• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-154

CHƯƠNG 154: LÀ ANH KHÔNG TỐT, EM ĐỪNG KHÓC NỮA.




CHƯƠNG 154: LÀ ANH KHÔNG TỐT, EM ĐỪNG KHÓC NỮA.

Lục Hi bất lực thở dài: “Con biết tư tưởng của ông phong kiến, không thích một người phụ nữ đã từng ly hôn, nhưng Thẩm Dĩnh tuyệt đối không phải là loại người như ông tưởng tượng đâu, cô ấy rất đơn thuần, rất lương thiện, không có tật xấu lại càng không dễ dãi hay suồng sã…”

“Được rồi được rồi, con bị tình yêu làm cho u mê rồi, cho nên nhìn cô ta đâu cũng tốt hết.” Ông lão không muốn nghe nên liền lên tiếng cắt lời anh.

Lục Hi lắc lắc đầu cũng không tiếp tục nói nữa, dù sao đi nữa hai người cũng lâu lắm mới tới một lần, vẫn là không nên để tâm trạng họ không vui thì hơn, còn Thẩm Dĩnh đối với anh mà nói, từ lâu đã không còn là người mà khi anh bị ông bà nói vài câu là bắt đầu thay đổi thái độ nữa rồi.

Nửa tiếng sau, Thẩm Dĩnh xách theo đồ ăn vào cửa, cô đã mua cà rốt, thịt dê và rất nhiều rau củ quả tươi ngon khác, Lục Hi muốn đến giúp cô những lại bị cô ngăn lại: “Anh đừng xách phụ em, nếu không lát nữa ông bà thấy lại không vui.”

Cô đi vào nhà bếp và đặt đồ ăn lên chiếc bồn rửa sạch sẽ. Bà lão vừa mới nhào bột xong liền đến kiểm tra, rồi bà chỉ chỉ vào tủ lạnh: “Ở nhà không có tiêu, cô có mua không?”

Tiêu?

Thẩm Dĩnh lập tức moi móc từng ngóc ngách trong kí ức của mình, cô không nhớ lúc nãy bà có kêu cô mua tiêu a.

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc không nhớ ra của cô thì bà cũng đoán ra được: “Không có mua à?”

“Con tưởng không cần nên không có mua…” Thẩm Dĩnh vừa nói xong thì liền vội vã tiếp lời: “Để con đi mua lại, bà nghĩ xem có cần mua gì nữa không để con đi mua luôn.”

“Mua cái này trước, những cái khác nói sau.”

Nói sau…

Thẩm Dĩnh cũng hết cách, cô đành phải đi thêm một chuyến nữa, vừa mới đi tới cửa biệt thự thì nhìn thấy chiếc xe vẫn còn sáng đèn ở xa xa kia, cô bất lực đi qua đó rồi dặn dò tài xế: “Đến siêu thị lúc nãy một chuyến nữa.”

Tài xế Tiểu Lưu không hiểu: “Cô Thẩm, đi thêm một chuyến nữa sao?”

Từ lúc xuống xe cho tới lên xe còn chưa tới 10 phút nữa a.

Thẩm Dĩnh gật đầu: “Ừm.”

“Vâng.”

Chiếc xe nổ máy rời đi, Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô thật có chút uỷ khuất, thật ra bà đâu phải là quên không bảo cô mua đâu mà bà căn bản là cố ý để cho cô chạy đi thêm một vòng nữa, là để thị uy với cô đó.

Nếu như lúc nãy Lục Hi không về nhà, cô còn không biết mình sẽ bị chỉ trích ra bộ dạng gì nữa, dù sao đi nữa bây giờ Lục Hi cũng ở nhà, nên họ chắc cũng sẽ không làm quá đáng đâu.

Thẩm Dĩnh dựa đầu mình vào cửa sổ, đáy lòng cô mệt mỏi vô cùng, đôi vai cô như đang phải gánh lấy một quả tạ khổng lồ khiến cô không nhấc lên nổi vậy, đối mặt với sự xoi mói bắt bẻ của trưởng bối, cô ngoại trừ phải cố gắng làm tốt thì còn có cách nào nữa đâu chứ, hơn nữa thật sự cũng rất khó để xoá bỏ đi những ảnh hưởng tiêu cực từ quá khứ và những lời đồn đại về cô.

Cũng dễ hiểu thôi, cứ thử suy nghĩ trên lập trường của họ đi, nếu như cô là họ có khi cô cũng sẽ không bao giờ cho phép Lục Hi cưới một người phụ nữ danh tiếng không tốt như cô thôi, nhưng mà cứ càng nghĩ như vậy cô lại càng mệt mỏi.

Tốn công sức đi thêm một chuyến cũng chỉ vì một túi bột tiêu, khi cô về đến nhà thì nhân bánh sủi cảo cũng đã được nêm nếm gia vị xong rồi.

Thấy cô trở về bà liền lên tiếng: “Sao bây giờ mới về, tôi đã nêm nếm xong rồi, cô đặt qua một bên trước đi.”

Thẩm Dĩnh siết chặt túi tiêu trong tay mình và đứng bất động tại chỗ.

Bà dừng động tác rồi quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Thẩm Dĩnh hít thở sâu một cái rồi đặt bọc tiêu vào tủ bên cạnh: “Để con cán bột giúp bà.”

Dường như bà cũng không ngờ cô sẽ nói dễ nghe như vậy, bà đặc biệt nhìn cô một cái, muốn tìm kiếm moi móc những tia tâm trạng không tốt trên gương mặt cô, nhưng ngoại trừ một chút sa sút thì bà không còn thấy gì nữa.

Hai người phụ nữ đang bận bịu trong bếp, tốc độ cán bột của Thẩm Dĩnh cũng không phải là nhanh nhưng may mà cô cán trông cũng rất là đều, còn bà đã học nấu ăn từ rất lâu nên gói sủi cảo vô cùng nhanh, cô căn bản là không dám nghỉ tay một chút nào, cho đến khi gói xong sủi cảo thì cánh tay cô cũng mỏi nhừ luôn rồi.

Thẩm Dĩnh xoa xoa vai và cánh tay mình, bà nhìn thấy vậy thì đặt đống sủi cảo qua một bên: “Xong việc rồi, cô ra ngoài đi.”

“Không sao ạ, sủi cảo cứ để con nấu cho, bà bận bịu cả buổi chiều rồi nên hãy ra ngoài nghỉ ngơi đi ạ…” Thẩm Dĩnh nói xong thì liền định cầm lấy chiếc muôi vớt trong tay bà.

Bà Lục né tay cô ra, rồi cất giọng cứng nhắc: “Cô Thẩm, cô không cần khách sáo vậy đâu, đây là nhà của Tiểu Hi, cô mới là khách, cô nên nghỉ thì đi nghỉ đi.”

Chỉ một câu nói của bà mà đã trực tiếp kéo xa lập trường của Thẩm Dĩnh ra khỏi 10 mét, bà cũng đã tỏ rõ thái độ của mình, rằng cô đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một ‘vị khách’ xa lạ mà thôi.

Thẩm Dĩnh thở dài, cô cố gắng nói với bản thân mình rằng nhất định phải giữ bình tĩnh, ngàn vạn lần không được sốt ruột: “Bà nghĩ nhiều rồi, con chỉ muốn giúp mà thôi.”

“Không cần đâu.” Bà chằm chằm đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng thái độ của chúng tôi rất kiên quyết, cô đừng mong sẽ làm chúng tôi mềm lòng được, làm mấy chuyện này cũng chỉ vô ích mà thôi.”

Thẩm Dĩnh khẽ cau mày: “Con không muốn thay đổi cách nhìn của bà về con, con cũng biết rằng những điều này sẽ không thể dễ dàng thay đổi, quan điểm của bà đối với con con cũng có thể hiểu, nhưng con làm những việc này căn bản không hề ôm một mục đích nào cả, chỉ đơn giản là con muốn phụ giúp mà thôi.”

“Ha.” Bà cười khẩy rồi mỉa mai những lời cô nói: “Ai mà chả biết nói mấy lời dễ nghe chứ, cô Thẩm à nếu như cô thật sự hiểu chuyện, thì sau khi biết thái độ của chúng tôi rồi thì mau chủ động rút lui đi, đừng có mà dây dưa với Tiểu Hi nhà chúng tôi nữa, nếu không lại làm cản trở tiền đồ của nó.”

Bà lão càng nói càng trở nên kích động, ngữ khí của bà cũng càng trở nên sắc bén hơn, thái độ của bà rất kiên quyết, bà không chút lưu tình nào mà tỏ rõ cho Thẩm Dĩnh thấy.

Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, cổ họng cô động đậy một cái rồi nhỏ tiếng cất giọng mang theo chút bất lực: “Con không muốn cản trở anh ấy.”

“Cô chưa từng nghĩ người ngoài sẽ nói như thế nào sao? Có lẽ là giống như Tiểu Hi nói, cô cũng không phải là người xấu, nhưng trong mắt trưởng bối chúng tôi thì cô dù sao đi nữa cũng đã có một đời chồng rồi, nếu nói ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ sao đây?”

Thẩm Dĩnh bị chất vấn đến á khẩu, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì nữa.

Hai người đứng yên bất động tại chỗ, bầu không khí xung quanh vô cùng nặng nề khó thở, sau đó bà chợt thở dài một cái: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Nói xong bà liền quay người lại và tiếp tục bận bịu việc của mình và không nhìn cô nữa.

Thẩm Dĩnh lau tay sạch sẽ rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà bếp, lúc cô lên lầu thì đúng lúc đụng phải Lục Hi đang từ thư phòng đi xuống, hai người đối mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả, còn khoé mắt cô lúc này đã đỏ hoe.

Bởi vì chuyện ở quán bar trước đây mà hai người họ vẫn đang trong chiến tranh lạnh, tuy cùng sống chung dưới một mái nhà nhưng số lần bọn họ nói chuyện với nhau lại trở nên càng ngày càng ít ỏi đến mức đáng thương, cả hai đều hờn dỗi nhưng vẫn giả vờ thờ ơ, nếu hôm nay hai ông bà nhà họ Lục không tới thì anh cũng sẽ không về đâu.

Lúc này, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ và cả sự nhẫn nhịn tột cùng hiện lên trong đáy mắt cô, trái tim của Lục Hi hệt như đang bị một bàn tay vô hình hung hăng siết lấy, khiến anh đau thấu tận xương tuỷ.

Thấy nước mắt cô sắp rơi, người đàn ông liền vươn cánh tay dài ra ôm người phụ nữ vào lòng mình, và vuốt ve đầu cô bằng lòng bàn tay to lớn của mình, anh nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc.”

Anh không nói còn tốt hơn, anh vừa cất giọng thì nước mắt cô liền tuôn ra xối xả như vòi nước được mở, ông Lục vẫn còn ở phòng khách dưới lầu nên Thẩm Dĩnh cố gắng đè nén tiếng khóc của mình lại, sự uỷ khuất của cô đã xông lên tận trái tim rồi, cô buồn bã cắn vào phần áo trên ngực anh.

Những giọt nước mắt nóng hổi đã sớm thấm qua làn áo làm ướt cả làn da trên ngực của anh, ăn mòn vào anh như một loại axit cực mạnh, Lục Hi bế người phụ nữ vào phòng rồi đóng cửa phòng ngủ lại, lúc này người phụ nữ mới không kiềm chế nữa mà khóc lên thành tiếng.

Đã nhiều ngày không được chạm vào nhau, giờ đây hai cơ thể đã có thể ôm chặt lấy nhau, không cần bất kì ngôn ngữ nào nhưng cũng đủ để họ thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của mình. Thẩm Dĩnh khóc rất lâu, khóc đến khi đôi mắt cô sưng đỏ lên và không nhìn thấy rõ gì nữa, cô mới có thể bình tĩnh lại.

Lục Hi nhẹ nhàng buông cô ra rồi vươn tay lau đi những vệt nước mắt lăn dài trên bờ má của người phụ nữ, ngữ khí của anh hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy: “Dĩnh Dĩnh, là anh không tốt, em đừng khóc nữa.”

........
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom