• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (3 Viewers)

  • Chương 55-57

Chương 55: Ham muốn mạnh mẽ

Toàn thân Tống Hân Nghiên run lên, trong óc có tiếng “oang”, cô theo bản năng muốn mở cửa đi ra ngoài, giây tiếp theo, cô đã bị anh vượt qua cơ thể và đứng đối mặt với cô. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, anh ở gần cô đến mức dường như có thể hôn lên trán cô ngay khi anh cúi đầu xuống.

Anh nhìn cô chăm chú, không biết từ lúc nào, ngón tay anh vuốt ve má cô, xoa nhẹ nhàng, nhìn cô đang thất thần, khi thấy cô bị phân tâm, giọng anh lộ ra vẻ không hài lòng và mạnh mẽ: “Tôi đang hỏi em đó, nói đi!”

Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn, trực giác mách bảo cô rằng cô không thể mập mờ với Thẩm Duệ nữa. Cô có thể cảm thấy Thẩm Duệ quan tâm đến cô, nhưng cô không biết từ khi nào cô khơi dậy hứng thú của anh và để anh hết lần này đến lần khác đối xử với cô như vậy.

Cô nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang sau cánh cửa, cô cảm thấy hơi bực bội trong lòng, khó chịu vì anh đã ngược đãi cô hết lần này đến lần khác, khó chịu vì bản thân đã chịu thua anh mỗi lần cô thất bại. Cô có chồng, anh có vợ, giữa họ không nên phát sinh những chuyện như vậy.

Cho dù Đường Diệp Thần và Nhược Kỳ không biết đã phản bội họ bao nhiêu lần, họ vẫn đứng trên quan điểm phán xét đạo đức, chuyện đó là không đúng.

“Chú Tư, chúng ta không nên như vậy, không được đâu.” Tống Hân Nghiên nhìn anh chằm chằm, cô cầu xin, cô không muốn trở thành một người như Tống Nhược Kỳ, nếu cô làm vậy, cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Vẻ mặt của Thẩm Duệ trở nên u ám, vẻ dịu dàng biến mất, ánh mắt anh dán chặt vào cô, bàn tay to nâng cằm cô , ép cô ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng của anh cứng rắn đè lên môi cô, ham muốn mạnh mẽ.

Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại làm điều này, trái tim cô nghẹn lại rồi nhảy loạn xạ. Cô nói điều này, cô nghĩ rằng anh hiểu, nhưng anh lại …

Sự chà đạp của anh trên môi khiến cô tỉnh táo lại một chút, cô đột nhiên giãy dụa, thế nhưng sức lực đều ở anh, thì cô chỉ là một con ruồi may rung cây đại thụ thôi, trông thật buồn cười. Môi cô bị anh ngấu nghiến, bàn tay vuốt ve qua lại trên người cô, cứ như vậy, mạnh mẽ giống như sẽ đè cô tại đây mà làm cô.

Nhịp tim của Tống Hân Nghiên như muốn điên lên, cô định từ chối, nhưng hai tay lại vô thức ôm lấy cổ anh, toàn thân như muốn bốc hỏa, máu sôi lên vì kích động, cô thật sự bắt đầu chủ động đáp lại, chủ động hôn lên môi anh.

Có gì đó không đúng!

Tống Hân Nghiên mở to mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình đang hôn cô say đắm, dường như anh rất hài lòng với sự chủ động hôn lại của cô, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Cô sợ tới mức vùng dậy, giơ tay định đẩy anh ra.

Thẩm Duệ không ngờ cô đột nhiên đẩy anh ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đôi mắt phượng híp lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé dám đẩy anh ra.

Tống Hân Nghiên áp lưng vào tấm cửa, hai chân run rẩy, lúc đó, cô đột nhiên không giống chính mình. Cô không biết mình bị làm sao, lý trí của cô rõ ràng là đang chống cự, nhưng cô lại hôn anh một cách cuồng nhiệt.

Cô không thể giải thích được hành vi của mình, đó có phải là sự phục hồi trong vô thức sau khi bị áp bức quá lâu, hay cô chỉ là một người giống như Tống Nhược Kỳ? Nhìn thấy Thẩm Duệ đã đến với mình, cô không dám ở đây nữa, không phải vì sợ Thẩm Duệ sẽ làm gì đó với cô, mà là vì sợ cô làm chuyện khiến chính bản thân mình sẽ hối hận.

Cô nắm lấy tay nắm cửa, vội vàng mở ra và chạy thật nhanh khi bàn tay to lớn của Thẩm Duệ sắp chạm vào cô.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Cô quay trở lại nhà hàng, thậm chí còn không có thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô nhặt túi của mình lên, nói với Hạ Đông Thần: “Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước”. Nói xong, cô vội vàng rời đi.

Tống Nhược Kỳ nhìn bóng lưng cô khi cô vội vã rời đi, cô ta tự hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy nhỉ?”

Hạ Đông Thần giữ ly rượu giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng lắc rượu bên trong, ánh mắt giấu giếm: “Có lẽ cô ấy thật sự có chuyện gấp.”

Tống Nhược Kỳ không quan tâm, ngay cả khi Tống Hân Nghiên rời đi, ngồi với cô ta rồi giả làm chị em, cô ta cảm thấy sắp nghẹt thở chết rồi.

Vài phút sau, Thẩm Duệ trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh Tống Nhược Kỳ, một cỗ tức giận pha với buồn bã quét qua cơ thể anh.



Tống Hân Nghiên vội chạy về nhà xanh, cô đau khổ đến mức không muốn tin rằng vừa rồi mình đã hôn Thẩm Duệ. Làm sao bây giờ? Trong mắt anh, liệu anh có nghĩ cô là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi không? Trong khi từ chối anh, mà lại hôn anh say đắm.

Cô khó chịu đến mức giật tóc mình, tại sao lại như vậy, rốt cuộc cô bị cái gì vậy chứ?

“Hân Nghiên, con về rồi.” Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, Tống Hân Nghiên nhìn lên thì thấy bà Tống đang đứng ở tầng dưới trong phòng, cô vội buông tóc và bước tới đón bà: “Mẹ, sao tới đây mà không gọi cho con? Bên ngoài nóng lắm, nhỡ mẹ bị say nắng thì phải làm sao?”

Bà Tống đã mang súp gà cho Tống Hân Nghiên trong nhiều ngày liên tiếp, dường như thực sự muốn hàn gắn mối quan hệ giữa mẹ con họ. Bà ta nhìn sắc mặt hồng hào của Tống Hân Nghiên, mỉm cười nói: “Mẹ không nóng mà, chúng ta vào đi.”

Tống Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, đợi bà Tống đi vào trước rồi cô theo sau, vừa bấm thang máy vừa nói: “Mẹ, lần sau trước khi đến nhớ gọi cho con, để không phải đợi ở bên ngoài.”

“Công việc của con bận rộn như vậy, mẹ đợi con một chút cũng không có gì đâu mà.” Thang máy đến nơi, hai người cùng bước vào thang máy, Tống Hân Nghiên đưa tay cầm lấy xô giữ nhiệt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trở lại căn hộ, bà Tống để ý thấy trong tủ giày có một đôi dép mới, Tống Hân Nghiên cúi xuống lấy dép ra đặt trước mặt bà ta, sau đó xách xô giữ nhiệt vào bếp. Bà Tống cởi giày cao gót, xỏ dép vào, trong lòng cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Trong bếp có tiếng nước chảy, bà Tống bước tới, thấy Tống Hân Nghiên đang rửa rau, bà đứng ở cửa nói: “Hân Nghiên, đừng nấu cơm cho mẹ, mẹ về ngay, ra ngoài ngồi với mẹ đi.”

Tay đang rửa rau của Tống Hân Nghiên dừng lại, rốt cuộc bà có đến không? Cô vặn vòi nước, rửa sạch tay rồi bước ra ngoài. Bà Tống ngồi xuống ghế sô pha,cô cũng bước đến ghế sô pha, ngồi xuống chiếc ghế bọc da.

Bà Tống cúi người nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hân Nghiên, tối mai chúng ta sẽ mời gia đình thông gia ăn tối. Đến lúc đó, con nhớ ăn mặc đẹp và đi cùng Diệp Thần đến nhé.”

Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên, nhà họ Thẩm không biết về mối quan hệ giữa Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, trong lòng bà Tống như một tấm gương sáng, bà ta bảo hai nhà ngồi ăn tối cùng nhau là có suy tính gì đây?

“Mẹ ơi…”

“Trong thời gian này mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc mẹ bảo vệ Nhược Kỳ như vậy có đúng không? Nó và Diệp Thần đã làm ra những chuyện ngu ngốc thế này, đương nhiên phải trả giá cho những hành vi sai trái này, khoảng thời gian vừa rồi làm con phải chịu nhiều uất ức rồi.” Bà Tống nhẹ nhàng nói, như thể bà ta đang thực sự suy nghĩ lại.

Tống Hân Nghiên không ngờ bà Tống có thể tự mình chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, nhưng sau khi đâm thủng thì sao chứ, Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần đều là mặt dày không thèm quan tâm đến ý kiến của người khác, đến lúc đó, cô và Thẩm Duệ phải giải quyết như thế nào đây?
Chương 56: Người phụ nữ sòng phẳng

Bà Tống đi rồi, Tống Hân Nghiên ngồi trên sô pha, trong phòng không bật đèn, cô giống như một tu sĩ ngồi bất động ở trong bóng tối.

Hàn Mỹ Hân mở cửa, thay giày ở lối vào, vươn tay bật công tắc đèn lên, cô ấy bị bóng người trên sô pha trong phòng khách làm cho giật mình, cô che tim đập thình thịch: “Hân Nghiên, cậu ở nhà sao không bật đèn lên, làm tớ sợ chết khiếp rồi đây này.”

Tống Hân Nghiên cứng ngắc quay cổ lại, ngây người nhìn Hàn Mỹ Hân. Thấy cô có gì đó không ổn, Hàn Mỹ Hân vội vàng ném túi xách sang một bên rồi chạy tới: “Cậu sao vậy? Trông cậu thất thần quá, Đường Diệp Thần đã làm cái gì cậu đúng không?”

Tống Hân Nghiên đã lấy lại tinh thần, cô nói: “Mẹ tớ sẽ nói với nhà họ Thẩm về việc Tống Nhược Kỳ đang mang thai.”

“Bà ta điên rồi.” Hàn Mỹ Hân buột miệng thốt ra, bà Tống luôn là một người chờ thời cơ tới mới hành động, tại sao lại đột nhiên bà ta lại quyết định ra tay mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ bà ta nghĩ rằng nếu sự việc được công bố với cả thế giới thì nhà họ Thẩm sẽ bị có thể chấp nhận Tống Nhược Kỳ, là bà ta ngây thơ hay là vô tâm vậy?

Tống Hân Nghiên ấn huyệt thái dương: “Tớ không biết nữa, bà ấy bảo tớ đến đó vào tối mai.”

“Đúng là điên thật mà, Hân Nghiên, sao cậu lại kiềm chế chứ hả?”

“Mỹ Hân, không phải mình kiềm chế, có câu nói, nếu hại kẻ thù một ngàn thì hại mình tám trăm, nếu Tống Ngược Kỳ làm chuyện vô liêm sỉ như vậy thì nhà họ Thẩm có thể có bao nhiêu thông cảm cho tớ?” Tống Hân Nghiên thở dài, cô tiếp tục kìm lại, nhưng đó là vì cô mang họ Tống.

Hàn Mỹ Hân lắc đầu, cô ấy đã từng chứng kiến nhiều cặp vợ chồng kiện cáo ly hôn, để tranh giành tài sản, Hân Nghiên thực sự là người phụ nữ bình tĩnh nhất mà cô ấy từng thấy.

“Vậy kế tiếp cậu định làm gì?”

“Mỹ Hân, Đường Diệp Thần từ chối ký giấy ly hôn, cậu giúp đệ đơn ly hôn nhé. Nguyên nhân... là vợ chồng đã không ở chung một phòng đã năm năm rồi.” Tống Hân Nghiên đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Hàn Mỹ Hân đi theo sau cô, cảm thấy đau khổ cho cô, có vẻ như Hân Nghiên đã từ bỏ Đường Diệp Thần, nếu không cô sẽ không gieo rắc vết thương lòng rồi lấy đó làm lý do để dứt khoát phải ly hôn.

Tống Hân Nghiên bước đến trước kệ bếp thủy tinh, mở hộp canh giữ nhiệt, mùi canh gà bốc ra, cô nghĩ sau ngày mai bà Tống sẽ không nên đến nữa. Đúng vậy, sau ngày mai, cô sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.

Hàn Mỹ Hân thấy cô sững sờ nhìn canh gà, cô ấy bước tới, vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ quái: “Hân Nghiên, gần đây chúng ta liên tục uống canh gà, có hơi bị bổ quá không nhỉ?”

Tống Hân Nghiên định thần lại, nhìn cô đầy nghi ngờ: “Sao thế?”

Hàn Mỹ Hân lắc đầu, cô ấy sẽ không nói với Tống Hân Nghiên là cô ấy nhìn thấy Hạ Đông Thần, đối tác của công ty luật của họ, cô ấy thực sự bị chảy máu mũi, cô ấy không thể kiểm soát nó trong tâm trí của mình... Trước đây, cô ấy chưa bao giờ như thế này, không biết có phải do thời tiết không mà mấy ngày nay cô ấy luôn mơ tưởng đến điều gì rồi sau đó lại mặt đỏ tim đập.

“Không có gì, tớ đi tắm cái đã.”

Tống Hân Nghiên đã uống hết bát canh gà, bụng cô đã no, nhưng góc phía trên dạ dày của cô lại trống rỗng. Cô vốn là người, tại sao lại không học cách chấp nhận số phận của mình, tại sao phải dồn hết cảm xúc vào hy vọng chứ?”

Trong phòng khách, điện thoại rung lên, Tống Hân Nghiên bước ra khỏi bếp, nhấc máy, là một cuộc gọi lạ, cô nhấc máy: “Alo?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bên kia điện thoại im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều qua sóng radio. Tống Hân Nghiên nhận ra lad ai đang gọi, cô đột nhiên trở nên căng thẳng, cô siết chặt điện thoại của mình, không nói một lời, cũng không có cúp máy.

Hai người im lặng, không ai lên tiếng, cứ như thể mọi chuyện diễn ra trong một thời gian dài.

Hàn Mỹ Hân bước ra từ phòng tắm, thấy Tống Hân Nghiên đang đứng bất động trong phòng khách với chiếc điện thoại di động trên tay, cô ấy lau tóc nói: “Hân Nghiên, ai gọi vậy?”

Tống Hân Nghiên hoảng sợ, lấy điện thoại trên tai ấn nút cúp máy, vì quá hoảng hốt nên một lúc sau cô mới cúp máy, cô nói: “Gọi nhầm số, mình cũng không biết nữa.

Khi Thẩm Duệ nghe cô nói không biết anh, anh tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại của mình, anh đang đứng bên ngoài nhà xanh, khi anh bước vào khu chung cư, anh chắc chắn cô biết đó là anh đang gọi, nhưng cô lại nói rằng cô không biết anh.

Anh bước xuống cầu thang đến phòng và gọi lại vào điện thoại di động của cô. Ngay sau khi điện thoại được kết nối, anh nghiêm nghị nói: “Xuống lầu đi.”

Tống Hân Nghiên cảm thấy tội lỗi đến mức không dám nhìn vào mắt Hàn Mỹ Hân, cô bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhà, nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng dưới lầu, lộ ra hơi thở nguy hiểm.

“Chuyện đó… Khuya rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.”

“Vậy thì tôi sẽ đi lên.” Thẩm Duệ nói rồi đi về phía trong tòa nhà chung cư.

Tống Hân Nghiên sợ hãi đến mức cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Để cháu xuống đó.”

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Thẩm Duệ cúp điện thoại mà không nói chuyện vô nghĩa với cô nữa.

Vài phút sau, Tống Hân Nghiên mở cửa an ninh, cầm túi xách trên tay, cô miễn cưỡng bước đến bên cạnh Thẩm Duệ, không dám nhìn anh, mặt cúi gằm xuống đất, mũi chân liên tục gõ trên mặt đất: “Muộn như vậy rồi, chú đến đây có chuyện gì?”

Thẩm Duệ cứng ngắc nhìn chằm chằm cô, vừa mới giả bộ không quen biết anh, bây giờ cô vẫn dùng kính ngữ để xưng hô với anh.

Thấy anh không lên tiếng, cô đưa túi xách lại, vẫn còn e ngại nhìn thẳng vào mắt anh, cô lễ phép nói: “Đây là bộ đồ lần trước cháu mượn của chú, cháu đã giặt sạch rồi, ngoài ra còn có đồ trang sức do trợ lý của chú gửi, chú có thể lấy lại. Về phần váy và giày cháu đã mặc, chú nói cho cháu biết giá của chúng bao nhiêu, cháu sẽ trả lại cho chú sau.”

Một chút độc ác đang dâng trong cơ thể anh bùng lên, Thẩm Duệ đã từng gặp qua những người phụ nữ không biết tốt xấu, anh một tấc cũng chưa từng thấy như vậy, cho nên anh cũng không cần lấy lại: “Sao vậy, em đem hết mấy thứ này trả lại cho tôi là đang muốn trả lại tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta, sau đó tiếp tục yên ổn làm cô Đường sao?”

Giọng điệu của anh quá ác ý, Tống Hân Nghiên bị kích động ngẩng đầu lên, khi mắt cô chạm vào đôi mắt đen như lửa của anh, cô rụt rè nhìn sang chỗ khác: “Không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta cả.”

Thấy cô thề thốt phủ nhận, Thẩm Duệ rất tức giận, anh bước tới và ôm lấy cô trong vòng tay to lớn của mình: “Có vẻ như tôi cần phải cho em biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta.”

Tống Hân Nghiên định lùi lại nhưng đã quá muộn, Thẩm Duệ vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh, cô loạng choạng ngã vào vòng tay anh, chưa kịp thốt lên thì đã bị một bóng người cao lớn che mất.

Một tay Thẩm Duệ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay kia nắm lấy gáy cô, nụ hôn rơi xuống một cách chính xác, nuốt chửng hết tất cả những lời mà cô định nói ra.

Trong bóng tối, ánh sáng le lói trở lại bình yên.
Chương 57: Cô bị Đường Diệp Thần bắt đi rồi

Tống Hân Nghiên mất ngủ, nụ hôn của Thẩm Duệ đã hoàn toàn làm trái tim cô xao động. Cô đã tránh tiếp xúc với Thẩm Duệ nhiều nhất có thể, nhưng thực tế luôn đi chệch hướng mà cô mong đợi, làm cô dần mất kiểm soát.

Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang làm gì với Thẩm Duệ bây giờ, chẳng lẽ Đường Diệp Thần có lỗi với cô, nên cô cũng muốn ngoại tình sao? Mà đối tượng lại là Thẩm Duệ, người đàn ông này sẽ không bao giờ để cô rút lui, cô có đủ khả năng để khiêu khích anh không?

Tống Hân Nghiên cảm thấy khó chịu, cô nắm lấy cái gối rồi vùi mặt vào nó. Tống Hân Nghiên, mày không thể, mày tuyệt đối không thể trở thành loại người trơ trẽn như vậy được.

Ngày hôm sau, Tống hân Nghiên đi ra với hai con mắt to thâm đen như gấu trúc, nhìn thấy Hàn Mỹ Hân đang ngồi thất thần trên ghế sô pha, cô bước đến ngồi bên cạnh, dùng cùi chỏ chạm vào người cô ấy: “Mỹ Hân, cậu bị sao vậy?”

Hàn Mỹ Hân liếc nhìn rồi nói bằng giọng bất lực: “Nhìn thấy cậu và Thẩm tổng hôn nhau ở dưới lầu, tớ đã rất phấn khích đến mức tim tớ cảm thấy nhộn nhạo cả lên.”

Má của Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, cô đứng dậy, hờn dỗi nói: “Ừ thì tớ không đứng đắn đấy, không nói chuyện với cậu nữa.”

Hàn Mỹ Hân ngã trên ghế sô pha, nghĩ đến giấc mơ nực cười đêm qua, cô ấy cảm thấy muốn phát điên lên. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, cô ấy vẫn còn mộng xuân, đối tượng vẫn là... Trời ơi, đánh sét tôi chết đi cho xong.

Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, về phòng thay quần áo, nhìn thấy hộp nhung màu xanh đã vứt vào thùng rác, quay lại bàn trang điểm, cô cầm lên, Hàn Mỹ Hân tình cờ đi ngang qua, cô ấy tò mò nói: “Hôm qua tớ thấy nó nằm trong thùng rác, nên tới nhặt lại cho cậu, đây không phải vận mệnh của cậu sao? Sao cậu lại vứt nó đi vậy?”

Tống Hân Nghiên đáp lại, đặt chiếc hộp nhung màu xanh lên bàn trang điểm, đi đến tủ lấy bộ quần áo cô muốn mặc hôm nay.

Thấy vậy, Hàn Mỹ Hân nhún vai rồi đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên thay quần áo xong, vừa lấy túi thì hoảng hốt nhìn thấy chiếc túi tối qua cô mang về, trong đó có áo vét của Thẩm Duệ và một bộ trang sức có giá trị. Cô ngẫm nghĩ, sau đó đổi sang một chiếc túi lớn hơn, bỏ áo khoác và đồ trang sức vào đó, nghĩ đến tối hôm nào đó sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh, sau đó bọn họ không còn nợ nần gì nhau nữa cả.

Bốn giờ chiều, Tống Hân Nghiên bận đến tối mày tối mặt, bà Tống gọi điện thoại nhắc nhở cô tiệc ở sảnh Hoa Mẫu Đơn của Thịnh Thế Hào, bắt đầu từ 6 giờ 30 phút, dặn cô phải đến đúng giờ. Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, trong đầu nhất thời trống rỗng, sau đó quay lại tập trung hoàn thành công việc.

Tống Hân Nghiên vừa xong việc thì cũng đã gần bảy giờ, cô nhấc điện thoại lên thì có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của một người. Cô có thể tưởng tượng bà ta luống cuống đến mức nào, cô không trả điện thoại, thu dọn bàn làm việc, xách túi bước ra khỏi văn phòng.

Bắt taxi đến chỗ Thịnh Thế Hào, người phục vụ dẫn cô đến bên ngoài sảnh đường Hoa Mẫu Đơn, Thẩm Duệ đang đứng trên hành lang để hút thuốc, đôi mắt phượng dài và hẹp nhìn cô qua làn khói, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không thể nhìn thấy những gì mà anh đang suy nghĩ.

Bước chân Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, vô tình nhớ tới nụ hôn cuồng nhiệt đêm qua, hô hấp trở nên rối loạn, cô quay đầu đi chỗ khác, tránh tầm mắt của anh, đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc nặng nề, bước vào phòng tiệc.

Phòng tiệc được mạ vàng rực rỡ, Thẩm Đường Khải Hồng và bà Tống ngồi ở vị trí phía trên, bà Thẩm và bà Tống ngồi bên cạnh chồng của họ, nhưng không thấy Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần đâu cả. Tống Hân Nghiên nhìn về phía bà Tống, bà Tống đã đứng dậy, nhiệt tình chào đón cô: “Hân Nghiên, sao giờ này con mới đến, mau tới đây chào mọi người đi.”

Tống Hân Nghiên bị bà Tống kéo đi về phía bà Thẩm, cánh cửa gỗ chạm trổ phía sau bị đẩy ra, khóe mắt cô nhìn thấy Thẩm Duệ đang bước vào với vẻ mặt trầm xuống, trong lòng cô chợt cảm thấy căng thẳng.

Cô chào mọi người, bà Thẩm liếc xéo cô với giọng điệu không hài lòng: “Cô vẫn biết tôi là mẹ cô à, một năm rưỡi cô không về một lần, rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy hả? Đã năm năm kể từ khi cô kết hôn với Đường Diệp Thần mà cái bụng của cô vẫn chưa có thông báo nào, ngày mai cô trở về nhà họ Thẩm, tôi đưa cô đi khám phụ khoa thử xem.”

Tống Hân Nghiên có chút xấu hổ, cụp mắt xuống, không nói gì.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bà Tống vội vàng hòa giải: “Bà thông gia nói đúng, đã đến lúc phải đưa Hân Nghiên đi khám phụ khoa rồi, Hân Nghiên, ngồi nói chuyện với mẹ chồng đi con. Vừa rồi mẹ đã nói về việc con không tận hưởng hạnh phúc mà con chỉ muốn ra ngoài làm việc cả rồi.”

Sắc mặt của bà Thẩm dịu đi một chút, vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Bà không thích Tống Hân Nghiên làm con dâu của bà, nhưng bà cũng không ghét. Diệp Thần đã gây rắc rối ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bà thấy thấy cô gây rắc rối mà không biết tình hình chung.

Tống Hân Nghiên cảm thấy thái độ của bà Tống có chút không đúng, không phải bà ta đang muốn nói cho hai vị trưởng bối nhà họ Thẩm biết chuyện Tống Nhược Kỳ mang thai sao? Nhưng nhìn tình cảnh này, sao lại lạ vậy nhỉ? Cô nhìn bà Tống, bà Tống lại lảng tránh ánh mắt của cô.

Điều khiến cô càng kỳ lạ hơn là khi bước vào căn phòng này chính là cô cảm thấy hơi hoảng hốt. Trong phòng thoang thoảng hương, mùi hương xộc vào mũi, cô cảm thấy máu mình bắt đầu sôi lên, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra khắp người, cơ thể nóng đến mức không thể ngồi yên.

Cô cố gắng bình tĩnh lại: “Mẹ, sao chị gái và Diệp Thần vẫn chưa đến, không phải mẹ nói với con là có chuyện muốn thông báo trước mặt tất cả mọi người sao?”

Trong lòng bà Tống thầm mắng cô là cái con nhỏ chết tiệt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhân hậu: “Xe của Nhược Kỳ bị hỏng, mẹ đã nhờ Diệp Thần lái xe qua đón nó trước khi cô đến vừa rồi, lúc này chắc đên trên đường đến đấy, chúng ta không cần phải đợi họ đâu con.”

Tống Hân Nghiên không nghe thấy lời bà Tống đang nói, người cô nóng bừng và ngứa ngáy, như có bọ đang bò bên trong những sợi huyết mạch của cô. Cô tuyệt vọng chịu đựng, trên trán toát mồ hôi lạnh, cô nhận ra có lẽ mình đã bị đánh thuốc mê. Nhưng sau khi vào phòng, cô không động vào bất cứ thứ gì cả, làm sao có thể bị đánh thuốc mê được chứ?

Cô không có thời gian để nghĩ về chuyện đó, cô chỉ muốn đi khỏi đây, để sau này không làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch. Cô đứng dậy ngay khi cô ấy định nói, chân cô trở nên mềm nhũn, lập tức ngã phịch xuống đất.

Một đôi tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy cô, qua tầm nhìn mờ mịt của cô, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang trấn an mình, cô cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

Cô không quan tâm đến việc người khác có hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ hay không, cô ghé sát tai anh và nhỏ giọng nói: “Cháu bị đánh thuốc mê rồi, chú đưa cháu đi khỏi đây với.”

Nhìn cô mồ hôi nhễ nhại và mặt đỏ bừng, Thẩm Duệ đã đoán được vài điểm, anh nghe cô nói mình bị đánh thuốc, khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm lại, anh vừa ôm lấy cô, vừa nói với mọi người: “Hân Nghiên không được khỏe, chắc là bị say nắng rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Với tính cách của Thẩm Duệ, anh không buồn giải thích bất cứ điều gì với họ, nhưng anh chỉ nghĩ về một mình Tống Hân Nghiên thôi.

Bà Tống biết thuốc kích dục có tác dụng, bà ta mong Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên đi, lát nữa bọn họ có thể đến bắt gian, bà ta không kìm được sự phấn khích trong giọng nói: “Được rồi, cậu mau đưa nó đến bệnh viện đim đừng để chậm trễ.”

Thấy Tống Hân Nghiên đang kéo quần áo của mình, Thẩm Duệ không quan tâm phân tích tình hình hiện tại, vừa định mang cô đi thì cánh tay của anh lại trống rỗng, người trong tay anh nháy mắt bị Đường Diệp Thần ôm vào trong lòng ngực anh ta.

Đường Diệp Thần liếc nhìn Thẩm Duệ, rồi nhìn xuống Tống Hân Nghiên ở trong vòng tay mình, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng cào loạn lên ngực anh ta, miệng vẫn còn thốt ra mấy câu rất nóng.

Không phải cô bị say nắng, mà là cô bị người khác chuốc thuốc mê!

Không nói lời nào, anh ta cúi người bế cô lên rồi sải bước ra khỏi phòng, giọng anh ta vang lên từ cánh cửa đang dần đóng lại: “Phục vụ, mở phòng cho tôi một căn phòng ngay lập tức, càng sớm càng tốt!”

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Duệ trở nên u ám, hai mắt như muốn bắn ra mũi tên, xẹt qua bốn người, ánh mắt giống như dã thú, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Anh bỏ đi mà không nói một lời.

Trong phòng, Đường Diệp Thần nhẹ nhàng đặt Tống Hân Nghiên lên giường lớn, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại vì đau của cô, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thoải mái hôn lên môi cô.

Cả người Tống Hân Nghiên nóng đến khó chịu, ý thức không rõ ràng lắm, không biết người trước mặt là ai. Vừa kéo quần áo, cô vừa xoa lên người Đường Diệp Thần: “Nóng quá... giúp tôi với... làm ơn xin anh hãy giúp tôi …”

Máu trên toàn bộ cơ thể của Đường Diệp Thần chảy ngược hết lên, không kìm được lòng khao khát bên trong, giọng điệu kiên quyết và dứt khoát: “Hân Nghiên, đây là cơ hội mà thượng đế ban cho chúng ta, khiến tôi muốn em.”

Rốt cuộc, những nụ hôn của anh ta rơi xuống như những giọt mưa, ngón tay anh ta từ từ đi xuống, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo của cô...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom