Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
CHƯƠNG 194: SẤY TÓC CHO CÔ
CHƯƠNG 194: SẤY TÓC CHO CÔ
"Đột nhiên...hôn em?" Trong đầu Thẩm Dĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi, nếu như cô nhớ không sai thì bọn họ vừa mới cãi nhau, bây giờ vì sao lại..?
Trong ánh mắt Lục Hi toàn bộ đều là khuôn mặt trắng trẻo của người phụ nữ trước mặt, đặc điểm khuôn mặt cô vô cùng tinh tế, rất xinh đẹp, rất thuần khiết: "Em rất đẹp!"
"??" Trái tim Thẩm Dĩnh bỗng đập nhanh hơn, thế nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh."
"Vì sao?"
"Vì sao?" Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, khẽ thở dài bất lực: "Được rồi, không vì sao cả, em không muốn nói, được không?"
Nói xong, cô đưa tay muốn giật lấy máy sấy tóc trong tay người đàn ông đối diện, Lục Hi liền nhanh chóng nâng cánh tay lên, khẽ mở miệng xin lỗi: "Vừa rồi là anh không đúng!"
Động tác của Thẩm Dĩnh thoáng ngừng lại: "Anh vừa nói gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào cô, lặp lại từng chữ: "Vừa rồi là anh không đúng!"
Thẩm Dĩnh buông tay xuống, cái miệng nhỏ khẽ cong lên, khẽ nói: "Không phải anh không đúng, là em không đúng, em so đo, em keo kiệt.."
"Anh không cần chiếc váy đó.." Lục Hi nhíu mày cắt ngang lời cô, anh hoàn toàn không thể chịu được ai đó nói xấu cô, kể cả cô.
Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, cảm thấy khá bất ngờ: "Anh không phải vừa rồi còn.."
"Anh biết những gì em quan tâm không phải là một bộ quần áo." Lục Hi dựa theo lời nói của La Quyết Trịnh nói ra cho cô nghe, tuy không biết có hiệu quả hay không, nhưng trước mắt thì cô đã không còn tiếp tục chống cự: "Là anh không đứng trên quan điểm của em để cân nhắc sự việc."
Thẩm Dĩnh bị sốc đến nỗi không thể tin được, không thể tin được sau khi cô vừa tắm xong thì thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi, nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn anh, muốn tìm ra dấu vết từ ánh mắt anh, thế nhưng lại vô cùng chân thành.
Cơn giận tích tụ trong lồng ngực dần tan biến, cô chậm rãi hạ ánh mắt xuống, hai tay vội nắm chặt vào nhau, lo lắng giải thích: "Em không phải tức giận với cô ấy vì chiếc váy, chỉ là em cảm thấy cô ấy tùy tiện lấy đồ của em, em cảm thấy không được tôn trọng, hơn nữa...nó là của anh đưa cho em."
"Nếu cô ấy thích nó, cứ nói với em, em sẽ đưa cho cô ấy, nhưng tự tiện lấy đồ của người khác, ngay cả những người thân nhất cũng không nên làm điều đó."
"Có lẽ tại trong mắt các người là em chuyện bé xé ra to, nhưng với em mà nói chính là rất nghiêm trọng, em không thích." Nói đến đây, cô ngẩng đầu thật nhanh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng lúng túng: "Của em chính là em."
Lục Hi nghe thấy giọng nói đầy tủi thân và oan ức của cô, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Nói cho cùng thì cô vẫn là quá quan tâm chính mình, mặc dù anh không nói gì, nhưng vì đều là phụ nữ, cô cảm thấy Giang Sở Tinh quá không bình thường.
Anh không có lý do gì để đổi lỗi hay phản bác, giống như cô nói vậy, cô không thích, không thì thì có thể không cần tiếp nhận, anh không có khả năng thuyết phục cô.
Lục Hi buông thả hai tay xuống, bước lên một bước vòng ra sau ôm trọn người phụ nữ trước mắt vào trong lồng ngực, cằm cúi dựa trên đầu vai cô: "Sau khi ở bên anh, em dường như có rất nhiều tủi thân và oan ức."
Thẩm Dĩnh nghe thế nhịn không được cảm xúc dâng trào, đôi mắt liền lập tức đỏ hoe: "Đúng, em đã khóc rất nhiều, trước đây em không hề thích bản thân khóc."
Cho dù đó là khoảng thời gian khó khăn nhất khi ở chung với Đoàn Trí Thiên, cô cũng không khóc nhiều như hiện tại, bây giờ cô luôn vì hành động của anh mà liền đau lòng rơi nước mắt, có lẽ cũng chỉ vì quan tâm quá nhiều.
"Khóc đi, lúc muốn khóc hãy đến khóc trong lòng anh đừng khóc một mình." Mặc dù anh sẽ cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó, thế nhưng anh sẽ đau đớn hơn khi nghĩ đến việc cô khóc thầm trong một góc.
Thẩm Dĩnh hít hít mũi: "Xin lỗi, em cũng không đúng, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì em sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy."
Hôm nay khi từ bên ngoài trở về tâm trạng cô thật sự rất vui, lúc nhìn thấy cảnh như vậy hiện ra trước mắt, cô hoàn toàn không khống chế được sự tức giận của mình.
Lục Hi không nói gì, siết chặt người phụ nữ trong lòng thêm một chút, thực tế La Quyết Trình nói rất nhanh, cô là người nhượng bộ, cho nên khi anh nói xin lỗi, cô sẽ suy nghĩ lại và tự cảm thấy áy náy tự trách mình.
Kỳ thật những thứ này, vốn dĩ đều không cần.
Thẩm Dĩnh dựa vào lồng ngực của anh một lát, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, sau đó sờ mái tóc còn ướt của mình: "Không phải anh nói muốn giúp em sấy tóc sao?"
Vải chỗ cánh tay của Lục Hi đã thấm ướt, thế nhưng anh cũng không để tâm đến việc đó, bật máy sấy lên giúp cô sấy khô tóc.
Hơi nóng ấm áp phảng phất trên đỉnh đầu, đầu ngón tay của anh di chuyển trên mái tóc cô cũng ấm áp không kém, Thẩm Dĩnh nhìn xương quai hàm gợi cảm của anh, cả người dường như đang nhấn chìm trong những đám mây màu hồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Hi giúp cô sấy tóc, nó trông có vẻ rất kỳ diệu, dường như không thể tin được: "Lúc em gặp anh lần đầu tiên, em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh giúp em sấy tóc."
Khi đó hai người bọn họ còn chưa thân quen, trong mắt của cô, người đàn ông này trời sinh bản chất chính là kiêu ngạo, như thể sẽ không bao giờ cúi đầu vì ai, anh ở trên cao, rất khó có ai có thể chạm tới được, đến mức mỗi lần tới gần một bước, cô đều muốn nhanh chóng tránh xa.
Ở cùng với anh, Thẩm Dĩnh cho tới bây giờ vẫn chưa từng một lần tưởng tượng có thể có một mối quan hệ hài hòa như thế này, cô sợ hãi, mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp mắt, sau hơn nửa năm, anh sấy tóc cho cô, động tác dịu dàng khó có thể quên.
Tưởng tượng như vậy, nó thực sự không thực tế, giống như mọi chuyện trước mắt đều là bong bóng, chớp mắt một cái đều sẽ nhanh chóng biến thành hư vô.
Dường như nhận thấy sự mơ hồ trong ánh mắt cô, người đàn ông này liền cúi gần tai cô, khẽ nhỏ giọng thì thầm: "Anh cũng chưa từng nghĩ đến.."
Quanh người có quá nhiều người yêu thích, dù cho anh không chủ động tìm kiếm thì cũng vô số phụ nữ tình nguyện dính lấy, nhìn qua thấy đủ loại người, thế nhưng trái tim anh từ lâu đã hóa thành sắt đá, anh cho rằng cả đời này cũng sẽ không thể tìm được một người cùng suy nghĩ với mình để nắm tay nhau đi hết quảng đời còn lại, chưa từng mong chờ bất cứ điều gì, thế nhưng lại không ngờ cô là người mở cửa trái tim mình.
Tình cảm dành cho cô bắt đầu từ khi nào?
Suy nghĩ một cách cẩn thận thì có lẽ lần đầu tiên gặp mặt đã được ông trời định trước đây là duyên phận.
"Lục Hi, anh nói xem liệu có một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau không?" Lông mi cô khẽ rung nhẹ, không dám đối mặt với vấn đề này.
Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đã bắt đầu cảm thấy đau khổ, nếu quả thật có một ngày thật sự chuyện đó xảy ra, Thẩm Dĩnh cũng không biết chính mình phải đối mặt như thế nào.
Tóc cô đã sấy khô một nửa, nghe những lời này của cô, Lục Hi liền tắt máy sấy, ánh mắt mang ý cười nhìn cô nói một cách nghiêm túc: "Không tin anh sao? Hay là em không tin em?"
CHƯƠNG 194: SẤY TÓC CHO CÔ
"Đột nhiên...hôn em?" Trong đầu Thẩm Dĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi, nếu như cô nhớ không sai thì bọn họ vừa mới cãi nhau, bây giờ vì sao lại..?
Trong ánh mắt Lục Hi toàn bộ đều là khuôn mặt trắng trẻo của người phụ nữ trước mặt, đặc điểm khuôn mặt cô vô cùng tinh tế, rất xinh đẹp, rất thuần khiết: "Em rất đẹp!"
"??" Trái tim Thẩm Dĩnh bỗng đập nhanh hơn, thế nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh."
"Vì sao?"
"Vì sao?" Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn, khẽ thở dài bất lực: "Được rồi, không vì sao cả, em không muốn nói, được không?"
Nói xong, cô đưa tay muốn giật lấy máy sấy tóc trong tay người đàn ông đối diện, Lục Hi liền nhanh chóng nâng cánh tay lên, khẽ mở miệng xin lỗi: "Vừa rồi là anh không đúng!"
Động tác của Thẩm Dĩnh thoáng ngừng lại: "Anh vừa nói gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào cô, lặp lại từng chữ: "Vừa rồi là anh không đúng!"
Thẩm Dĩnh buông tay xuống, cái miệng nhỏ khẽ cong lên, khẽ nói: "Không phải anh không đúng, là em không đúng, em so đo, em keo kiệt.."
"Anh không cần chiếc váy đó.." Lục Hi nhíu mày cắt ngang lời cô, anh hoàn toàn không thể chịu được ai đó nói xấu cô, kể cả cô.
Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, cảm thấy khá bất ngờ: "Anh không phải vừa rồi còn.."
"Anh biết những gì em quan tâm không phải là một bộ quần áo." Lục Hi dựa theo lời nói của La Quyết Trịnh nói ra cho cô nghe, tuy không biết có hiệu quả hay không, nhưng trước mắt thì cô đã không còn tiếp tục chống cự: "Là anh không đứng trên quan điểm của em để cân nhắc sự việc."
Thẩm Dĩnh bị sốc đến nỗi không thể tin được, không thể tin được sau khi cô vừa tắm xong thì thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi, nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn anh, muốn tìm ra dấu vết từ ánh mắt anh, thế nhưng lại vô cùng chân thành.
Cơn giận tích tụ trong lồng ngực dần tan biến, cô chậm rãi hạ ánh mắt xuống, hai tay vội nắm chặt vào nhau, lo lắng giải thích: "Em không phải tức giận với cô ấy vì chiếc váy, chỉ là em cảm thấy cô ấy tùy tiện lấy đồ của em, em cảm thấy không được tôn trọng, hơn nữa...nó là của anh đưa cho em."
"Nếu cô ấy thích nó, cứ nói với em, em sẽ đưa cho cô ấy, nhưng tự tiện lấy đồ của người khác, ngay cả những người thân nhất cũng không nên làm điều đó."
"Có lẽ tại trong mắt các người là em chuyện bé xé ra to, nhưng với em mà nói chính là rất nghiêm trọng, em không thích." Nói đến đây, cô ngẩng đầu thật nhanh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng lúng túng: "Của em chính là em."
Lục Hi nghe thấy giọng nói đầy tủi thân và oan ức của cô, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Nói cho cùng thì cô vẫn là quá quan tâm chính mình, mặc dù anh không nói gì, nhưng vì đều là phụ nữ, cô cảm thấy Giang Sở Tinh quá không bình thường.
Anh không có lý do gì để đổi lỗi hay phản bác, giống như cô nói vậy, cô không thích, không thì thì có thể không cần tiếp nhận, anh không có khả năng thuyết phục cô.
Lục Hi buông thả hai tay xuống, bước lên một bước vòng ra sau ôm trọn người phụ nữ trước mắt vào trong lồng ngực, cằm cúi dựa trên đầu vai cô: "Sau khi ở bên anh, em dường như có rất nhiều tủi thân và oan ức."
Thẩm Dĩnh nghe thế nhịn không được cảm xúc dâng trào, đôi mắt liền lập tức đỏ hoe: "Đúng, em đã khóc rất nhiều, trước đây em không hề thích bản thân khóc."
Cho dù đó là khoảng thời gian khó khăn nhất khi ở chung với Đoàn Trí Thiên, cô cũng không khóc nhiều như hiện tại, bây giờ cô luôn vì hành động của anh mà liền đau lòng rơi nước mắt, có lẽ cũng chỉ vì quan tâm quá nhiều.
"Khóc đi, lúc muốn khóc hãy đến khóc trong lòng anh đừng khóc một mình." Mặc dù anh sẽ cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó, thế nhưng anh sẽ đau đớn hơn khi nghĩ đến việc cô khóc thầm trong một góc.
Thẩm Dĩnh hít hít mũi: "Xin lỗi, em cũng không đúng, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa thì em sẽ cố gắng nói chuyện với cô ấy."
Hôm nay khi từ bên ngoài trở về tâm trạng cô thật sự rất vui, lúc nhìn thấy cảnh như vậy hiện ra trước mắt, cô hoàn toàn không khống chế được sự tức giận của mình.
Lục Hi không nói gì, siết chặt người phụ nữ trong lòng thêm một chút, thực tế La Quyết Trình nói rất nhanh, cô là người nhượng bộ, cho nên khi anh nói xin lỗi, cô sẽ suy nghĩ lại và tự cảm thấy áy náy tự trách mình.
Kỳ thật những thứ này, vốn dĩ đều không cần.
Thẩm Dĩnh dựa vào lồng ngực của anh một lát, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, sau đó sờ mái tóc còn ướt của mình: "Không phải anh nói muốn giúp em sấy tóc sao?"
Vải chỗ cánh tay của Lục Hi đã thấm ướt, thế nhưng anh cũng không để tâm đến việc đó, bật máy sấy lên giúp cô sấy khô tóc.
Hơi nóng ấm áp phảng phất trên đỉnh đầu, đầu ngón tay của anh di chuyển trên mái tóc cô cũng ấm áp không kém, Thẩm Dĩnh nhìn xương quai hàm gợi cảm của anh, cả người dường như đang nhấn chìm trong những đám mây màu hồng.
Đây là lần đầu tiên Lục Hi giúp cô sấy tóc, nó trông có vẻ rất kỳ diệu, dường như không thể tin được: "Lúc em gặp anh lần đầu tiên, em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh giúp em sấy tóc."
Khi đó hai người bọn họ còn chưa thân quen, trong mắt của cô, người đàn ông này trời sinh bản chất chính là kiêu ngạo, như thể sẽ không bao giờ cúi đầu vì ai, anh ở trên cao, rất khó có ai có thể chạm tới được, đến mức mỗi lần tới gần một bước, cô đều muốn nhanh chóng tránh xa.
Ở cùng với anh, Thẩm Dĩnh cho tới bây giờ vẫn chưa từng một lần tưởng tượng có thể có một mối quan hệ hài hòa như thế này, cô sợ hãi, mọi thứ thay đổi chỉ trong chớp mắt, sau hơn nửa năm, anh sấy tóc cho cô, động tác dịu dàng khó có thể quên.
Tưởng tượng như vậy, nó thực sự không thực tế, giống như mọi chuyện trước mắt đều là bong bóng, chớp mắt một cái đều sẽ nhanh chóng biến thành hư vô.
Dường như nhận thấy sự mơ hồ trong ánh mắt cô, người đàn ông này liền cúi gần tai cô, khẽ nhỏ giọng thì thầm: "Anh cũng chưa từng nghĩ đến.."
Quanh người có quá nhiều người yêu thích, dù cho anh không chủ động tìm kiếm thì cũng vô số phụ nữ tình nguyện dính lấy, nhìn qua thấy đủ loại người, thế nhưng trái tim anh từ lâu đã hóa thành sắt đá, anh cho rằng cả đời này cũng sẽ không thể tìm được một người cùng suy nghĩ với mình để nắm tay nhau đi hết quảng đời còn lại, chưa từng mong chờ bất cứ điều gì, thế nhưng lại không ngờ cô là người mở cửa trái tim mình.
Tình cảm dành cho cô bắt đầu từ khi nào?
Suy nghĩ một cách cẩn thận thì có lẽ lần đầu tiên gặp mặt đã được ông trời định trước đây là duyên phận.
"Lục Hi, anh nói xem liệu có một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau không?" Lông mi cô khẽ rung nhẹ, không dám đối mặt với vấn đề này.
Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đã bắt đầu cảm thấy đau khổ, nếu quả thật có một ngày thật sự chuyện đó xảy ra, Thẩm Dĩnh cũng không biết chính mình phải đối mặt như thế nào.
Tóc cô đã sấy khô một nửa, nghe những lời này của cô, Lục Hi liền tắt máy sấy, ánh mắt mang ý cười nhìn cô nói một cách nghiêm túc: "Không tin anh sao? Hay là em không tin em?"
Bình luận facebook