Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
CHƯƠNG 37: CÔ VÀ ANH TA CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO
CHƯƠNG 37: CÔ VÀ ANH TA CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO
Lục Hi dùng đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng một lát, sau đó cười lạnh một tiếng: “Anh có bản lĩnh này thì sao không xông tới chỗ của Lawrence Wu mà đi dạo.”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Lưu Sinh Yên ngồi thẳng người, trong giọng nói có phần nghiêm túc hơn: “Dù sao làm anh em tôi vẫn phải khuyên anh một câu, phần lớn phụ nữ đều giỏi gây tai hoạ, anh nên kìm chế một chút đi.”
“Tôi không tìm phụ nữ thì anh lo lắng, tôi tìm anh cũng lo lắng là sao?”
Lưu Sinh Yên líu lưỡi: “Anh có tìm cũng không thể tìm một người phụ nữ đã có chồng chứ? Có nhiều người như vậy, anh không thể thích người khác được à?”
Lục Hi thoáng cong môi: “Người khác? Người khác đều không có năng lực này, anh em nhà tôi chỉ thừa nhận một mình cô ấy, anh nói phải làm sao bây giờ?”
Lưu Sinh Yên trầm ngâm một lát mới nghiêng đầu xuống: “Thật sự vẫn... Không dễ xử lý.”
...
Bên kia, Đoàn Trí Thiên lái xe đưa Thẩm Dĩnh trở về biệt thự Mạn Sơn. Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện. Thái độ của Đoàn Trí Thiên trước sau im lặng một cách lạ thường, so với dáng vẻ chó cùng rứt dậu lại càng làm cho Thẩm Dĩnh cảm thấy khó hiểu.
Cô tình nguyện để Đoàn Trí Thiên tức giận thở hổn hển chất vấn quan hệ giữa mình và Lục Hi mà không phải không nói một lời giống như bây giờ.
Thẩm Dĩnh không nhịn được khép hai chân lại, cảm nhận được sợi dây thừng trên chân vẫn tồn tại mới yên tâm vài chút.
Xe chạy đến biệt thự Mạn Sơn, Đoàn Trí Thiên lái thẳng vào tầng hầm để xe, trong ánh sáng tối tăm, Thẩm Dĩnh nghe được tiếng anh ta vặn khóa xe, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Xe tắt máy, tất cả trở về yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất khẽ gần như không thể nghe được của hai người.
Thẩm Dĩnh nuốt nước bọt, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Tôi muốn xuống xe.”
“Cô muốn xuống xe à? Được thôi.” Ở dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt của Đoàn Trí Thiên không hiểu sao có phần dọa người: “Cô trả lời tôi mấy vấn đề, tôi sẽ để cho cô xuống.”
Thẩm Dĩnh lườm anh ta: “Anh muốn hỏi gì?”
“Cô tới Hình Yên làm việc từ lúc nào?”
Thẩm Dĩnh khẽ chớp mắt vài cái nhưng không nói rõ thời gian: “Sau khi tôi quyết định ly hôn với anh.”
“Cô làm sao phỏng vấn xin vào được vậy?”
“Thì phỏng vấn bình thường thôi, hàng năm Hình Yên đều có hai đợt thông báo tuyển dụng.”
Đoàn Trí Thiên không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt Thẩm Dĩnh , anh ta lại hỏi: “Vậy cô và Lục Hi có quan hệ thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả.” Thẩm Dĩnh không nhìn anh ta nữa, tốn mất mấy giây mới đoán được dụng ý của Đoàn Trí Thiên : “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Đoàn Trí Thiên hỏi ngược cô có phần ám chỉ: “Cô cứ nói xem?”
Con ngươi của Thẩm Dĩnh co lại. Nếu như vừa rồi vẫn là suy đoán thì bây giờ cô có thể khẳng định Đoàn Trí Thiên đã biết được quan hệ giữa cô và Lục Hi , bằng không, anh ta sẽ không hỏi vấn đề không đầu không đuôi này.
Nhưng anh ta làm sao biết được?
Tim Thẩm Dĩnh đập nhanh hơn, không biết Đoàn Trí Thiên rốt cuộc biết được bao nhiêu. Nếu anh ta thật sự biết rõ mối quan hệ giữa cô và Lục Hi, vậy có phải anh ta đã biết mục đích cô trở về lần này không?
Trong lúc trong lòng Thẩm Dĩnh đang rối loạn, trong đầu không ngừng xuất hiện các suy nghĩ thì Đoàn Trí Thiên bỗng nhiên nghiêng người qua.
Cô kinh ngạc và giơ tay ra đẩy: “Anh làm gì vậy?”
Đoàn Trí Thiên không thật sự tính làm gì cả, nói chính xác là bây giờ anh ta căn bản không dám. Lại giống như Thẩm Dĩnh suy đoán về anh ta, anh ta cũng đang suy đoán về Thẩm Dĩnh , còn suy đoán về Lục Hi phía sau Thẩm Dĩnh .
Người đàn ông kia không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc được.
Anh ta chỉ nhìn Thẩm Dĩnh : “Bây giờ cô còn chưa ly hôn, cô đã cầm vũ khí đánh tôi bị thương lại còn ngoại tình, cô nói xem cô có thể ly hôn được không?”
Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Đoàn Trí Thiên, ly hôn tốt cho cả tôi và anh, lẽ nào anh không muốn rời xa tôi sao?”
Cô không rõ, vì sao anh ta phải ba lần bốn lượt nổi giận vì chuyện ly hôn này chứ? Trước kia cô tưởng là vì phân chia tài sản, nhưng bây giờ cô lại không chắc lắm.
Đặc biệt là hành động hôm nay anh ta chạy đến công ty làm cho Thẩm Dĩnh đặc biệt bất ngờ.
Đoàn Trí Thiên bị cô hỏi thì ngây người. Chỉ có điều anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ly hôn với cô còn phải kết hôn với người khác, quá rắc rối, nếu vậy, cần gì phải thay đổi chứ?”
“Ồ!” Thẩm Dĩnh cười lạnh: “Ở trong mắt anh, hôn nhân và vợ rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào vậy? Đó là một vở kịch hay là một thân phận? Phần tình cảm này, tôi và anh đã đi đến cuối rồi, tôi không muốn lại tiếp tục gắn bó nữa. Hơn nữa cho dù là đóng phim, cũng làm phiền anh tìm một diễn viên phối hợp một chút đã.”
Thẩm Dĩnh ngước mắt nhìn vẻ mặt có phần hoảng hốt của người đàn ông trong giây lát: “Mở cửa.”
...
Sau khi từ trong xe đi ra, Thẩm Dĩnh nhiều lần do dự vẫn là đ vào phòng, diễn trò phải diễn tới cùng, bây giờ cô tùy tiện rời đi cũng không phải là thượng sách.
Cô giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, gồm bốn món ăn và một món canh được bày ở trên bàn, từ trong mâm cơm có hơi nóng màu trắng bốc lên, làm cho phòng khách yên tĩnh có thêm vài phần ấm áp.
Nếu là vào một năm trước, cô nhất định sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc. Khi đó Đoàn Trí Thiên rất ít về nhà ăn cơm tối. Cho dù anh ta về nhà chẳng làm gì cả, cô cũng vui mừng. Đáng tiếc bây giờ, trái tim cô đã sớm xóa mất tên của người đàn ông này, tiếp tục nhìn chỉ cảm thấy tê dại và lạnh lùng.
Sau khi lên tầng và tắm rửa, Thẩm Dĩnh dứt khoát nhốt mình ở trong phòng, tranh thủ thời gian sắp xếp lại tài liệu đã được lên lịch vào buổi chiều hôm nay và đánh số theo thứ tự.
Thời gian dần trôi qua, khi cô ngẩng đầu lên thì đã hơn chín giờ tối. Vừa rồi vì tập trung cao độ đã khiến cô thấy miệng khô lưỡi khô, muốn xuống tầng uống cốc nước. Không ngờ khi cô mới đi đến cửa phòng ngủ chính đã nghe được bên trong vọng ra tiếng rên rỉ.
“A, Thiên...”
Thẩm Dĩnh dừng lại, đôi mắt vô thức nhìn về phía trước cửa, cũng không biết có phải bọn họ cố ý hay không mà tự nhiên không chịu đóng cửa.
Sau khi trải qua một lần nữa, Thẩm Dĩnh đã còn cảm giác quá mức đau đớn như trước đây nữa. Cô căn bản không thấy bất ngờ cũng không kinh ngạc, bởi vậy ngay cả đau khổ cũng rất ít.
Lại nói tiếp, cô cảm thấy mình thật may mắn vì ngày đó vô tình phát hiện ra hành động của hai người, cô sớm phát hiện thì sẽ sớm thoát khỏi. Cô thà chết một cách vui vẻ, cũng không muốn nước ấm nấu ếch.
Động tác của hai người trên giường càng lúc càng lớn, âm thanh phát ra càng khó nghe hơn. Thẩm Dĩnh vừa muốn rời khỏi đó, điện thoại di động trong túi lại đổ chuông. Cô theo bản năng muốn lùi lại phía sau nhưng người trong phòng vẫn nghe thấy.
Cơ thể Đoàn Trí Thiên nằm ở trên người Thiệu Mộc Giai chợt cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó lại nói với vẻ ngoan độc: “Lại kêu lớn thêm một chút.”
Anh ta đã cố ý để cho Thẩm Dĩnh nghe được, Thiệu Mộc Giai tất nhiên sẵn lòng phối hợp.
Mà cách một cánh cửa, Thẩm Dĩnh ở bên ngoài đã sớm thay đổi sự chú ý, nhìn trên thông báo trêm màn hình của điện thoại, cô bước nhanh xuống dưới tầng nhận nghe máy: “Lục Hi ?”
“Em đi ra ngoài đi, tôi đang ở cửa biệt thự.” Nói chuyện đơn giản lại tóm tắt chính là phong cách trước sau như một của anh.
Thẩm Dĩnh cũng không muốn ở lại đây lâu liền cầm điện thoại và túi rời đi.
Ở cửa chính của khu biệt thự có một chiếc Bingley đang đỗ ở bên đường, Thẩm Dĩnh bước nhanh tới, kéo cửa ra và lên xe, thở hổn hển: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông đã thay bộ vest bằng một chiếc áo len cao cấp màu xám đen, một chiếc quần giản dị, mái tóc tự nhiên lười biếng rơi ở trên trán, mùi gỗ tùng trên người đã bị mùi bạc hà thoang thoảng thay thế, rõ ràng là dáng vẻ mới từ trong nhà tới.
Lục Hi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ đỏ lên vì chạy, ánh mắt sáng ngời không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, Thẩm Dĩnh bị nhìn chăm chú thì cảm giác không được tự nhiên, giơ tay lên khẽ sờ mặt mình: “Sao vậy?”
Lúc này Lục Hi mới thu lại tầm mắt: “Không có gì.”
Anh nói xong liền châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống một nửa, khói thuốc màu trắng nhẹ nhàng tung bay ra ngoài. Thẩm Dĩnh im lặng một lát mới hơi do dự mở miệng: “Đoàn Trí Thiên hình như đã biết được quan hệ của chúng ta nên hôm nay mới tìm đến công ty gây rắc rối cho anh, xin lỗi.”
Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ búng tàn thuốc, giọng nói rất khẽ: “Tôi biết.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Anh biết à?”
CHƯƠNG 37: CÔ VÀ ANH TA CÓ QUAN HỆ NHƯ THẾ NÀO
Lục Hi dùng đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng một lát, sau đó cười lạnh một tiếng: “Anh có bản lĩnh này thì sao không xông tới chỗ của Lawrence Wu mà đi dạo.”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Lưu Sinh Yên ngồi thẳng người, trong giọng nói có phần nghiêm túc hơn: “Dù sao làm anh em tôi vẫn phải khuyên anh một câu, phần lớn phụ nữ đều giỏi gây tai hoạ, anh nên kìm chế một chút đi.”
“Tôi không tìm phụ nữ thì anh lo lắng, tôi tìm anh cũng lo lắng là sao?”
Lưu Sinh Yên líu lưỡi: “Anh có tìm cũng không thể tìm một người phụ nữ đã có chồng chứ? Có nhiều người như vậy, anh không thể thích người khác được à?”
Lục Hi thoáng cong môi: “Người khác? Người khác đều không có năng lực này, anh em nhà tôi chỉ thừa nhận một mình cô ấy, anh nói phải làm sao bây giờ?”
Lưu Sinh Yên trầm ngâm một lát mới nghiêng đầu xuống: “Thật sự vẫn... Không dễ xử lý.”
...
Bên kia, Đoàn Trí Thiên lái xe đưa Thẩm Dĩnh trở về biệt thự Mạn Sơn. Trên đường đi, hai người đều không nói chuyện. Thái độ của Đoàn Trí Thiên trước sau im lặng một cách lạ thường, so với dáng vẻ chó cùng rứt dậu lại càng làm cho Thẩm Dĩnh cảm thấy khó hiểu.
Cô tình nguyện để Đoàn Trí Thiên tức giận thở hổn hển chất vấn quan hệ giữa mình và Lục Hi mà không phải không nói một lời giống như bây giờ.
Thẩm Dĩnh không nhịn được khép hai chân lại, cảm nhận được sợi dây thừng trên chân vẫn tồn tại mới yên tâm vài chút.
Xe chạy đến biệt thự Mạn Sơn, Đoàn Trí Thiên lái thẳng vào tầng hầm để xe, trong ánh sáng tối tăm, Thẩm Dĩnh nghe được tiếng anh ta vặn khóa xe, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Xe tắt máy, tất cả trở về yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất khẽ gần như không thể nghe được của hai người.
Thẩm Dĩnh nuốt nước bọt, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Tôi muốn xuống xe.”
“Cô muốn xuống xe à? Được thôi.” Ở dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt của Đoàn Trí Thiên không hiểu sao có phần dọa người: “Cô trả lời tôi mấy vấn đề, tôi sẽ để cho cô xuống.”
Thẩm Dĩnh lườm anh ta: “Anh muốn hỏi gì?”
“Cô tới Hình Yên làm việc từ lúc nào?”
Thẩm Dĩnh khẽ chớp mắt vài cái nhưng không nói rõ thời gian: “Sau khi tôi quyết định ly hôn với anh.”
“Cô làm sao phỏng vấn xin vào được vậy?”
“Thì phỏng vấn bình thường thôi, hàng năm Hình Yên đều có hai đợt thông báo tuyển dụng.”
Đoàn Trí Thiên không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên mặt Thẩm Dĩnh , anh ta lại hỏi: “Vậy cô và Lục Hi có quan hệ thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả.” Thẩm Dĩnh không nhìn anh ta nữa, tốn mất mấy giây mới đoán được dụng ý của Đoàn Trí Thiên : “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Đoàn Trí Thiên hỏi ngược cô có phần ám chỉ: “Cô cứ nói xem?”
Con ngươi của Thẩm Dĩnh co lại. Nếu như vừa rồi vẫn là suy đoán thì bây giờ cô có thể khẳng định Đoàn Trí Thiên đã biết được quan hệ giữa cô và Lục Hi , bằng không, anh ta sẽ không hỏi vấn đề không đầu không đuôi này.
Nhưng anh ta làm sao biết được?
Tim Thẩm Dĩnh đập nhanh hơn, không biết Đoàn Trí Thiên rốt cuộc biết được bao nhiêu. Nếu anh ta thật sự biết rõ mối quan hệ giữa cô và Lục Hi, vậy có phải anh ta đã biết mục đích cô trở về lần này không?
Trong lúc trong lòng Thẩm Dĩnh đang rối loạn, trong đầu không ngừng xuất hiện các suy nghĩ thì Đoàn Trí Thiên bỗng nhiên nghiêng người qua.
Cô kinh ngạc và giơ tay ra đẩy: “Anh làm gì vậy?”
Đoàn Trí Thiên không thật sự tính làm gì cả, nói chính xác là bây giờ anh ta căn bản không dám. Lại giống như Thẩm Dĩnh suy đoán về anh ta, anh ta cũng đang suy đoán về Thẩm Dĩnh , còn suy đoán về Lục Hi phía sau Thẩm Dĩnh .
Người đàn ông kia không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc được.
Anh ta chỉ nhìn Thẩm Dĩnh : “Bây giờ cô còn chưa ly hôn, cô đã cầm vũ khí đánh tôi bị thương lại còn ngoại tình, cô nói xem cô có thể ly hôn được không?”
Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Đoàn Trí Thiên, ly hôn tốt cho cả tôi và anh, lẽ nào anh không muốn rời xa tôi sao?”
Cô không rõ, vì sao anh ta phải ba lần bốn lượt nổi giận vì chuyện ly hôn này chứ? Trước kia cô tưởng là vì phân chia tài sản, nhưng bây giờ cô lại không chắc lắm.
Đặc biệt là hành động hôm nay anh ta chạy đến công ty làm cho Thẩm Dĩnh đặc biệt bất ngờ.
Đoàn Trí Thiên bị cô hỏi thì ngây người. Chỉ có điều anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ly hôn với cô còn phải kết hôn với người khác, quá rắc rối, nếu vậy, cần gì phải thay đổi chứ?”
“Ồ!” Thẩm Dĩnh cười lạnh: “Ở trong mắt anh, hôn nhân và vợ rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào vậy? Đó là một vở kịch hay là một thân phận? Phần tình cảm này, tôi và anh đã đi đến cuối rồi, tôi không muốn lại tiếp tục gắn bó nữa. Hơn nữa cho dù là đóng phim, cũng làm phiền anh tìm một diễn viên phối hợp một chút đã.”
Thẩm Dĩnh ngước mắt nhìn vẻ mặt có phần hoảng hốt của người đàn ông trong giây lát: “Mở cửa.”
...
Sau khi từ trong xe đi ra, Thẩm Dĩnh nhiều lần do dự vẫn là đ vào phòng, diễn trò phải diễn tới cùng, bây giờ cô tùy tiện rời đi cũng không phải là thượng sách.
Cô giúp việc trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, gồm bốn món ăn và một món canh được bày ở trên bàn, từ trong mâm cơm có hơi nóng màu trắng bốc lên, làm cho phòng khách yên tĩnh có thêm vài phần ấm áp.
Nếu là vào một năm trước, cô nhất định sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc. Khi đó Đoàn Trí Thiên rất ít về nhà ăn cơm tối. Cho dù anh ta về nhà chẳng làm gì cả, cô cũng vui mừng. Đáng tiếc bây giờ, trái tim cô đã sớm xóa mất tên của người đàn ông này, tiếp tục nhìn chỉ cảm thấy tê dại và lạnh lùng.
Sau khi lên tầng và tắm rửa, Thẩm Dĩnh dứt khoát nhốt mình ở trong phòng, tranh thủ thời gian sắp xếp lại tài liệu đã được lên lịch vào buổi chiều hôm nay và đánh số theo thứ tự.
Thời gian dần trôi qua, khi cô ngẩng đầu lên thì đã hơn chín giờ tối. Vừa rồi vì tập trung cao độ đã khiến cô thấy miệng khô lưỡi khô, muốn xuống tầng uống cốc nước. Không ngờ khi cô mới đi đến cửa phòng ngủ chính đã nghe được bên trong vọng ra tiếng rên rỉ.
“A, Thiên...”
Thẩm Dĩnh dừng lại, đôi mắt vô thức nhìn về phía trước cửa, cũng không biết có phải bọn họ cố ý hay không mà tự nhiên không chịu đóng cửa.
Sau khi trải qua một lần nữa, Thẩm Dĩnh đã còn cảm giác quá mức đau đớn như trước đây nữa. Cô căn bản không thấy bất ngờ cũng không kinh ngạc, bởi vậy ngay cả đau khổ cũng rất ít.
Lại nói tiếp, cô cảm thấy mình thật may mắn vì ngày đó vô tình phát hiện ra hành động của hai người, cô sớm phát hiện thì sẽ sớm thoát khỏi. Cô thà chết một cách vui vẻ, cũng không muốn nước ấm nấu ếch.
Động tác của hai người trên giường càng lúc càng lớn, âm thanh phát ra càng khó nghe hơn. Thẩm Dĩnh vừa muốn rời khỏi đó, điện thoại di động trong túi lại đổ chuông. Cô theo bản năng muốn lùi lại phía sau nhưng người trong phòng vẫn nghe thấy.
Cơ thể Đoàn Trí Thiên nằm ở trên người Thiệu Mộc Giai chợt cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó lại nói với vẻ ngoan độc: “Lại kêu lớn thêm một chút.”
Anh ta đã cố ý để cho Thẩm Dĩnh nghe được, Thiệu Mộc Giai tất nhiên sẵn lòng phối hợp.
Mà cách một cánh cửa, Thẩm Dĩnh ở bên ngoài đã sớm thay đổi sự chú ý, nhìn trên thông báo trêm màn hình của điện thoại, cô bước nhanh xuống dưới tầng nhận nghe máy: “Lục Hi ?”
“Em đi ra ngoài đi, tôi đang ở cửa biệt thự.” Nói chuyện đơn giản lại tóm tắt chính là phong cách trước sau như một của anh.
Thẩm Dĩnh cũng không muốn ở lại đây lâu liền cầm điện thoại và túi rời đi.
Ở cửa chính của khu biệt thự có một chiếc Bingley đang đỗ ở bên đường, Thẩm Dĩnh bước nhanh tới, kéo cửa ra và lên xe, thở hổn hển: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông đã thay bộ vest bằng một chiếc áo len cao cấp màu xám đen, một chiếc quần giản dị, mái tóc tự nhiên lười biếng rơi ở trên trán, mùi gỗ tùng trên người đã bị mùi bạc hà thoang thoảng thay thế, rõ ràng là dáng vẻ mới từ trong nhà tới.
Lục Hi nhìn gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ đỏ lên vì chạy, ánh mắt sáng ngời không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, Thẩm Dĩnh bị nhìn chăm chú thì cảm giác không được tự nhiên, giơ tay lên khẽ sờ mặt mình: “Sao vậy?”
Lúc này Lục Hi mới thu lại tầm mắt: “Không có gì.”
Anh nói xong liền châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống một nửa, khói thuốc màu trắng nhẹ nhàng tung bay ra ngoài. Thẩm Dĩnh im lặng một lát mới hơi do dự mở miệng: “Đoàn Trí Thiên hình như đã biết được quan hệ của chúng ta nên hôm nay mới tìm đến công ty gây rắc rối cho anh, xin lỗi.”
Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ búng tàn thuốc, giọng nói rất khẽ: “Tôi biết.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Anh biết à?”
Bình luận facebook