Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
CHƯƠNG 54: EM ĐẾN KỲ RỒI
Diệp Văn Văn dựa vào cánh tay rắn chắc, hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mũi càng khiến đầu mũi cô cay cay.
Khóe mắt cũng đỏ lên từ khi nào.
Cô nuốt nước bọt, cố nén tiếng nghẹn ngào trong hơi thở.
“Em không ghen … chỉ là nhớ anh quá thôi…” Vừa cất lời đã khóc không thành tiếng.
Lệ Trùng Khánh đột nhiên hoảng hốt, không ngờ cảm xúc của Diệp Văn Văn lại nhạy cảm như vậy, liền lập tức siết chặt vòng tay ôm cô chặt hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, từ nay về sau thứ sáu anh sẽ không tăng ca nữa… Là anh không tốt…”
Diệp Văn Văn cũng không ngờ rằng nước mắt của mình lại giống như vòi nước mở ra chảy không ngừng như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh trở lại thì khuôn mặt đã lem nhem mất rồi.
“Chỉ là do quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến em không thể khống chế được cảm xúc của mình, anh đừng cười em.” Cô vùi đầu vào trong vòng tay của anh ta, nhỏ giọng thì thầm.
“Anh thương còn không kịp sao có thể nỡ lòng cười em được.” Lệ Trùng Khánh hôn lên trán cô: “Bây giờ chúng ta có nên đi tắm trước rồi lên giường ôm nhau tiếp không?”
Diệp Văn Văn chu môi lên phản đối: “Em đã chuẩn bị bồn tắm từ lâu nhưng bâu giờ đã thành nước lạnh mất rồi.”
Cô kéo tay anh ta vào trong phòng tắm, trong bồn tắm trắng tinh thả đầy những cánh hoa hồng thơm ngát nhưng không gian nhỏ hẹp đã không còn cảm giác được hơi nóng nữa.
“Lỗi tại anh, anh sẽ xả nước lại.” Trong lòng của Lệ Trùng Khánh vô cùng ấm áp, hôn chụt lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
“Thôi bỏ đi, làm đi làm lại nhiều lần quá, cứ tắm vòi sen luôn đi.” Tâm trạng vui vẻ của Diệp Văn Văn đã không còn, cũng chẳng hứng thú với việc tắm bồn uyên ương nữa.
“Không thể lãng phí bồn tắm rải đầy hoa hồng này được.” Lệ Trùng Khánh đã mở vòi hoa sen và cúi xuống mở nắp vặn bồn tắm.
Chẳng bao lâu sau phòng tắm đã bốc hơi nóng phừng phừng.
Hai người như đang chìm trong tầng mây, mơ hồ nhìn nhau.
Anh tắt nước, quần tây anh mặc trên người đã ướt một mảng lớn.
Anh ta bước đến bên Diệp Văn Văn và quàng tay qua eo cô.
“Tháo thắt lưng cho anh.” Anh ta nhỏ giọng thì thầm.
Tai của cô nóng bừng lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Cả hai cùng bước vào bồn tắm, hơi nóng bốc lên đã làm cho khuôn mặt của Diệp Văn Văn đỏ ửng.
Bàn tay to lớn của anh ta nhẹ nhàng nắn bóp bả vai của cô rồi men theo sống lưng trượt xuống dưới.
Cánh hoa màu đỏ tươi trên mặt nước, dính vào da thịt của hai người theo từng gợn sóng, lộ ra vẻ quyến rũ mộng mị.
“Ưm …” Diệp Văn Văn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ từ trong cổ họng.
Bàn tay của người đàn ông phía sau tránh hết những điểm nhạy cảm của cô nhưng lại mang đến cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Sao anh lại biết xoa bóp như vậy, anh học ở đâu thế…” Cô dựa vào người anh ta, nhắm mắt lại yên lặng thưởng thụ.
“Vì em anh có thể tự học mà không cần thầy.” Lệ Trùng Khánh nhẹ nhàng nói, bàn tay to lớn đã di chuyển nhẹ nhàng xuống dưới nước.
Diệp Văn Văn khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng lập tức bị Lệ Trùng Khánh chặn lại.
Mọi ngóc ngách trong phòng tắm đều nhuốm màu mờ ám.
Nhiệt độ nước dần dần nguội lạnh, anh ta dùng khăn tắm quấn lấy thân hình mềm mại của cô rồi ôm thẳng lên giường.
“Ngoan ngoãn nằm đây nhé.” Giọng anh đã khàn khàn đến cực điểm.
Diệp Văn Văn cúi người, ánh mắt mông lung: “Anh để em nghỉ ngơi một lát…”
Vừa rồi trong bồn tắm bị anh dùng tay dày vò nhấp nhô đến bây giờ vẫn chưa định thần lại.
“Nhưng Tiểu Trùng Khánh của anh không thể chờ đợi thêm được nữa …” Anh ta không nghe theo cô mà giam lỏng vòng eo đó muốn đi thẳng vào chủ đề chính.
Diệp Văn Văn cười thầm, vừa định thả lỏng cơ thể thì lập tức cảm thấy bụng dưới có một luồng hơi nóng chảy ra.
Cô kinh ngạc sững sờ nhanh chóng đẩy Lệ Trùng Khánh đang định phá cửa tiến vào.
“Em đến kỳ rồi…”
Diệp Văn Văn dựa vào cánh tay rắn chắc, hơi thở nam tính quen thuộc phả vào mũi càng khiến đầu mũi cô cay cay.
Khóe mắt cũng đỏ lên từ khi nào.
Cô nuốt nước bọt, cố nén tiếng nghẹn ngào trong hơi thở.
“Em không ghen … chỉ là nhớ anh quá thôi…” Vừa cất lời đã khóc không thành tiếng.
Lệ Trùng Khánh đột nhiên hoảng hốt, không ngờ cảm xúc của Diệp Văn Văn lại nhạy cảm như vậy, liền lập tức siết chặt vòng tay ôm cô chặt hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, từ nay về sau thứ sáu anh sẽ không tăng ca nữa… Là anh không tốt…”
Diệp Văn Văn cũng không ngờ rằng nước mắt của mình lại giống như vòi nước mở ra chảy không ngừng như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh trở lại thì khuôn mặt đã lem nhem mất rồi.
“Chỉ là do quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến em không thể khống chế được cảm xúc của mình, anh đừng cười em.” Cô vùi đầu vào trong vòng tay của anh ta, nhỏ giọng thì thầm.
“Anh thương còn không kịp sao có thể nỡ lòng cười em được.” Lệ Trùng Khánh hôn lên trán cô: “Bây giờ chúng ta có nên đi tắm trước rồi lên giường ôm nhau tiếp không?”
Diệp Văn Văn chu môi lên phản đối: “Em đã chuẩn bị bồn tắm từ lâu nhưng bâu giờ đã thành nước lạnh mất rồi.”
Cô kéo tay anh ta vào trong phòng tắm, trong bồn tắm trắng tinh thả đầy những cánh hoa hồng thơm ngát nhưng không gian nhỏ hẹp đã không còn cảm giác được hơi nóng nữa.
“Lỗi tại anh, anh sẽ xả nước lại.” Trong lòng của Lệ Trùng Khánh vô cùng ấm áp, hôn chụt lên đôi môi nhỏ nhắn của cô.
“Thôi bỏ đi, làm đi làm lại nhiều lần quá, cứ tắm vòi sen luôn đi.” Tâm trạng vui vẻ của Diệp Văn Văn đã không còn, cũng chẳng hứng thú với việc tắm bồn uyên ương nữa.
“Không thể lãng phí bồn tắm rải đầy hoa hồng này được.” Lệ Trùng Khánh đã mở vòi hoa sen và cúi xuống mở nắp vặn bồn tắm.
Chẳng bao lâu sau phòng tắm đã bốc hơi nóng phừng phừng.
Hai người như đang chìm trong tầng mây, mơ hồ nhìn nhau.
Anh tắt nước, quần tây anh mặc trên người đã ướt một mảng lớn.
Anh ta bước đến bên Diệp Văn Văn và quàng tay qua eo cô.
“Tháo thắt lưng cho anh.” Anh ta nhỏ giọng thì thầm.
Tai của cô nóng bừng lên, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Cả hai cùng bước vào bồn tắm, hơi nóng bốc lên đã làm cho khuôn mặt của Diệp Văn Văn đỏ ửng.
Bàn tay to lớn của anh ta nhẹ nhàng nắn bóp bả vai của cô rồi men theo sống lưng trượt xuống dưới.
Cánh hoa màu đỏ tươi trên mặt nước, dính vào da thịt của hai người theo từng gợn sóng, lộ ra vẻ quyến rũ mộng mị.
“Ưm …” Diệp Văn Văn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ từ trong cổ họng.
Bàn tay của người đàn ông phía sau tránh hết những điểm nhạy cảm của cô nhưng lại mang đến cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Sao anh lại biết xoa bóp như vậy, anh học ở đâu thế…” Cô dựa vào người anh ta, nhắm mắt lại yên lặng thưởng thụ.
“Vì em anh có thể tự học mà không cần thầy.” Lệ Trùng Khánh nhẹ nhàng nói, bàn tay to lớn đã di chuyển nhẹ nhàng xuống dưới nước.
Diệp Văn Văn khẽ kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng lập tức bị Lệ Trùng Khánh chặn lại.
Mọi ngóc ngách trong phòng tắm đều nhuốm màu mờ ám.
Nhiệt độ nước dần dần nguội lạnh, anh ta dùng khăn tắm quấn lấy thân hình mềm mại của cô rồi ôm thẳng lên giường.
“Ngoan ngoãn nằm đây nhé.” Giọng anh đã khàn khàn đến cực điểm.
Diệp Văn Văn cúi người, ánh mắt mông lung: “Anh để em nghỉ ngơi một lát…”
Vừa rồi trong bồn tắm bị anh dùng tay dày vò nhấp nhô đến bây giờ vẫn chưa định thần lại.
“Nhưng Tiểu Trùng Khánh của anh không thể chờ đợi thêm được nữa …” Anh ta không nghe theo cô mà giam lỏng vòng eo đó muốn đi thẳng vào chủ đề chính.
Diệp Văn Văn cười thầm, vừa định thả lỏng cơ thể thì lập tức cảm thấy bụng dưới có một luồng hơi nóng chảy ra.
Cô kinh ngạc sững sờ nhanh chóng đẩy Lệ Trùng Khánh đang định phá cửa tiến vào.
“Em đến kỳ rồi…”
Bình luận facebook