Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
CHƯƠNG 18: MẬP MỜ TRONG PHÒNG THAY ĐỒ
CHƯƠNG 18: MẬP MỜ TRONG PHÒNG THAY ĐỒ
Thẩm Dĩnh ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên thân thể người đàn ông, không giống với mùi khó ngửi như bình thường, trộn lẫn với mùi gỗ thông trên thân thể người đàn ông, càng thêm nồng đậm mê người.
Sau lưng và gót chân của Thẩm Dĩnh dán chặt vào mặt tủ phía sau: “Tôi, ý của tôi là sợ mang đến phiền phức không cần thiết cho anh.”
Lời này vừa nói ra, thậm chí đến cả bản thân cô cũng không tin, huống chi là Lục Hi , một chút tâm tư nhỏ đó của cô căn bản không đáng xem.
Lục Hi lười vạch trần cô, khóe mắt liếc đến chiếc váy màu hồng đằng sau lưng cô, cổ chữ V, kết cấu đường viền kim cương nơi cổ áo rất tốt, anh thuận tay cầm lên: “Đi thay.”
Đề tài câu chuyện thay đổi quá nhanh, Thẩm Dĩnh có chút theo không kịp.
“Bây giờ?” Cũng sắp mười giờ rồi.
“Bây giờ.”
Thẩm Dĩnh không dám không nghe theo, cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ thì bị nắm cổ tay: “Thử ở đây luôn.”
“…”
Cô biết mà.
Thẩm Dĩnh đứng ở chỗ cách xa anh nhất, đưa lưng về phía anh, nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ ở nhà trên người xuống, đem chiếc váy mặc qua loa trên người, đơn giản không có dây kéo, cũng không quá tốn sức.
Thẩm Dĩnh xoay người, có chút căng thẳng chống lại ánh mắt sáng rực của người đàn ông: “Thay xong rồi.”
Chiếc váy bằng vải voan màu hồng bay nhè nhẹ, sự thiết kế thành thục của cổ chữ V toát lên vài phần trong sáng thuần khiết, cộng thêm làn da trắng nõn vốn có của cô, cả người cô ở dưới ánh đèn như hiện lên một tầng ánh sáng, nhất là vị trí cổ áo…
Tối nay Lục Hi xã giao, rõ ràng kiềm chế không uống nhiều rượu nhưng lúc này ngược lại có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Thay đồ cũng làm cả người anh bốc hỏa, cô thật sự rất có bản lĩnh.
Khóe môi người đàn ông tự giễu, bước nhanh tiến lên trước, một tay ôm lấy người cô đè lên tường, Thẩm Dĩnh sợ mình rơi xuống nên hai tay chỉ có thể ôm lấy cổ anh, tư thế như vậy, Lục Hi vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy được cảnh xuân vô hạn trước ngực cô.
Thẩm Dĩnh không dám nhìn vào ánh mắt anh lúc này, mỗi lần ánh mắt của anh đều rất… hung tàn.
Trên thân thể của người phụ nữ tỏa ra một mùi thơm sau khi đã tắm rửa, dục vọng trong thân thể anh kêu gào không ngừng, anh há miệng ngậm chặt nơi trắng tuyết của cô.
“A!” Thẩm Dĩnh đau kêu thành tiếng, trong giọng nói mềm mại mang theo vài phần nức nở: “Đau…”
Lục Hi thưởng thức xúc cảm nhẵn mịn giữa răng môi, khẽ cắn nhẹ rồi mút vào, để lại một vết đỏ hồng, làm không biết chán.
Nhiệt độ bên trong phòng thử đồ lần lượt tăng cao, gương mặt Thẩm Dĩnh nhiễm một màu đỏ hồng kiều mị, toàn thân cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt, sắc dục dâng trào, cô không chịu nổi mà ngẩng đầu lên, bị anh nhìn ở trong mắt.
“Em thật đẹp.”
Thẩm Dĩnh xấu hổ đến nỗi ngón chân đều co lại, lần đầu tiên anh không che giấu chút nào mà khen cô, ngay tại lúc này, anh luôn dễ nói chuyện như vậy, thậm chí không tiếc lời mà tán thưởng cô.
Thẩm Dĩnh nghẹn ngào một tiếng, cảm xúc lạ lẫm cắn nuốt lấy cô, chỉ bất lực kêu tên anh mới có thể giảm bớt sự hoảng hốt trong lòng: “Lục Hi , Lục Hi …”
“Tôi đây.”
Nói lời nào nữa cũng đều dư thừa, chỉ là anh của tối nay gần như có chút không giống ngày thường, không biết có phải là men rượu làm choáng váng đầu rồi hay không, Thẩm Dĩnh luôn cảm thấy anh hôm nay ra sức phá lệ.
Từ trên tường đến trên ghế, anh đã làm hai lần rồi, gần hai tiếng trôi qua cả người Thẩm Dĩnh mệt đến không thể thở nỗi, anh ngược lại giống như không mệt chút nào cả.
Chẳng lẽ đàn ông đều dũng mãnh như vậy sao?
Lục Hi liếc nhìn cô, ném qua một chiếc váy: “Ngày mai mặc cái này.”
Nói xong thì cũng trực tiếp đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thẩm Dĩnh cầm lên nhìn, chiếc váy hai màu đen trắng, có nút áo lên đến xương quai xanh, làn váy ở dưới đầu gối, cô bỗng nhiên hiểu được,đảo mắt nhìn chiếc váy màu hồng bị anh vứt thiếu chút nữa hư hỏng ở bên cạnh, cổ chữ V, làn váy ngắn…
Thẩm Dĩnh nhìn thấy bộ ngực có mấy vết đỏ hồng, không còn lời nào để nói, cô không muốn để ý, vốn dĩ lúc đầu cô cũng không định mặc không phải sao?
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Thẩm Dĩnh không ngủ nướng, hơn năm giờ đã tỉnh dậy, nằm trên giường cho đến sáu giờ, Lục Hi đứng dậy lên phòng tập thể thao ở lầu ba để tập thể dục, cô nghĩ một chút cũng đuổi theo.
Phòng lớn nhất ở lầu ba đã bị đổi thành phòng tập thể thao, máy chạy bộ, xe đạp, máy móc hạng nặng, loại nào cũng đều có, mà Lục Hi thì đang chạy trên máy chạy bộ, chạy đều đặn, anh mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu xám nhạt, phía dưới là quần thể thao màu đen đến đầu gối, trên chân thì mang một đôi giày màu đen đế trắng, tóc mái không gọn gàng giống ngày thường mà hơi tán loạn ở trên trán, mồ hôi trong suốt thuận theo cổ của anh trực tiếp thấm ướt cổ áo, để lại một mảng nước đọng sẫm màu.
Trong đầu của Thẩm Dĩnh bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh không thể miêu tả được, tối qua mồ hôi trên ngực anh cũng nhỏ xuống người cô…
Phi phi phi!
Nghĩ gì vậy chứ!
Thẩm Dĩnh đỏ mặt chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lục Hi không quan tâm cô thì cô mới đi đến máy chạy bộ bên cạnh chầm chậm chạy.
Cô trực tiếp đứng trên bánh xích, ấn nút công tắc, cứ nghĩ là giống với máy chạy bộ bình thường từ từ chuyển động, không ngờ đến là khởi đầu chuyển động rất nhanh, cô chưa kịp bước theo, không kịp với tốc độ, trực tiếp té ngã bị chuyển đến trên đất…
“Thẩm Dĩnh !” Lúc Lục Hi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô thì đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy đầu gối truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó là bị trầy da, cô ngồi trên đất, ôm lấy đầu gối, nước mắt vòng quanh khóe mắt.
Lục Hi tắt máy chạy bộ, không nói một lời ôm ngang người lên, bước chân lo lắng không dễ phát hiện đi nhanh về phía phòng ngủ.
Lục Hi đặt cô ở trên giường, cầm hộp y tế đến, vén quần dài của cô lên, đầu gối bên phải sưng lên nhưng không trầy da, còn đầu gối bên trái thì trầy một miếng da, vết thương không sâu nhưng diện tích không nhỏ, có chút máu chảy xuống bắt chân.
Ấn đường Lục Hi nhăn lại, cầm thuốc khử trùng ra: “Chịu đau một chút.”
Thẩm Dĩnh vừa muốn gật đầu, đầu gối bỗng mát lạnh, ngay sau đó là chất lỏng trong suốt thấm vào vết thương, cô đau gần như muốn cắn nát môi dưới: “A!”
Không dễ dàng gì mà chịu đựng cơn đau đi qua, thấy Lục Hi lần thứ hai muốn rửa sạch vết thương, Thẩm Dĩnh ngược lại chịu không được mà kêu lên: “Tôi không muốn rửa nữa, đau quá…”
Lục Hi giữ chặt mắt cá chân của cô khi cô muốn bỏ chạy: “Vết thương cần phải khử trùng, cần phải được làm sạch.”
Nói xong trực tiếp đặt chân của cô để ngang trên đùi của mình, phòng ngừa cô một lát nữa rụt lại vì đau.
Lục Hi vừa đem thuốc nước đổ vào vết thương một chút rồi sau đó cẩn thận dùng bông lau khô vết thương, toàn bộ quá trình Thẩm Dĩnh không nói một chữ, thực sự là quá đau, cảm giác như bị kim châm.
Sau đó, anh lấy thuốc Cường Trần kê ra, bình thường đều sẽ chuẩn bị sẵn, đề phòng trường hợp đặc biệt, không ngờ đến hiện giờ lại có tác dụng, sau khi thoa thuốc mỡ lên vết thương xong thì lúc này Lục Hi mới thả chân Thẩm Dĩnh ra.
Gương mặt của người phụ nữ trên giường vô cùng tái nhợt, Lục Hi làm như bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Dùng máy chạy bộ cũng có thể ngã thảm thiết như vậy, Thẩm Dĩnh , em bảo tôi phải nói như thế nào đây.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh cũng rất ủy khuất: “Tôi làm sao biết là máy chạy bộ đó của anh lại chạy nhanh như vậy chứ…”
Lục Hi biết cô bị ngã đau, cũng không trách cô nữa, liếc vết thương trên chân cô nói: “Phỏng vấn hôm nay, tôi giúp em hủy bỏ.”
CHƯƠNG 18: MẬP MỜ TRONG PHÒNG THAY ĐỒ
Thẩm Dĩnh ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên thân thể người đàn ông, không giống với mùi khó ngửi như bình thường, trộn lẫn với mùi gỗ thông trên thân thể người đàn ông, càng thêm nồng đậm mê người.
Sau lưng và gót chân của Thẩm Dĩnh dán chặt vào mặt tủ phía sau: “Tôi, ý của tôi là sợ mang đến phiền phức không cần thiết cho anh.”
Lời này vừa nói ra, thậm chí đến cả bản thân cô cũng không tin, huống chi là Lục Hi , một chút tâm tư nhỏ đó của cô căn bản không đáng xem.
Lục Hi lười vạch trần cô, khóe mắt liếc đến chiếc váy màu hồng đằng sau lưng cô, cổ chữ V, kết cấu đường viền kim cương nơi cổ áo rất tốt, anh thuận tay cầm lên: “Đi thay.”
Đề tài câu chuyện thay đổi quá nhanh, Thẩm Dĩnh có chút theo không kịp.
“Bây giờ?” Cũng sắp mười giờ rồi.
“Bây giờ.”
Thẩm Dĩnh không dám không nghe theo, cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ thì bị nắm cổ tay: “Thử ở đây luôn.”
“…”
Cô biết mà.
Thẩm Dĩnh đứng ở chỗ cách xa anh nhất, đưa lưng về phía anh, nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ ở nhà trên người xuống, đem chiếc váy mặc qua loa trên người, đơn giản không có dây kéo, cũng không quá tốn sức.
Thẩm Dĩnh xoay người, có chút căng thẳng chống lại ánh mắt sáng rực của người đàn ông: “Thay xong rồi.”
Chiếc váy bằng vải voan màu hồng bay nhè nhẹ, sự thiết kế thành thục của cổ chữ V toát lên vài phần trong sáng thuần khiết, cộng thêm làn da trắng nõn vốn có của cô, cả người cô ở dưới ánh đèn như hiện lên một tầng ánh sáng, nhất là vị trí cổ áo…
Tối nay Lục Hi xã giao, rõ ràng kiềm chế không uống nhiều rượu nhưng lúc này ngược lại có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Thay đồ cũng làm cả người anh bốc hỏa, cô thật sự rất có bản lĩnh.
Khóe môi người đàn ông tự giễu, bước nhanh tiến lên trước, một tay ôm lấy người cô đè lên tường, Thẩm Dĩnh sợ mình rơi xuống nên hai tay chỉ có thể ôm lấy cổ anh, tư thế như vậy, Lục Hi vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy được cảnh xuân vô hạn trước ngực cô.
Thẩm Dĩnh không dám nhìn vào ánh mắt anh lúc này, mỗi lần ánh mắt của anh đều rất… hung tàn.
Trên thân thể của người phụ nữ tỏa ra một mùi thơm sau khi đã tắm rửa, dục vọng trong thân thể anh kêu gào không ngừng, anh há miệng ngậm chặt nơi trắng tuyết của cô.
“A!” Thẩm Dĩnh đau kêu thành tiếng, trong giọng nói mềm mại mang theo vài phần nức nở: “Đau…”
Lục Hi thưởng thức xúc cảm nhẵn mịn giữa răng môi, khẽ cắn nhẹ rồi mút vào, để lại một vết đỏ hồng, làm không biết chán.
Nhiệt độ bên trong phòng thử đồ lần lượt tăng cao, gương mặt Thẩm Dĩnh nhiễm một màu đỏ hồng kiều mị, toàn thân cũng lộ ra màu hồng nhàn nhạt, sắc dục dâng trào, cô không chịu nổi mà ngẩng đầu lên, bị anh nhìn ở trong mắt.
“Em thật đẹp.”
Thẩm Dĩnh xấu hổ đến nỗi ngón chân đều co lại, lần đầu tiên anh không che giấu chút nào mà khen cô, ngay tại lúc này, anh luôn dễ nói chuyện như vậy, thậm chí không tiếc lời mà tán thưởng cô.
Thẩm Dĩnh nghẹn ngào một tiếng, cảm xúc lạ lẫm cắn nuốt lấy cô, chỉ bất lực kêu tên anh mới có thể giảm bớt sự hoảng hốt trong lòng: “Lục Hi , Lục Hi …”
“Tôi đây.”
Nói lời nào nữa cũng đều dư thừa, chỉ là anh của tối nay gần như có chút không giống ngày thường, không biết có phải là men rượu làm choáng váng đầu rồi hay không, Thẩm Dĩnh luôn cảm thấy anh hôm nay ra sức phá lệ.
Từ trên tường đến trên ghế, anh đã làm hai lần rồi, gần hai tiếng trôi qua cả người Thẩm Dĩnh mệt đến không thể thở nỗi, anh ngược lại giống như không mệt chút nào cả.
Chẳng lẽ đàn ông đều dũng mãnh như vậy sao?
Lục Hi liếc nhìn cô, ném qua một chiếc váy: “Ngày mai mặc cái này.”
Nói xong thì cũng trực tiếp đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thẩm Dĩnh cầm lên nhìn, chiếc váy hai màu đen trắng, có nút áo lên đến xương quai xanh, làn váy ở dưới đầu gối, cô bỗng nhiên hiểu được,đảo mắt nhìn chiếc váy màu hồng bị anh vứt thiếu chút nữa hư hỏng ở bên cạnh, cổ chữ V, làn váy ngắn…
Thẩm Dĩnh nhìn thấy bộ ngực có mấy vết đỏ hồng, không còn lời nào để nói, cô không muốn để ý, vốn dĩ lúc đầu cô cũng không định mặc không phải sao?
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Thẩm Dĩnh không ngủ nướng, hơn năm giờ đã tỉnh dậy, nằm trên giường cho đến sáu giờ, Lục Hi đứng dậy lên phòng tập thể thao ở lầu ba để tập thể dục, cô nghĩ một chút cũng đuổi theo.
Phòng lớn nhất ở lầu ba đã bị đổi thành phòng tập thể thao, máy chạy bộ, xe đạp, máy móc hạng nặng, loại nào cũng đều có, mà Lục Hi thì đang chạy trên máy chạy bộ, chạy đều đặn, anh mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu xám nhạt, phía dưới là quần thể thao màu đen đến đầu gối, trên chân thì mang một đôi giày màu đen đế trắng, tóc mái không gọn gàng giống ngày thường mà hơi tán loạn ở trên trán, mồ hôi trong suốt thuận theo cổ của anh trực tiếp thấm ướt cổ áo, để lại một mảng nước đọng sẫm màu.
Trong đầu của Thẩm Dĩnh bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh không thể miêu tả được, tối qua mồ hôi trên ngực anh cũng nhỏ xuống người cô…
Phi phi phi!
Nghĩ gì vậy chứ!
Thẩm Dĩnh đỏ mặt chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lục Hi không quan tâm cô thì cô mới đi đến máy chạy bộ bên cạnh chầm chậm chạy.
Cô trực tiếp đứng trên bánh xích, ấn nút công tắc, cứ nghĩ là giống với máy chạy bộ bình thường từ từ chuyển động, không ngờ đến là khởi đầu chuyển động rất nhanh, cô chưa kịp bước theo, không kịp với tốc độ, trực tiếp té ngã bị chuyển đến trên đất…
“Thẩm Dĩnh !” Lúc Lục Hi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô thì đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy đầu gối truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó là bị trầy da, cô ngồi trên đất, ôm lấy đầu gối, nước mắt vòng quanh khóe mắt.
Lục Hi tắt máy chạy bộ, không nói một lời ôm ngang người lên, bước chân lo lắng không dễ phát hiện đi nhanh về phía phòng ngủ.
Lục Hi đặt cô ở trên giường, cầm hộp y tế đến, vén quần dài của cô lên, đầu gối bên phải sưng lên nhưng không trầy da, còn đầu gối bên trái thì trầy một miếng da, vết thương không sâu nhưng diện tích không nhỏ, có chút máu chảy xuống bắt chân.
Ấn đường Lục Hi nhăn lại, cầm thuốc khử trùng ra: “Chịu đau một chút.”
Thẩm Dĩnh vừa muốn gật đầu, đầu gối bỗng mát lạnh, ngay sau đó là chất lỏng trong suốt thấm vào vết thương, cô đau gần như muốn cắn nát môi dưới: “A!”
Không dễ dàng gì mà chịu đựng cơn đau đi qua, thấy Lục Hi lần thứ hai muốn rửa sạch vết thương, Thẩm Dĩnh ngược lại chịu không được mà kêu lên: “Tôi không muốn rửa nữa, đau quá…”
Lục Hi giữ chặt mắt cá chân của cô khi cô muốn bỏ chạy: “Vết thương cần phải khử trùng, cần phải được làm sạch.”
Nói xong trực tiếp đặt chân của cô để ngang trên đùi của mình, phòng ngừa cô một lát nữa rụt lại vì đau.
Lục Hi vừa đem thuốc nước đổ vào vết thương một chút rồi sau đó cẩn thận dùng bông lau khô vết thương, toàn bộ quá trình Thẩm Dĩnh không nói một chữ, thực sự là quá đau, cảm giác như bị kim châm.
Sau đó, anh lấy thuốc Cường Trần kê ra, bình thường đều sẽ chuẩn bị sẵn, đề phòng trường hợp đặc biệt, không ngờ đến hiện giờ lại có tác dụng, sau khi thoa thuốc mỡ lên vết thương xong thì lúc này Lục Hi mới thả chân Thẩm Dĩnh ra.
Gương mặt của người phụ nữ trên giường vô cùng tái nhợt, Lục Hi làm như bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Dùng máy chạy bộ cũng có thể ngã thảm thiết như vậy, Thẩm Dĩnh , em bảo tôi phải nói như thế nào đây.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh cũng rất ủy khuất: “Tôi làm sao biết là máy chạy bộ đó của anh lại chạy nhanh như vậy chứ…”
Lục Hi biết cô bị ngã đau, cũng không trách cô nữa, liếc vết thương trên chân cô nói: “Phỏng vấn hôm nay, tôi giúp em hủy bỏ.”
Bình luận facebook