Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
CHƯƠNG 64: VỪA HỌP VỪA TẮM RỬA
Diệp Văn Văn đi vào phòng, nhìn thấy có một đôi giày đặt trên thảm.
Lệ Trùng Khánh đã trở lại?
Điều này làm cho cô hơi ngạc nhiên.
Cô không lên tiếng gọi anh, dù sao chuyện đêm qua vấn khiến cô canh cánh trong lòng.
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại, Lệ Trùng Khánh bọc khăn tắm đi ra.
Anh lấy khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, nhìn thấy Diệp Văn Văn trở về thì cũng hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay em không đi làm à?” Anh hỏi.
Diệp Văn Văn liếc nhìn anh một cái nhưng lại không trả lời.
Cô xin nghỉ ở hệ thống online của công ty, anh thân là Tổng giám đốc, hoàn toàn có thể nhìn thấy tin tức của nhân viên.
Hỏi như vậy, không phải làm điều thừa à?
Lệ Trùng Khánh tinh mắt nhìn ra cảm xúc khác thường của Diệp Văn Văn, anh nghiêng người đi đến ôm cô.
“Làm sao vậy, tiểu tổ tông của anh? Đột nhiên giận hờn thế này…”
Trên người anh có mùi thơm của sữa tắm, là mùi hương Diệp Văn Văn thích.
Nhưng giờ phút này, cô không muốn ngửi thấy nó chút nào.
Diệp Văn Văn tỉnh bơ đẩy anh ra, nâng tay xoa mũi.
“Trở về khi nào, sao mới về đã tắm rửa rồi, tối hôm qua anh không tắm à?”
“Anh nên trả lời câu hỏi nào của em trước đây?” Lệ Trùng Khánh cười hỏi, vẫn ôm Diệp Văn Văn trong lòng như trước: “Rất nhớ em… Cho nên vừa xuống máy bay là đến đây tìm em luôn… Nhưng nhớ tới hôm qua vừa phải tham gia cuộc họp ban đêm, cả người uể oải, anh đang chuẩn bị tắm rửa rồi tới công ty…”
“Có cuộc họp cả đêm? Vừa họp vừa tắm rửa à?” Diệp Văn Văn cười, cơ thể căng cứng.
Cô cố nén tức giận để không đi chất vấn anh, nhưng cô cũng biết dáng vẻ của cô lúc này chính là một oán phụ.
Lệ Trùng Khánh híp mắt, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
“Sao em lại nói như vậy? Sao em biết hôm qua anh tắm rồi?” Lệ Trùng Khánh cúi đầu muốn hôn cô, nhưng bị cô phản kháng mãnh liệt.
Phản ứng của cô khiến Lệ Trùng Khánh rất ngạc nhiên.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Chúng ta có vấn đề gì là phải nói cho rõ ràng ngay, không nên tự mình hờn dỗi.” Anh nâng cằm cô lên.
Đôi mắt Diệp Văn Văn không chịu thua kém, cũng bắt đầu đỏ lên, cô nghiêng đầu sang một bên, không chịu nhìn anh.
Nhìn những giọt nước mắt rơi xuống, trái tim Lệ Trùng Khánh như bị bóp chặt.
“Rồi rồi rồi, em không nói anh nói… Đúng là hôm qua có cuộc họp, nhưng nửa đường anh không cẩn thận bị đổ cà phê vào, hơn nữa người lại mệt mỏi rã rời, anh bèn đi tắm luôn, nhiều nhất chỉ năm phút đồng hồ, sao em lại biết việc này?”
Diệp Văn Văn bĩu môi: “Anh không biết em gọi điện thoại cho à?”
Lệ Trùng Khánh nhướn mày: “Em gọi điện thoại cho anh khi nào? Trong điện thoại không có cuộc gọi nhỡ của em… Chẳng lẽ có người nghe thay anh?”
Vẻ mặt của anh không giống như giả bộ, thấy Diệp Văn Văn có vẻ không tin tưởng, anh quyết đoán lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi cho cô xem.
“Tối hôm qua em gọi điện cho anh, Dư Tinh nghe máy, cô ta nói anh đang tắm rửa.” Diệp Văn Văn buồn bực nói.
Sắc mặt Lệ Trùng Khánh hơi trầm xuống, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Dư Tinh.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, bên trong truyền ra tiếng nói mềm mại còn ngái ngủ của Dư Tinh.
“A lô… Tổng giám đốc Lệ…” Làm người nghe mềm cả xương cốt.
“Tối hôm qua cô đụng vào điện thoại của tôi ?” Lệ Trừng Khánh lạnh giọng chất vấn.
Quả nhiên người đầu bên kia tỉnh táo hơn vài phần, cô ta ấp úng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Lệ… Hôm qua bận họp, tôi quên không báo lại chuyện này cho anh…”
“Nói.” Lệ Trùng Khánh không muốn nghe lời vô nghĩa dư thừa.
“Tối hôm qua Gíam đốc Diệp gọi điện thoại cho anh, khi đó anh đang tắm, tôi bèn nghe thay anh… Chủ tịch Lệ nói tôi xóa nhật ký cuộc gọi, nói bất cứ ai cũng không được quấy rầy hội nghị lần này, tôi vốn chuẩn bị lúc sau sẽ nói cho anh, nhưng…” Dư Tinh lo lắng giải thích.
Giọng nói của Lệ Trùng Khánh lạnh hơn vài phần: “Sau này đừng động vào điện thoại của tôi, bất cứ khi nào cũng không thể.”
“Biết… Biết rồi…” Dư Tinh sợ hãi nói.
Cúp điện thoại, Lệ Trùng Khánh nhéo hai má Diệp Văn Văn, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan biến hết.
“Bây giờ đã tin anh chưa?”
Diệp Văn Văn bĩu môi, để mặc anh ôm mình vào lòng.
Không biết vì sao, bây giờ cô ở trong vòng tay này, lại không có bất cứ ham muốn kể ra cái gì cả.
Rõ ràng rất muốn nói cho anh tất cả những chuyện mình đã trải qua, rõ ràng rất muốn nói cho anh mình bất lực đến nhường nào.
Nhưng bây giờ cô lại không muốn nói một từ nào cả.
Diệp Văn Văn đi vào phòng, nhìn thấy có một đôi giày đặt trên thảm.
Lệ Trùng Khánh đã trở lại?
Điều này làm cho cô hơi ngạc nhiên.
Cô không lên tiếng gọi anh, dù sao chuyện đêm qua vấn khiến cô canh cánh trong lòng.
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại, Lệ Trùng Khánh bọc khăn tắm đi ra.
Anh lấy khăn mặt lau mái tóc ướt sũng, nhìn thấy Diệp Văn Văn trở về thì cũng hơi ngạc nhiên.
“Hôm nay em không đi làm à?” Anh hỏi.
Diệp Văn Văn liếc nhìn anh một cái nhưng lại không trả lời.
Cô xin nghỉ ở hệ thống online của công ty, anh thân là Tổng giám đốc, hoàn toàn có thể nhìn thấy tin tức của nhân viên.
Hỏi như vậy, không phải làm điều thừa à?
Lệ Trùng Khánh tinh mắt nhìn ra cảm xúc khác thường của Diệp Văn Văn, anh nghiêng người đi đến ôm cô.
“Làm sao vậy, tiểu tổ tông của anh? Đột nhiên giận hờn thế này…”
Trên người anh có mùi thơm của sữa tắm, là mùi hương Diệp Văn Văn thích.
Nhưng giờ phút này, cô không muốn ngửi thấy nó chút nào.
Diệp Văn Văn tỉnh bơ đẩy anh ra, nâng tay xoa mũi.
“Trở về khi nào, sao mới về đã tắm rửa rồi, tối hôm qua anh không tắm à?”
“Anh nên trả lời câu hỏi nào của em trước đây?” Lệ Trùng Khánh cười hỏi, vẫn ôm Diệp Văn Văn trong lòng như trước: “Rất nhớ em… Cho nên vừa xuống máy bay là đến đây tìm em luôn… Nhưng nhớ tới hôm qua vừa phải tham gia cuộc họp ban đêm, cả người uể oải, anh đang chuẩn bị tắm rửa rồi tới công ty…”
“Có cuộc họp cả đêm? Vừa họp vừa tắm rửa à?” Diệp Văn Văn cười, cơ thể căng cứng.
Cô cố nén tức giận để không đi chất vấn anh, nhưng cô cũng biết dáng vẻ của cô lúc này chính là một oán phụ.
Lệ Trùng Khánh híp mắt, nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
“Sao em lại nói như vậy? Sao em biết hôm qua anh tắm rồi?” Lệ Trùng Khánh cúi đầu muốn hôn cô, nhưng bị cô phản kháng mãnh liệt.
Phản ứng của cô khiến Lệ Trùng Khánh rất ngạc nhiên.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Chúng ta có vấn đề gì là phải nói cho rõ ràng ngay, không nên tự mình hờn dỗi.” Anh nâng cằm cô lên.
Đôi mắt Diệp Văn Văn không chịu thua kém, cũng bắt đầu đỏ lên, cô nghiêng đầu sang một bên, không chịu nhìn anh.
Nhìn những giọt nước mắt rơi xuống, trái tim Lệ Trùng Khánh như bị bóp chặt.
“Rồi rồi rồi, em không nói anh nói… Đúng là hôm qua có cuộc họp, nhưng nửa đường anh không cẩn thận bị đổ cà phê vào, hơn nữa người lại mệt mỏi rã rời, anh bèn đi tắm luôn, nhiều nhất chỉ năm phút đồng hồ, sao em lại biết việc này?”
Diệp Văn Văn bĩu môi: “Anh không biết em gọi điện thoại cho à?”
Lệ Trùng Khánh nhướn mày: “Em gọi điện thoại cho anh khi nào? Trong điện thoại không có cuộc gọi nhỡ của em… Chẳng lẽ có người nghe thay anh?”
Vẻ mặt của anh không giống như giả bộ, thấy Diệp Văn Văn có vẻ không tin tưởng, anh quyết đoán lấy điện thoại ra, mở lịch sử cuộc gọi cho cô xem.
“Tối hôm qua em gọi điện cho anh, Dư Tinh nghe máy, cô ta nói anh đang tắm rửa.” Diệp Văn Văn buồn bực nói.
Sắc mặt Lệ Trùng Khánh hơi trầm xuống, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Dư Tinh.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, bên trong truyền ra tiếng nói mềm mại còn ngái ngủ của Dư Tinh.
“A lô… Tổng giám đốc Lệ…” Làm người nghe mềm cả xương cốt.
“Tối hôm qua cô đụng vào điện thoại của tôi ?” Lệ Trừng Khánh lạnh giọng chất vấn.
Quả nhiên người đầu bên kia tỉnh táo hơn vài phần, cô ta ấp úng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Lệ… Hôm qua bận họp, tôi quên không báo lại chuyện này cho anh…”
“Nói.” Lệ Trùng Khánh không muốn nghe lời vô nghĩa dư thừa.
“Tối hôm qua Gíam đốc Diệp gọi điện thoại cho anh, khi đó anh đang tắm, tôi bèn nghe thay anh… Chủ tịch Lệ nói tôi xóa nhật ký cuộc gọi, nói bất cứ ai cũng không được quấy rầy hội nghị lần này, tôi vốn chuẩn bị lúc sau sẽ nói cho anh, nhưng…” Dư Tinh lo lắng giải thích.
Giọng nói của Lệ Trùng Khánh lạnh hơn vài phần: “Sau này đừng động vào điện thoại của tôi, bất cứ khi nào cũng không thể.”
“Biết… Biết rồi…” Dư Tinh sợ hãi nói.
Cúp điện thoại, Lệ Trùng Khánh nhéo hai má Diệp Văn Văn, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan biến hết.
“Bây giờ đã tin anh chưa?”
Diệp Văn Văn bĩu môi, để mặc anh ôm mình vào lòng.
Không biết vì sao, bây giờ cô ở trong vòng tay này, lại không có bất cứ ham muốn kể ra cái gì cả.
Rõ ràng rất muốn nói cho anh tất cả những chuyện mình đã trải qua, rõ ràng rất muốn nói cho anh mình bất lực đến nhường nào.
Nhưng bây giờ cô lại không muốn nói một từ nào cả.
Bình luận facebook