc có lẽ Cửu Thiên Tuế biết kẻ làm rơi những hạt ngọc này?”
Búi tóc của ta bị hắn làm cho rối tung lên, nhân vật phản diện lười biếng mà đáp lại: "Ta biết..."
Ta gần như sắp khóc, Thái tử hỏi ngươi, ngươi liền trả lời à?
Cái này cũng biết, đặc biệt là chiêu hại người này.
“…..Không biết đã khiến Thái tử lo lắng rồi.”
"Rơi thì rơi thôi, ta lại phái người làm lại một chuỗi khác. Thái tử điều động quân như vậy, người không biết lại tưởng chúng ta xảy ra chuyện gì.”
Lòng ta như mười lăm cái thùng gánh nước, thật là bất ổn, không biết thư viện phu tử nào dạy ngươi ngắt câu như vậy?
Tâm tình của Thái tử và ta chắc cũng giống nhau.
Sau khi ở ngoài cửa trêu chọc, Thái tử khiêm tốn nói lời tạm biệt với Cửu Thiên Tuế, lại sai người đem những hạt ngọc đã thu thập được đưa cho thị vệ đang đứng gác.
Thị vệ đợi những kẻ khác rời đi rồi mới mở cửa, liếc nhìn ta với vẻ mặt phức tạp sau đó lại ra cửa đứng gác.
Vết máu nhỏ trên hạt ngọc còn chưa lau sạch, nhân vật phản diện đã nhặt một hạt ngọc lên rồi đánh giá.
"Hạt ngọc còn dính máu của nàng nếu nhìn kĩ thì trông khá đẹp mắt."
Máu dính trên bề mặt có gì mà đẹp mắt?
Từ từ.
Vừa rồi Thái tử đã nói gì về mấy hạt ngọc này nhỉ?
Phù dung ngọc, có giá trị liên thành.
Mấy ngày nay ta đã đeo vài tòa thành ở trên chân sao, vừa mới nãy ta còn để liên thành chặn phi tiêu cho ta.
"Hạt ngọc này..."
“Muốn sao?” Nhân vật phản diện đặt hạt ngọc trước mặt ta.
Ta do dự mà lắc đầu: “Không dám.”
Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười: “Nếu nàng muốn, ta cho nàng.”
"Thật sao?"
“Đương nhiên.” Một giây tiếp theo, ta ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đây chẳng phải là mê dược mà hôm đó ta dùng để đánh ngất nhân vật phản diện sao?
Còn tốt, từ nhỏ đã được ngâm trong bình độc, kể cả khi uống canh hay ăn rau ta đều phải nhúm hai vị thảo dược để nếm, nói chung không có loại mê dược nào có thể khiến ta choáng váng cả.
Bên tai ta vang lên một tiếng thở dài: “Quả thực không thể đem nàng gây mê được.”
Sau đó cổ ta tê rần, rồi ta ngất đi.
Bình luận facebook