Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
CHƯƠNG 52: ÂM THẦM QUAN TÂM
Lúc này, Lục Hi đang ở trong một căn hộ cao cấp cạnh công ty, vừa mới tắm xong thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Sinh Yên.
Người đàn ông ấn ấn chân mày, có chút ngạc nhiên: "Cậu nói ai?"
Lưu Sinh Yên mở miệng trêu ghẹo: "Thẩm Dĩnh a, nghe giọng điệu của cậu giống như là có kim ốc tàng kiều không ít a?"
Lục Hi không có tâm trạng đấu võ mồm với Lưu Sinh Yên, đi đến máy nước ở phòng ăn rót một cốc nước, chất lỏng làm thông thoáng cổ họng đang khó chịu, lát sau anh lại nói: "Tôi không đi, cậu tự xử lý đi."
"Ai ai da, người của cậu thì tôi xử lý sau đây, tôi thấy có vẻ cô ấy uống không ít, đoán chừng đã say rượu bảy tám phần, cậu không sợ tôi đi được nữa đường sắc tâm nổi lên liền đem người của cậu đoạt đi à?" Mặc dù Lưu Sinh Yên không tính là đặc biệt thích Thẩm Dĩnh, nhưng tình cảm là chuyện của hai người, Lục Hi đã thích thì ý kiến của anh ta cũng không quan trọng nữa.
Thực tâm mà nói anh ta vẫn hy vọng Lục Hi có thể đến, dù sao hai ngày nay anh cùng Thẩm Dĩnh cãi nhau, người gặp nạn còn không phải là anh à, không có việc gì cũng đi công tác, xã giao gặp khách hàng, y như là một người cuồng công việc.
Yêu đương cũng có lợi cho anh, nhờ đó mà phân tán lực chú ý.
Tay Lục Hi nắm chặt điện thoại: "Cậu dám?"
Lưu Sinh Yên cười: "Cậu đã lo lắng cho người ta thì đến xem chút đi, cứ ôm ở đó coi có mệt không....này, này?"
Nói còn chưa dứt lời thì điện thoại đã bị cúp máy, Lưu Sinh Yên cầm điện thoại di động từ bên tai xuống, nhìn vào màn hình nói một câu: "Tên điên."
Nhà của Thẩm Dĩnh và Phùng Tuyết Du ở hai hướng khác biệt nhau, Ngự Cảnh Viên thì ở tít phía Đông, cách nội thành tương đối xa nên có vẻ không thuận tiện, Lưu Sinh Yên tính toán một chút, hay là quyết định đưa cô về trước, nếu không lại phải đi thêm một chuyến.
"Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn anh." Trên đường, Thẩm Dĩnh đã hơi tỉnh rượu, ngại ngùng cảm ơn.
"Không có gì." Đúng lúc gặp phải đèn giao thông, Lưu Sinh Yên dừng xe chờ đèn xanh, quay đầu lại nhìn cô: "Cô và Lục Hi gần đây như thế nào rồi?"
"A..." Ánh mắt Thẩm Dĩnh xoắn xuýt nhìn Lưu Sinh Yên, không biết nên phải hình dung như thế nào, quan hệ của cô và Lục Hi dường như không thể thảo luận với anh em tốt nhất của anh.
Lưu Sinh Yên nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cảm thấy khó nói thì thôi đi, Lục Hi cái người này nhìn khá là lạnh lùng, nhưng trong nội tâm cũng là một người rất coi trọng tình nghĩa, nếu hiểu rõ hơn thì cô sẽ biết thôi."
Thẩm Dĩnh không hiểu tại sao Lưu Sinh Yên lại nói những lời này với mình, chỉ có thể phối hợp mà gật đầu: "Ừm ừm."
Xe lái đến Ngự Cảnh Viên thì trời cũng rạng sáng, Thẩm Dĩnh xuống xe vẫn không quên dặn dò Lưu Sinh Yên nhất định phải đưa Phùng Tuyết Du về đến nhà.
"Tổng giám đốc Lưu, thật sự thì bạn của tôi là một fan hâm mộ nhỏ của ngài, cô ấy rất ngưỡng mộ ngài." Thẩm Dĩnh không nói dối, trước đây Phùng Tuyết Du thật sự cực kỳ sùng bái anh ta.
Lưu Sinh Yên nhớ đến bộ dáng Phùng Tuyết Du kêu gào nói mình "bất lực", cũng không coi là thật, mắt liếc nhìn đến người phụ nữ đang ngủ say sưa ở phía sau: "Yên tâm, tôi sẽ không đem cô ấy vứt ở giữa đường, cô mau vào đi."
Thẩm Dĩnh liên tục nói lời cảm ơn, lúc này mới quay người bước đến cửa.
Đêm tối dày đặc, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống đường, gió lạnh thổi qua, nhánh cây đầu cành đong đưa trong gió, cô không nhịn được mà kéo kéo quần áo trên người, đứng ở cửa dậm dậm chân mở cửa, cũng không quay đầu lại mà bước vào nhà.
Mà dưới gốc cây ở bên ngoài cách cổng không xa, Bently lặng lẽ dừng ở ven đường, đèn xe đều tắt, nếu không phải cửa sổ đang hạ xuống thì còn tưởng rằng không có ai ở bên trong.
Trên mặt đất bên ngoài cửa sổ xe còn sót lại vài tàn thuốc lá, cũng không biết người này đã đến đây bao lâu rồi, nhìn đèn trong căn hộ mở rồi tắt, lúc này mới khởi động xe rời đi.
......
Thẩm Dĩnh uống say mèm, dẫn đến ngày hôm sau Thẩm Dĩnh thức dậy không nổi, mở mắt ra đã tám giờ, tám giờ rưỡi cô phải đi làm....
Không có thời gian ăn sáng, quần áo cũng không kịp thay, vội vội vàng vàng rửa mặt liền đi ra ngoài, nhưng cho dù có như vậy thì đón xe đến công ty cũng đã gần chín giờ.
Vốn cho rằng sẽ bị mắng một trận thật dữ dội, không ngờ rằng Liên Vân vậy mà không ở văn phòng, Thẩm Dĩnh vừa muốn thở phào, Trần Thúy Nhiên vội vã cuống cuồng đi tới: "Cô đừng nghệch ra đó nữa, mau đến phòng hội nghị A3 đi."
Thẩm Dĩnh không hiểu: "Hả?"
Trần Thúy Nhiên trừng to mắt: "Không phải là cô quên ngày hôm nay kiểm tra đánh giá người mới chứ...."
"......."
"Thôi chết!" Sắc mặt Thẩm Dĩnh sụp đổ: "Tôi quên mất."
"Nhanh nhanh nhanh, mang các tài liệu thường dùng và ghi chú của cô đi đi, nhanh lên một chút vẫn còn kịp, vừa mới trôi qua có hai mươi phút, nghe nói là tổng giám đốc Lục đích thân giám sát, cô xem xem có thể len lén đi vào hay không."
Thẩm Dĩnh vốn đã rất hoảng hốt, vừa nghe nói Lục Hi tự mình giám sát còn khẩn trương hơn, cô thậm chí có chút muốn rút lui không làm nữa: "Tôi tôi tôi hiện tại xin từ chức có kịp không?"
Trần Thúy Nhiên gật gật đầu: "Tôi cảm thấy bây giờ cô từ chức vẫn còn kịp."
.....
"Được rồi, cô mau đi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Thẩm Dĩnh không còn cách nào khác, sắp xếp xong đồ vật, trong lòng cực kỳ khẩn trương đi đến phòng A3.
Một bước hai bước, càng đến gần thì trong lòng càng thấp thỏm.
Thật vất vả mới đi đến cửa, cô hít sâu một hơi, gõ gõ cánh cửa đang đóng chặt, nhận được sự đáp ứng bên trong cô mới đẩy cửa đi vào.
Mọi người ngồi thành hai hàng bên trong phòng họp lớn, vị trí chính giữa ở trên là Lục Hi mấy ngày nay không gặp.
Ngón tay Thẩm Dĩnh có chút cuộn chặt, lần đầu tiên chịu đựng ánh mắt của các lãnh đạo trong công ty, có chút thiếu tự tin....
"Cô tìm ai?"
Thẩm Dĩnh hắng hắng giọng: "Tôi, tôi là nhân viên mới, đến để đánh giá...."
Vừa nói xong, đám người trong phòng hợp nhao nhao nhíu mày, Liên Vân là cấp trên của cô cũng cảm thấy mất mặt, cùng với cảm xúc cá nhân, phê bình một cách tàn nhẫn: "Biết buổi đánh giá bắt đầu lúc mấy giờ không?"
Thẩm Dĩnh nghẹn lời: "Tám giờ rưỡi."
"Vậy bây giờ là mấy giờ?"
"..." Thẩm Dĩnh bị hỏi đến không nói nên lời, hối hận đêm qua tại sao mình lại muốn đi uống rượu.
"Làm một nhân viên chính thức, điều cơ bản nhất chính là tuân thủ quy định của công ty, cần phải có quan niệm về thời gian, nếu như ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được thì cô không cần phải kiểm tra đánh giá." Liên Vân nói rất hung ác, hoàn toàn không xem Thẩm Dĩnh là nhân viên cấp dưới của mình mà đối xử.
Đừng nói đến việc che chở, thừa cơ hãm hại cũng vô cùng tàn nhẫn.
Bị mắng trước mặt mọi người, da mặt Thẩm Dĩnh lại mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị nói cho trở nên đỏ ửng, cô cúi thấp đầu, vì vậy cũng đã bỏ qua ánh mắt của người đàn ông ở vị trí chính đang nhìn tới.
Bầu không khí trong phòng họp như bị đóng băng, Nhậm Mai Phi giống như đang xem kịch vui trước mắt, xem ra cô ta không cần phải phí sức lực cũng có thể thắng Thẩm Dĩnh.
Nghĩ như vậy, cô ta liền có chút hớn hở ra mặt.
Lục Hi nhìn người phụ nữ đang đứng cứng ngắc ở cửa, một tuần nay anh đều vô tình hay cố ý tránh mặt cô, hôm nay vừa nhìn đã thấy cô gầy đi đôi chút, khuôn mặt lớn chừng bàn tay cũng nhỏ lại một vòng, cái cằm cũng trở nên rất nhọn.
Anh không ở đây, cô cũng sống không tốt cho lắm.
Nhận thức như vậy cũng làm cho sương mù trong lòng Lục Hi tiêu tán không ít, anh nhìn Liên Vân, cô ta vẫn đang tiếp tục gây rắc rối, mi tâm hơi vặn lại, ngón tay đặt trên bàn có chút dao động, vừa mới định mở miệng muốn lên tiếng liền có giọng nói của một người đàn ông bên cạnh chen vào....
"Buổi sáng hôm nay là tôi kêu Thẩm Dĩnh quay về lấy tài liệu, có thể đã làm trễ chút thời gian, người làm luật sư hướng dẫn là tôi cũng có trách nhiệm, lần này trước hết cứ để cô tham gia kiểm tra đánh giá, lần sau không được làm như vậy nữa, có biết chưa?"
Lúc này, Lục Hi đang ở trong một căn hộ cao cấp cạnh công ty, vừa mới tắm xong thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Sinh Yên.
Người đàn ông ấn ấn chân mày, có chút ngạc nhiên: "Cậu nói ai?"
Lưu Sinh Yên mở miệng trêu ghẹo: "Thẩm Dĩnh a, nghe giọng điệu của cậu giống như là có kim ốc tàng kiều không ít a?"
Lục Hi không có tâm trạng đấu võ mồm với Lưu Sinh Yên, đi đến máy nước ở phòng ăn rót một cốc nước, chất lỏng làm thông thoáng cổ họng đang khó chịu, lát sau anh lại nói: "Tôi không đi, cậu tự xử lý đi."
"Ai ai da, người của cậu thì tôi xử lý sau đây, tôi thấy có vẻ cô ấy uống không ít, đoán chừng đã say rượu bảy tám phần, cậu không sợ tôi đi được nữa đường sắc tâm nổi lên liền đem người của cậu đoạt đi à?" Mặc dù Lưu Sinh Yên không tính là đặc biệt thích Thẩm Dĩnh, nhưng tình cảm là chuyện của hai người, Lục Hi đã thích thì ý kiến của anh ta cũng không quan trọng nữa.
Thực tâm mà nói anh ta vẫn hy vọng Lục Hi có thể đến, dù sao hai ngày nay anh cùng Thẩm Dĩnh cãi nhau, người gặp nạn còn không phải là anh à, không có việc gì cũng đi công tác, xã giao gặp khách hàng, y như là một người cuồng công việc.
Yêu đương cũng có lợi cho anh, nhờ đó mà phân tán lực chú ý.
Tay Lục Hi nắm chặt điện thoại: "Cậu dám?"
Lưu Sinh Yên cười: "Cậu đã lo lắng cho người ta thì đến xem chút đi, cứ ôm ở đó coi có mệt không....này, này?"
Nói còn chưa dứt lời thì điện thoại đã bị cúp máy, Lưu Sinh Yên cầm điện thoại di động từ bên tai xuống, nhìn vào màn hình nói một câu: "Tên điên."
Nhà của Thẩm Dĩnh và Phùng Tuyết Du ở hai hướng khác biệt nhau, Ngự Cảnh Viên thì ở tít phía Đông, cách nội thành tương đối xa nên có vẻ không thuận tiện, Lưu Sinh Yên tính toán một chút, hay là quyết định đưa cô về trước, nếu không lại phải đi thêm một chuyến.
"Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn anh." Trên đường, Thẩm Dĩnh đã hơi tỉnh rượu, ngại ngùng cảm ơn.
"Không có gì." Đúng lúc gặp phải đèn giao thông, Lưu Sinh Yên dừng xe chờ đèn xanh, quay đầu lại nhìn cô: "Cô và Lục Hi gần đây như thế nào rồi?"
"A..." Ánh mắt Thẩm Dĩnh xoắn xuýt nhìn Lưu Sinh Yên, không biết nên phải hình dung như thế nào, quan hệ của cô và Lục Hi dường như không thể thảo luận với anh em tốt nhất của anh.
Lưu Sinh Yên nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cảm thấy khó nói thì thôi đi, Lục Hi cái người này nhìn khá là lạnh lùng, nhưng trong nội tâm cũng là một người rất coi trọng tình nghĩa, nếu hiểu rõ hơn thì cô sẽ biết thôi."
Thẩm Dĩnh không hiểu tại sao Lưu Sinh Yên lại nói những lời này với mình, chỉ có thể phối hợp mà gật đầu: "Ừm ừm."
Xe lái đến Ngự Cảnh Viên thì trời cũng rạng sáng, Thẩm Dĩnh xuống xe vẫn không quên dặn dò Lưu Sinh Yên nhất định phải đưa Phùng Tuyết Du về đến nhà.
"Tổng giám đốc Lưu, thật sự thì bạn của tôi là một fan hâm mộ nhỏ của ngài, cô ấy rất ngưỡng mộ ngài." Thẩm Dĩnh không nói dối, trước đây Phùng Tuyết Du thật sự cực kỳ sùng bái anh ta.
Lưu Sinh Yên nhớ đến bộ dáng Phùng Tuyết Du kêu gào nói mình "bất lực", cũng không coi là thật, mắt liếc nhìn đến người phụ nữ đang ngủ say sưa ở phía sau: "Yên tâm, tôi sẽ không đem cô ấy vứt ở giữa đường, cô mau vào đi."
Thẩm Dĩnh liên tục nói lời cảm ơn, lúc này mới quay người bước đến cửa.
Đêm tối dày đặc, ánh đèn mờ mờ chiếu xuống đường, gió lạnh thổi qua, nhánh cây đầu cành đong đưa trong gió, cô không nhịn được mà kéo kéo quần áo trên người, đứng ở cửa dậm dậm chân mở cửa, cũng không quay đầu lại mà bước vào nhà.
Mà dưới gốc cây ở bên ngoài cách cổng không xa, Bently lặng lẽ dừng ở ven đường, đèn xe đều tắt, nếu không phải cửa sổ đang hạ xuống thì còn tưởng rằng không có ai ở bên trong.
Trên mặt đất bên ngoài cửa sổ xe còn sót lại vài tàn thuốc lá, cũng không biết người này đã đến đây bao lâu rồi, nhìn đèn trong căn hộ mở rồi tắt, lúc này mới khởi động xe rời đi.
......
Thẩm Dĩnh uống say mèm, dẫn đến ngày hôm sau Thẩm Dĩnh thức dậy không nổi, mở mắt ra đã tám giờ, tám giờ rưỡi cô phải đi làm....
Không có thời gian ăn sáng, quần áo cũng không kịp thay, vội vội vàng vàng rửa mặt liền đi ra ngoài, nhưng cho dù có như vậy thì đón xe đến công ty cũng đã gần chín giờ.
Vốn cho rằng sẽ bị mắng một trận thật dữ dội, không ngờ rằng Liên Vân vậy mà không ở văn phòng, Thẩm Dĩnh vừa muốn thở phào, Trần Thúy Nhiên vội vã cuống cuồng đi tới: "Cô đừng nghệch ra đó nữa, mau đến phòng hội nghị A3 đi."
Thẩm Dĩnh không hiểu: "Hả?"
Trần Thúy Nhiên trừng to mắt: "Không phải là cô quên ngày hôm nay kiểm tra đánh giá người mới chứ...."
"......."
"Thôi chết!" Sắc mặt Thẩm Dĩnh sụp đổ: "Tôi quên mất."
"Nhanh nhanh nhanh, mang các tài liệu thường dùng và ghi chú của cô đi đi, nhanh lên một chút vẫn còn kịp, vừa mới trôi qua có hai mươi phút, nghe nói là tổng giám đốc Lục đích thân giám sát, cô xem xem có thể len lén đi vào hay không."
Thẩm Dĩnh vốn đã rất hoảng hốt, vừa nghe nói Lục Hi tự mình giám sát còn khẩn trương hơn, cô thậm chí có chút muốn rút lui không làm nữa: "Tôi tôi tôi hiện tại xin từ chức có kịp không?"
Trần Thúy Nhiên gật gật đầu: "Tôi cảm thấy bây giờ cô từ chức vẫn còn kịp."
.....
"Được rồi, cô mau đi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Thẩm Dĩnh không còn cách nào khác, sắp xếp xong đồ vật, trong lòng cực kỳ khẩn trương đi đến phòng A3.
Một bước hai bước, càng đến gần thì trong lòng càng thấp thỏm.
Thật vất vả mới đi đến cửa, cô hít sâu một hơi, gõ gõ cánh cửa đang đóng chặt, nhận được sự đáp ứng bên trong cô mới đẩy cửa đi vào.
Mọi người ngồi thành hai hàng bên trong phòng họp lớn, vị trí chính giữa ở trên là Lục Hi mấy ngày nay không gặp.
Ngón tay Thẩm Dĩnh có chút cuộn chặt, lần đầu tiên chịu đựng ánh mắt của các lãnh đạo trong công ty, có chút thiếu tự tin....
"Cô tìm ai?"
Thẩm Dĩnh hắng hắng giọng: "Tôi, tôi là nhân viên mới, đến để đánh giá...."
Vừa nói xong, đám người trong phòng hợp nhao nhao nhíu mày, Liên Vân là cấp trên của cô cũng cảm thấy mất mặt, cùng với cảm xúc cá nhân, phê bình một cách tàn nhẫn: "Biết buổi đánh giá bắt đầu lúc mấy giờ không?"
Thẩm Dĩnh nghẹn lời: "Tám giờ rưỡi."
"Vậy bây giờ là mấy giờ?"
"..." Thẩm Dĩnh bị hỏi đến không nói nên lời, hối hận đêm qua tại sao mình lại muốn đi uống rượu.
"Làm một nhân viên chính thức, điều cơ bản nhất chính là tuân thủ quy định của công ty, cần phải có quan niệm về thời gian, nếu như ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được thì cô không cần phải kiểm tra đánh giá." Liên Vân nói rất hung ác, hoàn toàn không xem Thẩm Dĩnh là nhân viên cấp dưới của mình mà đối xử.
Đừng nói đến việc che chở, thừa cơ hãm hại cũng vô cùng tàn nhẫn.
Bị mắng trước mặt mọi người, da mặt Thẩm Dĩnh lại mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị nói cho trở nên đỏ ửng, cô cúi thấp đầu, vì vậy cũng đã bỏ qua ánh mắt của người đàn ông ở vị trí chính đang nhìn tới.
Bầu không khí trong phòng họp như bị đóng băng, Nhậm Mai Phi giống như đang xem kịch vui trước mắt, xem ra cô ta không cần phải phí sức lực cũng có thể thắng Thẩm Dĩnh.
Nghĩ như vậy, cô ta liền có chút hớn hở ra mặt.
Lục Hi nhìn người phụ nữ đang đứng cứng ngắc ở cửa, một tuần nay anh đều vô tình hay cố ý tránh mặt cô, hôm nay vừa nhìn đã thấy cô gầy đi đôi chút, khuôn mặt lớn chừng bàn tay cũng nhỏ lại một vòng, cái cằm cũng trở nên rất nhọn.
Anh không ở đây, cô cũng sống không tốt cho lắm.
Nhận thức như vậy cũng làm cho sương mù trong lòng Lục Hi tiêu tán không ít, anh nhìn Liên Vân, cô ta vẫn đang tiếp tục gây rắc rối, mi tâm hơi vặn lại, ngón tay đặt trên bàn có chút dao động, vừa mới định mở miệng muốn lên tiếng liền có giọng nói của một người đàn ông bên cạnh chen vào....
"Buổi sáng hôm nay là tôi kêu Thẩm Dĩnh quay về lấy tài liệu, có thể đã làm trễ chút thời gian, người làm luật sư hướng dẫn là tôi cũng có trách nhiệm, lần này trước hết cứ để cô tham gia kiểm tra đánh giá, lần sau không được làm như vậy nữa, có biết chưa?"
Bình luận facebook