Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-162
CHƯƠNG 162: UÔNG ĐẾN DẠ DÀY XUẤT HUYẾT NHẬP VIỆN
CHƯƠNG 162: UÔNG ĐẾN DẠ DÀY XUẤT HUYẾT NHẬP VIỆN
Bùi Dục cứng miệng: "Ai, ai uống nhiều, tôi...tôi còn có thể uống..."
Anh ta lải nhải, không chỉ quản lý nghe không hiểu, có lẽ cả anh ta cũng không biết mình đang nói gì, quản lý nhìn nhân viên phục vụ đang ở không xa nhìn trộm về phía này, không thể để anh ta tiếp tục mất mặt, trực tiếp đỡ anh ta vào thang máy.
Bùi Dục cao hơn một mét tám, lại là người luyện võ, quản lý chỉ hơn một mét bảy, xiêu vẹo cả đường đỡ anh ta vào phòng ngủ, không dễ dàng gì nằm xuống, không đợi ông ta thở một hơi, thì người đàn ông trên giường đột nhiên 'ọe' một tiếng ói ra.
"..." Ở bên cạnh Bùi Dục lâu như vậy, quản lý là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bộ dạng thế này.
Vội vàng cầm điện thoại nội tuyến trong phòng, gọi cho nhân viên vệ sinh, đợi hiện trường được thu dọn xong, đã là nửa tiếng sau.
Sau khi quản lý đóng cửa lại, lại theo đường cũ về phòng bao, một mình Lục Hi đang ngồi trên sofa uống rượu giải sầu, xem ra không có gì bất thường, ít nhất tốt hơn nhiều so với trạng thái ban nãy của Bùi Dục.
"Giám đốc Lục, giám đốc Bùi uống nhiều, tôi đỡ anh ấy lên nghỉ ngơi rồi, nếu không anh cũng nghỉ một lát đi?
Trong phòng bao chỉ có đèn tường sáng, ánh sáng mờ ảo rơi trên vai người đàn ông, nhìn không rõ sắc mặt anh, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng có thể cảm nhận được sự u ám tản ra xung quanh người đàn ông.
Quản lý đứng ở cửa đợi anh trả lời, nửa phút trôi qua, người này mới yếu ớt mở miệng: "Không cần, ra ngoài."
Giọng người đàn ông có chút khàn, do uống quá nhiều rượu.
Quản lý thấy bình rượu rơi tán loạn trên bàn, còn muốn kiên trì: "Giám đốc Lục, thời gian không sớm rồi, anh..."
"Ra ngoài." Lục Hi cắt ngang lời ông ta, giọng điệu không kiên nhẫn.
Thái độ của anh kiên quyết, quản lý đương nhiên không tiện nói nhiều, lại đóng cửa lại.
Trong phòng bao chỉ còn mình anh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lục Hi dựa vào sofa phía sau, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, rạng sáng ba giờ bốn mươi lăm phút, người trông chừng bên biệt thự không gửi tin tới, cô hẳn là đã ngủ rồi.
Lục Hi ngẩng đầu, trong đầu đã mê mê mang mang, dạ dày vì uống rượu mà hơi hơi đau, nhưng anh lại giống như không cảm thấy, rót đầy một ly rồi lại một ly, uống vào.
Để anh tùy ý một lần, say rồi, thì sẽ không nhớ đến ánh mắt thất vọng khi cô nhìn mình nữa.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Dĩnh không tới sáu giờ đã tỉnh dậy, nằm một đêm trên mặt đất, mắt khóc sưng, chân cũng ê ẩm đau đớn, đầu hơi nóng, có lẽ là sốt rồi.
Cô chần chừ nửa ngày mới đứng dậy nổi, lấy can đảm kéo cửa, trong biệt thự vẫn lạnh lẽo, tối qua anh không về.
Không nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, thất vọng sao, nhưng lại sợ mở cửa nhìn thấy anh thì không biết phải đối mặt thế nào, không thất vọng sao, đối diện căn phòng lạnh lẽo, cả người cô cũng có chút lạnh lẽo.
Thẩm Dĩnh đứng ở cửa bất động xuất thần, đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên điên cuồng, thân thể cô cứng ngắc, cho rằng là Lục Hi gọi tới, lại không nghĩ tới là La Quyết Trình.
Anh ta tìm mình sớm như vậy?
Thẩm Dĩnh bất giác đoán tới Lục Hi, nhất là có quan hệ với anh, nếu không La Quyết Trình sẽ không gọi điện thoại cho cô vào giờ này, trong lòng đang giãy giụa, đối phương đã cúp máy, nhưng không tới vài giây, anh ta lại gọi lại.
Không ngừng gọi cho cô như vậy, chẳng lẽ là Lục Hi xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Thẩm Dĩnh lộp bộp một chút, đầu ngón tay đã rơi trên nút nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Thẩm Dĩnh, tối qua Lục Hi không về nhà uống rượu ở Hồng Đỉnh cả đêm, bây giờ ngộ độc rượu, dạ dày xuất huyết đã hôn mê rồi, bây giờ tôi chích huyết thanh cho anh ta trước, cô đến bệnh viện một chuyến..."
Ngộ độc rượu, dạ dày xuất huyết, hôn mê.
Ba chữ chui vào trong tai Thẩm Dĩnh, chấn động đầu cô ong ong, nhất thời làm cô hoảng loạn, nhẫn tâm cả đêm thì thế nào, nghe thấy tin anh không tốt, vẫn không nhịn được khóc: "Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Không có ý thức, súc dạ dày rồi nói đi."
Trong lòng Thẩm Dĩnh đau đớn, không kịp thay quần áo bẩn trên người thì đã vội vàng xuống lầu lấy chìa khóa: "Bác sĩ La anh đợi tôi, tôi lập tức tới!"
Cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh nhanh chóng đến nhà xe, nghĩ tới Lục Hi bây giờ đang nằm trong bệnh viện, ngay cả dây an toàn thắt mấy lần mới vào khớp.
Cuộc đời này của cô chưa từng chạy nhanh, tốc độ nhanh một chút cô cũng cảm thấy sợ, nhưng bây giờ tốc độ trên bảng đồng hồ đã vượt qua 110km/h, cô thậm chí không cảm thấy chút sợ hãi nào, trong lòng nghĩ, trong đầu nhớ đều là người đàn ông đó.
Tối qua anh không về lại đi uống rượu cả đêm sao? Uống đến dạ dày xuất huyết, uống đến ý thức không tỉnh táo cũng muốn uống?
Mắt Thẩm Dĩnh đỏ ửng, giơ tay lau lung tung, sợ ảnh hưởng thị lực không nhìn rõ đường phía trước, vừa nghĩ tới anh lại ngược đãi thân thể mình cực đoan như vậy, cô liền buồn bực đến không thở nổi.
Thì ra, không chỉ mình cô đau, anh cũng đau.
Sớm biết sẽ trở nên như vậy, cô không cần cốt khí gì cũng sẽ không đuổi anh đi.
Cả đường kinh hồn bạt vía, thật may cuối cùng đến rồi, Thẩm Dĩnh trực tiếp chạy tới khoa La Quyết Trình nói, vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy La Quyết Trình và một nhóm y tá bác sĩ đẩy Lục Hi vào phòng bệnh.
Cô chạy vài bước đến phía trước, nhìn người đàn ông hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng Thẩm Dĩnh giống như bị ngàn vạn con kiến cắn.
Một bàn tay ấm áp đặt trên vài, Thẩm Dĩnh nghiêng mắt, nghẹn ngào hỏi: "Anh ấy...không sao chứ?"
"Tạm thời không sao, chỉ là tình trạng dạ dày không quá tốt, gần đây không có cách nào ăn uống, chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng và truyền thức ăn." La Quyết Trình nhìn cô khóc thảm thiết, lời trách móc vốn chuẩn bị trong miệng vì anh em tốt không làm sao nói ra được, thấy cô chuẩn bị theo vào phòng bệnh, nghiêng người ngăn cô lại: "Thẩm Dĩnh, cô tiện không, tôi muốn nói hai câu với cô."
Đôi mắt đỏ ửng của Thẩm Dĩnh nhìn anh ta, sau đó lại nhìn người đàn ông bị đẩy vào phòng bệnh, do dự vài giây, đầu nhỏ cúi xuống gật gật: "Được."
La Quyết Trình không tiếng động thở dài, dẫn cô vào phòng làm việc của viện trưởng.
Trong phòng làm việc, có cả Điền Tang Tang, đang sắp xếp gì đó, thấy họ vào bèn để lại không gian cho hai người họ, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Thẩm Dĩnh an ủi cô.
"Ngồi đi." La Quyết Trình rót ly trà nóng đặt lên bàn phía trước cô: "Tình trạng của Lục Hi không tính quá nghiêm trọng, cô không cần quá lo lắng, tố chất thân thể anh ta không tệ, chịu được sự giày vò của anh ta."
Nửa câu cuối, rõ ràng có sự giận dữ, giận người đàn ông đó không để ý đến sức khỏe bản thân như vậy.
Hai tay Thẩm Dĩnh đặt trên chân nắm lại, không nói chuyện.
"Hai người hẳn là đã cãi nhau rồi phải không?" La Quyết Trình cố gắng làm giọng mình nghe không cứng ngắc như vậy, sợ Thẩm Dĩnh càng thận trọng, an ủi giống như anh hai: "Chuyện có thể làm Lục Hi mua say, có lẽ rất nghiêm trọng, bằng lòng nói với tôi không?"
Thẩm Dĩnh đối diện ánh mắt anh, lông mi run rẩy, rối rắm nửa ngày mới bất an mở miệng hỏi: "Bác sĩ La, anh biết người trong biệt thự Thành Bắc không?"
CHƯƠNG 162: UÔNG ĐẾN DẠ DÀY XUẤT HUYẾT NHẬP VIỆN
Bùi Dục cứng miệng: "Ai, ai uống nhiều, tôi...tôi còn có thể uống..."
Anh ta lải nhải, không chỉ quản lý nghe không hiểu, có lẽ cả anh ta cũng không biết mình đang nói gì, quản lý nhìn nhân viên phục vụ đang ở không xa nhìn trộm về phía này, không thể để anh ta tiếp tục mất mặt, trực tiếp đỡ anh ta vào thang máy.
Bùi Dục cao hơn một mét tám, lại là người luyện võ, quản lý chỉ hơn một mét bảy, xiêu vẹo cả đường đỡ anh ta vào phòng ngủ, không dễ dàng gì nằm xuống, không đợi ông ta thở một hơi, thì người đàn ông trên giường đột nhiên 'ọe' một tiếng ói ra.
"..." Ở bên cạnh Bùi Dục lâu như vậy, quản lý là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bộ dạng thế này.
Vội vàng cầm điện thoại nội tuyến trong phòng, gọi cho nhân viên vệ sinh, đợi hiện trường được thu dọn xong, đã là nửa tiếng sau.
Sau khi quản lý đóng cửa lại, lại theo đường cũ về phòng bao, một mình Lục Hi đang ngồi trên sofa uống rượu giải sầu, xem ra không có gì bất thường, ít nhất tốt hơn nhiều so với trạng thái ban nãy của Bùi Dục.
"Giám đốc Lục, giám đốc Bùi uống nhiều, tôi đỡ anh ấy lên nghỉ ngơi rồi, nếu không anh cũng nghỉ một lát đi?
Trong phòng bao chỉ có đèn tường sáng, ánh sáng mờ ảo rơi trên vai người đàn ông, nhìn không rõ sắc mặt anh, nhưng chỉ nhìn như vậy thôi cũng có thể cảm nhận được sự u ám tản ra xung quanh người đàn ông.
Quản lý đứng ở cửa đợi anh trả lời, nửa phút trôi qua, người này mới yếu ớt mở miệng: "Không cần, ra ngoài."
Giọng người đàn ông có chút khàn, do uống quá nhiều rượu.
Quản lý thấy bình rượu rơi tán loạn trên bàn, còn muốn kiên trì: "Giám đốc Lục, thời gian không sớm rồi, anh..."
"Ra ngoài." Lục Hi cắt ngang lời ông ta, giọng điệu không kiên nhẫn.
Thái độ của anh kiên quyết, quản lý đương nhiên không tiện nói nhiều, lại đóng cửa lại.
Trong phòng bao chỉ còn mình anh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Lục Hi dựa vào sofa phía sau, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, rạng sáng ba giờ bốn mươi lăm phút, người trông chừng bên biệt thự không gửi tin tới, cô hẳn là đã ngủ rồi.
Lục Hi ngẩng đầu, trong đầu đã mê mê mang mang, dạ dày vì uống rượu mà hơi hơi đau, nhưng anh lại giống như không cảm thấy, rót đầy một ly rồi lại một ly, uống vào.
Để anh tùy ý một lần, say rồi, thì sẽ không nhớ đến ánh mắt thất vọng khi cô nhìn mình nữa.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Dĩnh không tới sáu giờ đã tỉnh dậy, nằm một đêm trên mặt đất, mắt khóc sưng, chân cũng ê ẩm đau đớn, đầu hơi nóng, có lẽ là sốt rồi.
Cô chần chừ nửa ngày mới đứng dậy nổi, lấy can đảm kéo cửa, trong biệt thự vẫn lạnh lẽo, tối qua anh không về.
Không nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, thất vọng sao, nhưng lại sợ mở cửa nhìn thấy anh thì không biết phải đối mặt thế nào, không thất vọng sao, đối diện căn phòng lạnh lẽo, cả người cô cũng có chút lạnh lẽo.
Thẩm Dĩnh đứng ở cửa bất động xuất thần, đột nhiên, điện thoại trong túi vang lên điên cuồng, thân thể cô cứng ngắc, cho rằng là Lục Hi gọi tới, lại không nghĩ tới là La Quyết Trình.
Anh ta tìm mình sớm như vậy?
Thẩm Dĩnh bất giác đoán tới Lục Hi, nhất là có quan hệ với anh, nếu không La Quyết Trình sẽ không gọi điện thoại cho cô vào giờ này, trong lòng đang giãy giụa, đối phương đã cúp máy, nhưng không tới vài giây, anh ta lại gọi lại.
Không ngừng gọi cho cô như vậy, chẳng lẽ là Lục Hi xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Thẩm Dĩnh lộp bộp một chút, đầu ngón tay đã rơi trên nút nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Thẩm Dĩnh, tối qua Lục Hi không về nhà uống rượu ở Hồng Đỉnh cả đêm, bây giờ ngộ độc rượu, dạ dày xuất huyết đã hôn mê rồi, bây giờ tôi chích huyết thanh cho anh ta trước, cô đến bệnh viện một chuyến..."
Ngộ độc rượu, dạ dày xuất huyết, hôn mê.
Ba chữ chui vào trong tai Thẩm Dĩnh, chấn động đầu cô ong ong, nhất thời làm cô hoảng loạn, nhẫn tâm cả đêm thì thế nào, nghe thấy tin anh không tốt, vẫn không nhịn được khóc: "Anh ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Không có ý thức, súc dạ dày rồi nói đi."
Trong lòng Thẩm Dĩnh đau đớn, không kịp thay quần áo bẩn trên người thì đã vội vàng xuống lầu lấy chìa khóa: "Bác sĩ La anh đợi tôi, tôi lập tức tới!"
Cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh nhanh chóng đến nhà xe, nghĩ tới Lục Hi bây giờ đang nằm trong bệnh viện, ngay cả dây an toàn thắt mấy lần mới vào khớp.
Cuộc đời này của cô chưa từng chạy nhanh, tốc độ nhanh một chút cô cũng cảm thấy sợ, nhưng bây giờ tốc độ trên bảng đồng hồ đã vượt qua 110km/h, cô thậm chí không cảm thấy chút sợ hãi nào, trong lòng nghĩ, trong đầu nhớ đều là người đàn ông đó.
Tối qua anh không về lại đi uống rượu cả đêm sao? Uống đến dạ dày xuất huyết, uống đến ý thức không tỉnh táo cũng muốn uống?
Mắt Thẩm Dĩnh đỏ ửng, giơ tay lau lung tung, sợ ảnh hưởng thị lực không nhìn rõ đường phía trước, vừa nghĩ tới anh lại ngược đãi thân thể mình cực đoan như vậy, cô liền buồn bực đến không thở nổi.
Thì ra, không chỉ mình cô đau, anh cũng đau.
Sớm biết sẽ trở nên như vậy, cô không cần cốt khí gì cũng sẽ không đuổi anh đi.
Cả đường kinh hồn bạt vía, thật may cuối cùng đến rồi, Thẩm Dĩnh trực tiếp chạy tới khoa La Quyết Trình nói, vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy La Quyết Trình và một nhóm y tá bác sĩ đẩy Lục Hi vào phòng bệnh.
Cô chạy vài bước đến phía trước, nhìn người đàn ông hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng Thẩm Dĩnh giống như bị ngàn vạn con kiến cắn.
Một bàn tay ấm áp đặt trên vài, Thẩm Dĩnh nghiêng mắt, nghẹn ngào hỏi: "Anh ấy...không sao chứ?"
"Tạm thời không sao, chỉ là tình trạng dạ dày không quá tốt, gần đây không có cách nào ăn uống, chỉ có thể dựa vào tiêm dinh dưỡng và truyền thức ăn." La Quyết Trình nhìn cô khóc thảm thiết, lời trách móc vốn chuẩn bị trong miệng vì anh em tốt không làm sao nói ra được, thấy cô chuẩn bị theo vào phòng bệnh, nghiêng người ngăn cô lại: "Thẩm Dĩnh, cô tiện không, tôi muốn nói hai câu với cô."
Đôi mắt đỏ ửng của Thẩm Dĩnh nhìn anh ta, sau đó lại nhìn người đàn ông bị đẩy vào phòng bệnh, do dự vài giây, đầu nhỏ cúi xuống gật gật: "Được."
La Quyết Trình không tiếng động thở dài, dẫn cô vào phòng làm việc của viện trưởng.
Trong phòng làm việc, có cả Điền Tang Tang, đang sắp xếp gì đó, thấy họ vào bèn để lại không gian cho hai người họ, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Thẩm Dĩnh an ủi cô.
"Ngồi đi." La Quyết Trình rót ly trà nóng đặt lên bàn phía trước cô: "Tình trạng của Lục Hi không tính quá nghiêm trọng, cô không cần quá lo lắng, tố chất thân thể anh ta không tệ, chịu được sự giày vò của anh ta."
Nửa câu cuối, rõ ràng có sự giận dữ, giận người đàn ông đó không để ý đến sức khỏe bản thân như vậy.
Hai tay Thẩm Dĩnh đặt trên chân nắm lại, không nói chuyện.
"Hai người hẳn là đã cãi nhau rồi phải không?" La Quyết Trình cố gắng làm giọng mình nghe không cứng ngắc như vậy, sợ Thẩm Dĩnh càng thận trọng, an ủi giống như anh hai: "Chuyện có thể làm Lục Hi mua say, có lẽ rất nghiêm trọng, bằng lòng nói với tôi không?"
Thẩm Dĩnh đối diện ánh mắt anh, lông mi run rẩy, rối rắm nửa ngày mới bất an mở miệng hỏi: "Bác sĩ La, anh biết người trong biệt thự Thành Bắc không?"
Bình luận facebook