-
Chương 3
Chân Ái lập tức gọi điện thoại thông báo: “911, I found my roomie killed, please…” (911, bạn cùng phòng của tôi bị giết, làm ơn…)
“Slaughtered (tàn sát)” Ngôn Tố ngồi xổm dưới dất, thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo không nói được.
Chân Ái ngừng lại. Quả thật, cảnh đẫm máu thế này không phải là giết người mà là tàn sát, nhưng cuối cùng cô không để ý tới anh, tiếp tục đè nén suy nghĩ của mình báo cảnh sát.
Để điện thoại xuống, cô khẽ khép cửa phòng lại, đứng ở cạnh cửa không tiến không lùi.
“Tại sao không gọi xe cấp cứu? Tại sao biết cô ấy đã chết?” Ngôn Tố mang bao tay, đang kiểm tra nạn nhân.
Lúc này vẫn biết tra hỏi cô, quả nhiên là phong cách của anh ta.
Chân Ái không cảm thấy lời này có gì đường đột, lẳng lặng nói: “Từ nhà tắm đến phòng ngủ, ít nhất 2 lít máu.”
“Ánh mắt không tệ.” Anh ta ý tứ không rõ nói, “Chuẩn xác như vậy, cô biết về giải phẫu cơ thể người?”
Trong lòng Chân Ái bỗng hồi hộp, lông mi đen nhánh rũ xuống, che khuất đôi mắt, trả lời bình tĩnh như trước: “Không biết.”
Sửng sốt cộng thêm mấy giây ngập ngừng, đối với Ngôn Tố mà nói, hoàn toàn không khó phân tích. Đáp án là –
Nói dối.
Đối với lần này, câu trả lời của anh ta là: “Trong thời gian cô có phản ứng, trái đất đã quay 74475 mét quanh mặt trời rồi.”
Chê tốc độ phản ứng của cô chậm, lần này Chân Ái dứt khoát không có phản ứng.
Ngón tay Ngôn Tố đè cổ Giang Tâm, nhìn chằm chằm vết thương không nhanh không chậm nói: “Dao gọt trái cây cỡ nhỏ, vết cắt không dài và rất sâu, chính xác cắt đứt động mạch cổ, vận may của hung thủ rất tốt.”
Chân Ái nghe được câu cuối của anh ta là nói ngược, nên không bình luận.
Quả nhiên, câu tiếp theo của anh ta là: “Nhưng mà, để một nhà logic học tin vào cái loại vận may trừu tượng này, à….” Kì thực trong giọng nói anh ta không mảy may có chút ý cười.
Nạn nhân Giang Tâm quần áo rất ngay ngắn, nhưng tóc trên vai hơi ướt, như một con ma nằm trên mặt đất với bàn tay mở ra, từ nhà tắm đến phòng ngủ có vết máu rất dài.
Ngôn Tố ngồi nguyên tại chỗ kiểm tra nạn nhân một lần. Hai bên cổ có dấu vết bị bóp, trên vai có vết máu tụ mờ. Bởi vì thời gian chết chưa đủ lâu để hiện lên hoàn toàn nên vẫn chưa thấy rõ lắm.
Anh ta đứng lên, ánh mắt quét một vòng, không di chuyển, sợ phá hoại hiện trường.
Phòng ngủ hai người rất bình thường. Bên trái là bàn và giường của Giang Tâm, rất nhiều đồ đạc, chủ yếu là quần áo và trang sức, giá trị nhìn qua không rẻ; trên bàn trang điểm đặt đầy mỹ phẩm và nước hoa, gần như không có chỗ chen vào. Còn có một quyển lịch công việc rất nhiều dấu khoanh tròn, chứng tỏ chủ nhân thường ngày bận rộn. Có một hộp trang sức rớt dưới đất, trâm cài tóc kẹp tóc bông tai các loại rơi đầy trên sàn nhà.
Bên phải là giường và bàn của Chân Ái, rất đơn giản sạch sẽ. Trên bàn xếp vài quyển sách truyền thông đại chúng, trên giường treo mấy bộ quần áo đắt tiền lại khêu gợi, không còn gì khác.
Ánh mắt Ngôn Tố dừng lại trên bàn trang điểm của Giang Tâm, đột nhiên hỏi: “Cô ấy có mấy hộp trang sức?”
Chân Ái nhìn trang sức rơi đầy dưới đất, thờ ơ nói: “Một hộp,… Không biết.”
“Lời này có vấn đề,” nhà logic học ngiêm túc nhíu mày, “Nếu trả lời ‘Một hộp’, tại sao nói không biết? Nếu không biết, tại sao lại phải đoán để trả lời?”
Chân Ái: …
Ngôn Tố liếc nhìn cô một cái, không truy cứu thêm nữa.
Cửa sổ bên cạnh bàn trang điểm mở một nửa, vùng này có mưa tuyết nhỏ, trên cái bàn màu sậm để lại hai vết khô ráo rất rõ ràng.
Chân Ái cũng nhìn thấy, một vết hình vuông một vết hình chữ nhật. Vết hình chữ nhật khớp với hình dạng chiếc hộp trang sức dưới đất, còn vết hình vuông kia. Cô nhìn xung quanh, không còn nghi ngờ, hiện trường bị mất một cái như thế.
Mới vừa nghĩ như vậy, Ngôn Tố lẩm bẩm: “Thiếu hai thứ.”
Chân Ái nhíu mày, hai thứ?
Tại sao cô lại nhìn không ra?
Ban đầu có chút tò mò muốn hỏi, nhưng cuối cùng cảm thấy mình không nên chen vào thì tốt hơn. Hơn nữa nhìn mặt Ngôn Tố, rõ ràng viết dòng chữ rất to “Xin đừng quấy rầy”.
Anh ta nhìn về phía nhà tắm, vết máu bắn tung tóe trên vách tường, đó là hiện trường đầu tiên, mà trước bàn trang điểm đều là vết máu li ti. Tại sao đem người chết kéo vào phòng làm cho lộn xộn như thế này?
Quần áo nạn nhân rất chỉnh tề, nhưng tóc lại ướt, tại sao?
Một điểm quan trọng nhất, chảy nhiều máu như vậy, trên người hung thủ không thể nào không dính máu. Tên đó làm thế nào mà nghênh ngang đi ra khỏi đây?
Anh ta ngẩng đầu nhìn Chân Ái đứng kế cửa, không mặn không nhạt nói: “Cảm thấy sợ hoặc khó chịu thì ra ngoài đi.”
Chân Ái nói: “Tôi không cảm thấy như vậy.”
Ngôn Tố hơi híp mắt, vẻ mặt kia giống như muốn khiêu chiến, nhìn cô một hồi, quay đầu sang chỗ khác, giọng nói trở nên chân thật đáng tin: “Từ lúc mới vào cho đến bây giờ, cô luôn luôn ôm tay. Đây là tư thế tự trấn an trong tiềm thức, cho nên…”
Anh ta dừng một chút, ra kết luận: “Không cần lừa tôi.”
Đối mặt với chất vấn của anh ta, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận mà thờ ơ nói một chữ: “Ừ.”
Ngôn Tố không lên tiếng, vẻ mặt có chút kì quái. Câu trả lời của cô ấy không phù hợp chút nào với quy luật đối thoại có hiệu quả trong ngôn ngữ học, câu trước không ăn nhập với câu sau, không hề có bố cục và logic.
Dựa vào khái niệm ngôn ngữ học, đoạn đối thoại này không cách nào tiếp tục được nữa.
Cho nên anh ta không định kéo dài, nhưng một hồi lâu sau lại nói: “Thực ra tôi cảm thấy cô đứng ở đây quấy rầy tôi.”
Chân Ái giương mắt nhìn anh ta: “Tôi không nhúc nhích cũng không nói chuyện.”
Ngôn Tố: “Hô hấp có âm thanh.”
“…”
Chân Ái mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh Âu Văn tới, cảnh sát quản lý khu vực cũng tới. Lúc này Ngôn Tố mới ra khỏi phòng, để cho các nhân viên pháp y bắt đầu thu thập vết máu, dấu chân và những bằng chứng khác.
Trong những người vừa đến có một nữ pháp y gốc Tây Ban Nha rất xinh đẹp, da màu lúa mì, tóc xoăn tự nhiên và thân hình gợi cảm. Yhấy Ngôn Tố, cười như không cười: “Hey, weirdo!” (Chào, quái thai!)
Ngôn Tố liếc nhìn cô một cái, không đếm xỉa; nhưng Âu Văn lại rất niềm nở.
Nữ pháp y tên Eva Diaz, Âu Văn gọi cô ấy là Eva, Ngôn Tố gọi cô là Sergeant Diaz - trung sĩ Diaz.
Nhưng nhìn ra được, Ngôn Tố với Eva rất quen thuộc nhau.
Eva vừa muốn vào trong, thấy đôi mắt màu trà không mang theo gió bụi của Ngôn Tố nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cô ôm tay, nghiêng đầu, hỏi rất khiêu khích: “Thế nào? Lại đoán hôm nay tôi đã đi đâu, đã làm gì sao?”
“Không phải đoán, mà là quan sát và suy luận.” Ngôn Tố chỉnh sửa cách dùng từ của cô, nói, “Tối hôm qua cô không về nhà, ngủ lại nhà một người đàn ông. Sau khi sex không tắm rửa thay đồ lót, xác suất sưng viêm hoặc lây nhiễm sẽ tăng gấp 3 đến 4 lần.”
Eva cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn!”
Ngôn Tố: “Không cần.”
Eva trực tiếp đập đầu vào cửa.
Chân Ái nhìn qua khe cửa một chút, rèm cửa trong căn phòng tạo nên một mảnh tối om, ánh đèn màu tím chiếu xuống vết máu đỏ thẫm đập vào mắt vô cùng kinh sợ. Vẫn còn đang nhìn, cơ thể Âu Văn đã chặn ngang tầm mắt, anh ta vỗ vỗ vai cô: “Ai, đừng sợ.”
Chân Ái gật đầu.
“S.A.” Có người gọi Ngôn Tố, lần này là một cảnh sát da vàng tóc đen, nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Anh, nhìn thấy được là vô cùng quen thuộc với Ngôn Tố và Âu Văn.
Bảng tên trước ngực cô ấy ghi Jasmine Van De Bilt. Chân Ái khó hiểu, rõ ràng là người da vàng, tại sao lại có họ tiếng Anh truyền thống thậm chí là lâu đời này?
Van De Bilt là dòng họ chính trị rất phát triển mấy trăm năm qua. Cô ấy là được gả qua? Nhìn tuổi trên dưới 23. Người Mỹ bình thường kết hôn muộn, thực sự không thuyết phục. Mẹ cô ấy được gả cho dòng họ này? Cũng không đúng. Vẻ ngoài của Ngôn Tố có đặc trưng con lai rất rõ ràng, hốc mắt sâu, con ngươi nhạt, tóc đen, da trắng, ngũ quan lập thể như tượng thạch cao.
Mà Jasmine không có một chút dáng vẻ con lai nào, vẫn là khuôn mặt phương Đông vô cùng điển hình, mặt bằng lông mày mỏng vầng trán thấp, đôi mắt nhỏ dài, làn da so với người da vàng bình thường thường còn sậm hơn. Nhưng ngũ quan khá cân đối, nhìn rất dễ chịu, cười rộ lên hai lúm đồng tiền càng dễ thương.
Jasmine rất có phong cách, nhìn qua thông minh lanh lợi giỏi giang lại không mất đi sự gần gũi thân thiết, trong cử chỉ đều mang sự giáo dục rất tốt.
Nhưng trong vấn đề này, Chân Ái rất chậm chạp. Từ nhỏ đến lớn, gần như cô không hề giao tiếp xã hội, nên cô không hiểu lắm nét mặt hoặc hành vi mang ý nghĩa của người khác.
Cô đứng một bên không chen vào. Jasmine cũng không chú ý tới cô, cô ấy rất kính trọng Ngôn Tố, nói chưa được mấy câu liền thăm dò quan điểm của anh ta đối với hiện trường gây án, muôn nghe một chút ý kiến của anh ta.
Nhưng Ngôn Tố lấy cớ các nhân viên pháp y chưa thu thập chứng cớ xong để từ chối, nói anh ta chỉ là quan sát đồ đạc một chút, không có bất kì nhận xét nào, cũng không muốn nói gì bây giờ để làm nhiễu loạn nhận định của cảnh sát.
Lời vừa ra khỏi miệng, Jasmine rõ ràng càng thêm yêu thích anh ta; ngay cả Chân Ái cũng không nhịn được liếc một cái, căn bản là vô cùng kinh ngạc. Thì ra cũng không phải là người lúc nào cũng thích khoe khoang phô bày chỉ số thông minh.
Ngôn Tố nâng đôi mắt và lông mày nhạt, đón nhận ánh mắt Chân Ái, lại không chút sợ hãi mà dời đi.
Jasmine sau khi xem qua hiện trường, đi ra trao đổi với Ngôn Tố về vụ án: “Hình như là mất một hộp trang sức tương tự, có phải là cướp hay không?”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Ăn cướp không cần kéo người từ nhà tắm đến phòng ngủ, vừa khó khăn lại còn dễ để lại dấu chân. Hơn nữa vết thương là đâm, không phải là cắt, trong lòng hung thủ có oán giận.”
“Vậy tôi đi điều tra một chút xem có vụ án tương tự nào hay không, có phải là liên hoàn…”
“Không cần lãng phí thời gian.” Ngôn Tố quả quyết ngắt lời cô, “Cho dù cô ấy là mục tiêu thì sát thủ liên hoàn cũng sẽ dụ dỗ, chứ không phải là chọn tầng thứ tư kí túc xá để giết người. Có điều tên hung thủ này,” anh ta theo thói quen hơi híp mắt, “Có bản lĩnh, tĩnh táo, có chuẩn bị mà đến, căm phẫn lần này đã trút xong, lần sau… Rất có thể phát triển thành sát thủ liên hoàn.”
Jasmine trong lòng hơi nghi hoặc, không biết làm thế nào Ngôn Tố nhìn ra cá tính của hung thủ. Tuy hiếu kì nhưng cuối cùng cũng không hỏi mà gật đầu một cái: “Giống như tôi nghĩ.”
Ngôn Tố đi đến cửa phòng rồi nói với nhân viên pháp y bên trong: “Bên kia có một vết máu khác thường, như là đã bị lau; bên kia giống như có vật gì đó đè lên vết máu, chú ý nhìn một chút; kiểm tra lại vết hình chữ nhật trên bàn trang điểm, xem có thành phần kết dính hay không.” Nhân viên hiện trường làm theo, đi thu thập bằng chứng.
Sau khi xong mọi việc, nạn nhân được mang đi.
Lúc Eva đi ra, Ngôn Tố lại thông báo một câu: “Kiểm tra phổi nạn nhân một chút.”
Lúc này, có cảnh sát hỏi ai là người phát hiện gọi điện báo cảnh sát, có thể trả lời cảnh sát giúp đỡ việc điều tra hay không.
Bình thường mà nói, người đầu tiên phát hiện và báo cảnh sát chính là người bị nghi ngờ lớn nhất.
Ngôn Tố không chút do dự chỉ Chân Ái.
Cảnh sát kia kinh ngạc: “Cô không phải là bạn cùng phòng của nạn nhân sao?”
Âu Văn biết Ngôn Tố là người quen của cảnh sát nên nói nhanh: “Cô ấy đi cùng với S.A.”
Ngôn Tố liếc Âu Văn, nói với cảnh sát kia: “Cô ấy đi cùng với tôi.” Dừng một chút lại bổ sung, “Nhưng trước khi đến hiện trường, tôi và cô ấy đi với nhau chưa tới năm phút, nhìn từ vết máu thì nạn nhân đã chết hơn một tiếng, không thể dùng làm chứng cứ vắng mặt.”
Dáng vẻ phối hợp như vậy, mười phần là một công dân tốt.
Âu Văn không nói liếc anh ta một cái, dặn dò Chân Ái: “Ai, tôi sẽ gọi luật sư. Nếu cô không muốn nói thì có thể không cần nói một câu.”
Ngôn Tố gật đầu: “Âu Văn tìm cho cô nhất định là luật sư tốt nhất.”
Âu Văn vẫn không nói nhìn anh ta, cái đồ gió chiều nào nghiêng theo chiều đó, rốt cuộc là cậu đang giúp bên nào?
(*) Cụm gốc 墙头草: cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định.
“Slaughtered (tàn sát)” Ngôn Tố ngồi xổm dưới dất, thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo không nói được.
Chân Ái ngừng lại. Quả thật, cảnh đẫm máu thế này không phải là giết người mà là tàn sát, nhưng cuối cùng cô không để ý tới anh, tiếp tục đè nén suy nghĩ của mình báo cảnh sát.
Để điện thoại xuống, cô khẽ khép cửa phòng lại, đứng ở cạnh cửa không tiến không lùi.
“Tại sao không gọi xe cấp cứu? Tại sao biết cô ấy đã chết?” Ngôn Tố mang bao tay, đang kiểm tra nạn nhân.
Lúc này vẫn biết tra hỏi cô, quả nhiên là phong cách của anh ta.
Chân Ái không cảm thấy lời này có gì đường đột, lẳng lặng nói: “Từ nhà tắm đến phòng ngủ, ít nhất 2 lít máu.”
“Ánh mắt không tệ.” Anh ta ý tứ không rõ nói, “Chuẩn xác như vậy, cô biết về giải phẫu cơ thể người?”
Trong lòng Chân Ái bỗng hồi hộp, lông mi đen nhánh rũ xuống, che khuất đôi mắt, trả lời bình tĩnh như trước: “Không biết.”
Sửng sốt cộng thêm mấy giây ngập ngừng, đối với Ngôn Tố mà nói, hoàn toàn không khó phân tích. Đáp án là –
Nói dối.
Đối với lần này, câu trả lời của anh ta là: “Trong thời gian cô có phản ứng, trái đất đã quay 74475 mét quanh mặt trời rồi.”
Chê tốc độ phản ứng của cô chậm, lần này Chân Ái dứt khoát không có phản ứng.
Ngón tay Ngôn Tố đè cổ Giang Tâm, nhìn chằm chằm vết thương không nhanh không chậm nói: “Dao gọt trái cây cỡ nhỏ, vết cắt không dài và rất sâu, chính xác cắt đứt động mạch cổ, vận may của hung thủ rất tốt.”
Chân Ái nghe được câu cuối của anh ta là nói ngược, nên không bình luận.
Quả nhiên, câu tiếp theo của anh ta là: “Nhưng mà, để một nhà logic học tin vào cái loại vận may trừu tượng này, à….” Kì thực trong giọng nói anh ta không mảy may có chút ý cười.
Nạn nhân Giang Tâm quần áo rất ngay ngắn, nhưng tóc trên vai hơi ướt, như một con ma nằm trên mặt đất với bàn tay mở ra, từ nhà tắm đến phòng ngủ có vết máu rất dài.
Ngôn Tố ngồi nguyên tại chỗ kiểm tra nạn nhân một lần. Hai bên cổ có dấu vết bị bóp, trên vai có vết máu tụ mờ. Bởi vì thời gian chết chưa đủ lâu để hiện lên hoàn toàn nên vẫn chưa thấy rõ lắm.
Anh ta đứng lên, ánh mắt quét một vòng, không di chuyển, sợ phá hoại hiện trường.
Phòng ngủ hai người rất bình thường. Bên trái là bàn và giường của Giang Tâm, rất nhiều đồ đạc, chủ yếu là quần áo và trang sức, giá trị nhìn qua không rẻ; trên bàn trang điểm đặt đầy mỹ phẩm và nước hoa, gần như không có chỗ chen vào. Còn có một quyển lịch công việc rất nhiều dấu khoanh tròn, chứng tỏ chủ nhân thường ngày bận rộn. Có một hộp trang sức rớt dưới đất, trâm cài tóc kẹp tóc bông tai các loại rơi đầy trên sàn nhà.
Bên phải là giường và bàn của Chân Ái, rất đơn giản sạch sẽ. Trên bàn xếp vài quyển sách truyền thông đại chúng, trên giường treo mấy bộ quần áo đắt tiền lại khêu gợi, không còn gì khác.
Ánh mắt Ngôn Tố dừng lại trên bàn trang điểm của Giang Tâm, đột nhiên hỏi: “Cô ấy có mấy hộp trang sức?”
Chân Ái nhìn trang sức rơi đầy dưới đất, thờ ơ nói: “Một hộp,… Không biết.”
“Lời này có vấn đề,” nhà logic học ngiêm túc nhíu mày, “Nếu trả lời ‘Một hộp’, tại sao nói không biết? Nếu không biết, tại sao lại phải đoán để trả lời?”
Chân Ái: …
Ngôn Tố liếc nhìn cô một cái, không truy cứu thêm nữa.
Cửa sổ bên cạnh bàn trang điểm mở một nửa, vùng này có mưa tuyết nhỏ, trên cái bàn màu sậm để lại hai vết khô ráo rất rõ ràng.
Chân Ái cũng nhìn thấy, một vết hình vuông một vết hình chữ nhật. Vết hình chữ nhật khớp với hình dạng chiếc hộp trang sức dưới đất, còn vết hình vuông kia. Cô nhìn xung quanh, không còn nghi ngờ, hiện trường bị mất một cái như thế.
Mới vừa nghĩ như vậy, Ngôn Tố lẩm bẩm: “Thiếu hai thứ.”
Chân Ái nhíu mày, hai thứ?
Tại sao cô lại nhìn không ra?
Ban đầu có chút tò mò muốn hỏi, nhưng cuối cùng cảm thấy mình không nên chen vào thì tốt hơn. Hơn nữa nhìn mặt Ngôn Tố, rõ ràng viết dòng chữ rất to “Xin đừng quấy rầy”.
Anh ta nhìn về phía nhà tắm, vết máu bắn tung tóe trên vách tường, đó là hiện trường đầu tiên, mà trước bàn trang điểm đều là vết máu li ti. Tại sao đem người chết kéo vào phòng làm cho lộn xộn như thế này?
Quần áo nạn nhân rất chỉnh tề, nhưng tóc lại ướt, tại sao?
Một điểm quan trọng nhất, chảy nhiều máu như vậy, trên người hung thủ không thể nào không dính máu. Tên đó làm thế nào mà nghênh ngang đi ra khỏi đây?
Anh ta ngẩng đầu nhìn Chân Ái đứng kế cửa, không mặn không nhạt nói: “Cảm thấy sợ hoặc khó chịu thì ra ngoài đi.”
Chân Ái nói: “Tôi không cảm thấy như vậy.”
Ngôn Tố hơi híp mắt, vẻ mặt kia giống như muốn khiêu chiến, nhìn cô một hồi, quay đầu sang chỗ khác, giọng nói trở nên chân thật đáng tin: “Từ lúc mới vào cho đến bây giờ, cô luôn luôn ôm tay. Đây là tư thế tự trấn an trong tiềm thức, cho nên…”
Anh ta dừng một chút, ra kết luận: “Không cần lừa tôi.”
Đối mặt với chất vấn của anh ta, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận mà thờ ơ nói một chữ: “Ừ.”
Ngôn Tố không lên tiếng, vẻ mặt có chút kì quái. Câu trả lời của cô ấy không phù hợp chút nào với quy luật đối thoại có hiệu quả trong ngôn ngữ học, câu trước không ăn nhập với câu sau, không hề có bố cục và logic.
Dựa vào khái niệm ngôn ngữ học, đoạn đối thoại này không cách nào tiếp tục được nữa.
Cho nên anh ta không định kéo dài, nhưng một hồi lâu sau lại nói: “Thực ra tôi cảm thấy cô đứng ở đây quấy rầy tôi.”
Chân Ái giương mắt nhìn anh ta: “Tôi không nhúc nhích cũng không nói chuyện.”
Ngôn Tố: “Hô hấp có âm thanh.”
“…”
Chân Ái mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh Âu Văn tới, cảnh sát quản lý khu vực cũng tới. Lúc này Ngôn Tố mới ra khỏi phòng, để cho các nhân viên pháp y bắt đầu thu thập vết máu, dấu chân và những bằng chứng khác.
Trong những người vừa đến có một nữ pháp y gốc Tây Ban Nha rất xinh đẹp, da màu lúa mì, tóc xoăn tự nhiên và thân hình gợi cảm. Yhấy Ngôn Tố, cười như không cười: “Hey, weirdo!” (Chào, quái thai!)
Ngôn Tố liếc nhìn cô một cái, không đếm xỉa; nhưng Âu Văn lại rất niềm nở.
Nữ pháp y tên Eva Diaz, Âu Văn gọi cô ấy là Eva, Ngôn Tố gọi cô là Sergeant Diaz - trung sĩ Diaz.
Nhưng nhìn ra được, Ngôn Tố với Eva rất quen thuộc nhau.
Eva vừa muốn vào trong, thấy đôi mắt màu trà không mang theo gió bụi của Ngôn Tố nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cô ôm tay, nghiêng đầu, hỏi rất khiêu khích: “Thế nào? Lại đoán hôm nay tôi đã đi đâu, đã làm gì sao?”
“Không phải đoán, mà là quan sát và suy luận.” Ngôn Tố chỉnh sửa cách dùng từ của cô, nói, “Tối hôm qua cô không về nhà, ngủ lại nhà một người đàn ông. Sau khi sex không tắm rửa thay đồ lót, xác suất sưng viêm hoặc lây nhiễm sẽ tăng gấp 3 đến 4 lần.”
Eva cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn!”
Ngôn Tố: “Không cần.”
Eva trực tiếp đập đầu vào cửa.
Chân Ái nhìn qua khe cửa một chút, rèm cửa trong căn phòng tạo nên một mảnh tối om, ánh đèn màu tím chiếu xuống vết máu đỏ thẫm đập vào mắt vô cùng kinh sợ. Vẫn còn đang nhìn, cơ thể Âu Văn đã chặn ngang tầm mắt, anh ta vỗ vỗ vai cô: “Ai, đừng sợ.”
Chân Ái gật đầu.
“S.A.” Có người gọi Ngôn Tố, lần này là một cảnh sát da vàng tóc đen, nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Anh, nhìn thấy được là vô cùng quen thuộc với Ngôn Tố và Âu Văn.
Bảng tên trước ngực cô ấy ghi Jasmine Van De Bilt. Chân Ái khó hiểu, rõ ràng là người da vàng, tại sao lại có họ tiếng Anh truyền thống thậm chí là lâu đời này?
Van De Bilt là dòng họ chính trị rất phát triển mấy trăm năm qua. Cô ấy là được gả qua? Nhìn tuổi trên dưới 23. Người Mỹ bình thường kết hôn muộn, thực sự không thuyết phục. Mẹ cô ấy được gả cho dòng họ này? Cũng không đúng. Vẻ ngoài của Ngôn Tố có đặc trưng con lai rất rõ ràng, hốc mắt sâu, con ngươi nhạt, tóc đen, da trắng, ngũ quan lập thể như tượng thạch cao.
Mà Jasmine không có một chút dáng vẻ con lai nào, vẫn là khuôn mặt phương Đông vô cùng điển hình, mặt bằng lông mày mỏng vầng trán thấp, đôi mắt nhỏ dài, làn da so với người da vàng bình thường thường còn sậm hơn. Nhưng ngũ quan khá cân đối, nhìn rất dễ chịu, cười rộ lên hai lúm đồng tiền càng dễ thương.
Jasmine rất có phong cách, nhìn qua thông minh lanh lợi giỏi giang lại không mất đi sự gần gũi thân thiết, trong cử chỉ đều mang sự giáo dục rất tốt.
Nhưng trong vấn đề này, Chân Ái rất chậm chạp. Từ nhỏ đến lớn, gần như cô không hề giao tiếp xã hội, nên cô không hiểu lắm nét mặt hoặc hành vi mang ý nghĩa của người khác.
Cô đứng một bên không chen vào. Jasmine cũng không chú ý tới cô, cô ấy rất kính trọng Ngôn Tố, nói chưa được mấy câu liền thăm dò quan điểm của anh ta đối với hiện trường gây án, muôn nghe một chút ý kiến của anh ta.
Nhưng Ngôn Tố lấy cớ các nhân viên pháp y chưa thu thập chứng cớ xong để từ chối, nói anh ta chỉ là quan sát đồ đạc một chút, không có bất kì nhận xét nào, cũng không muốn nói gì bây giờ để làm nhiễu loạn nhận định của cảnh sát.
Lời vừa ra khỏi miệng, Jasmine rõ ràng càng thêm yêu thích anh ta; ngay cả Chân Ái cũng không nhịn được liếc một cái, căn bản là vô cùng kinh ngạc. Thì ra cũng không phải là người lúc nào cũng thích khoe khoang phô bày chỉ số thông minh.
Ngôn Tố nâng đôi mắt và lông mày nhạt, đón nhận ánh mắt Chân Ái, lại không chút sợ hãi mà dời đi.
Jasmine sau khi xem qua hiện trường, đi ra trao đổi với Ngôn Tố về vụ án: “Hình như là mất một hộp trang sức tương tự, có phải là cướp hay không?”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Ăn cướp không cần kéo người từ nhà tắm đến phòng ngủ, vừa khó khăn lại còn dễ để lại dấu chân. Hơn nữa vết thương là đâm, không phải là cắt, trong lòng hung thủ có oán giận.”
“Vậy tôi đi điều tra một chút xem có vụ án tương tự nào hay không, có phải là liên hoàn…”
“Không cần lãng phí thời gian.” Ngôn Tố quả quyết ngắt lời cô, “Cho dù cô ấy là mục tiêu thì sát thủ liên hoàn cũng sẽ dụ dỗ, chứ không phải là chọn tầng thứ tư kí túc xá để giết người. Có điều tên hung thủ này,” anh ta theo thói quen hơi híp mắt, “Có bản lĩnh, tĩnh táo, có chuẩn bị mà đến, căm phẫn lần này đã trút xong, lần sau… Rất có thể phát triển thành sát thủ liên hoàn.”
Jasmine trong lòng hơi nghi hoặc, không biết làm thế nào Ngôn Tố nhìn ra cá tính của hung thủ. Tuy hiếu kì nhưng cuối cùng cũng không hỏi mà gật đầu một cái: “Giống như tôi nghĩ.”
Ngôn Tố đi đến cửa phòng rồi nói với nhân viên pháp y bên trong: “Bên kia có một vết máu khác thường, như là đã bị lau; bên kia giống như có vật gì đó đè lên vết máu, chú ý nhìn một chút; kiểm tra lại vết hình chữ nhật trên bàn trang điểm, xem có thành phần kết dính hay không.” Nhân viên hiện trường làm theo, đi thu thập bằng chứng.
Sau khi xong mọi việc, nạn nhân được mang đi.
Lúc Eva đi ra, Ngôn Tố lại thông báo một câu: “Kiểm tra phổi nạn nhân một chút.”
Lúc này, có cảnh sát hỏi ai là người phát hiện gọi điện báo cảnh sát, có thể trả lời cảnh sát giúp đỡ việc điều tra hay không.
Bình thường mà nói, người đầu tiên phát hiện và báo cảnh sát chính là người bị nghi ngờ lớn nhất.
Ngôn Tố không chút do dự chỉ Chân Ái.
Cảnh sát kia kinh ngạc: “Cô không phải là bạn cùng phòng của nạn nhân sao?”
Âu Văn biết Ngôn Tố là người quen của cảnh sát nên nói nhanh: “Cô ấy đi cùng với S.A.”
Ngôn Tố liếc Âu Văn, nói với cảnh sát kia: “Cô ấy đi cùng với tôi.” Dừng một chút lại bổ sung, “Nhưng trước khi đến hiện trường, tôi và cô ấy đi với nhau chưa tới năm phút, nhìn từ vết máu thì nạn nhân đã chết hơn một tiếng, không thể dùng làm chứng cứ vắng mặt.”
Dáng vẻ phối hợp như vậy, mười phần là một công dân tốt.
Âu Văn không nói liếc anh ta một cái, dặn dò Chân Ái: “Ai, tôi sẽ gọi luật sư. Nếu cô không muốn nói thì có thể không cần nói một câu.”
Ngôn Tố gật đầu: “Âu Văn tìm cho cô nhất định là luật sư tốt nhất.”
Âu Văn vẫn không nói nhìn anh ta, cái đồ gió chiều nào nghiêng theo chiều đó, rốt cuộc là cậu đang giúp bên nào?
(*) Cụm gốc 墙头草: cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định.
Bình luận facebook