Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Hai người đều có tâm sự riêng mà bắt tay, Tần Ngôn ở bên cạnh không nói một câu, Phong Thần trước mặt thật xa lạ, hình như đeo lên một lớp mặt nạ lạnh lẽo lại xa lánh.
"Chuyện ngày hôm nay không trách tiểu thư Tần Ngôn, Phong tổng cũng đừng trách cứ cô ấy."
Tề Úc Nhận cười nói, tròng mắt vô hồn của Phong Thần thoáng qua bất đắc dĩ, "Em ấy bị chiều hư rồi, tiểu công tử không sao chứ?"
Phong Thần khách khí cười cười, nói đôi câu xong thì đưa Tần Ngôn về, Tần Ngôn không nói lời nào, đến nhà thì lập tức vào trong phòng mình không nói với Phong Thần câu nào.
Anh tìm kiếm đi tới phòng của Tần Ngôn, gõ cửa phòng một cái, nhưng không nghe thấy tiếng bên trong.
"Ngôn Ngôn?"
Tần Ngôn chui vào trong chăn, nghe tiếng cửa mở, ánh sáng từ cửa lẻn vào, bóng dáng của Phong Thần đứng im tại chỗ.
Cô nghe tiếng bước chân, chợt vang lên một tiếng va chạm, Tần Ngôn vội vàng đứng dậy nhìn thấy Phong Thần té trên mặt đất: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Phong Thần nở nụ cười khổ: "Có phải có cảm thấy hiện giờ anh rất vô dụng không?"
Tần Ngôn muốn đỡ anh dậy, thế nhưng anh lại lắc đầu một cái, cứ như vậy ngồi dưới đất. Hiện giờ Tần Ngôn của anh trở nên đơn thuần không ít, cô có thể đối phó với những âm mưu này sao?
"Anh dậy đi, đứng lên rỗi hãy nói."
Thấy có khuyên vô dụng, Tần Ngôn liền ngồi trên mặt đất với anh: "Ngôn Ngôn, có phải hôm nay em cảm thấy rất uất ức không? Chuyện này, cũng không đơn giản như em nhìn thấy."
"Em biết rõ......" Cô thấy Phong Thần lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, cô cười nói: "Em chỉ mất trí nhớ chứ không ngu ngốc, em có thể bảo vệ mình, anh không phải băn khoăn đến em. Nhà họ Tề rắc rối như vậy, hai anh em bọn họ sao có thể ở chung hòa thuận?"
Trong bóng tối, bàn tay nhỏ bé ấm áp lau mặt anh: "Tề Úc Diệu là cái đinh trong mắt Tề Úc Nhận, lần này rất có thể là kế hoạch tốt của anh ta, nếu không sao lại trùng hợp như thế?"
Tần Ngôn tựa vào ngực Phong Thần, dĩ nhiên cô biết Phong Thần làm như thế là có nguyên nhân, anh muốn bảo vệ cô. Nhưng mắt của anh......
"Mặc dù em không nhớ rõ chuyện lúc trước, nhưng em cũng có thể bảo vệ anh......"
Phong Thần cúi đầu hôn môi cô, môi của anh lạnh lẽo, tay chân Tần Ngôn luống cuống, cô còn đầy lời muốn nói với anh, hiện tại đầu óc của cô trống rỗng, cái gì cũng quên hết.
Hơi thở cực nóng của anh không ngừng xâm lược vào lãnh địa của cô, thần trí cô sắp bị anh cướp đoạt, nhiệt độ giữa hai người không ngừng lên cao, cách tầng vải vóc, Tần Ngôn gần như có cảm giác cái áo sẽ bị đốt cháy.
Cô than nhẹ một tiếng, tim đập càng lúc càng nhanh: "Ưmh...... Em......"
Phong Thần lưu luyến rời khỏi môi cô, hô hấp dồn dập, giờ phút này trong lòng anh đã ra quyết định: "Linh Tề giúp anh tìm một bác sĩ giỏi ở nước ngoài, lúc đầu anh còn có chút chần chờ, hiện tại......"
"Nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?"
Tần Ngôn căng thẳng cầm tay anh, như người làm phẫu thuật chính là cô vậy.
"Có một nửa cơ hội, từ trước đến giờ vận số của anh rất tốt, lần này Thượng Đế nhất định vẫn sẽ quan tâm đến anh."
Lần này Phong Thần đi, hai người sẽ không thể gặp mặt nhau trong vòng hai tháng, Tần Ngôn đã tính rồi, đợi tới ngày Phong Thần trở lại, thì cô cũng đã thi xong cuộc thi đáng ghét nhất.
Tề Úc Diệu nằm viện hai tuần lễ, đối với trường hợp ngoài ý muốn này, trong lòng cậu ta hiểu rất rõ. Hướng đi của cậu ta, Tề Úc Nhẫn luôn luôn biết rõ như lòng bàn tay, xem ra là anh ta không chờ được.
Tề Úc Nhẫn báo cáo chuyện này cho ông già, không ngờ ông cũng không giận dữ, chỉ bảo Tề Úc Diệu nghỉ ngơi cho khỏe. Bình tĩnh giống như là Tề Úc Diệu chỉ đang vấp ngã thôi, nhưng Tề Úc Nhẫn lại nhận ra được, nội tâm của ông không bình tĩnh như những gì ông biểu hiện ra.
Tề Úc Diệu trở lại trường học, chuyện đầu tiên chính là tìm Tần Ngôn, hai người lại muốn tranh tài, lần đánh cuộc này, rốt cuộc thì người nào thắng? Trong thời gian ngắn, Tề Úc không thể lái xe được nữa rồi, mà kỳ thi cũng sắp tới gần rồi, Tần Ngôn cũng không có nhiều tinh thần và thể lực để phân tán.
Nhưng mà cô hỏi thăm Bùi Thiểu Y, tại sao đột nhiên lại xuất hiện xe của Tề Úc Nhẫn, vẻ mặt cậu ta cũng mờ mịt, giống như chiếc xe kia đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.
Mà đối với chuyện tại sao Tề Úc Diệu không đeo tai nghe, có thể nói là tất cả đều vì sự cuồng ngạo của cậu ta.
"Tôi không chết, có phải cậu cảm thấy rất đáng tiếc hay không?"
Tần Ngôn liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của cậu ta, "Cậu chết thì tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức, tôi hy vọng cậu sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tề Úc Diệu nghe thấy những lời này, trong đầu không khỏi có cảm giác, thì ra cậu có chết, thì cô ấy cũng đều ghét bỏ cậu!
"Nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa, thì ngày chết cũng không còn xa, nhưng mà chỉ xin cậu đừng làm liên lụy tới tôi!"
Tần Ngôn lạnh lùng nói xong, xoay người liền muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Tề Úc Diệu bắt lấy cánh tay của cô, Tần Ngôn liền hất cánh tay của cậu ta ra.
"Tề Úc Nhẫn sẽ không buông tha cơ hội lợi dụng các người đâu, bây giờ anh ta đang nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ các người, sẽ không để cho nhà họ Hàn tham gia."
Không ngờ, Tề Úc Diệu lại thay đổi giọng điệu cuồng ngạo của một thiếu niên, đem kế hoạch của Tề Úc Nhẫn nói ra, Tần Ngôn cau mày, "Bây giờ anh ta đang cần Phong Thần trợ giúp..."
"Sau đó một cước đá bay!"
Tề Úc Diệu cười lạnh, Tề Úc Nhẫn sẽ không để cho người khác chia sẻ của cải của anh ta, cậu vẫn luôn biết dã tâm của Tề Úc Nhẫn, tất cả nhà họ Tề, không ai có thể chia sẻ với anh ta được.
"Vậy tai nạn xe lần này, cậu..."
"Tôi không chết, không phải sao?"
Tần Ngôn không lên tiếng, dùng một loại ánh mắt khác để nhìn cậu ta, tai nạn xe lần này, cơ bản là cậu ta đã biết. Nếu không bằng tốc độ của cậu ta, không thể nào chỉ bị thương như vậy.
"Dùng tan nạn xe lần này, để đổi lấy việc anh ta sẽ bỏ đi lòng phòng bị đối với cậu, cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc cuồng ngạo, căn bản không có gì đáng ngại."
Cậu ta cười lạnh, đúng rồi, ngay cả cô mà Tề Úc Diệu cũng kéo vào để lợi dụng.
Ở bên người hai anh em nhà này đều sắp xếp tai mắt của mình, lần này Tề Úc Nhẫn đắc thủ, không phải điều này đã nói rõ, căn bản Tề Úc Diệu không nhận được tin tức của Tề Úc Nhẫn hay sao!
Nói cách khác, Tề Úc Diệu biết rõ Tề Úc Nhẫn mai phục, nhưng mà vẫn cố ý trúng kế của anh ta. Còn Tề Úc Nhẫn thì lấy chuyện này để thử dò xét mỗi người ở bên cạnh, mà tai mắt của Tề Úc Diệu...
Thiếu niên ở trước mắt thoát khỏi vẻ bề ngoài liều lĩnh, lộ ra diện mạo lạnh lùng thật sự, hai tính tình khác xa nhau, vậy mà cậu ta lại có thể che giấu giỏi như vậy.
"Được rồi, hai người diễn kịch nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?"
Hai tay Tần Ngôn ôm ngực, trong mắt hiện lên vẻ không vui, Tề Úc Diệu thâm tàng bất lộ, khiến cho cô cảm thấy không bằng. Hôm nay biết được bộ mặt thật sự của cậu ta, trong lòng không khỏi run sợ.
Người có thể ra tay ngoan độc với mình như vậy, thì có cái gì không thể hy sinh? Tề Úc Diệu này, ban đầu đúng là cô đã không nhìn ra, ẩn giấu nhiều năm như vậy, tránh được tai mắt của Tề Úc Nhẫn, đúng là không đơn giản.
"Tôi muốn cái gì, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Tề Úc Nhẫn sẽ không tha cho tôi, chờ lão già chết rồi, tôi sẽ không có người nào để dựa vào nữa."
"Chúng tôi sẽ được lợi ích gì?"
"Giúp tôi thì đồng nghĩa với các người đang tự giúp mình, Tề Úc Nhẫn đã bắt đầu hành động, các người không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Đồ của nhà họ Tề tôi không có hứng thú, nhưng để có thể sống sót, Tề Úc Nhẫn không thể lưu lại!"
Tề Úc Diệu cười lạnh, Tần Ngôn suy nghĩ một lúc, "Nếu như cậu là một đồng minh tốt, chúng tôi không có lý do gì không hợp tác, nhưng mà, có phải cậu cũng nên lấy ra một chút thành ý hay không?"
"Tôi đã để lộ bản thân ở trước mặt cậu rồi, cậu còn có gì mà không yên lòng? Chỉ cần cậu mật báo với Tề Úc Nhẫn, cái mạng nhỏ của tôi sẽ nhanh chóng kết thúc."
"Hãy chờ tin tức của tôi!"
Nói xong, Tần Ngôn liền xoay người rời đi, Tề Úc Diệu hét to lên với cô ở sau lưng, "Này, cậu đã đồng ý với tôi rồi, không được đổi ý đâu!"
Tần Ngôn quay đầu, trừng mắt liếc cậu ta một cái, thấy cậu ta cười hả hê, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa. Cô lại bị cậu ta tính toán, lớn tiếng như vậy, muốn nghi ngờ hiệp nghị đã đạt được của bọn họ cũng khó khăn.
"Chuyện ngày hôm nay không trách tiểu thư Tần Ngôn, Phong tổng cũng đừng trách cứ cô ấy."
Tề Úc Nhận cười nói, tròng mắt vô hồn của Phong Thần thoáng qua bất đắc dĩ, "Em ấy bị chiều hư rồi, tiểu công tử không sao chứ?"
Phong Thần khách khí cười cười, nói đôi câu xong thì đưa Tần Ngôn về, Tần Ngôn không nói lời nào, đến nhà thì lập tức vào trong phòng mình không nói với Phong Thần câu nào.
Anh tìm kiếm đi tới phòng của Tần Ngôn, gõ cửa phòng một cái, nhưng không nghe thấy tiếng bên trong.
"Ngôn Ngôn?"
Tần Ngôn chui vào trong chăn, nghe tiếng cửa mở, ánh sáng từ cửa lẻn vào, bóng dáng của Phong Thần đứng im tại chỗ.
Cô nghe tiếng bước chân, chợt vang lên một tiếng va chạm, Tần Ngôn vội vàng đứng dậy nhìn thấy Phong Thần té trên mặt đất: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Phong Thần nở nụ cười khổ: "Có phải có cảm thấy hiện giờ anh rất vô dụng không?"
Tần Ngôn muốn đỡ anh dậy, thế nhưng anh lại lắc đầu một cái, cứ như vậy ngồi dưới đất. Hiện giờ Tần Ngôn của anh trở nên đơn thuần không ít, cô có thể đối phó với những âm mưu này sao?
"Anh dậy đi, đứng lên rỗi hãy nói."
Thấy có khuyên vô dụng, Tần Ngôn liền ngồi trên mặt đất với anh: "Ngôn Ngôn, có phải hôm nay em cảm thấy rất uất ức không? Chuyện này, cũng không đơn giản như em nhìn thấy."
"Em biết rõ......" Cô thấy Phong Thần lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, cô cười nói: "Em chỉ mất trí nhớ chứ không ngu ngốc, em có thể bảo vệ mình, anh không phải băn khoăn đến em. Nhà họ Tề rắc rối như vậy, hai anh em bọn họ sao có thể ở chung hòa thuận?"
Trong bóng tối, bàn tay nhỏ bé ấm áp lau mặt anh: "Tề Úc Diệu là cái đinh trong mắt Tề Úc Nhận, lần này rất có thể là kế hoạch tốt của anh ta, nếu không sao lại trùng hợp như thế?"
Tần Ngôn tựa vào ngực Phong Thần, dĩ nhiên cô biết Phong Thần làm như thế là có nguyên nhân, anh muốn bảo vệ cô. Nhưng mắt của anh......
"Mặc dù em không nhớ rõ chuyện lúc trước, nhưng em cũng có thể bảo vệ anh......"
Phong Thần cúi đầu hôn môi cô, môi của anh lạnh lẽo, tay chân Tần Ngôn luống cuống, cô còn đầy lời muốn nói với anh, hiện tại đầu óc của cô trống rỗng, cái gì cũng quên hết.
Hơi thở cực nóng của anh không ngừng xâm lược vào lãnh địa của cô, thần trí cô sắp bị anh cướp đoạt, nhiệt độ giữa hai người không ngừng lên cao, cách tầng vải vóc, Tần Ngôn gần như có cảm giác cái áo sẽ bị đốt cháy.
Cô than nhẹ một tiếng, tim đập càng lúc càng nhanh: "Ưmh...... Em......"
Phong Thần lưu luyến rời khỏi môi cô, hô hấp dồn dập, giờ phút này trong lòng anh đã ra quyết định: "Linh Tề giúp anh tìm một bác sĩ giỏi ở nước ngoài, lúc đầu anh còn có chút chần chờ, hiện tại......"
"Nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?"
Tần Ngôn căng thẳng cầm tay anh, như người làm phẫu thuật chính là cô vậy.
"Có một nửa cơ hội, từ trước đến giờ vận số của anh rất tốt, lần này Thượng Đế nhất định vẫn sẽ quan tâm đến anh."
Lần này Phong Thần đi, hai người sẽ không thể gặp mặt nhau trong vòng hai tháng, Tần Ngôn đã tính rồi, đợi tới ngày Phong Thần trở lại, thì cô cũng đã thi xong cuộc thi đáng ghét nhất.
Tề Úc Diệu nằm viện hai tuần lễ, đối với trường hợp ngoài ý muốn này, trong lòng cậu ta hiểu rất rõ. Hướng đi của cậu ta, Tề Úc Nhẫn luôn luôn biết rõ như lòng bàn tay, xem ra là anh ta không chờ được.
Tề Úc Nhẫn báo cáo chuyện này cho ông già, không ngờ ông cũng không giận dữ, chỉ bảo Tề Úc Diệu nghỉ ngơi cho khỏe. Bình tĩnh giống như là Tề Úc Diệu chỉ đang vấp ngã thôi, nhưng Tề Úc Nhẫn lại nhận ra được, nội tâm của ông không bình tĩnh như những gì ông biểu hiện ra.
Tề Úc Diệu trở lại trường học, chuyện đầu tiên chính là tìm Tần Ngôn, hai người lại muốn tranh tài, lần đánh cuộc này, rốt cuộc thì người nào thắng? Trong thời gian ngắn, Tề Úc không thể lái xe được nữa rồi, mà kỳ thi cũng sắp tới gần rồi, Tần Ngôn cũng không có nhiều tinh thần và thể lực để phân tán.
Nhưng mà cô hỏi thăm Bùi Thiểu Y, tại sao đột nhiên lại xuất hiện xe của Tề Úc Nhẫn, vẻ mặt cậu ta cũng mờ mịt, giống như chiếc xe kia đột nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.
Mà đối với chuyện tại sao Tề Úc Diệu không đeo tai nghe, có thể nói là tất cả đều vì sự cuồng ngạo của cậu ta.
"Tôi không chết, có phải cậu cảm thấy rất đáng tiếc hay không?"
Tần Ngôn liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của cậu ta, "Cậu chết thì tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức, tôi hy vọng cậu sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tề Úc Diệu nghe thấy những lời này, trong đầu không khỏi có cảm giác, thì ra cậu có chết, thì cô ấy cũng đều ghét bỏ cậu!
"Nếu cậu còn tiếp tục như vậy nữa, thì ngày chết cũng không còn xa, nhưng mà chỉ xin cậu đừng làm liên lụy tới tôi!"
Tần Ngôn lạnh lùng nói xong, xoay người liền muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Tề Úc Diệu bắt lấy cánh tay của cô, Tần Ngôn liền hất cánh tay của cậu ta ra.
"Tề Úc Nhẫn sẽ không buông tha cơ hội lợi dụng các người đâu, bây giờ anh ta đang nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ các người, sẽ không để cho nhà họ Hàn tham gia."
Không ngờ, Tề Úc Diệu lại thay đổi giọng điệu cuồng ngạo của một thiếu niên, đem kế hoạch của Tề Úc Nhẫn nói ra, Tần Ngôn cau mày, "Bây giờ anh ta đang cần Phong Thần trợ giúp..."
"Sau đó một cước đá bay!"
Tề Úc Diệu cười lạnh, Tề Úc Nhẫn sẽ không để cho người khác chia sẻ của cải của anh ta, cậu vẫn luôn biết dã tâm của Tề Úc Nhẫn, tất cả nhà họ Tề, không ai có thể chia sẻ với anh ta được.
"Vậy tai nạn xe lần này, cậu..."
"Tôi không chết, không phải sao?"
Tần Ngôn không lên tiếng, dùng một loại ánh mắt khác để nhìn cậu ta, tai nạn xe lần này, cơ bản là cậu ta đã biết. Nếu không bằng tốc độ của cậu ta, không thể nào chỉ bị thương như vậy.
"Dùng tan nạn xe lần này, để đổi lấy việc anh ta sẽ bỏ đi lòng phòng bị đối với cậu, cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc cuồng ngạo, căn bản không có gì đáng ngại."
Cậu ta cười lạnh, đúng rồi, ngay cả cô mà Tề Úc Diệu cũng kéo vào để lợi dụng.
Ở bên người hai anh em nhà này đều sắp xếp tai mắt của mình, lần này Tề Úc Nhẫn đắc thủ, không phải điều này đã nói rõ, căn bản Tề Úc Diệu không nhận được tin tức của Tề Úc Nhẫn hay sao!
Nói cách khác, Tề Úc Diệu biết rõ Tề Úc Nhẫn mai phục, nhưng mà vẫn cố ý trúng kế của anh ta. Còn Tề Úc Nhẫn thì lấy chuyện này để thử dò xét mỗi người ở bên cạnh, mà tai mắt của Tề Úc Diệu...
Thiếu niên ở trước mắt thoát khỏi vẻ bề ngoài liều lĩnh, lộ ra diện mạo lạnh lùng thật sự, hai tính tình khác xa nhau, vậy mà cậu ta lại có thể che giấu giỏi như vậy.
"Được rồi, hai người diễn kịch nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?"
Hai tay Tần Ngôn ôm ngực, trong mắt hiện lên vẻ không vui, Tề Úc Diệu thâm tàng bất lộ, khiến cho cô cảm thấy không bằng. Hôm nay biết được bộ mặt thật sự của cậu ta, trong lòng không khỏi run sợ.
Người có thể ra tay ngoan độc với mình như vậy, thì có cái gì không thể hy sinh? Tề Úc Diệu này, ban đầu đúng là cô đã không nhìn ra, ẩn giấu nhiều năm như vậy, tránh được tai mắt của Tề Úc Nhẫn, đúng là không đơn giản.
"Tôi muốn cái gì, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Tề Úc Nhẫn sẽ không tha cho tôi, chờ lão già chết rồi, tôi sẽ không có người nào để dựa vào nữa."
"Chúng tôi sẽ được lợi ích gì?"
"Giúp tôi thì đồng nghĩa với các người đang tự giúp mình, Tề Úc Nhẫn đã bắt đầu hành động, các người không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Đồ của nhà họ Tề tôi không có hứng thú, nhưng để có thể sống sót, Tề Úc Nhẫn không thể lưu lại!"
Tề Úc Diệu cười lạnh, Tần Ngôn suy nghĩ một lúc, "Nếu như cậu là một đồng minh tốt, chúng tôi không có lý do gì không hợp tác, nhưng mà, có phải cậu cũng nên lấy ra một chút thành ý hay không?"
"Tôi đã để lộ bản thân ở trước mặt cậu rồi, cậu còn có gì mà không yên lòng? Chỉ cần cậu mật báo với Tề Úc Nhẫn, cái mạng nhỏ của tôi sẽ nhanh chóng kết thúc."
"Hãy chờ tin tức của tôi!"
Nói xong, Tần Ngôn liền xoay người rời đi, Tề Úc Diệu hét to lên với cô ở sau lưng, "Này, cậu đã đồng ý với tôi rồi, không được đổi ý đâu!"
Tần Ngôn quay đầu, trừng mắt liếc cậu ta một cái, thấy cậu ta cười hả hê, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa. Cô lại bị cậu ta tính toán, lớn tiếng như vậy, muốn nghi ngờ hiệp nghị đã đạt được của bọn họ cũng khó khăn.
Bình luận facebook