• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Archimedes thân yêu (1 Viewer)

  • Chương 73

Trải qua một hồi nhốn nháo như thế vừa rồi, cơ thể Chân Ái nóng đến mức muốn bốc khói, còn loại cảm giác kì lạ được ném vào đám mây kia càng khiến cô thán phục hơn.
Toàn thân cô như nhũn ra, lười biếng hơi cử động, cúi đầu chống trên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, nghĩ thầm kể từ sau khi ở cùng với anh, cảm giác an toàn bao giờ cũng tràn đầy.
Mà sự thân mật mới vừa rồi… Cô kề sát anh, thỏ thẻ hỏi: “A Tố…”
“Ừm?”
“Tại sao anh,” cô muốn nói lại thôi, gò má nóng lên, vấn đề này nên hỏi thế nào?
Lúc còn đang bối rối, Ngôn Tố cúi đầu để sát bên tai cô, giọng nói hơi lộ ra vẻ khàn khàn, nhưng rất kiêu hãnh: “Em muốn khen anh rất lợi hại?”
Chân Ái nghe ra cảm xúc đắc ý không che giấu được trong thanh âm của anh, hơi hối hận đã hỏi anh, nhưng vẫn nhắm mắt áp úng “Ừ” một tiếng.
Khóe môi Ngôn Tố nở một nụ cười thật lớn, một lúc sau, nghiêm túc giải thích: “Ha, có thể là do anh khá rõ cấu tạo cơ thể phụ nữ.”
Chân Ái bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thẳng anh.
Ngôn Tố ngẩn người, không hiểu tại sao sắc mặt cô thay đổi, đắn đo một lúc, kì lạ hỏi: “Không phải trong sách sinh học có bản vẽ mặt phẳng bộ phận sinh dục nữ sao? Mặt trước, mặt bên, tổng thể, chi tiết… đều có.”
Cái này có thể so sánh sao?
Anh thật đúng là một thiên tài…
Chân Ái không nói được một câu, cô đã biết không nên hỏi mà.
Ngôn Tố thấy cảm xúc trong mắt cô trở nên khá tuyệt vời, còn xung phong lại gần bên tai cô, lẩm bẩm bằng một giọng hấp dẫn:
“Vừa rồi là khảo sát thực địa. Ừm, anh đã có sự hiểu biết cơ bản và toàn diện đối với cơ thể của em.” Vừa nói, ngón tay lại mò xuống dưới sờ một cái, “Em và cô ấy không cần khẩn trương. Nói cho cô ấy biết, anh rất thích cô ấy. Đương nhiên, em cũng không cần ghen, anh thích em nhất.”
Từ từ, trong thanh âm mang theo ý chí hào hùng không biến sắc:
“Em yên tâm, xét theo năng lực học tập và năng lực lĩnh ngộ hơn người của anh, đợi đến lúc thân thể chúng ta thực sự kết hợp, anh nhất định sẽ có biểu hiện tốt hơn. Đến lúc đó nhất định sẽ khiến em tâm phục khẩu phục không kiềm chế được mà khen anh ‘Thật lợi hại!’, ‘Quá tuyệt vời!’, cho nên…”
Một màn quảng cáo hoàn tất, cộng thêm lời tuyên truyền khiêm tốn lại ngắn gọn, “Kính xin đợi.”
Nói về đề tài tình dục một cách nghiêm túc và khoa học như vậy thực sự không thành vấn đề?
Điều quan trọng là anh thực sự không có một chút ý tứ xấu hổ hay đùa giỡn, người ta rất nghiêm túc nha. Đầu tiên là làm khảo sát thực địa và thực nghiệm bước đầu, sau đó tiến hành trấn an tâm hồn, tiếp theo giới thiệu chức năng của mình tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ, cuối cùng cho ra mục tiêu dự kiến.
Anh đã bắt đầu kế hoạch làm thế nào để ăn cô rồi sao…
Cái gì mà tâm phục khẩu phục không kiềm chế được, khen anh ‘Thật lợi hại!’, ‘Quá tuyệt vời!’
Còn kính xin đợi…
Chân Ái há miệng, tâm tình phức tạp cúi đầu. Cô đối với anh, thực sự đã tâm phục khẩu phục.
Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, ngủ chết đi thôi.
Cô lẳng lặng vùi trong ngực anh, mơ màng ngủ, cơ thể dần dần ấm lại. Qua không biết bao lâu, cô vô thức nâng cánh tay trơn nhẵn, vòng lấy cổ anh, thân mật sờ tóc anh.
Tóc anh ướt, sờ lên một chút không đâm vào tay, rất mềm mại, giống như anh bất cứ lúc nào ở cùng với cô.
Cô chợt tỉnh ngủ, đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu cô còn đâm anh một cái.
Cô lập tức cảm thấy khó chịu, kề sát anh: “A Tố.”
“Ừm?”
“Thực ra Chace chết, anh cũng rất khó chịu, đúng không?”
Người đàn ông bên cạnh bỗng cứng một cái, thanh âm trở nên hơi vắng lặng: “Ừ. Cái chết của cậu ấy là chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời này của anh.” Anh ôm cô chặt hơn, chống cằm trên vai cô, “Xin lỗi, Ai, anh hoàn toàn không ngờ cậu ấy sẽ tự sát. Cậu ấy là một người lạc quan tự tin như vậy…”
Anh càng nói càng không mạch lạc, lại bắt đầu nói về ngành học anh quen thuộc nhất: “Em biết không? Nghiên cứu khoa học cho thấy, người có chỉ số thông minh càng cao thì càng sẽ không chọn tự sát, cho nên cậu ấy làm sao có thể…”
“Em biết.” Cô không đành lòng nghe lời nói hốt hoảng của anh, khẽ ngắt lời anh, trong mắt nổi lên ánh lệ, “Ngay cả em cũng không hiểu tại sao anh ấy làm như vậy, huống hồ là anh.”
Anh không nói lời nào, nhưng đã hiểu tâm ý của cô. Chỉ có thể theo bản năng ôm cô chặt hơn, giống như muốn ép cô vào trong cơ thể.
Chân Ái nhớ tới việc mẹ chính là chết trong tay cô, nhưng cô thực sự không cố ý, mà Bert luôn nhấn mạnh luận điểm ngược lại, khiến chuyện này trở thành sự tổn thương rất sâu sắc nơi đáy lòng cô;
Còn Ngôn Tố, mặc dù anh trai chết trong tay anh, nhưng kì thực việc này không phải là lỗi của anh. Gánh nặng đã tràn đầy trái tim anh, vẫn còn gánh nặng anh trai áp đặt cho anh, cô sẽ không nhẫn tâm góp thêm một viên gạch lên đó nữa.
Cô nhớ tới buổi tối hôm xảy ra vụ đánh bom ở trường đại học, hai người họ ngồi trong đêm tối nói chuyện với nhau, cô nói cho anh chuyện của mẹ cô, anh nói cho cô chuyện của Alex, sự đau đớn khi đó của anh vẫn rõ ràng trước mắt.
Cô mỉm cười: “Anh và anh ấy là bạn tốt? Sau này kể cho em nghe chuyện lúc anh ấy đi học được không? Em rất muốn biết anh ấy ở ngoài là dáng vẻ gì, có phải rất tốt không.”
Nhiều lời anh không thể nói ra, gật đầu thật thấp.
#
Ba giờ sáng, Chân Ái căn bản đã khôi phục nhiệt độ, chỉ là tay chân và trên đùi còn một ít bọt nước và sẹo do tổn thương do giá rét để lại, Chân Ái nói không sao, lát nữa tìm người hầu gái xin thuốc trị tổn thương do giá rét thoa một chút là được.
Mà Ngôn Tố lo người bên ngoài phòng tắm đợi tiếp nữa lại muốn phân tán, cho nên giúp Chân Ái mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài.
Người bên ngoài có người đang ngủ gà ngủ gật, có người đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Thấy hai người họ đi ra, giáo viên mầm non lập tức đến hỏi Chân Ái: “Cô không sao chứ?”
Chân Ái lắc đầu.
Người hầu gái vội vàng đưa thuốc mỡ trị tổn thương do giá rét đã chuẩn bị xong, những người khác cũng lác đác nói vài câu hỏi thăm.
Ngôn Tố nhìn thoáng qua hung thủ anh nghi ngờ, người kia đang nói chuyện phiếm với người bên cạnh, không có bất kì khác thường nào.
Tuy anh cơ bản đã xác định ai là hung thủ, nhưng không thể trực tiếp vạch trần. Chuỗi vụ án này vẫn còn vài điểm khả nghi, hiện trường cũng còn sát thủ tổ chức cử tới.
Theo suy đoán của Ngôn Tố, tổ chức vốn là muốn tự mình giết người nhân tiện chơi một trò chơi, không nghĩ đám người có ân oán nội bộ kia xích mích, tự mình bắt đầu đấu đá lẫn nhau, kết quả sau khi sát thủ của tổ chức lên đảo, thản nhiên như không mà xem trò chơi.
Giết bác sĩ dùng dao phẫu thuật, giết võ sĩ quyền anh dùng búa tạ, trừ những cái đó ra, Ngôn Tố không biết trên người hung thủ còn mang theo vũ khí nào khác hay không. Nếu anh tùy tiện chỉ ra, rất có thể hung thủ sẽ bắt giữ người ở đây; cho dù thực sự chế ngự được hắn, đó cũng là một mối nguy hiểm lớn hơn.
Người còn lại tưởng hung thủ bị bắt, sẽ lơ là cảnh giác; mà lúc này, sát thủ của tổ chức thấy hung thủ bị bắt, sẽ tự mình bắt tay vào làm tiếp tục giết người.
Ngược lại bầu không khí mọi người nghi ngờ lẫn nhau bây giờ là tốt nhất.
Nhưng điều càng khiến anh lo lắng hiện nay vẫn là một vấn đề khác: “Người dẫn chương trình đâu?”
Luật sư trả lời: “Vừa rồi chúng tôi đến phòng khách ôm chăn, anh ta nói phải về phòng, bảo chúng tôi đừng chờ anh ta. Nhưng mà…” Luật sư nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Hình như gần một tiếng rồi.”
Vừa được anh ta nhắc nhở, tất cả mọi người phát hiện ra sự khác thường.
Chân Ái khó hiểu: “Anh ta biến mất lâu như vậy, vừa rồi các người cũng không có ai đi tìm anh ta?”
Diễn viên sớm đã thay quần áo ấm, không còn lộ liễu nữa. Cô ta nhìn Chân Ái, không biết là ghen tị hay gì, sắc mặt trang điểm dày không tốt, nhìn giống ma, giọng nói càng không tốt: “Mọi người đều ở đây, chỉ một mình anh ta ở ngoài, có thể xảy ra chuyện gì?”
Người mẫu cũng tiếp lời, cô ta để mặt mộc không trang điểm, viền mắt rất đen, có lẽ thể chất không tốt sợ lạnh, che kín người: “Hơn nữa, lỡ như người nào đi tìm anh ta, phát hiện anh ta bị hung thủ giết, người đi tìm anh ta thoát khỏi liên quan sao?”
Chân Ái sững sờ, nói như vậy không sai, nhưng hung thủ không thể lợi dụng tâm lý không dám xen vào chuyện của người khác của mọi người sao?
Tác giả đứng dậy, nói, “Nếu cô học trò không sao rồi thì chúng ta nhanh đi về xem người dẫn chương trình một chút đi.”
Thế là đám người đều đứng dậy muốn đi về.
Trước khi đi, Chân Ái nhỏ giọng nói thầm với Ngôn Tố: “Lỡ như giữa đường lại cúp điện.” Vừa nói, cố ý cầm giá nến ôm vào lòng.
“Thật ngoan!” Anh đi sau cùng, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, lại nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy là em muốn sưởi ấm thì phải.”
Nghe được “sưởi ấm”, Chân Ái không khỏi đỏ mặt, khẽ lườm anh một cái.
Nhưng đúng lúc này, Ngôn Tố thấy trên sàn ở cửa treo một thứ mỏng, lấp lánh ánh bạc, mà chân người hầu gái đi tuốt đằng trước đã đi lên một nửa.
Sợi dây đó nối với nguồn điện!
Sắc mặt Ngôn Tố trong nháy mắt thay đổi, lập tức quay đầu nhìn Chân Ái: “Vứt nến đi!”
Gần như cùng lúc, căn phòng đột nhiên rơi vào một vùng tăm tối, giá cắm nến trong tay Chân Ái nện “bịch” dưới đất, mang theo một chút ánh lửa, chợt hiện một cái, biến mất gần như không còn.
Ngôn Tố mới vừa muốn thở phào, bỗng nhiên kinh sợ phát hiện nơi ngực áo Chân Ái lại bôi chất liệu huỳnh quang. Vửa rồi không nhìn ra, nhưng lúc này trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh lấp lánh.
Giữa một vùng đen kịt, chỉ có một điểm sáng này, giống như điểm đỏ giữa bia ngắm.
Chân Ái phát hiện, còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Tố ở bên cạnh lại đột nhiên xoay người, nhanh chóng kéo cô về phía sau. Chân Ái nghe thấy có thứ gì đó bay “vèo” tới như đạp gió rẽ sóng, không có dấu vết, cũng không tổn thương đến cô.
Ngôn Tố siết chặt cổ tay cô, ôm cô vào lòng, thấp giọng bên tai cô: “Suỵt, đừng lên tiếng. Anh không sao.”
Trong bóng tối Chân Ái không nhúc nhích dựa trên ngực anh, cô nghe tiếng hít thở thật sâu của anh bên tai, trong lòng kinh ngạc, đến tột cùng là ai năm lần bảy lượt muốn giết cô?
Quản gia và người hầu gái phản ứng cực nhanh đốt nến lên, xung quanh lại có ánh sáng. Một cái nỏ và vài mũi tên rơi dưới đất, chính là đồ trang trí mô phỏng trong lâu đài. Mọi người thấy, toàn bộ ngơ ngác nhìn nhau, một dáng vẻ kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì.
Ngôn Tố lạnh mặt, vẻ mặt phủ sương, âm u nhìn chằm chằm đám người giả ngu trước mặt này, vừa muốn nói gì đó, Chân Ái lại kéo tay anh. Anh cúi đầu liền thấy cô nhìn anh thật sâu, lắc đầu.
Lòng anh chợt mềm nhũn, còn hơi đau.
Anh mới biết được, thực ra cô đã nghĩ giống anh.
Bây giờ bắt được hung thủ, người của tổ chức sẽ giết tên hung thủ này, đồng thời bắt đầu tự mình ra tay giết những người lại (bao gồm hung thủ); mà Chân Ái cô cho rằng bây giờ thời cơ không thích hợp;
Nhưng anh hoảng sợ, nếu vẫn không bắt được, Chân Ái sẽ tiếp tục sống trong nguy hiểm.
Cảm giác biết rõ là ai lại không thể hành động, quá bực bội!
Điều càng khiến anh cảm thấy mỉa mai là, Chân Ái rất có thể hoàn toàn không biết ai là hung thủ, nhưng bản năng nghĩ cho tình hình chung, nghĩ cho sự an toàn của những người khác; còn tên hung thủ kia, chỉ dựa vào suy đoán, cho rằng Chân Ái đã nhìn ra bộ mặt thật của hắn, vì để tự bảo vệ mình liền lặp đi lặp lại nhiều lần ra tay giết người.
Ngôn Tố đau lòng ôm Chân Ái vào ngực, chống cằm trên trán cô, khẽ nói: “Được, nghe lời em.”
Lần này, tất cả mọi người cầm ba giá nến, trên đường đi về không nhiều lời.
Ngôn Tố kéo Chân Ái đi sau cùng, anh siết chặt cổ tay cô, để cô đi sau mình nửa thân người, giống như luôn luôn chuẩn bị, nếu phía trước xảy ra chuyện gì, anh lập tức sẽ chắn trước người cô.
Chân Ái không lay chuyển được sức của anh, chỉ có thể theo anh.
Không biết tại sao, từ nãy đến giờ, anh yên lặng lạ thường, không giống mấy lần trước lúc có người chết anh sẽ ẩn nhẫn tức giận, cũng không giống như lúc nghe mọi người nói chuyện phiếm lặng lẽ suy nghĩ phán đoán. Anh lúc này yên lặng đến mức như đầm nước sâu, không hề gợn sóng. Chỉ duy nhất có sức mạnh nơi lòng bàn tay lớn đến kinh ngạc, giống như muốn bóp gãy cổ tay cô.
Loại yên tĩnh này khiến Chân Ái cảm thấy không quen, cô không biết anh làm sao.
Dọc đường anh không nói thêm gì nữa, cũng không có bất kì trao đổi nào với cô.
Lúc đi tới đại sảnh lâu đài chính, một màn kinh hoàng lại xuất hiện lần nữa.
Trên đèn treo khổng lồ ở đại sảnh, treo một người, thân thể cứng ngắc lắc tới lắc lui theo ánh đèn. Trong lòng mọi người cả kinh, tinh tế nhìn một cái, lại là tượng sáp của người dẫn chương trình.
Nhưng dựa vào quy luật trước đó, có lẽ người dẫn chương trình đã gặp rủi ro.
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không biết phải làm sao. Tượng sáp hình dạng y như thật treo giữa đại sảnh thực sự đáng sợ. Luật sư và tác giả cùng lấy nó xuống, lại kêu mọi người cùng đi tìm người dẫn chương trình…
Nhưng lần này, trong lòng mọi người đều rối rắm, giống như thời tiết giông tố bên ngoài lâu đài bây giờ.
Ngôn Tố vẫn không nói một lời, nhưng lúc đi qua cố ý nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn tượng sáp luật sư một cái. Trên gương mặt màu trắng đó thiếu một con mắt. Đầu cũng hơi biến dạng. Giống như có người cầm một vật nhỏ dài cứng nào đó đâm vào mắt tượng sáp, lại rút hung khí giả ra.
Bởi vì thiếu hung khí, mọi người không chú ý tới tượng sáp của luật sư cũng xảy ra vấn đề.
Cái này sẽ ám chỉ điều gì?
Ngôn Tố rũ mắt, thực ra bây giờ anh khó bảo vệ mình, còn lo lắng phần Chân Ái, những người khác, anh đã không còn thời gian chú ý đến.
Mới đến gần hành lang của 13 phòng ngủ, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, tràn ngập trong hành lang vắng lặng và chật hẹp khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ai cũng cho rằng người dẫn chương trình bị treo cổ, nhưng thực ra anh ta ngồi dưới đất, dựa lưng vào cái bàn trang trí bên hành lang, sợi dây thừng quấn trên cổ, đầu kia của sợi dây nhét trong ngăn bàn.
Vì vậy mà anh ta bị cố định, hai chân duỗi thẳng, hai tay rũ xuống, máu me đầy người, không nhúc nhích, giống như một con búp bê vải bị rách.
Thực sự rất giống. Anh ta còn ngoẹo đầu, đôi mắt mở to sợ hãi, con ngươi rớm máu giống như muốn vọt ra khỏi hốc mắt. Xương sọ bị đập nát, tất cả đều là lỗ máu.
Dáng vẻ chết khá thảm thiết.
Người hầu gái che miệng, như muốn nôn mửa.
Chân Ái nhíu mày, hỏi: “Vừa rồi các người đều cùng đến phòng khách ôm chăn, có ai từng trở lại phòng ngủ bên này không?”
Mấy người đều nói người dẫn chương trình muốn tự mình về phòng lấy đồ. Bọn họ cũng chưa từng sang bên này.
“Vậy sau khi các người lấy chăn, ai là người cuối cùng đến tòa thành phụ, chính là chỗ tôi hôn mê?”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía diễn viên.
Diễn viên ôm tay, hừ lạnh một tiếng: “Tôi có sức đánh anh ta thành như vậy sao? Nếu tôi giết người, tôi cũng sẽ để anh ta trần truồng chết trên giường của tôi.”
Mọi người: …
Ngôn Tố tập trung tâm trí nhìn lướt qua hiện trường, vài điểm khả nghi lập tức hiện lên trước mắt anh.
1.Không giống trước đó, hiện trường vô cùng lộn xộn, trên thảm đều là dấu vết vật lộn, lúc người dẫn chương trình bị giết có giãy giụa và phản kháng kịch liệt; nhưng trước kia hung thủ chế ngự mấy người chết khác như thần, mọi người đều không hề phản kháng, tại sao đến chỗ người dẫn chương trình không có hiệu quả? Việc này và câu chuyện người dẫn chương trình nói có quan hệ gì?
2.
3. Lúc hung thủ giết người dẫn chương trình, thoáng cái dùng dây thừng, thoáng cái dùng vũ khí sắc bén, thủ đoạn đổi tới đổi lui rất lộn xộn. Ý muốn nhất thời? Chuẩn bị không chu đáo?
4.
5.Con mắt rỗng trên tượng sáp luật sư là như thế nào? Hung thủ vốn định giết luật sư trước, nhưng đến giữa chừng đổi người? Tại sao? Còn có nguyên nhân nào khác không?
6.
Nhưng bây giờ anh không muốn nói gì cả.
Chân Ái bỗng nhiên phát hiện Ngôn Tố vẫn không lên tiếng, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người dẫn chương trình dưới đất, không biết do ảo giác của cô hay do ánh đèn, sắc mặt anh hình như hơi trắng bệch.
Nhưng A Tố của cô làm sao có thể lộ ra vẻ mặt yếu ớt?
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh bình tĩnh như thường ngẩng đầu, nhìn mọi người, vẻ mặt kiên quyết, nhưng lời nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc:
“Chúng ta mỗi người đi một ngã ở đây thôi! Còn ba tiếng nữa là trời sáng, xem chừng cơn bão cũng sẽ dừng. Bởi vì có người trước khi lên đảo đã báo cho cảnh sát, cho nên khoảng bảy giờ sáng mai sẽ có người của cảnh sát đến. Trong bốn tiếng còn lại, tôi đề nghị các người đợi cùng một chỗ một tấc cũng không rời. Nếu các người muốn tự nhốt mình trong phòng, xin hãy đảm bảo đừng mở cửa cho bất kì người nào, bộ mặt thật của hung thủ sẽ vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.”
Nói xong, nắm lấy cổ tay Chân Ái: “Chúng ta về phòng thôi.”
Cái nắm này rất mạnh khiến Chân Ái sửng sốt. Cũng chính là một cái nắm này, dường như cô cảm giác được sự vội vàng và hoảng loạn của anh, giống như muốn trốn chạy cái gì đó.
Bề ngoài nhìn qua vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng cảm xúc bi ai lại không khỏi lan ra từ lòng bàn tay anh.
Lòng Chân Ái lập tức hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau.
Tác giả đuổi theo, hỏi: “Nhà logic học, anh không ở cùng chúng tôi?”
Bước chân nhanh chóng của anh đột nhiên dừng lại, hại Chân Ái suýt nữa đụng vào người anh.
Anh đưa lưng về phía mọi người, giọng nói bình thản: “Tôi muốn bảo vệ từng người, nhưng rõ ràng việc đó là không có khả năng.” Rõ ràng thật yên lặng, nhưng sao nghe vào thương cảm như vậy, khiến người khác xót xa, “Thay vì một người cũng không bảo vệ được, không bằng bảo vệ người quan trọng nhất.”
Anh bước về trước một bước, lại dừng lại: “Xin lỗi mọi người. Nhưng nếu các người nghe theo lời khuyên vừa rồi của tôi, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Còn bốn tiếng… Xin mọi người tiếp tục kiên trì, đừng tin hung thủ bên cạnh, nhưng cũng đừng hoảng hốt lo sợ chủ động đi hại người.”
Nói xong, kéo Chân Ái đi.
Mới vừa vào cửa, Chân Ái liền không nhịn được hỏi: “A Tố, sao anh đột nhiên trở nên kì lạ vậy?”
Nhưng anh không trả lời, lưng hướng về phía cô, vững vàng khóa cửa phòng, lại vô cùng chậm rãi xoay người lại, giống như một cụ già yếu ớt, từng bước một đi tới trước mặt cô.
Trong phòng không bật đèn, anh chán nản dựa vào bên cạnh cái tủ cao, cười nhạt nhìn cô.
Lúc này Chân Ái mới phát hiện, sắc trời yếu ớt, sắc mặt anh trắng bệch đến mức dọa người.
Cô lập tức bật đèn, rốt cuộc vừa nhìn đã thấy anh dựa vào tủ, gò má trắng ngần và yếu ớt, tay phải run rẩy, ngón tay buông ra, một mũi tên bằng gỗ còn lại hơn nửa đoạn rơi xuống thảm từ trong tay áo khoác màu đen của anh.
Phần trước bị bẻ gãy, trên vết nứt còn dính máu.
Chân Ái dường như đã hiểu, như điên nhào qua kéo áo khoác của anh ra, ngay lập tức kinh hãi đến mức hồn bay phách tán. Một mảng máu đỏ tươi lớn đầy đáng sợ trên ngực trái của anh, gần như toàn bộ đầu mũi tên loang lổ vết gỉ biến mất vào trong.
Đây chính là thứ vừa rồi trong bóng tối anh đỡ cho cô? Anh cố gắng như không có chuyện gì xảy ra đi lâu như vậy? Lúc dọc đường đi anh nắm tay cô đi phía sau đám người, trong lòng đau khổ sợ hãi dường nào?
Thảo nào khi đó tay anh dùng sức như vậy, ẩn nhẫn run rẩy, có phải đang sợ nếu bị tấn công lần nữa anh sẽ không bảo vệ được cô hay không?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cực kì bi ai: “A Tố…”
“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Anh đặt ngón trỏ bên môi cô, chỉ trong chốc lát sắc mặt anh trắng như giấy, nhưng vẫn nhàn nhạt cười, “Anh không sao.”
Nước mắt Chân Ái tràn ra: “Em đi tìm quản gia và người hầu gái.”
“Đừng…” Anh kéo cô, dường như nói nhiều một chữ cũng tốn sức, thanh âm yếu ớt, nhưng vẫn mang theo sự không muốn và đau lòng luyến tiếc tràn đầy, “Không nên để cho bất kì người nào biết anh bị thương, nếu không, anh coi như thực sự không bảo vệ được em.”
Anh tái nhợt cười, rũ mắt nhìn cô, đau lòng không chịu nổi. Trong những người bên ngoài, ngoại trừ hung thủ, còn có sát thủ của tổ chức; ngoại trừ sát thủ của tổ chức, còn có…
Lúc trước anh vẫn chưa từng nghĩ, Arthur lại cũng tự mình đến.
Chân Ái của anh, anh nên bảo vệ cô thế nào đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom