-
Chương 21
Một số gian hàng gần bậc thềm đá của dãy phòng học bị nổ tứ tung, ngọn lửa vần vũ, khói bay dầy đặc.
Trên thềm đá máu chảy thành sông.
Những người trẻ tuổi bị thương và phần cơ thể bị nổ tung rơi lộn xộn trên mặt đất. Người không bị thương thì khóc lóc, bịt lỗ tai, báo cảnh sát, lại có nhiều người giúp những người bị thương cầm máu chặn vết thương.
Vốn là một sân trường xinh đẹp trong nháy mắt biến thành địa ngục trần gian.
Trong không khí đều là mùi máu tanh nồng nặc và mùi khói thuốc nổ khiến cho người ta không thể mở mắt.
Đầu óc Ngôn Tố bị sóng xung kích của vụ nổ chấn động vang lên ong ong, hồn bay phách lạc quay về, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Chân Ái, Chân Ái, tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng, quần jean. Chân Ái.
Thấy rồi!
Anh lập tức chạy tới.
Chân Ái quỳ trên người một nữ sinh bị thương, hai chân đè lên bắp đùi bị gãy đang ứa máu của cô ấy. Đó chính là cô gái hoạt bát đã ngắt lời Ngôn Tố trong buổi diễn thuyết.
Dây cột tóc của Chân Ái bị vật sắc bén cắt đứt, toàn bộ tóc đều xõa ra, dính đầy bụi bặm và máu rũ xuống lộn xộn. Hai tay cô gắt gao nhấn lấy phần bụng bị nứt ra của cô gái kia, máu đỏ thẫm tràn ra như suối nước..
Cô nói chuyện cùng cô ấy: “Này, hãy nói cho tôi biết cô tên là gì?”
Đầu của nữ sinh đầy máu, ánh mắt sợ hãi: “Angel.”
Ngôn Tố nhanh chóng nhìn lướt qua người Chân Ái, không bị thương. Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhưng lúc nghe thấy Chân Ái nói liền sững người lại.
Anh chưa từng nghĩ giọng nói của cô sẽ dịu dàng đồng thời lại tràn đầy sức mạnh như thế:
“Này, Angel, hãy tin tôi, cô sẽ không sao đâu, được không?”
Angel nằm trên mặt đất, dưới sự đau đớn mãnh liệt nhưng lại không thể cảm nhận được bất kì khổ sở nào, hai mắt to tròn trong veo nhưng tối tăm: “Được.” Nói xong liền muốn nhắm mắt.
Chân Ái vội vàng gọi cô: “Angel, không được ngủ, nói chuyện với tôi! Nói.. nói… cô có bạn trai chưa?”
Angel mở mắt, mệt mỏi khó khăn mỉm cười: “Chưa có, nhưng… có người thích rồi!”
“Xe cấp cứu sắp đến rồi. Chờ cô khỏe lại thì hãy bày tỏ với anh ta được không?”
Chân Ái nói đến đây, trong lòng đau đớn như bị ai cứa vào.
Cô ra sức nhấn vào chỗ hở trên bụng cô ấy, nhưng huyết tương sền sệt đang tràn ra giữa các ngón tay. Cô biết rất rõ, mạng sống của cô gái này đang trôi đi từng chút một trong tay cô.
Vẻ mặt Angel đờ đẫn, trong nháy mắt bỗng cau mày thật chặt: “Tôi cảm giác được rồi.”
“Cảm giác được gì?”
“Đau! Đau!” Cô cắn răng một cái, từng giọt từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, bi thương và bất lực khóc nức nở, “Ông trời ơi, là ai? Tại sao phải làm như vậy?”
Chân Ái cũng rất muốn biết, tại sao mọi người luôn muốn tổn thương đồng loại của mình!
Nhưng bây giờ việc khẩn cấp nhất là tình trạng vết thương của Angel, cảm xúc kích động sẽ chỉ làm máu chảy nhanh hơn. Cô đang muốn trấn an cô ấy, nhưng Angel bình tĩnh lại, giọt nước mắt dập dờn trong mắt: “Cầu xin cô, hãy giúp tôi.”
“Angel, cô muốn tôi giúp gì cho cô, tôi sẽ giúp cô.”
Nước mắt của cô gái giống như con sông bị vỡ đê: “Please! Please tell my mom, I am so sorry for being impossible, and I love her so much. (Xin cô, nói lại với mẹ tôi, tôi rất không hiểu chuyện. Rất xin lỗi, tôi yêu bà ấy. Rất yêu bà ấy.)”
Cô đau đớn lắc đầu liên tục: “God please, help my mom. (Ông trời ơi, xin ông phù hộ ẹ tôi)”
“Cô sẽ không sao đâu, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi.” Chân Ái không khỏi đau đến như bị khoét tim, vội vàng nhìn về ánh đèn xe lóe lên phía xa, “Cô nghe…”
Nhưng cúi đầu xuống, Angel đã nhắm mắt, máu trong lòng bàn tay cô cũng từ từ ngừng lại…
Sau khi Ngôn Tố chụp được mấy trăm tấm hình, trở lại bên cạnh Chân Ái thì Angel sớm đã chết rồi, nhưng Chân Ái vẫn duy trì tư thế ngồi như thế, hai tay đầy máu nhấn bụng của cô, cúi đầu rất thấp.
Anh đang muốn đi tới kéo cô đứng dậy, nhưng lại thấy vài giọt nước mắt trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh liền dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Anh vốn cho rằng người con gái có vẻ ngoài hời hợt lạnh nhạt, nội tâm cứng rắn, hờ hững sẽ không khóc, huống hồ là với một người xa lạ.
Bóng dáng quỳ gối của Chân Ái giống như một bức tượng, không động đậy, im lặng không một tiếng động.
Ngôn Tố nhìn xuống cô, không tự chủ nắm chặt tay, trong lòng chợt dâng lên một sự căm phẫn trước nay chưa từng có.
Anh hận không thể đem cái tên đánh bom kia…
Ý nghĩ này bỗng khiến anh sững sờ, không rõ tâm trạng bất ngờ thay đổi này là gì.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời chạy đến. Cho đến khi nhân viên y tế tới kiểm tra tình hình của Angel, Chân Ái mới nhanh chóng đứng lên, trong đôi mắt không hề có nước mắt, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ngôn Tố khẳng định, anh đã thấy nước mắt của cô, vừa lặng lẽ vừa chịu đựng, bi thương nhưng lại im lặng.
Cô đứng lên, anh mới nhìn thấy trên ngực và bụng cô có vết máu lớn, kinh ngạc: “Cô…”
“Không phải máu của tôi.” Cô ngắt lời, tốc độ nhanh hiếm thấy.
Ngôn Tố không nói, lẳng lặng nhìn cô.
Chân Ái đang cúi đầu ở trước mặt, mái tóc đen rối tung làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, sạch sẽ không hề có một chút cảm xúc. Ngay cả lông mi cũng im lặng rũ xuống, không hề run rẩy.
Anh biết cô vui buồn, giận dữ đều không thể hiện ra, nhưng kì thực trong lòng rất đau khổ.
Một lúc sau, anh giơ tay lên, một cái, hai cái vỗ vai cô.
Chân Ái từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt đen trắng rõ ràng bình tĩnh nhìn anh, có chút mềm yếu.
Anh thu lại ánh mắt, sắc mặt âm u hiếm thấy: “Tôi đảm bảo với cô, nhất định sẽ lập tức bắt được tên khốn kia!” Giọng nói lúc này cũng là vẻ lạnh lẽo hung ác chưa từng có.
Chân Ái không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, lại nghe anh ta lạnh như băng nói: “Tôi đảm bảo với cô, sẽ không để cho hắn có cơ hội gây án lần thứ hai!”
Chân Ái sửng sốt.
Nói như vậy, vụ đánh bom thế này, có lần đầu tiên thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành một chuỗi liên hoàn. Nhưng không có chút manh mối nào thì có thể bắt được hung thủ không?
Nhưng nghĩ lại một chút, anh ta là Ngôn Tố mà.
Cô cố sức gật đầu, trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm: “Ừ, tôi tin anh!”
Khuôn mặt như đóng băng của Ngôn Tố hơi thả lỏng, nhưng lại lạnh xuống rất nhanh.
Đồng thời, một số cảnh sát của cục cảnh sát thành phố tới.
Dẫn đầu là cảnh sát Blake. Ông ấy và Ngôn Tố đã từng hợp tác nên không cần phải giới thiệu và chào hỏi.
Blake nói với mấy chuyên gia thuốc nổ bên cạnh: “Các anh làm nhanh một chút.”
“Tôi đã nhìn qua trước khi các ông tới.” Ngôn Tố lạnh lùng, “Chất nổ được nhồi vào ống thép, thành phần chủ yếu là ammonium sulfate, potassium chloride và bọt nhôm. Từ mức độ công phá vừa rồi có thể thấy hợp chất được phối vô cùng chính xác. Kíp nổ nối liền với ống thủy ngân uốn cong, chỉ cần thiết bị nghiêng sẽ phát nổ ngay lập tức.”
Các cảnh sát đều kinh ngạc đến ngây người. Một chuyên gia đứng cách đó không xa ngẩng đầu, nói chen vào: “Ừ, anh ta nói đều đúng.”
“Còn về phần thiết bị nổ như thế nào,” Ngôn Tố chỉ đèn đường đối diện, “Ở đó có máy theo dõi. Mặc dù tôi đoán có người đặt thiết bị trên thềm đá, chờ có người không biết đi tới không cẩn thận đá ngã, nhưng xem từ máy theo dõi vẫn chắc chắn hơn.”
Lời còn chưa dứt, cảnh sát nghe điện thoại bên cạnh đi tới: “Phòng điều khiển bên kia thấy, thực sự có người đặt bom trên bậc thềm, sau đó bị đám đông đá ngã. Nhưng chỗ người không rõ lai lịch kia đặt vừa vặn là góc chết, chỉ thấy được bàn tay, không nhìn thấy người.”
Anh ta đều nói đúng!
Cảnh sát Blake hoảng hồn, nói: “Còn manh mối nào khác không?”
Ngôn Tố: “Kêu người của ông đến đây. Tôi không muốn lãng phí thời gian tái diễn lần thứ hai.”
Blake rất nhanh kêu mọi người tới.
Chân Ái thấy cảnh sát vây quanh Ngôn Tố, muốn lui ra ngoài.
Ngôn Tố liền liếc thấy động tác của cô.
Anh lùi một bước dài lập tức chặn đường Chân Ái, không đợi cô phản ứng liền nắm lấy tay cô, mặt lạnh ra lệnh: “Ngoan ngoãn không được nhúc nhích. Không cho phép đi đâu cả!”
Chân Ái bị hù một cái, lại cảm giác được ánh mắt của cảnh sát xung quanh khiến cô xấu hổ. Cô theo bản năng muốn giãy ra, nhưng anh ta lại như dùng sức, gắt gao nắm chặt lấy cô. Cuối cùng cô không lay chuyển được anh ta, cúi đầu trốn phía sau, để mặc cho anh ta nắm chặt tay.
Thực ra Ngôn Tố lo lắng không nhìn thấy cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới kéo cô lại. Nhưng cái nắm tay thật chặt này, anh rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay và một đoạn cổ tay cô mềm mại trơn nhẵn không hợp lý, giống như đang cầm mỡ đặc.
Anh để suy nghĩ trống rỗng vài giây mới phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nói:
“Người không rõ lai lịch là nam giới, tuổi từ 23 đến 35, rất không hòa đồng, có tiền sử phạm tội hoặc quản chế thanh thiếu niên, ví dụ như đánh nhau ẩu đả, nhưng có khả năng nhất là cố ý phá hoại của công.
Hắn từng bị thương, không có tính chống đối, rất lặng lẽ thận trọng, người làm việc chung hằng ngày luôn luôn quên sự tồn tại hoặc xem thường năng lực của hắn. Từ kĩ thuật hàn nối và thiết kế chốt mở bom cho thấy, hắn hành động và làm việc vô cùng có trật tự, chủ nghĩa hoàn mỹ. Hắn rất thông minh, IQ từ 150 trở lên.
Hắn không có chức danh hay chức vụ khiến người khác chú ý. Nhiều lần gặp khó khăn trong học tập, thăng chức hay nghiên cứu, rất có thể là nghiên cứu sinh hoặc trợ lý giảng dạy của giáo sư, không hài lòng với quy định đánh giá trong trường.
Môn học đại khái theo hướng các ngành chức năng, nhiều thời gian rảnh.”
Ngôn Tố vừa nói thật nhanh vừa điều khiển điện thoại di động. Điện thoại của cảnh sát Blake rất nhanh vang lên, là hình ảnh Ngôn Tố gửi tới:
“Trước khi các ông tới thì tôi đã chụp tất cả những người chứng kiến, người báo cảnh sát và người trợ giúp ở xung quanh. Người không rõ lai lịch sẽ ở trong những tấm hình này. Các ông có thể bắt đầu điều tra để bắt người rồi.”
Blake nuốt cổ họng một cái. Ông chỉ hỏi có manh mối gì không, mà lại nhận được câu trả lời là… phá án rồi?
Tất cả cảnh sát còn lại cũng giống như bị mất hồn nhìn anh ta chằm chằm, yên lặng như tờ.
Ngôn Tố thấy mọi người không có động tĩnh, lông mày anh tuấn khẽ nhếch lên: “Ồ, thì ra vụ nổ này chỉ là diễn tập.”
Có cảnh sát không hiểu: “Có ý gì?”
Ngôn Tố mặt lạnh: “Ý là tốc độ phản ứng của các anh chậm khiến người ta thấy kinh ngạc, thực sự xứng đáng với tiền thuế của người dân nuôi dưỡng các anh!”
Chân Ái cúi đầu. Ách, sự châm chọc của anh ta đối với tốc độ phản ứng đã từ một mình cô tăng lên toàn xã hội rồi.
Mọi người như tỉnh từ trong mộng, đang muốn hành động thì Ngôn Tố lại gọi họ lại: “Chờ một chút. Những điều tôi nói đều là suy đoán ban đầu, chỉ dựa vào hiện trường để phán đoán khả năng lớn nhất. Vì vậy tôi giữ lại một hai khả năng sai lầm.”
Chân Ái đứng sau lưng anh, nghe xong câu này liền kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng khoe khoang trong gió. Lúc nãy anh ta nói thật cẩn thận và dè dặt, không giống như vẻ tự phụ trước sau như một.
Bóng lưng của anh cao lớn và vững vàng: “Bình thường tôi sẽ không kết luận nhanh như thế, nhưng xét thấy tính tổn thương nghiêm trọng của vụ nổ, chúng ta nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.”
Blake nghe được ý này, khẩn trương: “Anh muốn nói?”
“Một ngày hoặc trong vòng mấy tiếng nữa sẽ còn có thể có một vụ nổ khác.” Ngôn Tố nhìn xung quanh một chút, chợt mỉm cười một cách kì lạ, giọng nói khinh miệt và chế nhạo, “Xe cảnh sát, xe cấp cứu, cái chết, sự đau đớn, tất cả mọi người đều đang thống khổ. Cuối cùng hắn ta cũng đã được coi trọng, tất nhiên phải phát huy đến tận cùng.”
Anh dừng một chút, lại bình tĩnh nói, “Tôi đã vẽ một hình ảnh mơ hồ cho hắn. Trách nhiệm quan trọng còn lại giao cho các anh.” Dứt lời, hơi gật đầu.
Mức độ không lớn nhưng chứa đầy sự phó thác và tín nhiệm.
Chân Ái lại sửng sốt. Cô chợt phát hiện ra, chính cái cúi đầu này khiến cho cô thấy được một sức hấp dẫn khác, không liên quan đến sự thông minh mà chỉ liên quan đến tính cách.
Cảnh sát Blake ngẩn ra, cũng nặng nề gật đầu: “Hãy giao cho chúng tôi!”
Các cảnh sát lập tức hành động.
Trên thềm đá máu chảy thành sông.
Những người trẻ tuổi bị thương và phần cơ thể bị nổ tung rơi lộn xộn trên mặt đất. Người không bị thương thì khóc lóc, bịt lỗ tai, báo cảnh sát, lại có nhiều người giúp những người bị thương cầm máu chặn vết thương.
Vốn là một sân trường xinh đẹp trong nháy mắt biến thành địa ngục trần gian.
Trong không khí đều là mùi máu tanh nồng nặc và mùi khói thuốc nổ khiến cho người ta không thể mở mắt.
Đầu óc Ngôn Tố bị sóng xung kích của vụ nổ chấn động vang lên ong ong, hồn bay phách lạc quay về, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Chân Ái, Chân Ái, tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng, quần jean. Chân Ái.
Thấy rồi!
Anh lập tức chạy tới.
Chân Ái quỳ trên người một nữ sinh bị thương, hai chân đè lên bắp đùi bị gãy đang ứa máu của cô ấy. Đó chính là cô gái hoạt bát đã ngắt lời Ngôn Tố trong buổi diễn thuyết.
Dây cột tóc của Chân Ái bị vật sắc bén cắt đứt, toàn bộ tóc đều xõa ra, dính đầy bụi bặm và máu rũ xuống lộn xộn. Hai tay cô gắt gao nhấn lấy phần bụng bị nứt ra của cô gái kia, máu đỏ thẫm tràn ra như suối nước..
Cô nói chuyện cùng cô ấy: “Này, hãy nói cho tôi biết cô tên là gì?”
Đầu của nữ sinh đầy máu, ánh mắt sợ hãi: “Angel.”
Ngôn Tố nhanh chóng nhìn lướt qua người Chân Ái, không bị thương. Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhưng lúc nghe thấy Chân Ái nói liền sững người lại.
Anh chưa từng nghĩ giọng nói của cô sẽ dịu dàng đồng thời lại tràn đầy sức mạnh như thế:
“Này, Angel, hãy tin tôi, cô sẽ không sao đâu, được không?”
Angel nằm trên mặt đất, dưới sự đau đớn mãnh liệt nhưng lại không thể cảm nhận được bất kì khổ sở nào, hai mắt to tròn trong veo nhưng tối tăm: “Được.” Nói xong liền muốn nhắm mắt.
Chân Ái vội vàng gọi cô: “Angel, không được ngủ, nói chuyện với tôi! Nói.. nói… cô có bạn trai chưa?”
Angel mở mắt, mệt mỏi khó khăn mỉm cười: “Chưa có, nhưng… có người thích rồi!”
“Xe cấp cứu sắp đến rồi. Chờ cô khỏe lại thì hãy bày tỏ với anh ta được không?”
Chân Ái nói đến đây, trong lòng đau đớn như bị ai cứa vào.
Cô ra sức nhấn vào chỗ hở trên bụng cô ấy, nhưng huyết tương sền sệt đang tràn ra giữa các ngón tay. Cô biết rất rõ, mạng sống của cô gái này đang trôi đi từng chút một trong tay cô.
Vẻ mặt Angel đờ đẫn, trong nháy mắt bỗng cau mày thật chặt: “Tôi cảm giác được rồi.”
“Cảm giác được gì?”
“Đau! Đau!” Cô cắn răng một cái, từng giọt từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, bi thương và bất lực khóc nức nở, “Ông trời ơi, là ai? Tại sao phải làm như vậy?”
Chân Ái cũng rất muốn biết, tại sao mọi người luôn muốn tổn thương đồng loại của mình!
Nhưng bây giờ việc khẩn cấp nhất là tình trạng vết thương của Angel, cảm xúc kích động sẽ chỉ làm máu chảy nhanh hơn. Cô đang muốn trấn an cô ấy, nhưng Angel bình tĩnh lại, giọt nước mắt dập dờn trong mắt: “Cầu xin cô, hãy giúp tôi.”
“Angel, cô muốn tôi giúp gì cho cô, tôi sẽ giúp cô.”
Nước mắt của cô gái giống như con sông bị vỡ đê: “Please! Please tell my mom, I am so sorry for being impossible, and I love her so much. (Xin cô, nói lại với mẹ tôi, tôi rất không hiểu chuyện. Rất xin lỗi, tôi yêu bà ấy. Rất yêu bà ấy.)”
Cô đau đớn lắc đầu liên tục: “God please, help my mom. (Ông trời ơi, xin ông phù hộ ẹ tôi)”
“Cô sẽ không sao đâu, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi.” Chân Ái không khỏi đau đến như bị khoét tim, vội vàng nhìn về ánh đèn xe lóe lên phía xa, “Cô nghe…”
Nhưng cúi đầu xuống, Angel đã nhắm mắt, máu trong lòng bàn tay cô cũng từ từ ngừng lại…
Sau khi Ngôn Tố chụp được mấy trăm tấm hình, trở lại bên cạnh Chân Ái thì Angel sớm đã chết rồi, nhưng Chân Ái vẫn duy trì tư thế ngồi như thế, hai tay đầy máu nhấn bụng của cô, cúi đầu rất thấp.
Anh đang muốn đi tới kéo cô đứng dậy, nhưng lại thấy vài giọt nước mắt trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Anh liền dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Anh vốn cho rằng người con gái có vẻ ngoài hời hợt lạnh nhạt, nội tâm cứng rắn, hờ hững sẽ không khóc, huống hồ là với một người xa lạ.
Bóng dáng quỳ gối của Chân Ái giống như một bức tượng, không động đậy, im lặng không một tiếng động.
Ngôn Tố nhìn xuống cô, không tự chủ nắm chặt tay, trong lòng chợt dâng lên một sự căm phẫn trước nay chưa từng có.
Anh hận không thể đem cái tên đánh bom kia…
Ý nghĩ này bỗng khiến anh sững sờ, không rõ tâm trạng bất ngờ thay đổi này là gì.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát đồng thời chạy đến. Cho đến khi nhân viên y tế tới kiểm tra tình hình của Angel, Chân Ái mới nhanh chóng đứng lên, trong đôi mắt không hề có nước mắt, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ngôn Tố khẳng định, anh đã thấy nước mắt của cô, vừa lặng lẽ vừa chịu đựng, bi thương nhưng lại im lặng.
Cô đứng lên, anh mới nhìn thấy trên ngực và bụng cô có vết máu lớn, kinh ngạc: “Cô…”
“Không phải máu của tôi.” Cô ngắt lời, tốc độ nhanh hiếm thấy.
Ngôn Tố không nói, lẳng lặng nhìn cô.
Chân Ái đang cúi đầu ở trước mặt, mái tóc đen rối tung làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, sạch sẽ không hề có một chút cảm xúc. Ngay cả lông mi cũng im lặng rũ xuống, không hề run rẩy.
Anh biết cô vui buồn, giận dữ đều không thể hiện ra, nhưng kì thực trong lòng rất đau khổ.
Một lúc sau, anh giơ tay lên, một cái, hai cái vỗ vai cô.
Chân Ái từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt đen trắng rõ ràng bình tĩnh nhìn anh, có chút mềm yếu.
Anh thu lại ánh mắt, sắc mặt âm u hiếm thấy: “Tôi đảm bảo với cô, nhất định sẽ lập tức bắt được tên khốn kia!” Giọng nói lúc này cũng là vẻ lạnh lẽo hung ác chưa từng có.
Chân Ái không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, lại nghe anh ta lạnh như băng nói: “Tôi đảm bảo với cô, sẽ không để cho hắn có cơ hội gây án lần thứ hai!”
Chân Ái sửng sốt.
Nói như vậy, vụ đánh bom thế này, có lần đầu tiên thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành một chuỗi liên hoàn. Nhưng không có chút manh mối nào thì có thể bắt được hung thủ không?
Nhưng nghĩ lại một chút, anh ta là Ngôn Tố mà.
Cô cố sức gật đầu, trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm: “Ừ, tôi tin anh!”
Khuôn mặt như đóng băng của Ngôn Tố hơi thả lỏng, nhưng lại lạnh xuống rất nhanh.
Đồng thời, một số cảnh sát của cục cảnh sát thành phố tới.
Dẫn đầu là cảnh sát Blake. Ông ấy và Ngôn Tố đã từng hợp tác nên không cần phải giới thiệu và chào hỏi.
Blake nói với mấy chuyên gia thuốc nổ bên cạnh: “Các anh làm nhanh một chút.”
“Tôi đã nhìn qua trước khi các ông tới.” Ngôn Tố lạnh lùng, “Chất nổ được nhồi vào ống thép, thành phần chủ yếu là ammonium sulfate, potassium chloride và bọt nhôm. Từ mức độ công phá vừa rồi có thể thấy hợp chất được phối vô cùng chính xác. Kíp nổ nối liền với ống thủy ngân uốn cong, chỉ cần thiết bị nghiêng sẽ phát nổ ngay lập tức.”
Các cảnh sát đều kinh ngạc đến ngây người. Một chuyên gia đứng cách đó không xa ngẩng đầu, nói chen vào: “Ừ, anh ta nói đều đúng.”
“Còn về phần thiết bị nổ như thế nào,” Ngôn Tố chỉ đèn đường đối diện, “Ở đó có máy theo dõi. Mặc dù tôi đoán có người đặt thiết bị trên thềm đá, chờ có người không biết đi tới không cẩn thận đá ngã, nhưng xem từ máy theo dõi vẫn chắc chắn hơn.”
Lời còn chưa dứt, cảnh sát nghe điện thoại bên cạnh đi tới: “Phòng điều khiển bên kia thấy, thực sự có người đặt bom trên bậc thềm, sau đó bị đám đông đá ngã. Nhưng chỗ người không rõ lai lịch kia đặt vừa vặn là góc chết, chỉ thấy được bàn tay, không nhìn thấy người.”
Anh ta đều nói đúng!
Cảnh sát Blake hoảng hồn, nói: “Còn manh mối nào khác không?”
Ngôn Tố: “Kêu người của ông đến đây. Tôi không muốn lãng phí thời gian tái diễn lần thứ hai.”
Blake rất nhanh kêu mọi người tới.
Chân Ái thấy cảnh sát vây quanh Ngôn Tố, muốn lui ra ngoài.
Ngôn Tố liền liếc thấy động tác của cô.
Anh lùi một bước dài lập tức chặn đường Chân Ái, không đợi cô phản ứng liền nắm lấy tay cô, mặt lạnh ra lệnh: “Ngoan ngoãn không được nhúc nhích. Không cho phép đi đâu cả!”
Chân Ái bị hù một cái, lại cảm giác được ánh mắt của cảnh sát xung quanh khiến cô xấu hổ. Cô theo bản năng muốn giãy ra, nhưng anh ta lại như dùng sức, gắt gao nắm chặt lấy cô. Cuối cùng cô không lay chuyển được anh ta, cúi đầu trốn phía sau, để mặc cho anh ta nắm chặt tay.
Thực ra Ngôn Tố lo lắng không nhìn thấy cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới kéo cô lại. Nhưng cái nắm tay thật chặt này, anh rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay và một đoạn cổ tay cô mềm mại trơn nhẵn không hợp lý, giống như đang cầm mỡ đặc.
Anh để suy nghĩ trống rỗng vài giây mới phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nói:
“Người không rõ lai lịch là nam giới, tuổi từ 23 đến 35, rất không hòa đồng, có tiền sử phạm tội hoặc quản chế thanh thiếu niên, ví dụ như đánh nhau ẩu đả, nhưng có khả năng nhất là cố ý phá hoại của công.
Hắn từng bị thương, không có tính chống đối, rất lặng lẽ thận trọng, người làm việc chung hằng ngày luôn luôn quên sự tồn tại hoặc xem thường năng lực của hắn. Từ kĩ thuật hàn nối và thiết kế chốt mở bom cho thấy, hắn hành động và làm việc vô cùng có trật tự, chủ nghĩa hoàn mỹ. Hắn rất thông minh, IQ từ 150 trở lên.
Hắn không có chức danh hay chức vụ khiến người khác chú ý. Nhiều lần gặp khó khăn trong học tập, thăng chức hay nghiên cứu, rất có thể là nghiên cứu sinh hoặc trợ lý giảng dạy của giáo sư, không hài lòng với quy định đánh giá trong trường.
Môn học đại khái theo hướng các ngành chức năng, nhiều thời gian rảnh.”
Ngôn Tố vừa nói thật nhanh vừa điều khiển điện thoại di động. Điện thoại của cảnh sát Blake rất nhanh vang lên, là hình ảnh Ngôn Tố gửi tới:
“Trước khi các ông tới thì tôi đã chụp tất cả những người chứng kiến, người báo cảnh sát và người trợ giúp ở xung quanh. Người không rõ lai lịch sẽ ở trong những tấm hình này. Các ông có thể bắt đầu điều tra để bắt người rồi.”
Blake nuốt cổ họng một cái. Ông chỉ hỏi có manh mối gì không, mà lại nhận được câu trả lời là… phá án rồi?
Tất cả cảnh sát còn lại cũng giống như bị mất hồn nhìn anh ta chằm chằm, yên lặng như tờ.
Ngôn Tố thấy mọi người không có động tĩnh, lông mày anh tuấn khẽ nhếch lên: “Ồ, thì ra vụ nổ này chỉ là diễn tập.”
Có cảnh sát không hiểu: “Có ý gì?”
Ngôn Tố mặt lạnh: “Ý là tốc độ phản ứng của các anh chậm khiến người ta thấy kinh ngạc, thực sự xứng đáng với tiền thuế của người dân nuôi dưỡng các anh!”
Chân Ái cúi đầu. Ách, sự châm chọc của anh ta đối với tốc độ phản ứng đã từ một mình cô tăng lên toàn xã hội rồi.
Mọi người như tỉnh từ trong mộng, đang muốn hành động thì Ngôn Tố lại gọi họ lại: “Chờ một chút. Những điều tôi nói đều là suy đoán ban đầu, chỉ dựa vào hiện trường để phán đoán khả năng lớn nhất. Vì vậy tôi giữ lại một hai khả năng sai lầm.”
Chân Ái đứng sau lưng anh, nghe xong câu này liền kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng khoe khoang trong gió. Lúc nãy anh ta nói thật cẩn thận và dè dặt, không giống như vẻ tự phụ trước sau như một.
Bóng lưng của anh cao lớn và vững vàng: “Bình thường tôi sẽ không kết luận nhanh như thế, nhưng xét thấy tính tổn thương nghiêm trọng của vụ nổ, chúng ta nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.”
Blake nghe được ý này, khẩn trương: “Anh muốn nói?”
“Một ngày hoặc trong vòng mấy tiếng nữa sẽ còn có thể có một vụ nổ khác.” Ngôn Tố nhìn xung quanh một chút, chợt mỉm cười một cách kì lạ, giọng nói khinh miệt và chế nhạo, “Xe cảnh sát, xe cấp cứu, cái chết, sự đau đớn, tất cả mọi người đều đang thống khổ. Cuối cùng hắn ta cũng đã được coi trọng, tất nhiên phải phát huy đến tận cùng.”
Anh dừng một chút, lại bình tĩnh nói, “Tôi đã vẽ một hình ảnh mơ hồ cho hắn. Trách nhiệm quan trọng còn lại giao cho các anh.” Dứt lời, hơi gật đầu.
Mức độ không lớn nhưng chứa đầy sự phó thác và tín nhiệm.
Chân Ái lại sửng sốt. Cô chợt phát hiện ra, chính cái cúi đầu này khiến cho cô thấy được một sức hấp dẫn khác, không liên quan đến sự thông minh mà chỉ liên quan đến tính cách.
Cảnh sát Blake ngẩn ra, cũng nặng nề gật đầu: “Hãy giao cho chúng tôi!”
Các cảnh sát lập tức hành động.
Bình luận facebook