Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
CHƯƠNG 49: NẾU THÍCH THÌ CỨ MẠNH TAY ĐI.
CHƯƠNG 49: NẾU THÍCH THÌ CỨ MẠNH TAY ĐI.
Lời đã ra đến đầu môi nhưng lại bị thanh âm kia chặn lại, cổ họng cô như đang có người hung hăng bóp lấy, đau rát vô cùng, Thẩm Dĩnh mấp máy môi nhưng không phát ra được thanh tiếng, cô không biết nên nói gì ngay lúc này nữa.
Thậm chí cô còn lấy điện thoại từ tai xuống để nhìn xem, có phải là cô đã nhầm số rồi hay không.
Nhưng, không có sai mà, đây đúng là số của anh ấy.
“Alo?” Giọng nói của người phụ nữ kia mất kiên nhẫn thúc giục.
Thẩm Dĩnh chợt tỉnh hồn lại, sau đó vội vàng cúp máy.
Phòng khách rộng lớn chỉ có một mình cô, cánh cửa sổ sát đất ở bên cạnh đang được mở mang theo gió đêm từ bên ngoài vào, Thẩm Dĩnh ngay lúc này thật sự đang rất sốc.
Xung quanh cô yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ, còn bên tai cô chỉ vẳng vẳng tiếng nói lảnh lót của người phụ nữ kia mà thôi.
Xã giao sao?
Xã giao như vậy sao?
…….
Cùng lúc đó, Lục Hi đang ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng VIP của Câu lạc bộ Hồng Đỉnh.
Người đàn ông đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hàng cúc áo thạch anh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo như những viên kim cương, hai chiếc cúc áo được cởi ra để lộ phần xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp được gói gọn bởi chiếc quần tây được là ủi cẩn thận, một nửa khuôn mặt tuấn lãng thì đã bị ánh đèn mờ che mất, cả người anh trông vừa âm tà lại vừa mê người.
“Cậu Lục, lúc nãy có người gọi cho cậu đó, em thấy cậu không có ở đây nên….nên đã bắt máy giúp cậu rồi.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh có mái tóc xoăn dài lượn sóng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, cả người cô ta được bọc trong một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, lộ ra những đường cong bốc lửa.
Lục Hi không thanh toán tiền, mỹ nữ mang mùi thuốc lá thấy vậy cũng không vui: “Ai kêu cô bắt máy.”
Người phụ nữ hốt hoảng: “Em…”
Bùi Dục thấy vậy liền vẫy tay với cô ta: “Phi Phi, em làm ở Hồng Đỉnh lâu như vậy rồi, sao mà có chút quy củ cũng không hiểu vậy?”
“Cậu Bùi, em nhất thời sốt ruột nên… em sai rồi, xin lỗi.”
“Được rồi, em ra ngoài đi.” Bùi Dục xua xua tay, sau đó cũng không nói gì nữa.
Dù sao đi nữa Phi Phi cũng đã làm ở Hồng Đỉnh này từ khi mới thành lập cho tới bây giờ rồi, tuy nói cổ chỉ là một nữ tiếp viên bồi rượu, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao mà.
Lục Hi mở màn hình điện thoại lên, cuộc gọi gần đây nhất chính là từ Thẩm Dĩnh.
Người đàn ông cau mày dữ dội, là cô ấy gọi đến sao?
Anh theo bản năng định gọi lại nhưng sau đó ngón tay lại khựng lại một chút.
Anh nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay, còn có cái bộ dạng mà cô ấy giao đoạn video đó cho La Linh Phân nữa, mi tâm anh lập tức chùng xuống, anh tắt điện thoại đi rồi hung hăng ném lên trên bàn, sau đó người đàn ông bưng ly rượu lên lặng lẽ uống cạn một hơi.
La Quyết Trình và Bùi Dục nháy mắt với nhau, Bùi Dục thấy vậy cũng không dám bước tới, lương tâm anh mách bảo không nên đụng vào Lục Hi lúc này đâu nên đành nhún nhún vai rồi đẩy cho La Quyết Trình.
La Quyết Trình đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh nhìn thấy một thân khí lạnh lẽo đang tỏa ra từ người anh ta, thế là anh bèn thăm dò hỏi: “Cãi nhau với sủng vật nhỏ của cậu à?”
Động tác đưa rượu vào miệng của Lục Hi chợt ngưng lại, trên gương mặt nghiêm nghị của anh lóe lên chút khó chịu, ngữ khí anh bực bội: “Từ khi nào mà vui buồn của tôi lại liên quan tới cô ấy vậy?”
La Quyết Trình biết sự suy đoán của mình đã đúng rồi, nên hỏi tiếp: “Bởi vì chuyện gì vậy?”
Người đàn ông lại rót thêm một ly rượu, lúc này anh không thèm màng đến hình tượng nữa, dòng chất lỏng màu vàng nhạt xâm nhập vào cổ họng anh, ngũ quan tuấn tú hiện dưới ánh đèn màu hoàng hôn kia càng trở nên sắc nét, đôi môi mỏng đang mím chặt càng làm anh trông lãnh khốc hơn bao giờ hết.
“Cô ấy không thể buông tay chồng cũ.” Nói về cô ấy với người khác, anh có hơi khó chịu.
Thực ra hầu hết chuyện của Thẩm Dĩnh bọn họ cũng đều đã được nghe, bốn người Lục Hi, Bùi Dục, La Quyết Trình và Lưu Sinh Yên chơi cùng một nhóm, Thẩm Dĩnh làm việc ở công ty luật Hàm Y nên Lưu Sinh Yên đương nhiên biết rất rõ, mọi người trong lòng đều biết nhưng không nói ra mà thôi.
“Cô ấy có gì tốt, mà khiến cậu mê mệt như vậy chứ?” Nửa đêm nửa hôm ra đây uống rượu, đâu có giống tác phong của anh chứ.
Người có thể làm anh ta ra nỗng nỗi như vậy, ngoại trừ Lâm Sở Tịnh ra anh chưa từng thấy có người thứ hai.
Vừa nghe xong, khóe môi Lục Hi liền khẽ cong lên, anh tự cười giễu cợt mình, có gì tốt sao?
Anh cũng muốn biết, một nha đầu nhỏ hơn mình tới tám tuổi, vậy mà lần lần lượt lượt có thể làm cho anh kích động như vậy.
“Tôi nói nè, ở chỗ của Bùi Dục này thì hạng phụ nữ nào cũng có hết, hay cậu thử đổi một người thử xem sao, có khi người ta cũng có thể...” La Quyết Trình còn chưa nói hết thì ánh mắt sắc bén như dao găm của Lục Hi đã phi tới rồi.
Anh mím môi: “Được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Thực ra La Quyết Trình cũng là vì lo lắng cho Lục Hi mà thôi, chướng ngại duy nhất trên người anh ta chính là xuất phát từ trái tim, nơi đó đã từng là thứ khiến cho người đàn ông gần như hoàn mỹ này phải thống khổ, nó chính là một vết hằn không dễ xóa mờ được.
Anh ta hiểu rõ điều này hơn ai hết.
La Quyết Trình cụng ly với anh rồi nốc cạn một hơi: “A Hi, nếu như thật sự thích thì cứ mạnh tay thử đi, chẳng qua cũng chỉ là tình yêu nam nữ thôi mà, chỉ cần cậu kiểm soát được nó thì không có gì là không được hết.”
“Thích?” Lục Hi nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu vàng nhạt nằm trong chiếc ly kia, sắc mặt anh ảm đảm: “Tôi đã rất khó để thích một người rồi.”
La Quyết Trình sững sờ, hàng lông mày của anh nhíu lại: “Nói không chừng là cậu hiểu lầm rồi đó thôi, tuy tôi chưa gặp cô gái đó nhiều, nhưng trong ấn tượng của tôi thì cô gái đó không phải hạng một chân đạp hai thuyền đâu.”
“Tôi nhắm vào chồng cũ của cô ấy, cô ấy liền không vui.” Nếu không thì cô ấy đã không ra ngoài rồi sẽ càng không có đoạn video đó rồi, tình thân cũng được, tình yêu cũng được, nói tóm lại là cô ấy vẫn chưa cắt đứt được tình cảm với nhà họ Đoàn kia.
Nói anh bất thường cũng được, nhưng anh không thể chịu được khi người phụ nữ của mình lại còn tình cảm với nhà chồng trước của cô ấy được. Ngay cả khi đó chỉ là lòng trắc ẩn.
La Quyết Trình biết anh ta đang để ý điều gì những anh lại không biết nên khuyên anh ta thế nào nữa.
Chuyện tình cảm thật là khổ, bao nhiêu năm rồi, nhìn thấy có người đến bên cạnh của Lục Hi, bất kể người đó là vì nguyên nhân hay mục đích gì, thì thân là người anh em chung quy cũng cảm thấy có chút được an ủi.
Phần còn lại, chỉ có thể trong mong Thẩm Dĩnh là một người phụ nữ tốt để hai người có thể quay trở lại với nhau thôi.
........
Đợi tới khi cuộc nhậu tàn cuộc, thì đã gần hai giờ sáng rồi.
Cả ba đều đã uống rất nhiều, chỉ riêng mớ bình rượu thôi đã chiếm cả một phần ba mặt bàn rồi.
Bùi Dục đã kêu tài xế của Hồng Đỉnh đưa họ về nhà, còn mình thì đi lên tầng lầu mà mình ở, trước khi rời đi, La Quyết Trình đã đến vỗ vỗ vai Lục Hi, rồi nói với vẻ tình ý sâu xa: “Nghĩ kĩ đi nha, đừng có độc đoán quá....”
Lục Hi rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá rồi đợi tài xế dừng xe ở cổng lớn của câu lạc bộ, đôi chân dài miên man sải bước tiến vào xe, giọng nói tràn ngập hơi thở của rượu pha chút ẩm ướt: “Ngự Cảnh Viên.”
Tài xe đáp lại một tiếng, sau đó anh vừa khởi động xe được một lúc thì đột nhiên có ai đó tiến đến cửa sổ: “Cậu Lục!”
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau khẽ nâng mí mắt lên nhìn người phụ nữ đuổi theo mình, đó chính là người phụ nữ vừa nãy đã nhấc máy điện thoại của anh mà, cô ta tên gì thì anh cũng quên rồi, ngay cả dung mạo thế nào anh còn chả nhớ nữa mà.
“Cậu Lục, cậu làm rơi bật lửa.” Người phụ nữ vươn tay đưa chiếc bật lửa đắt tiền cho anh, cánh tay mảnh khảnh vươn qua khe cửa sổ dừng ngay trước mắt của người đàn ông.
Lục Hi không nhận lại, anh rít một hơi thuốc lá rồi nhả ra, trên khóe môi anh chợt lóe lên một ý cười, nhưng nó trông không thật tình một chút nào cả: “Tôi không thích ai động vào đồ của tôi, cho cô đó.”
Vừa dứt lời, anh thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ kia lấy một cái liền mở miệng căn dặn tài xế: “Lái xe.”
Chiếc Bentley Bentayga tăng tốc chạy đi, để lại một người phụ nữ đứng đó dậm chân trong tiếc nuối.
Nghe nói Bùi Dục có một người bạn rất là lợi hại trong giới luật sư, hôm nay khó lắm mới được gặp một lần, cô ta vốn muốn muốn nắm bắt lấy cơ hội, cho dù chỉ ngủ với anh ta một đêm thôi cũng đáng nhưng cô ta nào có ngờ đối phương lại cứng ngắc như vậy chứ.
Cô ta vốn tưởng kẻ vừa có tiền nhưng lại không loạn lạc chỉ có mình Bùi Dục thôi chứ, không ngờ người đàn ông này thậm chí còn hơn nữa.
Một người đàn ông lại giữ cho mình trong sạch đến như vậy khiến cô ta thậm chí rất muốn biết rốt cuộc thì hạng phụ nữ như thế nào mới bò được lên giường của anh ta đây.
Hoặc có lẽ một người đàn ông như vậy chỉ có thể dùng để ngắm thôi nhỉ.
.........
CHƯƠNG 49: NẾU THÍCH THÌ CỨ MẠNH TAY ĐI.
Lời đã ra đến đầu môi nhưng lại bị thanh âm kia chặn lại, cổ họng cô như đang có người hung hăng bóp lấy, đau rát vô cùng, Thẩm Dĩnh mấp máy môi nhưng không phát ra được thanh tiếng, cô không biết nên nói gì ngay lúc này nữa.
Thậm chí cô còn lấy điện thoại từ tai xuống để nhìn xem, có phải là cô đã nhầm số rồi hay không.
Nhưng, không có sai mà, đây đúng là số của anh ấy.
“Alo?” Giọng nói của người phụ nữ kia mất kiên nhẫn thúc giục.
Thẩm Dĩnh chợt tỉnh hồn lại, sau đó vội vàng cúp máy.
Phòng khách rộng lớn chỉ có một mình cô, cánh cửa sổ sát đất ở bên cạnh đang được mở mang theo gió đêm từ bên ngoài vào, Thẩm Dĩnh ngay lúc này thật sự đang rất sốc.
Xung quanh cô yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ, còn bên tai cô chỉ vẳng vẳng tiếng nói lảnh lót của người phụ nữ kia mà thôi.
Xã giao sao?
Xã giao như vậy sao?
…….
Cùng lúc đó, Lục Hi đang ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng VIP của Câu lạc bộ Hồng Đỉnh.
Người đàn ông đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hàng cúc áo thạch anh tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo như những viên kim cương, hai chiếc cúc áo được cởi ra để lộ phần xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp được gói gọn bởi chiếc quần tây được là ủi cẩn thận, một nửa khuôn mặt tuấn lãng thì đã bị ánh đèn mờ che mất, cả người anh trông vừa âm tà lại vừa mê người.
“Cậu Lục, lúc nãy có người gọi cho cậu đó, em thấy cậu không có ở đây nên….nên đã bắt máy giúp cậu rồi.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh có mái tóc xoăn dài lượn sóng, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, cả người cô ta được bọc trong một chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, lộ ra những đường cong bốc lửa.
Lục Hi không thanh toán tiền, mỹ nữ mang mùi thuốc lá thấy vậy cũng không vui: “Ai kêu cô bắt máy.”
Người phụ nữ hốt hoảng: “Em…”
Bùi Dục thấy vậy liền vẫy tay với cô ta: “Phi Phi, em làm ở Hồng Đỉnh lâu như vậy rồi, sao mà có chút quy củ cũng không hiểu vậy?”
“Cậu Bùi, em nhất thời sốt ruột nên… em sai rồi, xin lỗi.”
“Được rồi, em ra ngoài đi.” Bùi Dục xua xua tay, sau đó cũng không nói gì nữa.
Dù sao đi nữa Phi Phi cũng đã làm ở Hồng Đỉnh này từ khi mới thành lập cho tới bây giờ rồi, tuy nói cổ chỉ là một nữ tiếp viên bồi rượu, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao mà.
Lục Hi mở màn hình điện thoại lên, cuộc gọi gần đây nhất chính là từ Thẩm Dĩnh.
Người đàn ông cau mày dữ dội, là cô ấy gọi đến sao?
Anh theo bản năng định gọi lại nhưng sau đó ngón tay lại khựng lại một chút.
Anh nhớ tới tất cả những chuyện đã xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay, còn có cái bộ dạng mà cô ấy giao đoạn video đó cho La Linh Phân nữa, mi tâm anh lập tức chùng xuống, anh tắt điện thoại đi rồi hung hăng ném lên trên bàn, sau đó người đàn ông bưng ly rượu lên lặng lẽ uống cạn một hơi.
La Quyết Trình và Bùi Dục nháy mắt với nhau, Bùi Dục thấy vậy cũng không dám bước tới, lương tâm anh mách bảo không nên đụng vào Lục Hi lúc này đâu nên đành nhún nhún vai rồi đẩy cho La Quyết Trình.
La Quyết Trình đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh nhìn thấy một thân khí lạnh lẽo đang tỏa ra từ người anh ta, thế là anh bèn thăm dò hỏi: “Cãi nhau với sủng vật nhỏ của cậu à?”
Động tác đưa rượu vào miệng của Lục Hi chợt ngưng lại, trên gương mặt nghiêm nghị của anh lóe lên chút khó chịu, ngữ khí anh bực bội: “Từ khi nào mà vui buồn của tôi lại liên quan tới cô ấy vậy?”
La Quyết Trình biết sự suy đoán của mình đã đúng rồi, nên hỏi tiếp: “Bởi vì chuyện gì vậy?”
Người đàn ông lại rót thêm một ly rượu, lúc này anh không thèm màng đến hình tượng nữa, dòng chất lỏng màu vàng nhạt xâm nhập vào cổ họng anh, ngũ quan tuấn tú hiện dưới ánh đèn màu hoàng hôn kia càng trở nên sắc nét, đôi môi mỏng đang mím chặt càng làm anh trông lãnh khốc hơn bao giờ hết.
“Cô ấy không thể buông tay chồng cũ.” Nói về cô ấy với người khác, anh có hơi khó chịu.
Thực ra hầu hết chuyện của Thẩm Dĩnh bọn họ cũng đều đã được nghe, bốn người Lục Hi, Bùi Dục, La Quyết Trình và Lưu Sinh Yên chơi cùng một nhóm, Thẩm Dĩnh làm việc ở công ty luật Hàm Y nên Lưu Sinh Yên đương nhiên biết rất rõ, mọi người trong lòng đều biết nhưng không nói ra mà thôi.
“Cô ấy có gì tốt, mà khiến cậu mê mệt như vậy chứ?” Nửa đêm nửa hôm ra đây uống rượu, đâu có giống tác phong của anh chứ.
Người có thể làm anh ta ra nỗng nỗi như vậy, ngoại trừ Lâm Sở Tịnh ra anh chưa từng thấy có người thứ hai.
Vừa nghe xong, khóe môi Lục Hi liền khẽ cong lên, anh tự cười giễu cợt mình, có gì tốt sao?
Anh cũng muốn biết, một nha đầu nhỏ hơn mình tới tám tuổi, vậy mà lần lần lượt lượt có thể làm cho anh kích động như vậy.
“Tôi nói nè, ở chỗ của Bùi Dục này thì hạng phụ nữ nào cũng có hết, hay cậu thử đổi một người thử xem sao, có khi người ta cũng có thể...” La Quyết Trình còn chưa nói hết thì ánh mắt sắc bén như dao găm của Lục Hi đã phi tới rồi.
Anh mím môi: “Được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Thực ra La Quyết Trình cũng là vì lo lắng cho Lục Hi mà thôi, chướng ngại duy nhất trên người anh ta chính là xuất phát từ trái tim, nơi đó đã từng là thứ khiến cho người đàn ông gần như hoàn mỹ này phải thống khổ, nó chính là một vết hằn không dễ xóa mờ được.
Anh ta hiểu rõ điều này hơn ai hết.
La Quyết Trình cụng ly với anh rồi nốc cạn một hơi: “A Hi, nếu như thật sự thích thì cứ mạnh tay thử đi, chẳng qua cũng chỉ là tình yêu nam nữ thôi mà, chỉ cần cậu kiểm soát được nó thì không có gì là không được hết.”
“Thích?” Lục Hi nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu vàng nhạt nằm trong chiếc ly kia, sắc mặt anh ảm đảm: “Tôi đã rất khó để thích một người rồi.”
La Quyết Trình sững sờ, hàng lông mày của anh nhíu lại: “Nói không chừng là cậu hiểu lầm rồi đó thôi, tuy tôi chưa gặp cô gái đó nhiều, nhưng trong ấn tượng của tôi thì cô gái đó không phải hạng một chân đạp hai thuyền đâu.”
“Tôi nhắm vào chồng cũ của cô ấy, cô ấy liền không vui.” Nếu không thì cô ấy đã không ra ngoài rồi sẽ càng không có đoạn video đó rồi, tình thân cũng được, tình yêu cũng được, nói tóm lại là cô ấy vẫn chưa cắt đứt được tình cảm với nhà họ Đoàn kia.
Nói anh bất thường cũng được, nhưng anh không thể chịu được khi người phụ nữ của mình lại còn tình cảm với nhà chồng trước của cô ấy được. Ngay cả khi đó chỉ là lòng trắc ẩn.
La Quyết Trình biết anh ta đang để ý điều gì những anh lại không biết nên khuyên anh ta thế nào nữa.
Chuyện tình cảm thật là khổ, bao nhiêu năm rồi, nhìn thấy có người đến bên cạnh của Lục Hi, bất kể người đó là vì nguyên nhân hay mục đích gì, thì thân là người anh em chung quy cũng cảm thấy có chút được an ủi.
Phần còn lại, chỉ có thể trong mong Thẩm Dĩnh là một người phụ nữ tốt để hai người có thể quay trở lại với nhau thôi.
........
Đợi tới khi cuộc nhậu tàn cuộc, thì đã gần hai giờ sáng rồi.
Cả ba đều đã uống rất nhiều, chỉ riêng mớ bình rượu thôi đã chiếm cả một phần ba mặt bàn rồi.
Bùi Dục đã kêu tài xế của Hồng Đỉnh đưa họ về nhà, còn mình thì đi lên tầng lầu mà mình ở, trước khi rời đi, La Quyết Trình đã đến vỗ vỗ vai Lục Hi, rồi nói với vẻ tình ý sâu xa: “Nghĩ kĩ đi nha, đừng có độc đoán quá....”
Lục Hi rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá rồi đợi tài xế dừng xe ở cổng lớn của câu lạc bộ, đôi chân dài miên man sải bước tiến vào xe, giọng nói tràn ngập hơi thở của rượu pha chút ẩm ướt: “Ngự Cảnh Viên.”
Tài xe đáp lại một tiếng, sau đó anh vừa khởi động xe được một lúc thì đột nhiên có ai đó tiến đến cửa sổ: “Cậu Lục!”
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau khẽ nâng mí mắt lên nhìn người phụ nữ đuổi theo mình, đó chính là người phụ nữ vừa nãy đã nhấc máy điện thoại của anh mà, cô ta tên gì thì anh cũng quên rồi, ngay cả dung mạo thế nào anh còn chả nhớ nữa mà.
“Cậu Lục, cậu làm rơi bật lửa.” Người phụ nữ vươn tay đưa chiếc bật lửa đắt tiền cho anh, cánh tay mảnh khảnh vươn qua khe cửa sổ dừng ngay trước mắt của người đàn ông.
Lục Hi không nhận lại, anh rít một hơi thuốc lá rồi nhả ra, trên khóe môi anh chợt lóe lên một ý cười, nhưng nó trông không thật tình một chút nào cả: “Tôi không thích ai động vào đồ của tôi, cho cô đó.”
Vừa dứt lời, anh thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ kia lấy một cái liền mở miệng căn dặn tài xế: “Lái xe.”
Chiếc Bentley Bentayga tăng tốc chạy đi, để lại một người phụ nữ đứng đó dậm chân trong tiếc nuối.
Nghe nói Bùi Dục có một người bạn rất là lợi hại trong giới luật sư, hôm nay khó lắm mới được gặp một lần, cô ta vốn muốn muốn nắm bắt lấy cơ hội, cho dù chỉ ngủ với anh ta một đêm thôi cũng đáng nhưng cô ta nào có ngờ đối phương lại cứng ngắc như vậy chứ.
Cô ta vốn tưởng kẻ vừa có tiền nhưng lại không loạn lạc chỉ có mình Bùi Dục thôi chứ, không ngờ người đàn ông này thậm chí còn hơn nữa.
Một người đàn ông lại giữ cho mình trong sạch đến như vậy khiến cô ta thậm chí rất muốn biết rốt cuộc thì hạng phụ nữ như thế nào mới bò được lên giường của anh ta đây.
Hoặc có lẽ một người đàn ông như vậy chỉ có thể dùng để ngắm thôi nhỉ.
.........
Bình luận facebook