Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
CHƯƠNG 56: MUỐN CHẾT THÌ CÙNG CHẾT
Dư Quyết Đông nảy ra ý tưởng nhân cơ hội hỏi: "Anh cũng đến đây vì vấn đề kiện cáo sao?"
Thái độ của người đàn ông rất mâu thuẫn, lời nói ra đều dày đặc sự tức giận và phẫn nộ: "Đúng thì thế nào!"
"Anh bạn, chuyện này cũng thật trùng hợp, tôi cũng là bởi vì vấn đề này mới đến đây, anh tìm vị luật sư nào?" Tiếng nói của Dư Quyết Đông hơi dừng lại, lại tiếng tục nói: "Tôi mới vừa ra khỏi công ty luật Hình Yên, vụ kiện bị thua, trong lòng đang phiền não đây. Muốn lên đây để hít thở không khí, không ngờ rằng lại đụng trúng các người.”
Giọng nói Dư Quyết Đông chậm rãi, giống như là đang kể một sự thật, thật sự không biết cô, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, Thẩm Dĩnh nghe xong thiếu chút nữa tin là thật.
Người đàn ông vừa nghe anh ta nói cũng thua kiện, rõ ràng có chút sửng sốt: "Người anh tìm là luật sư nào?"
Dư Quyết Đông chỉ dùng một giây liền thốt ra: "Luật sư Nghiêm của Hình Yên, Nghiêm Văn Vỹ, anh biết không?"
"Nghiêm Văn Vỹ?" Lực chú ý của người đàn ông đã bị dời đi.
Thẩm Dĩnh bình tĩnh liếc nhìn thoáng qua bàn tay anh ta đang nắm chặt tay của mình, nếu như bây giờ cô liều mạng tránh thoát sẽ có cơ hội chạy thoát, thế nhưng....có thể cũng không thể chạy thoát.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Dĩnh, Dư Quyết Đông nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Hình như tôi có chút ấn tượng....vụ kiện của tôi là do Liên Vân phụ trách, anh đã nghe qua tên cô ta chưa?" Có lẽ là do cùng cảnh ngộ nên làm cho người đàn ông buông lỏng cảnh giác, anh ta nhịn không được hỏi thêm vài câu.
Liên Vân.
Cái tên này được nói ra khỏi miệng, Thẩm Dĩnh và Dư Quyết Đông không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều rất kinh ngạc.
Không ngờ rằng lại là cô ta.
Dư Quyết Đông bình tĩnh thu tầm mắt, lại tiếp tục bịa chuyện: "Tôi biết cô Liên Vân này, trước đây là do người này xử lý vụ kiện của tôi, sau đó tôi không hài lòng mới đổi thành Nghiêm Văn Vỹ."
Ngữ khí của người đàn ông tăng lên: "Anh đổi người, có phải là do Liên Vân...."
"Cô ta không được." Dư Quyết Đông nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông, không hề bỏ sót một thay đổi nhỏ nào, giống như là muốn thấy rõ tất cả cảm xúc của anh ta: "Cô ta thưa kiện rất có vấn đề, không giấu gì anh, tôi đang chuẩn bị kiện lại cô ta!"
"Anh muốn kiện cô ta? Anh điên rồi, cô ta là luật sư của công ty luật Hình Yên, sao anh có thể kiện cô ta được?"
"Dù sao đi nữa nếu tôi thua kiện cũng không có gì phải lo, nếu như tôi sống không tốt, tôi cũng sẽ không để cô ta được sống yên ổn. Dư Quyết Đông từ từ rút ra một hộp thuốc lá trong túi quần: "Anh bạn, nếu như anh có tài liệu gì liên quan đến Liên Vân, anh cũng có thể cung cấp cho tôi."
Nói đến đây, người đàn ông đã hoàn toàn bước vào câu chuyện không có thật do Dư Quyết Đông tạo ra, suy nghĩ của anh ta cũng đã bị dẫn dắt.
Lúc này, Dư Quyết Đông rút ra hai điếu thuốc, một điếu để ở bên môi, một điếu đưa ra phía trước: "Làm một điếu không?"
Không có người đàn ông nào không thích hút thuốc, đặc biệt là lúc tâm tình đang cực kỳ phiền muộn, chỉ cần hút một điếu thuốc cũng có thể thư giãn.
Nhìn Dư Quyết Đông duỗi tay ra, người đàn ông cũng không có từ chối không nhận, Dư Quyết Đông mượn cơ hội đi về phía trước hai bước, khi anh ta đến gần thì đôi mắt sắc bén dần lộ ra.....
Chỉ thiếu một chút nữa.
Ngay khi điếu thuốc chạm đến đầu ngón tay của người đàn ông, Thẩm Dĩnh dứt khoát đem cánh tay của người đàn ông đang nắm chặt tay mình vặn về phía sau, bỗng nhiên bị đánh lén, đối phương hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay đau nhức.
Sức lực trên thân đã buông ra, Thẩm Dĩnh trong lòng vui mừng chạy về phía trước.
Đáng tiếc chỉ mới phóng ra được hai bước, tóc lại bị nắm chặt, thân thể cô lung lay một chút, thầm mắng một tiếng không may rồi, không muốn quan tâm đầu tóc có bị kéo đứt, người đàn ông đằng sau đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh nắm lại mái tóc dài của cô đang bị gió thổi.
Thẩm Dĩnh lùi về sau hai bước, xém chút nữa cắm xuống đất.
Đôi mắt của người đàn ông trừng lớn, gương mặt vặn vẹo nhìn Thẩm Dĩnh và Dư Quyết Đông: "Các người đùa tôi, tốt, ngay cả các người cũng dám đùa tôi."
Dư Quyết Đông biến sắc: "Anh đừng kích động."
"Các người đều là một đám luật sư chó má lòng dạ hiểm độc, đi chết hết đi." Tâm trạng của người đàn ông đã kích động hơn lúc trước, sức lực trên tay không giảm, hận không thể nhổ hết tóc của Thẩm Dĩnh.
Tình hình đang rất nguy hiểm, cánh cửa sân thượng lại một lần nữa bị người đẩy ra, một vóc dáng cao gầy thẳng tắp đập vào ánh mắt.
Trên người người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo vốn dĩ bỏ vào lưng quần đã có một bên bị lộ ra, không khó để có thể nhận ra anh rất gấp gáp, lo lắng khi chạy đến đây.
Lục Hi nhìn chỗ lan can giới hạn, phảng phất chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay hai người, trái tim trong nháy mắt như bị treo ở trên trời, máu trong cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo, lưu thông toàn thân chạy thẳng đến trái tim.
"Thả người ra."
Âm thanh bình tĩnh của người đàn ông vang lên, giống như đang nói chuyện bình thường, không hề nghe ra sự bối rối, nhưng lại để cho người ta muốn khuất phục, sự uy nghiêm từ khi sinh ra đã có.
Thẩm Dĩnh không biết tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này, chỉ biết rằng khi đôi mắt thấy được thân ảnh quen thuộc, lúc lỗ tai nghe được thanh âm trầm thấp của anh, đáy lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Anh đến rồi.
Anh không có bỏ mặc cô, cũng không có không để ý đến cô, tại thời khắc sống còn, xuất hiện bên người cô.
Nhận thức này đã làm tan rã tất cả ngụy trang của Thẩm Dĩnh, đáy mắt dâng lên hơi nóng, cô mở to hai mắt ngăn không cho nó rơi xuống, từ trước đến giờ đều không phải là người thích khóc, khi đối mặt với anh lại yếu ớt lạ thường.
"Không thể, hôm nay tôi không muốn sống để quay về!" Người đàn ông thay đổi động tác, trực tiếp ghìm chặt cổ Thẩm Dĩnh.
Cô bị ép phải ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, từng trận mê muội đánh đến tim cô.
"Muốn nhảy lầu thì trước tiên buông cô ấy ra, không ai ngăn anh tìm cái chết." Giọng nói Lục Hi băng lãnh lại vô tình, không hề có chút ý tứ muốn thuyết phục anh ta.
Anh không quan tâm người này muốn chết hay muốn sống, anh chỉ quan tâm người phụ nữ trong ngực hắn ta.
Dường như không ngờ Lục Hi sẽ nói như vậy, người đàn ông ngây ngẫn cả người.
Đáy lòng Dư Quyết Đông hơi kinh ngạc, sợ như vậy sẽ càng chọc giận tên lưu manh này, vội vàng khuyên can: "Tôi đáp ứng với anh, vụ kiện của anh sẽ được chống án một lần nữa, đến khi nào anh hài lòng mới thôi, anh trước tiên xuống đây rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
"Ha ha ha!" Nghe vậy, người đàn ông bỗng nhiên cười điên cuồng, kích động vươn tay chỉ vào mặt Dư Quyết Đông: "Mày cho rằng tao sẽ còn tin tưởng bọn bây sao, đi chết đi!"
Người đàn ông giống như bị ấn một nút, không còn do dự, trực tiếp ghìm thân thể của Thẩm Dĩnh cắm xuống thẳng tắp.
Người đàn ông hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ngay cả thân ảnh tinh tế trong ngực anh ta cũng vậy...
"Thẩm Dĩnh."
"Thẩm Dĩnh!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, phá tan sự yên tĩnh của sân thượng.
Lục Hi muốn rách cả mí mắt, trơ mắt nhìn cô biến mất ở trước mặt mình không thấy gì nữa, tất cả âm thanh xung quanh đều không nghe thấy, làn gió thổi qua như cắt vào mắt của anh, làm cho hốc mắt của anh giống như là chứa đầy máu.
Nhìn lan can trống trải, trái tim của anh lúc này cũng trống rỗng theo, khi hình dáng nhỏ nhắn từ trên cao rơi xuống, trong lòng anh như vụn vỡ tràn ngập bị thương.
Cả người anh giống như là bị dính nguyên tại chỗ, muốn động cũng không động được, cơ thể cương cứng của anh dần dần khuỵu xuống, giống như là một nhánh cây tiều tụy lay động trong gió.
Dư Quyết Đông nảy ra ý tưởng nhân cơ hội hỏi: "Anh cũng đến đây vì vấn đề kiện cáo sao?"
Thái độ của người đàn ông rất mâu thuẫn, lời nói ra đều dày đặc sự tức giận và phẫn nộ: "Đúng thì thế nào!"
"Anh bạn, chuyện này cũng thật trùng hợp, tôi cũng là bởi vì vấn đề này mới đến đây, anh tìm vị luật sư nào?" Tiếng nói của Dư Quyết Đông hơi dừng lại, lại tiếng tục nói: "Tôi mới vừa ra khỏi công ty luật Hình Yên, vụ kiện bị thua, trong lòng đang phiền não đây. Muốn lên đây để hít thở không khí, không ngờ rằng lại đụng trúng các người.”
Giọng nói Dư Quyết Đông chậm rãi, giống như là đang kể một sự thật, thật sự không biết cô, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, Thẩm Dĩnh nghe xong thiếu chút nữa tin là thật.
Người đàn ông vừa nghe anh ta nói cũng thua kiện, rõ ràng có chút sửng sốt: "Người anh tìm là luật sư nào?"
Dư Quyết Đông chỉ dùng một giây liền thốt ra: "Luật sư Nghiêm của Hình Yên, Nghiêm Văn Vỹ, anh biết không?"
"Nghiêm Văn Vỹ?" Lực chú ý của người đàn ông đã bị dời đi.
Thẩm Dĩnh bình tĩnh liếc nhìn thoáng qua bàn tay anh ta đang nắm chặt tay của mình, nếu như bây giờ cô liều mạng tránh thoát sẽ có cơ hội chạy thoát, thế nhưng....có thể cũng không thể chạy thoát.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Dĩnh, Dư Quyết Đông nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Hình như tôi có chút ấn tượng....vụ kiện của tôi là do Liên Vân phụ trách, anh đã nghe qua tên cô ta chưa?" Có lẽ là do cùng cảnh ngộ nên làm cho người đàn ông buông lỏng cảnh giác, anh ta nhịn không được hỏi thêm vài câu.
Liên Vân.
Cái tên này được nói ra khỏi miệng, Thẩm Dĩnh và Dư Quyết Đông không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều rất kinh ngạc.
Không ngờ rằng lại là cô ta.
Dư Quyết Đông bình tĩnh thu tầm mắt, lại tiếp tục bịa chuyện: "Tôi biết cô Liên Vân này, trước đây là do người này xử lý vụ kiện của tôi, sau đó tôi không hài lòng mới đổi thành Nghiêm Văn Vỹ."
Ngữ khí của người đàn ông tăng lên: "Anh đổi người, có phải là do Liên Vân...."
"Cô ta không được." Dư Quyết Đông nhìn chằm chằm gương mặt của người đàn ông, không hề bỏ sót một thay đổi nhỏ nào, giống như là muốn thấy rõ tất cả cảm xúc của anh ta: "Cô ta thưa kiện rất có vấn đề, không giấu gì anh, tôi đang chuẩn bị kiện lại cô ta!"
"Anh muốn kiện cô ta? Anh điên rồi, cô ta là luật sư của công ty luật Hình Yên, sao anh có thể kiện cô ta được?"
"Dù sao đi nữa nếu tôi thua kiện cũng không có gì phải lo, nếu như tôi sống không tốt, tôi cũng sẽ không để cô ta được sống yên ổn. Dư Quyết Đông từ từ rút ra một hộp thuốc lá trong túi quần: "Anh bạn, nếu như anh có tài liệu gì liên quan đến Liên Vân, anh cũng có thể cung cấp cho tôi."
Nói đến đây, người đàn ông đã hoàn toàn bước vào câu chuyện không có thật do Dư Quyết Đông tạo ra, suy nghĩ của anh ta cũng đã bị dẫn dắt.
Lúc này, Dư Quyết Đông rút ra hai điếu thuốc, một điếu để ở bên môi, một điếu đưa ra phía trước: "Làm một điếu không?"
Không có người đàn ông nào không thích hút thuốc, đặc biệt là lúc tâm tình đang cực kỳ phiền muộn, chỉ cần hút một điếu thuốc cũng có thể thư giãn.
Nhìn Dư Quyết Đông duỗi tay ra, người đàn ông cũng không có từ chối không nhận, Dư Quyết Đông mượn cơ hội đi về phía trước hai bước, khi anh ta đến gần thì đôi mắt sắc bén dần lộ ra.....
Chỉ thiếu một chút nữa.
Ngay khi điếu thuốc chạm đến đầu ngón tay của người đàn ông, Thẩm Dĩnh dứt khoát đem cánh tay của người đàn ông đang nắm chặt tay mình vặn về phía sau, bỗng nhiên bị đánh lén, đối phương hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay đau nhức.
Sức lực trên thân đã buông ra, Thẩm Dĩnh trong lòng vui mừng chạy về phía trước.
Đáng tiếc chỉ mới phóng ra được hai bước, tóc lại bị nắm chặt, thân thể cô lung lay một chút, thầm mắng một tiếng không may rồi, không muốn quan tâm đầu tóc có bị kéo đứt, người đàn ông đằng sau đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh nắm lại mái tóc dài của cô đang bị gió thổi.
Thẩm Dĩnh lùi về sau hai bước, xém chút nữa cắm xuống đất.
Đôi mắt của người đàn ông trừng lớn, gương mặt vặn vẹo nhìn Thẩm Dĩnh và Dư Quyết Đông: "Các người đùa tôi, tốt, ngay cả các người cũng dám đùa tôi."
Dư Quyết Đông biến sắc: "Anh đừng kích động."
"Các người đều là một đám luật sư chó má lòng dạ hiểm độc, đi chết hết đi." Tâm trạng của người đàn ông đã kích động hơn lúc trước, sức lực trên tay không giảm, hận không thể nhổ hết tóc của Thẩm Dĩnh.
Tình hình đang rất nguy hiểm, cánh cửa sân thượng lại một lần nữa bị người đẩy ra, một vóc dáng cao gầy thẳng tắp đập vào ánh mắt.
Trên người người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo vốn dĩ bỏ vào lưng quần đã có một bên bị lộ ra, không khó để có thể nhận ra anh rất gấp gáp, lo lắng khi chạy đến đây.
Lục Hi nhìn chỗ lan can giới hạn, phảng phất chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay hai người, trái tim trong nháy mắt như bị treo ở trên trời, máu trong cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo, lưu thông toàn thân chạy thẳng đến trái tim.
"Thả người ra."
Âm thanh bình tĩnh của người đàn ông vang lên, giống như đang nói chuyện bình thường, không hề nghe ra sự bối rối, nhưng lại để cho người ta muốn khuất phục, sự uy nghiêm từ khi sinh ra đã có.
Thẩm Dĩnh không biết tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này, chỉ biết rằng khi đôi mắt thấy được thân ảnh quen thuộc, lúc lỗ tai nghe được thanh âm trầm thấp của anh, đáy lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Anh đến rồi.
Anh không có bỏ mặc cô, cũng không có không để ý đến cô, tại thời khắc sống còn, xuất hiện bên người cô.
Nhận thức này đã làm tan rã tất cả ngụy trang của Thẩm Dĩnh, đáy mắt dâng lên hơi nóng, cô mở to hai mắt ngăn không cho nó rơi xuống, từ trước đến giờ đều không phải là người thích khóc, khi đối mặt với anh lại yếu ớt lạ thường.
"Không thể, hôm nay tôi không muốn sống để quay về!" Người đàn ông thay đổi động tác, trực tiếp ghìm chặt cổ Thẩm Dĩnh.
Cô bị ép phải ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, từng trận mê muội đánh đến tim cô.
"Muốn nhảy lầu thì trước tiên buông cô ấy ra, không ai ngăn anh tìm cái chết." Giọng nói Lục Hi băng lãnh lại vô tình, không hề có chút ý tứ muốn thuyết phục anh ta.
Anh không quan tâm người này muốn chết hay muốn sống, anh chỉ quan tâm người phụ nữ trong ngực hắn ta.
Dường như không ngờ Lục Hi sẽ nói như vậy, người đàn ông ngây ngẫn cả người.
Đáy lòng Dư Quyết Đông hơi kinh ngạc, sợ như vậy sẽ càng chọc giận tên lưu manh này, vội vàng khuyên can: "Tôi đáp ứng với anh, vụ kiện của anh sẽ được chống án một lần nữa, đến khi nào anh hài lòng mới thôi, anh trước tiên xuống đây rồi chúng ta từ từ nói chuyện."
"Ha ha ha!" Nghe vậy, người đàn ông bỗng nhiên cười điên cuồng, kích động vươn tay chỉ vào mặt Dư Quyết Đông: "Mày cho rằng tao sẽ còn tin tưởng bọn bây sao, đi chết đi!"
Người đàn ông giống như bị ấn một nút, không còn do dự, trực tiếp ghìm thân thể của Thẩm Dĩnh cắm xuống thẳng tắp.
Người đàn ông hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ngay cả thân ảnh tinh tế trong ngực anh ta cũng vậy...
"Thẩm Dĩnh."
"Thẩm Dĩnh!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, phá tan sự yên tĩnh của sân thượng.
Lục Hi muốn rách cả mí mắt, trơ mắt nhìn cô biến mất ở trước mặt mình không thấy gì nữa, tất cả âm thanh xung quanh đều không nghe thấy, làn gió thổi qua như cắt vào mắt của anh, làm cho hốc mắt của anh giống như là chứa đầy máu.
Nhìn lan can trống trải, trái tim của anh lúc này cũng trống rỗng theo, khi hình dáng nhỏ nhắn từ trên cao rơi xuống, trong lòng anh như vụn vỡ tràn ngập bị thương.
Cả người anh giống như là bị dính nguyên tại chỗ, muốn động cũng không động được, cơ thể cương cứng của anh dần dần khuỵu xuống, giống như là một nhánh cây tiều tụy lay động trong gió.
Bình luận facebook