• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (2 Viewers)

  • Chap-186

CHƯƠNG 186: TƯ THÁI CỦA NỮ CHỦ NHÂN.




CHƯƠNG 186: TƯ THÁI CỦA NỮ CHỦ NHÂN.

Môi và lưỡi đan xen vào nhau, phần mềm mại nhất của hai người cũng chạm vào nhau thật nồng nàn, hầu hết đàn ông đối với phương diện này đều không học nhưng lại rất giỏi, dù cho không có nhiều kinh nghiệm tình trường đi nữa, nhưng mà kĩ thuật hôn của Lục Hi rất tốt, chỉ trong chốc lát mà Thẩm Dĩnh đã bại dưới đợt tấn công mãnh liệt của Lục Hi rồi.

Sau một nụ hôn, cô đã bắt đầu thở hổn hển, hai má thì ửng hồng lên, và đôi mắt to to của cô cũng trở nên mơ màng.

Lục Hi thích nhất là bộ dạng bây giờ của cô, trong sự thuần tình có mang theo chút phong tình, trong phong tình thì lại mang chút non tơ vô tận, nói chung là luôn khiến người ta dấy lên một sự kích động muốn ăn sống nuốt tươi cô ấy.

Anh sáp đến bên tai cô, đôi môi mỏng thỉnh thoảng sượt qua vành tai cô: “Ánh mắt này chỉ được cho anh xem thôi.”

Thẩm Dĩnh hoàn toàn không nhận ra bộ dạng của cô lúc này quyến rũ đến nhường nào, cả người cô vẫn còn đang mơ màng nên chỉ gật đầu thuận theo lời nói của anh.

Vào đêm đầu tiên Giang Sở Tinh chuyển đến, cả hai người họ đều cố gắng để kiềm chế, mặc dù hai phòng cách xa nhau, nhưng vẫn có một điều gì đó rất kỳ lạ tồn tại trong trái tim họ.

Lục Hi cũng hiếm khi ôm lấy Thẩm Dĩnh một cách quy củ mà không làm gì cả như vậy, nhưng khi hơi thở của cả hai cuốn vào nhau, thời khắc an tâm đi vào giấc ngủ này thật sự cũng không tệ.

Thẩm Dĩnh an ủi bản thân, thực ra cũng chẳng có gì cả, chỉ là thêm một người ăn cơm và ngủ ở nhà mà thôi, có lẽ là do cô lo lắng thái quá rồi.

Chỉ cần cô tin Lục Hi, thì những thứ này đều không là gì cả.

...

Một đêm ngủ ngon cho đến sáng, sáng hôm sau Thẩm Dĩnh và Lục Hi đều phải dậy sớm để đi làm, tiếng đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng đã lôi họ dậy từ trong giấc mơ.

Thẩm Dĩnh mở mắt ra và nhìn người đàn ông vẫn đang nằm bên cạnh mình, cô cất giọng mơ mơ hồ hồ hỏi: “Anh chưa đi tập thể dục à?”

“Ừ, ngày mai mới bắt đầu.” Lục Hi nói xong liền hôn một cái vào vầng trán cô, một cái hôn buổi sáng nhẹ nhàng tình cảm.

So với cái bộ dạng mãnh liệt khao khát ăn sạch cô lúc bình thường của anh thì Thẩm Dĩnh lại thích vẻ dịu dàng ôn như này hơn, cảm giác tương phản này luôn có thể khiến trái tim của cô bị loạn nhịp trong chốc lát.

Sau một hồi sến súa với nhau, hai người mới ra khỏi giường tắm rửa, Lục Hi có thói quen tắm vào buổi sáng, còn cô thì rửa mặt xong liền xuống nhà định chuẩn bị đồ ăn.

Thật không ngờ, ngay khi cô bước vào phòng khách, thanh âm cãi nhau của dì Lý và Giang Sở Tinh liền vang tới: “Cô Giang, mấy thứ này để tôi làm là được rồi, cô không cần động tay làm đâu, muốn ăn gì cứ nói với tôi để tôi làm.”

“Dì Lý, tôi biết dì biết làm, nhưng dì làm thì sao mà giống tôi làm chứ, ý nghĩa hoàn toàn khác a!” Trải qua một đêm, cũng không biết tại sao Giang Sở Tinh lại trở nên biết tôn kính người khác như vậy nữa, còn gọi là dì Lý nữa chứ.

Nhưng thay đổi cách xưng hô thì đã sao, sự khinh miệt trong lời nói của cô ta cũng vẫn chẳng có gì thay đổi cả.

Dì Lý không thích nghe cô ta nói, mặc dù thân là người làm không nói được gì, nhưng bà cũng không thể châm chước cho cô ta được: “Cô Giang, cô đừng khiến tôi khó xử, đây đều là căn dặn của cậu chủ Lục, cô muốn làm thì cũng được thôi, chỉ cần cậu Lục đồng ý thì tôi cũng sẽ không ngăn cản.”

Câu này vừa dứt, thì Thẩm Dĩnh cũng vừa lúc đã đi đến cửa, nhìn thấy cô cả hai người đều trở nên sững sờ, đặc biệt là Giang Sở Tinh, sắc mặt cô ta lúc này hơi có chút thay đổi.

Cả ba người họ cứ đứng trơ trơ nhìn nhau một hồi, Giang Sở Tinh là người tỉnh thần đầu tiên, cô ta chủ động chào cô: “Cô dậy sớm thật đó.”

“Chào buổi sáng.” Thẩm Dĩnh gật đầu với cô ta, sau đó cô nhìn về cái chảo mà hai người đang giành nhau: “Các người đang...”

Dì Lý vừa bất lực vừa sốt sắng kể với cô: “Cô Giang dậy sớm nói muốn nấu cơm, cô cũng biết đó cậu chủ Lục nhất định sẽ không cho phép đâu, cho nên tôi mới ngăn cản cô ấy, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi làm, tôi kẹp ở giữa có hơi khó xử...”

Ngữ khí mà khi dì Lý nói chuyện với Thẩm Dĩnh cũng không khác với khi nói với Giang Sở Tinh là bao, nhưng người nghe có thể cảm giác ra được mức độ gần gũi khác nhau trong đó.

Thẩm Dĩnh đưa tay lấy chiếc chảo rồi đặt lên bếp, sau đó hướng mắt nhìn qua Giang Sở Tinh đang đứng ở đối diện: “Cô Giang, sức khỏe của cô vừa mới tốt lên, hay là đừng làm mấy việc này nữa, càng huống hồ nhà bếp nhiều dầu nhiều khói cũng không thích hợp để cho một cô gái như cô ở lại.”

Giang Sở Tinh mỉm cười: “Không sao đâu, trước khi Hi ra nước ngoài, tôi thường nấu ăn cho anh ấy và bố mẹ tôi, tôi đã quen với điều đó rồi.”

Lời cô ta nói mang đầy cảm xúc, khiến cho Thẩm Dĩnh dường như có thể nhìn ra được cảnh tượng hạnh phúc lúc đó ở trước mắt mình.

Chỉ là ...

Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt nhẹ nhàng rồi cất giọng ân cần: “Cô quen rồi nhưng Lục Hi chưa chắc đã quen, nếu để anh ấy nhìn thấy cô thân mang bệnh nhưng lại làm mấy việc này, nhất định là sẽ rất tức giận, lúc đó anh ấy mà trách dì Lý thì cũng không hay a, cô cũng nên hiểu đi.”

Nhìn sắc mặt cứng đờ của Giang Sở Tinh, đáy lòng Thẩm Dĩnh chợt cười khẩy một tiếng, không phải là đang đánh trống lảng sao, ai mà không biết? Ỷ cô không biết nên cứ khăng khăng lôi mấy chuyện trước đây ra để kích thích cô sao, vậy thì sao nào?

“Không sao đâu, bây giờ tôi đã mạnh mẽ nhiều hơn trước đây rồi.” Giang Sở Tinh vẫn không chịu nghe lời khuyên của hai người, cô ta tự lấy trứng gà ở bên cạnh, rồi bật bếp lên và đổ dầu vào.

Thấy cô ta cố chấp như vậy, dì Lý cũng không biết nên nói gì nữa, bà chỉ đành đứng ở một bên quan sát, sợ cô ta sẽ xảy ra sự cố gì.

Thẩm Dĩnh nhìn cô ta đứng trong bếp bận bịu, trên người cô ta còn mặc cả tạp dề, giống như là đang thay thế vị trí của cô để chăm sóc cho Lục Hi vậy.

Trong lòng Thẩm Dĩnh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cô cũng không thể tiến lên cướp cái xẻng xào trong tay cô ta được, nên chỉ đành ngồi ở phòng ăn nhìn cô ta đi tới đi lui bận nịu.

Lúc Lục Hi tắm xong, thay đồ rồi đi xuống lầu, Giang Sở Tinh đã bày sẵn trứng gà, bánh mì và mứt lên trên bàn ăn, trong những chiếc đĩa được chạm nổi bằng gốm mạ vàng tinh xảo, một vài loại trái cây và rau quả được trang trí rất tinh tế, nói là nấu ăn nhưng cũng chỉ là chiên vài miếng thịt xông khói và trứng gà mà thôi.

Lục Hi nhìn bữa sáng trước mặt mình và nghĩ rằng vẫn còn một phần khác chưa làm xong, thế là theo thói quen anh liền đem đến trước mặt của Thẩm Dĩnh trước.

Nhận thấy hành động của anh, Giang Sở Tinh có chút ngượng ngịu nói: “Hi à, đây là bữa sáng em làm cho anh.”

Động tác của anh khẽ khựng lại, bàn tay đang ở giữa không trung chợt ngưng lại vài giây rồi mới đặt lại trước mặt mình: “Đây là do em làm?”

Thấy anh không đưa cho Thẩm Dĩnh, tâm tình Giang Sở Tinh vô cùng tốt: “Đúng vậy, anh thử xem có thích không?”

Dì Lý thấy vậy liền vội vàng bưng bữa sáng lúc nãy mình làm đến cho Thẩm Dĩnh, trên đó có bánh mì kẹp, còn có trái cây và sữa bò, tuy không đặc sắc cho lắm nhưng có thể khiến người ăn cảm thấy thoải mái.

Trên một bàn ăn, nhưng mỗi người lại ăn đồ ăn do những người khác nhau làm, Thẩm Dĩnh thật không biết cái cô họ Giang này rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.

Nói là cô ta đã lâu không sống cùng với người khác nên mới có chút kỳ lạ sao?

Cô ta đây là đang muốn chia cắt cô và Lục Hi thì có!

Lục Hi trong suốt quá trình ăn cũng chả có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng đồ ăn trong dĩa lại ăn hết đến bảy tám phần, đồ thừa lại cũng chẳng còn bao nhiêu, Thẩm Dĩnh trong lòng đầy muộn phiền nên ăn được hai miếng liền lên lầu thay quần áo.

Thấy cô rời khỏi, Lục Hi mới đặt dao nĩa trong tay xuống, anh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: “Sở Tinh, sau này không cần làm mấy việc này nữa.”

Giang Sở Tinh vẫn đang bơi trong hạnh phúc nên khi nghe thấy lời này, cô ta nhất thời có chút chưa phản ứng kịp: “Cái gì?”

“Sau này không cần làm mấy việc này nữa, trong nhà đã có dì Lý, mấy việc này không tới phiên em làm.” Anh cố ý nói ba từ ‘không tới phiên’ một cách chậm rãi, mang đầy hàm ý.

Giang Sở Tinh cắn môi, cô ta còn muốn giả vờ ngây thơ nhưng lại bị anh chặn họng.

“Em nghĩ gì anh đều biết rõ, để em ở bên cạnh là để em chịu phối hợp với việc điều trị, nếu như em vì vậy mà muốn làm gì đó, vậy thì em sai rồi.” Lục Hi rất hiếm khi nặng lời như vậy với cô ta, mỗi một chữ anh thốt ra đều ghim chặt vào tim cô như gai đâm, không cách nào nhổ ra được.

Cô ta giấu sự hoảng loạn nơi đáy mắt: “Sao, sao anh lại nghĩ em như vậy...”

“Anh nghĩ gì không quan trọng.” Lục Hi đứng lên, rồi giương ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ta, lúc anh quay người lại thì cùng lúc vứt lại cho cô ta một câu chết ngạt: “Quan trọng là em làm như thế nào.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom