• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Ngoan, gọi anh Tư

Lái xe đi được một đoạn, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc cực kỳ chói tai.

“… Chưa bao giờ cảm thấy em đáng ghét, tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Có em mỗi ngày đều trôi qua thật trong lành, nhờ có em ánh nắng càng thêm rực rỡ, cũng nhờ em mà đêm tối chẳng còn mịt mờ, em là mây trắng còn tôi là trời xanh…”

Thẩm Duệ theo bản năng nhìn về phía cái túi ở ghế lái phụ, tiếng chuông là truyền ra từ trong túi. Anh dừng xe ở ven đường, anh cầm lấy túi mà mở khóa ra, tiếng chuông lại càng chói tai hơn: “… Em là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ…”

Khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, gu thưởng thức âm nhạc như vậy, thật sự rất hợp với con người Tống Hân Nghiên. Anh bấm nút nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Tống Hân Nghiên nói năng liên hồi, nói xong cô vẫn còn thở gấp, đủ thấy cô đang sốt ruột như thế nào.”

“Cô Tống cũng có thể đưa ra một cái giá trước, nếu như tôi hài lòng có thể trả lại túi cho em.”

Tống Hân Nghiên từ trước giờ chưa từng nói chuyện điện thoại với Thẩm Duệ, thậm chí số lần cô nói chuyện với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khi Thẩm Duệ vừa lên tiếng, cô lập tức nhận ra giọng nói của anh: “Chú, chú Tư?”

“Ngoan, gọi anh Tư.” Thẩm Duệ nghiêm nghị sửa lại xưng hô.

“…”

Giọng nói của anh trầm thấp, lại giống như có từ tính nam châm vậy, lỗ tai cô không hiểu sao lại ngứa ngáy, cô đổi tai nghe điện thoại, nhấc tay lên gãi gãi tai, chần chừ nói: “Cái đó, túi xách của cháu ở chỗ chú à?”

“Muốn lấy lại không?” Ngón tay thon dài của Thẩm Duệ khẽ gảy gảy cái tua rua trên túi cô, tâm trạng cực kỳ vui vẻ trêu đùa cô.

Phí lời! Trong lòng Tống Hân Nghiên rủa thầm một câu, trên mặt lại nặn ra nụ cười tươi: “Chú Tư, bây giờ chú đang ở công ty sao? Cháu sẽ lập tức qua đó lấy ngay.”

“Tiếc quá, tôi không ở đó.” Trong giọng nói của Thẩm Duệ, lại không nghe ra được nửa điểm tiếc nuối nào: “Có điều…”

Lòng Tống Hân Nghiên như lửa đốt, vội vàng nói: “Có điều cái gì?”

“Buổi tối tôi có một bữa tiệc xã giao ở câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, em đến đó tìm tôi, đỡ phải chờ đợi.” Thẩm Duệ vừa nói xong, không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào đã lập tức cúp điện thoại.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Hả?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Tống Hân Nghiên trợn mắt nhìn ống nghe trong tay mình, buồn bực đến phát điên.

Thẩm Duệ bỏ lại điện thoại di động của cô vào trong túi, ngón tay đụng vào cái gì đó cứng cứng, anh chần chừ một chút, cuối cùng kéo cái hộp đó ra. Đây là một cái hộp hình chữ nhật được phủ nhung đỏ, bên trong là một cành hoa hồng nằm lẳng lặng đã khô héo, mặc dù đã khô héo nhưng bông hồng đỏ vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy chủ nhân của nó đã bảo vệ tỉ mỉ như thế nào. Trên nhãn nền trắng phía dưới bông hồng có cài một mảnh giấy, trên đó là nét bút viết tay cực kì xinh đẹp.

Trong nháy mắt vẻ mặt của Thẩm Duệ trở nên mịt mù.

Câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài quả nhiên là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Đồng Thành, người có thể đến chỗ này đương nhiên cũng có thân phận không hề thấp. Nhờ có phúc của Đường Diệp Thần nên Tống Hân Nghiên cũng có biết nơi này, nhưng chưa từng đến một mình, bởi vì đây là thiên đường của đàn ông thôi.

Lúc Tống Hân Nghiên bắt taxi đến đây, cuộc sống về đêm của Cận Hải Đài mới bắt đầu. Cô đứng ở bên ngoài câu lạc bộ chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi về phía cửa chính. Cứ nghĩ rằng cô ăn mặc như thế này sẽ bị nhân viên đuổi ra ngoài, không ngờ đến lúc cô nhắc đến tên Thẩm Duệ, nhân viên lại dẫn cô đi vào.

Cấu trúc bên trong Cận Hải Đài xây dựng hệt như một cung điện Versailles thu nhỏ, chỗ nào cũng gắn đèn xanh vàng rực rỡ. Tống Hân Nghiên lo sợ đi theo sau nhân viên phục vụ, bắt đầu hối hận bản thân mình nóng vội như vậy, đang muốn xoay người rời đi, nhân viên phục vụ đã dừng lại trước cửa một gian phòng riêng.

Nhân viên quay người lại bảo cô chờ một chút, anh ta đẩy cửa đi vào, vài phút sau mới trở ra, khách sáo nói với cô: “Cô Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm mời cô vào.”
Chương 17: Yêu thương trong lòng khó nói thành lời

Tống Hân Nghiên nhận ra nhân viên tạp vụ hiểu lầm, cô vội vàng muốn giải thích, mới vừa hé miệng đã thấy Thẩm Duệ bước ra từ trong phòng. Anh mặc sơ mi trắng, tay áo thả tự nhiên, tùy ý đút trong túi quần tây. Ánh sáng hơi mờ của bóng đèn tường nơi hành lang đậu trên bả vai anh, giống như phủ lên một lớp màn hơi mỏng. Ngũ quan tuấn dật lịch sự không có quá nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô.

Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc, đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.

Thẩm Duệ hờ hững liếc nhân viên tạp vụ, đối phương lập tức biết điều rời đi.

Ngoài cửa phòng, Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ mắt to trừng mắt nhỏ. Cô cảm thấy anh có chỗ nào đó rất lạ, đặc biệt là ánh mắt anh nhìn cô quá mức phức tạp, giống như chứa đựng cảm xúc không thể nói rõ. Đó không phải là ánh mắt người lớn nhìn con cái trong nhà, ngược lại giống ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ hơn.

“Anh tư, chị tư tới à? Mau vào đây cho mọi người nhìn một cái.” Trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói đầy phấn khởi, đánh vỡ bầu không khí trầm lặng giữa bọn họ.

Thẩm Duệ đáp lại một câu “Vội cái gì”, bên trong lập tức im lặng. Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, cơ thể hơi dịch sang bên cạnh, nói: “Vào đi.”

Tống Hân Nghiên căng thẳng chà xát lòng bàn tay, rõ ràng người trong phòng hiểu lầm thân phận của cô. Cô không muốn gây rắc rối cho Thẩm Duệ, cũng không ưa dính líu tới bạn bè của anh.

“Cái đó, chú tư, phiền chú lấy giùm cháu cái túi xách, cháu không vào."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Sắc mặt Thẩm Duệ vốn đang dịu dàng lập tức lạnh đi, hơi thở cũng trở nên sắc bén bức người, ném xuống một câu “Có vào hay không tùy em” rồi xoay người vào phòng.

Tống Hân Nghiên cũng không biết tại sao lại chọc giận anh, cô đợi ở cửa trong chốc lát vẫn không thấy anh ra lại. Xem ra, nhìn dáng vẻ kia là thật sự tức giận rồi, nhưng anh giận cái gì chứ?

Cô đứng ở cửa, đi không được mà ở lại cũng không xong. Đang lúc ở thế khó xử, một người đàn ông ăn mặc hoa hòe lòe loẹt bước ra từ bên trong, vừa thấy cô, người nọ lập tức xum xoe lại gần giống y như ruồi, nhiệt tình chào đón: “Chị tư, chị tư, anh tư giấu chị kỹ quá, bọn em trông trời trông sao, cuối cùng cũng chờ được anh ấy dẫn chị tới cho bọn em nhìn, mau tiến vào, mau tiến vào.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày, Thẩm Duệ và Tống Nhược Kỳ kết hôn gần một năm, thế mà anh lại không dẫn cô ta đi gặp bạ bè của mình?

Tất Vân Đào thấy cô nhíu mày, lại nghĩ tới vẻ mặt không vui của anh tư lúc bước vào, trong lòng thần nghĩ, chẳng lẽ hai vợ chồng cãi nhau rồi? Hai tròng mắt anh ta xoay tròn một vòng, lập tức nghĩ ra một kế, mặt mày hớn hở nói: “Chị tư, nhìn bên ngoài anh tư có vẻ hơi lạnh lùng xa cách nhưng thật ra bên trong lại nhiệt tình như lửa, anh ấy chính là kiểu người lòng thì thương mà miệng thì không nói ra được. Vừa rồi khi chị còn chưa, anh ấy cứ nhìn đồng hồ trên điện thoại liên tục, bình thường anh tư không phải là người thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Biết anh ta hiểu lầm, Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích: “Không phải như thế, anh hiểu lầm, tôi không phải…”

“Em không hiểu lầm, anh tư vẫn luôn mất tập trung, chắc chắn là bởi vì chị chưa tới. Chị tư, lát nữa chị đi vào làm nũng với anh ấy, bảo đảm anh tư sẽ không tức giận nữa đâu, cầu xin chị tư, anh tư tức giận kinh khủng lắm.” Tất Vân Đào lại khom lưng chắp tay thi lễ.

Tống Hân Nghiên không đỡ nổi sự nhiệt tình của anh ta, nghĩ đến túi xách của mình còn ở chỗ Thẩm Duệ, đành phải căng da đầu tiến vào.

Trong phòng sáng ngời, Tống Hân Nghiên liếc mắt đã thấy Thẩm Duệ ngồi trên sô pha gần cửa sổ. Đối diện anh có ba người đang ngồi thoạt nhìn vô cùng quen mặt, đều là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên bản tin kinh tế tài chính.

Cô vừa mới đi vào, ánh mắt bọn họ đều nhất trí dừng lại trên người cô.
Chương 18: Vẫn còn giận dỗi với tôi?

Tống Hân Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ bị mấy ông trùm thương nghiệp nhìn chằm chằm cùng một lúc. Trở thành trung tâm ánh nhìn của bọn họ, cô khó tránh khỏi căng thẳng, đứng co quắp ở nơi đó, trong chốc lát tiến lùi đều không xong.

Ở trong căn phòng này, cô chỉ quen biết hơn nữa còn khá thân với mỗi Thẩm Duệ. Cô nhìn anh cầu cứu, hy vọng anh có thể nói gì đó giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.

Thẩm Duệ chỉ yên lặng gảy điệu thuốc, cả người bị sương khói mờ ảo bao phủ, lại ngồi ngược sáng, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Anh không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt sâu thẳm kia giống như muốn nuốt chửa cô vậy.

Tống Hân Nghiên không ngờ anh lại “thấy chết không cứu”, trong lòng cũng bực bội. Cô gãi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lúng túng nói: “Cái kia, tôi vào đây lấy túi xách, quấy rầy mọi người gặp gỡ rồi, thật ngại quá, tôi sẽ đi liền."

Trong lòng Tất Vân Đào cũng gấp muốn chết, thấy Thẩm Duệ không để ý tới Tống Hân Nghiên, cũng không giới thiệu cô với mọi người, anh ta càng tin tưởng hai người bọn họ đang giận dỗi. Anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với Tống Hân Nghiên, kết quả đôi mắt nháy đến rút gân, cô vẫn không thèm để ý đến anh ta.

Mắt thấy cô sắp đi tới gần Thẩm Duệ, Tất Vân Đào vội vàng làm người hòa giải: “Chị tư, chúng ta vất vả mong chờ mới được gặp mặt chị, chị đừng đi. Anh tư, anh nói một câu đi.”

Ba người khác hai mặt nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của lão tứ lập tức hiểu rõ hai vợ chồng này đang cãi nhau. Khó trách vừa rồi lão tứ đánh bài cứ mất tập trung, hóa ra là trong lòng không yên.

“Anh đừng gọi bậy, tôi không phải chị tư của anh.” Tống Hân Nghiên nói sự thật, cô không thể làm cho bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ.

Nhưng cô không biết, lời này không chỉ không làm sáng tỏ quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ, ngược lại còn khiến bọn họ càng thêm hiểu lầm. Xem ra không chỉ cãi nhau đơn thuần, nhìn cái tiết tấu này là chuẩn bị ly hôn đến nơi rồi.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Nhạc Cảnh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Tất Vân Đào muốn đi khuyên can, khẽ lắc đầu với anh ta

Tống Hân Nghiên đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, cô không thấy túi xách của mình ở đây, đang định đặt câu hỏi thì bàn tay bỗng nhiên bị anh nắm chặt. Anh hơi dùng sức, cô đã ngã ngồi vào bên cạnh. Tống Hân Nghiên vội vàng muốn đứng lên, một bàn tay mạnh mẽ đã giữ chặt eo cô, khiến cô không thể động đậy.

Hơi thở mát lạnh trộn lẫn với mùi thuốc lá của đàn ông nháy mắt bao trùm cả người cô, Tống Hân Nghiên cứng đờ, theo bản năng duỗi tay muốn đẩy anh ra.

“Vẫn còn giận dỗi với tôi hửm?” Thẩm Duệ bất ngờ tiến lại gần sát tai cô, tuy giọng nói đã cố ý đè thấp nhưng vẫn đủ lớn để người trong phòng đều nghe rõ.

Nghe vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Hô hấp nóng rực phả vào bên tai, Tống Hân Nghiên không nhịn được khẽ run lên. Lỗ tai lập tức ửng hồng, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực xấu hổ. Cô dùng sức giãy giụa, nhưng mặc kệ cô chống cự như thế nào anh vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn ôm chặt hơn.

“Chú buông cháu ra!” Tống Hân Nghiên khẽ quát, bọn họ như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm. Cô ngẩng đầu trừng anh, anh cũng rũ mắt nhìn chằm chằm cô.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Duệ không hề gợn sóng, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm phức tạp, giống như bọn họ ôm nhau như thế này không có gì không đúng. Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập lỡ một nhịp, anh cả gan làm loạn, nếu bạn bè anh biết bọn họ chỉ là quan hệ chú tư và cháu dâu, về sau cô còn có mặt mũ nào đi gặp người khác?

Tống Hân Nghiên nghĩ vậy, càng giãy giụa mạnh hơn.

Thẩm Duệ bình tĩnh liếc qua bốn người đang hứng thú quan sát trong phòng, hờ hững uy hiếp bên tai cô: “Em còn quậy nữa thì tôi sẽ hôn em.”
Chương 19: Thua thì cứ tính cho tôi

Tống Hân Nghiên như bị người ta chọc trúng tử huyệt, cả người cứng đờ không dám lộn xộn. Không biết tại sao mà cô lại tin anh nói thật, không dám tiếp tục giãy giụa, sợ anh nói là làm.

Cơ thể trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô, mắt phượng xẹt qua một tia mất mát, cô nhóc này rất biết điều.

Tống Hân Nghiên thấy anh nhìn chằm chằm mình, sợ tới mức lập tức duỗi tay che miệng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ đề phòng, trừng anh.

Thẩm Duệ hài lòng buông ra cô, thấy cô trừng mắt với mình thì lắc đầu bật cười, duỗi tay dịu dàng xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Em ngồi ở đây một lát, bọn anh sẽ xong nhanh thôi.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh, đỉnh đầu tê dại một trận. Cô nghiêng đầu, dưới ánh sáng đèn tường ấm áp, ngũ quan của anh dịu dàng hẳn đi, khóe môi ngậm ý cười, biểu hiện tâm trạng đang rất tốt.

Anh cúi người bấm đốt ngón tay giữa, lại cầm bài trên bàn lên, nói với ba người kia: "Tiếp tục đi."

Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua gương mặt đỏ rực của Tống Hân Nghiên, cất giọng bình tĩnh: "Tiểu tứ, không giới thiệu em dâu một chút à?"

Bạc Mộ Niên là anh cả trong năm người bọn họ, nói chuyện rất có uy quyền.

Thẩm Duệ đánh ra một trương bài, tùy ý nói: "Không phải mấy người đều biết hết rồi hả?"

Tất Vân Đào nhích lại gần, không vui ồn ào: "Anh tư, anh đừng qua loa như vậy chứ, bọn em biết chị tư nhưng chị ấy lại không quen biết em. Chị tư, em tên là Tất Vân Đào, chị cứ gọi em là Tiểu Ngũ nhé.”

Tống Hân Nghiên bị tiếng chị tư của anh ta như ngồi trên đống lửa, lại thấy Thẩm Duệ biết bọn họ hiểu lầm nhưng không có ý định giải thích, cô vội đến mức suýt khóc: "Cái kia, tôi không phải…"

Cô còn chưa nói xong, trên eo bỗng nhiên nhiều thêm một bàn tay, trong lòng căng thẳng, lời vừa ra đến miệng đã tự động nuốt trở lại.

Cô vừa dừng lại, những người khác lần lượt tự giới thiệu.

“Bạc Mộ Niên."

"Quách Ngọc."

"Nhạc Kinh."

"Phụt…" Tống Hân Nghiên bật cười, thấy bọn họ đều nhìn về phía mình, cô bỗng cảm nhận được áp lực cực lớn. Cô vội vàng thu lại nụ cười, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng lại nhịn cười đến rút gân, kinh nguyệt? Không ngờ lại có người lấy tên như vậy, quá mắc cười.

"Chị tư, chị cười cái gì? Nói ra để mọi người cùng vui với." Tất Vân Đào ngồi trên tay vịn sô pha, lớn tiếng đặt câu hỏi, dù sao hiện tại người rảnh rỗi nhất chính là anh ta.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tống Hân Nghiên cười lắc đầu, những người này đều là ông lớn trên thương trường, cô không đắc tội nổi. Bản thân lén cười thì được, nói ra vừa khiến đối phương không thể xuống đài, vừa tỏ vẻ bản thân quá để ý mấy thứ vụn vặt.

Cô cười rộ lên rất đẹp, mi mắt cong cong, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, cả người linh động hẳn lên. Thẩm Duệ không kiềm được nhìn cô, tâm tình cũng thả lỏng.

Bọn họ chơi vài lượt bài, điện thoại của Thẩm Duệ bỗng đổ chuông. Anh cầm di động, nhìn lướt qua tên người gọi tới, đưa bài cho Tống Hân Nghiên: "Em đánh tiếp giúp tôi."

Mọi người nhìn anh đầy ngạc nhiên, Thẩm Duệ có thói quen khi chơi bài sẽ không bao giờ nhờ ai chơi giùm, thế mà lúc này lại đưa bài cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vội vã từ chối: "Cháu không..."

"Không sao, thua tính cho tôi, thắng tính cho em." Thẩm Duệ vỗ vai cô, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Thẩm Duệ vừa đi, Tất Vân Đào lập tức xung phong nhận việc: "Chị tư, còn em nè, em làm quân sư cho chị, giết bọn họ không còn mảnh giáp."

Ba người kia không hề khách khí cười khẩy, mỗi lần bọn họ tụ hội, Tất Vân Đào chưa bao giờ thắng được. Nguyên nhân chính do số anh ta quá xui, cược đâu thua đó. Bọn họ làm anh trai thắng cũng chẳng vẻ vang gì, cuối cùng mới ra lệnh cấm anh ta chơi bài.
Chương 20: Cảm giác này quá sướng

Thẩm Duệ nghe điện thoại xong quay về lại, trong phòng đã chuyển sang phong cách khiến anh có hơi không nỡ nhìn thẳng. Thẻ đánh bạc trước mặt ba người Bạc Mộ Niên thiếu ít nhất một nửa, mà thẻ của Tống Hân Nghiên lại nhiều ra một đống lớn.

Anh nhướng mày, đây là không biết chơi như cô nói à? Vậy cô cũng quá khiêm tốn.

Tất Vân Đào ném một đôi vương trong tay Tống Hân Nghiên ra ngoài, vui sướng đến lạc giọng, hưng phấn nói: “Chị tư, chị là nữ thần may mắn của em, rốt cuộc em cũng biết thế nào là nông nô vùng lên cất tiếng ca, cảm giác này quá sướng!”

“...”

Tống Hân Nghiên thật sự không biết chơi, nhưng năng lực học tập của cô cao, Tất Vân Đào dạy hai lượt bài, cô đã hiểu được quy tắc, hơn nữa câu ‘Thua tính tôi, thắng tính em’ của Thẩm Duệ làm cô không hề áp lực, ra bài khá bạo, không nghĩ tới lại thắng liên tục.

Cô nhìn thẻ đánh bạc trước mặt ba người Bạc Mộ Niên, thắng nhiều quá hơi ngượng ngùng, liền đẩy đống thẻ trở về: "Anh Bạc, mọi người lấy thẻ về đi."

Tất Vân Đào lập tức kêu oa oa: "Chị tư, ba tên trước mặt chị đều là nhà giàu, không thiếu tiền, không cần tiết kiệm cho bọn họ đâu.”

Bạc Mộ Niên ngạc nhiên nhìn cô, vợ tiểu tứ có chút thú vị, anh ta bình tĩnh nói: "Tiểu ngũ nói đúng, xem như là quà gặp mặt chúng tôi tặng cô, không cần khách khí, nhận đi."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Nghe anh ta nói như vậy, Tống Hân Nghiên càng không dám nhận. Cô vừa muốn kiên trì trả lại thì ghế sô pha bên cạnh lún xuống, cô vội vàng quay đầu, Thẩm Duệ đã ngồi xuống bên cạnh. Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, thậm chí cô có thể cảm giác được hơi nóng phả ra từ trên người anh.

Tống Hân Nghiên khó khăn nuốt nước miếng, cả người hơi cứng đờ, không dấu vết nhích về phía trước.

Thẩm Duệ tùy ý gác một bàn tay lên thành ghế sô pha phía sau lưng cô, một cái tay khác chống bàn, dừng như đang xem xét thành quả của cô. Từ góc độ của mấy người Bạc Mộ Niên, cảnh này giống như anh đang ôm cô.

Tống Hân Nghiên căng thẳng đến hít thở không thông, cô đặt tất cả sự chú ý lên hơi thở đầy nam tính như có như không kia.

“Thành quả không tồi, kế tiếp em đánh."

Một vòng bài mới đã phát xong, Tống Hân Nghiên xáo. Lòng cô không yên, tuy Thẩm Duệ không kề sát nhưng cô vẫn cảm thấy như có người thổi gió bên má, ấm áp, ngứa, mang mùi thuốc lá nhàn nhạt đặc trưng của người đàn ông, còn xen lẫn mùi hương thoang thoảng của kem cạo râu.

Tống Hân Nghiên thật sự cảm thấy không được tự nhiên, cô cắn môi, quay đầu: "Vẫn là anh tới đánh đi, em ở bên cạnh nhìn là được rồi."

"Chị tư, chị chơi đi, cố gắng thắng hết tiền của mấy người kia, làm cho bọn họ phải mặc quần đùi ra cửa, ha ha ha!" Tất Vân Đào không chú ý tới vẻ mất tự nhiên của Tống Hân Nghiên, chỉ muốn báo thù bọn họ không cho anh ta đánh bài.

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn Thẩm Duệ, đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng cọ qua bờ môi anh. Khoảng cách gần trong gang tấc, cô mới phát hiện môi anh hơi cong lên rất gợi cảm, vô cùng hoàn mỹ.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, mắt đen sâu thẳm hơi dao động, cất giọng dịu dàng: "Em ngoan ngoãn đánh đi."

Tống Hân Nghiên ngước mắt, anh như vậy thì cô còn đánh bài thế nào? Cô cầm lấy bài, đầu óc đều loạn thành một đống, bài còn chưa xếp lại đã rút một đôi chuẩn bị đánh ra.

"Khoan, chờ lát nữa đánh cái này, ra tấm này trước." Một bàn tay thon dài duỗi ra nắm lấy bài cô định đánh, tay kia nhanh chóng sửa sang lại bài, sau đó tay lớn nắm lấy tay nhỏ, đánh giúp cô, xong việc còn không rút lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom