Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Cho em mười giây đau lòng
Trong căn phòng u ám, người đàn ông giống như một vị hoàng đế cao thượng. Hai tay thản nhiên đút trong túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn xuống đôi trai gái đang tranh cãi trong hoa viên phía dưới, khuôn mặt tuấn tú âm u.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện: “Nghiêm Thành, gây áp lực lên ngân hàng, không ai được phép cho tập đoàn Khải Hồng vay.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe môi của anh cong lên nụ cười giễu cợt, Đường Diệp Thần muốn lợi dụng tập đoàn Khải Hồng tranh đấu với Tống thị, cưỡng ép giữ Tống Hân Nghiên ở bên cạnh mình. Thế thì anh ta đã phạm một sai lầm lớn rồi, anh sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội này.
Phía sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, mắt phượng của anh hơi tối lại, xoay người đi tới sát cửa, đưa tay ra mở.
Tống Nhược Kỳ đang đứng ngoài cửa, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, làn gió trong hành lang thổi tung váy khiến cả người cô ta có vẻ mong manh yếu ớt. Cô ta nhìn Thẩm Duệ một cách đáng thương, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng không dám ăn nói lung tung trước mặt Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, tại sao? Tại sao anh lại đột ngột muốn ly hôn với em? Em đã làm gì sai ư?”
Thẩm Duệ lặng lẽ nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô ta, ngay từ đầu, tại sao anh lại lấy cô ta chứ? Hình như ông cụ Thẩm vô tình nhắc đến có một người con gái nhà họ Tống tên là Tống Nhược Kỳ. Cái tên Nhược Kỳ này làm cho anh nghe xong liền bối rối, sau đó anh sai Nghiêm Thành đi điều tra, kết quả tra ra được năm năm trước Tống Nhược Kỳ có đến nơi đó.
Mọi chuyện sau đó đều được diễn ra theo lẽ tự nhiên, anh cưới cô ta. Trong đêm tân hôn, anh tràn đầy mong đợi, nhưng khi cô ta đứng trước mặt anh, cởi hết quần áo, trên ngực cô ta không hề có dấu vết anh để lại.
Sự thất vọng ập đến với anh như thủy triều, anh không còn chút hứng thú nào với cơ thể mềm mại xinh đẹp trước mặt, quay người rời đi.
Khuôn mặt trước mặt vô cùng xinh đẹp, dung mạo như hoa lê gặp mưa lúc này càng đáng thương hơn. Thẩm Duệ lại không hề cảm thấy thương xót, anh lạnh lùng hỏi: “Nhược Kỳ, cô có làm gì sai hay không, lẽ nào bản thân cô cũng không biết à?”
Tống Nhược Kỳ trợn to mắt, bị anh hỏi cảm thấy trong lòng hơi nhộn nhạo, Thẩm Duệ biết hết rồi? Vì sao anh lại hỏi cô ta như vậy? Chân cô ta mềm nhũn ra không thể đứng vững nữa, chợt nhớ đến lời mẹ cô ta đã dạy, nếu không bắt được Thẩm Duệ… Trước khi có bằng chứng, đánh chết cũng không nhận. Cô ta bình tâm lại rồi nói: “Thẩm Duệ, em không hiểu anh đang nói gì cả.”
Thẩm Duệ nhìn cô ta chằm chằm, không nói thêm lời nào.
Tống Nhược Kỳ cảm thấy một áp lực rất lớn ập đến trên mặt cô ta. Khi anh lặng lẽ nhìn cô mà không nói câu nào, cô ta không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Sự khôn ngoan của người đàn ông này quá sâu, cô ta không thể nào đối phó được.
“Thẩm Duệ, sao anh lại nhìn em như vậy?” Dưới ánh mắt của anh, Tống Nhược Kỳ cảm thấy những suy nghĩ nhỏ nhoi của mình không còn nơi nào để che giấu. Cô ta lấy hết can đảm tự nói với mình, Thẩm Duệ cả ngày bận trăm công nghìn việc, anh không rảnh để quan tâm đến cô ta. Vậy nên bây giờ anh đang dọa cô ta, khiến cô ta cảm thấy lo lắng rồi nhận hết tất cả tội lỗi.
Thẩm Duệ thu lại ánh mắt rồi nói: “Tôi sẽ để luật sư đưa bản thỏa thuận ly hôn cho cô, nếu như không có vấn đề gì, mời cô ký tên vào.”
Khuôn mặt của Tống Nhược Kỳ tái mét, cô ta biết Thẩm Duệ như vậy không phải là đang nói đùa. Thấy anh định đóng cửa, cô ta đột nhiên đưa tay đỡ cửa hỏi: “Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Người nói muốn lấy em là anh, nhưng sau khi em được gả cho anh, anh đã cho em được cái gì ngoài việc để cho em đơn độc một mình?”
“Khi ly hôn, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền trợ cấp phong phú xem như bồi thường cho cô mấy năm nay.” Dứt lời, anh nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Còn nữa, người mà tôi muốn kết hôn lúc đó là người khác, về sau tôi mới biết không phải là cô.”
Ông cụ cố ý gợi mở, thậm chí sự nghi ngờ của anh, tin tức Nghiêm Thành điều tra được cũng là do ông cụ cố ý tung ra, để anh danh chính ngôn thuận cưới con gái lớn nhà họ Tống. Ông cụ nghĩ món nợ có thể được xóa bỏ liền hả, đúng là nằm mơ!
Tống Nhược Kỳ phát hiện, giây phút này Thẩm Duệ lạnh lẽo vô cùng. Cô ta vẫn luôn cho rằng Thẩm Duệ cưới mình vì thích, nhưng bây giờ anh lại nói với cô ta rằng anh đã cưới nhầm người! Trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn thế này không?
“Thẩm Duệ, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy? Anh khiến em tràn đầy hy vọng gả cho anh, cuối cùng lại nói em gả sai rồi. Anh có nghĩ tới, trái tim em cũng biết đau không?” Tống Nhược Kỳ nức nở, lúc này cô ta thực sự cảm thấy đau đớn, không phải cô ta chưa từng mong đợi Thẩm Duệ.
Một năm trước, anh xuất hiện trước mặt cô ta như một vị thần, trên người anh có tất cả những ưu điểm của bạch mã hoàng tử mà tất cả các cô gái đều mơ ước: đẹp trai, giàu có, hiền lành khiến trái tim cô ấy loạn nhịp. Quan trọng hơn là anh hoàn hảo hơn Đường Diệp Thần rất nhiều, lấy được anh, cô ta có thể ăn đứt Tống Hân Nghiên.
Cô ta gạt bỏ hết tính khí xấu xa của một cô chủ lớn, hạ mình trước mặt anh để phục vụ anh. Cuối cùng cô ta cũng cưới được anh như ý muốn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn không hề giống như những gì mà cô ta mơ ước.
Trong đêm tân hôn, cô ta khỏa thân hoàn toàn, nhưng anh thậm chí còn không nhìn cô ta, quay người rời đi, dẫm đạp lên sự tự tôn của cô ta. Cô ta không biết mình đã làm gì sai, muốn thân mật với anh nhưng anh luôn đi công tác, nếu không sẽ lấy cớ mệt mỏi từ chối chuyện phòng the.
Mãi về sau, khi nghe được cuộc nói chuyện của anh với bác sĩ riêng của gia đình, rốt cuộc cô ta mới biết sự thật anh cưới nhưng không đụng vào cô ta. Anh cơ bản không thể làm tình, còn phải uống thuốc bổ thận, mục đích cưới cô ta chỉ để che mắt người đời, chính là đang lừa cưới!
Thẩm Duệ im lặng nhìn cô ta, không biết cô ta có tin lời anh nói hay không.
Tống Nhược Kỳ hoàn toàn gục ngã dưới ánh mắt sâu kín khó hiểu của anh, cô ta xấu hổ giơ tay lên định tát. Bàn tay vung được nửa đường thì bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt. Thẩm Duệ nhìn chằm cô ta bằng ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi: “Nhược Kỳ, cô có thể chịu được hậu quả của cái tát này không?”
Tống Nhược Kỳ rùng mình một cái, cô ta không dám xúc phạm anh, dù thật sự muốn tát anh một cái. Cô ta tức giận rút tay lại: “Thẩm Duệ, tôi hận anh, anh muốn ly hôn với tôi nhỉ? Được thôi, vậy lấy một nửa tài sản của anh ra để trao đổi, nếu không đừng hòng tôi ký một chữ nào lên đơn thỏa thuận ly hôn.”
Sau khi Tống Nhược Kỳ hằn học nói xong thì xoay người chạy về phía cuối hành lang, bỏ lại Thẩm Duệ sau lưng.
…
Tống Hân Nghiên bị Đường Diệp Thân cưỡng ép kéo ra khỏi phòng khách, mãi cho đến khi ở trong vườn, cô mới vùng khỏi tay anh ta. Cảm giác ngứa ran từ cổ tay khiến cô nhíu mày, hình như vết thương trên vai phải của cô lại nứt ra trong lúc lôi kéo, thậm chí cô cảm nhận được một chất lỏng ấm áp đang mạnh mẽ chảy ra.
“Tống Hân Nghiên, em muốn nói gì? Vừa rồi những gì anh nói với em, em đều bỏ ngoài tai hết ư?” Giọng nói ủ rũ xen lẫn tức giận của Đường Diệp Thần vang lên bên tai cô, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt cô.
Tống Hân Nghiên không sợ hãi nhìn anh ta: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn với anh, Đường Diệp Thần, chúng ta đã gặp nhau thì cũng phải đến lúc chia tay thôi.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi không muốn ly hôn với em, em có muốn tôi quỳ xuống cầu xin em không? Tôi biết mình đã sai rồi, bây giờ nhất thời không hối hận, năm năm qua tôi đã không trân trọng em, sao em không thể tha thứ cho tôi một lần?” Đường Diệp Thần đè xuống lòng tự trọng, khẩn cầu nói, anh ta thật sự đã quỳ xuống.
Nếu anh ta biết có một ngày cô sẽ bị anh ta tổn thương, bản thân anh ta cũng sẽ đau lòng thì năm năm này, anh ta đã cố gắng chấp nhận những sự thật đã xảy ra, quên đi tất cả mà không phải để họ lần lượt bỏ qua nhau.
Tống Hân Nghiên nghĩ cô đã trở nên cứng rắn lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy anh ta quỳ xuống, trái tim cô vẫn run rẩy. Cô nhắm mắt, đưa tay đỡ anh ta, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh không quan tâm đến việc tôi bị người khác cưỡng hiếp à?”
Con ngươi Đường Diệp Thận hơi co lại, anh ta nói: “Tôi không quan tâm, Hân Nghiên, chúng ta hãy quay lại với nhau đi.”
“Anh cũng không để ý tôi đã bị người đàn ông khác chạm vào rồi chứ?” Tống Hân Nghiên đang nhắc tới chuyện cô bị người ta bỏ thuốc mê.
Đường Diệp Thần đã hiểu, anh ta nói: “Tôi không quan tâm, Hân Nghiên, tôi thực sự không quan tâm.”
Tống Hân Nghiên âm thầm thở dài: “Tối nay tôi sẽ ở lại, nhưng tôi mong anh đi nói với mẹ anh, chúng ta không ở chung một phòng. Về phần ly hôn, quyết định của tôi vẫn sẽ không thay đổi, anh suy nghĩ kỹ đi. Trước khi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ không nói cho người nhà anh biết.”
Đường Diệp Thần cảm thấy thái độ của cô dịu đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, miệng nở một nụ cười: “Được rồi, tôi đi nói với mẹ. Hân Nghiên, tôi sẽ không để mất em nữa, tôi sẽ giải quyết tốt tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc.”
Tống Hân Nghiên không nói gì, cô và Đường Diệp Thần không thể quay lại, bất kể anh ta có cố giữ cô thế nào, nhưng cô đã quyết tâm rồi.
Đường Diệp Thần vui vẻ rời đi, Tống Hân Nghiên đứng trong vườn ngơ ngác nhìn màn đêm mênh mông, một lúc lâu sau, dì Dung đến gọi cô, nói rằng bà chủ kêu cô vào phòng bà.
Cô gật đầu, theo dì Dung đến phòng của Nhan Tư, dì Dung gõ cửa, giọng nói của Nhan Tư từ bên trong vọng ra, dì Dung đẩy cửa ra rồi ra hiệu cho cô đi vào.
Tống Hân Nghiên bước vào, cánh cửa sau lưng đã bị dì Dung đóng lại. Nhan Tư đang ngồi ở bàn trang điểm, mặc váy ngủ, đang vỗ lên mặt, nhìn trong gương thấy cô đi vào thì nói: “Hân Nghiên, tới đây ngồi đi.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn cách trang trí của căn phòng. Phong cách trang trí của căn phòng không khác gì phòng ngủ của con nhà giàu trong phim truyền hình Hàn Quốc, gió thổi ấm áp khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhan Tư thoa sữa dưỡng xong, bà đi tới, kéo ghế ngồi xuống, dịu dàng nhìn cô, nói: “Hân Nghiên, con vẫn không muốn tha thứ cho Diệp Thần à? Nó chỉ mù quáng nhất thời thôi, bây giờ đã thực sự hối hận rồi, sao con không thể tha thứ cho nó một lần, tục ngữ có câu, con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, vậy sao con còn không chịu tha thứ cho nó?”
Tống Hân Nghiên cúi đầu: “Mẹ, Diệp Thần và con không như mẹ nghĩ đâu, chúng con…”
“Hân Nghiên à, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu nỗi đau trong lòng con, Diệp Thần từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, không bao giờ chịu thất bại, nó luôn vui vẻ và lạc quan cho đến khi gặp con, rồi kết hôn với con, đột nhiên nó như thay đổi thành một con người khác, cả người bị bao phủ một tầng ủ rũ khiến cho người ta ngại đến gần. Các con đã kết hôn, những vụ bê bối của nó vẫn tiếp tục, con có thể nói, đây không phải là do con ảnh hưởng đến nó ư?” Nhan Tư nghiêm túc nói.
Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, cô hiểu những gì mà Nhan Tư vừa nói, cô thừa nhận tính tình của Đường Diệp Thần đã thay đổi rất nhiều, cũng có một sự liên quan mật thiết với cô, nhưng nói về nó bây giờ thì có ích gì? Năm năm qua, họ đã làm tổn thương nhau, đã đến mức không thể sửa chữa được nữa. Nếu không bắt đầu lại từ đầu, thực sự có thể giả vờ tất cả chuyện này đều chưa xảy ra.
Thấy cô không nói gì, Nhan Tư lại nói: “Thấy cô không nói gì, Nhan Tư lại nói: “Hân Nghiên, chúng ta làm ba mẹ, chỉ mong muốn con mình được hạnh phúc. Diệp Thần không chịu buông tha con, mặc dù cuộc hôn nhân này không lạc quan mấy nhưng chúng ta vẫn mở rộng vòng tay chào đón con. Con không được phụ sự kỳ vọng của chúng ta, làm hòa với Diệp Thần đi. Hai đứa cũng trưởng thành hết rồi, cố gắng sinh một đứa trẻ, một gia đình phải có trẻ con mới có thể trọn vẹn được.”
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi phòng của Nhan Tư, dù sao cô cũng không nói cho Nhan Tư biết rằng Tống Nhược Kỳ đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, cô đi xuống cầu thang, đi qua phòng khách, rồi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Gió đêm thổi qua khuôn mặt cô, có chút lành lạnh, trái tim cô đang hỗn loạn, cô đột nhiên không biết phải làm sao. Lời nói của Nhan Tư cứ văng vẳng bên tai, cuối cùng bà nói: “Hân Nghiên, con đã thỏa hiệp năm năm, tại sao đến khi Diệp Thần tỉnh ngộ, con lại không muốn cho nó thêm một cơ hội nữa?”
Cô bước đến băng ghế ngồi xuống, vết thương trên vai đã liền lại nhưng khi vô tình chạm vào sẽ cảm thấy nhói đau. Cũng giống như vết thương trong tim cô vậy, tuy rằng đang dần lành lại nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khi đã chạm vào.
Đường Diệp Thần trở về phòng, lòng tràn đầy vui sướng, thái độ của Hân Nghiên cũng dịu lại, anh ta tin rằng vào thời gian không xa, cô nhất định sẽ thay đổi quyết định của mình.
Anh ta vào phòng thay đồ lấy áo ngủ, vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì thấy một người đang ngồi trên giường, người đó đang mặc váy ngủ, mái tóc dài buông xõa phía sau phủ lấy tấm lưng mảnh khảnh, hình bóng nhỏ bé và yếu mềm, trong tim anh ta dấy lên một trận kích động, nghẹn ngào nói: “Hân Nghiên, là em à?”
Tống Nhược Kỳ mặc bộ đồ ngủ ngồi ở bên mép giường, nghĩ đến những gì Thẩm Duệ nói vừa rồi, cô ta giận đến phát run, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má. Cô ta thề rằng nếu không có được một nửa tài sản của Thẩm Duệ thì cô ta nhất định không ly hôn!
Giọng nói của Đường Diệp Thần đột nhiên vang lên sau lưng cô ta, cô ta sửng sốt, chưa kịp quay người đã bị anh ta nhiệt tình ôm vào lòng, anh ta hôn lên vành tai cô ta, thở gấp nói: “Hân Nghiên, em ở chỗ này đợi tôi tắm xong hả? Em có nghe những lời mẹ nói không? Chúng ta cần phải sinh con, có con rồi thì gia đình của chúng ta mới nguyên vẹn được.”
Tống Nhược Kỳ đã lâu không làm chuyện đó với Đường Diệp Thần, hơn nữa khi mang thai ham muốn của cô ta còn tăng lên, khi bị anh ta trêu chọc, cả người cô ta như bốc hỏa, thậm chí cô ta không muốn quan tâm đến lời anh ta nói. Cô ta xoay người lại, luồn tay vào áo choàng tắm của anh ta: “Diệp Thần, em nhớ anh lắm.”
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Đường Diệp Thần rùng mình, anh ta mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đang ôm mình, vẻ mặt anh ta thay đổi rất nhiều, đột ngột đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tại sao em lại ở trong phòng của anh?”
Tống Nhược Kỳ bị anh đẩy ra ngã lên trên giường, mặc dù có chăn dày bên dưới nhưng vẫn làm cô ta đau điếng người. Cô ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo trước mặt, ngước gương mặt đang đẫm nước mắt của mình làm nũng: “Diệp Thần, em bị ngã đau quá.”
Như thể bị dội một chậu nước đá lên đầu, máu huyết đang sôi trào của Đường Diệp Thần lập tức đông cứng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Nhược Kỳ đang nằm trên chăn, anh ta sải bước tới gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta. đưa tay nắm lấy cằm cô ta rồi quát: “Anh hỏi tại sao em lại ở trong phòng anh?”
Tống Nhược Kỳ khó hiểu nhìn anh ta: “Đây không phải là căn phòng mà dì Dung đã sắp xếp cho em sao?”
Rõ ràng dì Dung nói rõ với cô ta rằng tối nay cô ta ở trong căn phòng từ thứ hai đến cuối cùng ở bên phải hành lang trên tầng bốn. Vừa rồi cô ta còn nghĩ rằng Đường Diệp Thần đang cố ý tìm cô ta nên cô ta đã cảm thấy rất vui.
Đường Diệp Thần đột nhiên buông cô ta ra, đi tới bên bàn đầu giường đặt điện thoại cố định, muốn gọi dì Dung đến để đối chất, dì Dung biết căn phòng này là của anh ta, vậy mà còn sắp xếp cho Tống Nhược Kỳ ở phòng của anh ta là sao chứ?
Tống Nhược Kỳ dường như đã hiểu anh ta định làm gì, cô ta nhanh chóng đứng dậy, khi anh ta cầm ống nghe lên, cô ta đưa tay rút đầu nối của đường dây nội bộ, một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong lòng cô ta, bây giờ đã gần mười một giờ rồi, mọi người đã ngủ Bây giờ, ngay cả khi cô ta ngủ với Đường Diệp Thần Thì cũng không ai biết
Đường Diệp Thần nhìn cô chằm chằm: “Em đang l…”
Từ “làm” chưa kịp thốt ra, Tống Nhược Kỳ đã lao tới hôn lên đôi môi mỏng của anh ta, tay cô ta luồn vào áo choàng tắm của anh ta, gấp gáp kéo cởi quần áo của anh ta, cô ta hôn anh ta nói: “Diệp Thần, muốn em, em rất nhớ anh…”
Đường Diệp Thần kinh ngạc nhìn cô ta, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô ta lại, thấp giọng gầm lên: “Tống Nhược Kỳ, em điên rồi, em có biết nơi này là nơi nào không? Có hứng tình thì cũng phải nhìn xem đang ở đâu chứ!”
Thay vì ngăn cản chuyển động của cô ta, những lời nói thô tục của anh ta lại khiến cô ta điên cuồng hơn. Thẩm Duệ không thể giao hợp, anh không cần cô ta, không quan trọng nữa, Đường Diệp Thần sẽ muốn cô ta, sẽ thỏa mãn cô ta, để cô ta tìm được niềm vui khi làm phụ nữ.
“Diệp Thần, sẽ không có ai đến đâu, anh muốn em đi, Diệp Thần, mau tới đây, em không thể chờ được nữa…”
Tiếng thở hổn hển dịu dàng bên tai chắc chắn gợi lên phản ứng của Đường Diệp Thần, Tống Nhược Kỳ thuộc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể anh ta, biết cách khơi gợi dục vọng của anh ta. Đường Diệp Thần thở hổn hển, anh ta vươn tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị cô ta móc chân, cả hai cùng nhau ngã xuống giường.
Tống Nhược Kỳ xoay người cưỡi lên người anh ta, muốn làm anh ta hài lòng.
“Đàn bà dâm đãng!” Đường Diệp Thần không thể đẩy cô ta ra, cơ thể anh đã thật sự đã phản ứng rồi. Nhưng nghĩ rằng Tống Hân Nghiên sống đối diện, anh ta không thể lộn xộn, nếu không, anh ta và Tống Hân Nghiên sẽ thực sự không thể quay lại với nhau.
Tống Nhược Kỳ nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình, sau đó đi tới kéo áo choàng tắm của Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần tức giận đến mức muốn đẩy cô ta ra, dùng hai tay dồn lực tàn nhẫn đẩy Tống Nhược Kỳ ra khỏi người mình.
Tống Nhược Kỳ lại ngã xuống đất khiến cô ta choáng váng, cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, Đường Diệp Thần chỉnh sửa lại áo choàng tắm rồi sải bước ra khỏi cửa. Tống Nhược Kỳ hơi nheo mắt lại, cô ta lạnh giọng đe dọa: “Diệp Thần, chỉ cần anh dám bước ra khỏi cửa, em sẽ gào lên là anh cưỡng bức em, đến lúc đó xem anh phải đối mặt với tất cả những người trong gia đình anh, còn có cả Tống Hân Nghiên yêu quý của anh nữa.”
Bước chân của Đường Diệp Thần đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Tống Nhược Kỳ không mảnh vải che thân đang ngồi trên mặt đất, máu toàn thân chảy ngược lên trên đầu: “Em dám uy hiếp anh?”
“Đúng vậy, em đang uy hiếp anh đó, em nói rồi, nếu anh động vào em, em sẽ không cho anh rút lui. Bây giờ anh thỏa mãn em hoặc em sẽ cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta, anh chọn đi.” Tống Nhược Kỳ không còn biết xấu hổ chút nào nữa, Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần, cô sẽ nắm chặt họ trong tay và sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đường Diệp Thần tức điên lên, anh ta biết, chỉ cần Tống Nhược Kỳ hét lên thì tất cả mọi người trong nhà sẽ biết đến mối quan hệ của họ, đến lúc đó Tống Hân Nghiên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa.
Anh ta nghiến răng bước đến, không chút thương tiếc kéo cô ta ném lên giường cúi người phủ lên người cô: “Trống rỗng lắm phải không, đồ đê tiện, anh sẽ thỏa mãn em ngay bây giờ!”
…
Tống Hân Nghiên ngồi trên băng ghế rất lâu, lâu đến mức sắp biến thành một bức tượng lấm lem, trong đầu cô thật lộn xộn, quá khứ và hiện tại không ngừng xen kẽ trong tâm trí cô, con đường phía trước quá tối, cô không biết phải đi như thế nào, đau đầu như muốn nổ tung, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối.
Buồn à? Hay là đang lưỡng lự?
Dường như có một chút, suy cho cùng, Đường Diệp Thần chính là người cô yêu cả đời. Nhưng với một sự thỏa hiệp như vậy, liệu cô có làm được không? Đột nhiên nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, rồi lại bắt đầu oán hận chính mình không?
Cô đứng dậy rồi đi về phía biệt thự.
Bước lên bậc thềm, cô bước vào cửa, đèn tường ở hành lang phòng khách đang bật sáng, trong quán ăn phía đông phòng khách, có tiếng nói chuyện nhàn nhạt. Tống Hân Nghiên lặng lẽ đi lên lầu, nhưng khi cô nghe thấy tên của mình đột nhiên, cô dừng lại, không tự chủ được đi về phía quầy bar.
Nghe giọng nói, cô nhận ra Thẩm Đường Khải Hồng và Nhan Tư, cô hơi kinh ngạc, đã muộn như vậy rồi, bọn họ còn chưa ngủ sao?
Khi đến gần, cô nghe thấy Thẩm Đường Khải Hồng nói: “... Ngày đó trong Thịnh Thế Hào, cô gái đó không giống như bị say nắng nhưng thật ra là bị người ta đánh thuốc mê, Diệp Thần không đưa nó đến bệnh viện mà đưa nó vào phòng mở, điều đó đủ để giải thích mọi thứ. Anh nghe nói hai ngày nay, Diệp Thần và cô gái đó đã gặp rất nhiều rắc rối, tại sao em vẫn cử người đưa nó về đây?”
Nhan Tư trả lời: “Diệp Thần đã nói với em là Tống Hân Nghiên thực sự đã bị người ta đánh thuốc mê vào ngày hôm đó. Nó đã đưa con bé lên lầu, nhưng khi nó vừa đi nghe điện thoại thì lúc quay lại Tống Hân Nghiên đã biến mất”
“Cô ấy không phải là bị người ta đánh thuốc mê sao? Thế cô ấy đã rời đi bằng cách nào?” Đường Khải Hồng đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Người duy nhất biết cô gái đó bị đánh thuốc ngày hôm đó là người trong phòng riêng, Nhan Tư, em có nghĩ vậy không…”
“Ban đầu em cũng nghi ngờ có điều gì đó xảo trá ở đây, nếu không thì tại sao nhà họ Tống lại liều lĩnh như vậy để âm mưu chống lại chính con gái mình. Sau đó, Diệp Thần trở về trong tình trạng say xỉn, nó nói Tống Hân Nghiên đã bị người khác động qua. Em chỉ nghĩ, nếu con bé thật sự làm chuyện có lỗi với Diệp Thần, nhà họ Thẩm chúng ta tuyệt đối không thể có một cô con dâu như vậy, vì vậy em đã đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, Trưởng khoa Lưu, người đã luôn chữa trị cho em nói rằng cô ấy không bị cưỡng hiếp. Diệp Thần đã phấn khích một lúc khi nghe tin, cho nên trong khoảng thời gian này, tất cả trái tim của nó đều đổ dồn vào cô gái đó... Ai, ai ở đó?” Giọng nói đột ngột cắt ngang lời nói của Nhan Tư, bà nhìn về nơi phát ra giọng nói, lạnh giọng hỏi.
Tống Hân Nghiên vô thức nằm trên thảm dưới ghế sô pha, cô không biết tại sao mình lại trốn, tại sao không vội vàng chạy tới chất vấn Nhan Tư. Vào ngày hôm đó, cảm giác nhục nhã vì thiết bị lạnh băng chọc vào cơ thể vẫn còn đọng lại trong lòng cô.
Cô thật là nực cười, cứ tưởng Nhan Tư đưa cô đi kiểm tra thân thể là vì lợi ích của mình, nhưng không ngờ rằng bà chỉ đang kiểm tra sự trong trắng của cô mà thôi. Sự thật thường nực cười và tàn nhẫn như vậy đấy, lúc cõi lòng đang tràn đầy hy vọng thì bất ngờ ập đến đâm cô một nhát trí mạng.
Có tiếng mèo kêu vang lên từ phía sau, Nhan Tư thở phào nhẹ nhõm nói với Thẩm Đường Khải Hồng: “Là mèo thôi, người phụ nữ đó đã chết nhiều năm như vậy, ông cụ còn nuôi con mèo này làm gì nhỉ? Mỗi đêm nghe tiếng mèo kêu làm em sợ tới mức không dám ngủ, cứ tưởng hồn ma của người phụ nữ đó quay về.”
“Nói nhảm gì đấy?” Thẩm Đường Khải Hồng cảnh giác nhìn chung quanh, tuy rằng trời đã khuya, nhưng tùy ý nói mấy câu như vậy, ông mới khiển trách, nói: “Trở về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi công tác, Diệp Thần không hăng hái tranh giành, nếu nó có một nửa khả năng của Thẩm Duệ thì…”
Tiếng nói chuyện thưa dần rồi biến mất ở lối lên cầu thang lầu hai.
Tống Hân Nghiên đứng dậy khỏi mặt đất, cô lau trán và mồ hôi lạnh trên tay cô không phải vì sợ hãi mà vì đau đớn. Vừa rồi cô ngã xuống quá nhanh, trúng vết thương ở vai phải, giờ sợ lại là máu me đầm đìa.
Cô ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao thái độ của Đường Diệp Thần đối với cô lại thay đổi 180 độ, hóa ra là anh ta biết cô chưa từng bị ai “động” qua, ha ha! Cô thấy thật nực cười làm sao, nghĩ anh ta đối với mình miễn cưỡng thế nào mà suýt chút nữa rũ bỏ quyết tâm ly hôn.
Cuối cùng, cô chỉ là một chú hề nhảy múa, nhảy một buổi biểu diễn một người đàn ông của riêng mình một cách đáng buồn. Khi giấc mơ bị xé vụn một cách tàn nhẫn, cô phát hiện ra tất cả mọi người đều sống rất thực, chỉ có cô vẫn đang sống trong giấc mơ.
Cô đứng dậy lê thân thể mệt mỏi lên lầu, dì Dung nói với cô rằng phòng của cô ở lầu bốn, là phòng đối diện với phòng của Đường Diệp Thần. Cô biết ý định của Nhan Tư là muốn mang cô và Đường Diệp Thần đến gần hơn, nhưng lúc này cô cảm thấy hoang vắng.
Cô bước đến cửa phòng, mơ hồ nghe thấy một âm thanh ái muội vọng ra từ phòng đối diện, cô đứng yên nín thở lắng nghe, dường như cô nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp gáp của đàn ông.
Cô chợt nhận ra điều gì đó, cô bước đến cửa phòng đối diện, tim đập loạn xạ, lồng ngực đau nhói. Cô do dự một lúc lâu trước khi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó từ từ.
Nhìn vào qua cánh cửa đang mở, Tống Hân Nghiên nhìn thấy một nam một nữ đang đan xen trên giường, máu toàn thân cô lạnh ngắt. Khi cô nghĩ rằng không có gì bi thảm hơn việc Nhan Tư đưa cô đi khám phụ khoa vì sự trong sạch của cô, thì thực tế lại ập vào mặt cô. Chồng cô, Đường Diệp Thần, người con trai hoang đàng trong miệng của Nhan Tư, người trước đây đã thề non hẹn biển với cô, người đàn ông từng nói sẽ không để cô thất vọng thêm lần nào nữa, bây giờ anh ta lại đang ôm chặt lấy chị cô và hỏi đi hỏi lại cô ta: “Có sướng không? Đủ chưa? Thỏa mãn chưa?”
Thần kinh của Tống Hân Nghiên đột nhiên đau nhói, cô đẩy mạnh cửa, xông vào, nắm lấy cái gối trên mặt đất, đập về phía tấm lưng màu lúa mì, nước mắt điên cuồng tuôn ra, cô khàn giọng nói: “Đường Diệp Thần, Tống Nhược Kỳ, các người có còn là con người không? Có còn là con người không vậy hả?”
Động tác va chạm của Đường Diệp Thần đột nhiên dừng lại, anh ta cứng đờ quay đầu lại. Nhìn Tống Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện trong phòng, anh ta hoảng sợ, vội vàng buông Tống Nhược Kỳ ra, bước xuống giường nắm lấy áo choàng tắm mặc vào, bối rối nói: “Hân Nghiên, em nghe tôi giải thích, mọi thứ không như em nghĩ đâu.”
Tống Hân Nghiên ném cái gối đi, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của cô, cô khóc nấc nhìn Đường Diệp Thần, chỉ vào Tống Nhược Kỳ đang nằm trên giường, cho dù phá đám những bê bối của bọn họ, cô ta cũng không hoảng sợ chút nào, quyến rũ nằm trên giường như cũ: “Vậy hãy nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Phòng của cô ta là ở tầng năm nhỉ, tại sao bây giờ lại ở trong phòng của anh?”
Đường Diệp Thần không nói nên lời, anh ta liếc nhìn Tống Nhược Kỳ thấy cô ta vẫn đang ở trong cách anh ta tấn công cô ta vừa rồi, anh ta xấu hổ đến mức nhanh chóng kéo chăn bông bên cạnh che cho lại cho cô ta: “Hân Nghiên, là cô ta uy hiếp tôi, uy hiếp tôi muốn đem chuyện của tôi và cô ta nói cho tất cả mọi người biết, cho nên tôi mới…”
“Chát”, Tống Hân Nghiên dùng hết sức lực, sau khi tát anh ta một cái, tất cả sức lực của cô như bị lấy đi, thay vào đó cô bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, dứt khoát nói: “Đường Diệp Thần, chúng ta thực sự kết thúc rồi.”
Năm dấu tay rõ ràng lập tức hiện trên mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần, gò má đau rát nhưng vẫn không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng, anh ta vươn tay nắm lấy cô: “Hân Nghiên, nghe tôi nói, tôi thật sự không cố ý, em tin anh đi mà.”
Tống Hân Nghiên tránh tay anh ta, vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét: “Đừng đụng vào tôi, tôi sợ bẩn lắm! Nếu anh không ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ làm mọi cách để chống lại vụ kiện ly hôn này với anh.”
Cô ngoảnh mặt đi, quay đầu nhìn Tống Nhược Kỳ đang toát ra khí chất quyến rũ trên giường, cô nói: “Tống Nhược Kỳ, chị còn đê tiện hơn những gì tôi nghĩ đó!”
Tống Nhược Kỳ không cãi lại, trên môi nở một nụ cười đắc thắng, nhìn cô như nhìn kẻ thua cuộc.
Tống Hân Nghiên cảm thấy tim mình nhói đau, cô xoay người rời đi, nơi này khiến cô ghê tởm đến mức không muốn nán lại thêm một giây phút nào. Vừa rồi ở dưới lầu, cô vẫn muốn thỏa hiệp lại lần nữa.
Lố bịch! Cô thật là nực cười!!
Nhìn Tống Hân Nghiên xoay người rời đi, Đường Diệp Thần như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống giường.
Kết thúc rồi, lần này anh ta và Tống Hân Nghiên thực sự kết thúc rồi!
Thấy vậy, Tống Hân Nghiên bò tới, ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, hôn lên cổ anh ta: “Diệp Thần, anh đừng buồn, anh còn có em mà, còn con của chúng ta nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên anh.”
Đường Diệp Thần như chợt bừng tỉnh, anh ta quay người lại, dùng đôi tay to bóp cổ Tống Nhược Kỳ, hai mắt híp lại nói: “Đồ khốn kiếp này, đều là tại cô, cô đã đem hết những nỗ lực và cố gắng của tôi đều uống phí, tôi giết cô.”
Tống Nhược Kỳ bị anh ta bóp cổ đến khi cô trợn mắt, cổ họng đau nhói. Cô ta dùng hai tay siết chặt cổ tay Đường Diệp Thần, sợ hãi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của anh ta, cố gắng rút tay anh ra một cách tuyệt vọng: “Diệp Thần, Diệp Thận, anh buông ra đi… Khụ khụ khụ, buông ra…”
“Tại sao cô ép tôi, tại sao cô ép tôi, đồ khốn này!” Đường Diệp Thần như một con dã thú bị dồn đến một góc, siết cổ Tống Nhược Kỳ, anh ta vất lắm mới làm Hân Nghiên được thoải mái, vậy mà bây giờ lại bị cô ta đã bay một cái quay trở lại thời điểm trước giải phóng mất rồi.
Tống Nhược Kỳ cảm thấy khó thở, cô ta há miệng cố gắng thở dốc, móng tay cắm sâu vào da thịt anh ta, nhưng cơn đau buốt khiến anh ta càng thêm tàn bạo hơn, ngay khi đang cận kề cái chết, cô ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói rất mạnh: “Diệp Thần, nếu anh giết em, Hân Nghiên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa đâu.”
Bàn tay to đang bóp cổ cô ta đột nhiên buông lỏng, cô ta ngã ở trên giường, tham lam hít một ngụm lớn không khí trong lành, thiếu chút nữa đã chết trong tay Đường Diệp Thần rồi.
Nhưng Đường Diệp Thần không thèm nhìn cô một cái, mở cửa đi ra ngoài.
“Rầm”, căn phòng yên tĩnh trở lại, Tống Nhược Kỳ ngồi trên giường thở hổn hển, một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn. Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ, Tống Hân Nghiên, nỗi đau mà các người đã gây ra cho tôi ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ trả gấp đôi.
Tống Hân Nghiên lảo đảo ra khỏi biệt thự, cô chạy dọc theo đại lộ về phía bãi đậu xe, cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi đầy toan tính và rác rưởi này, rời khỏi nơi kinh tởm này.
Bụng cô cồn cào một hồi, cô nôn nao muốn nôn nhưng không muốn dừng lại, như có ma đuổi theo sau lưng.
Cho đến khi vấp phải phiến đá nhô cao trên mặt đất, cô nặng nề ngã trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cô không biết vì sao mình lại khóc hay tại sao lại khóc, nhưng nước mắt không kìm được cứ thế mà tuôn ra.
Tận mắt nhìn thấy Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ làm tình trên giường, lúc đó tất cả những do dự và đấu tranh của cô đều trở nên thật nực cười. Khi tình yêu khao khát va chạm với thực tế phũ phàng, cuối cùng, tình yêu tan thành từng mảnh.
Chính cô lại đặt thanh kiếm sắc bén vào tay anh ta, để anh ta hung hăng đâm vào tim mình, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ ngây thơ nữa.
Trước mặt cô, một đôi giày da bóng loáng đột nhiên xuất hiện. Tống Hân Nghiên giật mình nhìn lên dọc theo chiếc quần tây thẳng tắp, người đàn ông đứng ngược sáng, khó nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng Tống Hân Nghiên lại bắt gặp một tia bi thương trong đôi mắt phượng của anh.
Anh cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, không đưa tay ra để giúp cô. Ánh mắt lạnh lùng đến mức không có nhiệt độ, hơn nữa giọng điệu giống như gió tuyết tháng mười hai, khiến người ta lạnh đến thấu xương: “Tống Hân Nghiên, ngã ở chỗ nào thì đứng dậy, không ai đỡ em đâu.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy xót xa trong lòng, hai mắt nóng bừng, nước mắt lăn dài trên mặt, cô quỳ rạp trên mặt đất, không khóc nổi nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Duệ hơi mềm lòng, nghĩ đến người đã làm cho cô buồn như vậy bây giờ, anh trở nên lạnh lùng, anh đứng lên, từ trên cao nhìn cô rồi lạnh nhạt nói: “Tôi cho em mười giây, Tống Hân Nghiên, nếu em không tự mình đứng lên thì từ nay về sau hãy coi như tôi chưa từng quen biết em.”
Anh chỉ cho cô mười giây để buồn, đó là giới hạn mà anh có thể chịu đựng.
Thẩm Duệ lùi lại và đếm: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một…” Khi con số cuối cùng vang lên, người ngồi trên mặt đất không đáp lại, trong lòng Thẩm Duệ cứng lại, xoay người rời đi.
Phía trước, chiếc Maybach đen lặng lẽ dừng lại trên đường, giống như một con thú đang ngủ yên. Thẩm Duệ bước đến xe, kéo ca-bin ngồi vào, ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm bất động trên mặt đất qua gương chiếu hậu, vô cùng thất vọng.
Anh thắt dây an toàn vào, khởi động xe, đang định lái đi thì cửa hành khách đột nhiên bị kéo mở, Tống Hân Nghiên ngồi vào. Cánh cửa đóng sầm lại, ngoài tiếng gầm rú của Maybach, còn có tiếng thở gấp gáp của cô.
Thẩm Duệ ngây người nhìn cô, trong lòng tràn ngập ngây ngất: “Em…”
“Lái xe đi, tôi rất mệt, tôi muốn về nhà.” Tống Hân Nghiên dựa lưng vào ghế, trên mi vẫn còn đọng nước mắt. Vừa nghe thấy tiếng xe nổ máy, cô hơi giật mình một lúc, vì sợ anh sẽ bỏ mình nên cô nhanh chóng đứng dậy, quên đi vết thương, chạy như chạy nước rút một trăm mét phóng lên xe”
Cô không muốn ở đây cho đến bình minh, cô không muốn đợi một giây nào. Lúc này, cô không biết ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thẩm Duệ nhưng cô vẫn đưa ra lựa chọn.
Thẩm Duệ hạ phanh tay, khi xe chạy khỏi dinh thự của nhà họ Thẩm, anh ta nói đầy ẩn ý: “Hân Nghiên, em đã lên xe của tôi, tôi sẽ không bao giờ cho em xuống.”
Đầu óc Tống Hân Nghiên hỗn loạn, cô không nghe thấy anh nói gì. Đầu cô nặng trĩu, cơ thể nóng bừng và vết thương rất đau. Cô nghĩ, chỉ cần ngủ một giấc, mọi khó chịu sẽ qua đi, cô sẽ khá hơn, nhất định sẽ khá hơn.
Lúc Đường Diệp Thần đuổi ra ngoài, anh ta chỉ kịp nhìn thấy đèn hậu của xe ô tô vụt sáng ở cổng, anh ta tức giận đến mức đập tay vào thân cây, Hân Nghiên, tại sao em không tin tôi, mọi chuyện không phải như những gì em đã thấy, tại sao không em không chịu tin tôi chứ?
Xe đang đậu bên ngoài nhà xanh, Thẩm Duệ tắt máy, quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, giống như anh từng nói, mỗi lần nhìn thấy cô đều là dáng vẻ đáng thương, làm cho anh xót xa chịu đựng nổi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là khi nào nhỉ? Có vẻ như ba năm trước, cô là một thực tập sinh trong tập đoàn Bác Dực, đó là lần đầu tiên cô ra ngoài để thảo luận về đơn đặt hàng. Các khách hàng của cô đều là những thế lực khét tiếng ở Đồng Thành, thường dưới chiêu bài đàm phán các hóa đơn và tấn công nhân viên nữ. Cô cũng không ngoại lệ, để giành được danh sách này, cô đã cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Lão già xấu xa đó chạm vào tay cô, sau đó sờ eo cô, còn thò xuống dưới tấm khăn trải bàn. Thấy cô đỏ mặt, anh tự hỏi cô sẽ chịu đựng được bao lâu, lại thấy cô đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt, tạt thẳng vào người lão già kia.
Ngay lúc đó, anh thật sự cảm thấy rất hả dạ.
Lão già kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi, thậm chí còn đe dọa sẽ khiếu nại với công ty và sa thải cô. Có lẽ cô gái nhỏ thực sự sợ hãi, sau khi rời khỏi nhà hàng, cô ngồi trên một chiếc ghế dài bên đường và khóc, ngay lúc đó, cô đã khiến cho anh cảm động.
Sau đó, anh nhìn thấy cháu trai mình vội vã đến và đón cô. Đứng trên phố, bỗng nhiên anh cảm thấy lạc lõng.
Nhìn tư thế ngủ khổ sở của cô, anh cúi người vươn tay đặt đầu cô lên vai, hơi thở nóng rực khiến anh giật mình. Anh nhìn cô dưới ánh đèn đường, gò má cô bất thường ửng hồng, hơi thở nóng hổi, anh đặt tay lên trán và má cô.
Nóng quá! Cô sốt rồi!
Thẩm Duệ sợ tới mức nhanh chóng đỡ cô trở lại chỗ ngồi, khởi động xe lái đến bệnh viện. Xe chạy đến cửa bệnh viện tư, Thẩm Duệ không quan tâm đến vết thương ở lưng, cúi người bế Tống Hân Nghiên ra ngoài, trọng lượng trên tay rất nhẹ, anh vội vàng bế cô chạy đến phòng cấp cứu.
Dưới ánh đèn sáng chói, anh nhìn thấy máu tươi và chói mắt rỉ ra từ quần áo trên vai phải của cô, khốn kiếp, sao cô lại chịu đau chứ? Cô bị thương ở bãi đậu xe của biệt thự nhà họ Thẩm nhưng sao anh lại không nhìn thấy chứ?
Đặt cô lên giường trong phòng cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng khám cho cô. Khi Thẩm Duệ nhìn thấy bác sĩ nam đang cởi quần áo của Tống Hân Nghiên thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Sao anh lại cởi quần áo của cô ấy?”
Bác sĩ nam chưa từng thấy người nào mà ánh mắt có thể khiếp sợ như vậy, da đầu tê dại, cười không nổi: “Thưa anh, tôi nghi ngờ bệnh nhân sốt là do nhiễm trùng vết thương, anh không cho tôi xem vết thương thì làm sao có thể chẩn đoán nguyên nhân gây sốt ạ?”
“Gọi bác sĩ nữ đến đây.” Thẩm Duệ rất chiếm hữu và không muốn bất kỳ người khác phái nhìn thấy làn da của cô.
Bác sĩ nam không còn cách nào khác, đành gọi y tá đi tìm bác sĩ nữ. Kết quả bác sĩ nữ đến anh cũng không chịu cho cởi, cuối cùng chỉ có thể cắt bỏ quần áo trên vai phải của Tống Hân Nghiên thì mới có thể thuận lợi chẩn đoán bệnh.
Khi nữ bác sĩ tháo băng gạc trên vai Tống Hân Nghiên ra, sắc mặt cô ấy hơi thay đổi: “Vết thương đang mưng mủ, bệnh nhân sốt đúng là do nhiễm trùng vết thương. Anh chăm sóc cô ấy như thế nào, mà để vết thương bị nhiễm trùng cũng không biết?”
Khi Thẩm Duệ nhìn thấy miếng gạc trên vai Tống Hân Nghiên, anh mơ hồ đoán được điều gì đó, vết thương của cô không phải ở biệt thự của nhà họ Thẩm mà là ở công trường xây dựng ở thành phố C. Cô đau đến mức không nói lời nào trước mặt anh, làm sao cô có thể chịu đựng được chứ?
Hơn nữa cô đang bị thương, nhưng sao anh lại không biết?
Lý do cuối cùng là điều anh không thể chịu đựng được. Anh xoay người bước ra khỏi phòng cấp cứu, gọi điện thoại, Nghiêm Thành đang lim dim mớ ngủ, khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Duệ, anh ta chợt bừng tỉnh: “Tổng giám đốc Thẩm?”
“Tống Hân Nghiên bị thương ở thành phố C, cậu có biết chuyện này không?” Thẩm Duệ thản nhiên hỏi, trực giác nói cho anh biết Nghiêm Thành nhất định phải biết.
Nghiêm Thành lúc này mới thực sự tỉnh lại, anh ta do dự một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không cho tôi nói cho anh biết, nên tôi mới…”
“Được, cậu làm tốt lắm!” Thẩm Duệ tức giận đến mức sắp nổ phổi, nói: “Tôi là sếp của cậu hay cô ấy là sếp của cậu đấy, ngày mai đặt đơn từ chức lên bàn của tôi! Tôi không cần một thư ký tự tiện quyết định như cậu!”
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện: “Nghiêm Thành, gây áp lực lên ngân hàng, không ai được phép cho tập đoàn Khải Hồng vay.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe môi của anh cong lên nụ cười giễu cợt, Đường Diệp Thần muốn lợi dụng tập đoàn Khải Hồng tranh đấu với Tống thị, cưỡng ép giữ Tống Hân Nghiên ở bên cạnh mình. Thế thì anh ta đã phạm một sai lầm lớn rồi, anh sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội này.
Phía sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, mắt phượng của anh hơi tối lại, xoay người đi tới sát cửa, đưa tay ra mở.
Tống Nhược Kỳ đang đứng ngoài cửa, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, làn gió trong hành lang thổi tung váy khiến cả người cô ta có vẻ mong manh yếu ớt. Cô ta nhìn Thẩm Duệ một cách đáng thương, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng không dám ăn nói lung tung trước mặt Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, tại sao? Tại sao anh lại đột ngột muốn ly hôn với em? Em đã làm gì sai ư?”
Thẩm Duệ lặng lẽ nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô ta, ngay từ đầu, tại sao anh lại lấy cô ta chứ? Hình như ông cụ Thẩm vô tình nhắc đến có một người con gái nhà họ Tống tên là Tống Nhược Kỳ. Cái tên Nhược Kỳ này làm cho anh nghe xong liền bối rối, sau đó anh sai Nghiêm Thành đi điều tra, kết quả tra ra được năm năm trước Tống Nhược Kỳ có đến nơi đó.
Mọi chuyện sau đó đều được diễn ra theo lẽ tự nhiên, anh cưới cô ta. Trong đêm tân hôn, anh tràn đầy mong đợi, nhưng khi cô ta đứng trước mặt anh, cởi hết quần áo, trên ngực cô ta không hề có dấu vết anh để lại.
Sự thất vọng ập đến với anh như thủy triều, anh không còn chút hứng thú nào với cơ thể mềm mại xinh đẹp trước mặt, quay người rời đi.
Khuôn mặt trước mặt vô cùng xinh đẹp, dung mạo như hoa lê gặp mưa lúc này càng đáng thương hơn. Thẩm Duệ lại không hề cảm thấy thương xót, anh lạnh lùng hỏi: “Nhược Kỳ, cô có làm gì sai hay không, lẽ nào bản thân cô cũng không biết à?”
Tống Nhược Kỳ trợn to mắt, bị anh hỏi cảm thấy trong lòng hơi nhộn nhạo, Thẩm Duệ biết hết rồi? Vì sao anh lại hỏi cô ta như vậy? Chân cô ta mềm nhũn ra không thể đứng vững nữa, chợt nhớ đến lời mẹ cô ta đã dạy, nếu không bắt được Thẩm Duệ… Trước khi có bằng chứng, đánh chết cũng không nhận. Cô ta bình tâm lại rồi nói: “Thẩm Duệ, em không hiểu anh đang nói gì cả.”
Thẩm Duệ nhìn cô ta chằm chằm, không nói thêm lời nào.
Tống Nhược Kỳ cảm thấy một áp lực rất lớn ập đến trên mặt cô ta. Khi anh lặng lẽ nhìn cô mà không nói câu nào, cô ta không thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Sự khôn ngoan của người đàn ông này quá sâu, cô ta không thể nào đối phó được.
“Thẩm Duệ, sao anh lại nhìn em như vậy?” Dưới ánh mắt của anh, Tống Nhược Kỳ cảm thấy những suy nghĩ nhỏ nhoi của mình không còn nơi nào để che giấu. Cô ta lấy hết can đảm tự nói với mình, Thẩm Duệ cả ngày bận trăm công nghìn việc, anh không rảnh để quan tâm đến cô ta. Vậy nên bây giờ anh đang dọa cô ta, khiến cô ta cảm thấy lo lắng rồi nhận hết tất cả tội lỗi.
Thẩm Duệ thu lại ánh mắt rồi nói: “Tôi sẽ để luật sư đưa bản thỏa thuận ly hôn cho cô, nếu như không có vấn đề gì, mời cô ký tên vào.”
Khuôn mặt của Tống Nhược Kỳ tái mét, cô ta biết Thẩm Duệ như vậy không phải là đang nói đùa. Thấy anh định đóng cửa, cô ta đột nhiên đưa tay đỡ cửa hỏi: “Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Người nói muốn lấy em là anh, nhưng sau khi em được gả cho anh, anh đã cho em được cái gì ngoài việc để cho em đơn độc một mình?”
“Khi ly hôn, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền trợ cấp phong phú xem như bồi thường cho cô mấy năm nay.” Dứt lời, anh nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Còn nữa, người mà tôi muốn kết hôn lúc đó là người khác, về sau tôi mới biết không phải là cô.”
Ông cụ cố ý gợi mở, thậm chí sự nghi ngờ của anh, tin tức Nghiêm Thành điều tra được cũng là do ông cụ cố ý tung ra, để anh danh chính ngôn thuận cưới con gái lớn nhà họ Tống. Ông cụ nghĩ món nợ có thể được xóa bỏ liền hả, đúng là nằm mơ!
Tống Nhược Kỳ phát hiện, giây phút này Thẩm Duệ lạnh lẽo vô cùng. Cô ta vẫn luôn cho rằng Thẩm Duệ cưới mình vì thích, nhưng bây giờ anh lại nói với cô ta rằng anh đã cưới nhầm người! Trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn thế này không?
“Thẩm Duệ, sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy? Anh khiến em tràn đầy hy vọng gả cho anh, cuối cùng lại nói em gả sai rồi. Anh có nghĩ tới, trái tim em cũng biết đau không?” Tống Nhược Kỳ nức nở, lúc này cô ta thực sự cảm thấy đau đớn, không phải cô ta chưa từng mong đợi Thẩm Duệ.
Một năm trước, anh xuất hiện trước mặt cô ta như một vị thần, trên người anh có tất cả những ưu điểm của bạch mã hoàng tử mà tất cả các cô gái đều mơ ước: đẹp trai, giàu có, hiền lành khiến trái tim cô ấy loạn nhịp. Quan trọng hơn là anh hoàn hảo hơn Đường Diệp Thần rất nhiều, lấy được anh, cô ta có thể ăn đứt Tống Hân Nghiên.
Cô ta gạt bỏ hết tính khí xấu xa của một cô chủ lớn, hạ mình trước mặt anh để phục vụ anh. Cuối cùng cô ta cũng cưới được anh như ý muốn, nhưng cuộc sống sau khi kết hôn không hề giống như những gì mà cô ta mơ ước.
Trong đêm tân hôn, cô ta khỏa thân hoàn toàn, nhưng anh thậm chí còn không nhìn cô ta, quay người rời đi, dẫm đạp lên sự tự tôn của cô ta. Cô ta không biết mình đã làm gì sai, muốn thân mật với anh nhưng anh luôn đi công tác, nếu không sẽ lấy cớ mệt mỏi từ chối chuyện phòng the.
Mãi về sau, khi nghe được cuộc nói chuyện của anh với bác sĩ riêng của gia đình, rốt cuộc cô ta mới biết sự thật anh cưới nhưng không đụng vào cô ta. Anh cơ bản không thể làm tình, còn phải uống thuốc bổ thận, mục đích cưới cô ta chỉ để che mắt người đời, chính là đang lừa cưới!
Thẩm Duệ im lặng nhìn cô ta, không biết cô ta có tin lời anh nói hay không.
Tống Nhược Kỳ hoàn toàn gục ngã dưới ánh mắt sâu kín khó hiểu của anh, cô ta xấu hổ giơ tay lên định tát. Bàn tay vung được nửa đường thì bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt. Thẩm Duệ nhìn chằm cô ta bằng ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng hỏi: “Nhược Kỳ, cô có thể chịu được hậu quả của cái tát này không?”
Tống Nhược Kỳ rùng mình một cái, cô ta không dám xúc phạm anh, dù thật sự muốn tát anh một cái. Cô ta tức giận rút tay lại: “Thẩm Duệ, tôi hận anh, anh muốn ly hôn với tôi nhỉ? Được thôi, vậy lấy một nửa tài sản của anh ra để trao đổi, nếu không đừng hòng tôi ký một chữ nào lên đơn thỏa thuận ly hôn.”
Sau khi Tống Nhược Kỳ hằn học nói xong thì xoay người chạy về phía cuối hành lang, bỏ lại Thẩm Duệ sau lưng.
…
Tống Hân Nghiên bị Đường Diệp Thân cưỡng ép kéo ra khỏi phòng khách, mãi cho đến khi ở trong vườn, cô mới vùng khỏi tay anh ta. Cảm giác ngứa ran từ cổ tay khiến cô nhíu mày, hình như vết thương trên vai phải của cô lại nứt ra trong lúc lôi kéo, thậm chí cô cảm nhận được một chất lỏng ấm áp đang mạnh mẽ chảy ra.
“Tống Hân Nghiên, em muốn nói gì? Vừa rồi những gì anh nói với em, em đều bỏ ngoài tai hết ư?” Giọng nói ủ rũ xen lẫn tức giận của Đường Diệp Thần vang lên bên tai cô, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt cô.
Tống Hân Nghiên không sợ hãi nhìn anh ta: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn với anh, Đường Diệp Thần, chúng ta đã gặp nhau thì cũng phải đến lúc chia tay thôi.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi không muốn ly hôn với em, em có muốn tôi quỳ xuống cầu xin em không? Tôi biết mình đã sai rồi, bây giờ nhất thời không hối hận, năm năm qua tôi đã không trân trọng em, sao em không thể tha thứ cho tôi một lần?” Đường Diệp Thần đè xuống lòng tự trọng, khẩn cầu nói, anh ta thật sự đã quỳ xuống.
Nếu anh ta biết có một ngày cô sẽ bị anh ta tổn thương, bản thân anh ta cũng sẽ đau lòng thì năm năm này, anh ta đã cố gắng chấp nhận những sự thật đã xảy ra, quên đi tất cả mà không phải để họ lần lượt bỏ qua nhau.
Tống Hân Nghiên nghĩ cô đã trở nên cứng rắn lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy anh ta quỳ xuống, trái tim cô vẫn run rẩy. Cô nhắm mắt, đưa tay đỡ anh ta, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh không quan tâm đến việc tôi bị người khác cưỡng hiếp à?”
Con ngươi Đường Diệp Thận hơi co lại, anh ta nói: “Tôi không quan tâm, Hân Nghiên, chúng ta hãy quay lại với nhau đi.”
“Anh cũng không để ý tôi đã bị người đàn ông khác chạm vào rồi chứ?” Tống Hân Nghiên đang nhắc tới chuyện cô bị người ta bỏ thuốc mê.
Đường Diệp Thần đã hiểu, anh ta nói: “Tôi không quan tâm, Hân Nghiên, tôi thực sự không quan tâm.”
Tống Hân Nghiên âm thầm thở dài: “Tối nay tôi sẽ ở lại, nhưng tôi mong anh đi nói với mẹ anh, chúng ta không ở chung một phòng. Về phần ly hôn, quyết định của tôi vẫn sẽ không thay đổi, anh suy nghĩ kỹ đi. Trước khi anh chuẩn bị xong, tôi sẽ không nói cho người nhà anh biết.”
Đường Diệp Thần cảm thấy thái độ của cô dịu đi, anh ta thở phào nhẹ nhõm, miệng nở một nụ cười: “Được rồi, tôi đi nói với mẹ. Hân Nghiên, tôi sẽ không để mất em nữa, tôi sẽ giải quyết tốt tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc.”
Tống Hân Nghiên không nói gì, cô và Đường Diệp Thần không thể quay lại, bất kể anh ta có cố giữ cô thế nào, nhưng cô đã quyết tâm rồi.
Đường Diệp Thần vui vẻ rời đi, Tống Hân Nghiên đứng trong vườn ngơ ngác nhìn màn đêm mênh mông, một lúc lâu sau, dì Dung đến gọi cô, nói rằng bà chủ kêu cô vào phòng bà.
Cô gật đầu, theo dì Dung đến phòng của Nhan Tư, dì Dung gõ cửa, giọng nói của Nhan Tư từ bên trong vọng ra, dì Dung đẩy cửa ra rồi ra hiệu cho cô đi vào.
Tống Hân Nghiên bước vào, cánh cửa sau lưng đã bị dì Dung đóng lại. Nhan Tư đang ngồi ở bàn trang điểm, mặc váy ngủ, đang vỗ lên mặt, nhìn trong gương thấy cô đi vào thì nói: “Hân Nghiên, tới đây ngồi đi.”
Tống Hân Nghiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn cách trang trí của căn phòng. Phong cách trang trí của căn phòng không khác gì phòng ngủ của con nhà giàu trong phim truyền hình Hàn Quốc, gió thổi ấm áp khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhan Tư thoa sữa dưỡng xong, bà đi tới, kéo ghế ngồi xuống, dịu dàng nhìn cô, nói: “Hân Nghiên, con vẫn không muốn tha thứ cho Diệp Thần à? Nó chỉ mù quáng nhất thời thôi, bây giờ đã thực sự hối hận rồi, sao con không thể tha thứ cho nó một lần, tục ngữ có câu, con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, vậy sao con còn không chịu tha thứ cho nó?”
Tống Hân Nghiên cúi đầu: “Mẹ, Diệp Thần và con không như mẹ nghĩ đâu, chúng con…”
“Hân Nghiên à, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu nỗi đau trong lòng con, Diệp Thần từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, không bao giờ chịu thất bại, nó luôn vui vẻ và lạc quan cho đến khi gặp con, rồi kết hôn với con, đột nhiên nó như thay đổi thành một con người khác, cả người bị bao phủ một tầng ủ rũ khiến cho người ta ngại đến gần. Các con đã kết hôn, những vụ bê bối của nó vẫn tiếp tục, con có thể nói, đây không phải là do con ảnh hưởng đến nó ư?” Nhan Tư nghiêm túc nói.
Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, cô hiểu những gì mà Nhan Tư vừa nói, cô thừa nhận tính tình của Đường Diệp Thần đã thay đổi rất nhiều, cũng có một sự liên quan mật thiết với cô, nhưng nói về nó bây giờ thì có ích gì? Năm năm qua, họ đã làm tổn thương nhau, đã đến mức không thể sửa chữa được nữa. Nếu không bắt đầu lại từ đầu, thực sự có thể giả vờ tất cả chuyện này đều chưa xảy ra.
Thấy cô không nói gì, Nhan Tư lại nói: “Thấy cô không nói gì, Nhan Tư lại nói: “Hân Nghiên, chúng ta làm ba mẹ, chỉ mong muốn con mình được hạnh phúc. Diệp Thần không chịu buông tha con, mặc dù cuộc hôn nhân này không lạc quan mấy nhưng chúng ta vẫn mở rộng vòng tay chào đón con. Con không được phụ sự kỳ vọng của chúng ta, làm hòa với Diệp Thần đi. Hai đứa cũng trưởng thành hết rồi, cố gắng sinh một đứa trẻ, một gia đình phải có trẻ con mới có thể trọn vẹn được.”
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi phòng của Nhan Tư, dù sao cô cũng không nói cho Nhan Tư biết rằng Tống Nhược Kỳ đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, cô đi xuống cầu thang, đi qua phòng khách, rồi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Gió đêm thổi qua khuôn mặt cô, có chút lành lạnh, trái tim cô đang hỗn loạn, cô đột nhiên không biết phải làm sao. Lời nói của Nhan Tư cứ văng vẳng bên tai, cuối cùng bà nói: “Hân Nghiên, con đã thỏa hiệp năm năm, tại sao đến khi Diệp Thần tỉnh ngộ, con lại không muốn cho nó thêm một cơ hội nữa?”
Cô bước đến băng ghế ngồi xuống, vết thương trên vai đã liền lại nhưng khi vô tình chạm vào sẽ cảm thấy nhói đau. Cũng giống như vết thương trong tim cô vậy, tuy rằng đang dần lành lại nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khi đã chạm vào.
Đường Diệp Thần trở về phòng, lòng tràn đầy vui sướng, thái độ của Hân Nghiên cũng dịu lại, anh ta tin rằng vào thời gian không xa, cô nhất định sẽ thay đổi quyết định của mình.
Anh ta vào phòng thay đồ lấy áo ngủ, vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì thấy một người đang ngồi trên giường, người đó đang mặc váy ngủ, mái tóc dài buông xõa phía sau phủ lấy tấm lưng mảnh khảnh, hình bóng nhỏ bé và yếu mềm, trong tim anh ta dấy lên một trận kích động, nghẹn ngào nói: “Hân Nghiên, là em à?”
Tống Nhược Kỳ mặc bộ đồ ngủ ngồi ở bên mép giường, nghĩ đến những gì Thẩm Duệ nói vừa rồi, cô ta giận đến phát run, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má. Cô ta thề rằng nếu không có được một nửa tài sản của Thẩm Duệ thì cô ta nhất định không ly hôn!
Giọng nói của Đường Diệp Thần đột nhiên vang lên sau lưng cô ta, cô ta sửng sốt, chưa kịp quay người đã bị anh ta nhiệt tình ôm vào lòng, anh ta hôn lên vành tai cô ta, thở gấp nói: “Hân Nghiên, em ở chỗ này đợi tôi tắm xong hả? Em có nghe những lời mẹ nói không? Chúng ta cần phải sinh con, có con rồi thì gia đình của chúng ta mới nguyên vẹn được.”
Tống Nhược Kỳ đã lâu không làm chuyện đó với Đường Diệp Thần, hơn nữa khi mang thai ham muốn của cô ta còn tăng lên, khi bị anh ta trêu chọc, cả người cô ta như bốc hỏa, thậm chí cô ta không muốn quan tâm đến lời anh ta nói. Cô ta xoay người lại, luồn tay vào áo choàng tắm của anh ta: “Diệp Thần, em nhớ anh lắm.”
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Đường Diệp Thần rùng mình, anh ta mở mắt ra thì nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đang ôm mình, vẻ mặt anh ta thay đổi rất nhiều, đột ngột đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tại sao em lại ở trong phòng của anh?”
Tống Nhược Kỳ bị anh đẩy ra ngã lên trên giường, mặc dù có chăn dày bên dưới nhưng vẫn làm cô ta đau điếng người. Cô ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo trước mặt, ngước gương mặt đang đẫm nước mắt của mình làm nũng: “Diệp Thần, em bị ngã đau quá.”
Như thể bị dội một chậu nước đá lên đầu, máu huyết đang sôi trào của Đường Diệp Thần lập tức đông cứng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Tống Nhược Kỳ đang nằm trên chăn, anh ta sải bước tới gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta. đưa tay nắm lấy cằm cô ta rồi quát: “Anh hỏi tại sao em lại ở trong phòng anh?”
Tống Nhược Kỳ khó hiểu nhìn anh ta: “Đây không phải là căn phòng mà dì Dung đã sắp xếp cho em sao?”
Rõ ràng dì Dung nói rõ với cô ta rằng tối nay cô ta ở trong căn phòng từ thứ hai đến cuối cùng ở bên phải hành lang trên tầng bốn. Vừa rồi cô ta còn nghĩ rằng Đường Diệp Thần đang cố ý tìm cô ta nên cô ta đã cảm thấy rất vui.
Đường Diệp Thần đột nhiên buông cô ta ra, đi tới bên bàn đầu giường đặt điện thoại cố định, muốn gọi dì Dung đến để đối chất, dì Dung biết căn phòng này là của anh ta, vậy mà còn sắp xếp cho Tống Nhược Kỳ ở phòng của anh ta là sao chứ?
Tống Nhược Kỳ dường như đã hiểu anh ta định làm gì, cô ta nhanh chóng đứng dậy, khi anh ta cầm ống nghe lên, cô ta đưa tay rút đầu nối của đường dây nội bộ, một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong lòng cô ta, bây giờ đã gần mười một giờ rồi, mọi người đã ngủ Bây giờ, ngay cả khi cô ta ngủ với Đường Diệp Thần Thì cũng không ai biết
Đường Diệp Thần nhìn cô chằm chằm: “Em đang l…”
Từ “làm” chưa kịp thốt ra, Tống Nhược Kỳ đã lao tới hôn lên đôi môi mỏng của anh ta, tay cô ta luồn vào áo choàng tắm của anh ta, gấp gáp kéo cởi quần áo của anh ta, cô ta hôn anh ta nói: “Diệp Thần, muốn em, em rất nhớ anh…”
Đường Diệp Thần kinh ngạc nhìn cô ta, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô ta lại, thấp giọng gầm lên: “Tống Nhược Kỳ, em điên rồi, em có biết nơi này là nơi nào không? Có hứng tình thì cũng phải nhìn xem đang ở đâu chứ!”
Thay vì ngăn cản chuyển động của cô ta, những lời nói thô tục của anh ta lại khiến cô ta điên cuồng hơn. Thẩm Duệ không thể giao hợp, anh không cần cô ta, không quan trọng nữa, Đường Diệp Thần sẽ muốn cô ta, sẽ thỏa mãn cô ta, để cô ta tìm được niềm vui khi làm phụ nữ.
“Diệp Thần, sẽ không có ai đến đâu, anh muốn em đi, Diệp Thần, mau tới đây, em không thể chờ được nữa…”
Tiếng thở hổn hển dịu dàng bên tai chắc chắn gợi lên phản ứng của Đường Diệp Thần, Tống Nhược Kỳ thuộc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể anh ta, biết cách khơi gợi dục vọng của anh ta. Đường Diệp Thần thở hổn hển, anh ta vươn tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng lại bị cô ta móc chân, cả hai cùng nhau ngã xuống giường.
Tống Nhược Kỳ xoay người cưỡi lên người anh ta, muốn làm anh ta hài lòng.
“Đàn bà dâm đãng!” Đường Diệp Thần không thể đẩy cô ta ra, cơ thể anh đã thật sự đã phản ứng rồi. Nhưng nghĩ rằng Tống Hân Nghiên sống đối diện, anh ta không thể lộn xộn, nếu không, anh ta và Tống Hân Nghiên sẽ thực sự không thể quay lại với nhau.
Tống Nhược Kỳ nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình, sau đó đi tới kéo áo choàng tắm của Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần tức giận đến mức muốn đẩy cô ta ra, dùng hai tay dồn lực tàn nhẫn đẩy Tống Nhược Kỳ ra khỏi người mình.
Tống Nhược Kỳ lại ngã xuống đất khiến cô ta choáng váng, cô ta đứng dậy khỏi mặt đất, Đường Diệp Thần chỉnh sửa lại áo choàng tắm rồi sải bước ra khỏi cửa. Tống Nhược Kỳ hơi nheo mắt lại, cô ta lạnh giọng đe dọa: “Diệp Thần, chỉ cần anh dám bước ra khỏi cửa, em sẽ gào lên là anh cưỡng bức em, đến lúc đó xem anh phải đối mặt với tất cả những người trong gia đình anh, còn có cả Tống Hân Nghiên yêu quý của anh nữa.”
Bước chân của Đường Diệp Thần đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Tống Nhược Kỳ không mảnh vải che thân đang ngồi trên mặt đất, máu toàn thân chảy ngược lên trên đầu: “Em dám uy hiếp anh?”
“Đúng vậy, em đang uy hiếp anh đó, em nói rồi, nếu anh động vào em, em sẽ không cho anh rút lui. Bây giờ anh thỏa mãn em hoặc em sẽ cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta, anh chọn đi.” Tống Nhược Kỳ không còn biết xấu hổ chút nào nữa, Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần, cô sẽ nắm chặt họ trong tay và sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đường Diệp Thần tức điên lên, anh ta biết, chỉ cần Tống Nhược Kỳ hét lên thì tất cả mọi người trong nhà sẽ biết đến mối quan hệ của họ, đến lúc đó Tống Hân Nghiên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta nữa.
Anh ta nghiến răng bước đến, không chút thương tiếc kéo cô ta ném lên giường cúi người phủ lên người cô: “Trống rỗng lắm phải không, đồ đê tiện, anh sẽ thỏa mãn em ngay bây giờ!”
…
Tống Hân Nghiên ngồi trên băng ghế rất lâu, lâu đến mức sắp biến thành một bức tượng lấm lem, trong đầu cô thật lộn xộn, quá khứ và hiện tại không ngừng xen kẽ trong tâm trí cô, con đường phía trước quá tối, cô không biết phải đi như thế nào, đau đầu như muốn nổ tung, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối.
Buồn à? Hay là đang lưỡng lự?
Dường như có một chút, suy cho cùng, Đường Diệp Thần chính là người cô yêu cả đời. Nhưng với một sự thỏa hiệp như vậy, liệu cô có làm được không? Đột nhiên nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, rồi lại bắt đầu oán hận chính mình không?
Cô đứng dậy rồi đi về phía biệt thự.
Bước lên bậc thềm, cô bước vào cửa, đèn tường ở hành lang phòng khách đang bật sáng, trong quán ăn phía đông phòng khách, có tiếng nói chuyện nhàn nhạt. Tống Hân Nghiên lặng lẽ đi lên lầu, nhưng khi cô nghe thấy tên của mình đột nhiên, cô dừng lại, không tự chủ được đi về phía quầy bar.
Nghe giọng nói, cô nhận ra Thẩm Đường Khải Hồng và Nhan Tư, cô hơi kinh ngạc, đã muộn như vậy rồi, bọn họ còn chưa ngủ sao?
Khi đến gần, cô nghe thấy Thẩm Đường Khải Hồng nói: “... Ngày đó trong Thịnh Thế Hào, cô gái đó không giống như bị say nắng nhưng thật ra là bị người ta đánh thuốc mê, Diệp Thần không đưa nó đến bệnh viện mà đưa nó vào phòng mở, điều đó đủ để giải thích mọi thứ. Anh nghe nói hai ngày nay, Diệp Thần và cô gái đó đã gặp rất nhiều rắc rối, tại sao em vẫn cử người đưa nó về đây?”
Nhan Tư trả lời: “Diệp Thần đã nói với em là Tống Hân Nghiên thực sự đã bị người ta đánh thuốc mê vào ngày hôm đó. Nó đã đưa con bé lên lầu, nhưng khi nó vừa đi nghe điện thoại thì lúc quay lại Tống Hân Nghiên đã biến mất”
“Cô ấy không phải là bị người ta đánh thuốc mê sao? Thế cô ấy đã rời đi bằng cách nào?” Đường Khải Hồng đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Người duy nhất biết cô gái đó bị đánh thuốc ngày hôm đó là người trong phòng riêng, Nhan Tư, em có nghĩ vậy không…”
“Ban đầu em cũng nghi ngờ có điều gì đó xảo trá ở đây, nếu không thì tại sao nhà họ Tống lại liều lĩnh như vậy để âm mưu chống lại chính con gái mình. Sau đó, Diệp Thần trở về trong tình trạng say xỉn, nó nói Tống Hân Nghiên đã bị người khác động qua. Em chỉ nghĩ, nếu con bé thật sự làm chuyện có lỗi với Diệp Thần, nhà họ Thẩm chúng ta tuyệt đối không thể có một cô con dâu như vậy, vì vậy em đã đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, Trưởng khoa Lưu, người đã luôn chữa trị cho em nói rằng cô ấy không bị cưỡng hiếp. Diệp Thần đã phấn khích một lúc khi nghe tin, cho nên trong khoảng thời gian này, tất cả trái tim của nó đều đổ dồn vào cô gái đó... Ai, ai ở đó?” Giọng nói đột ngột cắt ngang lời nói của Nhan Tư, bà nhìn về nơi phát ra giọng nói, lạnh giọng hỏi.
Tống Hân Nghiên vô thức nằm trên thảm dưới ghế sô pha, cô không biết tại sao mình lại trốn, tại sao không vội vàng chạy tới chất vấn Nhan Tư. Vào ngày hôm đó, cảm giác nhục nhã vì thiết bị lạnh băng chọc vào cơ thể vẫn còn đọng lại trong lòng cô.
Cô thật là nực cười, cứ tưởng Nhan Tư đưa cô đi kiểm tra thân thể là vì lợi ích của mình, nhưng không ngờ rằng bà chỉ đang kiểm tra sự trong trắng của cô mà thôi. Sự thật thường nực cười và tàn nhẫn như vậy đấy, lúc cõi lòng đang tràn đầy hy vọng thì bất ngờ ập đến đâm cô một nhát trí mạng.
Có tiếng mèo kêu vang lên từ phía sau, Nhan Tư thở phào nhẹ nhõm nói với Thẩm Đường Khải Hồng: “Là mèo thôi, người phụ nữ đó đã chết nhiều năm như vậy, ông cụ còn nuôi con mèo này làm gì nhỉ? Mỗi đêm nghe tiếng mèo kêu làm em sợ tới mức không dám ngủ, cứ tưởng hồn ma của người phụ nữ đó quay về.”
“Nói nhảm gì đấy?” Thẩm Đường Khải Hồng cảnh giác nhìn chung quanh, tuy rằng trời đã khuya, nhưng tùy ý nói mấy câu như vậy, ông mới khiển trách, nói: “Trở về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi công tác, Diệp Thần không hăng hái tranh giành, nếu nó có một nửa khả năng của Thẩm Duệ thì…”
Tiếng nói chuyện thưa dần rồi biến mất ở lối lên cầu thang lầu hai.
Tống Hân Nghiên đứng dậy khỏi mặt đất, cô lau trán và mồ hôi lạnh trên tay cô không phải vì sợ hãi mà vì đau đớn. Vừa rồi cô ngã xuống quá nhanh, trúng vết thương ở vai phải, giờ sợ lại là máu me đầm đìa.
Cô ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao thái độ của Đường Diệp Thần đối với cô lại thay đổi 180 độ, hóa ra là anh ta biết cô chưa từng bị ai “động” qua, ha ha! Cô thấy thật nực cười làm sao, nghĩ anh ta đối với mình miễn cưỡng thế nào mà suýt chút nữa rũ bỏ quyết tâm ly hôn.
Cuối cùng, cô chỉ là một chú hề nhảy múa, nhảy một buổi biểu diễn một người đàn ông của riêng mình một cách đáng buồn. Khi giấc mơ bị xé vụn một cách tàn nhẫn, cô phát hiện ra tất cả mọi người đều sống rất thực, chỉ có cô vẫn đang sống trong giấc mơ.
Cô đứng dậy lê thân thể mệt mỏi lên lầu, dì Dung nói với cô rằng phòng của cô ở lầu bốn, là phòng đối diện với phòng của Đường Diệp Thần. Cô biết ý định của Nhan Tư là muốn mang cô và Đường Diệp Thần đến gần hơn, nhưng lúc này cô cảm thấy hoang vắng.
Cô bước đến cửa phòng, mơ hồ nghe thấy một âm thanh ái muội vọng ra từ phòng đối diện, cô đứng yên nín thở lắng nghe, dường như cô nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp gáp của đàn ông.
Cô chợt nhận ra điều gì đó, cô bước đến cửa phòng đối diện, tim đập loạn xạ, lồng ngực đau nhói. Cô do dự một lúc lâu trước khi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó từ từ.
Nhìn vào qua cánh cửa đang mở, Tống Hân Nghiên nhìn thấy một nam một nữ đang đan xen trên giường, máu toàn thân cô lạnh ngắt. Khi cô nghĩ rằng không có gì bi thảm hơn việc Nhan Tư đưa cô đi khám phụ khoa vì sự trong sạch của cô, thì thực tế lại ập vào mặt cô. Chồng cô, Đường Diệp Thần, người con trai hoang đàng trong miệng của Nhan Tư, người trước đây đã thề non hẹn biển với cô, người đàn ông từng nói sẽ không để cô thất vọng thêm lần nào nữa, bây giờ anh ta lại đang ôm chặt lấy chị cô và hỏi đi hỏi lại cô ta: “Có sướng không? Đủ chưa? Thỏa mãn chưa?”
Thần kinh của Tống Hân Nghiên đột nhiên đau nhói, cô đẩy mạnh cửa, xông vào, nắm lấy cái gối trên mặt đất, đập về phía tấm lưng màu lúa mì, nước mắt điên cuồng tuôn ra, cô khàn giọng nói: “Đường Diệp Thần, Tống Nhược Kỳ, các người có còn là con người không? Có còn là con người không vậy hả?”
Động tác va chạm của Đường Diệp Thần đột nhiên dừng lại, anh ta cứng đờ quay đầu lại. Nhìn Tống Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện trong phòng, anh ta hoảng sợ, vội vàng buông Tống Nhược Kỳ ra, bước xuống giường nắm lấy áo choàng tắm mặc vào, bối rối nói: “Hân Nghiên, em nghe tôi giải thích, mọi thứ không như em nghĩ đâu.”
Tống Hân Nghiên ném cái gối đi, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt của cô, cô khóc nấc nhìn Đường Diệp Thần, chỉ vào Tống Nhược Kỳ đang nằm trên giường, cho dù phá đám những bê bối của bọn họ, cô ta cũng không hoảng sợ chút nào, quyến rũ nằm trên giường như cũ: “Vậy hãy nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Phòng của cô ta là ở tầng năm nhỉ, tại sao bây giờ lại ở trong phòng của anh?”
Đường Diệp Thần không nói nên lời, anh ta liếc nhìn Tống Nhược Kỳ thấy cô ta vẫn đang ở trong cách anh ta tấn công cô ta vừa rồi, anh ta xấu hổ đến mức nhanh chóng kéo chăn bông bên cạnh che cho lại cho cô ta: “Hân Nghiên, là cô ta uy hiếp tôi, uy hiếp tôi muốn đem chuyện của tôi và cô ta nói cho tất cả mọi người biết, cho nên tôi mới…”
“Chát”, Tống Hân Nghiên dùng hết sức lực, sau khi tát anh ta một cái, tất cả sức lực của cô như bị lấy đi, thay vào đó cô bình tĩnh lại, đưa tay lau nước mắt, dứt khoát nói: “Đường Diệp Thần, chúng ta thực sự kết thúc rồi.”
Năm dấu tay rõ ràng lập tức hiện trên mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần, gò má đau rát nhưng vẫn không bằng một phần mười nỗi đau trong lòng, anh ta vươn tay nắm lấy cô: “Hân Nghiên, nghe tôi nói, tôi thật sự không cố ý, em tin anh đi mà.”
Tống Hân Nghiên tránh tay anh ta, vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét: “Đừng đụng vào tôi, tôi sợ bẩn lắm! Nếu anh không ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ làm mọi cách để chống lại vụ kiện ly hôn này với anh.”
Cô ngoảnh mặt đi, quay đầu nhìn Tống Nhược Kỳ đang toát ra khí chất quyến rũ trên giường, cô nói: “Tống Nhược Kỳ, chị còn đê tiện hơn những gì tôi nghĩ đó!”
Tống Nhược Kỳ không cãi lại, trên môi nở một nụ cười đắc thắng, nhìn cô như nhìn kẻ thua cuộc.
Tống Hân Nghiên cảm thấy tim mình nhói đau, cô xoay người rời đi, nơi này khiến cô ghê tởm đến mức không muốn nán lại thêm một giây phút nào. Vừa rồi ở dưới lầu, cô vẫn muốn thỏa hiệp lại lần nữa.
Lố bịch! Cô thật là nực cười!!
Nhìn Tống Hân Nghiên xoay người rời đi, Đường Diệp Thần như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống giường.
Kết thúc rồi, lần này anh ta và Tống Hân Nghiên thực sự kết thúc rồi!
Thấy vậy, Tống Hân Nghiên bò tới, ôm chầm lấy anh ta từ phía sau, hôn lên cổ anh ta: “Diệp Thần, anh đừng buồn, anh còn có em mà, còn con của chúng ta nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên anh.”
Đường Diệp Thần như chợt bừng tỉnh, anh ta quay người lại, dùng đôi tay to bóp cổ Tống Nhược Kỳ, hai mắt híp lại nói: “Đồ khốn kiếp này, đều là tại cô, cô đã đem hết những nỗ lực và cố gắng của tôi đều uống phí, tôi giết cô.”
Tống Nhược Kỳ bị anh ta bóp cổ đến khi cô trợn mắt, cổ họng đau nhói. Cô ta dùng hai tay siết chặt cổ tay Đường Diệp Thần, sợ hãi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của anh ta, cố gắng rút tay anh ra một cách tuyệt vọng: “Diệp Thần, Diệp Thận, anh buông ra đi… Khụ khụ khụ, buông ra…”
“Tại sao cô ép tôi, tại sao cô ép tôi, đồ khốn này!” Đường Diệp Thần như một con dã thú bị dồn đến một góc, siết cổ Tống Nhược Kỳ, anh ta vất lắm mới làm Hân Nghiên được thoải mái, vậy mà bây giờ lại bị cô ta đã bay một cái quay trở lại thời điểm trước giải phóng mất rồi.
Tống Nhược Kỳ cảm thấy khó thở, cô ta há miệng cố gắng thở dốc, móng tay cắm sâu vào da thịt anh ta, nhưng cơn đau buốt khiến anh ta càng thêm tàn bạo hơn, ngay khi đang cận kề cái chết, cô ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói rất mạnh: “Diệp Thần, nếu anh giết em, Hân Nghiên sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa đâu.”
Bàn tay to đang bóp cổ cô ta đột nhiên buông lỏng, cô ta ngã ở trên giường, tham lam hít một ngụm lớn không khí trong lành, thiếu chút nữa đã chết trong tay Đường Diệp Thần rồi.
Nhưng Đường Diệp Thần không thèm nhìn cô một cái, mở cửa đi ra ngoài.
“Rầm”, căn phòng yên tĩnh trở lại, Tống Nhược Kỳ ngồi trên giường thở hổn hển, một lúc sau, cô ta ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn. Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ, Tống Hân Nghiên, nỗi đau mà các người đã gây ra cho tôi ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ trả gấp đôi.
Tống Hân Nghiên lảo đảo ra khỏi biệt thự, cô chạy dọc theo đại lộ về phía bãi đậu xe, cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi đầy toan tính và rác rưởi này, rời khỏi nơi kinh tởm này.
Bụng cô cồn cào một hồi, cô nôn nao muốn nôn nhưng không muốn dừng lại, như có ma đuổi theo sau lưng.
Cho đến khi vấp phải phiến đá nhô cao trên mặt đất, cô nặng nề ngã trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, cô không biết vì sao mình lại khóc hay tại sao lại khóc, nhưng nước mắt không kìm được cứ thế mà tuôn ra.
Tận mắt nhìn thấy Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ làm tình trên giường, lúc đó tất cả những do dự và đấu tranh của cô đều trở nên thật nực cười. Khi tình yêu khao khát va chạm với thực tế phũ phàng, cuối cùng, tình yêu tan thành từng mảnh.
Chính cô lại đặt thanh kiếm sắc bén vào tay anh ta, để anh ta hung hăng đâm vào tim mình, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ ngây thơ nữa.
Trước mặt cô, một đôi giày da bóng loáng đột nhiên xuất hiện. Tống Hân Nghiên giật mình nhìn lên dọc theo chiếc quần tây thẳng tắp, người đàn ông đứng ngược sáng, khó nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng Tống Hân Nghiên lại bắt gặp một tia bi thương trong đôi mắt phượng của anh.
Anh cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, không đưa tay ra để giúp cô. Ánh mắt lạnh lùng đến mức không có nhiệt độ, hơn nữa giọng điệu giống như gió tuyết tháng mười hai, khiến người ta lạnh đến thấu xương: “Tống Hân Nghiên, ngã ở chỗ nào thì đứng dậy, không ai đỡ em đâu.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy xót xa trong lòng, hai mắt nóng bừng, nước mắt lăn dài trên mặt, cô quỳ rạp trên mặt đất, không khóc nổi nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Duệ hơi mềm lòng, nghĩ đến người đã làm cho cô buồn như vậy bây giờ, anh trở nên lạnh lùng, anh đứng lên, từ trên cao nhìn cô rồi lạnh nhạt nói: “Tôi cho em mười giây, Tống Hân Nghiên, nếu em không tự mình đứng lên thì từ nay về sau hãy coi như tôi chưa từng quen biết em.”
Anh chỉ cho cô mười giây để buồn, đó là giới hạn mà anh có thể chịu đựng.
Thẩm Duệ lùi lại và đếm: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một…” Khi con số cuối cùng vang lên, người ngồi trên mặt đất không đáp lại, trong lòng Thẩm Duệ cứng lại, xoay người rời đi.
Phía trước, chiếc Maybach đen lặng lẽ dừng lại trên đường, giống như một con thú đang ngủ yên. Thẩm Duệ bước đến xe, kéo ca-bin ngồi vào, ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm bất động trên mặt đất qua gương chiếu hậu, vô cùng thất vọng.
Anh thắt dây an toàn vào, khởi động xe, đang định lái đi thì cửa hành khách đột nhiên bị kéo mở, Tống Hân Nghiên ngồi vào. Cánh cửa đóng sầm lại, ngoài tiếng gầm rú của Maybach, còn có tiếng thở gấp gáp của cô.
Thẩm Duệ ngây người nhìn cô, trong lòng tràn ngập ngây ngất: “Em…”
“Lái xe đi, tôi rất mệt, tôi muốn về nhà.” Tống Hân Nghiên dựa lưng vào ghế, trên mi vẫn còn đọng nước mắt. Vừa nghe thấy tiếng xe nổ máy, cô hơi giật mình một lúc, vì sợ anh sẽ bỏ mình nên cô nhanh chóng đứng dậy, quên đi vết thương, chạy như chạy nước rút một trăm mét phóng lên xe”
Cô không muốn ở đây cho đến bình minh, cô không muốn đợi một giây nào. Lúc này, cô không biết ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thẩm Duệ nhưng cô vẫn đưa ra lựa chọn.
Thẩm Duệ hạ phanh tay, khi xe chạy khỏi dinh thự của nhà họ Thẩm, anh ta nói đầy ẩn ý: “Hân Nghiên, em đã lên xe của tôi, tôi sẽ không bao giờ cho em xuống.”
Đầu óc Tống Hân Nghiên hỗn loạn, cô không nghe thấy anh nói gì. Đầu cô nặng trĩu, cơ thể nóng bừng và vết thương rất đau. Cô nghĩ, chỉ cần ngủ một giấc, mọi khó chịu sẽ qua đi, cô sẽ khá hơn, nhất định sẽ khá hơn.
Lúc Đường Diệp Thần đuổi ra ngoài, anh ta chỉ kịp nhìn thấy đèn hậu của xe ô tô vụt sáng ở cổng, anh ta tức giận đến mức đập tay vào thân cây, Hân Nghiên, tại sao em không tin tôi, mọi chuyện không phải như những gì em đã thấy, tại sao không em không chịu tin tôi chứ?
Xe đang đậu bên ngoài nhà xanh, Thẩm Duệ tắt máy, quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, giống như anh từng nói, mỗi lần nhìn thấy cô đều là dáng vẻ đáng thương, làm cho anh xót xa chịu đựng nổi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là khi nào nhỉ? Có vẻ như ba năm trước, cô là một thực tập sinh trong tập đoàn Bác Dực, đó là lần đầu tiên cô ra ngoài để thảo luận về đơn đặt hàng. Các khách hàng của cô đều là những thế lực khét tiếng ở Đồng Thành, thường dưới chiêu bài đàm phán các hóa đơn và tấn công nhân viên nữ. Cô cũng không ngoại lệ, để giành được danh sách này, cô đã cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Lão già xấu xa đó chạm vào tay cô, sau đó sờ eo cô, còn thò xuống dưới tấm khăn trải bàn. Thấy cô đỏ mặt, anh tự hỏi cô sẽ chịu đựng được bao lâu, lại thấy cô đột nhiên đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt, tạt thẳng vào người lão già kia.
Ngay lúc đó, anh thật sự cảm thấy rất hả dạ.
Lão già kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi, thậm chí còn đe dọa sẽ khiếu nại với công ty và sa thải cô. Có lẽ cô gái nhỏ thực sự sợ hãi, sau khi rời khỏi nhà hàng, cô ngồi trên một chiếc ghế dài bên đường và khóc, ngay lúc đó, cô đã khiến cho anh cảm động.
Sau đó, anh nhìn thấy cháu trai mình vội vã đến và đón cô. Đứng trên phố, bỗng nhiên anh cảm thấy lạc lõng.
Nhìn tư thế ngủ khổ sở của cô, anh cúi người vươn tay đặt đầu cô lên vai, hơi thở nóng rực khiến anh giật mình. Anh nhìn cô dưới ánh đèn đường, gò má cô bất thường ửng hồng, hơi thở nóng hổi, anh đặt tay lên trán và má cô.
Nóng quá! Cô sốt rồi!
Thẩm Duệ sợ tới mức nhanh chóng đỡ cô trở lại chỗ ngồi, khởi động xe lái đến bệnh viện. Xe chạy đến cửa bệnh viện tư, Thẩm Duệ không quan tâm đến vết thương ở lưng, cúi người bế Tống Hân Nghiên ra ngoài, trọng lượng trên tay rất nhẹ, anh vội vàng bế cô chạy đến phòng cấp cứu.
Dưới ánh đèn sáng chói, anh nhìn thấy máu tươi và chói mắt rỉ ra từ quần áo trên vai phải của cô, khốn kiếp, sao cô lại chịu đau chứ? Cô bị thương ở bãi đậu xe của biệt thự nhà họ Thẩm nhưng sao anh lại không nhìn thấy chứ?
Đặt cô lên giường trong phòng cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng khám cho cô. Khi Thẩm Duệ nhìn thấy bác sĩ nam đang cởi quần áo của Tống Hân Nghiên thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Sao anh lại cởi quần áo của cô ấy?”
Bác sĩ nam chưa từng thấy người nào mà ánh mắt có thể khiếp sợ như vậy, da đầu tê dại, cười không nổi: “Thưa anh, tôi nghi ngờ bệnh nhân sốt là do nhiễm trùng vết thương, anh không cho tôi xem vết thương thì làm sao có thể chẩn đoán nguyên nhân gây sốt ạ?”
“Gọi bác sĩ nữ đến đây.” Thẩm Duệ rất chiếm hữu và không muốn bất kỳ người khác phái nhìn thấy làn da của cô.
Bác sĩ nam không còn cách nào khác, đành gọi y tá đi tìm bác sĩ nữ. Kết quả bác sĩ nữ đến anh cũng không chịu cho cởi, cuối cùng chỉ có thể cắt bỏ quần áo trên vai phải của Tống Hân Nghiên thì mới có thể thuận lợi chẩn đoán bệnh.
Khi nữ bác sĩ tháo băng gạc trên vai Tống Hân Nghiên ra, sắc mặt cô ấy hơi thay đổi: “Vết thương đang mưng mủ, bệnh nhân sốt đúng là do nhiễm trùng vết thương. Anh chăm sóc cô ấy như thế nào, mà để vết thương bị nhiễm trùng cũng không biết?”
Khi Thẩm Duệ nhìn thấy miếng gạc trên vai Tống Hân Nghiên, anh mơ hồ đoán được điều gì đó, vết thương của cô không phải ở biệt thự của nhà họ Thẩm mà là ở công trường xây dựng ở thành phố C. Cô đau đến mức không nói lời nào trước mặt anh, làm sao cô có thể chịu đựng được chứ?
Hơn nữa cô đang bị thương, nhưng sao anh lại không biết?
Lý do cuối cùng là điều anh không thể chịu đựng được. Anh xoay người bước ra khỏi phòng cấp cứu, gọi điện thoại, Nghiêm Thành đang lim dim mớ ngủ, khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Duệ, anh ta chợt bừng tỉnh: “Tổng giám đốc Thẩm?”
“Tống Hân Nghiên bị thương ở thành phố C, cậu có biết chuyện này không?” Thẩm Duệ thản nhiên hỏi, trực giác nói cho anh biết Nghiêm Thành nhất định phải biết.
Nghiêm Thành lúc này mới thực sự tỉnh lại, anh ta do dự một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không cho tôi nói cho anh biết, nên tôi mới…”
“Được, cậu làm tốt lắm!” Thẩm Duệ tức giận đến mức sắp nổ phổi, nói: “Tôi là sếp của cậu hay cô ấy là sếp của cậu đấy, ngày mai đặt đơn từ chức lên bàn của tôi! Tôi không cần một thư ký tự tiện quyết định như cậu!”
Bình luận facebook