-
Chương 13
Chân Ái ngồi trên bàn ăn hung hăng cắn từng miếng bánh mì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngôn Tố đang… ngủ trên bàn.
Âu Văn đi tới, kéo cái ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Ngôn Tố không có động tĩnh, im lặng nằm. Một giây sau, cánh tay trái vốn đang đỡ trán nâng lên, lấy khuỷu tay làm tâm chuyển động tròn, xoay 120 độ chỉ vào Chân Ái.
Chân Ái cả kinh, nghi ngờ nhìn anh ta, cũng không biết anh ta đang thức hay là ngủ. Lại qua một giây, anh ta rầu rĩ mở miệng: “Bị hormone giống cái mà người này tiết ra làm phiền cả buổi tối.”
Trước đó Chân Ái không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bị nói trước mặt Âu Văn khiến khuôn mặt cô không khỏi nóng lên.
Nhưng rõ ràng Ngôn Tố nhìn vấn đề này từ góc độ sinh lý sinh vật, chưa phát hiện ra điều không ổn, còn không khỏi tiếc rẻ thở dài: “Tôi đã nói rồi, sinh vật giống cái sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng trong nhà tôi.”
Sau đó thu tay về, tiếp tục im lặng.
Âu Văn không hiểu gì cả, chỉ coi Ngôn Tố lại dở chứng kì quái, còn nhìn Chân Ái cười cười xin lỗi.
Chân Ái tỏ ý không có việc gì, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nghĩ thế nào cũng không ra liền vỗ vỗ Âu Văn, dùng khẩu hình miệng nói: “Tôi nghĩ, có phải đầu của anh ta…”
“Hãy tin tôi, đầu cậu ta tuyệt đối không hề thiếu gân.” Âu Văn không đợi Chân Ái nói xong đã đoán được ý của cô, chắc chắn bình thường anh ta cũng luôn nghi ngờ.
Chân Ái lấy làm thích thú: “Nhiều sao?”
“Đương nhiên!”
Cô rất hài lòng với kết quả này, tâm tình tốt hơn một chút.
Đột nhiên Ngôn Tố có động tĩnh. Đầu vẫn úp sấp nhưng tay trái lại cực kì chính xác tìm được vị trí dao phết bơ, khoét từ trong hộp ra một khối bơ lớn.
Chân Ái và Âu Văn cùng nghiêng đầu, chỉ thấy anh ta vẫn gục xuống bàn ngủ, nhưng con dao nhỏ trong tay lại tìm được chính xác miếng bánh mì, phết từng lớp bơ lên, đều đặn mỏng manh. Sau vài lần, từng tầng bơ màu vàng nhạt phủ lên miếng bánh mì trắng giống như từng tầng lá vàng.
Chân Ái nhìn thoáng qua miếng bánh mì phết bơ không đồng đều của mình, há miệng nói không nên lời. Sao có thể có người như vậy chứ? Việc to việc nhỏ gì vào tay anh ta thì toàn bộ đều trở thành nghệ thuật?
Sau khi ăn sáng xong, Ngôn Tố đi tản bộ theo thói quen, đột nhiên quay lại kêu Chân Ái đi cùng.
Chân Ái cảm thấy nhiệt độ buổi sáng trong núi quá thấp, hơn nữa lúc mới ngủ dậy rõ ràng bọn họ còn cãi nhau có chút không vui nên cô không muốn đi . Nhưng Ngôn Tố trực tiếp kêu Marie tìm cho cô đôi giày đi tuyết.
Marie rất nhanh cầm giày đến, còn vô cùng nhiệt tình nói: "Diz vely glean, warm like de sun. (Giày này rất sạch, ấm áp như ánh mặt trời.)”
Chân Ái ngẫm nghĩ với tính cách luôn luôn độc lai độc vãng của anh ta, bây giờ lại được chỉ đích danh đi tản bộ cùng nên chỉ xem là anh ta đang lấy lòng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Tuyết đọng trên núi vẫn chưa tan, trên ngọn cây màu bạc thỉnh thoảng lộ ra một cành cây khô héo, hoặc nhánh cây thường xanh màu xanh sẫm. Những giọt nắng vào buổi sáng mùa đông mỏng manh lại tẻ nhạt, trong không khí phủ một tầng sương như lụa mỏng, thỉnh thoảng chiếu ra những tia nắng như những hạt cát.
Hai người một trước một sau, không nói với nhau lời nào cùng đi bộ trong tuyết. Trong thế giới yên tĩnh không còn chút âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước chân sột soạt.
Bầu không khí núi rừng ngọt ngào thuần khiết giống như suối nước vừa tan, đi vào cơ thể giúp cho tinh thần sảng khoái, thoải mái. Mặc dù Chân Ái sợ lạnh, nhưng khi mắt cá chân ngập sâu trong tuyết đi lại khó khăn hơn mười mấy phút, cơ thể ấm áp giống như đang cầm túi chườm nóng.
Ngôn Tố đi khá nhanh, đi một lúc liền bỏ xa Chân Ái hơn mười mét, không thúc giục cũng không quay lại, cứ như vậy không hề báo trước mà dừng lại đợi cô.
Mỗi lần Chân Ái ngẩng đầu liền thấy bóng hình màu đen của anh trên nền tuyết trắng vô cùng rõ ràng, thu mình và yên tĩnh, giống như một gốc cây lặng lẽ.
Cô biết anh đang đợi cô nên không khỏi đi nhanh hơn, thở ra khí trắng như đang giương nanh múa vuốt. Nhưng lúc chỉ còn cách bốn năm bước thì anh lại sải chân, im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Đi rồi lại dừng, lúc nào cũng là như vậy.
Đi một vòng rồi trở về, kết thúc cuộc tản bộ theo cách thức im lặng như vậy.
Cho đến khi đến gần lâu đài, đột nhiên Ngôn Tố không có lý do hỏi một câu: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Lúc này Chân Ái mới ý thức được, nhiệt độ bên ngoài là âm độ nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, giống như hiểu cái gì đó.
Ngôn Tố nói: “Cách tốt nhất để tăng dương khí chính là rèn luyện, ví dụ như đi bộ vào buổi sáng, chạy bộ, bơi lội.”
Câu nói nhìn như vô nghĩa này khiến cho lòng Chân Ái dâng trào cảm giác ấm áp, tự nhiên liền nhớ tới đêm hôm đó anh ta quái lạ đem chuyện sợ lạnh đi làm “phân tích bệnh”.
Cô mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Anh ta lại không nói, vẻ mặt như cũ đi về trước.
Đi vòng qua cổng chính, ở đó có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu. Chân Ái cảm thấy rất quen, đây không phải xe của nhân chứng thứ nhất Sidney Taylor sao?
“Sao anh ta lại đến?”
Ngôn Tố nhếch khóe môi: “Tôi bảo Jasmine điều tra lịch sử mua hàng của chiếc nhẫn.”
Đi vào trong chỉ thấy Sidney Taylor đang ngồi chờ trong phòng khách, sắc mặt bình thường, rũ mắt suy nghĩ gì đó.
Ngôn Tố ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, cũng không mở lời trước mà ra hiệu bảo Marie rót nước, sau đó tự mình uống.
Kết quả là hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói lời nào.
Chân Ái ngồi một bên, thỉnh thoảng không tập trung suy nghĩ, quan sát liếc nhìn hai người này. Thực ra tuổi của Taylor và Ngôn Tố xấp xỉ nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Tố lạnh lùng kiêu ngạo, mặc dù không đến mức lạnh như núi băng nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác xa cách rất mãnh liệt. Trong ánh mắt đều là vẻ quả quyết và cơ trí, là loại đàn ông mà bạn muốn nhìn nhiều lần nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến gần.
Còn Taylor đẹp trai như ánh mặt trời, nụ cười ấm áp rực rỡ, cộng thêm việc là cầu thủ bóng rổ, đúng là người yêu lý tưởng trong trường.
Hai người đàn ông này cứ thế so xem ai bình tĩnh hơn, đương nhiên là Taylor thua: “Tôi mua cho cô ấy chiếc nhẫn kia thực ra là muốn làm hòa, xoay chuyển tâm ý của cô ấy.”
Ngôn Tố dựa vào ghế, cánh tay khoát lên lưng ghế, hai tay đan chéo một cách thản nhiên, nhàn rỗi mở lời: “Tôi biết.”
Taylor vô cùng kinh ngạc.
Ngôn Tố chậm rãi nói: “Chiếc nhẫn được mua vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án. Hôm đó không phải là ngày lễ, cũng không phải là sinh nhật của hai người các anh, càng không phải là ngày kỉ niệm.
Xin không cần dùng vẻ mặt kinh ngạc đó để nhìn tôi. Trên lịch của nạn nhân, tất cả những ngày quan trọng đều được khoanh tròn và ghi chú, ngày 29 đó lại trống không. Cho nên chiếc nhẫn này không phải là vật kỉ niệm.”
Taylor nghẹn lời nhìn trân trối.
Ngôn Tố lạnh nhạt liếc anh ta: “Ánh mắt tôi quá dài.”
Taylor phục hồi tinh thần, thấp đầu, giọng nói toát ra sự đau buồn vô tận: “Đúng vậy. Tôi yêu cô ấy, tôi rất yêu cô ấy. Trước đó chúng tôi rất tốt, cô ấy rất đơn thuần, đáng yêu lại thân thiện. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ yêu một người con gái như vậy. Nhưng tôi thật sự không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi.”
Ngón tay đan chéo của Ngôn Tố khẽ chạm mu bàn tay, vẻ mặt không thay đổi, tựa như đang nghe việc gì đó vô cùng nhàm chán.
Taylor càng nói càng buồn hơn: “Cô ấy không có tiền, gần đây lại có nhiều đồ có giá trị không rẻ như vậy, còn nói là do người đàn ông khác tặng. Có đôi khi cãi nhau, cô ấy trách tôi chỉ biết tặng hoa, tặng sô-cô-la, những thứ khiến cô ấy ngạc nhiên cho tới bây giờ đều không đáng tiền. Tôi chỉ cảm thấy những thứ kia đều là tiền của bố mẹ tôi, sử dụng chúng để thể hiện tình yêu thì rất không thuần khiết. Lần này tôi có được một khoản tiền lương thực tập đầu tiên liền mua cho chiếc nhẫn cho cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến tôi.”
Dù sao cũng là người quen biết, Chân Ái có chút cảm động.
Không ngờ lúc này đột nhiên Ngôn Tố thờ ơ nói một câu: “Rất tốt, sau khi anh kể xong một đống lời vô ích, chúng ta sẽ trực tiếp đi vào đề tài chính thảo luận tại sao anh giết cô ấy.”
Taylor kinh ngạc ngẩng đầu, suýt chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: “Tôi không có giết cô ấy! Sao tôi có thể giết cô ấy!”
Ngôn Tố mặt lạnh: “À, phải vậy không? Vậy tại sao anh phải tháo chiếc nhẫn mới đeo ra, sợ người khác phát hiện là một cặp với chiếc nhẫn trong bụng cô ấy?”
Taylor bị câu hỏi này công kích bất ngờ nên ngây người, Chân Ái cũng cảm thấy hình như bây giờ Ngôn Tố không đúng chỗ nào đó.
Taylor lắp bắp nửa ngày, cuối cùng kinh ngạc nói: “Bụng? Là ý gì?”
Ngôn Tố mang một vẻ hăm dọa hiếm thấy: “Pháp y tìm được trong dạ dày nạn nhân chiếc nhẫn anh tặng cô ấy. Mời anh giải thích một chút tại sao chiếc nhẫn kia bị cô ấy nuốt mà lại không thấy hộp nhẫn đâu? Tôi tin bồi thẩm đoàn sẽ vô cùng cảm thấy có hứng thú đối với vấn đề này.”
Vẻ mặt Taylor trắng bệch, nhanh miệng nói: “Tôi không giết cô ấy. Đúng. Ngày hôm đó tôi có ghé qua kí túc xá của cô ấy. Hẹn ăn tối mà cô ấy cũng không đến nên tôi liền đến tìm. Lần đến đầu tiên cô ấy không để ý tới tôi nên tôi lấy chiếc nhẫn để ở trên bàn rồi đi. Sau đó tôi không cam tâm, muốn đối mặt để nói rõ ràng với cô ấy nên mới lại quay lại. Nhưng mà…”
Môi anh ta kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt đều là nỗi sợ hãi,
“Lúc quay lại, đã thấy cô ấy… Tôi rất sợ, đang muốn báo cảnh sát lại nhìn thấy hộp nhẫn rơi ở cửa nhưng lại không thấy chiếc nhẫn đâu. Tôi sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi, cho nên liền nhặt lấy cái hộp rồi bỏ chạy.”
Trong phòng khách im lặng giống như đã chết, Chân Ái nhíu mày rất sâu. Cô bị động tham gia điều tra vụ án, bây giờ cô đã có thể tưởng tượng ra được bi kịch bỏ lỡ lúc đó. Sự thật kinh hoàng thê thảm như vậy, cô không biết anh ta phải chịu đựng thế nào.
Nhưng giọng nói của Ngôn Tố vô cùng sắc bén: “Tại sao anh cho rằng cô ấy không quan tâm đến anh?”
“Trước kia cô ấy chính là như vậy, giận tôi liền nhốt mình trong nhà tắm, dỗ thế nào cũng không thèm để ý.”
“Anh từng ngủ qua đêm trong kí túc xá của nạn nhân?”
“Phải.” Vẻ mặt Taylor ửng đỏ, “Cô ấy nói bạn cùng phòng không có ở đó, cho nên có đôi lúc…”
“Được rồi.” Ngôn Tố trực tiếp ngắt ngang, “Lúc trở lại lần thứ hai, ngoại trừ máu trên đất thì còn có vật gì khác không?”
“Vật gì?”
“Vật sáng lấp lánh.”
“Không có.”
“Không còn chuyện gì nữa, anh có thể đi được rồi.” Ngôn Tố trực tiếp đuổi người, đứng dậy lại nhớ tới một câu: “À, đúng rồi, tôi biết là anh không giết cô ấy.”
Taylor ngẩn ra: “Cái gì?”
“Anh không hề phù hợp, hơn nữa còn nói nhiều lời vô ích, trả lời một câu hỏi đều không tìm được trọng điểm, vòng vo tam quốc.” Ngôn Tố nhìn anh ta, “Quả nhiên hù anh một chút lại bớt việc.”
Taylor kinh ngạc vẻ mặt xám xịt, Chân Ái bất đắc dĩ đỡ trán.
Ngôn Tố còn rất không khách khí, mâu quang lãnh đạm, giọng nói hơi lạnh: “Xin lỗi, tôi không cho phép bất kì người nào làm việc không có hiệu quả lãng phí thời gian của tôi.”
Chân Ái rất muốn nhắc nhở là những lời này quá thẳng thắn rồi, nhưng cô cũng không nói gì mà im lặng đưa ly nước đến trước mặt Taylor, lại yên lặng nhìn Ngôn Tố.
Ngôn Tố phân tích, động tác đầu tiên của cô, đối với Taylor là khích lệ và trấn an; động tác thứ hai, đối với mình là kháng nghị và bất mãn. Anh ngưng mày suy nghĩ một chút, trong lòng có một chút khó chịu xa lạ.
Âu Văn đi tới, kéo cái ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Ngôn Tố không có động tĩnh, im lặng nằm. Một giây sau, cánh tay trái vốn đang đỡ trán nâng lên, lấy khuỷu tay làm tâm chuyển động tròn, xoay 120 độ chỉ vào Chân Ái.
Chân Ái cả kinh, nghi ngờ nhìn anh ta, cũng không biết anh ta đang thức hay là ngủ. Lại qua một giây, anh ta rầu rĩ mở miệng: “Bị hormone giống cái mà người này tiết ra làm phiền cả buổi tối.”
Trước đó Chân Ái không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bị nói trước mặt Âu Văn khiến khuôn mặt cô không khỏi nóng lên.
Nhưng rõ ràng Ngôn Tố nhìn vấn đề này từ góc độ sinh lý sinh vật, chưa phát hiện ra điều không ổn, còn không khỏi tiếc rẻ thở dài: “Tôi đã nói rồi, sinh vật giống cái sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng trong nhà tôi.”
Sau đó thu tay về, tiếp tục im lặng.
Âu Văn không hiểu gì cả, chỉ coi Ngôn Tố lại dở chứng kì quái, còn nhìn Chân Ái cười cười xin lỗi.
Chân Ái tỏ ý không có việc gì, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nghĩ thế nào cũng không ra liền vỗ vỗ Âu Văn, dùng khẩu hình miệng nói: “Tôi nghĩ, có phải đầu của anh ta…”
“Hãy tin tôi, đầu cậu ta tuyệt đối không hề thiếu gân.” Âu Văn không đợi Chân Ái nói xong đã đoán được ý của cô, chắc chắn bình thường anh ta cũng luôn nghi ngờ.
Chân Ái lấy làm thích thú: “Nhiều sao?”
“Đương nhiên!”
Cô rất hài lòng với kết quả này, tâm tình tốt hơn một chút.
Đột nhiên Ngôn Tố có động tĩnh. Đầu vẫn úp sấp nhưng tay trái lại cực kì chính xác tìm được vị trí dao phết bơ, khoét từ trong hộp ra một khối bơ lớn.
Chân Ái và Âu Văn cùng nghiêng đầu, chỉ thấy anh ta vẫn gục xuống bàn ngủ, nhưng con dao nhỏ trong tay lại tìm được chính xác miếng bánh mì, phết từng lớp bơ lên, đều đặn mỏng manh. Sau vài lần, từng tầng bơ màu vàng nhạt phủ lên miếng bánh mì trắng giống như từng tầng lá vàng.
Chân Ái nhìn thoáng qua miếng bánh mì phết bơ không đồng đều của mình, há miệng nói không nên lời. Sao có thể có người như vậy chứ? Việc to việc nhỏ gì vào tay anh ta thì toàn bộ đều trở thành nghệ thuật?
Sau khi ăn sáng xong, Ngôn Tố đi tản bộ theo thói quen, đột nhiên quay lại kêu Chân Ái đi cùng.
Chân Ái cảm thấy nhiệt độ buổi sáng trong núi quá thấp, hơn nữa lúc mới ngủ dậy rõ ràng bọn họ còn cãi nhau có chút không vui nên cô không muốn đi . Nhưng Ngôn Tố trực tiếp kêu Marie tìm cho cô đôi giày đi tuyết.
Marie rất nhanh cầm giày đến, còn vô cùng nhiệt tình nói: "Diz vely glean, warm like de sun. (Giày này rất sạch, ấm áp như ánh mặt trời.)”
Chân Ái ngẫm nghĩ với tính cách luôn luôn độc lai độc vãng của anh ta, bây giờ lại được chỉ đích danh đi tản bộ cùng nên chỉ xem là anh ta đang lấy lòng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Tuyết đọng trên núi vẫn chưa tan, trên ngọn cây màu bạc thỉnh thoảng lộ ra một cành cây khô héo, hoặc nhánh cây thường xanh màu xanh sẫm. Những giọt nắng vào buổi sáng mùa đông mỏng manh lại tẻ nhạt, trong không khí phủ một tầng sương như lụa mỏng, thỉnh thoảng chiếu ra những tia nắng như những hạt cát.
Hai người một trước một sau, không nói với nhau lời nào cùng đi bộ trong tuyết. Trong thế giới yên tĩnh không còn chút âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước chân sột soạt.
Bầu không khí núi rừng ngọt ngào thuần khiết giống như suối nước vừa tan, đi vào cơ thể giúp cho tinh thần sảng khoái, thoải mái. Mặc dù Chân Ái sợ lạnh, nhưng khi mắt cá chân ngập sâu trong tuyết đi lại khó khăn hơn mười mấy phút, cơ thể ấm áp giống như đang cầm túi chườm nóng.
Ngôn Tố đi khá nhanh, đi một lúc liền bỏ xa Chân Ái hơn mười mét, không thúc giục cũng không quay lại, cứ như vậy không hề báo trước mà dừng lại đợi cô.
Mỗi lần Chân Ái ngẩng đầu liền thấy bóng hình màu đen của anh trên nền tuyết trắng vô cùng rõ ràng, thu mình và yên tĩnh, giống như một gốc cây lặng lẽ.
Cô biết anh đang đợi cô nên không khỏi đi nhanh hơn, thở ra khí trắng như đang giương nanh múa vuốt. Nhưng lúc chỉ còn cách bốn năm bước thì anh lại sải chân, im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Đi rồi lại dừng, lúc nào cũng là như vậy.
Đi một vòng rồi trở về, kết thúc cuộc tản bộ theo cách thức im lặng như vậy.
Cho đến khi đến gần lâu đài, đột nhiên Ngôn Tố không có lý do hỏi một câu: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Lúc này Chân Ái mới ý thức được, nhiệt độ bên ngoài là âm độ nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, giống như hiểu cái gì đó.
Ngôn Tố nói: “Cách tốt nhất để tăng dương khí chính là rèn luyện, ví dụ như đi bộ vào buổi sáng, chạy bộ, bơi lội.”
Câu nói nhìn như vô nghĩa này khiến cho lòng Chân Ái dâng trào cảm giác ấm áp, tự nhiên liền nhớ tới đêm hôm đó anh ta quái lạ đem chuyện sợ lạnh đi làm “phân tích bệnh”.
Cô mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Anh ta lại không nói, vẻ mặt như cũ đi về trước.
Đi vòng qua cổng chính, ở đó có một chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu. Chân Ái cảm thấy rất quen, đây không phải xe của nhân chứng thứ nhất Sidney Taylor sao?
“Sao anh ta lại đến?”
Ngôn Tố nhếch khóe môi: “Tôi bảo Jasmine điều tra lịch sử mua hàng của chiếc nhẫn.”
Đi vào trong chỉ thấy Sidney Taylor đang ngồi chờ trong phòng khách, sắc mặt bình thường, rũ mắt suy nghĩ gì đó.
Ngôn Tố ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, cũng không mở lời trước mà ra hiệu bảo Marie rót nước, sau đó tự mình uống.
Kết quả là hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói lời nào.
Chân Ái ngồi một bên, thỉnh thoảng không tập trung suy nghĩ, quan sát liếc nhìn hai người này. Thực ra tuổi của Taylor và Ngôn Tố xấp xỉ nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Tố lạnh lùng kiêu ngạo, mặc dù không đến mức lạnh như núi băng nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác xa cách rất mãnh liệt. Trong ánh mắt đều là vẻ quả quyết và cơ trí, là loại đàn ông mà bạn muốn nhìn nhiều lần nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến gần.
Còn Taylor đẹp trai như ánh mặt trời, nụ cười ấm áp rực rỡ, cộng thêm việc là cầu thủ bóng rổ, đúng là người yêu lý tưởng trong trường.
Hai người đàn ông này cứ thế so xem ai bình tĩnh hơn, đương nhiên là Taylor thua: “Tôi mua cho cô ấy chiếc nhẫn kia thực ra là muốn làm hòa, xoay chuyển tâm ý của cô ấy.”
Ngôn Tố dựa vào ghế, cánh tay khoát lên lưng ghế, hai tay đan chéo một cách thản nhiên, nhàn rỗi mở lời: “Tôi biết.”
Taylor vô cùng kinh ngạc.
Ngôn Tố chậm rãi nói: “Chiếc nhẫn được mua vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án. Hôm đó không phải là ngày lễ, cũng không phải là sinh nhật của hai người các anh, càng không phải là ngày kỉ niệm.
Xin không cần dùng vẻ mặt kinh ngạc đó để nhìn tôi. Trên lịch của nạn nhân, tất cả những ngày quan trọng đều được khoanh tròn và ghi chú, ngày 29 đó lại trống không. Cho nên chiếc nhẫn này không phải là vật kỉ niệm.”
Taylor nghẹn lời nhìn trân trối.
Ngôn Tố lạnh nhạt liếc anh ta: “Ánh mắt tôi quá dài.”
Taylor phục hồi tinh thần, thấp đầu, giọng nói toát ra sự đau buồn vô tận: “Đúng vậy. Tôi yêu cô ấy, tôi rất yêu cô ấy. Trước đó chúng tôi rất tốt, cô ấy rất đơn thuần, đáng yêu lại thân thiện. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ yêu một người con gái như vậy. Nhưng tôi thật sự không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi.”
Ngón tay đan chéo của Ngôn Tố khẽ chạm mu bàn tay, vẻ mặt không thay đổi, tựa như đang nghe việc gì đó vô cùng nhàm chán.
Taylor càng nói càng buồn hơn: “Cô ấy không có tiền, gần đây lại có nhiều đồ có giá trị không rẻ như vậy, còn nói là do người đàn ông khác tặng. Có đôi khi cãi nhau, cô ấy trách tôi chỉ biết tặng hoa, tặng sô-cô-la, những thứ khiến cô ấy ngạc nhiên cho tới bây giờ đều không đáng tiền. Tôi chỉ cảm thấy những thứ kia đều là tiền của bố mẹ tôi, sử dụng chúng để thể hiện tình yêu thì rất không thuần khiết. Lần này tôi có được một khoản tiền lương thực tập đầu tiên liền mua cho chiếc nhẫn cho cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến tôi.”
Dù sao cũng là người quen biết, Chân Ái có chút cảm động.
Không ngờ lúc này đột nhiên Ngôn Tố thờ ơ nói một câu: “Rất tốt, sau khi anh kể xong một đống lời vô ích, chúng ta sẽ trực tiếp đi vào đề tài chính thảo luận tại sao anh giết cô ấy.”
Taylor kinh ngạc ngẩng đầu, suýt chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên: “Tôi không có giết cô ấy! Sao tôi có thể giết cô ấy!”
Ngôn Tố mặt lạnh: “À, phải vậy không? Vậy tại sao anh phải tháo chiếc nhẫn mới đeo ra, sợ người khác phát hiện là một cặp với chiếc nhẫn trong bụng cô ấy?”
Taylor bị câu hỏi này công kích bất ngờ nên ngây người, Chân Ái cũng cảm thấy hình như bây giờ Ngôn Tố không đúng chỗ nào đó.
Taylor lắp bắp nửa ngày, cuối cùng kinh ngạc nói: “Bụng? Là ý gì?”
Ngôn Tố mang một vẻ hăm dọa hiếm thấy: “Pháp y tìm được trong dạ dày nạn nhân chiếc nhẫn anh tặng cô ấy. Mời anh giải thích một chút tại sao chiếc nhẫn kia bị cô ấy nuốt mà lại không thấy hộp nhẫn đâu? Tôi tin bồi thẩm đoàn sẽ vô cùng cảm thấy có hứng thú đối với vấn đề này.”
Vẻ mặt Taylor trắng bệch, nhanh miệng nói: “Tôi không giết cô ấy. Đúng. Ngày hôm đó tôi có ghé qua kí túc xá của cô ấy. Hẹn ăn tối mà cô ấy cũng không đến nên tôi liền đến tìm. Lần đến đầu tiên cô ấy không để ý tới tôi nên tôi lấy chiếc nhẫn để ở trên bàn rồi đi. Sau đó tôi không cam tâm, muốn đối mặt để nói rõ ràng với cô ấy nên mới lại quay lại. Nhưng mà…”
Môi anh ta kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt đều là nỗi sợ hãi,
“Lúc quay lại, đã thấy cô ấy… Tôi rất sợ, đang muốn báo cảnh sát lại nhìn thấy hộp nhẫn rơi ở cửa nhưng lại không thấy chiếc nhẫn đâu. Tôi sợ cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi, cho nên liền nhặt lấy cái hộp rồi bỏ chạy.”
Trong phòng khách im lặng giống như đã chết, Chân Ái nhíu mày rất sâu. Cô bị động tham gia điều tra vụ án, bây giờ cô đã có thể tưởng tượng ra được bi kịch bỏ lỡ lúc đó. Sự thật kinh hoàng thê thảm như vậy, cô không biết anh ta phải chịu đựng thế nào.
Nhưng giọng nói của Ngôn Tố vô cùng sắc bén: “Tại sao anh cho rằng cô ấy không quan tâm đến anh?”
“Trước kia cô ấy chính là như vậy, giận tôi liền nhốt mình trong nhà tắm, dỗ thế nào cũng không thèm để ý.”
“Anh từng ngủ qua đêm trong kí túc xá của nạn nhân?”
“Phải.” Vẻ mặt Taylor ửng đỏ, “Cô ấy nói bạn cùng phòng không có ở đó, cho nên có đôi lúc…”
“Được rồi.” Ngôn Tố trực tiếp ngắt ngang, “Lúc trở lại lần thứ hai, ngoại trừ máu trên đất thì còn có vật gì khác không?”
“Vật gì?”
“Vật sáng lấp lánh.”
“Không có.”
“Không còn chuyện gì nữa, anh có thể đi được rồi.” Ngôn Tố trực tiếp đuổi người, đứng dậy lại nhớ tới một câu: “À, đúng rồi, tôi biết là anh không giết cô ấy.”
Taylor ngẩn ra: “Cái gì?”
“Anh không hề phù hợp, hơn nữa còn nói nhiều lời vô ích, trả lời một câu hỏi đều không tìm được trọng điểm, vòng vo tam quốc.” Ngôn Tố nhìn anh ta, “Quả nhiên hù anh một chút lại bớt việc.”
Taylor kinh ngạc vẻ mặt xám xịt, Chân Ái bất đắc dĩ đỡ trán.
Ngôn Tố còn rất không khách khí, mâu quang lãnh đạm, giọng nói hơi lạnh: “Xin lỗi, tôi không cho phép bất kì người nào làm việc không có hiệu quả lãng phí thời gian của tôi.”
Chân Ái rất muốn nhắc nhở là những lời này quá thẳng thắn rồi, nhưng cô cũng không nói gì mà im lặng đưa ly nước đến trước mặt Taylor, lại yên lặng nhìn Ngôn Tố.
Ngôn Tố phân tích, động tác đầu tiên của cô, đối với Taylor là khích lệ và trấn an; động tác thứ hai, đối với mình là kháng nghị và bất mãn. Anh ngưng mày suy nghĩ một chút, trong lòng có một chút khó chịu xa lạ.
Bình luận facebook