Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-190
CHƯƠNG 190: CHỦ ĐỘNG DẮT ANH
CHƯƠNG 190: CHỦ ĐỘNG DẮT ANH
Túi ở bên trong quần áo ngay cạnh thân thể, bàn tay vừa tiến vào liền chạm đến một khoảng ấm áp, so với thời tiết bên ngoài rét lạnh thì giống như là hai thế giới khác biệt.
Đôi mắt của anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang cười của người phụ nữ, hàm răng trắng sáng một hàng, con mắt cong cong, có thể thấy hai hàng lông mi giống như chiếc quạt nối ở trên mí mắt.
Lục Hi cảm thấy mình có lẽ đã bắt đầu thích đi dạo ở chợ đêm, bởi vì anh thích người phụ nữ này chủ động dắt tay mình.
Thẩm Dĩnh lôi kéo anh đi lên phía trước, đi ngang qua một ngã tư đường, một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi mặc chiếc áo bông đang bán ngô nướng, cô tiến tới mua một cái: “Bao nhiêu tiền?”
"Mười lăm ngàn." Ông vừa nói vừa thuận tay đưa cho cô một bắp: “Cô nhìn cái này được không?”
"Được được được." Thẩm Dĩnh vội vàng lấy tiền từ trong túi ra, nhưng lấy tiền ra thì phải buông tay, người đàn ông kiêu ngạo nào đó liền không vui.
Trước khi cô kịp lấy tiền tra thì đã có một tờ năm trăm nghìn bày ra trước mặt: “Cho ông!”
Ông chủ cũng không nhận, mà cười nói: “Tiền này quá lớn, tôi cũng không có tiền lẻ.”
"Không cần bù lại."
Ông chủ vội vàng khoát tay: "Vậy không được, tôi cũng không thể nhận."
Thẩm Dĩnh rút cánh tay trở về, lấy từ trong túi của mình ra mười lăm nghìn tiền lẻ đứa ra: “Chú, đừng để ý anh ấy, anh ấy thích nói đùa thôi, ha ha..”
Sau khi rời khỏi quầy hàng, đi được một đoạn đường, lúc này Thẩm Dĩnh nhịn không được mới trách anh: “Sao anh có thể hào phòng như vậy, người ta cần mười lăn nghìn, anh đưa cho người ta năm trăm nghìn?”
Lục Hi đi theo cô tiến về phía trước, không nói chuyện, nhìn vào bắp ngô trên tay cô đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Chính là vì nó nên Thẩm Dĩnh mới buông tay ra.
"Em đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không vậy?” Thẩm Dĩnh dừng chân lại, nghiêng người sang ngẩng đầu nhìn anh: "Em biết anh có tiền, nhưng anh cũng không thể lãng phí như vậy.”
"Biết rồi." Lục Hi ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ chỉ dạy cách tiết kiệm tiền, loại cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Hai người tản bộ dọc theo con đường, bắp ngô của Thẩm Dĩnh ăn được một nửa liền bị Lục Hi ném vào trong thùng rác, nói là đã nguội rồi, thật ra chính là muốn nắm bàn tay nhỏ bé của người ta.
Trên đường đi có một quầy bán hàng thủ công, người bán hàng là một cô gái nhỏ học ở trường đại học gần đó, tự mình bày quầy bán hàng lập nghiệp, đều là một chút trang sức nhỏ tự mình làm, xung quanh rất nhiều cô gái trẻ đang chọn.
Thẩm Dĩnh nhìn trúng một sơi dây buộc tóc thiết kế hình con khủng long nhỏ, những viên kim cương nhỏ màu xanh lá được in trên đường viền vàng, trông rất dễ thương.
Thẩm Dĩnh chỉ chỉ hỏi cô gái: "Cái dây buộc tóc này bao nhiêu tiền?"
"Chín mươi nghìn." Cô gái lễ phép ngẩng đầu cười với Thẩm Dĩnh, ánh mắt lơ đãng đảo qua khuôn mặt Lục Hi, trong nháy mắt liền sững sờ.
Người đàn ông này cũng quá đẹp trai đi!
Cái trán đầy đặn, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao như núi nhưng lại không quá nhô ra, đến cả bờ môi cũng gợi cảm đẹp mắt như vậy, nhìn anh đang mặt bộ đồ tây và áo khoác, chẳng lẽ là một ngôi sao nổi tiếng?
Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, đối mặt với Lục Hi không đến hai giây liền không chống đỡ được, đôi mắt đen cùng hơi thở quá mạnh mẽ, nhìn nhiều khiến đáy lòng phát run.
Thẩm Dĩnh đem dây buộc tóc đến trước mặt anh, hỏi thăm ý kiến: “Thấy được không?”
Lục Hi liếc mắt, chỉ là sợi dây buộc tóc thủ công rất thông thường, tay nghề cũng không phải quá cẩn thận, thậm chí có thể nhìn thấy nó hơi thô.
Người khác đều đang nhìn bạn trai của cô, vậy mà cô vẫn còn có tâm trạng đi xem sợi dây buộc tóc này?
Lục Hi đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, có cảm giác bị người ta phớt lờ, liền cúi người hôn lên môi cô một cái: “Đẹp, em buộc cái gì cũng đều đẹp mắt.”
Đột nhiên được khen ngợi khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy ngạc nhiên, lại ngọt ngào, cô giơ sợi dây buộc tóc trong tay: “Vậy em mua nhé?”
"Mua đi."
Thẩm Dĩnh thấy anh vẫn thờ ơ đứng đấy, cùi chỏ nhẹ nhàng huých anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Anh trả tiền đi.”
Lục Hi không muốn tiếp xúc quá nhiều với chủ quán kia, lần đầu tiên lấy tiền ra, cẩn thận sắp xếp lại sau đó đưa tới, chính là vì không muốn kéo dài.
Cô gái nhỏ nhìn thấy như vậy cũng biết là người ta đã có bạn gái, lúng túng nhận tiền, đưa dây buộc tóc vào một cái túi nhỏ sau đó đưa cho Thẩm Dĩnh.
Hai người lại đi dạo một hồi, thời tiết tương đối lạnh, thời gian cũng không còn sớm liền lên đường về nhà.
Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh bật đèn trên nóc xe, lấy dây buộc tóc ra nhìn dưới ánh đèn, cô nhìn con khủng long nhỏ với những viên ‘kim cương’ màu xanh lóe lên, trong lòng vui vẻ không thôi, liền vội vàng đem tóc buộc lên.
Ánh mắt Lục Hi đảo qua, cũng không lý giải tâm trạng của cô gái nhỏ này: “Mua cho em nhiều đồ trang sức như vậy cũng không thấy em sử dụng, một sợi dây này mà thích đến như vậy sao?”
Thẩm Dĩnh biết anh không thể hiểu được tâm trạng thiếu nữ, cũng không thèm tranh luận với anh: “Trông có đẹp không?”
"Không đẹp." Lục Hi thực sự không thưởng thức được: “Một đống kim cương giả cùng một con khủng long ẫu trĩ, em nói cho anh xem nó đẹp ở đâu?”
Thẩm Dĩnh lườm anh: "Anh vừa rồi còn nói là đẹp?”
Còn nói cô buộc cái gì cũng đẹp mắt, trước sau mới có hai mươi phút trôi qua, anh liền lật lọng!
"Vừa rồi?" Lục Hi nói đến chuyện vừa rồi liền tức giận, đôi mắt híp lại: "Vừa rồi đôi mắt của cô gái kia đều dính hết cả lên người anh, vậy mà em không nhìn thấy, chỉ cần nhìn sợi dây buộc tóc này thôi đúng không?”
Cô gái?
Thẩm Dĩnh suy nghĩ một lát: "Ý anh là cô chủ quán kia?”
Người đàn ông cười lạnh, cũng không trả lời cô.
"Có sao? Thật sự em cũng không chú ý.” Tinh thần của Thẩm Dĩnh lúc ấy đều đặt trên những thứ hàng hóa kia, căn bản là không rảnh quan tâm những cái khác, hơn nữa ánh sáng kém như vậy, cô không thấy cũng là chuyện bình thường, chỉ là…bây giờ anh tức giận như vậy? Cũng bởi vì cô không phát hiện ra?
"Không đúng, nếu tức giận cũng phải là em tức giận, anh phát cáu làm gì?” Thẩm Dĩnh không hiểu nhìn về phía anh.
Lục Hi giễu cợt hừ lạnh một tiếng: "Đợi một ngày nào đó anh bị những người phụ nữ khác dụ dỗ đi, em cũng không biết???”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh trầm xuống: "Anh lặp lại lần nữa."
Người đàn ông nào đó…im lặng!
Bầu không khí bên trong xe trở nên im lặng quá mức, Thẩm Dĩnh không biết anh vô duyên vô cớ phát hỏa cái gì, ánh mắt liếc qua cái cằm căng thẳng của anh, căn bản giống như không muốn để ý đến cô, cô cũng tự cầm điện thoại phàn nàn với Phùng Tuyết Du.
Tiểu Dĩnh Dĩnh Spears (Thẩm Dĩnh): Có ở đó không, có ở đó không, tớ sắp tức chết rồi!
Nhưng chỉ vài giây sau, tin nhắn của Phùng Tuyết Du đã trở lại…
Đùi lớn (Phùng Tuyết Du): Làm sao vậy?
Thẩm Dĩnh kể tất cả những chuyện vừa xảy ra cho cô, cuối cũng còn gửi thêm một cái icon tức sùi bọt mép cho cô.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, thấy tin nhắn đầu bên kia đang được nhập, một lát sau, Phùng Tuyết Du trực tiếp gửi một tin nhắn dài đến…
Đùi tử: Cậu thật ngốc, rõ ràng anh ta cảm thấy cậu không đủ coi trọng anh ta, cảm giác cậu không thèm quan tâm đến, cậu nghĩ xem, nếu là có một người đàn ông nào đó nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó Lục Hi đứng bên cạnh không thèm chú ý đến, trong lòng cậu có khó chịu hay không?
Thẩm Dĩnh đổi vị trí để suy nghĩ, thật sự là có một chút.
Thế nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Giống như cô gái nhà người ta đã làm gì anh vậy.
Thẩm Dĩnh đang suy nghĩ thì đúng lúc này xe đi đến ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, chiếc xe phanh gấp một cái sau đó dừng lại, thân thể Thẩm Dĩnh lao về phía trước, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
CHƯƠNG 190: CHỦ ĐỘNG DẮT ANH
Túi ở bên trong quần áo ngay cạnh thân thể, bàn tay vừa tiến vào liền chạm đến một khoảng ấm áp, so với thời tiết bên ngoài rét lạnh thì giống như là hai thế giới khác biệt.
Đôi mắt của anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ đang cười của người phụ nữ, hàm răng trắng sáng một hàng, con mắt cong cong, có thể thấy hai hàng lông mi giống như chiếc quạt nối ở trên mí mắt.
Lục Hi cảm thấy mình có lẽ đã bắt đầu thích đi dạo ở chợ đêm, bởi vì anh thích người phụ nữ này chủ động dắt tay mình.
Thẩm Dĩnh lôi kéo anh đi lên phía trước, đi ngang qua một ngã tư đường, một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi mặc chiếc áo bông đang bán ngô nướng, cô tiến tới mua một cái: “Bao nhiêu tiền?”
"Mười lăm ngàn." Ông vừa nói vừa thuận tay đưa cho cô một bắp: “Cô nhìn cái này được không?”
"Được được được." Thẩm Dĩnh vội vàng lấy tiền từ trong túi ra, nhưng lấy tiền ra thì phải buông tay, người đàn ông kiêu ngạo nào đó liền không vui.
Trước khi cô kịp lấy tiền tra thì đã có một tờ năm trăm nghìn bày ra trước mặt: “Cho ông!”
Ông chủ cũng không nhận, mà cười nói: “Tiền này quá lớn, tôi cũng không có tiền lẻ.”
"Không cần bù lại."
Ông chủ vội vàng khoát tay: "Vậy không được, tôi cũng không thể nhận."
Thẩm Dĩnh rút cánh tay trở về, lấy từ trong túi của mình ra mười lăm nghìn tiền lẻ đứa ra: “Chú, đừng để ý anh ấy, anh ấy thích nói đùa thôi, ha ha..”
Sau khi rời khỏi quầy hàng, đi được một đoạn đường, lúc này Thẩm Dĩnh nhịn không được mới trách anh: “Sao anh có thể hào phòng như vậy, người ta cần mười lăn nghìn, anh đưa cho người ta năm trăm nghìn?”
Lục Hi đi theo cô tiến về phía trước, không nói chuyện, nhìn vào bắp ngô trên tay cô đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Chính là vì nó nên Thẩm Dĩnh mới buông tay ra.
"Em đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không vậy?” Thẩm Dĩnh dừng chân lại, nghiêng người sang ngẩng đầu nhìn anh: "Em biết anh có tiền, nhưng anh cũng không thể lãng phí như vậy.”
"Biết rồi." Lục Hi ngoan ngoãn gật đầu, lần đầu tiên trong đời bị một người phụ nữ chỉ dạy cách tiết kiệm tiền, loại cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Hai người tản bộ dọc theo con đường, bắp ngô của Thẩm Dĩnh ăn được một nửa liền bị Lục Hi ném vào trong thùng rác, nói là đã nguội rồi, thật ra chính là muốn nắm bàn tay nhỏ bé của người ta.
Trên đường đi có một quầy bán hàng thủ công, người bán hàng là một cô gái nhỏ học ở trường đại học gần đó, tự mình bày quầy bán hàng lập nghiệp, đều là một chút trang sức nhỏ tự mình làm, xung quanh rất nhiều cô gái trẻ đang chọn.
Thẩm Dĩnh nhìn trúng một sơi dây buộc tóc thiết kế hình con khủng long nhỏ, những viên kim cương nhỏ màu xanh lá được in trên đường viền vàng, trông rất dễ thương.
Thẩm Dĩnh chỉ chỉ hỏi cô gái: "Cái dây buộc tóc này bao nhiêu tiền?"
"Chín mươi nghìn." Cô gái lễ phép ngẩng đầu cười với Thẩm Dĩnh, ánh mắt lơ đãng đảo qua khuôn mặt Lục Hi, trong nháy mắt liền sững sờ.
Người đàn ông này cũng quá đẹp trai đi!
Cái trán đầy đặn, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao như núi nhưng lại không quá nhô ra, đến cả bờ môi cũng gợi cảm đẹp mắt như vậy, nhìn anh đang mặt bộ đồ tây và áo khoác, chẳng lẽ là một ngôi sao nổi tiếng?
Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, đối mặt với Lục Hi không đến hai giây liền không chống đỡ được, đôi mắt đen cùng hơi thở quá mạnh mẽ, nhìn nhiều khiến đáy lòng phát run.
Thẩm Dĩnh đem dây buộc tóc đến trước mặt anh, hỏi thăm ý kiến: “Thấy được không?”
Lục Hi liếc mắt, chỉ là sợi dây buộc tóc thủ công rất thông thường, tay nghề cũng không phải quá cẩn thận, thậm chí có thể nhìn thấy nó hơi thô.
Người khác đều đang nhìn bạn trai của cô, vậy mà cô vẫn còn có tâm trạng đi xem sợi dây buộc tóc này?
Lục Hi đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, có cảm giác bị người ta phớt lờ, liền cúi người hôn lên môi cô một cái: “Đẹp, em buộc cái gì cũng đều đẹp mắt.”
Đột nhiên được khen ngợi khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy ngạc nhiên, lại ngọt ngào, cô giơ sợi dây buộc tóc trong tay: “Vậy em mua nhé?”
"Mua đi."
Thẩm Dĩnh thấy anh vẫn thờ ơ đứng đấy, cùi chỏ nhẹ nhàng huých anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Anh trả tiền đi.”
Lục Hi không muốn tiếp xúc quá nhiều với chủ quán kia, lần đầu tiên lấy tiền ra, cẩn thận sắp xếp lại sau đó đưa tới, chính là vì không muốn kéo dài.
Cô gái nhỏ nhìn thấy như vậy cũng biết là người ta đã có bạn gái, lúng túng nhận tiền, đưa dây buộc tóc vào một cái túi nhỏ sau đó đưa cho Thẩm Dĩnh.
Hai người lại đi dạo một hồi, thời tiết tương đối lạnh, thời gian cũng không còn sớm liền lên đường về nhà.
Trên đường trở về, Thẩm Dĩnh bật đèn trên nóc xe, lấy dây buộc tóc ra nhìn dưới ánh đèn, cô nhìn con khủng long nhỏ với những viên ‘kim cương’ màu xanh lóe lên, trong lòng vui vẻ không thôi, liền vội vàng đem tóc buộc lên.
Ánh mắt Lục Hi đảo qua, cũng không lý giải tâm trạng của cô gái nhỏ này: “Mua cho em nhiều đồ trang sức như vậy cũng không thấy em sử dụng, một sợi dây này mà thích đến như vậy sao?”
Thẩm Dĩnh biết anh không thể hiểu được tâm trạng thiếu nữ, cũng không thèm tranh luận với anh: “Trông có đẹp không?”
"Không đẹp." Lục Hi thực sự không thưởng thức được: “Một đống kim cương giả cùng một con khủng long ẫu trĩ, em nói cho anh xem nó đẹp ở đâu?”
Thẩm Dĩnh lườm anh: "Anh vừa rồi còn nói là đẹp?”
Còn nói cô buộc cái gì cũng đẹp mắt, trước sau mới có hai mươi phút trôi qua, anh liền lật lọng!
"Vừa rồi?" Lục Hi nói đến chuyện vừa rồi liền tức giận, đôi mắt híp lại: "Vừa rồi đôi mắt của cô gái kia đều dính hết cả lên người anh, vậy mà em không nhìn thấy, chỉ cần nhìn sợi dây buộc tóc này thôi đúng không?”
Cô gái?
Thẩm Dĩnh suy nghĩ một lát: "Ý anh là cô chủ quán kia?”
Người đàn ông cười lạnh, cũng không trả lời cô.
"Có sao? Thật sự em cũng không chú ý.” Tinh thần của Thẩm Dĩnh lúc ấy đều đặt trên những thứ hàng hóa kia, căn bản là không rảnh quan tâm những cái khác, hơn nữa ánh sáng kém như vậy, cô không thấy cũng là chuyện bình thường, chỉ là…bây giờ anh tức giận như vậy? Cũng bởi vì cô không phát hiện ra?
"Không đúng, nếu tức giận cũng phải là em tức giận, anh phát cáu làm gì?” Thẩm Dĩnh không hiểu nhìn về phía anh.
Lục Hi giễu cợt hừ lạnh một tiếng: "Đợi một ngày nào đó anh bị những người phụ nữ khác dụ dỗ đi, em cũng không biết???”
Sắc mặt Thẩm Dĩnh trầm xuống: "Anh lặp lại lần nữa."
Người đàn ông nào đó…im lặng!
Bầu không khí bên trong xe trở nên im lặng quá mức, Thẩm Dĩnh không biết anh vô duyên vô cớ phát hỏa cái gì, ánh mắt liếc qua cái cằm căng thẳng của anh, căn bản giống như không muốn để ý đến cô, cô cũng tự cầm điện thoại phàn nàn với Phùng Tuyết Du.
Tiểu Dĩnh Dĩnh Spears (Thẩm Dĩnh): Có ở đó không, có ở đó không, tớ sắp tức chết rồi!
Nhưng chỉ vài giây sau, tin nhắn của Phùng Tuyết Du đã trở lại…
Đùi lớn (Phùng Tuyết Du): Làm sao vậy?
Thẩm Dĩnh kể tất cả những chuyện vừa xảy ra cho cô, cuối cũng còn gửi thêm một cái icon tức sùi bọt mép cho cô.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, thấy tin nhắn đầu bên kia đang được nhập, một lát sau, Phùng Tuyết Du trực tiếp gửi một tin nhắn dài đến…
Đùi tử: Cậu thật ngốc, rõ ràng anh ta cảm thấy cậu không đủ coi trọng anh ta, cảm giác cậu không thèm quan tâm đến, cậu nghĩ xem, nếu là có một người đàn ông nào đó nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó Lục Hi đứng bên cạnh không thèm chú ý đến, trong lòng cậu có khó chịu hay không?
Thẩm Dĩnh đổi vị trí để suy nghĩ, thật sự là có một chút.
Thế nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Giống như cô gái nhà người ta đã làm gì anh vậy.
Thẩm Dĩnh đang suy nghĩ thì đúng lúc này xe đi đến ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, chiếc xe phanh gấp một cái sau đó dừng lại, thân thể Thẩm Dĩnh lao về phía trước, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Bình luận facebook