• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-213

CHƯƠNG 213: LÌ XÌ HƠN 180 TRIỆU




CHƯƠNG 213: LÌ XÌ HƠN 180 TRIỆU

Mợ nghe thấy bà nói vậy, nụ cười trên mặt bà ta không thể nhịn được, dang hai tay ra giống như bà ta bị hoạnh họe vậy: “Ly Hinh, câu này của cô là có ý gì? Năm nay tiểu Thẩm nhà cô có nhiều chuyện không thuận lợi, cô không cần phải đổ lên người tôi và Minh Lỗi! "

"Ai giận cá chém thớt trong lòng người đó tự rõ.” Đào Ly Hinh tức giận, lại nhỏ giọng nói: "Có mà không quen với việc người khác tốt hơn mình.”

"Cô!" Mợ bị bà ấy nói thế, không nói nên lời, mặt hết xanh lại đỏ.

Bầu không khí có chút không đúng, hai người lớn trong gia đình cũng chú ý đến, bất mãn nhìn qua nói: "Sao vậy, tết Nguyên đán mà ồn ào cái gì.”

“Ba, mẹ lúc nãy con không nói gì cả. em trai, em dâu lại nói rằng con đã châm biếm Thẩm Dĩnh nhà họ, con nói tiểu Dĩnh năm nay không thuận lợi, con cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi, em ấy lại nghĩ quá nhiều…”

“Chị tùy tiện nói sao?” Đào Ly Hinh là một người thành thật và không biết nói dối: "Chị một câu lại một câu đều nhắc đến hai chữ ly hôn, không phải để con bé cảm thấy ngột ngạt sao?"

“Đã là sự thật còn không cho người khác nói sao? Hơn nữa, tôi cũng không có ác ý!" Mợ liếc nhìn hai vị lớn tuổi trong nhà, cố tình khiêu khích: "Không phải cô thấy Minh Lỗi trở về, còn dẫn theo bạn gái, nên trong lòng cảm thấy không thoải mái sao, vậy, trước đây Thẩm Dĩnh nhà cô cũng khoe khoang như vậy, nhhuwng cô cũng không thể không cho người khác tốt hơn mình.”

"Tôi nói vậy lúc nào?" Đào Ly Hinh vừa nghe thấy bà ta ăn không nói có, liền tức giận: "Cô nói linh tinh!"

Mợ không trả lời, lại quay sang nói chuyện với Thẩm Dĩnh: "Mọi người đều là người một nhà, hòa thuận vui vẻ tốt biết bao, năm mới Minh Lỗi không dễ mới về nhà được một lần, cháu thật là….”

Nói đến đây, bà ta liền dừng lại, giống như không nói nên lời.

Đào Ly Hinh không ngờ tặng đồ còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe bà ta một câu lại một câu nói như vậy, không kiềm chế được hai mắt liền đỏ lên

Hai người lớn tuổi trong gia đình thiên vị rất thiên vị Thẩm Minh Lỗi, trong câu chữ đương nhiên cũng mang theo rất nhiều sự bênh vực: "Đào Ly Hinh, con cũng đừng tức giận như vậy, Tết Nguyên đán hòa hợp vui vẻ mới tốt!"

Ông nói như vậy, rõ ràng giống như Đào Ly Hinh đang cố tình kiếm chuyện.

Thẩm Dĩnh vốn không muốn xem vào chuyện của người lớn, nghe thấy vậy cũng không thể kiềm chế được, đi đến bên cạnh mợ, lấy lại hai hộp đông trùng hạ thảo và tổ yến: “Vốn là tặng cho nhà mợ, đan không cảm kích thì thôi đi, ông nội nói không sai, năm mới nên hòa thuận vui vẻ, mợ, nhà cháu không muốn so sánh cái gì, anh họ tốt cháu còn vui hơn mọi người, mẹ cháu là người lớn cũng sẽ không nghĩ nhiều, mợ có thể yên tâm, còn cháu….”

Cô mỉm cười với Phương Duyệt, nụ cười lịch sự và lạnh lùng: “Cháu không cần mợ phải lo lắng, chỉ là ly hôn mà thôi, đông trùng hạ thảo lên đến mấy trăm triệu này vẫn có thể tặng được.”

Những lời này vừa nói ra, căn phòng im lặng trong giây lát, thực ra cô biết rằng những người này ít nhiều cũng biết chuyện của cô, trước đây cô kết hôn với Đoàn Trí Thiên, cô không đi kiếm tiền, cái gọi là "nở mày nở mặt” trong mắt họ, cô không bao giờ cảm nhận được cái gì.

Bây giờ cô ấy đã ly dị, chắc chắn có không ít người nói linh tinh, cô chưa bao giờ là một người ăn nói phách lối, nhưng lúc này, cô ấy không thể không tức giận.

Cô ly hôn thì sao? Không phải còn tốt hơn bọn họ sao?

Thẩm Dĩnh nhìn vào khuôn mặt xấu xí của mợ, cũng không quan tâm bà ta nghĩ gì, cô rót một ly nước và đưa nó cho Đào Ly Hinh để xoa dịu cảm xúc.

Bữa ăn cuối cùng lại bị náo thành như vậy, trong lòng mọi người đều có chút không vui, nhanh chóng kết thúc, mặc dù hai người lớn tuổi trong nhà không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ đổ lỗi cho nhà bọn họ.

Thẩm Tri Lịch uống rất nhiều rượu, có chút say, ra khỏi nhà hàng, Thẩm Dĩnh cho rằng ông ấy sẽ trách mình, không ngờ ông ấy lại không nói gì, chỉ bảo cô lái xe.

Một chi tiết nhỏ khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy buồn hơn, lúc này cô mới nhận ra cuộc ly hôn trước đây của mình cũng gây nhiều áp lực và tin đồn cho ba mẹ.

Sau khi trở về nhà, Thẩm Tri Lịch có chút say nên đi ngủ luôn, Đào Ly Hinh ngồi trong phòng khách xem TV và nói chờ tiểu phẩm cuối cùng của năm mới, Thẩm Dĩnh đang đun nước trong bếp, nhưng qua khe cửa có thể nhìn thấy mẹ đang khóc.

Đây rõ ràng là một chương trình hài hước trên TV, nhưng mẹ lại đang khóc.

Thẩm Dĩnh quay người đi qua, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự chua chát trong ánh mắt, và bên cạnh là một cái bình với một chút nhiệt, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ trên bầu trời ngoài cửa sổ, nhưng tất cả trong mắt Thẩm Dĩnh đều không hề vui.

Năm nay đã ba mươi tuổi, còn áp lực hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

Trong khi cô đang suy nghĩ, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, giờ này rồi ai còn gọi đến?

Thẩm Dĩnh cố gẳng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô nghĩ ai đó đã gọi để chúc mừng năm mới, lấy ra nhìn lướt qua lại là Lục Hi, ngón tay cô dừng lại, và nhanh chóng bắt máy:"Alo”

"Chúc mừng năm mới." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền vào tai, nhưng bốn từ kia lại là tất cả niềm hạnh phúc.

Rõ ràng là một câu rất ấm áp, nhưng lúc này Thẩm Dĩnh liền cảm thấy mũi có chút cay cay, nghĩ đến những bất bình tối nay, cô cố gắng giữ bình tĩnh trong giọng nói và không muốn anh lo lắng: "Anh cũng vậy, chúc mừng năm mới."

Tuy nhiên, một người sắc sảo như anh, làm sao Lục Hi không nghe thấy giọng mũi và sự run rẩy trong lời nói của cô?

Anh liền nhíu mày, ngay cả giọng điệu cũng căng thẳng hơn: "Em khóc?”

Thẩm Dĩnh có chút bất ngờ, không ngờ nhanh như vậy anh đã nhận ra: "Không, em chỉ ngáp thôi ..."

Sau khi nghe điều đó, người đàn ông ở phía bên kia của điện thoại không nói gì, anh có thể nghe thấy một giọng nói u ám, im lặng trong một thời gian dài, không thể nghe thấy câu trả lời, Thẩm Dĩnh nghĩ rằng anh bị mất tín hiệu. "Alo?"

"Anh ở đây." Ở đầu bên kia điện thoại, vang lên hai tiếng “tít tít", giống như mở cái gì đó: “Anh vừa gửi cho em một chiếc lì xì"

Lì xì?

Thẩm Dĩnh giật mình: "Đợi em một chút..."

Cô ấy lấy điện thoại từ tai và bấm vào zalo, bọn họ đã không nói chuyện trong một thời gian dài, nhật ký cuộc trò chuyện cũng ít đến đáng thương, lúc này trên nền màu vàng lại hiển thị số tiền ‘180000000'...

Một, 180 triệu.

Thẩm Dĩnh bị sốc đến mức suýt nữa thì mắt rớt cả ra ngoài, và cô chưa bao giờ thấy ai lì xì cho người khác nhiều như vậy, điều này thực sự ngoài sức tưởng tượng...

Cô không ấn nhận mà đặt điện thoại vào tai: "Anh đang làm gì vậy?"

Cô muốn anh lì xì chỉ là muốn có chút may mắn, nhân tiện có thể lừa được một khoản, nhưng bây giờ 180 triệu đang ở trước mặt cô... cô lại không dám nhận.

Số tiền này đối với cô không phải là

"Nhiều?" So với sự ngạc nhiên của cô, Lục Hi có vẻ bình tĩnh hơn: "Một năm chỉ có một lần, không nhiều, nhận đi.”

Lúc trước Trịnh Tinh Cung nói với cô rằng số 6 rất may mắn, nên kêu anh gửi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời của Thẩm Dĩnh cô có một loại cảm giác nhận hơn 180 triệu tiền lì xì, còn không nhiều… rốt cuộc người này có bao nhiêu tiền!

Cô cười khúc khích, vẫn muốn từ chối, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy anh nói: “Không nhận, anh sẽ chuyển khoản cho em.”

"..." Được rồi, coi như anh độc

Thẩm Dĩnh run rẩy mở thông tin chuyển khoản, nhấp vào "xác nhận để nhận tiền", sau đó vô cùng ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ông chủ.”

Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện một lúc, tâm trạng tồi tệ vừa nãy tốt hơn rất nhiều, lúc Thẩm Dĩnh chuẩn bị cúp điện thoại, micro đột nhiên truyền đến một tiếng “két” sau đó nghe thấy giọng nói bình tĩnh từ tính của người đàn ông vang lên, "Xuống đi, anh ở dưới nhà em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom