-
Chương 41
Ngôn Tố đeo găng tay, đi đến trước bục giảng, kiểm tra quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng một cái ví nhỏ của Anna. Cảnh sát Jones lại gần: “Mấy thứ này tạm thời chúng tôi vẫn chưa đụng đến.”
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên: “Tác dụng duy nhất của anh là im lặng, điều này cũng không làm được sao?”
Jones lui về, ngậm miệng.
Những cảnh sát khác có lẽ cũng biết thói quen của Ngôn Tố, từng người một đều không động đậy. Thậm chí ngay cả gió đêm cũng hiểu tính người mà dừng lại, trong nháy mắt rèm cửa sổ lặng im.
Chân Ái cũng chậm lại tiếng thở một cách vô thức. Cô biết lúc anh quan sát vô cùng không thích bị quấy rầy.
Trong phòng học lớn như vậy dường như chỉ có một mình Ngôn Tố là người sống. Dưới ánh đèn trắng, anh hơi cúi đầu, trên gò má góc cạnh rõ ràng có một loại hết sức tập trung đầy gợi cảm.
Anh kiểm tra đống quần áo trên bàn đâu vào đấy, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng rơi trên người Anna bên chân bàn.
Anh hoàn toàn chìm vào thế giới của mình. Toàn bộ cảnh vật xung quanh đều hư ảo, chỉ có tiêu điểm trong mắt anh mới là thật.
Áo khoác thể thao có nón kiểu học sinh trung học, nạn nhân không trang điểm – không phải phong cách trước sau như một của cô ấy;
Phía sau áo khoác thể thao có trùm nón, cộng thêm nón của áo – hai cái nón;
Cô ấy muốn lặng lẽ?
Trên quần áo có rất nhiều bụi bặm – đã từng giãy giụa và lăn lộn dưới đất;
Liếc nhìn cổ nạn nhân, vết dây thừng siết chặt không đều, ở viền có một mảng ma sát lớn - nạn nhân và hung thủ có giãy giụa và tranh đấu kịch liệt.
Ngước mắt lướt nhìn sàn nhà trong phòng học – không có dấu vết;
Lại rũ mắt.
Nón trùm của áo rất khô ráo, duy chỉ có chỗ đỉnh nón có một chỗ ẩm ướt hình tròn, sờ lên lành lạnh, gây cảm giác rất mạnh - giống như dưới nón đổ một vũng nước. Một vũng?
Một bộ đồ bó sát người gợi cảm màu đen, quần chữ T, áo ngực là kiểu siết lại – cô ấy định đi đến chỗ hẹn. Hẹn hò trác táng? Người thích vui vẻ? Mong muốn có sex?
Nhưng dựa vào sự giao hẹn giữa cô ấy và bốn người còn lại, buổi tối làm sao có thời gian?
Mở cái ví nhỏ ra, điện thoại di động sáng long lanh, trên vỏ di động có vết nứt nhưng đã được dán dính lại. Cô ấy sẽ không dùng vỏ di động bị hư, trừ khi đã ra ngoài không tìm được đồ thay thế - sau khi ra ngoài lần cuối cùng bị rớt vỡ;
Trong ví có rất nhiều đồ trang điểm, kem nền BB cream, mascara, phấn hồng, son môi, bút kẻ lông mày - thiếu một loại.
Trong túi quần thể thao có hai ống thuốc nhỏ, thuốc ngủ + gây áo giác. Của ai?
Của Anna? - cô ấy mang theo thuốc làm gì?
Của hung thủ? - tại sao không cho Anna uống, ngược lại tốn sức giết người như vậy?
Ngôn Tố nhíu mi tâm, cầm di động của Anna lên xem. Cuộc nói chuyện điện thoại lần cuối cùng ghi lại ở 4 giờ 26 phút chiều, điện thoại hãng cho thuê xe ô-tô. 4 giờ 30 phút nhận được một tin xác nhận, nội dung là năm tấm vé vào sân đấu bóng rổ do Anna đặt trước hủy thành công ba tấm.
Tin nhắn sau đó, Daisy và Tony đã đọc nhưng không trả lời, Kelly chưa đọc.
Ngôn Tố nghiêm túc kiểm tra nội dung điện thoại, vừa còn có thể phân tâm nói chuyện với các cảnh sát xung quanh:
“Thứ nhất, đây không phải là hiện trường phát sinh vụ án. Thứ hai, thời gian chết không đúng. Thứ ba, trong nhóm học sinh kia ít nhất có hai người đã biết Anna chết trước khi chưa ai báo cảnh sát.”
Anh nhìn di động, giọng nói quá mức lạnh lẽo và cứng rắn, rõ ràng vẫn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong trầm tư. Cho đến lúc nói xong lời này, hiện trường hoàn toàn không có một người dám hỏi tại sao.
Chân Ái nghiêm túc nghe, không nhịn được mà đáp lại: “Tại sao?”
Nói xong thấy mọi người cảnh giác nhìn mình, Chân Ái cảm thấy quái lạ. Ngôn Tố đáng sợ vậy sao? Anh ấy rất vô hại đi chứ.
Trong con ngươi màu nhạt của Ngôn Tố phản chiếu màn hình điện thoại di động, im lặng một giây, một bên mắt nhìn cô.
Chân Ái nhìn ánh mắt trong veo, tĩnh lặng xa xôi như nước mùa thu của anh, đầu óc bỗng trống rỗng. Ánh mắt yên lặng giống như đầm sâu vậy, tựa như cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp anh lúc vào tòa lâu đài cổ.
Cô còn hơi sững sờ, nhưng anh khôi phục lại trong chốc lát, đôi mắt mang theo một chút ý vị tình người rất nhạt, cong cong khóe môi: “Cô nói sao?”
Lúc này cô mới ý thức được thực ra cô đã quấy rầy anh im lặng suy tư, cho nên mới xuất hiện khoảnh khắc xa lạ vừa rồi.
Nhưng anh hồi phục tinh thần lại, cũng không tự biết mà lọc đi sự lạnh lùng và cứng rắn, chỉ đối với cô.
Chân Ái rất tự nhiên, vẫn còn chưa cảm thấy.
Các cảnh sát bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi. Ơ? Chẳng lẽ quái thai muốn yêu?
Sắc mặt Jasmine không tốt, nhịn một chút, nói với Chân Ái: “Cô Chân Ái, cô còn không biết sao? Lúc S. A. suy nghĩ không thích bị người khác quấy rầy.”
Chân Ái chậm chạp “Ồ” một tiếng, lại nhìn Ngôn Tố: “Tôi đã quấy rầy anh sao?”
“Không có.” Anh trả lời rất nhanh, không hề quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn Chân Ái, “Đừng để ý tới bọn họ, trả lời câu hỏi của tôi. Cô cảm thấy thế nào? Tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của cô.”
Eva ngồi xổm một bên không nói gì, nếu không phải đang đeo găng tay đã sờ thi thể thì cô thực sự muốn đỡ lấy trán. Hai người công khai “nói chuyện tình cảm” ở hiện trường phạm tội thực sự thích hợp sao?
Chân Ái lập tức hiểu ra anh đang hoan nghênh cô suy nghĩ cùng anh, giống như anh dẫn cô đi khôi phục hiện trường phạm tội trong vụ án của Giang Tâm vậy. Anh đã thành tâm mời, cô nhất định vui vẻ đến chỗ hẹn.
Cô rất bình tĩnh hít một hơi, nói: “Điểm thứ nhất rất dễ nhìn ra. Trên quần áo nạn nhân có rất nhiều bụi đất và nếp nhăn, phòng học này mặc dù bàn ghế lộn xộn nhưng xếp đặt rất cố ý, không giống như có dấu vết đánh nhau.”
Jasmine khẽ hừ một tiếng, điểm này mọi người cũng nhìn ra được.
“Điểm thứ ba tôi không chú ý, nhưng sau khi anh nói thì tôi mới có cảm giác hiểu ra.” Chân Ái không tranh công, nói rất thành thật, “Vừa rồi nhìn hiện trường đã cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là từng có giãy giụa kịch liệt, nhưng tóc nạn nhân chải rất ngay ngắn.”
Lời còn chưa dứt, mọi người sửng sốt, đồng thời nhìn về phía tóc của nạn nhân, chải đuôi ngựa, thực sự không hề lộn xộn. Cái này thật quá kì lạ.
Đương nhiên Ngôn Tố không nhìn tóc của ai mà là không động đậy nhìn Chân Ái. Hôm nay cô cũng chải đuôi ngựa, nhưng hôm nay thực sự là một ngày bận rộn, hôn lễ, phòng tạm giam, rạp chiếu phim… Tóc cô hơi rối, giống như một lớp tơ sợi nhỏ bé…
Ngôn Tố tĩnh mịch dời ánh mắt, lại chẳng biết tại sao mà dời đi sự chú ý, cái này không khoa học!
Anh nhíu mày, hơi tức giận.
Chân Ái cũng quan sát vẻ mặt của anh, vừa nhìn cho rằng mình nói không tốt, vội vàng bổ sung:
“Cô ấy bị cởi sạch treo ngược lên, sau lưng còn dùng dao khắc chữ, nhìn ra được hung thủ vô cùng khinh thường cô ấy. Hắn cởi quần áo của cô ấy, hẳn là ném xuống đất giống như rác rưởi vậy. Nhưng hắn xếp quần áo ngay ngắn. Hơn nữa…”
Ánh mắt mọi người lại rào rào quét về đống quần áo kia, Ngôn Tố chăm chú nhìn cô: “Hơn nữa cái gì?”
Chân Ái cắn cắn môi, hơi lúng túng, nhưng sự truy hỏi của Ngôn Tố khích lệ cô: “Thứ cởi cuối cùng chính là áo lót, nhưng ngược lại áo lót bị nhét vào tận cùng bên trong quần áo. Thật giống như… trong tiềm thức hắn muốn che giấu cho Anna vậy.”
Chân Ái nắm nắm tóc theo thói quen: “Một mặt khinh thường, một mặt lại trấn an; đây chính là chỗ tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi nghĩ không ra lý do, anh nói một cái tôi liền hiểu, nhất định là hiện trường đã có mấy người khác nhau đến.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù. Mọi người chợt phát hiện, vừa nói như vậy cũng rất rõ ràng. Nhưng ngay từ đầu nhìn hiện trường kì lạ như vậy, tại sao chính mình lại không nghĩ ra chứ?
Chân mày Jasmine càng nhíu càng sâu.
Ngôn Tố động đậy khóe miệng, trong mắt lóe lên ý cười: “Biểu hiện không tệ.” Sau đó kéo găng tay bàn tay trái xuống, vỗ vỗ bả vai Chân Ái.
Chỉ là sự cổ vũ như bình thường, Chân Ái không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhưng con ngươi của đám người cảnh sát Jones cũng suýt tí nữa rơi xuống. Cái người ngoài hành tinh chạm vào cơ thể sẽ chết kia lại chủ động chạm vào người khác?
Eva nhìn, nở nụ cười.
Jasmine đứng bên cạnh cô, thấp giọng hừ một câu: “Lộn xộn cái gì chứ? Nói không chừng cái áo lót kia chỉ là thứ tự để không giống nhau mà thôi, cô ta lấy cái này để nhìn ra tâm lý hung thủ sao? Thật độc đoán!”
Eva quay sang, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô không biết S. A. sao? Cho dù là một hiện tượng, cậu ta cũng sẽ nghĩ ra nhiều khả năng, sau đó loại trừ. Cô hẳn là bi ai, không phải hiện tượng liên quan đến khả năng mà là ngay từ đầu cô không nhìn ra hiện tượng này. Nhưng Chân Ái đã làm được.”
Cô quay sang nhìn về phía Chân Ái, vừa cười, “Hai người họ có thể hiểu nhau.”
Cổ họng Jasmine cứng lên, muốn phản bác gì đó, Ngôn Tố lại nói, nhưng là với Chân Ái: “Còn gì nữa không?”
“Về phần thời gian tử vong…” Chân Ái có trực giác dường như thi thể Anna đã được xử lý lạnh, nhưng cô không thể nói trước mặt những người này, mới vừa muốn nói không biết.
Ngôn Tố nói thay cô: “Tôi hiểu rồi, bỏ qua cái này.”
…Này, thần giao cách cảm xuất sắc như vậy thực sự thích hợp sao…
Chân Ái thở phào một cái: “Lại là hai chỗ khá kì lạ. Vừa rồi tôi chú ý tới bên dưới, hình như chỉ có phòng học này có rèm cửa sổ, hơn nữa kéo hết ra…”
Jasmine lập tức nói: “Đương nhiên, hung thủ lại không phải là kẻ ngu. Trong quá trình giết người bị người khác thấy thì sao?”
Chân Ái không trực tiếp trả lời, tiếp tục lời của mình: “Sau đó là đèn mở lúc nào?”
Jasmine nghẹn nín. Vấn đề này cô không trả lời được.
Anna bị treo một hai tiếng đồng hồ. Trời tối, nếu như đèn sáng, nhân viên quản lý trường học đã sớm phát hiện. Nhưng Tề Mặc nói cậu ta vừa mở mắt đã thấy thi thể giữa ánh sáng.
Vậy ai mở đèn?
Gió đêm thổi tới vén rèm cửa lên, Jasmine cảm thấy âm u, rợn cả tóc gáy.
Ngôn Tố cất xong điện thoại di động, tháo găng tay xuống, nói: “Đến phòng học đầu tiên xem.”
Chân Ái sửng sốt: “Anh cho rằng đó là hiện trường xảy ra vụ án?”
“Nếu không thì cô cho rằng thi thể có thể cõng chạy khắp nơi giống như cặp sách?” Ngôn Tố liếc cô một cái, “Bọn hắn đổi chỗ, có lẽ không phải là do muốn dời sự chú ý của cảnh sát. Mà là…”
Câu kế tiếp anh còn chưa nói xong, nhưng Chân Ái hiểu - chỉ có phòng thứ hai có rèm cửa sổ.
Mọi người đến phòng học thứ nhất, nhanh chóng nghi ngờ nơi đó rất có thể là hiện trường xảy ra vụ án. Mặc dù bàn ghế xếp rất ngay ngắn, nhưng dưới đất rõ ràng đã được quét dọn. Jones lập tức dùng bộ đàm gọi nhân viên pháp y ở dưới lầu lên.
Ngôn Tố nhìn xung quanh, hầu như không có gì khác thường. Gương soi hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có góc đầy bụi phía sau cánh cửa bị người đạp và từng cọ xát, trên tường còn có dấu vết vật gì đó đập lên. Anh chỉ dặn dò Jones hai chỗ đó rồi đi đến phòng học thứ ba.
Bây giờ anh cảm thấy đã đến lúc gặp đám con nít hùng hổ kia rồi.
Trong phòng học có vài cảnh sát canh chừng, bốn sinh viên ngồi thành hàng, có vẻ như lo lắng đau buồn, nhưng cũng xem như là bình tĩnh. Ngược lại lúc thấy Ngôn Tố, mọi người khẩn trương một cách rõ rệt.
Chân Ái nhận ra được sự khác thường, nhưng không hiểu.
Ngôn Tố cũng không chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Có thứ cho các cậu xem!” Sau đó lấy ra tấm hình chụp phần lưng của Anna, giơ lên trước mặt họ. Nhóm học sinh đồng thời kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi giống như thấy ma.
Ngôn Tố lấy lại di động: “Đây là lời hung thủ nhắn lại mà các cậu giấu giếm năm đó?”
Những thanh niên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng không ai mở miệng.
Jasmine khó hiểu, nhưng không muốn biểu hiện ra nên không hỏi.
Ngược lại Eva nói thẳng: “Giấu giếm? Là ý gì?”
Ngôn Tố trả lời cô, ánh mắt sắc bén nhưng vừa bình tĩnh vừa thẳng thắn, nhìn chằm chằm đám học sinh: “Tôi luôn nghi ngờ cái bọn họ sợ không phải là đòi nợ hay là kẻ thù chính trị của bố mẹ hãm hại.” Giọng nói rất quả quyết, “Lời nhắn lại này, các người nói dối.”
Cả đám người đều rũ mắt, không nhìn Ngôn Tố.
Nói dối?
Ngoại trừ Chân Ái, những cảnh sát khác cũng nghi ngờ nhưng đều không hỏi. Bây giờ Ngôn Tố đang xét hỏi, bọn họ không thể để lộ ra bất kì cảm xúc trái ngược nào.
Đối mặt với sự chất vấn, Kelly lên tiếng đầu tiên, giọng mang vẻ châm biếm: “Thưa anh, hai năm trước, anh cũng không phải là nhân viên pháp y.” Nói bóng gió ai cũng hiểu, năm đó nhân viên pháp y quả thực đã chụp được chữ viết trên thủy tinh.
Ngôn Tố rất ung dung: “Tôi đã xem, là dùng tay viết trên hơi nước bám trên thủy tinh đúng không?”
Daisy ngẩng đầu lên, lại cúi xuống: “Đúng thế. Là do hung thủ viết.”
“Parker là chết ở phòng tắm. Hơi nước bốc lên rất dày, theo lý thuyết thì giọt nước sẽ chậm rãi ngưng tụ lại chảy xuống làm mờ chữ viết. Nhưng tôi còn nhớ trong ảnh chụp năm đó không có.”
Ngôn Tố nói xong, những cảnh sát ở đó đều sững sờ, mấy học sinh nhìn như bình tĩnh nhưng sống lưng cũng vô thức cứng đờ.
“Về phần Lola chết ngày đó, các cậu ở bên ngoài tìm 15 phút mới quay lại trong xe. Khi đó hơi nóng trong xe cũng tỏa ra. Thời gian trở lại trong xe rất ngắn, trên thủy tinh sao có thể có sương mù? Lấy tay viết ngoài cửa kính xe? Ngày đó mưa không ngừng, ngay lập tức sẽ tạt nước xóa chữ đi.”
Mười mấy người trong phòng học, im lặng không một tiếng động.
“Tôi nghĩ, chữ viết ban đầu trên thủy tinh là dùng một cách vững chắc hơn để viết lên. Ví dụ như, sáp mỏng trong suốt.”
Chân Ái sửng sốt.
Quả thực, sáp có thể gạt nước ra cũng sẽ không bị giội đi mất.
Ngoài mặt mấy học sinh vẫn bình tĩnh, không nói tiếng nào.
Nhưng Jones hiểu ra, chợt vỗ đầu: “Năm đó có một chàng trai làm pháp y nói, vụ án có điểm kì lạ, nói rằng trên thủy tinh có dấu vết sáp không thành hình. Tôi cho đó là thứ vốn có trên thủy tinh. Thì ra là do các cậu cạo đi.”
Chân Ái không nói gì. Chi tiết vụ án thường mới là quan trọng nhất. Nếu như năm đó không phải Ngôn Tố thông qua lời khai để suy luận mà là được tiếp xúc nhiều hơn, bí mật mà những học sinh kia giấu giếm sớm đã bị moi ra rồi.
Cũng sẽ không để đến hôm nay lại chết thêm một người.
Nhưng Ngôn Tố phân tích đến đó, cho dù sắc mặt nhóm học sinh thay đổi nhưng vẫn cứng miệng, một câu cũng không nói.
Không biết qua bao lâu, Tony cắn răng nói: “Không! Chúng tôi không có, có lẽ là hung thủ đổi lại lời nhắn. Hơn nữa anh không có chứng cứ.”
Câu này nói đến phần quan trọng, những người khác nhao nhao ngẩng đầu phụ họa: “Chúng tôi không có.”
“Tố chất tâm lý không tệ, tôi rất tán thưởng.” Ngôn Tố gật đầu, tìm một cái ghế ngồi đối diện họ, vắt chéo đôi chân dài, ngữ điệu nhàn hạ, “Trước khi chính thức bắt đầu, nói cho các cậu biết hai sự thật.
Thứ nhất, tôi là chuyên gia phân tích hành vi. Tôi có thể từ giọng nói ngữ điệu ngừng ngắt; cử động lông mày, con mắt, khóe miệng, gò má; chuyển động ngón tay, bả vai, cơ thể, bàn chân, còn một loạt chi tiết nhìn ra các cậu nói thật hay giả.
Thứ hai, tôi là chuyên gia phân tích mật mã, đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được hình vẽ hay chữ viết mà tôi xem không hiểu. Cho nên,” anh lắc lắc di động, “Các cậu cho là tôi cần bao nhiêu thời gian để xem hiểu câu này?”
Mấy học sinh đều dè dặt và ngờ vực mà nhìn Ngôn Tố. Sau khi anh nói lời này, bọn học đều bất động. Mắt không xoay tay không run, ngay cả sợi tóc cũng không lay động.
Daisy phát động dũng khi, la lên một câu: “Thay vì ở đây quan sát chúng tôi thì chi bằng anh đi tìm hung thủ thực sự đi.”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Lớn hơn hai tuổi, chỉ số IQ vẫn cứ trì trệ không tiến. Hung thủ? Không phải ở ngay trong các người sao?” Sau đó, đưa tay trái về phía cảnh sát ghi chép. Người sau lập tức đưa bản ghi chép qua.
Tề Mặc hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Cùng các cậu diễn một đoạn phim, gọi là không chỗ che giấu.” Ngôn Tố mở quyển sổ tay ra, bổ sung một câu, “Thời lượng phim không quá nửa tiếng.”
Mấy học sinh không tự chủ mà ngồi thẳng người.
Cảnh sát xung quanh đều nín thở.
Chân Ái biết, từng bước một, Ngôn Tố sẽ đánh tan ý chí của họ một cách ung dung thản nhiên.
Ngôn Tố chậm rãi khiêm tốn nhìn. Ban đêm yên tĩnh, trong nơi sáng ngời này, thời gian kéo dài đằng đẵng. Có một áp lưc vô hình bắt đầu đè lên người nhóm học sinh.
“Trước tiên… Kelly đi.” Ngôn Tố ngước mắt, Kelly nghe thấy theo bản năng cắn răng, đương nhiên không thoát được ánh mắt của Ngôn Tố.
Anh thong thả: “Dựa vào ghi chép, 1 giờ chiều đến 5 giờ rưỡi chiều cậu làm việc ở công ty mới của cậu, có nhân viên làm chứng.”
Kelly trả lời: “Đúng vậy.”
Ngôn Tố nhìn anh ta, mỉm cười: “Rất tốt, không nói dối.”
Lời này ngược lại khiến Kelly căng thẳng, Ngôn Tố đã không cần rũ mắt nhìn giấy mà nhìn anh chằm chằm, nhanh chóng bắt đầu câu hỏi tiếp theo: “5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi, cậu về nhà rửa mặt ăn tối, một mình.”
“Đúng vậy.”
“Nói dối.” Ngôn Tố không quan tâm Kelly hơi lộ ra ánh mắt sợ hãi, lại hỏi, “7 giờ rưỡi đến lúc xảy ra vụ án, cậu đang xem phim ở rạp chiếu phim?”
“Đúng vậy.”
“Không nói dối.” Câu này của Ngôn Tố lại khiến Kelly ngơ ngẩn. Tại sao cái gì anh ta cũng biết?
Lúc Kelly vẫn còn ngơ ngác sững sờ, Ngôn Tố không nặng không nhẹ nói: “Nhưng tôi dám cá, trên người cậu mang theo vé xem phim nhưng cậu không nhớ rõ nội dung phim.”
Sắc mặt Kelly trắng bệch, không thể nói được một câu.
Bên cạnh có một cảnh sát đưa tới một tấm vé xem phim, đó chính là của Kelly lấy ra làm chứng cứ vắng mặt.
Trước đó những học sinh khác thấy Kelly giao tấm vé ra, bây giờ nhìn sắc mặt Kelly liền biết quả thực anh ta không nhớ rõ nội dung, lập tức nhóm học sinh nhìn ánh mắt của Ngôn Tố, toàn bộ càng cảnh giác và sợ hãi hơn.
“Không nhớ nội dung cũng không sao.” Ngôn Tố bình tĩnh hờ hững, “Vậy hẳn là cậu nhớ được hôm nay có ai làm cậu bị thương hay không chứ?”
Kelly mù mờ, không hiểu: “Không có nha!”
“Ừ, rất tốt.” Ngôn Tố gật đầu, “Vậy cậu có thể giải thích một chút vết thương màu xám hồng chỗ gan bàn tay phải là chuyện gì xảy ra không?”
Kelly chợt chấn động, che tay với tốc độ ánh sáng, ấp úng: “Phỏng, bị phỏng.”
Mà Chân Ái và Eva đã sớm nhìn sang, hơi hồng, sâu hơn là màu xám. Đó không phải là bị bỏng, là tổn thương do giá rét. Mùa xuân, bộ phận tổn thương do giá rét?
Trải qua một vòng này, sắc mặt bọn học sinh đều trắng bệch, mọi người như gặp phải cường địch.
Ngôn Tố sâu kín nhìn Kelly một lát, lại không hỏi đến cùng, mà dựa vào ghế, thản nhiên nói,
“Người kế tiếp, ai lên trước?”
Chân Ái nghe được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói của anh, trong long không thể nhịn cười. Hừ, chơi với Ngôn Tố, các cậu vẫn quá non nớt!
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên: “Tác dụng duy nhất của anh là im lặng, điều này cũng không làm được sao?”
Jones lui về, ngậm miệng.
Những cảnh sát khác có lẽ cũng biết thói quen của Ngôn Tố, từng người một đều không động đậy. Thậm chí ngay cả gió đêm cũng hiểu tính người mà dừng lại, trong nháy mắt rèm cửa sổ lặng im.
Chân Ái cũng chậm lại tiếng thở một cách vô thức. Cô biết lúc anh quan sát vô cùng không thích bị quấy rầy.
Trong phòng học lớn như vậy dường như chỉ có một mình Ngôn Tố là người sống. Dưới ánh đèn trắng, anh hơi cúi đầu, trên gò má góc cạnh rõ ràng có một loại hết sức tập trung đầy gợi cảm.
Anh kiểm tra đống quần áo trên bàn đâu vào đấy, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng rơi trên người Anna bên chân bàn.
Anh hoàn toàn chìm vào thế giới của mình. Toàn bộ cảnh vật xung quanh đều hư ảo, chỉ có tiêu điểm trong mắt anh mới là thật.
Áo khoác thể thao có nón kiểu học sinh trung học, nạn nhân không trang điểm – không phải phong cách trước sau như một của cô ấy;
Phía sau áo khoác thể thao có trùm nón, cộng thêm nón của áo – hai cái nón;
Cô ấy muốn lặng lẽ?
Trên quần áo có rất nhiều bụi bặm – đã từng giãy giụa và lăn lộn dưới đất;
Liếc nhìn cổ nạn nhân, vết dây thừng siết chặt không đều, ở viền có một mảng ma sát lớn - nạn nhân và hung thủ có giãy giụa và tranh đấu kịch liệt.
Ngước mắt lướt nhìn sàn nhà trong phòng học – không có dấu vết;
Lại rũ mắt.
Nón trùm của áo rất khô ráo, duy chỉ có chỗ đỉnh nón có một chỗ ẩm ướt hình tròn, sờ lên lành lạnh, gây cảm giác rất mạnh - giống như dưới nón đổ một vũng nước. Một vũng?
Một bộ đồ bó sát người gợi cảm màu đen, quần chữ T, áo ngực là kiểu siết lại – cô ấy định đi đến chỗ hẹn. Hẹn hò trác táng? Người thích vui vẻ? Mong muốn có sex?
Nhưng dựa vào sự giao hẹn giữa cô ấy và bốn người còn lại, buổi tối làm sao có thời gian?
Mở cái ví nhỏ ra, điện thoại di động sáng long lanh, trên vỏ di động có vết nứt nhưng đã được dán dính lại. Cô ấy sẽ không dùng vỏ di động bị hư, trừ khi đã ra ngoài không tìm được đồ thay thế - sau khi ra ngoài lần cuối cùng bị rớt vỡ;
Trong ví có rất nhiều đồ trang điểm, kem nền BB cream, mascara, phấn hồng, son môi, bút kẻ lông mày - thiếu một loại.
Trong túi quần thể thao có hai ống thuốc nhỏ, thuốc ngủ + gây áo giác. Của ai?
Của Anna? - cô ấy mang theo thuốc làm gì?
Của hung thủ? - tại sao không cho Anna uống, ngược lại tốn sức giết người như vậy?
Ngôn Tố nhíu mi tâm, cầm di động của Anna lên xem. Cuộc nói chuyện điện thoại lần cuối cùng ghi lại ở 4 giờ 26 phút chiều, điện thoại hãng cho thuê xe ô-tô. 4 giờ 30 phút nhận được một tin xác nhận, nội dung là năm tấm vé vào sân đấu bóng rổ do Anna đặt trước hủy thành công ba tấm.
Tin nhắn sau đó, Daisy và Tony đã đọc nhưng không trả lời, Kelly chưa đọc.
Ngôn Tố nghiêm túc kiểm tra nội dung điện thoại, vừa còn có thể phân tâm nói chuyện với các cảnh sát xung quanh:
“Thứ nhất, đây không phải là hiện trường phát sinh vụ án. Thứ hai, thời gian chết không đúng. Thứ ba, trong nhóm học sinh kia ít nhất có hai người đã biết Anna chết trước khi chưa ai báo cảnh sát.”
Anh nhìn di động, giọng nói quá mức lạnh lẽo và cứng rắn, rõ ràng vẫn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong trầm tư. Cho đến lúc nói xong lời này, hiện trường hoàn toàn không có một người dám hỏi tại sao.
Chân Ái nghiêm túc nghe, không nhịn được mà đáp lại: “Tại sao?”
Nói xong thấy mọi người cảnh giác nhìn mình, Chân Ái cảm thấy quái lạ. Ngôn Tố đáng sợ vậy sao? Anh ấy rất vô hại đi chứ.
Trong con ngươi màu nhạt của Ngôn Tố phản chiếu màn hình điện thoại di động, im lặng một giây, một bên mắt nhìn cô.
Chân Ái nhìn ánh mắt trong veo, tĩnh lặng xa xôi như nước mùa thu của anh, đầu óc bỗng trống rỗng. Ánh mắt yên lặng giống như đầm sâu vậy, tựa như cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp anh lúc vào tòa lâu đài cổ.
Cô còn hơi sững sờ, nhưng anh khôi phục lại trong chốc lát, đôi mắt mang theo một chút ý vị tình người rất nhạt, cong cong khóe môi: “Cô nói sao?”
Lúc này cô mới ý thức được thực ra cô đã quấy rầy anh im lặng suy tư, cho nên mới xuất hiện khoảnh khắc xa lạ vừa rồi.
Nhưng anh hồi phục tinh thần lại, cũng không tự biết mà lọc đi sự lạnh lùng và cứng rắn, chỉ đối với cô.
Chân Ái rất tự nhiên, vẫn còn chưa cảm thấy.
Các cảnh sát bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt sợ hãi. Ơ? Chẳng lẽ quái thai muốn yêu?
Sắc mặt Jasmine không tốt, nhịn một chút, nói với Chân Ái: “Cô Chân Ái, cô còn không biết sao? Lúc S. A. suy nghĩ không thích bị người khác quấy rầy.”
Chân Ái chậm chạp “Ồ” một tiếng, lại nhìn Ngôn Tố: “Tôi đã quấy rầy anh sao?”
“Không có.” Anh trả lời rất nhanh, không hề quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn Chân Ái, “Đừng để ý tới bọn họ, trả lời câu hỏi của tôi. Cô cảm thấy thế nào? Tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của cô.”
Eva ngồi xổm một bên không nói gì, nếu không phải đang đeo găng tay đã sờ thi thể thì cô thực sự muốn đỡ lấy trán. Hai người công khai “nói chuyện tình cảm” ở hiện trường phạm tội thực sự thích hợp sao?
Chân Ái lập tức hiểu ra anh đang hoan nghênh cô suy nghĩ cùng anh, giống như anh dẫn cô đi khôi phục hiện trường phạm tội trong vụ án của Giang Tâm vậy. Anh đã thành tâm mời, cô nhất định vui vẻ đến chỗ hẹn.
Cô rất bình tĩnh hít một hơi, nói: “Điểm thứ nhất rất dễ nhìn ra. Trên quần áo nạn nhân có rất nhiều bụi đất và nếp nhăn, phòng học này mặc dù bàn ghế lộn xộn nhưng xếp đặt rất cố ý, không giống như có dấu vết đánh nhau.”
Jasmine khẽ hừ một tiếng, điểm này mọi người cũng nhìn ra được.
“Điểm thứ ba tôi không chú ý, nhưng sau khi anh nói thì tôi mới có cảm giác hiểu ra.” Chân Ái không tranh công, nói rất thành thật, “Vừa rồi nhìn hiện trường đã cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là từng có giãy giụa kịch liệt, nhưng tóc nạn nhân chải rất ngay ngắn.”
Lời còn chưa dứt, mọi người sửng sốt, đồng thời nhìn về phía tóc của nạn nhân, chải đuôi ngựa, thực sự không hề lộn xộn. Cái này thật quá kì lạ.
Đương nhiên Ngôn Tố không nhìn tóc của ai mà là không động đậy nhìn Chân Ái. Hôm nay cô cũng chải đuôi ngựa, nhưng hôm nay thực sự là một ngày bận rộn, hôn lễ, phòng tạm giam, rạp chiếu phim… Tóc cô hơi rối, giống như một lớp tơ sợi nhỏ bé…
Ngôn Tố tĩnh mịch dời ánh mắt, lại chẳng biết tại sao mà dời đi sự chú ý, cái này không khoa học!
Anh nhíu mày, hơi tức giận.
Chân Ái cũng quan sát vẻ mặt của anh, vừa nhìn cho rằng mình nói không tốt, vội vàng bổ sung:
“Cô ấy bị cởi sạch treo ngược lên, sau lưng còn dùng dao khắc chữ, nhìn ra được hung thủ vô cùng khinh thường cô ấy. Hắn cởi quần áo của cô ấy, hẳn là ném xuống đất giống như rác rưởi vậy. Nhưng hắn xếp quần áo ngay ngắn. Hơn nữa…”
Ánh mắt mọi người lại rào rào quét về đống quần áo kia, Ngôn Tố chăm chú nhìn cô: “Hơn nữa cái gì?”
Chân Ái cắn cắn môi, hơi lúng túng, nhưng sự truy hỏi của Ngôn Tố khích lệ cô: “Thứ cởi cuối cùng chính là áo lót, nhưng ngược lại áo lót bị nhét vào tận cùng bên trong quần áo. Thật giống như… trong tiềm thức hắn muốn che giấu cho Anna vậy.”
Chân Ái nắm nắm tóc theo thói quen: “Một mặt khinh thường, một mặt lại trấn an; đây chính là chỗ tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi nghĩ không ra lý do, anh nói một cái tôi liền hiểu, nhất định là hiện trường đã có mấy người khác nhau đến.”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù. Mọi người chợt phát hiện, vừa nói như vậy cũng rất rõ ràng. Nhưng ngay từ đầu nhìn hiện trường kì lạ như vậy, tại sao chính mình lại không nghĩ ra chứ?
Chân mày Jasmine càng nhíu càng sâu.
Ngôn Tố động đậy khóe miệng, trong mắt lóe lên ý cười: “Biểu hiện không tệ.” Sau đó kéo găng tay bàn tay trái xuống, vỗ vỗ bả vai Chân Ái.
Chỉ là sự cổ vũ như bình thường, Chân Ái không hề cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhưng con ngươi của đám người cảnh sát Jones cũng suýt tí nữa rơi xuống. Cái người ngoài hành tinh chạm vào cơ thể sẽ chết kia lại chủ động chạm vào người khác?
Eva nhìn, nở nụ cười.
Jasmine đứng bên cạnh cô, thấp giọng hừ một câu: “Lộn xộn cái gì chứ? Nói không chừng cái áo lót kia chỉ là thứ tự để không giống nhau mà thôi, cô ta lấy cái này để nhìn ra tâm lý hung thủ sao? Thật độc đoán!”
Eva quay sang, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô không biết S. A. sao? Cho dù là một hiện tượng, cậu ta cũng sẽ nghĩ ra nhiều khả năng, sau đó loại trừ. Cô hẳn là bi ai, không phải hiện tượng liên quan đến khả năng mà là ngay từ đầu cô không nhìn ra hiện tượng này. Nhưng Chân Ái đã làm được.”
Cô quay sang nhìn về phía Chân Ái, vừa cười, “Hai người họ có thể hiểu nhau.”
Cổ họng Jasmine cứng lên, muốn phản bác gì đó, Ngôn Tố lại nói, nhưng là với Chân Ái: “Còn gì nữa không?”
“Về phần thời gian tử vong…” Chân Ái có trực giác dường như thi thể Anna đã được xử lý lạnh, nhưng cô không thể nói trước mặt những người này, mới vừa muốn nói không biết.
Ngôn Tố nói thay cô: “Tôi hiểu rồi, bỏ qua cái này.”
…Này, thần giao cách cảm xuất sắc như vậy thực sự thích hợp sao…
Chân Ái thở phào một cái: “Lại là hai chỗ khá kì lạ. Vừa rồi tôi chú ý tới bên dưới, hình như chỉ có phòng học này có rèm cửa sổ, hơn nữa kéo hết ra…”
Jasmine lập tức nói: “Đương nhiên, hung thủ lại không phải là kẻ ngu. Trong quá trình giết người bị người khác thấy thì sao?”
Chân Ái không trực tiếp trả lời, tiếp tục lời của mình: “Sau đó là đèn mở lúc nào?”
Jasmine nghẹn nín. Vấn đề này cô không trả lời được.
Anna bị treo một hai tiếng đồng hồ. Trời tối, nếu như đèn sáng, nhân viên quản lý trường học đã sớm phát hiện. Nhưng Tề Mặc nói cậu ta vừa mở mắt đã thấy thi thể giữa ánh sáng.
Vậy ai mở đèn?
Gió đêm thổi tới vén rèm cửa lên, Jasmine cảm thấy âm u, rợn cả tóc gáy.
Ngôn Tố cất xong điện thoại di động, tháo găng tay xuống, nói: “Đến phòng học đầu tiên xem.”
Chân Ái sửng sốt: “Anh cho rằng đó là hiện trường xảy ra vụ án?”
“Nếu không thì cô cho rằng thi thể có thể cõng chạy khắp nơi giống như cặp sách?” Ngôn Tố liếc cô một cái, “Bọn hắn đổi chỗ, có lẽ không phải là do muốn dời sự chú ý của cảnh sát. Mà là…”
Câu kế tiếp anh còn chưa nói xong, nhưng Chân Ái hiểu - chỉ có phòng thứ hai có rèm cửa sổ.
Mọi người đến phòng học thứ nhất, nhanh chóng nghi ngờ nơi đó rất có thể là hiện trường xảy ra vụ án. Mặc dù bàn ghế xếp rất ngay ngắn, nhưng dưới đất rõ ràng đã được quét dọn. Jones lập tức dùng bộ đàm gọi nhân viên pháp y ở dưới lầu lên.
Ngôn Tố nhìn xung quanh, hầu như không có gì khác thường. Gương soi hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có góc đầy bụi phía sau cánh cửa bị người đạp và từng cọ xát, trên tường còn có dấu vết vật gì đó đập lên. Anh chỉ dặn dò Jones hai chỗ đó rồi đi đến phòng học thứ ba.
Bây giờ anh cảm thấy đã đến lúc gặp đám con nít hùng hổ kia rồi.
Trong phòng học có vài cảnh sát canh chừng, bốn sinh viên ngồi thành hàng, có vẻ như lo lắng đau buồn, nhưng cũng xem như là bình tĩnh. Ngược lại lúc thấy Ngôn Tố, mọi người khẩn trương một cách rõ rệt.
Chân Ái nhận ra được sự khác thường, nhưng không hiểu.
Ngôn Tố cũng không chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề: “Có thứ cho các cậu xem!” Sau đó lấy ra tấm hình chụp phần lưng của Anna, giơ lên trước mặt họ. Nhóm học sinh đồng thời kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi giống như thấy ma.
Ngôn Tố lấy lại di động: “Đây là lời hung thủ nhắn lại mà các cậu giấu giếm năm đó?”
Những thanh niên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng không ai mở miệng.
Jasmine khó hiểu, nhưng không muốn biểu hiện ra nên không hỏi.
Ngược lại Eva nói thẳng: “Giấu giếm? Là ý gì?”
Ngôn Tố trả lời cô, ánh mắt sắc bén nhưng vừa bình tĩnh vừa thẳng thắn, nhìn chằm chằm đám học sinh: “Tôi luôn nghi ngờ cái bọn họ sợ không phải là đòi nợ hay là kẻ thù chính trị của bố mẹ hãm hại.” Giọng nói rất quả quyết, “Lời nhắn lại này, các người nói dối.”
Cả đám người đều rũ mắt, không nhìn Ngôn Tố.
Nói dối?
Ngoại trừ Chân Ái, những cảnh sát khác cũng nghi ngờ nhưng đều không hỏi. Bây giờ Ngôn Tố đang xét hỏi, bọn họ không thể để lộ ra bất kì cảm xúc trái ngược nào.
Đối mặt với sự chất vấn, Kelly lên tiếng đầu tiên, giọng mang vẻ châm biếm: “Thưa anh, hai năm trước, anh cũng không phải là nhân viên pháp y.” Nói bóng gió ai cũng hiểu, năm đó nhân viên pháp y quả thực đã chụp được chữ viết trên thủy tinh.
Ngôn Tố rất ung dung: “Tôi đã xem, là dùng tay viết trên hơi nước bám trên thủy tinh đúng không?”
Daisy ngẩng đầu lên, lại cúi xuống: “Đúng thế. Là do hung thủ viết.”
“Parker là chết ở phòng tắm. Hơi nước bốc lên rất dày, theo lý thuyết thì giọt nước sẽ chậm rãi ngưng tụ lại chảy xuống làm mờ chữ viết. Nhưng tôi còn nhớ trong ảnh chụp năm đó không có.”
Ngôn Tố nói xong, những cảnh sát ở đó đều sững sờ, mấy học sinh nhìn như bình tĩnh nhưng sống lưng cũng vô thức cứng đờ.
“Về phần Lola chết ngày đó, các cậu ở bên ngoài tìm 15 phút mới quay lại trong xe. Khi đó hơi nóng trong xe cũng tỏa ra. Thời gian trở lại trong xe rất ngắn, trên thủy tinh sao có thể có sương mù? Lấy tay viết ngoài cửa kính xe? Ngày đó mưa không ngừng, ngay lập tức sẽ tạt nước xóa chữ đi.”
Mười mấy người trong phòng học, im lặng không một tiếng động.
“Tôi nghĩ, chữ viết ban đầu trên thủy tinh là dùng một cách vững chắc hơn để viết lên. Ví dụ như, sáp mỏng trong suốt.”
Chân Ái sửng sốt.
Quả thực, sáp có thể gạt nước ra cũng sẽ không bị giội đi mất.
Ngoài mặt mấy học sinh vẫn bình tĩnh, không nói tiếng nào.
Nhưng Jones hiểu ra, chợt vỗ đầu: “Năm đó có một chàng trai làm pháp y nói, vụ án có điểm kì lạ, nói rằng trên thủy tinh có dấu vết sáp không thành hình. Tôi cho đó là thứ vốn có trên thủy tinh. Thì ra là do các cậu cạo đi.”
Chân Ái không nói gì. Chi tiết vụ án thường mới là quan trọng nhất. Nếu như năm đó không phải Ngôn Tố thông qua lời khai để suy luận mà là được tiếp xúc nhiều hơn, bí mật mà những học sinh kia giấu giếm sớm đã bị moi ra rồi.
Cũng sẽ không để đến hôm nay lại chết thêm một người.
Nhưng Ngôn Tố phân tích đến đó, cho dù sắc mặt nhóm học sinh thay đổi nhưng vẫn cứng miệng, một câu cũng không nói.
Không biết qua bao lâu, Tony cắn răng nói: “Không! Chúng tôi không có, có lẽ là hung thủ đổi lại lời nhắn. Hơn nữa anh không có chứng cứ.”
Câu này nói đến phần quan trọng, những người khác nhao nhao ngẩng đầu phụ họa: “Chúng tôi không có.”
“Tố chất tâm lý không tệ, tôi rất tán thưởng.” Ngôn Tố gật đầu, tìm một cái ghế ngồi đối diện họ, vắt chéo đôi chân dài, ngữ điệu nhàn hạ, “Trước khi chính thức bắt đầu, nói cho các cậu biết hai sự thật.
Thứ nhất, tôi là chuyên gia phân tích hành vi. Tôi có thể từ giọng nói ngữ điệu ngừng ngắt; cử động lông mày, con mắt, khóe miệng, gò má; chuyển động ngón tay, bả vai, cơ thể, bàn chân, còn một loạt chi tiết nhìn ra các cậu nói thật hay giả.
Thứ hai, tôi là chuyên gia phân tích mật mã, đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được hình vẽ hay chữ viết mà tôi xem không hiểu. Cho nên,” anh lắc lắc di động, “Các cậu cho là tôi cần bao nhiêu thời gian để xem hiểu câu này?”
Mấy học sinh đều dè dặt và ngờ vực mà nhìn Ngôn Tố. Sau khi anh nói lời này, bọn học đều bất động. Mắt không xoay tay không run, ngay cả sợi tóc cũng không lay động.
Daisy phát động dũng khi, la lên một câu: “Thay vì ở đây quan sát chúng tôi thì chi bằng anh đi tìm hung thủ thực sự đi.”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Lớn hơn hai tuổi, chỉ số IQ vẫn cứ trì trệ không tiến. Hung thủ? Không phải ở ngay trong các người sao?” Sau đó, đưa tay trái về phía cảnh sát ghi chép. Người sau lập tức đưa bản ghi chép qua.
Tề Mặc hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Cùng các cậu diễn một đoạn phim, gọi là không chỗ che giấu.” Ngôn Tố mở quyển sổ tay ra, bổ sung một câu, “Thời lượng phim không quá nửa tiếng.”
Mấy học sinh không tự chủ mà ngồi thẳng người.
Cảnh sát xung quanh đều nín thở.
Chân Ái biết, từng bước một, Ngôn Tố sẽ đánh tan ý chí của họ một cách ung dung thản nhiên.
Ngôn Tố chậm rãi khiêm tốn nhìn. Ban đêm yên tĩnh, trong nơi sáng ngời này, thời gian kéo dài đằng đẵng. Có một áp lưc vô hình bắt đầu đè lên người nhóm học sinh.
“Trước tiên… Kelly đi.” Ngôn Tố ngước mắt, Kelly nghe thấy theo bản năng cắn răng, đương nhiên không thoát được ánh mắt của Ngôn Tố.
Anh thong thả: “Dựa vào ghi chép, 1 giờ chiều đến 5 giờ rưỡi chiều cậu làm việc ở công ty mới của cậu, có nhân viên làm chứng.”
Kelly trả lời: “Đúng vậy.”
Ngôn Tố nhìn anh ta, mỉm cười: “Rất tốt, không nói dối.”
Lời này ngược lại khiến Kelly căng thẳng, Ngôn Tố đã không cần rũ mắt nhìn giấy mà nhìn anh chằm chằm, nhanh chóng bắt đầu câu hỏi tiếp theo: “5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi, cậu về nhà rửa mặt ăn tối, một mình.”
“Đúng vậy.”
“Nói dối.” Ngôn Tố không quan tâm Kelly hơi lộ ra ánh mắt sợ hãi, lại hỏi, “7 giờ rưỡi đến lúc xảy ra vụ án, cậu đang xem phim ở rạp chiếu phim?”
“Đúng vậy.”
“Không nói dối.” Câu này của Ngôn Tố lại khiến Kelly ngơ ngẩn. Tại sao cái gì anh ta cũng biết?
Lúc Kelly vẫn còn ngơ ngác sững sờ, Ngôn Tố không nặng không nhẹ nói: “Nhưng tôi dám cá, trên người cậu mang theo vé xem phim nhưng cậu không nhớ rõ nội dung phim.”
Sắc mặt Kelly trắng bệch, không thể nói được một câu.
Bên cạnh có một cảnh sát đưa tới một tấm vé xem phim, đó chính là của Kelly lấy ra làm chứng cứ vắng mặt.
Trước đó những học sinh khác thấy Kelly giao tấm vé ra, bây giờ nhìn sắc mặt Kelly liền biết quả thực anh ta không nhớ rõ nội dung, lập tức nhóm học sinh nhìn ánh mắt của Ngôn Tố, toàn bộ càng cảnh giác và sợ hãi hơn.
“Không nhớ nội dung cũng không sao.” Ngôn Tố bình tĩnh hờ hững, “Vậy hẳn là cậu nhớ được hôm nay có ai làm cậu bị thương hay không chứ?”
Kelly mù mờ, không hiểu: “Không có nha!”
“Ừ, rất tốt.” Ngôn Tố gật đầu, “Vậy cậu có thể giải thích một chút vết thương màu xám hồng chỗ gan bàn tay phải là chuyện gì xảy ra không?”
Kelly chợt chấn động, che tay với tốc độ ánh sáng, ấp úng: “Phỏng, bị phỏng.”
Mà Chân Ái và Eva đã sớm nhìn sang, hơi hồng, sâu hơn là màu xám. Đó không phải là bị bỏng, là tổn thương do giá rét. Mùa xuân, bộ phận tổn thương do giá rét?
Trải qua một vòng này, sắc mặt bọn học sinh đều trắng bệch, mọi người như gặp phải cường địch.
Ngôn Tố sâu kín nhìn Kelly một lát, lại không hỏi đến cùng, mà dựa vào ghế, thản nhiên nói,
“Người kế tiếp, ai lên trước?”
Chân Ái nghe được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói của anh, trong long không thể nhịn cười. Hừ, chơi với Ngôn Tố, các cậu vẫn quá non nớt!
Bình luận facebook