-
Chương 36
Chân Ái khó được ngủ một cách yên ổn, một đêm không nằm mơ. Tác dụng của rượu đã qua, vẫn thức dậy đúng 6 giờ sáng.
Sau khi thức lại không muốn rời giường, mà nấn ná lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
Nệm và chăn bằng nhung mịn mượt lại dễ chịu, mềm như kẹo đường. Cô chưa bao giờ ngủ giường mềm, thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác thân mật thế này, cô vẫn rất thích.
Rèm cửa sổ rất dầy che đi ánh sáng bên ngoài. Đèn bàn mở, ánh sáng lờ mờ chiếu lên những món đồ trang trí tao nhã thanh tịnh ở trong phòng vô cùng ấm áp.
Cô nhắm mắt, rúc trong chăn nhớ lại rất lâu. Chuyện tối qua lại giống như bông liễu trong gió, không nắm bắt được một chút dấu vết. Sau khi nằm ỳ trên giường ít thấy, Chân Ái rửa mặt xong rồi đi xuống lầu.
Mới đi xuống cầu thang, thang máy vang lên một tiếng binh boong, Ngôn Tố đi ra, thấy được là đi tản bộ về.
Anh nhìn Chân Ái, vẻ mặt thản nhiên, không có bất kì sự khác biệt nào so với ngày thường.
Chân Ái hỏi: “Hôm qua là anh đưa tôi về sao?”
Hỏi xong mới phát hiện không ổn, câu hỏi này đối với anh mà nói chắc chắn là một câu vô nghĩa. Lấy tính cách của anh thì tuyệt đối sẽ không trả lời thật tốt.
Quả nhiên, mâu quang anh lạnh nhạt, lặng lẽ lóe lên, nói: “Tối qua có một thiên thần đi qua, cho cô mượn đôi cánh của anh ta rồi tự cô bay phạch phạch về.”
Chân Ái đi sau bóng dáng cao ngất của anh, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói thẳng ‘Phải’ đơn giản hơn.”
Ngôn Tố thính tai, đi đằng trước, cũng không quay lại: “Cô động não suy nghĩ một chút đơn giản nhất.”
Hôm nay là Âu Văn làm bữa sáng.
Ngôn Tố mới vừa kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống, di động liền reo lên. Anh liếc nhìn tên người gọi đến, nhận lấy, câu đầu tiên là: “Giục cái gì mà giục! Hôn lễ sẽ chạy mất sao?”
Chân Ái đã sớm quen, bình tĩnh ngồi xuống.
Ngôn Tố cũng ngồi xuống, tâm trạng không tốt: “Lúc đói bụng hoặc khát nước, con sẽ trở nên rất khó ở chung.”
Câu này giống như lúc khác anh ta rất dễ sống chung vậy.
“Mẹ muốn lúc con đến đó sẽ phân tích vòng tròn bạn bè của mẹ một lần, họ đã đi qua chỗ nào, ai chơi trò mập mờ với ai, ai gian lận với ai sao?”
“Rất tốt! Con đánh giá cao thái độ thực dụng của mẹ!” Anh cúp điện thoại, hài lòng chuẩn bị ăn sáng. Mới cầm dao nĩa lên, dừng một chút, cũng không nhìn người bên cạnh, nói: “Chút nữa đi Hampton.”
Chân Ái sửng sốt: “À, hôn lễ nhỉ.”
Ngôn Tố u ám liếc nhìn cô, không mấy vui vẻ: “Chuyện gia đình tôi đối với cô mà nói, không có cảm giác tồn tại như vậy?”
Mới vừa rồi là ai nói hôn lễ sẽ không chạy mất?
Chân Ái thấp giọng mắng anh: “Cái tên chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn!”
Ngôn Tố nghĩ một lúc, liếc cô: “Tôi nghe hiểu thành ngữ.”
Trước khi đi, Âu Văn lại nói bận việc nên không đi nữa.
Chân Ái không thể giải thích được, quả thực không biết trong khoảng thời gian này anh ấy đang bận cái gì.
Cô rất khó hiểu: “Nhưng mà Âu Văn, công việc của anh không phải là tôi sao?”
Âu Văn nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức biến thành một trái cà chua, sau đó hồng hộc chạy đi.
Chân Ái càng thêm khó hiểu.
#
Đây là lần đầu tiên Chân Ái tham gia hôn lễ, trong lòng còn có chút mong đợi, vốn muốn hỏi Ngôn Tố tin tức có liên quan đến hôn lễ, nhưng Ngôn Tố lái xe cực kì nghiêm túc, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ có sự chuyên tâm, giống như viết chữ “Vì an toàn của cô, xin đừng nói chuyện với tài xế.”
Nhiều lần Chân Ái muốn mở miệng, cân nhắc rất lâu, nói: “Ngôn Tố, anh thực sự có khả năng đa nhiệm sao?”
Ngôn Tố nhíu mày: “Quen biết lâu như vậy mà cô còn không nhìn ra? Năng lực lĩnh ngộ thật kém.”
Chân Ái chán nản. Anh nói thẳng “Đúng” không phải được rồi sao.
Cô cũng không so đo với anh, lập tức nói: “Nếu vậy thì chúng ta nói chuyện phiếm đi!”
“Tán gẫu cái gì?” Trong lời nói có hơi cảnh giác.
Chân Ái giả vờ như có vẻ rất tùy ý, nhìn vào gương nghịch tóc, nói: “Tán gẫu một chút về ý kiến của anh đi. Ví dụ như… tại sao cậu Parker tự sát thế?”
Ngôn Tố vô cùng nhanh liếc nhìn cô trong kính chiếu hậu. Nhìn có vẻ như cô không để ý, hừ, thực ra trong lòng rất nghiêm túc đây. Một chút giả vờ cũng không giống.
Anh thu ánh mắt, câu trả lời cũng phối hợp một cách đáng ngạc nhiên: “Được thôi.”
Ngược lại Chân Ái trở tay không kịp.
Ngôn Tố thản nhiên chăm chú nhìn phía trước.Đúng là anh rất không thích nói về chuyện đã qua, nhưng nhớ tới việc tối qua Chân Ái bảo vệ anh trên bàn ăn, lúc đó anh vui vẻ vì cô…
Nếu cô tò mò về chuyện này, anh sẵn sàng chiều theo ý cô.
Anh hơi nheo mắt, nhớ lại kĩ càng một chút, nói:
“Ngay từ đầu, có một giải thích rất hợp lý là cậu Parker giết Lola, trong đám học sinh có người biết cậu ta là hung thủ, xuất phát từ việc trả thù hoặc những nguyên nhân khác mà lấy cách giống như vậy để giết cậu ta. Tên hung thủ này vô cùng thông minh, làm lệch hướng cảnh sát qua vụ án giết người liên hoàn, rất khó điều tra ra được hắn là ai.”
Chân Ái đồng ý: “Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa,” cô xấu hổ, “Lúc xem miêu tả hiện trường Parker chết, phản ứng đầu tiên của tôi là giết người liên hoàn, suýt tí nữa phủ định suy luận trước đó.”
“Bên ngoài không biết Parker là nghi phạm quan trọng trong vụ án của Lola, cho nên lúc Parker chết giống như cách Lola chết, ai cũng cho rằng đó là giết người liên hoàn.”
Ngôn Tố cong cong khóe môi nhưng không cười, “Mà lúc tôi nói Parker tự sát, có lẽ cả thế giới cho rằng, hoặc tôi là kẻ điên, hoặc tôi bị cuốn vào những âm mưu trong gia tộc.”
Chân Ái cảm thấy oan ức thay cho anh: “Tại sao không công bố những phân tích trong vụ án của Lola, để mọi người thấy Parker là hung thủ giết chết Lola. Mặc kệ Parker có phải tự sát hay không, ít nhất vụ án này không phải là liên hoàn.”
Ngôn Tố quay sang nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo sạch sẽ, mang theo một chút khó hiểu: “Parker không phải là trẻ vị thành niên sao?”
“Trên xe còn có những học sinh khác. Chẳng lẽ để cho giới truyền thông biết bọn họ tụ tập một chỗ cắn thuốc, hút ma túy. Hãy tin tôi, giới truyền thông nhất định sẽ thay đổi mục tiêu, lấy bọn họ làm nhân vật điển hình để đả kích việc giáo dục thanh thiếu niên.”
Chân Ái cứng đờ. Thời điểm này, anh lại còn suy nghĩ bảo vệ quyền lợi và sự riêng tư của trẻ vị thành niên…
Bỗng nhiên cô hơi đau lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, cô mới ổn định được cảm xúc đắng chát ê ẩm trong lồng ngực, lấy lại trọng tâm câu chuyện: “Tại sao Parker tự sát?”
“Ngay từ đầu, tôi cũng không loại bỏ có khả năng tự sát.”
“Tại sao?”
“Không tại sao, chỉ là một thói quen.”
Chân Ái nhớ tới cô đã từng nghe Âu Văn nói, Ngôn Tố vì để đảm bảo sự chính xác của kết quả suy luận, sẽ nghĩ ra hết mọi thứ có khả năng (bao gồm những thứ không có khả năng nhất), đồng thời xác minh từng cái một.
Có lẽ đây chính là điều anh nói, lý do sẽ không phạm sai lầm.
“Cô nói những chứng cứ vắng mặt có thể là giả đó, thủ đoạn giết người kì lạ, ngay cả hai người gây án, cả đám gây án, tôi đều đã xem xét. Nhưng mỗi thứ đều có chỗ không được trọn vẹn.” Ngôn Tố nhìn thẳng đường phía trước, “Đến cuối cùng chỉ còn một khả năng.”
“Bức thư tuyệt mệnh kia sao?” Chân Ái hỏi, “Đó không phải là thư tuyệt mệnh bình thường, vừa nhìn là biết giả tạo.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Nếu như hiệu quả mà Parker mong muốn chính là để người ta cho rằng cậu ta bị giết thì sao?”
Chân Ái sững sờ. Cô vẫn chưa suy nghĩ đến động cơ này. Nhưng bây giờ xem xét, ngược lại vụ án này trở nên đơn giản hợp lý: “Anh cho rằng thư tuyệt mệnh là Parker tự mình viết?”
“Đúng.” Ngôn Tố trả lời rất kiên quyết, anh bất giác trở nên nghiêm túc,
“Tôi đã xem phòng ngủ của Parker. Nam sinh trung học 17, 18 tuổi, dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, có thứ tự, trên kệ sách có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhất là ‘The Hiding Place’ và ‘Impossible Crime’. Nói cách khác, bình thường cậu ta là một người rất có trật tự có kế hoạch, vả lại cậu ta có kiến thức và năng lực trinh thám cơ bản. Biết thư tuyệt mệnh có nhiều cách viết, biết làm sao để dối gạt cảnh sát một cách hiệu quả.”
Chân Ái bỗng nhiên hiểu ra:
“Trong vụ án của Parker, tôi vẫn nghi ngờ làm sao hung thủ to gan tự tin như vậy. Biết rõ Parker hẹn rất nhiều bạn bè tới, còn giết người ở chỗ hẹn. Giết người ở đó còn chưa tính, còn chỉ trước 10 phút so với giờ hẹn, nếu có ai đến sớm một chút thì có thể đụng vào hung thủ.”
“Trước đây tôi đã xem xét có phải hung thủ dùng phương pháp gì để không chế thời gian mọi người đến hay không, nhưng không có dấu hiệu này.” Ngôn Tố cười rất nhạt.
“Parker tự sát, vấn đề này cũng không tồn tại. Chính cậu ta là hung thủ, không cần đi ra khỏi phòng tắm, sẽ không đụng vào người vừa đến. Lúc tự mình treo cổ mở điện thoại lên, chờ mọi người đợi không được gọi điện đến. Cho dù có người đến sớm, mấy phút chờ đợi kia cũng đủ để cậu ta ngạt thở mà chết.”
Nhưng tại sao Parker phải tự sát?
Chân Ái mới vừa chuẩn bị hỏi, nghĩ nghĩ, quyết định tự mình phân tích trước một lần. Suy nghĩ một chút, không nhịn được khẽ lẩm bâm:
“Cậu ta tự sát lại ngụy trang thành bị giết. Nhất định là muốn nhắn nhủ tin tức gì đó. Nếu vậy thì tin tức cậu ta nhắn nhủ nhất định sẽ thể hiện ở chỗ bất thường trong hiện trường phát hiện vụ án, để cho người phát hiện thi thể thấy cũng bị chấn động.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng Ngôn Tố thính tai, nghe rõ ràng.
Anh không nhịn được cong cong khóe môi, liếc cô qua kính chiếu hậu. Cô đang nâng má, mi tâm nhíu chặt, cẩn thận suy nghĩ. Dáng vẻ nghiêm túc của cô thật đáng yêu.
Nhưng ánh mắt vừa thu về, Ngôn Tố nhìn thấy ý cười trong đôi mắt mình, chính mình cũng cảm thấy rất xa lạ. Anh ngẩn người, giống như bị bản thân hù dọa.
Đây thực sự là một vẻ mặt khó hiểu.
Anh hơi kinh ngạc, có chút không được tự nhiên, càng có chút lúng túng. Cuối cùng, vẻ mặt vô cùng kì quặc mà nhìn về phía trước.
Chân Ái chưa phát hiện, tự mình cắt tỉa xong manh mối, thảo luận với anh: “Có hai điểm đáng nghi –
Một là hơi nước và dấu vết trên thủy tinh. Parker cố ý hẹn mọi người đến đúng giờ là để kiểm soát hơi nước nóng, sợ chết quá sớm thì sau khi hơi nước tan, mọi người sẽ không thấy chữ viết.”
Ngôn Tố cố ý hỏi: “Mọi người không thấy, nhân viên pháp chính cũng sẽ phát hiện.”
“Những chữ viết kia là để cho người phát hiện hiện trường thấy, mới nhìn sẽ chấn động. Giống như điểm thứ hai, thư tuyệt mệnh của cậu ta, dùng bút không thấm nước viết rồi treo trên người. Mục tiêu của cậu ta là những học sinh kia!”
Đầu Chân Ái chợt lóe lên, “Treo cổ, cởi hết quần áo, chữ viết trên thủy tinh, tất cả đều là kiệt tác của cậu ta. Sau khi thử nghiệm trên người Lola, làm lại một cách hoàn chỉnh trên người mình. Cậu ta làm tất cả những điều này là để đe dọa những người còn lại!”
Ngôn Tố nhìn phía trước, vẻ mặt không rõ: “Đúng thế. Chi tiết vụ án của trẻ vị thành niên sẽ không được công bố, những người khác sẽ không biết cậu ta giết Lola. Mà hiện trường cậu ta tự sát quá chấn động, khiến người khác khăng khăng cho rằng là bị giết. Những người còn lại cả đời đều nơm nớp lo sợ, sợ sệt: Người kế tiếp có phải đến mình hay không.”
Chân Ái không khỏi lạnh cả sống lưng. Điều Parker mong muốn là loại tra tấn tinh thần này?
“Rốt cuộc đám học sinh này đang sợ cái gì?”
Ngôn Tố hỏi: “Cô còn nhớ lời khai của bọn họ sau khi Lola chết không? Là đoạn bọn họ không tìm được Lola rồi trở lại xe.”
Chân Ái: …
Làm sao cô có thể nhớ được…
Ngôn Tố đợi vài giây, thấy cô nghiêm mặt không phản ứng, lúc này mới hiểu ra, chậm rãi nói: “À, suýt chút nữa thì quên sức chứa bộ não của cô.”
Chân Ái kháng nghị: “Không phải ai cũng kì lạ như anh. Hơn nữa, anh nhớ nhiều thứ như vậy, đầu không biết mệt sao?”
Ngôn Tố: “Máy tính cần nghỉ ngơi?”
Chân Ái: “Nhưng máy tính cũng có lúc chết máy và bị hư.”
Ngôn Tố quay đầu, thản nhiên nhìn cô: “Đừng so sánh tôi với loại Windows 98 RAM ít của cô.”
Chân Ái: …
Ngôn Tố kể lại:
“Lời khai của Kelly – sau khi lên xe Tony hỏi mọi người có tiếp tục tìm hay không; tôi lái xe phát hiện can dầu bị hư; Anna phàn nàn nói Lola không hiểu chuyện; Parker tranh chấp với cô ấy; lúc này Tề Mặc phát hiện đe dọa trên cửa sổ xe, ngôi sao năm cánh và một câu ‘Tiền hay là mạng’…
Lời khai của Tony – sau khi lên xe tôi hỏi mọi người có tiếp tục tìm hay không; Kelly nói…”
Sau khi Chân Ái nghe anh nói lời khai của mọi người, nhíu mày: “Đều giống nhau, bọn họ không nói dối.”
“Giống nhau những chỗ nào?”
“Đại khái những chuyện đã qua, từng người nói, thứ tự mở miệng…”
Chân Ái chợt dừng lại: “Giống toàn bộ. Tony đặt câu hỏi, Kelly nói xe hơi, Anna phàn nàn, Parker tranh chấp, Tề Mặc phát hiện. Lời khai trước đó đều thiên về bản thân, đến đoạn kia lại giống nhau đến ngạc nhiên. Bọn họ đã bàn bạc! Nhưng tại sao?”
Ngôn Tố rất lạnh nhạt: “Giải thích duy nhất là chữ viết trên thủy tinh, bọn họ không ai bảo ai đều muốn giấu. Chữ viết trên thủy tinh không phải là ‘Muốn tiền hay muốn mạng’ mà là một chuyện bọn họ đều sợ và không dám công khai.”
Chân Ái nhớ lại bức thư tuyệt mệnh của Parker, bây giờ được Ngôn Tố phân tích đẩy đi mây mù, bức thư kia thực ra rất rõ ràng rất hợp lý.
“Đúng, là con đã giết Lola. Con cũng không thể chịu đựng được gương mặt kinh tởm, cao quý giả dối kia.” – đây là nguyên nhân cậu ta giết Lola.
“Sự áy náy và tội ác đã ép con đến không thể thở nổi. Người phạm sai lầm đều đáng chết, con cũng đáng chết.” - thực ra Parker muốn giết mọi người, sau đó tự sát.
“Không, trên thực tế, con sợ đã có người phát hiện tội ác của con.” – trước khi Parker chết, Ngôn Tố đã từng nói chuyện với cậu ta. Có lẽ cậu ta nghi ngờ Ngôn Tố đã nhìn ra.
“Cho nên, thay vì đợi anh ta đến trừng phạt con thì hãy để tự con chết một cách xứng đáng.” – so với việc bị phát hiện bị bắt giữ, cậu ta thà lại giết một người (chính cậu ta), để lại sự sợ hãi cho những người còn lại.
“Hôm nay, con muốn kết thúc mạng sống của mình trước mặt ma quỷ.” - cậu ta gọi điện tìm những người bạn, chết trước mặt bọn họ. Bởi vì, bọn họ chính là ma quỷ!
Đến gần bờ biển, gió thổi trên biển vào cửa sổ, mang theo cảm giác mát lạnh thân thiết của mùa xuân.
Lòng Chân Ái lại rất nặng nề. Cô còn nhớ cô đã nhìn thấy hình của Parker trong hộp chứng cứ của cậu ta. Một thiếu niên da trắng chưa tới 18 tuổi, tóc vàng mắt xanh, đẹp trai như ánh mặt trời, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Một thiếu niên có vẻ đẹp sáng ngời như vậy, làm thế nào lại trăm phương ngàn kế mà âm thầm dựng ra một vở kịch như thế?
Phía sau cái này, rốt cuộc là ẩn giấu điều gì?
Sau khi thức lại không muốn rời giường, mà nấn ná lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
Nệm và chăn bằng nhung mịn mượt lại dễ chịu, mềm như kẹo đường. Cô chưa bao giờ ngủ giường mềm, thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác thân mật thế này, cô vẫn rất thích.
Rèm cửa sổ rất dầy che đi ánh sáng bên ngoài. Đèn bàn mở, ánh sáng lờ mờ chiếu lên những món đồ trang trí tao nhã thanh tịnh ở trong phòng vô cùng ấm áp.
Cô nhắm mắt, rúc trong chăn nhớ lại rất lâu. Chuyện tối qua lại giống như bông liễu trong gió, không nắm bắt được một chút dấu vết. Sau khi nằm ỳ trên giường ít thấy, Chân Ái rửa mặt xong rồi đi xuống lầu.
Mới đi xuống cầu thang, thang máy vang lên một tiếng binh boong, Ngôn Tố đi ra, thấy được là đi tản bộ về.
Anh nhìn Chân Ái, vẻ mặt thản nhiên, không có bất kì sự khác biệt nào so với ngày thường.
Chân Ái hỏi: “Hôm qua là anh đưa tôi về sao?”
Hỏi xong mới phát hiện không ổn, câu hỏi này đối với anh mà nói chắc chắn là một câu vô nghĩa. Lấy tính cách của anh thì tuyệt đối sẽ không trả lời thật tốt.
Quả nhiên, mâu quang anh lạnh nhạt, lặng lẽ lóe lên, nói: “Tối qua có một thiên thần đi qua, cho cô mượn đôi cánh của anh ta rồi tự cô bay phạch phạch về.”
Chân Ái đi sau bóng dáng cao ngất của anh, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói thẳng ‘Phải’ đơn giản hơn.”
Ngôn Tố thính tai, đi đằng trước, cũng không quay lại: “Cô động não suy nghĩ một chút đơn giản nhất.”
Hôm nay là Âu Văn làm bữa sáng.
Ngôn Tố mới vừa kéo ghế ra chuẩn bị ngồi xuống, di động liền reo lên. Anh liếc nhìn tên người gọi đến, nhận lấy, câu đầu tiên là: “Giục cái gì mà giục! Hôn lễ sẽ chạy mất sao?”
Chân Ái đã sớm quen, bình tĩnh ngồi xuống.
Ngôn Tố cũng ngồi xuống, tâm trạng không tốt: “Lúc đói bụng hoặc khát nước, con sẽ trở nên rất khó ở chung.”
Câu này giống như lúc khác anh ta rất dễ sống chung vậy.
“Mẹ muốn lúc con đến đó sẽ phân tích vòng tròn bạn bè của mẹ một lần, họ đã đi qua chỗ nào, ai chơi trò mập mờ với ai, ai gian lận với ai sao?”
“Rất tốt! Con đánh giá cao thái độ thực dụng của mẹ!” Anh cúp điện thoại, hài lòng chuẩn bị ăn sáng. Mới cầm dao nĩa lên, dừng một chút, cũng không nhìn người bên cạnh, nói: “Chút nữa đi Hampton.”
Chân Ái sửng sốt: “À, hôn lễ nhỉ.”
Ngôn Tố u ám liếc nhìn cô, không mấy vui vẻ: “Chuyện gia đình tôi đối với cô mà nói, không có cảm giác tồn tại như vậy?”
Mới vừa rồi là ai nói hôn lễ sẽ không chạy mất?
Chân Ái thấp giọng mắng anh: “Cái tên chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn!”
Ngôn Tố nghĩ một lúc, liếc cô: “Tôi nghe hiểu thành ngữ.”
Trước khi đi, Âu Văn lại nói bận việc nên không đi nữa.
Chân Ái không thể giải thích được, quả thực không biết trong khoảng thời gian này anh ấy đang bận cái gì.
Cô rất khó hiểu: “Nhưng mà Âu Văn, công việc của anh không phải là tôi sao?”
Âu Văn nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức biến thành một trái cà chua, sau đó hồng hộc chạy đi.
Chân Ái càng thêm khó hiểu.
#
Đây là lần đầu tiên Chân Ái tham gia hôn lễ, trong lòng còn có chút mong đợi, vốn muốn hỏi Ngôn Tố tin tức có liên quan đến hôn lễ, nhưng Ngôn Tố lái xe cực kì nghiêm túc, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ có sự chuyên tâm, giống như viết chữ “Vì an toàn của cô, xin đừng nói chuyện với tài xế.”
Nhiều lần Chân Ái muốn mở miệng, cân nhắc rất lâu, nói: “Ngôn Tố, anh thực sự có khả năng đa nhiệm sao?”
Ngôn Tố nhíu mày: “Quen biết lâu như vậy mà cô còn không nhìn ra? Năng lực lĩnh ngộ thật kém.”
Chân Ái chán nản. Anh nói thẳng “Đúng” không phải được rồi sao.
Cô cũng không so đo với anh, lập tức nói: “Nếu vậy thì chúng ta nói chuyện phiếm đi!”
“Tán gẫu cái gì?” Trong lời nói có hơi cảnh giác.
Chân Ái giả vờ như có vẻ rất tùy ý, nhìn vào gương nghịch tóc, nói: “Tán gẫu một chút về ý kiến của anh đi. Ví dụ như… tại sao cậu Parker tự sát thế?”
Ngôn Tố vô cùng nhanh liếc nhìn cô trong kính chiếu hậu. Nhìn có vẻ như cô không để ý, hừ, thực ra trong lòng rất nghiêm túc đây. Một chút giả vờ cũng không giống.
Anh thu ánh mắt, câu trả lời cũng phối hợp một cách đáng ngạc nhiên: “Được thôi.”
Ngược lại Chân Ái trở tay không kịp.
Ngôn Tố thản nhiên chăm chú nhìn phía trước.Đúng là anh rất không thích nói về chuyện đã qua, nhưng nhớ tới việc tối qua Chân Ái bảo vệ anh trên bàn ăn, lúc đó anh vui vẻ vì cô…
Nếu cô tò mò về chuyện này, anh sẵn sàng chiều theo ý cô.
Anh hơi nheo mắt, nhớ lại kĩ càng một chút, nói:
“Ngay từ đầu, có một giải thích rất hợp lý là cậu Parker giết Lola, trong đám học sinh có người biết cậu ta là hung thủ, xuất phát từ việc trả thù hoặc những nguyên nhân khác mà lấy cách giống như vậy để giết cậu ta. Tên hung thủ này vô cùng thông minh, làm lệch hướng cảnh sát qua vụ án giết người liên hoàn, rất khó điều tra ra được hắn là ai.”
Chân Ái đồng ý: “Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa,” cô xấu hổ, “Lúc xem miêu tả hiện trường Parker chết, phản ứng đầu tiên của tôi là giết người liên hoàn, suýt tí nữa phủ định suy luận trước đó.”
“Bên ngoài không biết Parker là nghi phạm quan trọng trong vụ án của Lola, cho nên lúc Parker chết giống như cách Lola chết, ai cũng cho rằng đó là giết người liên hoàn.”
Ngôn Tố cong cong khóe môi nhưng không cười, “Mà lúc tôi nói Parker tự sát, có lẽ cả thế giới cho rằng, hoặc tôi là kẻ điên, hoặc tôi bị cuốn vào những âm mưu trong gia tộc.”
Chân Ái cảm thấy oan ức thay cho anh: “Tại sao không công bố những phân tích trong vụ án của Lola, để mọi người thấy Parker là hung thủ giết chết Lola. Mặc kệ Parker có phải tự sát hay không, ít nhất vụ án này không phải là liên hoàn.”
Ngôn Tố quay sang nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo sạch sẽ, mang theo một chút khó hiểu: “Parker không phải là trẻ vị thành niên sao?”
“Trên xe còn có những học sinh khác. Chẳng lẽ để cho giới truyền thông biết bọn họ tụ tập một chỗ cắn thuốc, hút ma túy. Hãy tin tôi, giới truyền thông nhất định sẽ thay đổi mục tiêu, lấy bọn họ làm nhân vật điển hình để đả kích việc giáo dục thanh thiếu niên.”
Chân Ái cứng đờ. Thời điểm này, anh lại còn suy nghĩ bảo vệ quyền lợi và sự riêng tư của trẻ vị thành niên…
Bỗng nhiên cô hơi đau lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, cô mới ổn định được cảm xúc đắng chát ê ẩm trong lồng ngực, lấy lại trọng tâm câu chuyện: “Tại sao Parker tự sát?”
“Ngay từ đầu, tôi cũng không loại bỏ có khả năng tự sát.”
“Tại sao?”
“Không tại sao, chỉ là một thói quen.”
Chân Ái nhớ tới cô đã từng nghe Âu Văn nói, Ngôn Tố vì để đảm bảo sự chính xác của kết quả suy luận, sẽ nghĩ ra hết mọi thứ có khả năng (bao gồm những thứ không có khả năng nhất), đồng thời xác minh từng cái một.
Có lẽ đây chính là điều anh nói, lý do sẽ không phạm sai lầm.
“Cô nói những chứng cứ vắng mặt có thể là giả đó, thủ đoạn giết người kì lạ, ngay cả hai người gây án, cả đám gây án, tôi đều đã xem xét. Nhưng mỗi thứ đều có chỗ không được trọn vẹn.” Ngôn Tố nhìn thẳng đường phía trước, “Đến cuối cùng chỉ còn một khả năng.”
“Bức thư tuyệt mệnh kia sao?” Chân Ái hỏi, “Đó không phải là thư tuyệt mệnh bình thường, vừa nhìn là biết giả tạo.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Nếu như hiệu quả mà Parker mong muốn chính là để người ta cho rằng cậu ta bị giết thì sao?”
Chân Ái sững sờ. Cô vẫn chưa suy nghĩ đến động cơ này. Nhưng bây giờ xem xét, ngược lại vụ án này trở nên đơn giản hợp lý: “Anh cho rằng thư tuyệt mệnh là Parker tự mình viết?”
“Đúng.” Ngôn Tố trả lời rất kiên quyết, anh bất giác trở nên nghiêm túc,
“Tôi đã xem phòng ngủ của Parker. Nam sinh trung học 17, 18 tuổi, dọn dẹp vô cùng gọn gàng sạch sẽ, có thứ tự, trên kệ sách có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhất là ‘The Hiding Place’ và ‘Impossible Crime’. Nói cách khác, bình thường cậu ta là một người rất có trật tự có kế hoạch, vả lại cậu ta có kiến thức và năng lực trinh thám cơ bản. Biết thư tuyệt mệnh có nhiều cách viết, biết làm sao để dối gạt cảnh sát một cách hiệu quả.”
Chân Ái bỗng nhiên hiểu ra:
“Trong vụ án của Parker, tôi vẫn nghi ngờ làm sao hung thủ to gan tự tin như vậy. Biết rõ Parker hẹn rất nhiều bạn bè tới, còn giết người ở chỗ hẹn. Giết người ở đó còn chưa tính, còn chỉ trước 10 phút so với giờ hẹn, nếu có ai đến sớm một chút thì có thể đụng vào hung thủ.”
“Trước đây tôi đã xem xét có phải hung thủ dùng phương pháp gì để không chế thời gian mọi người đến hay không, nhưng không có dấu hiệu này.” Ngôn Tố cười rất nhạt.
“Parker tự sát, vấn đề này cũng không tồn tại. Chính cậu ta là hung thủ, không cần đi ra khỏi phòng tắm, sẽ không đụng vào người vừa đến. Lúc tự mình treo cổ mở điện thoại lên, chờ mọi người đợi không được gọi điện đến. Cho dù có người đến sớm, mấy phút chờ đợi kia cũng đủ để cậu ta ngạt thở mà chết.”
Nhưng tại sao Parker phải tự sát?
Chân Ái mới vừa chuẩn bị hỏi, nghĩ nghĩ, quyết định tự mình phân tích trước một lần. Suy nghĩ một chút, không nhịn được khẽ lẩm bâm:
“Cậu ta tự sát lại ngụy trang thành bị giết. Nhất định là muốn nhắn nhủ tin tức gì đó. Nếu vậy thì tin tức cậu ta nhắn nhủ nhất định sẽ thể hiện ở chỗ bất thường trong hiện trường phát hiện vụ án, để cho người phát hiện thi thể thấy cũng bị chấn động.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng Ngôn Tố thính tai, nghe rõ ràng.
Anh không nhịn được cong cong khóe môi, liếc cô qua kính chiếu hậu. Cô đang nâng má, mi tâm nhíu chặt, cẩn thận suy nghĩ. Dáng vẻ nghiêm túc của cô thật đáng yêu.
Nhưng ánh mắt vừa thu về, Ngôn Tố nhìn thấy ý cười trong đôi mắt mình, chính mình cũng cảm thấy rất xa lạ. Anh ngẩn người, giống như bị bản thân hù dọa.
Đây thực sự là một vẻ mặt khó hiểu.
Anh hơi kinh ngạc, có chút không được tự nhiên, càng có chút lúng túng. Cuối cùng, vẻ mặt vô cùng kì quặc mà nhìn về phía trước.
Chân Ái chưa phát hiện, tự mình cắt tỉa xong manh mối, thảo luận với anh: “Có hai điểm đáng nghi –
Một là hơi nước và dấu vết trên thủy tinh. Parker cố ý hẹn mọi người đến đúng giờ là để kiểm soát hơi nước nóng, sợ chết quá sớm thì sau khi hơi nước tan, mọi người sẽ không thấy chữ viết.”
Ngôn Tố cố ý hỏi: “Mọi người không thấy, nhân viên pháp chính cũng sẽ phát hiện.”
“Những chữ viết kia là để cho người phát hiện hiện trường thấy, mới nhìn sẽ chấn động. Giống như điểm thứ hai, thư tuyệt mệnh của cậu ta, dùng bút không thấm nước viết rồi treo trên người. Mục tiêu của cậu ta là những học sinh kia!”
Đầu Chân Ái chợt lóe lên, “Treo cổ, cởi hết quần áo, chữ viết trên thủy tinh, tất cả đều là kiệt tác của cậu ta. Sau khi thử nghiệm trên người Lola, làm lại một cách hoàn chỉnh trên người mình. Cậu ta làm tất cả những điều này là để đe dọa những người còn lại!”
Ngôn Tố nhìn phía trước, vẻ mặt không rõ: “Đúng thế. Chi tiết vụ án của trẻ vị thành niên sẽ không được công bố, những người khác sẽ không biết cậu ta giết Lola. Mà hiện trường cậu ta tự sát quá chấn động, khiến người khác khăng khăng cho rằng là bị giết. Những người còn lại cả đời đều nơm nớp lo sợ, sợ sệt: Người kế tiếp có phải đến mình hay không.”
Chân Ái không khỏi lạnh cả sống lưng. Điều Parker mong muốn là loại tra tấn tinh thần này?
“Rốt cuộc đám học sinh này đang sợ cái gì?”
Ngôn Tố hỏi: “Cô còn nhớ lời khai của bọn họ sau khi Lola chết không? Là đoạn bọn họ không tìm được Lola rồi trở lại xe.”
Chân Ái: …
Làm sao cô có thể nhớ được…
Ngôn Tố đợi vài giây, thấy cô nghiêm mặt không phản ứng, lúc này mới hiểu ra, chậm rãi nói: “À, suýt chút nữa thì quên sức chứa bộ não của cô.”
Chân Ái kháng nghị: “Không phải ai cũng kì lạ như anh. Hơn nữa, anh nhớ nhiều thứ như vậy, đầu không biết mệt sao?”
Ngôn Tố: “Máy tính cần nghỉ ngơi?”
Chân Ái: “Nhưng máy tính cũng có lúc chết máy và bị hư.”
Ngôn Tố quay đầu, thản nhiên nhìn cô: “Đừng so sánh tôi với loại Windows 98 RAM ít của cô.”
Chân Ái: …
Ngôn Tố kể lại:
“Lời khai của Kelly – sau khi lên xe Tony hỏi mọi người có tiếp tục tìm hay không; tôi lái xe phát hiện can dầu bị hư; Anna phàn nàn nói Lola không hiểu chuyện; Parker tranh chấp với cô ấy; lúc này Tề Mặc phát hiện đe dọa trên cửa sổ xe, ngôi sao năm cánh và một câu ‘Tiền hay là mạng’…
Lời khai của Tony – sau khi lên xe tôi hỏi mọi người có tiếp tục tìm hay không; Kelly nói…”
Sau khi Chân Ái nghe anh nói lời khai của mọi người, nhíu mày: “Đều giống nhau, bọn họ không nói dối.”
“Giống nhau những chỗ nào?”
“Đại khái những chuyện đã qua, từng người nói, thứ tự mở miệng…”
Chân Ái chợt dừng lại: “Giống toàn bộ. Tony đặt câu hỏi, Kelly nói xe hơi, Anna phàn nàn, Parker tranh chấp, Tề Mặc phát hiện. Lời khai trước đó đều thiên về bản thân, đến đoạn kia lại giống nhau đến ngạc nhiên. Bọn họ đã bàn bạc! Nhưng tại sao?”
Ngôn Tố rất lạnh nhạt: “Giải thích duy nhất là chữ viết trên thủy tinh, bọn họ không ai bảo ai đều muốn giấu. Chữ viết trên thủy tinh không phải là ‘Muốn tiền hay muốn mạng’ mà là một chuyện bọn họ đều sợ và không dám công khai.”
Chân Ái nhớ lại bức thư tuyệt mệnh của Parker, bây giờ được Ngôn Tố phân tích đẩy đi mây mù, bức thư kia thực ra rất rõ ràng rất hợp lý.
“Đúng, là con đã giết Lola. Con cũng không thể chịu đựng được gương mặt kinh tởm, cao quý giả dối kia.” – đây là nguyên nhân cậu ta giết Lola.
“Sự áy náy và tội ác đã ép con đến không thể thở nổi. Người phạm sai lầm đều đáng chết, con cũng đáng chết.” - thực ra Parker muốn giết mọi người, sau đó tự sát.
“Không, trên thực tế, con sợ đã có người phát hiện tội ác của con.” – trước khi Parker chết, Ngôn Tố đã từng nói chuyện với cậu ta. Có lẽ cậu ta nghi ngờ Ngôn Tố đã nhìn ra.
“Cho nên, thay vì đợi anh ta đến trừng phạt con thì hãy để tự con chết một cách xứng đáng.” – so với việc bị phát hiện bị bắt giữ, cậu ta thà lại giết một người (chính cậu ta), để lại sự sợ hãi cho những người còn lại.
“Hôm nay, con muốn kết thúc mạng sống của mình trước mặt ma quỷ.” - cậu ta gọi điện tìm những người bạn, chết trước mặt bọn họ. Bởi vì, bọn họ chính là ma quỷ!
Đến gần bờ biển, gió thổi trên biển vào cửa sổ, mang theo cảm giác mát lạnh thân thiết của mùa xuân.
Lòng Chân Ái lại rất nặng nề. Cô còn nhớ cô đã nhìn thấy hình của Parker trong hộp chứng cứ của cậu ta. Một thiếu niên da trắng chưa tới 18 tuổi, tóc vàng mắt xanh, đẹp trai như ánh mặt trời, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Một thiếu niên có vẻ đẹp sáng ngời như vậy, làm thế nào lại trăm phương ngàn kế mà âm thầm dựng ra một vở kịch như thế?
Phía sau cái này, rốt cuộc là ẩn giấu điều gì?
Bình luận facebook