• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Archimedes thân yêu (1 Viewer)

  • Chương 57

Cánh đồng cuối mùa xuân xanh tươi, hoa cỏ sinh sôi nảy nở.
Núi xa bầu trời xanh, ánh mặt trời rực rỡ.
Tâm trạng của hắn u ám như mùa đông rất dài ở Nam cực, màn đêm vô tận mãi mãi không thấy được ánh sáng.
Quốc lộ màu xám là một dòng sông dài chảy xuôi trên cánh đồng mùa xuân.
Chiếc xe SUV màu đen đứng im ở ven đường, Arthur đeo một cái kính râm rất to, che đi nửa gương mặt trắng ngần, chỉ lộ ra cái cằm vòng cung, cường tráng lại lưu loát.
Bên chân hắn để một bộ đồng phục đặc công và một tấm mặt nạ, đây là cách hắn thoát khỏi hiện trường vụ nổ.
“Thưa ngài, lần này ngài quá khinh địch rồi.” Ngồi chỗ ghế tài xế là một người đàn ông lớn tuổi Evan. Cả người ông ta đầy cơ bắp, ngay cả nói chuyện cũng rất có sức lực, nhưng sự tôn kính và phục tùng trong giọng nói cũng rõ rệt.
Arthur dựa vào trong bóng tối ghế sau xe, sắc mặt tái nhợt nhìn ngoài cửa sổ. Màu sắc bên ngoài sống động như vậy, vẻ mặt hắn vẫn không hề gợn sóng.
Vì hắn bị thương nên giọng nói hơi lộ ra vẻ mềm yếu, nhưng không che giấu được sự trầm thấp trời sinh: “Đúng, là tôi quá coi thường hắn!... Cũng quá coi thường cô ấy!”
“Cô ấy… đã lớn rồi!”
Có lẽ Evan nghe được sự trống vắng trong giọng nói của hắn, vẻ mặt hơi lộ vẻ xúc động, lại thay đổi ngữ khí, an ủi:
“Cái tên S. A. kia, trước đây hắn đã làm hỏng chuyện của chúng ta. Lần này nếu không phải là hắn xuất hiện, kế hoạch chắc chắn không hề có sơ hở, tiểu thư C cũng sẽ bị dẫn về. Không ngờ tiểu thư C đến ngân hàng, hắn cũng đi theo. Như hình với bóng như vậy…”
Đoán được nói sai rồi, Evan lại gượng gạo quay lại,
“Vốn kế hoạch để bọn Amber mang đồ trong két bảo hiểm và tiểu thư C ra, nổ súng từ xa làm nổ cống thoát nước của thành phố. Nhưng ai mà có thể đoán được hắn lại cho nổ ở khoảng cách gần, hắn đúng là một tên điên.”
Arthur từ đầu đến cuối đều yên lặng.
Hắn cũng không ngờ tới Ngôn Tô bị thương nặng lại mạo hiểm lần nữa, đặt một canh bạc, đánh cược một cơ hội bắt hắn. Quả nhiên là tên điên, nhưng cũng là một tên điên rất thông minh.
Trước khi Ngôn Tố vào đã nói chuyện cống thoát nước cho những cảnh sát khác. Sau khi nổ mạnh, cảnh sát đến lục soát rất nhanh, mấy cửa ra của cống thoát nước đều có người canh giữ trước.
Nếu không phải tiếng hét lúc đó của Chân Ái thức tỉnh hắn, chỉ sợ hắn thực sự đã bị bắt rồi.
Trên người hắn có súng, đi không biết bao nhiêu km trong đường cống thoát nước, đánh ngất xỉu một đặc công, thay quần áo của người đó mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.
S. A. Yan! Hắn thực sự đã coi thường anh ta rồi!
Evan nhìn kính chiếu hậu, người thanh niên ngồi phía sau nghiêng mặt im lặng, ông ta không nhịn được lại nhắc nhở: “Ngài cần phải giống như trước đây. Những chuyện đã được lên kế hoạch chu đáo thì ngài vốn không nên tự mình đến.”
Arthur nhìn ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lặng lẽ nói: “Chỉ là tôi, lại nhớ cô ấy.”
Evan cứng họng, không còn lời nào để nói, cách rất lâu mới nói: “Sớm biết như vậy, ban đầu ngài không nên vâng theo mệnh lệnh của cha ngài, giết bố mẹ cô ấy.”
“Bọn họ phản bội tổ chức, nhất định phải chết.” Hắn đeo kính râm, không thấy rõ biểu cảm, “Kể cả anh trai cô ấy cũng vậy.”
Evan trầm mặc rất lâu, nói: “Nhưng bây giờ tiểu thư C cũng đã phản bội tổ chức.”
Arthur không nói nữa, nghe thấy tiếng xe hơi trên đường truyền đến cửa sổ xe.
Trong kính chiếu hậu từ từ có một chiếc xe đến gần, không tới hai phút, dừng lại sau chiếc SUV.
Amber ăn mặc chỉnh tề bước xuống, nhìn ra được sau khi nổ mạnh cô ta đã chỉnh sửa lại trang phục của bản thân, nhưng rõ ràng không chữa trị những chỗ cô ta bị thương trong vụ nổ.
Cô ta đi lại rất khó khăn, lảo đảo đi tới, đỡ lấy cửa xe phía ghế tài xế, nhìn Evan, thanh âm rất thấp, yếu ớt: “Ngài A, anh trai tôi đã chết.”
Lời nói chịu đựng mới vừa ra khỏi miệng, người liền bi phẫn đầy kích động, “Anh trai tôi chết rồi!”
Móng tay cô ta hung hăng nắm cửa xe, bởi vì cố sức và tức giận, bóp càng mạnh hơn: “Cái con tên Chân Ái kia, nó giết anh trai tôi. Nó đã dùng một loại chất độc thần kinh kì quái, anh trai tôi chết rồi, chết rất thảm.”
Amber che miệng, đôi mắt tràn đầy nước mắt, xao động giống như đá quý xanh biếc. Cô ta run giọng nói, “Anh ấy đều bị thối rữa!”
Người bên trong xe không hề có động tĩnh.
Trong tổ chức không có mấy người từng thấy gương mặt thật của boss cuối cùng. Vả lại boss giỏi cải trang nhất, cho dù là từng gặp người thật thì cũng bình thường là đối mặt với boss đeo mặt nạ.
Amber vừa đến tưởng Evan là Arthur, nhìn ông ta liền rơi nước mắt, sự cay đắng và bi phẫn trong lòng trút ra ngoài không dừng được, càng nói càng mãnh liệt.
Nghĩ tới dáng vẻ chết thảm của anh trai, trong lòng Amber dâng lên một sự thù hận vô tận. Cô ta đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “I! swear! I! will! skin! her! (Tôi thề tôi nhất định sẽ lột da nó).”
Một bên mắt của Evan mang kính râm nhìn cô ta, không trả lời.
Nhưng bóng mờ ở ghế sau chiếc SUV nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu cô thực sự có ý đồ đó, tôi sẽ cắt cô thành lát cá sống cho chó ăn.”
Áp suất thấp rất mạnh.
Cả người Amber chợt lạnh run, lúc này mới hoảng sợ cảm giác được chỗ ngồi phía sau có người. Người kia đeo kính râm, ngồi trong bóng tối rất sâu, không thấy rõ mặt, chỉ có một đường nét tuấn tú và âm u lạnh lẽo.
Amber vẫn hung hăng trong lòng, nhưng không dám phản bác, nhịn mấy phút, lấy sợi dây màu vàng cầm trong tay ra: “Đây là đồ trong két sắt của cô ta.”
Người ngồi ghế sau không có phản ứng, Evan nhận lấy.
Amber lại nói: “Thưa ngài, anh trai tôi chết vì nhiệm vụ của tổ chức, anh ấy…”
Evan lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Nhiệm vụ của hắn chưa hoàn thành, cho dù còn sống thì cũng sẽ bị xử chết.”
Đôi mắt Amber lại đỏ, móng tay gần như bóp vào trong cửa sổ xe: “Các người thật quá đáng!” Sau đó, ánh mắt lại lơ đãng liếc về ghế sau xe, một bóng người đen nhánh, vẫn không nhìn rõ bất cứ cái gì, chỉ lộ ra một cái cằm hình vòng cung.
Evan nói:
“Giao hẹn giữa anh trai cô và tổ chức là: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được 10 triệu đô-la Mỹ, kèm theo tiền các người cướp được trong ngân hàng đường Maple; nhiệm vụ chưa hoàn thành, nộp mạng sống. Amber cô đừng quên, lần này hai anh em cô cướp ngân hàng, từ việc theo dõi đến nhân viên nội bộ, từ mật mã đến cấu trúc tòa nhà, mọi thông tin đều do chúng tôi cung cấp. Phải biết rằng, tổ chức chúng ta đã từng có cao thủ không dựa vào sự giúp đỡ của tổ chức, một mình cướp được hơn trăm triệu đô-la Mỹ ở ngân hang. Cô muốn trách thì hãy trách các người tài nghệ không bằng người!”
Eva ngừng một giây, nhắc nhở: “Amber, các người chưa hoàn thành nhiệm vụ!”
Amber cắn răng, hận không thể xé nát người đàn ông cay nghiệt ở trước mặt này, nhưng bây giờ trong lòng cô ta đều là sự sợ hãi. Cô ta sợ đến mức không thể chảy nước mắt được nữa: “Nhưng anh trai tôi đã chết rồi!”
Trên mặt Evan không hề có bất kì vẻ xúc động nào.
Gió trên đồng bằng thổi vù vù qua, Amber khom nửa người vịn trước cửa sổ xe, cả người cứng đờ. Nếu như cô ta trở thành đối tượng tổ chức đuổi giết, chắc chắn cô ta không trốn thoát được.
Trong đất trời hoàn toàn yên tĩnh, cuối cùng người thanh niên ngồi ghế sau lại thản nhiên mở miệng, không mang theo bất kì cảm xúc dư thừa nào: “Bọn họ lấy được đồ trong két sắt, xem như là hoàn thành một nửa nhiệm vụ.”
Ý chính là buông tha cho Amber.
Evan không nói nhiều nữa, quay cửa sổ xe lên.
Cả người Amber mềm nhũn, trơ mắt nhìn chiếc SUV màu đen biến mất trên cánh đồng xanh biếc bao la. Trời đất rất nhanh chỉ còn lại một mình Amber. Cô ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời cao, chợt nhớ tới chuyện ba tháng trước.
Cô ta bệnh nặng mới khỏi, có thể xuống giường đi lại.
Anh trai giúp cô ta phục hồi, nói: “Amber, chúng ta đi châu Âu đi. Đã có đủ tiền để chúng ta sống cả đời rồi. Lần này đều là do hai tên khốn kiếp kia, suýt tí nữa hại chết em. Chúng ta đừng làm việc này nữa.”
Cô ta lập tức mất hứng: “Nhưng em muốn chơi mà. Em mặc kệ, em muốn chơi!””
Anh trai sờ sờ tóc cô ta, dỗ dành: “Quá nguy hiểm, sẽ lại bị thương đó.”
“Không!” Cô ta kéo cánh tay hắn, ra sức lắc lắc làm nũng, “Một lần cuối cùng thôi. Jo, chúng ta chơi lần cuối. Chơi với em đi mà! Nhận một vụ cuối cùng, chúng ta sẽ không bao giờ làm nữa. Em đảm bảo!”
Hắn không còn cách nào mà cưng chiều thở dài: “Được rồi, một vụ cuối cùng.”
Amber nhìn bầu trời, nước mắt lại rơi xuống.
Cô ta nhất định phải trả thù cho anh trai!

Evan lái xe, vừa rồi hành động thả Amber của Arthur, ông ta không quá hiểu, nhưng dường như lại hiểu.
Nhưng ông ta không hỏi, mà đưa sợi dây sang: “Của tiểu thư C, có lẽ có liên quan đến mật mã Chace để lại.”
Arthur nhận lấy, ngón tay vuốt nhè nhẹ. Đó là một cái bàn tính nhỏ màu vàng, trên hạt châu của bàn tính có khắc chữ và số, hắn nắm trong lòng bàn tay: “Là giả. Lòng phòng bị của cô ấy rất mạnh, sẽ không để vật quan trọng như vậy ở ngân hàng. Chẳng qua là để dụ tôi tìm được đồ sai lầm thôi.”
Evan sững sờ, nghi ngờ trong lòng. Nếu sớm biết là giả, ngài cần gì hao tâm tốn sức đi tìm?
“Chuyện này không cần để B biết.” Arthur lạnh nhạt ra lệnh.
Evan lên tiếng trả lời.
Ông ta biết chừng mực. Nếu như ngài B biết thì sẽ lập tức bắt tay vào làm, sẽ lại dẫn tới sự công kích ngược của tiểu thư C…
Arthur trầm mặc ngồi ở phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cánh đồng có một cái cây cô độc, thân cây nhỏ, tán cây um tùm, rất giống cái cây trong căn cứ.
Hắn lặng lẽ nhìn, chợt nhớ tới cô ở tuổi 16, đứng dưới tán cây, lẳng lặng hỏi: “A, diều là cái gì?”
Hắn tìm một con diều, chạy băng băng như ngọn gió cùng cô trên đồng cỏ. Khi đó, cô sẽ mím môi, cười ngại ngùng.
Nụ cười của cô…
Hắn vừa nghĩ tới, ngực liền đau như trái tim bị đục khoét.
Cuối cùng hắn cúi đầu thật thấp, đỡ lấy lồng ngực, nhưng từng đợt đau đớn kịch liệt ập tới giống như dòng điện. Đã mặc áo chống đạn vẫn bị sóng xung kích của vụ nổ làm gãy một cây xương sườn.
Lúc còn nhỏ, mẹ nói, Eve là do xương sườn của Adam tạo thành.
Ôi, cây xương sườn hắn yêu mến nhất đau đớn nhất cũng bị người ta trộm đi mất rồi.
Mà hắn, tuyệt đối không cho phép.
“Tung tin tức ra ngoài chưa?” Hắn hỏi.
“Rồi ạ.” Evan gật đầu, “Hướng L. J. điều tra đã được dẫn tới Silverland.”
“Tốt lắm, hành động thanh trừng có thể bắt đầu chuẩn bị.”
#
Âu Văn đẩy cửa phòng bệnh ra, một phòng màu trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trên cánh tay Chân Ái quấn băng vải dày, im lặng nằm một bên giường bệnh, hình như đang ngủ. Cô ngẹo đầu, nằm bên cạnh Ngôn Tố, bàn tay trắng nắm chặt ngón tay cái của anh, một nắm tay nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay tái nhợt của anh.
Động tác như vậy, có một loại thân mật và ỷ lại không tầm thường.
Âu Văn chợt nhớ tới một ngày trước lúc anh ta chạy đến bệnh viện, cánh tay Chân Ái không ngừng chảy máu, nhưng không nghe lời bác sĩ đi chữa trị, sống chết muốn đứng lì ở cửa phòng phẫu thuật của Ngôn Tố, không lên tiếng, không la hét, chỉ có nước mắt chảy không ngừng.
Ai kéo cũng không đi, ai nói cũng không đáp lại, ngang ngược vô lễ lại không nghe lý lẽ, giống như một đứa bé kiêu ngạo và không hiểu chuyện.
Khi đó Chân Ái đối với Âu Văn mà nói, rất xa lạ. Cô rất biết cân nhắc, nhất là tự kiềm chế, biểu cảm đều rất khắc kỷ(*), rất ít cười, huống chi là khóc lóc ăn vạ.
(*)Khắc kỷ: Kiềm chế lòng dục của mình để tu dưỡng theo một khuôn khổ đạo đức.
Còn người bạn Ngôn Tố của anh ta bị thương rất nặng. Gãy ba xương sườn, gãy chân phải, chấn động não nhẹ, tai phải bị tổn thương nhẹ, tình huống khác còn phải chờ sau khi anh tỉnh lại quan sát thêm.
Giờ phút này, Âu Văn nhìn Ngôn Tố sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, đau lòng cho bạn đồng thời không khỏi nghĩ, nếu anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, Chân Ái có thể khóc như vậy không.
Thực ra là có thể chứ. Cô ấy là một cô gái ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.
Người thanh niên trên giường bệnh cử động một cái, một lúc sau từ từ mở mắt. Âu Văn vui mừng, vội vàng chạy ra ngoài hành lang báo cho những người khác.
Trong nháy mắt Ngôn Tố tỉnh lại, không hề cảm thấy có gì đau đớn không chịu được, so với vụ nổ trải qua mấy năm trước thì lần này quả thực là loại trẻ con. Ngược lại trong lòng bàn tay nắm cái gì đó nho nhỏ mềm mại. Anh rũ mắt liếc một cái, Chân Ái nằm bên cạnh anh, hơi thở đều đều giống như lông chim phất qua, hơi ngứa.
Đầu ngón tay dường như khẽ chạm vào gò má cô, trong đầu anh đột nhiên chỉ có một ý nghĩ, rất muốn sờ mặt cô. Thế là, đầu ngón tay hơi di chuyển, khuôn mặt cô nhóc mềm mại, trơn nhẵn… Ừm, thật muốn sờ thêm một cái nữa…
Chân Ái bị giật mình thức dậy, lập tức nhảy dựng lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.
Ngôn Tố ngẩn người, chậm rãi nói: “Gặp ác mộng sao?” Nói ra mới phát hiện giọng nói khô khan và khàn khàn.
Chân Ái lắc đầu, lại nghĩ tới động tác vừa rồi cô đối với anh, nắm tay anh như vậy, khuôn mặt dán vào đầu ngón tay anh, đối với cô mà nói chắc chắn là rất thân mật.
Cô chợt đỏ mặt, muốn ôm tay sờ mình, lại phát hiện trên tay quấn băng vải. Vắt hết óc, mới vừa muốn hỏi anh uống nước không thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Hayley, Eva, Danny, Âu Văn còn có Jasmine đều đi vào.
Chân Ái vội vàng lùi sang một bên làm tường trang trí.
Mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng hỏi thăm tình hình của Ngôn Tố, anh thờ ơ trả lời từng câu, nhưng ánh mắt luôn luôn đuổi theo Chân Ái ở bên kia.
Cô dè dặt đứng bên tường, ánh mắt không biết để ở đâu. Nhưng chỉ mấy giây, dường như lấy lại dáng vẻ thường ngày, yên lặng, duy trì khoảng cách hời hợt lạnh nhạt với hoàn cảnh xung quanh.
Thực ra, trải qua vụ cướp ngân hàng lần này, anh đã rất xác định ý nghĩ của mình.
Nhiều cảm xúc không thôi như vậy, giống như đá đè trong lòng hít thở không được, thực ra gọi là đau lòng.
Anh đau lòng cô một mình mang theo súng, vào một buổi trưa mùa đông lái xe đến ngọn núi xa lạ tìm anh; đau lòng cô ru rú trong nhà thận trọng sống qua ngày, không thân quen với bạn học cũng không có bạn bè; đau lòng cô quỳ bên cạnh Angel gắt gao nhấn vết thương chảy máu của cô ấy, cảm thấy bất lực và bi oán mà khóc; đau lòng cô say rượu dựa trên bả vai anh, gọi anh trai đầy bi thương, nói xin lỗi vẫn là thất bại; đau lòng cô nhìn bánh ngọt và nước ngọt bong bóng đầy màu sắc, ánh mắt cấm chế(*) nhưng lại hướng tới; đau lòng cô yên lặng trầm mặc qua lại trong mê cung, không tìm kiếm bất kì sự trợ giúp nào, không nói tiếng nào tự mình giải quyết vấn đề…
(*)Cấm chế: ngăn cấm và hạn chế
Nhưng không chỉ là đau lòng, càng nhiều hơn chính là sự khâm phục. Khâm phục cô giống như cỏ dại, cố gắng mà hướng về phía trước. Trải qua nhều điều tăm tối như vậy, vẫn có sự lương thiện thay cô bé chấp nhận trò chơi sinh tử, vẫn có dũng khí lúc đang bị King chọn làm hung thủ giơ tay lên chỉ hắn…
Càng nhiều càng nhiều hơn, là sự phù hợp về mặt tâm hồn.
Cô truyền cho anh mật mã cơ số hai, cô ngầm hiểu thân phận của Amber…
Hơn nữa, hừ, lời anh nói mọi người đều không hiểu, chỉ có cô hiểu anh.
Nhưng mà, làm sao để nói với cô đây? Anh không có kinh nghiệm.
Khoảnh khắc nổ tung kia, ý nghĩ một giây cuối cùng của anh thực ra là – Chân Ái thực sự sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu như anh xảy ra chuyện gì, anh hi vọng Chân Ái không có tình cảm với anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô an toàn đứng trước mặt mình, tâm ý anh lại buồn cười và ích kỉ mà thay đổi, còn mang theo từng tia ảo não thấp thỏm.
Anh không hề xác định được tâm ý của cô.
Cho dù anh là một chuyên gia phân tích hành vi xuất chúng thì anh ở phương diện này cũng là ù ù cạc cạc.
Anh không vui nhíu mày, đột nhiên nói: “Con phải về nhà.”
Lúc đó Hayley đang dặn dò anh đủ loại việc, nhưng bị anh cắt ngang, ngẩn người, lúc này mới phát hiện tên nhóc con này hoàn toàn không nghe. Nhưng bà cũng không tức giận, hỏi: “Không được, con vẫn không thể ra…”
“Con phải về nhà! Con muốn đọc sách!” Ngôn Tố nghiêm mặt, giọng nói rất kiên quyết.
Đối với điểm mù về kiến thức tình yêu này, anh nhất định phải về bù lại, không thể chờ đợi được, ngay bây giờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom