Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
CHƯƠNG 56: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ GẶP MẶT
“Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại tới, cô trợ lý này của anh đúng là làm tròn trách nhiệm.” Tâm trạng tốt của Diệp Văn Văn đột nhiên giảm bớt.
Cô còn chưa gặp mặt trợ lý đặc biệt của Lệ Trùng Khánh nhưng đã không còn chút cảm tình nào nữa.
“Cô ấy vẫn còn tăng ca ở công ty, anh sẽ mở loa ngoài nghe.” Lệ Trùng Khánh biết rõ nếu không có chuyện gì quan trọng đối phương sẽ không gọi vào số điện thoại cá nhân của anh lúc nửa đêm nửa hôm như thế này.
Vừa bật loa ngoài, một giọng nữ trẻ trung và dịu dàng vang lên.
“Tổng giám đốc Lệ, thành thật xin lỗi đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh… Tôi vừa sắp xếp xong tất cả báo cáo và chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng không biết đã chạm vào công tắc nào trên tay nắm cửa mà tự nhốt mình trong phòng làm việc rồi…”
Trong giọng nói của cô gái nhỏ hơi nghẹn ngào khiến người ta không khỏi xót xa.
“Trong tủ có một cái chăn bông, cô ngủ tạm trên sofa một đêm đi. Sáng mai tôi sẽ tới mở cửa.” Bàn tay Lệ Trùng Khánh đang ôm lấy Diệp Văn Văn không hề nhúc nhích.
“Em… em sợ …” Dư Tinh rùng mình bắt đầu khóc nức nở: “Tổng giám đốc Lệ bây giờ anh tới mở cửa giúp em có được không ạ, em sợ bóng tối…”
Diệp Văn Văn nghe rất chói tai nhưng nể mặt anh ta nên vẫn không lên tiếng.
Làm gì có một cấp dưới nào lại khóc lóc với sếp như thế này cơ chứ? Đặc biệt là mới đi làm chưa được bao lâu!
“Sợ bóng tối sao cô còn ở lại tăng ca?” Lệ Trùng Khánh không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng khóc lóc của cô ta ngưng lại, lập tức cạn lời: “Em…”
Nghe thấy giọng nói ấm ức kia Diệp Văn Văn cảm thấy da đầu tê dại.
Cô vén chăn bông lên muốn bước xuống khỏi giường đi đến bên cửa sổ hóng gió.
Lệ Trùng Khánh nhận ra tâm trạng của cô thay đổi, sốt ruột nói với người ở đầu dây bên kia: “Được rồi, tôi sẽ liên hệ với bộ phận hậu cần. Cô cứ chờ đi.”
Nói xong cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ ôm lấy Diệp Văn Văn vào lòng.
“Em lại ghen rồi.”
Cô thở dài: “Ghen tuông nhiều như vậy răng em sắp hỏng tới nơi rồi… Mau tới mở cửa cho cô trợ lý đắc lực ngọt ngào của anh đi.”
“Mặc kệ cô ta đi, em là quan trọng nhất.” Khát vọng sinh tồn của anh ta vô cùng mãnh liệt.
Diệp Văn Văn không muốn làm thánh mẫu, nhưng cũng không muốn để người phụ nữ khác ngủ lại một đêm trong văn phòng của Lệ Trùng Khánh.
“Anh mau đi đi, đừng dọa con gái nhà người ta đổ bệnh bây giờ… Em sẽ đi cùng anh, dù gì cũng không buồn ngủ.” Diệp Văn Văn bắt đầu tìm quần áo trong tủ để thay.
Lệ Trùng Khánh biết cô nghiêm túc nên không tiếp tục kiên quyết nữa.
Hai người lái xe đến dưới lầu công ty, trên đường đã không còn xe cộ qua lại, chỉ có từng dãy đèn đường lặng lẽ chiếu sáng.
“Em ngồi trong xe đợi anh.” Diệp Văn Văn nói khẽ.
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, trong mắt toát lên sự ấm áp: “Chỉ một phút thôi.”
Dứt lời anh sải bước đôi chân thon dài vào trong tòa nhà cao tầng.
Diệp Văn Văn không cần đi theo cũng biết cô Dư Tinh này đã khóc sướt mướt như mưa, chỉ đợi đến khi cửa được mở ra là sẽ ngã khụy vào trong vòng tay của anh.
Mắt không thấy thì không bực bội.
Cô biết rõ thái độ của Lệ Trùng Khánh là đủ.
Quả nhiên không bao lâu sau, Diệp Văn Văn nhìn thấy anh hiên ngang bước ra khỏi tòa nhà đó.
Tốc độ của anh rất nhanh, phía sau còn có một cô gái mặc bộ đồ văn phòng màu be nữa.
Diệp Văn Văn nhướng mày, khi nghe thấy giọng nói thì cảm thấy Dư Tinh là một cô bé. Bây giờ nhìn cách cô ta ăn mặc và mái tóc dài gợn sóng đến ngang vai, cô lập tức loại bỏ những suy đoán trước đây của mình.
Suy cho cùng đã là người từng tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới thì nhất định vô cùng xinh đẹp lả lướt rồi.
Lệ Trùng Khánh ngồi vào ghế phụ, trên người toát ra hơi thở lành lạnh và mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng.
Diệp Văn Văn vừa định hỏi liệu có nên đưa Dư Tinh về một đoạn hay không thì cánh cửa bên ghế phụ đã được người đứng bên ngoài mở ra.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, đồng thời bắt gặp một gương mặt xinh đẹp lộ vẻ sững sờ.
“Thực xin lỗi …” Dư Tinh không ngờ trong xe vẫn còn có người, đặc biệt là phụ nữ.
Diệp Văn Văn bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ngồi phía sau đi.”
Dư Tinh không chút do dự mở cửa sau ra, rồi nghiêng người ngồi vào.
“Tổng giám đốc Lệ, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền đến anh, thành thật xin lỗi…” Giọng điệu xin lỗi vô cùng thành khẩn, nhưng trong lời nói lại không hề có thái độ muốn chào hỏi Diệp Văn Văn.
Thật thú vị.
Diệp Văn Văn nhếch khóe miệng.
Cô quay đầu nhìn cảnh đêm lóe lên bên ngoài cửa sổ và cũng xem người phụ nữ đang ngồi phía sau kia như kẻ vô hình.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quặc.
“Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại tới, cô trợ lý này của anh đúng là làm tròn trách nhiệm.” Tâm trạng tốt của Diệp Văn Văn đột nhiên giảm bớt.
Cô còn chưa gặp mặt trợ lý đặc biệt của Lệ Trùng Khánh nhưng đã không còn chút cảm tình nào nữa.
“Cô ấy vẫn còn tăng ca ở công ty, anh sẽ mở loa ngoài nghe.” Lệ Trùng Khánh biết rõ nếu không có chuyện gì quan trọng đối phương sẽ không gọi vào số điện thoại cá nhân của anh lúc nửa đêm nửa hôm như thế này.
Vừa bật loa ngoài, một giọng nữ trẻ trung và dịu dàng vang lên.
“Tổng giám đốc Lệ, thành thật xin lỗi đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh… Tôi vừa sắp xếp xong tất cả báo cáo và chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng không biết đã chạm vào công tắc nào trên tay nắm cửa mà tự nhốt mình trong phòng làm việc rồi…”
Trong giọng nói của cô gái nhỏ hơi nghẹn ngào khiến người ta không khỏi xót xa.
“Trong tủ có một cái chăn bông, cô ngủ tạm trên sofa một đêm đi. Sáng mai tôi sẽ tới mở cửa.” Bàn tay Lệ Trùng Khánh đang ôm lấy Diệp Văn Văn không hề nhúc nhích.
“Em… em sợ …” Dư Tinh rùng mình bắt đầu khóc nức nở: “Tổng giám đốc Lệ bây giờ anh tới mở cửa giúp em có được không ạ, em sợ bóng tối…”
Diệp Văn Văn nghe rất chói tai nhưng nể mặt anh ta nên vẫn không lên tiếng.
Làm gì có một cấp dưới nào lại khóc lóc với sếp như thế này cơ chứ? Đặc biệt là mới đi làm chưa được bao lâu!
“Sợ bóng tối sao cô còn ở lại tăng ca?” Lệ Trùng Khánh không có tâm trạng thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng khóc lóc của cô ta ngưng lại, lập tức cạn lời: “Em…”
Nghe thấy giọng nói ấm ức kia Diệp Văn Văn cảm thấy da đầu tê dại.
Cô vén chăn bông lên muốn bước xuống khỏi giường đi đến bên cửa sổ hóng gió.
Lệ Trùng Khánh nhận ra tâm trạng của cô thay đổi, sốt ruột nói với người ở đầu dây bên kia: “Được rồi, tôi sẽ liên hệ với bộ phận hậu cần. Cô cứ chờ đi.”
Nói xong cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ ôm lấy Diệp Văn Văn vào lòng.
“Em lại ghen rồi.”
Cô thở dài: “Ghen tuông nhiều như vậy răng em sắp hỏng tới nơi rồi… Mau tới mở cửa cho cô trợ lý đắc lực ngọt ngào của anh đi.”
“Mặc kệ cô ta đi, em là quan trọng nhất.” Khát vọng sinh tồn của anh ta vô cùng mãnh liệt.
Diệp Văn Văn không muốn làm thánh mẫu, nhưng cũng không muốn để người phụ nữ khác ngủ lại một đêm trong văn phòng của Lệ Trùng Khánh.
“Anh mau đi đi, đừng dọa con gái nhà người ta đổ bệnh bây giờ… Em sẽ đi cùng anh, dù gì cũng không buồn ngủ.” Diệp Văn Văn bắt đầu tìm quần áo trong tủ để thay.
Lệ Trùng Khánh biết cô nghiêm túc nên không tiếp tục kiên quyết nữa.
Hai người lái xe đến dưới lầu công ty, trên đường đã không còn xe cộ qua lại, chỉ có từng dãy đèn đường lặng lẽ chiếu sáng.
“Em ngồi trong xe đợi anh.” Diệp Văn Văn nói khẽ.
Lệ Trùng Khánh nhướng mày, trong mắt toát lên sự ấm áp: “Chỉ một phút thôi.”
Dứt lời anh sải bước đôi chân thon dài vào trong tòa nhà cao tầng.
Diệp Văn Văn không cần đi theo cũng biết cô Dư Tinh này đã khóc sướt mướt như mưa, chỉ đợi đến khi cửa được mở ra là sẽ ngã khụy vào trong vòng tay của anh.
Mắt không thấy thì không bực bội.
Cô biết rõ thái độ của Lệ Trùng Khánh là đủ.
Quả nhiên không bao lâu sau, Diệp Văn Văn nhìn thấy anh hiên ngang bước ra khỏi tòa nhà đó.
Tốc độ của anh rất nhanh, phía sau còn có một cô gái mặc bộ đồ văn phòng màu be nữa.
Diệp Văn Văn nhướng mày, khi nghe thấy giọng nói thì cảm thấy Dư Tinh là một cô bé. Bây giờ nhìn cách cô ta ăn mặc và mái tóc dài gợn sóng đến ngang vai, cô lập tức loại bỏ những suy đoán trước đây của mình.
Suy cho cùng đã là người từng tham gia cuộc thi Hoa hậu Thế giới thì nhất định vô cùng xinh đẹp lả lướt rồi.
Lệ Trùng Khánh ngồi vào ghế phụ, trên người toát ra hơi thở lành lạnh và mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng.
Diệp Văn Văn vừa định hỏi liệu có nên đưa Dư Tinh về một đoạn hay không thì cánh cửa bên ghế phụ đã được người đứng bên ngoài mở ra.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, đồng thời bắt gặp một gương mặt xinh đẹp lộ vẻ sững sờ.
“Thực xin lỗi …” Dư Tinh không ngờ trong xe vẫn còn có người, đặc biệt là phụ nữ.
Diệp Văn Văn bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ngồi phía sau đi.”
Dư Tinh không chút do dự mở cửa sau ra, rồi nghiêng người ngồi vào.
“Tổng giám đốc Lệ, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền đến anh, thành thật xin lỗi…” Giọng điệu xin lỗi vô cùng thành khẩn, nhưng trong lời nói lại không hề có thái độ muốn chào hỏi Diệp Văn Văn.
Thật thú vị.
Diệp Văn Văn nhếch khóe miệng.
Cô quay đầu nhìn cảnh đêm lóe lên bên ngoài cửa sổ và cũng xem người phụ nữ đang ngồi phía sau kia như kẻ vô hình.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quặc.
Bình luận facebook