Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Đột nhiên, Tề Úc Diệu giận dữ hung hăng đi về phía cô, Tần Ngôn nắm chặt tay, nếu như Tề Úc Diệu dám làm gì cô, cô nhất định biến cậu ta thành quốc bảo.
"Tôi khiến cậu ghét đến vậy sao?"
Cậu ta nói thật bình tĩnh, mơ hồ khiến người khác rất đau lòng. Vào giờ khắc này, Tần Ngôn cảm thấy cậu ta giống như một đứa bé bị người ta vứt bỏ, thế giới của cậu ta chỉ có một mình cậu ta, bất kể ai cũng không có cách nào tiến vào chiếm giữ.
Tần Ngôn há miệng nhưng không biết phải nói gì, Tề Úc Diệu đã đi qua cô, cô đột nhiên ý thức được hình như mình đã tổn thương trái tim cậu ta.
Đến khi tự học buổi tối kết thúc, Tần Ngôn cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Tề Úc Diệu, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, trên đường trở lại kí túc xá cùng Kim Na Na lại thấy Tề Úc Diệu ngồi bên cạnh bồn hoa nhỏ.
"Tần Ngôn, tôi có lời muốn nói với cậu."
Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang, híp mắt, mới nhìn rõ người trước mắt là ai. Quỷ thần xui khiến thế nào Tần Ngôn lại để Kim Na Na đi trước, cô chủ động vươn tay đỡ cậu ta dậy, dìu cậu ta ngồi trên ghế dài.
Từ trên người cậu ta truyền đến mùi rượu nhàn nhạt, trường học nghiêm cấm uống rượu, chỉ có điều vị thiếu gia này không thích ai quản, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cậu ta cao gần một mét tám khiến Tần Ngôn đỡ có chút cố hết sức, ánh mắt Tề Úc Diệu mông lung, đầu khẽ dịch đến gần người bên cạnh cau mũi một cái, một mùi thơm như có như không xông tới mặt.
"Cậu muốn nói gì?"
Tề Úc Diệu ngẩng đầu lên, nhìn cô mở trừng hai mắt: "Tôi không muốn làm cậu chán ghét tôi, tại sao cùng một gia thế bối cảnh, cậu thì có nhiều người thích như vậy, mà tôi chỉ có một mình?"
"Tôi là con riêng, trước năm mười tuổi tôi không biết mình có một người cha, nếu như ông ta yêu mẹ thì tại sao mười năm đó cũng không chịu tìm bà? Cậu may mắn hơn tôi nhiều, Tần Ngôn, có lúc tôi thật sự vô cùng ghen tỵ với cậu...... Cậu có nhiều như vậy...... Nhiều như vậy......"
Cậu ta dần dần nói không mạch lạc, Tần Ngôn im lặng nghe cậu ta nửa mê nửa tỉnh nỉ non, qua hồi lâu, cho đến khi không còn tiếng nói nữa, cô mới gọi điện thoại cho Bùi Thiểu Y và Sở Linh Tầm đến đưa quỷ say này về.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một bạn học nam ghen tỵ với mình. Cô nghĩ tới Phong Thần, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô cảm giác thiếu thiếu cái gì đó không khỏi cô đơn.
Hôm sau Tề Úc Diệu tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, anh mơ hồ nhớ nỉ non kể khổ với Tần Ngôn, trên mặt lập tức hiện ra vệt hồng. Anh lại vì một câu đáng ghét của cô mà chuốc say mình, còn ở trước mặt cô làm trò cười cho thiên hạ.
Cả ngày hôm nay Tề Úc Diệu cũng không chạm mặt với Tần Ngôn, Tần Ngôn cũng vui vẻ tự tại.
Từ phía xa nhìn thấy cô và mấy người Kim Na Na nói chuyện vui vẻ, ghen tỵ trong lòng cậu ta bắt đầu lên men, đúng cậu ta rất ghen tỵ với cô. Chờ đến khi cậu ta hoàn hồn, Tần Ngôn đã đi về phía cậu ta, cậu ta không ngừng muốn đi nhưng trong lòng lại nghĩ, tại sao cậu ta phải đi?
Trái tim đập loạn xạ, đợi khi Tần Ngôn đến gần cậu ta mới mở miệng nói: "Tối hôm qua nhìn thấy tôi mất mặt, cậu rất hả hê sao?"
"Đúng vậy, tôi không biết, thì ra cậu đang ghen tỵ với tôi."
Tần Ngôn lạnh nhạt nói ra những lời này, khiến trong lòng Tề Úc Diệu bốc lửa: "Tôi ghen tỵ với cậu, cho nên tôi muốn phá hỏng quan hệ của cậu và Phong Thần!"
"Tôi với cậu thi đấu đi!"
"Cái gì?"
Tề Úc Diệu sửng sốt một lúc, Tần Ngôn lại lập lại một lần nữa: "Nếu như tôi thắng, cậu sẽ phải cam tâm tình nguyện làm người hầu cho tôi!"
"Được, chỉ là nếu tớ thắng, cậu phải chia tay với Phong Thần!"
Tề Úc Diệu ác độc đánh cuộc, Tần Ngôn cười lạnh cho rằng đồng ý đề nghị của cậu ta. Màn đánh cuộc của hai người lập tức truyền khắp trường học, mọi người rối rít thảo luận, còn nói ra chuyện Tần Ngôn và Bùi Thiểu Y tranh tài khi đó, không chừng ban đầu chính là Tần Ngôn làm hư xe của Bùi Thiểu Y, cố ý đi cứu cậu ấy.
Lần này lại muốn lặp lại chiêu cũ, không thiếu học sinh nữ ủng hộ Tề Úc Diệu, chèn ép Tần Ngôn ra bên ngoài.
Mặc kệ người ta nói thế nào, cuộc tranh tài này cũng bắt đầu đúng thời gian, Tề Úc Diệu giống với Tề Úc Nhận, tâm cao khí ngạo, cuộc tranh tài này cậu ta mong đợi hồi lâu.
Bùi Thiểu Y lấy xe mình thích cho Tần Ngôn dùng, từ lần trước, Bùi Thiếu Khanh cũng không cho phép cậu chơi nữa, nhưng từ trước đến giờ cậu vẫn luôn rộng rãi len lén để cho bạn mua một chiếc.
So với chiếc xe trước kia, tính năng của chiếc này tăng lên không ít cấp bậc, Tần Ngôn dĩ nhiên là tin tưởng anh.
Cô lừa gạt Phong Thần để tới, đầu bắt đầu có chút đau, cũng là ban đêm, tình cảnh giống như đã từng trải qua.
Sờ lên sườn xe, cảm giác quen thuộc lập tức vọt tới, làm máu nóng của cô sục sôi, hưng phấn không thôi.
So tài bắt đầu, Tề Úc Diệu và Tần Ngôn lập tức xông ra ngoài như tên bay, Tần Ngôn rơi ở phía sau Tề Úc Diệu, cậu ta vừa bắt đầu đã dùng hết sức xông về phía trước.
Cậu ta cản trở đường đua của Tần Ngôn, khiến cho cô không cách nào vượt qua, rất nhanh hai người bắt đầu tăng tốc, đường rẽ liên tục khiến Tề Úc Diệu bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Tần Ngôn bắt chính xác cơ hội vượt qua khe hở do cậu ta để lại, động tác này khiến Tề Úc Diệu sợ hãi, bất ngờ không kịp đề phòng suýt chút nữa lật xe.
Mắt thấy Tần Ngôn đuổi đã đuổi mình, Tề Úc Diệu dĩ nhiên liều mạng đuổi theo, hai bóng người lần lượt thay đổi, cố tình Tề Úc Diệu không tìm được cơ hội vượt qua. Lòng cậu ta như đốt, xe đua cũng phát ra tiếng gầm thét tức giận, hình như là không cam lòng bị ném ở phía sau.
Cách đích năm trăm mét, Tần Ngôn tiếng Bùi Thiểu Y truyền đến trong tai nghe: "Phía trước có một chiếc xe lái tới, Tiểu Ngôn chậm lại!"
Tề Úc Diệu không đeo tai nghe nên không biết tình huống phía trước, thấy Tần Ngôn đi chậm lại cậu ta không hề do dự mà vọt tới.
Tần Ngôn vừa thấy Tề Úc Diệu nhanh chóng vọt tới, trong lòng có dự cảm xấu, vội vàng đi theo nhưng đã quá muộn. Ở một ngã rẽ, bóng dáng Tề Úc Diệu vừa mới biến mất thì truyền đến tiếng còi chói tai. Ngay sau đó, một tiếng va chạm kịch liệt cũng vang lên từ đó.
Xe hơi màu đen hơi nghiêng, đụng phải một bên hàng rào, đầu xe có chút biến hình, một tên con trai bước xuống, nét mặt anh ta rất kỳ lạ, lúc nhìn thấy Tần Ngôn xuất hiện, ánh mắt của anh ta hình như lóe lên một cái.
"Tề Úc Diệu!"
Tần Ngôn tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn thấy xe Tề Úc Diệu nằm ở cách đó không xa: "Bùi Thiểu Y, mau gọi xe cứu thương!"
"Tiểu Diệu?"
Người nọ đi tới bên cạnh Tề Úc Diệu, đưa tay muốn đụng vào cậu ta lại bị Tần Ngôn ngăn lại: "Bây giờ anh không thể đụng vào cậu ấy!"
Cô thận trọng lấy mũ bảo hiểm của Tề Úc Diệu xuống, kiểm tra mạch đập của cậu ta, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh biết cậu ấy sao?"
"Nó là em trai tôi."
Người nọ chính là Tề Úc Nhận, ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn Tề Úc Diệu đang hôn mê, Tần Ngôn thấy vẻ mặt anh ta căng thẳng, xe cứu thương đi tới, cô đi cùng lên xe cứu thương.
Tề Úc Diệu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cánh tay bị gãy phải bó bột.
Đến đây, chuyện Tần Ngôn đua xe dĩ nhiên là không chạy khỏi lỗ tai Phong Thần, Tư Đồ Kiều vừa nói cho anh biết, anh liền lo lắng chạy tới bệnh viện. Không phải lo lắng cho Tề Úc Diệu, mà là lo lắng Tề Úc Nhận sẽ gây khó dễ cho Tần Ngôn.
Đi tới bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Tư Đồ Kiêu, hai người tới phòng bệnh của Tề Úc Diệu.
"Vì sao... Hai người lại tới đây?"
Tần Ngôn nhìn thấy Phong Thần và Tư Đồ Kiều thì có chút kinh ngạc, Phong Thần nghe tiếng "Nhìn" tới: "Ngôn Ngôn, em lại làm loạn có phải không?"
Nghe giọng điệu của anh, Tần Ngôn nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, anh chưa từng nói với cô như vậy, trong lòng cảm thấy có chút uất ức.
Cũng không phải cô trêu chọc Tề Úc Diệu, chuyện lần này ai cũng không ngờ tới, rõ ràng Bùi Thiểu Y đã cho người ta chặn đường lại, ai biết lại đột nhiên xuất hiện xe của Tề Úc Nhận?
"Chuyện này không trách tiểu thư Tần Ngôn, đều tại tôi lái xe quá nhanh nên không kịp thắng."
Người nói chuyện chính là Tề Úc Nhận, Tư Đồ Kiều ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, anh áy náy cười: "Tổng giám đốc Tề, tôi đã muốn tới gặp anh từ sớm, đáng tiếc đôi mắt của tôi không tiện, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại là ở bệnh viện."
"Tổng giám đốc Phong khách khí rồi."
"Tôi khiến cậu ghét đến vậy sao?"
Cậu ta nói thật bình tĩnh, mơ hồ khiến người khác rất đau lòng. Vào giờ khắc này, Tần Ngôn cảm thấy cậu ta giống như một đứa bé bị người ta vứt bỏ, thế giới của cậu ta chỉ có một mình cậu ta, bất kể ai cũng không có cách nào tiến vào chiếm giữ.
Tần Ngôn há miệng nhưng không biết phải nói gì, Tề Úc Diệu đã đi qua cô, cô đột nhiên ý thức được hình như mình đã tổn thương trái tim cậu ta.
Đến khi tự học buổi tối kết thúc, Tần Ngôn cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Tề Úc Diệu, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, trên đường trở lại kí túc xá cùng Kim Na Na lại thấy Tề Úc Diệu ngồi bên cạnh bồn hoa nhỏ.
"Tần Ngôn, tôi có lời muốn nói với cậu."
Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang, híp mắt, mới nhìn rõ người trước mắt là ai. Quỷ thần xui khiến thế nào Tần Ngôn lại để Kim Na Na đi trước, cô chủ động vươn tay đỡ cậu ta dậy, dìu cậu ta ngồi trên ghế dài.
Từ trên người cậu ta truyền đến mùi rượu nhàn nhạt, trường học nghiêm cấm uống rượu, chỉ có điều vị thiếu gia này không thích ai quản, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cậu ta cao gần một mét tám khiến Tần Ngôn đỡ có chút cố hết sức, ánh mắt Tề Úc Diệu mông lung, đầu khẽ dịch đến gần người bên cạnh cau mũi một cái, một mùi thơm như có như không xông tới mặt.
"Cậu muốn nói gì?"
Tề Úc Diệu ngẩng đầu lên, nhìn cô mở trừng hai mắt: "Tôi không muốn làm cậu chán ghét tôi, tại sao cùng một gia thế bối cảnh, cậu thì có nhiều người thích như vậy, mà tôi chỉ có một mình?"
"Tôi là con riêng, trước năm mười tuổi tôi không biết mình có một người cha, nếu như ông ta yêu mẹ thì tại sao mười năm đó cũng không chịu tìm bà? Cậu may mắn hơn tôi nhiều, Tần Ngôn, có lúc tôi thật sự vô cùng ghen tỵ với cậu...... Cậu có nhiều như vậy...... Nhiều như vậy......"
Cậu ta dần dần nói không mạch lạc, Tần Ngôn im lặng nghe cậu ta nửa mê nửa tỉnh nỉ non, qua hồi lâu, cho đến khi không còn tiếng nói nữa, cô mới gọi điện thoại cho Bùi Thiểu Y và Sở Linh Tầm đến đưa quỷ say này về.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một bạn học nam ghen tỵ với mình. Cô nghĩ tới Phong Thần, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng cô cảm giác thiếu thiếu cái gì đó không khỏi cô đơn.
Hôm sau Tề Úc Diệu tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, anh mơ hồ nhớ nỉ non kể khổ với Tần Ngôn, trên mặt lập tức hiện ra vệt hồng. Anh lại vì một câu đáng ghét của cô mà chuốc say mình, còn ở trước mặt cô làm trò cười cho thiên hạ.
Cả ngày hôm nay Tề Úc Diệu cũng không chạm mặt với Tần Ngôn, Tần Ngôn cũng vui vẻ tự tại.
Từ phía xa nhìn thấy cô và mấy người Kim Na Na nói chuyện vui vẻ, ghen tỵ trong lòng cậu ta bắt đầu lên men, đúng cậu ta rất ghen tỵ với cô. Chờ đến khi cậu ta hoàn hồn, Tần Ngôn đã đi về phía cậu ta, cậu ta không ngừng muốn đi nhưng trong lòng lại nghĩ, tại sao cậu ta phải đi?
Trái tim đập loạn xạ, đợi khi Tần Ngôn đến gần cậu ta mới mở miệng nói: "Tối hôm qua nhìn thấy tôi mất mặt, cậu rất hả hê sao?"
"Đúng vậy, tôi không biết, thì ra cậu đang ghen tỵ với tôi."
Tần Ngôn lạnh nhạt nói ra những lời này, khiến trong lòng Tề Úc Diệu bốc lửa: "Tôi ghen tỵ với cậu, cho nên tôi muốn phá hỏng quan hệ của cậu và Phong Thần!"
"Tôi với cậu thi đấu đi!"
"Cái gì?"
Tề Úc Diệu sửng sốt một lúc, Tần Ngôn lại lập lại một lần nữa: "Nếu như tôi thắng, cậu sẽ phải cam tâm tình nguyện làm người hầu cho tôi!"
"Được, chỉ là nếu tớ thắng, cậu phải chia tay với Phong Thần!"
Tề Úc Diệu ác độc đánh cuộc, Tần Ngôn cười lạnh cho rằng đồng ý đề nghị của cậu ta. Màn đánh cuộc của hai người lập tức truyền khắp trường học, mọi người rối rít thảo luận, còn nói ra chuyện Tần Ngôn và Bùi Thiểu Y tranh tài khi đó, không chừng ban đầu chính là Tần Ngôn làm hư xe của Bùi Thiểu Y, cố ý đi cứu cậu ấy.
Lần này lại muốn lặp lại chiêu cũ, không thiếu học sinh nữ ủng hộ Tề Úc Diệu, chèn ép Tần Ngôn ra bên ngoài.
Mặc kệ người ta nói thế nào, cuộc tranh tài này cũng bắt đầu đúng thời gian, Tề Úc Diệu giống với Tề Úc Nhận, tâm cao khí ngạo, cuộc tranh tài này cậu ta mong đợi hồi lâu.
Bùi Thiểu Y lấy xe mình thích cho Tần Ngôn dùng, từ lần trước, Bùi Thiếu Khanh cũng không cho phép cậu chơi nữa, nhưng từ trước đến giờ cậu vẫn luôn rộng rãi len lén để cho bạn mua một chiếc.
So với chiếc xe trước kia, tính năng của chiếc này tăng lên không ít cấp bậc, Tần Ngôn dĩ nhiên là tin tưởng anh.
Cô lừa gạt Phong Thần để tới, đầu bắt đầu có chút đau, cũng là ban đêm, tình cảnh giống như đã từng trải qua.
Sờ lên sườn xe, cảm giác quen thuộc lập tức vọt tới, làm máu nóng của cô sục sôi, hưng phấn không thôi.
So tài bắt đầu, Tề Úc Diệu và Tần Ngôn lập tức xông ra ngoài như tên bay, Tần Ngôn rơi ở phía sau Tề Úc Diệu, cậu ta vừa bắt đầu đã dùng hết sức xông về phía trước.
Cậu ta cản trở đường đua của Tần Ngôn, khiến cho cô không cách nào vượt qua, rất nhanh hai người bắt đầu tăng tốc, đường rẽ liên tục khiến Tề Úc Diệu bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Tần Ngôn bắt chính xác cơ hội vượt qua khe hở do cậu ta để lại, động tác này khiến Tề Úc Diệu sợ hãi, bất ngờ không kịp đề phòng suýt chút nữa lật xe.
Mắt thấy Tần Ngôn đuổi đã đuổi mình, Tề Úc Diệu dĩ nhiên liều mạng đuổi theo, hai bóng người lần lượt thay đổi, cố tình Tề Úc Diệu không tìm được cơ hội vượt qua. Lòng cậu ta như đốt, xe đua cũng phát ra tiếng gầm thét tức giận, hình như là không cam lòng bị ném ở phía sau.
Cách đích năm trăm mét, Tần Ngôn tiếng Bùi Thiểu Y truyền đến trong tai nghe: "Phía trước có một chiếc xe lái tới, Tiểu Ngôn chậm lại!"
Tề Úc Diệu không đeo tai nghe nên không biết tình huống phía trước, thấy Tần Ngôn đi chậm lại cậu ta không hề do dự mà vọt tới.
Tần Ngôn vừa thấy Tề Úc Diệu nhanh chóng vọt tới, trong lòng có dự cảm xấu, vội vàng đi theo nhưng đã quá muộn. Ở một ngã rẽ, bóng dáng Tề Úc Diệu vừa mới biến mất thì truyền đến tiếng còi chói tai. Ngay sau đó, một tiếng va chạm kịch liệt cũng vang lên từ đó.
Xe hơi màu đen hơi nghiêng, đụng phải một bên hàng rào, đầu xe có chút biến hình, một tên con trai bước xuống, nét mặt anh ta rất kỳ lạ, lúc nhìn thấy Tần Ngôn xuất hiện, ánh mắt của anh ta hình như lóe lên một cái.
"Tề Úc Diệu!"
Tần Ngôn tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn thấy xe Tề Úc Diệu nằm ở cách đó không xa: "Bùi Thiểu Y, mau gọi xe cứu thương!"
"Tiểu Diệu?"
Người nọ đi tới bên cạnh Tề Úc Diệu, đưa tay muốn đụng vào cậu ta lại bị Tần Ngôn ngăn lại: "Bây giờ anh không thể đụng vào cậu ấy!"
Cô thận trọng lấy mũ bảo hiểm của Tề Úc Diệu xuống, kiểm tra mạch đập của cậu ta, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh biết cậu ấy sao?"
"Nó là em trai tôi."
Người nọ chính là Tề Úc Nhận, ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn Tề Úc Diệu đang hôn mê, Tần Ngôn thấy vẻ mặt anh ta căng thẳng, xe cứu thương đi tới, cô đi cùng lên xe cứu thương.
Tề Úc Diệu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cánh tay bị gãy phải bó bột.
Đến đây, chuyện Tần Ngôn đua xe dĩ nhiên là không chạy khỏi lỗ tai Phong Thần, Tư Đồ Kiều vừa nói cho anh biết, anh liền lo lắng chạy tới bệnh viện. Không phải lo lắng cho Tề Úc Diệu, mà là lo lắng Tề Úc Nhận sẽ gây khó dễ cho Tần Ngôn.
Đi tới bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của Tư Đồ Kiêu, hai người tới phòng bệnh của Tề Úc Diệu.
"Vì sao... Hai người lại tới đây?"
Tần Ngôn nhìn thấy Phong Thần và Tư Đồ Kiều thì có chút kinh ngạc, Phong Thần nghe tiếng "Nhìn" tới: "Ngôn Ngôn, em lại làm loạn có phải không?"
Nghe giọng điệu của anh, Tần Ngôn nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, anh chưa từng nói với cô như vậy, trong lòng cảm thấy có chút uất ức.
Cũng không phải cô trêu chọc Tề Úc Diệu, chuyện lần này ai cũng không ngờ tới, rõ ràng Bùi Thiểu Y đã cho người ta chặn đường lại, ai biết lại đột nhiên xuất hiện xe của Tề Úc Nhận?
"Chuyện này không trách tiểu thư Tần Ngôn, đều tại tôi lái xe quá nhanh nên không kịp thắng."
Người nói chuyện chính là Tề Úc Nhận, Tư Đồ Kiều ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, anh áy náy cười: "Tổng giám đốc Tề, tôi đã muốn tới gặp anh từ sớm, đáng tiếc đôi mắt của tôi không tiện, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại là ở bệnh viện."
"Tổng giám đốc Phong khách khí rồi."
Bình luận facebook