Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Tình thế hiện tại, vô cùng quái dị.
Mấy chục gã 9 phẩm, 10 phẩm cường giả trong Nham Thạch Thành cùng ùn ùn kéo tới khu vực cư ngụ của Thư Hùng Song Mãng, khiến cho khu vực này ngày càng có nhiều người.
Còn khu vực này đã sớm bị tàn phá thành một đống phế tích, hoang tàn đổ nát, thi thể của Thư Hùng Song Mãng nằm ngay trên bãi đất trống.
Thư Hùng Song Mãng, hung thú có hung danh ghê gớm nhất của khu rèn luyện ngoài trời. Cũng là hung thú mạnh nhất, thần bí nhất. Ngay cả thiên tài số 1 của Nham Thạch Thành là Da Luật Hồng cũng không thể giết được nó.
Nhưng lúc này, thi thể của nó đang hiện ra trước mặt rất nhiều võ giả. Toàn thân nó đều là bảo vật. Căn cốt có thể làm dược liệu tốt nhất. Huyết dịch có thể tôi luyện nhục than, có thể luyện thành cao cấp đan dược, tăng cường huyền khí tu vi. Răng của nó có thể luyện thành binh khí tốt nhất. Lân giáp của nó có thể chế thành áo giáp hoàn mỹ nhất, đao thương bất nhập.
Còn nội đan của nó?
Chí bảo!
Tuyệt đối là chí bảo! Đó đều là thứ vô cùng hấp dẫn đối với mỗi hậu thiên võ giả.
Những gã võ giả có chút hiểu biết đều biết rõ rằng, nội đan của Thư Hùng Song Mãng tuyệt đối không giống với nội đan của 10 phẩm hung thú thông thường. Nó gần như đã lột xác, đột phá thành tiên thiên hung thú, nội đan của nó, phẩm chất sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Mội một người có mặt ở đây, hô hấp đều trở nên nặng nề, ánh mắt đều đỏ vằn lên, vô cùng dữ tợn.
Cho dù là những gã hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cường giả thanh tâm quả dục, một bước nữa là trở thành tiên thiên cường giả cũng không khỏi thất thố.
Miệng khô lưỡi đắng. Như si như cuồng.
Còn Phong Vân Vô Ngân đang nằm ở bên cạnh, đang dần tăng từng tia thần lực thì lại bị đám võ giả cuồng nhiệt này hoàn toàn bỏ qua.
Nhưng tuy có rất nhiều võ giả đã vô cùng thèm khát, chỉ muốn lập tức xông lên chiếm đoạt chí bảo, nhưng bọn chúng không phải kẻ ngốc, vào lúc này, nếu ai dám động thủ trước, kẻ đó sẽ bị loạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn. Gã 10 phẩm sơ kỳ võ giả vừa bị đánh tan nát vừa rồi, chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Trong lúc lợi ích to lớn như vậy kích động, cho dù thân thiết như phụ tử huynh đệ cũng đều có thể trở mặt tàn sát lẫn nhau.
Hiện trường vô cùng an tĩnh.
Còn Chúc lão đang lơ lửng ở trên tầng không ở cách đó mấy trăm mét, thân hình đột nhiên dần mờ đi, dung nhập thành một thể với không khí xung quanh, khiến cho đám võ giả kia không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Trong lòng hắn đang cảm thấy rất buồn cười:
- Một đám ngốc. Phong Vân Vô Ngân đã sớm cướp đoạt thứ quý giá nhất của Thư Hùng Song Mãng là nội đan và tinh huyết, các ngươi cho dù ở đây chém giết lẫn nhau, cũng chỉ có thể đoạt được thi thể chẳng mấy giá trị của Thư Hùng Song Mãng mà thôi, ha ha, thật là buồn cười chết mất.
Thời gian trôi qua một cách vô cùng quỷ dị.
Lúc này, một gã nam tử áo trắng, dáng vẻ nho nhã, quạt khẽ lay động, vô cùng phong độ cao giọng nói lớn:
- Mọi người cứ đứng thế này cũng không phải là biện pháp. Có thể nghe ta nói một lời không?
- Ồ? Thì ra là Chư Cát Thanh Vân, xếp thứ bảy trong thập đại cao thủ, nổi tiếng mưu trí và cẩn thận, có giao tình rất thân thiết với Long Bá Thiên xếp thứ năm trong thập đại cao thủ.
Một gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả cũng ngó Chư Cát Thanh Vân một cái:
- Ngươi có cách giải quyết gì thỏa đáng, nói mọi người nghe xem.
Chư Cát Thanh Vân cười tiêu sái, tuy ánh mắt hắn cũng tràn ngập sự thèm khát, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén, lời nói cũng rất bình thản chậm rãi, thể hiện lòng dạ vô cùng sâu sắc:
- Như thế này, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy Thư Hùng Song Mãng đã chết, bảo vật và nội đan trên toàn thân nó đều là vật vô chủ, người cóđức có tài sẽ đoạt được. Lúc này, ở đây tập trung tới mấy trăm võ giả, nếu để riêng một ai đó đoạt được bảo vật thì chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người cùng căm phẫn, không phục. Bởi vậy, ta đề nghị, 10 phẩm võ giả và 8 người trong số thập đại cao thủ chúng ta có mặt tại đây có quyền phân chia bảo vật, còn phân chia thế nào, chúng ta tự thương lượng quyết định. Những người khác, mau tránh đi, tránh khỏi... Họa sát thân!
Câu nói cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm, có ý uy hiếp không hề che giấu.
Cần phải biết rằng, lúc này tại hiện trường có mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cũng, hai mươi mấy gã 10 phẩm sơ kỳ, trung kỳ cũng, còn lại đều là 9 phẩm cũng, thậm chí 8 phẩm cường giả cũng có rất nhiều.
Nhưng, ý của Chư Cát Thanh Vân là, ngoài tám người trong số thập đại cao thủ có mặt ở đây ra, tất cả 8,9 phẩm võ giả còn lại đều phải cuốn xéo đi.
Hắn đang muốn xua đuổi những người khác.
Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến mấy chục gã 8,9 phẩm võ giả vô cùng bất mãn. Hiện trường cũng liền trở nên ầm ĩ om sòm.
- Mẹ ngươi chứ! Chư Cát Thanh Vân, ngươi dựa vào đâu mà đòi chúng ta phải từ bỏ bảo vật? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả?
- Chư Cát Thanh Vân, mẹ kiếp, ngươi là đồ lòng lang dạ sói. Năm xưa chúng ta cùng một tốp tiến vào Nham Thạch Thành, ngươi có còn nhớ lúc đó ta chiếu cố ngươi như thế nào không? Bây giờ, ngươi tu vi có chút thành tựu liền qua cầu rút ván hả?
- Không được! Người gặp được thì có phần.
...
- Ha ha ha!
Chư Cát Thanh Vân cười lớn:
- Chư vị, đây chỉ là đề nghị của ta, chỉ có vậy thôi. Đương nhiên, nếu người gặp được đều có phần, Chư Cát Thanh Vân ta cũng không có ý kiến gì, hôm nay có tới mấy trăm người có mặt ở đây, phía sau còn không ngừng có người kéo tới, ngày càng đông đúc, được thôi, mọi người cũng tới phân chia, ta muốn xem xem, mật ít ruồi nhiều, mọi người phân chia thế nào!
Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả nghe thấy những lời nói đó của Chư Cát Thanh Vân, đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu.
- Được rồi! Chư Cát Thanh Vân nói có lý. Chí bảo như vậy, đương nhiên là cường giả đoạt được, tu vi thấp kém, có tư cách gì đoạt được chứ? Trong thiên hạ không có cái đạo lý như vậy. Nghe rõ đây, tất cả võ giả dưới 10 phẩm, trừ 8 gã trong số thập đại cao thủ có mặt tại hiện trường ra, những kẻ khác đều mau chóng rút lui. Nếu không... Hừ!
Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả đều lên tiếng phụ họa với đề nghị của Chư Cát Thanh Vân, bọn chúng thôi động huyền khí, uy áp mơ hồ liền bao trùm lấy tất cả các võ giả.
- Tiểu đệ, ngươi đừng có cố tranh cãi nữa, ta đoạt được lợi ích đương nhiên cũng không quên ngươi.
Ngô Ảnh xếp thứ ba trong số thập đại cao thủ lên tiếng an ủi đệ đệ của mình.
- Được rồi, đại ca, tu vi hiện tại của ta quả thực không có tư cách nhúng tay vào chí bảo. Nhưng, sau này ta đột phá lên 10 phẩm, đột phá lên tiên thiên cảnh giới, tất cả những thứ ủy khuất và coi thường ta phải chịu ngày hôm nay, sẽ có một ngày, ta đáp trả lại gấp bội. Đây là thế giới mạnh được yếu thua, ta tâm phục khẩu phục.
Thiếu niên đó nghiến răng gật đầu, nắm đấm nắm chặt, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mấy chục gã 9 phẩm, 10 phẩm cường giả trong Nham Thạch Thành cùng ùn ùn kéo tới khu vực cư ngụ của Thư Hùng Song Mãng, khiến cho khu vực này ngày càng có nhiều người.
Còn khu vực này đã sớm bị tàn phá thành một đống phế tích, hoang tàn đổ nát, thi thể của Thư Hùng Song Mãng nằm ngay trên bãi đất trống.
Thư Hùng Song Mãng, hung thú có hung danh ghê gớm nhất của khu rèn luyện ngoài trời. Cũng là hung thú mạnh nhất, thần bí nhất. Ngay cả thiên tài số 1 của Nham Thạch Thành là Da Luật Hồng cũng không thể giết được nó.
Nhưng lúc này, thi thể của nó đang hiện ra trước mặt rất nhiều võ giả. Toàn thân nó đều là bảo vật. Căn cốt có thể làm dược liệu tốt nhất. Huyết dịch có thể tôi luyện nhục than, có thể luyện thành cao cấp đan dược, tăng cường huyền khí tu vi. Răng của nó có thể luyện thành binh khí tốt nhất. Lân giáp của nó có thể chế thành áo giáp hoàn mỹ nhất, đao thương bất nhập.
Còn nội đan của nó?
Chí bảo!
Tuyệt đối là chí bảo! Đó đều là thứ vô cùng hấp dẫn đối với mỗi hậu thiên võ giả.
Những gã võ giả có chút hiểu biết đều biết rõ rằng, nội đan của Thư Hùng Song Mãng tuyệt đối không giống với nội đan của 10 phẩm hung thú thông thường. Nó gần như đã lột xác, đột phá thành tiên thiên hung thú, nội đan của nó, phẩm chất sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Mội một người có mặt ở đây, hô hấp đều trở nên nặng nề, ánh mắt đều đỏ vằn lên, vô cùng dữ tợn.
Cho dù là những gã hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cường giả thanh tâm quả dục, một bước nữa là trở thành tiên thiên cường giả cũng không khỏi thất thố.
Miệng khô lưỡi đắng. Như si như cuồng.
Còn Phong Vân Vô Ngân đang nằm ở bên cạnh, đang dần tăng từng tia thần lực thì lại bị đám võ giả cuồng nhiệt này hoàn toàn bỏ qua.
Nhưng tuy có rất nhiều võ giả đã vô cùng thèm khát, chỉ muốn lập tức xông lên chiếm đoạt chí bảo, nhưng bọn chúng không phải kẻ ngốc, vào lúc này, nếu ai dám động thủ trước, kẻ đó sẽ bị loạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn. Gã 10 phẩm sơ kỳ võ giả vừa bị đánh tan nát vừa rồi, chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Trong lúc lợi ích to lớn như vậy kích động, cho dù thân thiết như phụ tử huynh đệ cũng đều có thể trở mặt tàn sát lẫn nhau.
Hiện trường vô cùng an tĩnh.
Còn Chúc lão đang lơ lửng ở trên tầng không ở cách đó mấy trăm mét, thân hình đột nhiên dần mờ đi, dung nhập thành một thể với không khí xung quanh, khiến cho đám võ giả kia không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Trong lòng hắn đang cảm thấy rất buồn cười:
- Một đám ngốc. Phong Vân Vô Ngân đã sớm cướp đoạt thứ quý giá nhất của Thư Hùng Song Mãng là nội đan và tinh huyết, các ngươi cho dù ở đây chém giết lẫn nhau, cũng chỉ có thể đoạt được thi thể chẳng mấy giá trị của Thư Hùng Song Mãng mà thôi, ha ha, thật là buồn cười chết mất.
Thời gian trôi qua một cách vô cùng quỷ dị.
Lúc này, một gã nam tử áo trắng, dáng vẻ nho nhã, quạt khẽ lay động, vô cùng phong độ cao giọng nói lớn:
- Mọi người cứ đứng thế này cũng không phải là biện pháp. Có thể nghe ta nói một lời không?
- Ồ? Thì ra là Chư Cát Thanh Vân, xếp thứ bảy trong thập đại cao thủ, nổi tiếng mưu trí và cẩn thận, có giao tình rất thân thiết với Long Bá Thiên xếp thứ năm trong thập đại cao thủ.
Một gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả cũng ngó Chư Cát Thanh Vân một cái:
- Ngươi có cách giải quyết gì thỏa đáng, nói mọi người nghe xem.
Chư Cát Thanh Vân cười tiêu sái, tuy ánh mắt hắn cũng tràn ngập sự thèm khát, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén, lời nói cũng rất bình thản chậm rãi, thể hiện lòng dạ vô cùng sâu sắc:
- Như thế này, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy Thư Hùng Song Mãng đã chết, bảo vật và nội đan trên toàn thân nó đều là vật vô chủ, người cóđức có tài sẽ đoạt được. Lúc này, ở đây tập trung tới mấy trăm võ giả, nếu để riêng một ai đó đoạt được bảo vật thì chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người cùng căm phẫn, không phục. Bởi vậy, ta đề nghị, 10 phẩm võ giả và 8 người trong số thập đại cao thủ chúng ta có mặt tại đây có quyền phân chia bảo vật, còn phân chia thế nào, chúng ta tự thương lượng quyết định. Những người khác, mau tránh đi, tránh khỏi... Họa sát thân!
Câu nói cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm, có ý uy hiếp không hề che giấu.
Cần phải biết rằng, lúc này tại hiện trường có mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cũng, hai mươi mấy gã 10 phẩm sơ kỳ, trung kỳ cũng, còn lại đều là 9 phẩm cũng, thậm chí 8 phẩm cường giả cũng có rất nhiều.
Nhưng, ý của Chư Cát Thanh Vân là, ngoài tám người trong số thập đại cao thủ có mặt ở đây ra, tất cả 8,9 phẩm võ giả còn lại đều phải cuốn xéo đi.
Hắn đang muốn xua đuổi những người khác.
Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến mấy chục gã 8,9 phẩm võ giả vô cùng bất mãn. Hiện trường cũng liền trở nên ầm ĩ om sòm.
- Mẹ ngươi chứ! Chư Cát Thanh Vân, ngươi dựa vào đâu mà đòi chúng ta phải từ bỏ bảo vật? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả?
- Chư Cát Thanh Vân, mẹ kiếp, ngươi là đồ lòng lang dạ sói. Năm xưa chúng ta cùng một tốp tiến vào Nham Thạch Thành, ngươi có còn nhớ lúc đó ta chiếu cố ngươi như thế nào không? Bây giờ, ngươi tu vi có chút thành tựu liền qua cầu rút ván hả?
- Không được! Người gặp được thì có phần.
...
- Ha ha ha!
Chư Cát Thanh Vân cười lớn:
- Chư vị, đây chỉ là đề nghị của ta, chỉ có vậy thôi. Đương nhiên, nếu người gặp được đều có phần, Chư Cát Thanh Vân ta cũng không có ý kiến gì, hôm nay có tới mấy trăm người có mặt ở đây, phía sau còn không ngừng có người kéo tới, ngày càng đông đúc, được thôi, mọi người cũng tới phân chia, ta muốn xem xem, mật ít ruồi nhiều, mọi người phân chia thế nào!
Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả nghe thấy những lời nói đó của Chư Cát Thanh Vân, đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu.
- Được rồi! Chư Cát Thanh Vân nói có lý. Chí bảo như vậy, đương nhiên là cường giả đoạt được, tu vi thấp kém, có tư cách gì đoạt được chứ? Trong thiên hạ không có cái đạo lý như vậy. Nghe rõ đây, tất cả võ giả dưới 10 phẩm, trừ 8 gã trong số thập đại cao thủ có mặt tại hiện trường ra, những kẻ khác đều mau chóng rút lui. Nếu không... Hừ!
Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả đều lên tiếng phụ họa với đề nghị của Chư Cát Thanh Vân, bọn chúng thôi động huyền khí, uy áp mơ hồ liền bao trùm lấy tất cả các võ giả.
- Tiểu đệ, ngươi đừng có cố tranh cãi nữa, ta đoạt được lợi ích đương nhiên cũng không quên ngươi.
Ngô Ảnh xếp thứ ba trong số thập đại cao thủ lên tiếng an ủi đệ đệ của mình.
- Được rồi, đại ca, tu vi hiện tại của ta quả thực không có tư cách nhúng tay vào chí bảo. Nhưng, sau này ta đột phá lên 10 phẩm, đột phá lên tiên thiên cảnh giới, tất cả những thứ ủy khuất và coi thường ta phải chịu ngày hôm nay, sẽ có một ngày, ta đáp trả lại gấp bội. Đây là thế giới mạnh được yếu thua, ta tâm phục khẩu phục.
Thiếu niên đó nghiến răng gật đầu, nắm đấm nắm chặt, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook