Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
CHƯƠNG 1: CHỒNG VÀ BẠN THÂN
CHƯƠNG 1: CHỒNG VÀ BẠN THÂN
Chín giờ tối, trên bầu trời có những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, trời đêm mùa thu mát mẻ dễ chịu. Trước cửa lớn biệt thự Mạn Sơn, Thẩm Dĩnh không che ô, quần áo trên đầu vai đã bị nước mưa thấm ướt nhưng cô lại như không cảm nhận được, cởi áo khoác ra bao lấy món quà đã dốc lòng chuẩn bị.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Đoàn Trí Thiên , là ngày mà đáng lẽ ra cô nên ở nhà mẹ đẻ nhưng cô lại len lén giấu chồng mua quà, muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Khó khăn lắm mới đi được tới cửa lớn, quần áo trên người cũng đã ướt hết, cô lấy chìa khóa trong túi ra, cẩn thận mở cửa nhưng không bật đèn mà đứng ngoài cửa thay giày. Trong khoảnh khắc nâng chân lên cô nhìn thấy trên đất có một đôi giày cao gót của nữ màu đỏ.
Thẩm Dĩnh giật nảy mình, vì cô biết rõ đây không phải giày của cô, càng không phải size cô đi.
Trái tim trong nháy mắt bị một bàn tay to lớn vô hình bóp nghẹt, cô khẽ khàng bỏ đồ trong lòng xuống đất, từ từ đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai.
Khoảng cách càng gần, đoạn đối thoại lẳng lơ càng vang lên rõ ràng...
“Thiên...” Một giọng nữ quen thuộc vọng vào tai cô, vô cùng phấn khích.
“Biết em sẽ thích mà!” Người đàn ông hùa theo, đây không phải giọng chồng cô Đoàn Trí Thiên thì là ai?
Từ hành lang cho tới cửa, mỗi bước chân Thẩm Dĩnh như bước đi trên lưỡi dao nhọn, cho dù không nhìn thấy tình hình bên trong nhưng nghe tiếng thôi cũng không khó để tưởng tượng tình hình chiến đấu kịch liệt đến nhường nào.
“Vậy em và Thẩm Dĩnh , anh thích ai hơn?” Người phụ nữ đột nhiên hỏi, khiến trái tim Thẩm Dĩnh cũng nhảy vọt lên tận cổ.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một câu trả lời khiến trái tim tan vỡ không gì sánh bằng: “Sao vậy, em ghen à? Anh đã dốc sức trên người em như vậy rồi làm gì còn sức mà chạm vào cô ta nữa? Anh không có chút hứng thú nào với cô ta cả!”
Nói ra thì không ai tin nhưng trong khoảng thời gian hơn một năm từ khi yêu nhau đến khi kết hôn, chồng cô chưa từng chạm vào cô, anh ta nói là do mình không lên được.
Nhưng đến hôm nay, người chồng không lên được của cô lại đang chiến đấu kịch liệt với bạn thân cô.
Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân quả là một nữ anh hùng, dưới tình huống như này vẫn có thể nhịn đến khi kết thúc mới đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt khi mở cửa, cô mới kinh ngạc tột độ. Bởi người đang nằm trần truồng bên cạnh chồng mình không phải ai khác mà là người bạn thân nhất của cô... Thiệu Mộc Giai .
Hai người học cùng nhau từ cấp ba lên đại học rồi đến bây giờ tốt nghiệp rồi vẫn luôn là bạn thân thiết không hề có khoảng cách. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày Thiệu Mộc Giai lại nằm lên giường mình như vậy...
Đột nhiên Thẩm Dĩnh nghĩ đến, trước đây mỗi lần về nhà mẹ để, anh ta luôn hỏi cô thời gian kỹ càng cụ thể, hơn nữa trước nay chưa từng ra ngoài đi du lịch với cô. Bây giờ nghĩ lại, thì ra tất cả đều có lý do.
Hai người trên giường hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Dĩnh đáng lẽ ra phải đang ở nhà mẹ đẻ lại xuất hiện ở đây. Không lâu sau, Đoàn Trí Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Ra ngoài.”
Ra ngoài?
Thẩm Dĩnh không phải một người dễ dàng nổi nóng, lúc này lại không nhịn được lửa giận trực trào trước ngực, đuôi mắt liếc qua ấm nước nóng trên bàn vẫn chưa nguội, nâng lên không chút khách khí hất về phía đôi cẩu nam nữ đang nằm trên giường: “Ghê tởm! Dơ bẩn!”
“Tiểu Dĩnh , Trí Thiên ở bên cô lâu như vậy cũng không chạm vào cô, cô nên đứng trên lập trường của anh ấy mà thay anh ấy suy nghĩ một chút chứ.” Thiệu Mộc Giai không hề cảm thấy xấu hổ, lời nói còn dõng dạc đến mức khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy đáng sợ.
“Ha.” Cô cười lạnh: “Có phải tôi còn nên nói một tiếng ‘cảm ơn’ với cô không? Thiệu Mộc Giai , tôi coi cô là bạn còn cô thì lại đối xử với tôi như vậy à? Làm với chồng người khác thích hơn làm với những người kia có đúng không?”
Thẩm Dĩnh trước nay không bao giờ nói những lời lộ liễu như vậy, Đoàn Trí Thiên nhìn về phía cô: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Yên tâm đi, tôi cũng không muốn ở lại.” Thẩm Dĩnh cảm thấy chỉ nhìn thêm một cái thôi cũng thật ghê tởm: “Đoàn Trí Thiên , nghĩ xem nên nói thế nào với mẹ đi. Những chuyện xấu đó của anh tôi sẽ không giúp anh che giấu nữa đâu!”
Bọn họ kết hôn một năm, Đoàn Trí Thiên trong đêm tân hôn nói với cô mình không lên được. Cô cho rằng sẽ có chuyển biến tốt, nhà mẹ chồng hỏi cô vì sao không sinh em bé, cô giấu, hỏi cô có phải thân thể có vấn đề gì không, cô cũng giấu. Kết quả giấu tới giấu lui lại giấu ra một kết cục thảm hại như này.
Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân thật sự đủ ngu ngốc rồi.
Mà dưới sự áp chế của cô, Đoàn Trí Thiên thậm chí đến cả mày cũng không nhíu lại một cái. Năm đó Thẩm Dĩnh theo đuổi anh ta lâu như vậy, cô đối với tình yêu của mình không hề có điểm mấu chốt, quay đầu chỉ cần dỗ dành một chút là được.
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Dĩnh lại khiến Đoàn Trí Thiên trở tay không kịp.
“Chúng ta ly hôn đi.”
...
Sau khi ra khỏi biệt thự Mạn Sơn, Thẩm Dĩnh gọi một chiếc taxi rồi gần như chạy trốn rời khỏi đó. Xe chạy trên đường lớn không có mục đích một vòng lại một vòng, cô đáng thương phát hiện, ngoài nhà ra cô không còn bất cứ nơi nào để đi.
“Cô gái à, rốt cuộc cô muốn đi đâu?” Tài xế tò mò nhìn cô gái phía sau qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc này xe đi qua một hội sở thương vụ cao cấp, Thẩm Dĩnh nhìn thấy chiếc xe hào hoa trước cửa, không biết sợi dây thần kinh nào của cô đã bảo bác tài dừng xe.
Sau khi trả tiền liền xuống xe, cô đi thẳng vào trong hội sở, ở đại sảnh quầy bar, nhìn những chai rượu giá cả đắt đỏ, đến mắt cũng không chớp một lần cô đã gọi một bàn rượu.
Dung dịch cay nồng trượt qua cổ họng và thực quản, kích thích khiến mắt cô chua xót đến phát đau. Một màn năm đó lại hiện lên trong đầu, hôm nay nghĩ đến lại là một nỗi châm chọc lớn nhất.
Bạn thân làm chuyện đó với chồng mình. Thẩm Dĩnh cười, cười khiến người khác đau lòng: “Thật con mẹ nói tên khốn nạn!”
Một ly lại một ly, không biết đã uống bao nhiêu, đến khi cô buồn đi vệ sinh mới lắc lư đi tới WC. Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, ra ngoài nhìn thấy một người đàn ông cao lớn uy mãnh mặc tây trang màu đen, cô thuận tay với tới đó: “Anh rất đẹp trai.”
Người quản lý ở bên cạnh vội vàng tiến lên kéo cô lại, đánh giá cô một cái thật nhanh, nhìn thấy cô gái tuổi không lớn lắm nhưng lại mặc quần áo đều là hàng hiệu, sắc mặt dịu đi: “Thật xin lỗi cô, đây là người canh cửa, nếu cô muốn tìm người đẹp trai thì có rất nhiều, tôi có thể đề xuất giúp cô.”
Men rượu xộc lên đầu, Thẩm Dĩnh ở với Đoàn Trí Thiên ẩn nhẫn nghe lời đã quen, lúc này càng sinh ra khoái cảm trả thù. Cuộc hôn nhân này cô đã mất cả chì lẫn chài, bây giờ bọn họ đã có quan hệ bất chính với nhau như vậy, cô việc gì phải thủ thân như ngọc nữa?
“Được, tôi muốn người đàn ông đẹp trai nhất, đắt nhất chỗ các người đến phục vụ tôi!”
Người quản lý vừa nghe thấy từ ‘đắt nhất’ ánh mắt liền sáng lên, trực tiếp đưa cô đến khu vực VIP: “Cô đợi chút, tôi sẽ lập tức gọi người đến!”
Nói xong, người quản lý đi trước để lại một mình cô ngồi trên sô pha. Cô đã bị men rượu đánh bại, đầu nặng vô cùng, nhìn thứ gì cũng có những cái bóng chồng lên nhau.
Trong lúc ngơ ngẩn, cánh cửa căn phòng đối diện mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy từ trong đi ra, nhìn từ đôi chân dài thẳng tắp khỏe khoắn đến cái eo hẹp, vai rộng rồi cả khuôn mặt kia cũng như được tạc khắc ra, mỗi một tấc đều vô cùng xuất sắc.
Đặc biệt là đôi mắt đen thâm thúy kia, dường như đang quyến rũ ánh nhìn người khác.
Thẩm Dĩnh cười, đứng dậy bước chân không ổn định đi tới, kéo lấy cánh tay người đó: “Không tồi, tôi rất hài lòng.”
Lục Hi nhìn người con gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mày anh tuấn nhíu lại: “Buông tay.”
“Anh có thái độ gì đấy? Quản lý của anh không nói gì sao, tối nay tôi bao anh một đêm, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần anh hầu hạ tôi thoải mái thì tôi sẽ cho anh nhiều hơn gấp bội!” Thẩm Dĩnh hùng hồn nói một tràng rồi cười ngây ngô, lộ ra răng nanh trắng bóc. Người đàn ông cao lớn, cô phải kiễng mũi chân mới có thể tiến gần đến anh: “Len lén nói cho anh biết nhé, tôi, là lần đầu tiên đấy. Anh lời lớn rồi...”
CHƯƠNG 1: CHỒNG VÀ BẠN THÂN
Chín giờ tối, trên bầu trời có những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, trời đêm mùa thu mát mẻ dễ chịu. Trước cửa lớn biệt thự Mạn Sơn, Thẩm Dĩnh không che ô, quần áo trên đầu vai đã bị nước mưa thấm ướt nhưng cô lại như không cảm nhận được, cởi áo khoác ra bao lấy món quà đã dốc lòng chuẩn bị.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Đoàn Trí Thiên , là ngày mà đáng lẽ ra cô nên ở nhà mẹ đẻ nhưng cô lại len lén giấu chồng mua quà, muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Khó khăn lắm mới đi được tới cửa lớn, quần áo trên người cũng đã ướt hết, cô lấy chìa khóa trong túi ra, cẩn thận mở cửa nhưng không bật đèn mà đứng ngoài cửa thay giày. Trong khoảnh khắc nâng chân lên cô nhìn thấy trên đất có một đôi giày cao gót của nữ màu đỏ.
Thẩm Dĩnh giật nảy mình, vì cô biết rõ đây không phải giày của cô, càng không phải size cô đi.
Trái tim trong nháy mắt bị một bàn tay to lớn vô hình bóp nghẹt, cô khẽ khàng bỏ đồ trong lòng xuống đất, từ từ đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai.
Khoảng cách càng gần, đoạn đối thoại lẳng lơ càng vang lên rõ ràng...
“Thiên...” Một giọng nữ quen thuộc vọng vào tai cô, vô cùng phấn khích.
“Biết em sẽ thích mà!” Người đàn ông hùa theo, đây không phải giọng chồng cô Đoàn Trí Thiên thì là ai?
Từ hành lang cho tới cửa, mỗi bước chân Thẩm Dĩnh như bước đi trên lưỡi dao nhọn, cho dù không nhìn thấy tình hình bên trong nhưng nghe tiếng thôi cũng không khó để tưởng tượng tình hình chiến đấu kịch liệt đến nhường nào.
“Vậy em và Thẩm Dĩnh , anh thích ai hơn?” Người phụ nữ đột nhiên hỏi, khiến trái tim Thẩm Dĩnh cũng nhảy vọt lên tận cổ.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một câu trả lời khiến trái tim tan vỡ không gì sánh bằng: “Sao vậy, em ghen à? Anh đã dốc sức trên người em như vậy rồi làm gì còn sức mà chạm vào cô ta nữa? Anh không có chút hứng thú nào với cô ta cả!”
Nói ra thì không ai tin nhưng trong khoảng thời gian hơn một năm từ khi yêu nhau đến khi kết hôn, chồng cô chưa từng chạm vào cô, anh ta nói là do mình không lên được.
Nhưng đến hôm nay, người chồng không lên được của cô lại đang chiến đấu kịch liệt với bạn thân cô.
Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân quả là một nữ anh hùng, dưới tình huống như này vẫn có thể nhịn đến khi kết thúc mới đẩy cửa đi vào.
Trong nháy mắt khi mở cửa, cô mới kinh ngạc tột độ. Bởi người đang nằm trần truồng bên cạnh chồng mình không phải ai khác mà là người bạn thân nhất của cô... Thiệu Mộc Giai .
Hai người học cùng nhau từ cấp ba lên đại học rồi đến bây giờ tốt nghiệp rồi vẫn luôn là bạn thân thiết không hề có khoảng cách. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày Thiệu Mộc Giai lại nằm lên giường mình như vậy...
Đột nhiên Thẩm Dĩnh nghĩ đến, trước đây mỗi lần về nhà mẹ để, anh ta luôn hỏi cô thời gian kỹ càng cụ thể, hơn nữa trước nay chưa từng ra ngoài đi du lịch với cô. Bây giờ nghĩ lại, thì ra tất cả đều có lý do.
Hai người trên giường hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Dĩnh đáng lẽ ra phải đang ở nhà mẹ đẻ lại xuất hiện ở đây. Không lâu sau, Đoàn Trí Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Ra ngoài.”
Ra ngoài?
Thẩm Dĩnh không phải một người dễ dàng nổi nóng, lúc này lại không nhịn được lửa giận trực trào trước ngực, đuôi mắt liếc qua ấm nước nóng trên bàn vẫn chưa nguội, nâng lên không chút khách khí hất về phía đôi cẩu nam nữ đang nằm trên giường: “Ghê tởm! Dơ bẩn!”
“Tiểu Dĩnh , Trí Thiên ở bên cô lâu như vậy cũng không chạm vào cô, cô nên đứng trên lập trường của anh ấy mà thay anh ấy suy nghĩ một chút chứ.” Thiệu Mộc Giai không hề cảm thấy xấu hổ, lời nói còn dõng dạc đến mức khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy đáng sợ.
“Ha.” Cô cười lạnh: “Có phải tôi còn nên nói một tiếng ‘cảm ơn’ với cô không? Thiệu Mộc Giai , tôi coi cô là bạn còn cô thì lại đối xử với tôi như vậy à? Làm với chồng người khác thích hơn làm với những người kia có đúng không?”
Thẩm Dĩnh trước nay không bao giờ nói những lời lộ liễu như vậy, Đoàn Trí Thiên nhìn về phía cô: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Yên tâm đi, tôi cũng không muốn ở lại.” Thẩm Dĩnh cảm thấy chỉ nhìn thêm một cái thôi cũng thật ghê tởm: “Đoàn Trí Thiên , nghĩ xem nên nói thế nào với mẹ đi. Những chuyện xấu đó của anh tôi sẽ không giúp anh che giấu nữa đâu!”
Bọn họ kết hôn một năm, Đoàn Trí Thiên trong đêm tân hôn nói với cô mình không lên được. Cô cho rằng sẽ có chuyển biến tốt, nhà mẹ chồng hỏi cô vì sao không sinh em bé, cô giấu, hỏi cô có phải thân thể có vấn đề gì không, cô cũng giấu. Kết quả giấu tới giấu lui lại giấu ra một kết cục thảm hại như này.
Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân thật sự đủ ngu ngốc rồi.
Mà dưới sự áp chế của cô, Đoàn Trí Thiên thậm chí đến cả mày cũng không nhíu lại một cái. Năm đó Thẩm Dĩnh theo đuổi anh ta lâu như vậy, cô đối với tình yêu của mình không hề có điểm mấu chốt, quay đầu chỉ cần dỗ dành một chút là được.
Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Dĩnh lại khiến Đoàn Trí Thiên trở tay không kịp.
“Chúng ta ly hôn đi.”
...
Sau khi ra khỏi biệt thự Mạn Sơn, Thẩm Dĩnh gọi một chiếc taxi rồi gần như chạy trốn rời khỏi đó. Xe chạy trên đường lớn không có mục đích một vòng lại một vòng, cô đáng thương phát hiện, ngoài nhà ra cô không còn bất cứ nơi nào để đi.
“Cô gái à, rốt cuộc cô muốn đi đâu?” Tài xế tò mò nhìn cô gái phía sau qua gương chiếu hậu.
Đúng lúc này xe đi qua một hội sở thương vụ cao cấp, Thẩm Dĩnh nhìn thấy chiếc xe hào hoa trước cửa, không biết sợi dây thần kinh nào của cô đã bảo bác tài dừng xe.
Sau khi trả tiền liền xuống xe, cô đi thẳng vào trong hội sở, ở đại sảnh quầy bar, nhìn những chai rượu giá cả đắt đỏ, đến mắt cũng không chớp một lần cô đã gọi một bàn rượu.
Dung dịch cay nồng trượt qua cổ họng và thực quản, kích thích khiến mắt cô chua xót đến phát đau. Một màn năm đó lại hiện lên trong đầu, hôm nay nghĩ đến lại là một nỗi châm chọc lớn nhất.
Bạn thân làm chuyện đó với chồng mình. Thẩm Dĩnh cười, cười khiến người khác đau lòng: “Thật con mẹ nói tên khốn nạn!”
Một ly lại một ly, không biết đã uống bao nhiêu, đến khi cô buồn đi vệ sinh mới lắc lư đi tới WC. Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, ra ngoài nhìn thấy một người đàn ông cao lớn uy mãnh mặc tây trang màu đen, cô thuận tay với tới đó: “Anh rất đẹp trai.”
Người quản lý ở bên cạnh vội vàng tiến lên kéo cô lại, đánh giá cô một cái thật nhanh, nhìn thấy cô gái tuổi không lớn lắm nhưng lại mặc quần áo đều là hàng hiệu, sắc mặt dịu đi: “Thật xin lỗi cô, đây là người canh cửa, nếu cô muốn tìm người đẹp trai thì có rất nhiều, tôi có thể đề xuất giúp cô.”
Men rượu xộc lên đầu, Thẩm Dĩnh ở với Đoàn Trí Thiên ẩn nhẫn nghe lời đã quen, lúc này càng sinh ra khoái cảm trả thù. Cuộc hôn nhân này cô đã mất cả chì lẫn chài, bây giờ bọn họ đã có quan hệ bất chính với nhau như vậy, cô việc gì phải thủ thân như ngọc nữa?
“Được, tôi muốn người đàn ông đẹp trai nhất, đắt nhất chỗ các người đến phục vụ tôi!”
Người quản lý vừa nghe thấy từ ‘đắt nhất’ ánh mắt liền sáng lên, trực tiếp đưa cô đến khu vực VIP: “Cô đợi chút, tôi sẽ lập tức gọi người đến!”
Nói xong, người quản lý đi trước để lại một mình cô ngồi trên sô pha. Cô đã bị men rượu đánh bại, đầu nặng vô cùng, nhìn thứ gì cũng có những cái bóng chồng lên nhau.
Trong lúc ngơ ngẩn, cánh cửa căn phòng đối diện mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy từ trong đi ra, nhìn từ đôi chân dài thẳng tắp khỏe khoắn đến cái eo hẹp, vai rộng rồi cả khuôn mặt kia cũng như được tạc khắc ra, mỗi một tấc đều vô cùng xuất sắc.
Đặc biệt là đôi mắt đen thâm thúy kia, dường như đang quyến rũ ánh nhìn người khác.
Thẩm Dĩnh cười, đứng dậy bước chân không ổn định đi tới, kéo lấy cánh tay người đó: “Không tồi, tôi rất hài lòng.”
Lục Hi nhìn người con gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mày anh tuấn nhíu lại: “Buông tay.”
“Anh có thái độ gì đấy? Quản lý của anh không nói gì sao, tối nay tôi bao anh một đêm, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần anh hầu hạ tôi thoải mái thì tôi sẽ cho anh nhiều hơn gấp bội!” Thẩm Dĩnh hùng hồn nói một tràng rồi cười ngây ngô, lộ ra răng nanh trắng bóc. Người đàn ông cao lớn, cô phải kiễng mũi chân mới có thể tiến gần đến anh: “Len lén nói cho anh biết nhé, tôi, là lần đầu tiên đấy. Anh lời lớn rồi...”
Bình luận facebook