Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115-116
Chương 115: Vậy cô nói cho anh ấy biết, tôi mắc bệnh nguy kịch
Lúc Chung Hi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ.
Vẻ trang trí xa hoa cùng mùi nước hoa tràn ngập không khí đều làm cho tinh thần cô sợ hãi.
Cô vẫn bị Vân Tích bắt được sao?
Đây là đâu thế?
Chung Hi mạnh mẽ ngồi dậy, bất chấp đau đớn trên người, chân trần muốn đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới xuống giường thì đụng phải người đàn ông từ trong phòng tắm đi ra.
“Anh!”
Cô hét lên một tiếng, hét lên, “Bạc Lương Thần, vì sao anh lại ở đây?”
Anh đã đạt được giao dịch nào đó với Vân Tích sao? Hay là...
Bạc Lương Thần nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt của cô, đi tới, muốn thử xem nhiệt độ trên trán cô một chút.
Nhưng còn đụng phải Chung Hi, đã bị cô đẩy tay ra, “Tránh xa tôi một chút!”
Khuỷu tay người đàn ông dừng lại giữa không trung, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, lúc người phụ nữ này tỉnh lại, cả người hệt như dính gai.
Chung Hi không để ý tới anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Chờ cô xuống lầu, mới ý thức được, nơi này hẳn là không liên quan đến Vân Tích, tuy anh ta ở trong giới thiết kế rất có sức ảnh hưởng, nhưng muốn mua một biệt thự như vậy ở Vân Thành, với sức của Vân Tích, chắc chắc không thể có được!
Toàn bộ biệt thự cao năm tầng, phong cách trang trí sang trọng nhất quán theo phong cách châu u, ngay cả đèn treo trên tường cũng vô cùng tinh xảo.
Chung Hi vòng xuống dưới lầu, cũng không nhìn thấy một người.
“Có khác gì nhà ma đâu!”
Cô nghe được tiếng bước chân ở lầu hai, hung hăng trừng Bạc Lương Thần một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng bếp.
Cô đói rồi.
Bạc Lương Thần thay âu phục và áo sơ mi, từ trên lầu đi xuống, thấy người phụ nữ ở trong phòng bếp, khóe miệng lại không kìm được nở nụ cười.
Cô lấy bánh mì trên bàn, uống một ngụm sữa, còn không quên lẩm bẩm: “Giống người gì không biết, cả cái nhà lớn như này, chỉ có những thứ này? Bạc thị có phải sắp phá sản hay không vậy?”
Trong nháy mắt, Bạc Lương Thần mới ý thức được.
Dường như anh không ngại bị cô chửi mắng chính mình.
Người đàn ông ngừng suy nghĩ, trực tiếp đi tới, không để ý Chung Hi đang phản kháng, đưa tay đặt trên trán cô, “Không sốt nữa, cổ còn đau không?”
Nghe anh nói như vậy, Chung Hi nhíu mày.
“Không đau.”
Cô vẫn duy trì khoảng cách với anh như trước, trong đầu tính toán một chuyện gì đó.
“Lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra thân thể cho cô, nhớ uống thuốc đúng giờ.” Anh nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Chung Hi nhìn bóng lưng anh mặc áo khoác tây trang, đầu óc lại có chút mơ hồ.
“Bạc Lương Thần, đầu óc anh có bị úng nước không?”
Nếu anh với Vân Tích không phải là một nhóm, tại sao lại đem cô nhặt về? Trên thế giới này, hẳn anh là người mong cô chết nhất cơ mà.
Tiểu thư Chung thị phơi thây ngoài đường, đây không phải là tin tức anh muốn nhìn thấy nhất sao?
Chung Hi nắm chặt ly sữa, cô nghĩ mãi cũng không hiểu.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô, “Chờ cô tỉnh táo rồi mới nói chuyện.”
“Nói cái gì cơ chứ! Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây và ngoan ngoãn chờ anh sao? Điên à, tôi không phải Ôn Nguyễn Nhi.”
Chung Hi nhai hai miếng bánh mì, lẩm bẩm.
Người đàn ông cười lạnh một chút, “Vậy em có thể thử xem có ra được không.”
Nói xong, chính là tiếng cửa bị đóng lại.
“Bạc Lương Thần, đồ biến thái này, anh thả tôi ra ngoài!”
Chung Hi chạy đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lớn tiếng la hét, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người đàn ông lái xe rời đi.
Mười phút sau, cô chán nản suy sụp ngồi trên mặt thảm.
Điện thoại di động và túi xách không biết nơi nào, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ bị khóa ngược.
Nói cách khác, cô bị Bạc Lương Thần giam lỏng rồi.
Rất nhanh, bác sĩ trong miệng Bạc Lương Thần tới, sau khi anh ta kiểm tra cho Chung Hi, cái gì cũng không nói, lập tức rời đi.
Chung Hi trực tiếp ngăn cản anh ta, “Bác sĩ, miệng vết thương của tôi không có việc gì chứ?”
Bác sĩ nhìn cô một cái, lắc đầu, “Chung tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, trong vòng ba ngày sẽ không tái sốt nữa, chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Ồ, vậy... Anh sẽ nói bệnh tình của tôi với Bạc Lương Thần sao?”
Bác sĩ nhẹ gật đầu
“Phải nói cho Bạc tiên sinh mà.”
“Vậy anh nói thẳng cho anh ta, tôi mắc bệnh nặng, sắp chết ngay bây giờ rồi, được không?” Chung Hi hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Cái này...”
Chung Hi nhếch khóe miệng, “Làm ơn.”
......
Tập đoàn Bạc Thị.
Bạc Lương Thần từ phòng họp đi ra thì nhận được báo cáo từ trợ lý Mẫn.
“Bác sĩ Trần nói bệnh tình của cô Chung rất phức tạp, hơn nữa rất có thể bị thương đến đầu, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không sợ cô ấy sẽ bị chứng trầm cảm mất.”
Nghe vậy, bước chân của người đàn ông dừng lại.
“Cái gì?”
Trợ lý Mẫn cúi đầu, “ Bác sĩ Trần nói như vậy.”
Bạc Lương Thần nhíu mày, cất bước vào văn phòng.
Trợ lý Mẫn tiếp tục sắp xếp công việc cho tuần sau, hơn nữa còn nói, “Tiêu tổng đã trở lại công ty làm việc, nhưng anh ta nhất quyết không phụ trách vụ án mua sắm nữa, bên hội đồng quản trị đều cảm thấy lúc trước anh trừng phạt Tiêu tổng quá nặng.”
Bạc Lương Thần chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, “Còn có chuyện gì khác không?”
Anh không nhất thiết phải xin chỉ thị bất cứ chuyện nào với mấy lão già kia.
“Mặt khác chính là, Bạc phó tổng nói, tháng sau ngài ấy muốn về nước nhậm chức, ý của ngài ấy là tuổi của mình đã lớn, muốn trở về Vân thành dưỡng lão.” Trợ lý Mẫn đem đơn xin điều chuyển đặt lên mặt bàn của Bạc Lương Thần.
Bạc Lương Thần không chút suy nghĩ, trực tiếp ký tên.
“Nếu chú Hai muốn trở về, vậy thì chuẩn bị cho thật tốt, chức vị và chỗ ở của chú ấy đều phải thích hợp nhất, chuyện này, giao cho cậu làm, người khác tôi không yên tâm.”
“Tôi hiểu, Bạc tổng, nhất định sẽ khiến cho anh với Bạc phó tổng hài lòng.”
Bạc Lương Thần ừ một tiếng, giơ tay lên.
Trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại, yên lặng lui ra ngoài.
Bạc Lương Thần vừa đến công ty đã bắt đầu họp, anh đã rất mệt mỏi, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng giày cao gót.
“Lương Thần, hôm nay em nhất định phải nói chuyện với anh một chút.”
Ôn Nguyễn Nhi mang theo vệ sĩ xông vào, đám vệ sĩ trực tiếp đẩy trợ lý Mẫn ra.
Cô ta đẩy cửa ra, cắn khóe môi, dáng vẻ tủi thân đến cực điểm.
“Làm sao vậy?”
Ánh mắt người đàn ông ngước lên, tràn đầy lạnh lẽo.
Giọng điệu của anh rất xa cách, một giây sau, anh ra hiệu cho người phía sau, trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại.
Hai tròng mắt Ôn Nguyễn Nhi khóc đến đỏ bừng, trên mặt trang điểm đậm mới miễn cưỡng che đi sự mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.
“Anh tự xem đi.”
Cô ta đưa ảnh chụp đến trước mặt Bạc Lương Thần.
Là thám tử tư cô ta mua chuộc, sau khi theo dõi Chung Hi chụp được, rõ ràng cô đã đi vào biệt thự của Bạc Lương Thần, hơn nữa ở một đêm còn chưa ra!
Ngay cả bây giờ vẫn còn ở đó.
Bạc Lương Thần lạnh mặt, “Cô tìm người theo dõi tôi?”
“Không, không phải theo dõi anh.” Tính Ôn Nguyễn Nhi thoáng cái sợ hãi, “Em là tìm người đi theo Chung Hi, em sợ cô ta lại dây dưa với anh.”
“Có sự khác biệt nào không?”
Trong con ngươi Bạc Lương Thần trống rỗng, nhìn Ôn Nguyễn Nhi lần lượt bước qua điểm mấu chốt của mình khiến anh chỉ cảm thấy phiền muộn.
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi rơi xuống.
“Lương Thần, vì sao bây giờ anh lại biến thành như vậy? Trước đây anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy.”
“Đó là bởi vì, trước kia tôi cũng không biết thủ đoạn của cô nhiều như vậy.”
Con người không thể trông mặt bắt hình dong.
Bây giờ Bạc Lương Thần mới ý thức được, người phụ nữ nũng nịu trước mắt này phức tạp hơn nhiều so với Chung Hi.
Không chỉ lừa gạt đùa giỡn anh, còn một mặt hai lòng như vậy.
Chương 116: Tạm được
Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi hoảng hồn.
Nhăn nhó bước lên, định níu áo anh làm nũng, nhưng chưa tới gần được Bạc Lương Thần đã bị anh né tránh.
Ngay sau đó, trợ lý Mẫn gõ cửa.
"Bạc Tổng, Tiêu Tổng nói có chuyện cần bàn bạc với anh."
"Biết rồi."
Bạc Lương Thần đứng dậy, nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn Nhi: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên đừng gặp nhau, để hai bên yên tĩnh một chút."
Anh nói xong, chỉ để lại cho Ôn Nguyễn Nhi một bóng lưng lạnh lùng.
Ôn Nguyễn Nhi ngồi ngẩn trên ghế sô pha trong văn phòng anh, khắp người toàn tràn ngập sự hận thù: "Chung Hi, đều là Chung Hi!"
...
Chung Hi bị nhốt ở trong biệt thự, trôi qua một ngày buồn tẻ nhàm chán.
Chưa tới giữa trưa đã có người hầu đi đến làm việc, nhưng có lẽ do Bạc Lương Thần có bệnh thích sạch sẽ và sự hạn chế của mệnh lệnh, nên bọn họ chỉ cúi đầu làm việc, vốn dĩ không để ý tới trong ngôi biệt thự này có thêm một Chung Hi.
Thật sự giống như cô là không khí.
"Bạc Lương Thần mua ngôi nhà này lúc nào?"
"Giữa trưa ăn gì?"
"Mấy cô nói cho tôi một chút đi chứ!"
Cho dù cô nói thế nào cũng không thể cạy được miệng của bọn họ .
Chung Hi bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, vùi đầu ngủ say, sau khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Cô cảm thấy khát nước, cho nên đi về phía phòng bếp, trong lúc vô tình đã nghe thấy bên ngoài có người đang gọi điện thoại.
"Vụ án kia tạm thời dừng tay, Tiêu Nghị, buôn bán không phải làm như vậy." Bạc Lương Thần cầm chén cà phê, bỗng nhiên nhìn sang phía Chung Hi.
Ở đây không có quần áo của phụ nữ, cho nên đồ hôm qua mà hầu gái mặc cho Chung Hi là quần áo của anh, một cái áo thun cổ tròn, mặc trên người cô có hơi lớn, dài như một cái váy ngắn.
Đôi chân dài của cô cứ thế lộ ra trước mặt người đàn ông.
Ngón tay cầm điện thoại của anh siết chặt, thu tầm mắt lại, đi qua từ bên cạnh cô.
Chung Hi nghiêng người, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với anh, nhưng cô nhất thời không để ý, suýt nữa đụng phải dao trên mặt bàn.
"Cẩn thận."
Cánh tay anh vung lên, kịp thời ôm lấy eo cô.
Ở đầu dây bên kia, con ngươi hẹp dài của Tiêu Nghị hơi híp lại, anh ta không nghe lầm, chắc chắn có tiếng kêu lên của một người phụ nữ nào đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi bên cạnh, khóe miệng hơi mỉm cười.
"Lương Thần, anh ở với ai..."
"Không có ai, cứ vậy đi, ngày mai bàn lại."
Anh nói xong, dứt khoát dập máy.
Chung Hi cảm nhận được bàn tay anh đặt lên hông mình vẫn chưa buông ra, nhíu mày đẩy xuống: "Cảm ơn, anh có thể buông tay."
Đáy mắt Bạc Lương Thần bao trùm một tầng ý sâu xa, nhẹ buông tay, lạnh giọng nói: "Cẩn thận một chút."
"Vậy anh để cho tôi đi đi, tôi ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không va vào mấy thứ đồ xấu xa của anh nữa."
Sắc mặt Bạc Lương Thần đột nhiên lạnh đi.
"Cô muốn đi?"
Chung Hi không nén được sự tức giận: "Tôi không đi thì chẳng lẽ ở lại đây sống chung với anh hay sao? Bạc tiên sinh, anh đang giam giữ bất hợp pháp, anh biết không, tôi có thể tố cáo anh!"
Trong không khí, vang lên một tiếng cười khẩy của đàn ông.
Chung Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, có phải anh thật sự điên rồi không?
Ngay lúc câu tiếp theo của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Bạc Lương Thần đã buông lỏng tay, vòng qua cô, đi vào phòng bếp: "Chờ vết thương của cô lành thì có thể đi."
Chung Hi xé toạc ngay tại chỗ.
"Anh sợ tôi bỏ đi sẽ nói với Ôn Nguyễn Nhi?"
Trong đầu Chung Hi loé lên suy nghĩ này, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không hèn hạ như mấy người."
Cô muốn quật ngã Bạc Thị, sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện đó.
Hoá ra, anh có thể cưng chiều Ôn Nguyễn Nhi đến mức này.
Chung Hi đè nén ý lạnh trong đáy lòng, nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Bạc Lương Thần như thể không nghe thấy câu vừa rồi của cô.
Mà vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Không bao lâu sau, hai phần mì ý được bưng lên bàn.
Chung Hi nhướn lông mày: "Tôi cũng có sao?"
"Tôi sẽ không để cho cô chết đói ở chỗ này." Anh bật cười lắc đầu.
"Sẽ không hạ độc đấy chứ?"
Chung Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy anh đã bắt đầu ăn.
Cô suy nghĩ mặc dù Bạc Lương Thần máu lạnh vô tình, nhưng không đến mức độc chết cô nhỉ, nếu không cũng không cần phải cứu mình, còn tìm bác sĩ đến đây.
Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ do Bạc Lương Thần nấu, hương vị ngon hơn trong tưởng tượng, Chung Hi ăn vài miếng, sau đó không dừng lại được.
"Hương vị thế nào?" Người đàn ông ăn xong trước một bước, nhìn điệu bộ ăn như hổ đói của Chung Hi, đẩy khăn tay sang.
Nhưng Chung Hi nhai nhai, lẩm bẩm nói: "Tạm được."
Trong ánh mắt của Bạc Lương Thần nhuốm ý cười, đưa tay túm tờ khăn giấy, đưa đến cạnh miệng Chung Hi: "Ăn từ từ thôi."
Ngay trong nháy mắt đó, lòng bàn tay của anh lơ đãng lướt qua mặt Chung Hi.
Hai người đều ngơ ngẩn.
Chung Hi lấy lại tinh thần trước, lập tức đứng lên, tức giận trở về phòng.
Bạc Lương Thần đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, có vài suy nghĩ chui vào trong lòng anh, nhưng anh không muốn động đến, một mình thu dọn đống bát đũa kia, sau đó vào phòng sách.
Đến đêm khuya, cả ngôi biệt thự vắng lặng như đảo hoang.
Chung Hi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu không xua tan được gương mặt đó của Bạc Lương Thần.
Tại sao anh phải tự tay làm cơm cho mình?
Chắc là tiện tay!
Vậy tại sao anh lại muốn...
Chung Hi nhíu chặt mày, làm sao cũng không ngủ được, đi tới cửa xem xét, phía phòng sách vẫn sáng đèn.
Cô đi thẳng tới, gõ cửa: "Bạc Lương Thần, chúng ta nói chuyện."
Cô có thể hứa sẽ không nói với Ôn Nguyễn Nhi, sáng sớm ngày mai, cô muốn đi.
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Chung Hi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, anh không ở đây.
Cô bất đắc dĩ mím môi, đang định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, cả người đã va vào lồng ngực ấm áp nào đó.
"Sao anh bước đi lại không phát ra tiếng thế hả!"
Bạc Lương Thần đưa mắt nhìn cô, khoảng cách gần như thế, đêm tối như vậy, cô mặc quần áo của anh, yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, một tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào phòng sách.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chung Hi bất an giãy dụa: "Anh thả tôi ra, tôi muốn nói với anh, ngày mai tôi sẽ đi, anh nhất định phải thả tôi đi."
"Ừm?"
Trong đôi mắt thâm sâu của Bạc Lương Thần lộ ra một chút lửa giận không rõ nguyên do.
"Tôi có thể đồng ý, không nói với Ôn Nguyễn Nhi, chuyện tôi bị thương coi như chưa từng xảy ra." Chung Hi cắn răng nói.
"Nguyên nhân."
Lổng ngực khô nóng của Bạc Lương Thần đã càng ngày càng nặng, nhưng dường như người phụ nữ trước mặt này không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
"Tôi không muốn ở chung trong một ngôi nhà với anh."
Đây là lời nói thật lòng.
Ánh mắt Bạc Lương Thần run lên, tận mắt thấy vẻ quyết liệt trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, lý trí của anh quay trở lại.
Khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng, không phải cô luôn ngóng trông anh trở về cả ngày lẫn đêm hay sao?
Bây giờ... Vật đổi sao dời.
Có lẽ do công việc của anh quá nhiều quá mệt mỏi, cho nên từ trong đáy lòng lại xuất hiện một chút không cam lòng.
Anh vẫn luôn ngẩn người không lên tiếng, Chung Hi sốt ruột, bỗng nhiên đẩy anh ra: "Anh không nói lời nào, tôi xem như anh đồng ý."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi.
Trái tim của cô đập thình thịch dồn dập, sau khi trở về phòng ngủ, cô khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Cô phải ngủ một giấc thật ngon!
Ngày mai là có thể thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mà sự thật vượt quá dự tính, Chung Hi tỉnh dậy sau giấc ngủ, chẳng biết Bạc Lương Thần đã đi đâu, nhưng người hầu lại nói chuyện với cô, tuy nhiên chỉ có một câu: "Bạc tiên sinh đi công tác hai ngày, cô có thể ở một mình trong nhà."
Một mình?
Chung Hi im lặng liếc mắt.
Anh vẫn nhất định phải nhốt cô lại, cho đến khi vết thương phục hồi như cũ!
Lúc Chung Hi tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ.
Vẻ trang trí xa hoa cùng mùi nước hoa tràn ngập không khí đều làm cho tinh thần cô sợ hãi.
Cô vẫn bị Vân Tích bắt được sao?
Đây là đâu thế?
Chung Hi mạnh mẽ ngồi dậy, bất chấp đau đớn trên người, chân trần muốn đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới xuống giường thì đụng phải người đàn ông từ trong phòng tắm đi ra.
“Anh!”
Cô hét lên một tiếng, hét lên, “Bạc Lương Thần, vì sao anh lại ở đây?”
Anh đã đạt được giao dịch nào đó với Vân Tích sao? Hay là...
Bạc Lương Thần nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt của cô, đi tới, muốn thử xem nhiệt độ trên trán cô một chút.
Nhưng còn đụng phải Chung Hi, đã bị cô đẩy tay ra, “Tránh xa tôi một chút!”
Khuỷu tay người đàn ông dừng lại giữa không trung, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng, lúc người phụ nữ này tỉnh lại, cả người hệt như dính gai.
Chung Hi không để ý tới anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Chờ cô xuống lầu, mới ý thức được, nơi này hẳn là không liên quan đến Vân Tích, tuy anh ta ở trong giới thiết kế rất có sức ảnh hưởng, nhưng muốn mua một biệt thự như vậy ở Vân Thành, với sức của Vân Tích, chắc chắc không thể có được!
Toàn bộ biệt thự cao năm tầng, phong cách trang trí sang trọng nhất quán theo phong cách châu u, ngay cả đèn treo trên tường cũng vô cùng tinh xảo.
Chung Hi vòng xuống dưới lầu, cũng không nhìn thấy một người.
“Có khác gì nhà ma đâu!”
Cô nghe được tiếng bước chân ở lầu hai, hung hăng trừng Bạc Lương Thần một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng bếp.
Cô đói rồi.
Bạc Lương Thần thay âu phục và áo sơ mi, từ trên lầu đi xuống, thấy người phụ nữ ở trong phòng bếp, khóe miệng lại không kìm được nở nụ cười.
Cô lấy bánh mì trên bàn, uống một ngụm sữa, còn không quên lẩm bẩm: “Giống người gì không biết, cả cái nhà lớn như này, chỉ có những thứ này? Bạc thị có phải sắp phá sản hay không vậy?”
Trong nháy mắt, Bạc Lương Thần mới ý thức được.
Dường như anh không ngại bị cô chửi mắng chính mình.
Người đàn ông ngừng suy nghĩ, trực tiếp đi tới, không để ý Chung Hi đang phản kháng, đưa tay đặt trên trán cô, “Không sốt nữa, cổ còn đau không?”
Nghe anh nói như vậy, Chung Hi nhíu mày.
“Không đau.”
Cô vẫn duy trì khoảng cách với anh như trước, trong đầu tính toán một chuyện gì đó.
“Lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra thân thể cho cô, nhớ uống thuốc đúng giờ.” Anh nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Chung Hi nhìn bóng lưng anh mặc áo khoác tây trang, đầu óc lại có chút mơ hồ.
“Bạc Lương Thần, đầu óc anh có bị úng nước không?”
Nếu anh với Vân Tích không phải là một nhóm, tại sao lại đem cô nhặt về? Trên thế giới này, hẳn anh là người mong cô chết nhất cơ mà.
Tiểu thư Chung thị phơi thây ngoài đường, đây không phải là tin tức anh muốn nhìn thấy nhất sao?
Chung Hi nắm chặt ly sữa, cô nghĩ mãi cũng không hiểu.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới lời nói của cô, “Chờ cô tỉnh táo rồi mới nói chuyện.”
“Nói cái gì cơ chứ! Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây và ngoan ngoãn chờ anh sao? Điên à, tôi không phải Ôn Nguyễn Nhi.”
Chung Hi nhai hai miếng bánh mì, lẩm bẩm.
Người đàn ông cười lạnh một chút, “Vậy em có thể thử xem có ra được không.”
Nói xong, chính là tiếng cửa bị đóng lại.
“Bạc Lương Thần, đồ biến thái này, anh thả tôi ra ngoài!”
Chung Hi chạy đến trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lớn tiếng la hét, lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người đàn ông lái xe rời đi.
Mười phút sau, cô chán nản suy sụp ngồi trên mặt thảm.
Điện thoại di động và túi xách không biết nơi nào, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ bị khóa ngược.
Nói cách khác, cô bị Bạc Lương Thần giam lỏng rồi.
Rất nhanh, bác sĩ trong miệng Bạc Lương Thần tới, sau khi anh ta kiểm tra cho Chung Hi, cái gì cũng không nói, lập tức rời đi.
Chung Hi trực tiếp ngăn cản anh ta, “Bác sĩ, miệng vết thương của tôi không có việc gì chứ?”
Bác sĩ nhìn cô một cái, lắc đầu, “Chung tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, trong vòng ba ngày sẽ không tái sốt nữa, chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Ồ, vậy... Anh sẽ nói bệnh tình của tôi với Bạc Lương Thần sao?”
Bác sĩ nhẹ gật đầu
“Phải nói cho Bạc tiên sinh mà.”
“Vậy anh nói thẳng cho anh ta, tôi mắc bệnh nặng, sắp chết ngay bây giờ rồi, được không?” Chung Hi hỏi vô cùng nghiêm túc.
“Cái này...”
Chung Hi nhếch khóe miệng, “Làm ơn.”
......
Tập đoàn Bạc Thị.
Bạc Lương Thần từ phòng họp đi ra thì nhận được báo cáo từ trợ lý Mẫn.
“Bác sĩ Trần nói bệnh tình của cô Chung rất phức tạp, hơn nữa rất có thể bị thương đến đầu, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, nếu không sợ cô ấy sẽ bị chứng trầm cảm mất.”
Nghe vậy, bước chân của người đàn ông dừng lại.
“Cái gì?”
Trợ lý Mẫn cúi đầu, “ Bác sĩ Trần nói như vậy.”
Bạc Lương Thần nhíu mày, cất bước vào văn phòng.
Trợ lý Mẫn tiếp tục sắp xếp công việc cho tuần sau, hơn nữa còn nói, “Tiêu tổng đã trở lại công ty làm việc, nhưng anh ta nhất quyết không phụ trách vụ án mua sắm nữa, bên hội đồng quản trị đều cảm thấy lúc trước anh trừng phạt Tiêu tổng quá nặng.”
Bạc Lương Thần chỉ ngước mắt nhìn lướt qua, “Còn có chuyện gì khác không?”
Anh không nhất thiết phải xin chỉ thị bất cứ chuyện nào với mấy lão già kia.
“Mặt khác chính là, Bạc phó tổng nói, tháng sau ngài ấy muốn về nước nhậm chức, ý của ngài ấy là tuổi của mình đã lớn, muốn trở về Vân thành dưỡng lão.” Trợ lý Mẫn đem đơn xin điều chuyển đặt lên mặt bàn của Bạc Lương Thần.
Bạc Lương Thần không chút suy nghĩ, trực tiếp ký tên.
“Nếu chú Hai muốn trở về, vậy thì chuẩn bị cho thật tốt, chức vị và chỗ ở của chú ấy đều phải thích hợp nhất, chuyện này, giao cho cậu làm, người khác tôi không yên tâm.”
“Tôi hiểu, Bạc tổng, nhất định sẽ khiến cho anh với Bạc phó tổng hài lòng.”
Bạc Lương Thần ừ một tiếng, giơ tay lên.
Trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại, yên lặng lui ra ngoài.
Bạc Lương Thần vừa đến công ty đã bắt đầu họp, anh đã rất mệt mỏi, nhưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng giày cao gót.
“Lương Thần, hôm nay em nhất định phải nói chuyện với anh một chút.”
Ôn Nguyễn Nhi mang theo vệ sĩ xông vào, đám vệ sĩ trực tiếp đẩy trợ lý Mẫn ra.
Cô ta đẩy cửa ra, cắn khóe môi, dáng vẻ tủi thân đến cực điểm.
“Làm sao vậy?”
Ánh mắt người đàn ông ngước lên, tràn đầy lạnh lẽo.
Giọng điệu của anh rất xa cách, một giây sau, anh ra hiệu cho người phía sau, trợ lý Mẫn lập tức đóng cửa lại.
Hai tròng mắt Ôn Nguyễn Nhi khóc đến đỏ bừng, trên mặt trang điểm đậm mới miễn cưỡng che đi sự mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.
“Anh tự xem đi.”
Cô ta đưa ảnh chụp đến trước mặt Bạc Lương Thần.
Là thám tử tư cô ta mua chuộc, sau khi theo dõi Chung Hi chụp được, rõ ràng cô đã đi vào biệt thự của Bạc Lương Thần, hơn nữa ở một đêm còn chưa ra!
Ngay cả bây giờ vẫn còn ở đó.
Bạc Lương Thần lạnh mặt, “Cô tìm người theo dõi tôi?”
“Không, không phải theo dõi anh.” Tính Ôn Nguyễn Nhi thoáng cái sợ hãi, “Em là tìm người đi theo Chung Hi, em sợ cô ta lại dây dưa với anh.”
“Có sự khác biệt nào không?”
Trong con ngươi Bạc Lương Thần trống rỗng, nhìn Ôn Nguyễn Nhi lần lượt bước qua điểm mấu chốt của mình khiến anh chỉ cảm thấy phiền muộn.
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi rơi xuống.
“Lương Thần, vì sao bây giờ anh lại biến thành như vậy? Trước đây anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy.”
“Đó là bởi vì, trước kia tôi cũng không biết thủ đoạn của cô nhiều như vậy.”
Con người không thể trông mặt bắt hình dong.
Bây giờ Bạc Lương Thần mới ý thức được, người phụ nữ nũng nịu trước mắt này phức tạp hơn nhiều so với Chung Hi.
Không chỉ lừa gạt đùa giỡn anh, còn một mặt hai lòng như vậy.
Chương 116: Tạm được
Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Bạc Lương Thần, Ôn Nguyễn Nhi hoảng hồn.
Nhăn nhó bước lên, định níu áo anh làm nũng, nhưng chưa tới gần được Bạc Lương Thần đã bị anh né tránh.
Ngay sau đó, trợ lý Mẫn gõ cửa.
"Bạc Tổng, Tiêu Tổng nói có chuyện cần bàn bạc với anh."
"Biết rồi."
Bạc Lương Thần đứng dậy, nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn Nhi: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên đừng gặp nhau, để hai bên yên tĩnh một chút."
Anh nói xong, chỉ để lại cho Ôn Nguyễn Nhi một bóng lưng lạnh lùng.
Ôn Nguyễn Nhi ngồi ngẩn trên ghế sô pha trong văn phòng anh, khắp người toàn tràn ngập sự hận thù: "Chung Hi, đều là Chung Hi!"
...
Chung Hi bị nhốt ở trong biệt thự, trôi qua một ngày buồn tẻ nhàm chán.
Chưa tới giữa trưa đã có người hầu đi đến làm việc, nhưng có lẽ do Bạc Lương Thần có bệnh thích sạch sẽ và sự hạn chế của mệnh lệnh, nên bọn họ chỉ cúi đầu làm việc, vốn dĩ không để ý tới trong ngôi biệt thự này có thêm một Chung Hi.
Thật sự giống như cô là không khí.
"Bạc Lương Thần mua ngôi nhà này lúc nào?"
"Giữa trưa ăn gì?"
"Mấy cô nói cho tôi một chút đi chứ!"
Cho dù cô nói thế nào cũng không thể cạy được miệng của bọn họ .
Chung Hi bất đắc dĩ trở về phòng ngủ, vùi đầu ngủ say, sau khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
Cô cảm thấy khát nước, cho nên đi về phía phòng bếp, trong lúc vô tình đã nghe thấy bên ngoài có người đang gọi điện thoại.
"Vụ án kia tạm thời dừng tay, Tiêu Nghị, buôn bán không phải làm như vậy." Bạc Lương Thần cầm chén cà phê, bỗng nhiên nhìn sang phía Chung Hi.
Ở đây không có quần áo của phụ nữ, cho nên đồ hôm qua mà hầu gái mặc cho Chung Hi là quần áo của anh, một cái áo thun cổ tròn, mặc trên người cô có hơi lớn, dài như một cái váy ngắn.
Đôi chân dài của cô cứ thế lộ ra trước mặt người đàn ông.
Ngón tay cầm điện thoại của anh siết chặt, thu tầm mắt lại, đi qua từ bên cạnh cô.
Chung Hi nghiêng người, không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với anh, nhưng cô nhất thời không để ý, suýt nữa đụng phải dao trên mặt bàn.
"Cẩn thận."
Cánh tay anh vung lên, kịp thời ôm lấy eo cô.
Ở đầu dây bên kia, con ngươi hẹp dài của Tiêu Nghị hơi híp lại, anh ta không nghe lầm, chắc chắn có tiếng kêu lên của một người phụ nữ nào đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi bên cạnh, khóe miệng hơi mỉm cười.
"Lương Thần, anh ở với ai..."
"Không có ai, cứ vậy đi, ngày mai bàn lại."
Anh nói xong, dứt khoát dập máy.
Chung Hi cảm nhận được bàn tay anh đặt lên hông mình vẫn chưa buông ra, nhíu mày đẩy xuống: "Cảm ơn, anh có thể buông tay."
Đáy mắt Bạc Lương Thần bao trùm một tầng ý sâu xa, nhẹ buông tay, lạnh giọng nói: "Cẩn thận một chút."
"Vậy anh để cho tôi đi đi, tôi ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không va vào mấy thứ đồ xấu xa của anh nữa."
Sắc mặt Bạc Lương Thần đột nhiên lạnh đi.
"Cô muốn đi?"
Chung Hi không nén được sự tức giận: "Tôi không đi thì chẳng lẽ ở lại đây sống chung với anh hay sao? Bạc tiên sinh, anh đang giam giữ bất hợp pháp, anh biết không, tôi có thể tố cáo anh!"
Trong không khí, vang lên một tiếng cười khẩy của đàn ông.
Chung Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, có phải anh thật sự điên rồi không?
Ngay lúc câu tiếp theo của cô chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Bạc Lương Thần đã buông lỏng tay, vòng qua cô, đi vào phòng bếp: "Chờ vết thương của cô lành thì có thể đi."
Chung Hi xé toạc ngay tại chỗ.
"Anh sợ tôi bỏ đi sẽ nói với Ôn Nguyễn Nhi?"
Trong đầu Chung Hi loé lên suy nghĩ này, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không hèn hạ như mấy người."
Cô muốn quật ngã Bạc Thị, sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện đó.
Hoá ra, anh có thể cưng chiều Ôn Nguyễn Nhi đến mức này.
Chung Hi đè nén ý lạnh trong đáy lòng, nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Bạc Lương Thần như thể không nghe thấy câu vừa rồi của cô.
Mà vẫn đang bận rộn trong phòng bếp, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Không bao lâu sau, hai phần mì ý được bưng lên bàn.
Chung Hi nhướn lông mày: "Tôi cũng có sao?"
"Tôi sẽ không để cho cô chết đói ở chỗ này." Anh bật cười lắc đầu.
"Sẽ không hạ độc đấy chứ?"
Chung Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thấy anh đã bắt đầu ăn.
Cô suy nghĩ mặc dù Bạc Lương Thần máu lạnh vô tình, nhưng không đến mức độc chết cô nhỉ, nếu không cũng không cần phải cứu mình, còn tìm bác sĩ đến đây.
Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ do Bạc Lương Thần nấu, hương vị ngon hơn trong tưởng tượng, Chung Hi ăn vài miếng, sau đó không dừng lại được.
"Hương vị thế nào?" Người đàn ông ăn xong trước một bước, nhìn điệu bộ ăn như hổ đói của Chung Hi, đẩy khăn tay sang.
Nhưng Chung Hi nhai nhai, lẩm bẩm nói: "Tạm được."
Trong ánh mắt của Bạc Lương Thần nhuốm ý cười, đưa tay túm tờ khăn giấy, đưa đến cạnh miệng Chung Hi: "Ăn từ từ thôi."
Ngay trong nháy mắt đó, lòng bàn tay của anh lơ đãng lướt qua mặt Chung Hi.
Hai người đều ngơ ngẩn.
Chung Hi lấy lại tinh thần trước, lập tức đứng lên, tức giận trở về phòng.
Bạc Lương Thần đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, có vài suy nghĩ chui vào trong lòng anh, nhưng anh không muốn động đến, một mình thu dọn đống bát đũa kia, sau đó vào phòng sách.
Đến đêm khuya, cả ngôi biệt thự vắng lặng như đảo hoang.
Chung Hi nằm trên chiếc giường kia, trong đầu không xua tan được gương mặt đó của Bạc Lương Thần.
Tại sao anh phải tự tay làm cơm cho mình?
Chắc là tiện tay!
Vậy tại sao anh lại muốn...
Chung Hi nhíu chặt mày, làm sao cũng không ngủ được, đi tới cửa xem xét, phía phòng sách vẫn sáng đèn.
Cô đi thẳng tới, gõ cửa: "Bạc Lương Thần, chúng ta nói chuyện."
Cô có thể hứa sẽ không nói với Ôn Nguyễn Nhi, sáng sớm ngày mai, cô muốn đi.
Nhưng bên trong không có tiếng trả lời.
Chung Hi ngoái đầu lại, nhẹ nhàng đẩy cửa, anh không ở đây.
Cô bất đắc dĩ mím môi, đang định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, cả người đã va vào lồng ngực ấm áp nào đó.
"Sao anh bước đi lại không phát ra tiếng thế hả!"
Bạc Lương Thần đưa mắt nhìn cô, khoảng cách gần như thế, đêm tối như vậy, cô mặc quần áo của anh, yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, một tay nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào phòng sách.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Chung Hi bất an giãy dụa: "Anh thả tôi ra, tôi muốn nói với anh, ngày mai tôi sẽ đi, anh nhất định phải thả tôi đi."
"Ừm?"
Trong đôi mắt thâm sâu của Bạc Lương Thần lộ ra một chút lửa giận không rõ nguyên do.
"Tôi có thể đồng ý, không nói với Ôn Nguyễn Nhi, chuyện tôi bị thương coi như chưa từng xảy ra." Chung Hi cắn răng nói.
"Nguyên nhân."
Lổng ngực khô nóng của Bạc Lương Thần đã càng ngày càng nặng, nhưng dường như người phụ nữ trước mặt này không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
"Tôi không muốn ở chung trong một ngôi nhà với anh."
Đây là lời nói thật lòng.
Ánh mắt Bạc Lương Thần run lên, tận mắt thấy vẻ quyết liệt trên khuôn mặt cô, trong nháy mắt đó, lý trí của anh quay trở lại.
Khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng, không phải cô luôn ngóng trông anh trở về cả ngày lẫn đêm hay sao?
Bây giờ... Vật đổi sao dời.
Có lẽ do công việc của anh quá nhiều quá mệt mỏi, cho nên từ trong đáy lòng lại xuất hiện một chút không cam lòng.
Anh vẫn luôn ngẩn người không lên tiếng, Chung Hi sốt ruột, bỗng nhiên đẩy anh ra: "Anh không nói lời nào, tôi xem như anh đồng ý."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi.
Trái tim của cô đập thình thịch dồn dập, sau khi trở về phòng ngủ, cô khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Cô phải ngủ một giấc thật ngon!
Ngày mai là có thể thoát khỏi chỗ này.
Nhưng mà sự thật vượt quá dự tính, Chung Hi tỉnh dậy sau giấc ngủ, chẳng biết Bạc Lương Thần đã đi đâu, nhưng người hầu lại nói chuyện với cô, tuy nhiên chỉ có một câu: "Bạc tiên sinh đi công tác hai ngày, cô có thể ở một mình trong nhà."
Một mình?
Chung Hi im lặng liếc mắt.
Anh vẫn nhất định phải nhốt cô lại, cho đến khi vết thương phục hồi như cũ!
Bình luận facebook