• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-26

CHƯƠNG 26: LÀM NHÂN VIÊN CỦA ANH




CHƯƠNG 26: LÀM NHÂN VIÊN CỦA ANH

Sáng hôm sau, Thẩm Dĩnh dậy rất sớm, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, không thể đến muộn được.

Rửa mặt xong xuống lầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.

Hiển nhiên, Thiệu Mộc Giai cũng rất ngạc nhiên vì sao Thẩm Dĩnh lại xuất hiện ở đây, nụ cười trên mặt cứng lại bên miệng: “Cô, cô, sao cô lại ở đây?’

Thẩm Dĩnh sững lại một giây, vẻ mặt đã trở lại như thường, giống như nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là nhà của tôi, câu nay nên hỏi cô mới phải?”

"Không phải cô không trở lại nữa sao?"

Thẩm Dĩnh xuy nói: "Tôi có trở về hay không cần cô quan tâm sao?"

Thiệu Mộc Giai bị nghẹn đến nói không nên lời, chỉ có thể giương mắt nhìn, đúng lúc Đoàn Trí Thiên đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy hai người đứng đối mặt nhau, sau đó bước nhanh đi về phía Thiệu Mộc Giai : “Sao em lại đến đây?”

"Em đến đưa canh cho anh đấy. . . . . ."

Thẩm Dĩnh lười nhìn hai người này anh tới em đi, sau khi trải qua những chuyện kia, lòng của cô đã không còn đau nữa rồi, đối với cô mà nói, Đoàn Trí Thiên cũng chỉ là một đoạn quá khứ kinh khủng mà thôi.

Thẩm Dĩnh mở tủ lạnh lấy bánh mì lát ra, quét mứt hoa qua lên đơn giản lấp đầy bụng, Đoàn Trí Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng không nói gì, chỉ hỏi: “Em dậy sớm như vậy làm gì?”

"Đi làm."

"Đi làm?" Đoàn Trí Thiên cao giọng lên: “Em đi tìm công việc lúc nào?"

"Gần đây." Thẩm Dĩnh ngay cả ham muốn ăn uống cũng không có, uống một ngụm nước, xách túi lên chạy lấy người: “Hai người từ từ nói chuyện.”

Ra khỏi cửa lớn biệt thự, cả người Thẩm Dĩnh đều thả lỏng, nghĩ đến cảnh ba người sống chung dưới mái hiên khi nãy, thật sự là khôi hài, không biết còn tưởng rằng phu nhân cổ đại và tiểu thiếp đấy.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, chuyển hai chuyến tàu điện ngầm mới đến được Hình Yên , người mới ngày đầu tiên đi làm, đơn giản chỉ là học tập huấn luyện, trong đó không thiếu thông tin liên quan đến người sáng lập, Lục Hi xông pha đi đầu, đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Dĩnh hiểu biết người đàn ông này qua con đường chính thức.

22 tuổi thi lên học viện luật của đại học Kiếm Kiều, thời gian về nước hai năm cãi thắng vô số vụ kiện lớn, thành lập văn phòng luật sư, cũng được mời trở lại làm giáo sư thỉnh giảng của đại học, cố vấn pháp luật của năm trăm công ty lớn đứng đầu toàn cầu.

Bối cảnh nạm vàng người bình thường không có cách nào với tới, cái khiến cô bất ngờ là, Lục Hi không sinh ra ở một gia đình giàu có, mà phải chịu rất nhiều khổ cực mới có ngày hôm nay.

Huấn luyện cả buổi sáng trôi qua Thẩm Dĩnh được xếp đến một tổ của bộ phận cố vấn, chủ yếu tiếp đón một vài người cần giúp đỡ pháp luật, cô vừa vào đã bị đưa cho một xấp tài liệu.

Buổi trưa không kịp ăn cơm, tăng ca làm thêm giờ ở phòng làm việc sắp xếp lại, khó khăn lắm mới sắp xếp xong rồi giao lên, lại xuất hiện một chút chỗ sơ suất nhỏ.

"Thời hạn của chỗ này rõ ràng không đúng, thời gian của hai án kiện cũng có thể đánh sai, cô đã làm cái gì thế?" Chủ nhiệm Lưu Vi không chút khách sáo phê bình.

Thẩm Dĩnh bị mắng đến máu chó đầy đầu, liên tục giải thích, nhưng vào lúc này, phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh. Sau đó thì nghe thấy mọi người đứng lên từ chỗ ngồi, cung kính hô. . . .

"Tổng Giám đốc Lục."

"Chào Tổng Giám đốc Lục."

Lồng ngực của Thẩm Dĩnh siết lại, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai đến đây, mùi hương gỗ tùng quen thuộc này, còn có khí thế mang tính áp đảo kia nữa . . . . . .

"Tổng Giám đốc Lục, ngài đến đây ạ." Lưu Vi thật sự thay đổi thái độ.

"Ừm." Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, tầm mắt lướt qua phòng làm việc, cuối cùng giống như vô tình dừng trên người Thẩm Dĩnh .

Lưu Vi nhận ra, lập tức nâng tay ‘vô cùng thân thiết’ vỗ vỗ vai của Thẩm Dĩnh : “Nhân viên mới nhậm chức của bên chúng tôi, Thẩm Dĩnh .”

Thẩm Dĩnh kiên trì hô một tiếng: "Tổng Giám đốc Lục."

Lúc nào không đến, cố tình lúc cô bị mắng lại đến. . . . . .

Lục Hi thấy cô cúi đầu, giữa đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại, giống như đang nhìn một người xa lạ, ngay cả trả lời cũng không thèm, nhanh chóng xoay người rời đi.

"Sao lại thế này, lão Tổng qua đây không biết chào hả?" Lưu Vi ném tài liệu cho cô: "Sắp xếp lại một lần nữa!"

Suốt cả một buổi chiều, Thẩm Dĩnh đều chưa từng rời khỏi chỗ ngồi, lúc đến giờ tan làm, nhìn thấy đồng nghiệp từng người rời đi, chỉ có thể đau khổ ngồi tại chỗ tra tài liệu.

Cả ngày chỉ ăn một miếng bánh mì, Thẩm Dĩnh đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng những tài liệu này ngày mai Lưu Vi cần dùng, cô cần phải làm xong.

Sau khi tốt nghiệp đã kết hôn, sống nhàn hạ hơn một năm, so với tiết tấu cường độ cao lúc này, cô có chút không quen.

‘Reng reng’. . . . . .

Điện thoại trên bàn làm việc liên tục rung lên, Thư Điểm lấy tới nhìn thoáng qua, là do Lục Hi gọi đến.

Cô nghe máy, trong giọng nói không giấu được sự mệt mỏi: "A lô?"

"Ở đâu?"

Thẩm Dĩnh đưa mắt nhìn xung quang: "Phòng làm việc."

"Lên đây." Người đàn ông lạnh lùng nói.

Thẩm Dĩnh đau khổ cúi mặt: "Tôi vẫn chưa làm việc xong. . . . . ."

"Mang lên làm."

"Nhưng mà. . . . . ."

‘Tút tút tút’

Không đợi cô nói xong, đối phương đã thần tốc cúp máy, Thẩm Dĩnh thầm mắng trong lòng, không tình nguyện bao nhiêu cũng phải dọn dẹp đồ đạc của mình, đi thang máy lên phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở tầng hai.

Cũng may lúc này, thư ký đều đã tan tầm, chỉ còn một mình Trịnh Tinh Cung ở đây, Thẩm Dĩnh biết có lẽ Trịnh Tinh Cung hiểu quan hệ của cô và Lục Hi , còn rõ hơn cả người bên ngoài.

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, người đàn ông ngồi trên ghế da, trên mặt bàn sạch sẽ còn đặt một xấp hợp đồng và tài liệu không thấp.

Thẩm Dĩnh trở tay đóng của lại, ánh mắt vô ý thức nhìn qua, người này chỉ mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, không biết cà vạt đã ở đâu rồi, cúc áo bị tháo ra mấy cái, cổ tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực hình dáng đẹp đẽ.

Người đàn ông này trời sinh chính là tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt.

"Nhìn đủ rồi thì đến đây." Chợt, một giọng nói lạnh như băng xuyên qua không khí thẳng vào ốc tai.

Thẩm Dĩnh hoàn hồn, nhận ra mình lại nhìn đến ngẩn người, lỗ tai đỏ ửng lên, có chút không tự nhiên đi về phía bàn làm việc đứng: “Khụ, tôi vẫn còn việc chưa làm xong, anh kêu tôi đi lên có chuyện sao?”

Ai ngờ, người này đầu cũng không ngẩng lên đã nói móc: “Đi vào ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có, ai dạy em quy tắc văn phòng thế?”

". . . . . ." Thẩm Dĩnh hít thở sâu, mềm giọng hô một tiếng: “Tổng Giám đốc Lục, xin hỏi ngài có gì dặn dò?”

"Đau vai."

". . . . . ." Thẩm Dĩnh suýt chút nữa đã bùng nổ, nhìn tài liệu chưa xử lý xong được mình cầm lên trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: "Lục Hi, tôi vẫn còn công việc chưa làm xong, ngày mai sẽ dùng đấy."

Thẩm Dĩnh vốn đã mệt đến sắp hộc máu rồi, hơn nữa hôm nay bị mắng còn không ăn cơm no, trạng thái tinh thần ở ranh giới sắp sụp đổ, lúc này lời buộc miệng nói ra có một phần nũng nịu ngay cả cô cũng không nhận ra.

Cô là thật sự thật sự rất mệt đó.

Nghe vậy, cuối cùng người đàn ông cũng nâng mắt nhìn về phía cô, vài giây sau, anh lại cúi đầu lần nữa, ngón tay thon dài cầm bút máy tinh xảo, nhanh chóng ký tên mình xuống, khép tài liệu lại, sau đó vươn tay về phía cô: “Cho tôi xem.”

Thẩm Dĩnh nhìn tài liệu trong tay mình, chần chừ đưa qua.

Lục Hi nhận lấy quét nhìn đơn giản mấy lần đã hiểu được, đây là việc lặt vặt Lưu Vi cho cô, không có tính kỹ thuật gì cả, chỉ có thể kiên trì từ từ tìm kiếm lật xem, chỉ là số lượng này thật sự có chút lớn..

Lục Hi trả tài liệu lại cho cô lần nữa, thuận thế chỉ chỉ sô pha giữa phòng làm việc: "Đi đến đó."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom