Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
CHƯƠNG 66: BA CON XÁC CHẾT VÙNG DẬY RỒI
Mẹ Diệp khựng lại động tác trên tay, nháy mắt quan sát thái độ của Diệp Văn Văn.
“Đương nhiên là chết thật rồi, sao con lại hỏi vậy…” Mẹ Diệp rũ mắt.
“Vậy ba con xác chết vùng dậy, đột nhiên trở về từ nước ngoài?” Diệp Văn Văn vươn tay cướp số tiền trong tay bà, nhưng bị bà giữ chặt không buông.
“Cái gì? Ông ấy về nước?” Mẹ Diệp vừa buột miệng nói thì lập tức ý thức được bản thân lỡ lời.
“Hẳn là lừa gạt đó, con đừng để bị lừa tiền lừa sắc…” Bà nói úp mở.
Diệp Văn Văn gõ bàn, nghiêm túc nhìn mẹ Diệp: “Mẹ, đến lúc này rồi mà mẹ còn định lừa con tiếp?”
“Con… con đã biết những gì rồi…” Vẻ mặt của bà cũng không tốt.
“Sáng nay con mới gặp mặt ông ấy.” Diệp Văn Văn hắng giọng nói.
“Cái gì? Ông ấy đã trở về Nam Thành rồi!” Mẹ Diệp đứng bật dậy, vẻ mặt thay đổi ngay tức khắc.
Diệp Văn Văn hiếm khi thấy mẹ cô trở nên kích động như vậy, ngoài chuyện tiền bạc ra.
Điều này khiến cô càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Trong lòng mẹ cô vẫn luôn có người đàn ông đó.
“Đúng vậy, ông ấy chuẩn bị về Nam Thành dưỡng lão, lá rụng về cội.” Diệp Văn Văn nói nhỏ nhẹ.
Mẹ Diệp lại như không nghe thấy cô nói gì, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng bà.
“Không phải ông ấy nói cả đời này cũng không trở về sao…”
Diệp Văn Văn nghe thấy câu nói nhỏ của mẹ Diệp, cô đứng dậy kéo tay bà, muốn bà bình tĩnh lại.
“Rốt cuộc thì… ông ấy là chồng mẹ, hay chỉ là ba ruột con?” Diệp Văn Văn nghiêm túc hỏi.
Thứ cô muốn biết rõ nhất, vẫn là Quách Giang Sơ có lừa cô không.
Vẻ mặt của mẹ Diệp trở nên tái nhợt hơn bình thường, bà hé môi rồi lại mím lại.
Giống như thật khó để nói cho Diệp Văn Văn biết về chuyện quá khứ.
Sự đấu tranh và chần chừ của bà khiến cô hiểu ra một ít.
“Xem ra lời Quách Giang Sơ nói đều là thật.” Diệp Văn Văn nhẹ giọng nói.
Mẹ Diệp nghe thấy cái tên đã lâu không nghe thấy kia, cả người đều lảo đảo.
Đúng là đã lâu rồi, gần ba mươi năm rồi.
Bà chôn cái tên của người đàn ông đó tận nơi sâu nhất trong đáy lòng suốt ba mươi năm.
Nếu không phải hôm nay Diệp Văn Văn cố ý nhắc đến, có lẽ bà sẽ tiếp tục chôn nó tới cuối đời.
“Mẹ muốn gặp ông ấy không?” Diệp Văn Văn hỏi.
Mẹ Diệp không hề nghĩ ngợi, lắc đầu ngay: “Không gặp, khi xưa đã nói cả đời này cũng không gặp lại nhau.”
“Không dám gặp hay không muốn gặp?” Diệp Văn Văn muốn nghe suy nghĩ thật lòng của bà.
“Cả hai đều có, nhưng mẹ đã thanh thản với chuyện cũ rồi… Bây giờ mẹ chỉ muốn làm chuyện mẹ thấy hứng thú, sau đó sống qua ngày… Nếu ông ấy muốn nhận con thì đó là chuyện của con, không liên quan tới mẹ.”
Mẹ Diệp thở dài, nhìn về phía xa xa, ánh mắt hơi mờ mịt.
“Mẹ hối hận không?” Diệp Văn Văn cầm tay bà.
Mẹ Diệp nhìn cô, cười khổ: “Không phải con cũng hăng hái tiến lên phía trước sao? Không có gì đáng hối hận cả, đây là số trời định sẵn.”
Diệp Văn Văn ôm bà, cô thấy thương người đàn bà đã nuôi dưỡng cô nên người.
“Con chỉ là con gái của mẹ.” Cô nghiêm túc nói từng chữ một.
Mẹ Diệp không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, còn cười ra tiếng.
Không ai biết, tiếng cười này của bà có phải cười giả hay không.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng trà nước. Một người phụ nữ trung niên ít tuổi hơn mẹ Diệp nôn nóng nói: “Quản kho Diệp, ông chủ lớn muốn gặp chị.”
Ban đầu Diệp Văn Văn còn nghi ngờ ông chủ lớn trong miệng bọn họ là ai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười hì hì của mẹ cô, cô lập tức phản ứng lại, là Lệ Trùng Khánh.
Ánh mắt mẹ Diệp nhìn Lệ Trùng Khánh giống như nhìn thấy tiền vậy.
Diệp Văn Văn thở dài bất lực, người mẹ này của cô, đời này chung tình với tiền nhất.
Cô vốn định ngồi trong phòng trà nước chờ mẹ cô xử lý xong công việc thì hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, nhưng bỗng dưng nghe thấy tiếng cãi vã truyền tới từ bên ngoài.
Nghe kỹ thì có cả tiếng của mẹ Diệp.
Diệp Văn Văn híp mắt, lập tức đi ra ngoài!
Mẹ Diệp khựng lại động tác trên tay, nháy mắt quan sát thái độ của Diệp Văn Văn.
“Đương nhiên là chết thật rồi, sao con lại hỏi vậy…” Mẹ Diệp rũ mắt.
“Vậy ba con xác chết vùng dậy, đột nhiên trở về từ nước ngoài?” Diệp Văn Văn vươn tay cướp số tiền trong tay bà, nhưng bị bà giữ chặt không buông.
“Cái gì? Ông ấy về nước?” Mẹ Diệp vừa buột miệng nói thì lập tức ý thức được bản thân lỡ lời.
“Hẳn là lừa gạt đó, con đừng để bị lừa tiền lừa sắc…” Bà nói úp mở.
Diệp Văn Văn gõ bàn, nghiêm túc nhìn mẹ Diệp: “Mẹ, đến lúc này rồi mà mẹ còn định lừa con tiếp?”
“Con… con đã biết những gì rồi…” Vẻ mặt của bà cũng không tốt.
“Sáng nay con mới gặp mặt ông ấy.” Diệp Văn Văn hắng giọng nói.
“Cái gì? Ông ấy đã trở về Nam Thành rồi!” Mẹ Diệp đứng bật dậy, vẻ mặt thay đổi ngay tức khắc.
Diệp Văn Văn hiếm khi thấy mẹ cô trở nên kích động như vậy, ngoài chuyện tiền bạc ra.
Điều này khiến cô càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Trong lòng mẹ cô vẫn luôn có người đàn ông đó.
“Đúng vậy, ông ấy chuẩn bị về Nam Thành dưỡng lão, lá rụng về cội.” Diệp Văn Văn nói nhỏ nhẹ.
Mẹ Diệp lại như không nghe thấy cô nói gì, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng bà.
“Không phải ông ấy nói cả đời này cũng không trở về sao…”
Diệp Văn Văn nghe thấy câu nói nhỏ của mẹ Diệp, cô đứng dậy kéo tay bà, muốn bà bình tĩnh lại.
“Rốt cuộc thì… ông ấy là chồng mẹ, hay chỉ là ba ruột con?” Diệp Văn Văn nghiêm túc hỏi.
Thứ cô muốn biết rõ nhất, vẫn là Quách Giang Sơ có lừa cô không.
Vẻ mặt của mẹ Diệp trở nên tái nhợt hơn bình thường, bà hé môi rồi lại mím lại.
Giống như thật khó để nói cho Diệp Văn Văn biết về chuyện quá khứ.
Sự đấu tranh và chần chừ của bà khiến cô hiểu ra một ít.
“Xem ra lời Quách Giang Sơ nói đều là thật.” Diệp Văn Văn nhẹ giọng nói.
Mẹ Diệp nghe thấy cái tên đã lâu không nghe thấy kia, cả người đều lảo đảo.
Đúng là đã lâu rồi, gần ba mươi năm rồi.
Bà chôn cái tên của người đàn ông đó tận nơi sâu nhất trong đáy lòng suốt ba mươi năm.
Nếu không phải hôm nay Diệp Văn Văn cố ý nhắc đến, có lẽ bà sẽ tiếp tục chôn nó tới cuối đời.
“Mẹ muốn gặp ông ấy không?” Diệp Văn Văn hỏi.
Mẹ Diệp không hề nghĩ ngợi, lắc đầu ngay: “Không gặp, khi xưa đã nói cả đời này cũng không gặp lại nhau.”
“Không dám gặp hay không muốn gặp?” Diệp Văn Văn muốn nghe suy nghĩ thật lòng của bà.
“Cả hai đều có, nhưng mẹ đã thanh thản với chuyện cũ rồi… Bây giờ mẹ chỉ muốn làm chuyện mẹ thấy hứng thú, sau đó sống qua ngày… Nếu ông ấy muốn nhận con thì đó là chuyện của con, không liên quan tới mẹ.”
Mẹ Diệp thở dài, nhìn về phía xa xa, ánh mắt hơi mờ mịt.
“Mẹ hối hận không?” Diệp Văn Văn cầm tay bà.
Mẹ Diệp nhìn cô, cười khổ: “Không phải con cũng hăng hái tiến lên phía trước sao? Không có gì đáng hối hận cả, đây là số trời định sẵn.”
Diệp Văn Văn ôm bà, cô thấy thương người đàn bà đã nuôi dưỡng cô nên người.
“Con chỉ là con gái của mẹ.” Cô nghiêm túc nói từng chữ một.
Mẹ Diệp không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, còn cười ra tiếng.
Không ai biết, tiếng cười này của bà có phải cười giả hay không.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng trà nước. Một người phụ nữ trung niên ít tuổi hơn mẹ Diệp nôn nóng nói: “Quản kho Diệp, ông chủ lớn muốn gặp chị.”
Ban đầu Diệp Văn Văn còn nghi ngờ ông chủ lớn trong miệng bọn họ là ai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cười hì hì của mẹ cô, cô lập tức phản ứng lại, là Lệ Trùng Khánh.
Ánh mắt mẹ Diệp nhìn Lệ Trùng Khánh giống như nhìn thấy tiền vậy.
Diệp Văn Văn thở dài bất lực, người mẹ này của cô, đời này chung tình với tiền nhất.
Cô vốn định ngồi trong phòng trà nước chờ mẹ cô xử lý xong công việc thì hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, nhưng bỗng dưng nghe thấy tiếng cãi vã truyền tới từ bên ngoài.
Nghe kỹ thì có cả tiếng của mẹ Diệp.
Diệp Văn Văn híp mắt, lập tức đi ra ngoài!
Bình luận facebook