Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-226
CHƯƠNG 226: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
CHƯƠNG 226: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
“Anh có phải là ý này hay không đều không quan trọng nữa, vì anh đã làm như vậy rồi.”Trước giờ Thẩm Dĩnh đều không biết có một ngày sẽ mâu thuẫn với anh như thế, thậm chí nghiêm trọng đến mức không muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Đau khổ anh mang đến cho cô quá nhiều rồi, nhiều đến mức tình yêu của cô đã sắp dồn nén đến mất hết, cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Lục Hi không muốn cãi nhau với cô, cũng biết bây giờ cảm xúc của hai người đều không được ổn định, ép mình bình tĩnh lại rồi nói: “Xuống lầu ăn cơm trước, em còn đang sốt nhẹ, bác sĩ đã nói không thể để bụng rỗng, ăn cơm xong mới có thể uống thuốc.
Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn về nhà.”
Cô nói muốn về nhà, chắc chắn không phải cái nhà này, mà là Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch bên kia.
Lục Hi nhíu mày, lo lắng về tình trạng hiện tại của cô: “Bây giờ em thế này, sao mà về nhà đây?”
“Bắt xe.” Thẩm Dĩnh không muốn nói nhiều dù là một chữ, thái độ với anh cũng keo kiệt chưa từng có.
“Thẩm Dĩnh.” Giọng anh gọi tên cô vừa thấp vừa khàn, mang theo giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Đêm nay ở lại, sáng sớm mai tôi đưa em về.”
Hai người đều đang chịu đựng nhau, Thẩm Dĩnh nhìn dáng vẻ kiên trì này của anh, trong lòng không có chút xúc dộng, nhưng lại muốn bật cười, cô không biết Lục Hi đang kiên trí cái gì, rõ ràng đã ầm ĩ đến nước này rồi, cuối cùng còn có cái gì đáng để anh không bỏ được chứ? Chẳng lẽ anh thật sự yêu cô sao?
Cho dù yêu, cũng có Giang Sở Tinh ngăn ở giữa, cô không thể chấp nhận được.
“Lúc trước anh nói muốn nói chuyện.” Cuối cùng Thẩm Dĩnh cũng chịu xoay người đối diện với anh.
Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, có cơn sóng ngầm đang bắt đầu khởi động: “Đúng.”
“Được, tôi nói chuyện với anh.” Thẩm Dĩnh nói xong, cũng không quan tâm anh có phản ứng gì, lập tức đi ra cửa phòng ngủ, giọng nói vang lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của cô: “Đến phòng làm việc đi.”
Chân mày vốn nhíu lại của Lục Hi càng nhíu chặt hơn, hai tay rũ xuống bên người bỗng chốc siết chặt lại, nghĩ đến lời lát nữa có thể cô sẽ nói, trong lòng trở nên thấp thỏm lo âu.
Nhưng anh không thể ngăn cản được, lần nói chuyện này sớm hay muộn cũng phải đến, càng kéo dài, cô sẽ càng ghét mình hơn.
Người đàn ông rũ mắt, tạo thành một bóng râm màu đen nơi mí mắt, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới sải bước đi theo hướng người phụ nữ rời khỏi, nhịp bước trước giờ vẫn luôn vững vàng mang theo chút nôn nóng khó nhìn thấy.
…
Trong phòng làm việc, cửa sổ trên tường mở ra, thổi bay rèm cửa màu xám đậm, một cơn gió mát mang theo sự lạnh lẽo của ngày đông giá rét, Thẩm Dĩnh chỉ vô thức nhìn quanh bốn phía, hốc mắt lại đỏ lên.
Thật sự không phải cô đa sầu đa cảm, mà là nơi này có quá nhiều kỷ niệm của bọn họ, bây giờ nhìn lại, dường như phải chuẩn bị tạm biệt rồi.
Không bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân rõ ràng của người đàn ông, anh đến đây rồi.
Thẩm Dĩnh nhanh chóng chớp chớp mắt, giấu đi cảm giác chua xót nơi đáy mắt, không muốn khiến mình quá mất mặt.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại, khi nãy còn cảm thấy mở cửa sổ quá lạnh, lúc này lại thấy may mắn, cũng may còn có cửa số, nếu không lại phải khó thở rồi.
Lục Hi vẫn giống như vô số lần lúc trước, đi đến ghế xoay phía sau bàn làm việc ngồi xuống, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo tia bỡn cợt rõ ràng: “Muốn nói cái gì, nói đi.”
Ánh mắt Thẩm Dĩnh hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, cô im lặng một lát, muốn sắp xếp lại hoàn chỉnh lời mình muốn nói, nhưng bấc đắc dĩ vì suy nghĩ vô cùng rối loạn, không nói rõ được, chỉ có thể đến đâu nói đến đó: “Lục Hi, từ khi chúng ta quen biết nhau đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi, hôm nay tôi đưa đơn từ chức cho công ty không phải vì kích động, mà đã liên tục suy nghĩ gần cả tháng nay, cho nên tôi là nghiêm túc muốn từ chức.”
Rõ ràng hai người vừa làm xong chuyện thân mật nhất, nhưng lúc này lại xa cách giống như người xa lạ, em nói, tôi nghe, người đàn ông híp mắt, bảo cô nói tiếp.
“Hơn nửa năm nay, tôi là thật lòng với anh, anh cũng thế, tôi biết, cũng có thể cảm nhận được, nhưng chuyện của Giang Sở Tinh khiến tôi hiểu ra, chỉ có yêu là không đủ, giữa tôi và anh có rất nhiều thứ không thể vượt qua, thành kiến của người nhà anh với tôi, trách nhiệm của anh với Giang Sở Tinh, đều khiến tôi khó thở. Tôi cho rằng tôi chịu đựng được rồi, nhưng tôi phát hiện mình không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng.” Nói đến đây, cô cười tự giễu, tầm mắt có chút mơ hồ, trước mắt hiện lên hình ảnh hôm đó giằng co với Giang Sở Tinh ở trước cửa: “Khoảng khắc ba tôi ngã xuống, trong lòng tôi có hận.”
Hận.
Chữ này rơi vào tai, thật sự nặng nề đến đáng sợ.
Lục Hi đối diện với đôi mắt quen thuộc, trong suốt vắng lặng kia, nhưng bây giờ tròng mắt đen nhánh đang lóe lên ánh lửa, cô cũng nhìn qua đây, gằn từng tiếng để anh nghe rõ ràng: “Tôi hận Giang Sở Tinh, cũng hận anh.”
Hận khiến Thẩm Tri Lịch phát bệnh, hận sự không tin tưởng của anh, cũng hận anh bao che sau khi xảy ra chuyện.
Sự uất ức và chịu đựng của cô đều không tính là gì cả, nhưng người nhà là giới hạn không thể giẫm lên của cô, cô không thể chịu đựng được bất kỳ ai làm ra chuyện tổn thương người nhà của mình.
Lục Hi cứ nhìn cô như thế, nghe người phụ nữ mình yêu nhất nói ra lời hận mình, không ai biết anh đang nghĩ gì, ngay cả chính anh cũng đang rối bời, cũng rất đau đớn, lúc đầu chỉ một chút thôi, nhưng một lúc sau đó lại giống như có người đang cấu xé vậy.
“Tôi biết em trách tôi.” Anh không nhịn được đưa tay kéo ngăn tủ muốn lấy thuốc lá ra, nhưng nghĩ đến cô mới phát sốt nên lại rút tay về, rối rắm gõ vài cái lên bàn: “Chuyện này tôi có chỗ làm không đúng, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra nữa, ngày đó Sở Tinh trở về là ngoài dự đoán, Lý Vỹ không thông báo chuẩn bị, tôi đã đuổi việc anh ta rồi, chuyện sau này em đều biết, tôi chạy đến đã không còn kịp nữa, trong lòng vô cùng áy náy, cô ấy rơi xuống nước nguy hiểm đến tính mạng, thời gian không còn nhiều, chứ không phải cố ý không quan tâm đến em, chỉ là cách làm thế này của em thật sự quá khiến người ta lạnh lòng.”
Chuyện Thẩm Dĩnh đẩy Giang Sở Dĩnh xuống nước, từ đầu đến cuối cô đều thừa nhận, cho nên ở trong lòng Lục Hi cũng không phải hoàn toàn không có vướng mắc.
Cô không giải thích, không ai có thể biết được, cho nên Lục Hi hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.
Rõ ràng chỉ một câu đã có thể nói rõ mọi chuyện, vì sao lại không nói?
Vì ngoài chân tướng của chuyện này, cái Thẩm Dĩnh quan tâm chính là thái độ của anh, nói ra thì mâu thuẫn, nhưng cô chỉ muốn xem thử dưới tình huống không có bất kỳ căn cứ nào, người đàn ông này sẽ tin mình không.
Sự thật chứng minh, anh không hề.
Cho nên không cần phải giải thích nữa, nói nhiều càng thêm đau lòng hơn.
Thẩm Dĩnh nuốt xuống tất cả chua xót và thất vọng, cố gắng khiến mình trở nên lý trí và lạnh lùng: “Nếu chuyện này đã ầm ĩ thành thế này, chúng ta đành tách ra thôi, tôi không thể xem như không xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào sống chung một nhà với Giang Sở Tinh, ba mẹ tôi nói rất đúng, không có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được cả, trước kia là tôi ngu muội.”
Bây giờ cô ngẫm nghĩ lại chuyện lúc trước, chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
“Ngoài rời đi, những chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với em.
“Kể cả để Giang Sở Tinh rời khỏi thành phố H ư?”
CHƯƠNG 226: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
“Anh có phải là ý này hay không đều không quan trọng nữa, vì anh đã làm như vậy rồi.”Trước giờ Thẩm Dĩnh đều không biết có một ngày sẽ mâu thuẫn với anh như thế, thậm chí nghiêm trọng đến mức không muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Đau khổ anh mang đến cho cô quá nhiều rồi, nhiều đến mức tình yêu của cô đã sắp dồn nén đến mất hết, cô không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Lục Hi không muốn cãi nhau với cô, cũng biết bây giờ cảm xúc của hai người đều không được ổn định, ép mình bình tĩnh lại rồi nói: “Xuống lầu ăn cơm trước, em còn đang sốt nhẹ, bác sĩ đã nói không thể để bụng rỗng, ăn cơm xong mới có thể uống thuốc.
Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn về nhà.”
Cô nói muốn về nhà, chắc chắn không phải cái nhà này, mà là Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch bên kia.
Lục Hi nhíu mày, lo lắng về tình trạng hiện tại của cô: “Bây giờ em thế này, sao mà về nhà đây?”
“Bắt xe.” Thẩm Dĩnh không muốn nói nhiều dù là một chữ, thái độ với anh cũng keo kiệt chưa từng có.
“Thẩm Dĩnh.” Giọng anh gọi tên cô vừa thấp vừa khàn, mang theo giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Đêm nay ở lại, sáng sớm mai tôi đưa em về.”
Hai người đều đang chịu đựng nhau, Thẩm Dĩnh nhìn dáng vẻ kiên trì này của anh, trong lòng không có chút xúc dộng, nhưng lại muốn bật cười, cô không biết Lục Hi đang kiên trí cái gì, rõ ràng đã ầm ĩ đến nước này rồi, cuối cùng còn có cái gì đáng để anh không bỏ được chứ? Chẳng lẽ anh thật sự yêu cô sao?
Cho dù yêu, cũng có Giang Sở Tinh ngăn ở giữa, cô không thể chấp nhận được.
“Lúc trước anh nói muốn nói chuyện.” Cuối cùng Thẩm Dĩnh cũng chịu xoay người đối diện với anh.
Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm, có cơn sóng ngầm đang bắt đầu khởi động: “Đúng.”
“Được, tôi nói chuyện với anh.” Thẩm Dĩnh nói xong, cũng không quan tâm anh có phản ứng gì, lập tức đi ra cửa phòng ngủ, giọng nói vang lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của cô: “Đến phòng làm việc đi.”
Chân mày vốn nhíu lại của Lục Hi càng nhíu chặt hơn, hai tay rũ xuống bên người bỗng chốc siết chặt lại, nghĩ đến lời lát nữa có thể cô sẽ nói, trong lòng trở nên thấp thỏm lo âu.
Nhưng anh không thể ngăn cản được, lần nói chuyện này sớm hay muộn cũng phải đến, càng kéo dài, cô sẽ càng ghét mình hơn.
Người đàn ông rũ mắt, tạo thành một bóng râm màu đen nơi mí mắt, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới sải bước đi theo hướng người phụ nữ rời khỏi, nhịp bước trước giờ vẫn luôn vững vàng mang theo chút nôn nóng khó nhìn thấy.
…
Trong phòng làm việc, cửa sổ trên tường mở ra, thổi bay rèm cửa màu xám đậm, một cơn gió mát mang theo sự lạnh lẽo của ngày đông giá rét, Thẩm Dĩnh chỉ vô thức nhìn quanh bốn phía, hốc mắt lại đỏ lên.
Thật sự không phải cô đa sầu đa cảm, mà là nơi này có quá nhiều kỷ niệm của bọn họ, bây giờ nhìn lại, dường như phải chuẩn bị tạm biệt rồi.
Không bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân rõ ràng của người đàn ông, anh đến đây rồi.
Thẩm Dĩnh nhanh chóng chớp chớp mắt, giấu đi cảm giác chua xót nơi đáy mắt, không muốn khiến mình quá mất mặt.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại, khi nãy còn cảm thấy mở cửa sổ quá lạnh, lúc này lại thấy may mắn, cũng may còn có cửa số, nếu không lại phải khó thở rồi.
Lục Hi vẫn giống như vô số lần lúc trước, đi đến ghế xoay phía sau bàn làm việc ngồi xuống, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo tia bỡn cợt rõ ràng: “Muốn nói cái gì, nói đi.”
Ánh mắt Thẩm Dĩnh hoảng loạn, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại, cô im lặng một lát, muốn sắp xếp lại hoàn chỉnh lời mình muốn nói, nhưng bấc đắc dĩ vì suy nghĩ vô cùng rối loạn, không nói rõ được, chỉ có thể đến đâu nói đến đó: “Lục Hi, từ khi chúng ta quen biết nhau đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi, hôm nay tôi đưa đơn từ chức cho công ty không phải vì kích động, mà đã liên tục suy nghĩ gần cả tháng nay, cho nên tôi là nghiêm túc muốn từ chức.”
Rõ ràng hai người vừa làm xong chuyện thân mật nhất, nhưng lúc này lại xa cách giống như người xa lạ, em nói, tôi nghe, người đàn ông híp mắt, bảo cô nói tiếp.
“Hơn nửa năm nay, tôi là thật lòng với anh, anh cũng thế, tôi biết, cũng có thể cảm nhận được, nhưng chuyện của Giang Sở Tinh khiến tôi hiểu ra, chỉ có yêu là không đủ, giữa tôi và anh có rất nhiều thứ không thể vượt qua, thành kiến của người nhà anh với tôi, trách nhiệm của anh với Giang Sở Tinh, đều khiến tôi khó thở. Tôi cho rằng tôi chịu đựng được rồi, nhưng tôi phát hiện mình không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng.” Nói đến đây, cô cười tự giễu, tầm mắt có chút mơ hồ, trước mắt hiện lên hình ảnh hôm đó giằng co với Giang Sở Tinh ở trước cửa: “Khoảng khắc ba tôi ngã xuống, trong lòng tôi có hận.”
Hận.
Chữ này rơi vào tai, thật sự nặng nề đến đáng sợ.
Lục Hi đối diện với đôi mắt quen thuộc, trong suốt vắng lặng kia, nhưng bây giờ tròng mắt đen nhánh đang lóe lên ánh lửa, cô cũng nhìn qua đây, gằn từng tiếng để anh nghe rõ ràng: “Tôi hận Giang Sở Tinh, cũng hận anh.”
Hận khiến Thẩm Tri Lịch phát bệnh, hận sự không tin tưởng của anh, cũng hận anh bao che sau khi xảy ra chuyện.
Sự uất ức và chịu đựng của cô đều không tính là gì cả, nhưng người nhà là giới hạn không thể giẫm lên của cô, cô không thể chịu đựng được bất kỳ ai làm ra chuyện tổn thương người nhà của mình.
Lục Hi cứ nhìn cô như thế, nghe người phụ nữ mình yêu nhất nói ra lời hận mình, không ai biết anh đang nghĩ gì, ngay cả chính anh cũng đang rối bời, cũng rất đau đớn, lúc đầu chỉ một chút thôi, nhưng một lúc sau đó lại giống như có người đang cấu xé vậy.
“Tôi biết em trách tôi.” Anh không nhịn được đưa tay kéo ngăn tủ muốn lấy thuốc lá ra, nhưng nghĩ đến cô mới phát sốt nên lại rút tay về, rối rắm gõ vài cái lên bàn: “Chuyện này tôi có chỗ làm không đúng, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra nữa, ngày đó Sở Tinh trở về là ngoài dự đoán, Lý Vỹ không thông báo chuẩn bị, tôi đã đuổi việc anh ta rồi, chuyện sau này em đều biết, tôi chạy đến đã không còn kịp nữa, trong lòng vô cùng áy náy, cô ấy rơi xuống nước nguy hiểm đến tính mạng, thời gian không còn nhiều, chứ không phải cố ý không quan tâm đến em, chỉ là cách làm thế này của em thật sự quá khiến người ta lạnh lòng.”
Chuyện Thẩm Dĩnh đẩy Giang Sở Dĩnh xuống nước, từ đầu đến cuối cô đều thừa nhận, cho nên ở trong lòng Lục Hi cũng không phải hoàn toàn không có vướng mắc.
Cô không giải thích, không ai có thể biết được, cho nên Lục Hi hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.
Rõ ràng chỉ một câu đã có thể nói rõ mọi chuyện, vì sao lại không nói?
Vì ngoài chân tướng của chuyện này, cái Thẩm Dĩnh quan tâm chính là thái độ của anh, nói ra thì mâu thuẫn, nhưng cô chỉ muốn xem thử dưới tình huống không có bất kỳ căn cứ nào, người đàn ông này sẽ tin mình không.
Sự thật chứng minh, anh không hề.
Cho nên không cần phải giải thích nữa, nói nhiều càng thêm đau lòng hơn.
Thẩm Dĩnh nuốt xuống tất cả chua xót và thất vọng, cố gắng khiến mình trở nên lý trí và lạnh lùng: “Nếu chuyện này đã ầm ĩ thành thế này, chúng ta đành tách ra thôi, tôi không thể xem như không xảy ra chuyện gì, cũng không có cách nào sống chung một nhà với Giang Sở Tinh, ba mẹ tôi nói rất đúng, không có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được cả, trước kia là tôi ngu muội.”
Bây giờ cô ngẫm nghĩ lại chuyện lúc trước, chính mình cũng cảm thấy buồn cười.
“Ngoài rời đi, những chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với em.
“Kể cả để Giang Sở Tinh rời khỏi thành phố H ư?”
Bình luận facebook