• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (3 Viewers)

  • Chương 117-119

Chương 117: Tôi có một điều kiện

Chung Hi càng nghĩ càng tức giận, cầm điện thoại di động muốn lên mạng lan truyền chuyện này ra ngoài.

Nhưng nếu làm mà không có chuẩn bị như vậy, rất có thể vừa phát ra đã bị phòng quan hệ công chúng của Bạc thị nhúng tay, chân tướng sẽ như đá chìm đáy biển.

Cô phải kiên nhẫn.

Chung Hi hít sâu một hơi, lại nhìn về phía người giúp việc kia.

“Buổi trưa ăn gì?”

Nếu không thể đi, vậy thì cứ ‘hưởng thụ’ cho thật tốt đi, không thể ăn Bạc Lương Thần đến nghèo, cũng phải trút một hơi thật đã.

Trong thời gian đó, Lục Bắc gọi cho cô vài cuộc điện thoại.

Chung Hi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh ta như thế nào nên dứt khoát không nghe máy.

Anh ta đã đính hôn với Từ Á, là chuyện của anh ta, Chung Hi không có quyền can thiệp, cũng chưa bao giờ cảm thấy Lục Bắc cần giải thích gì với mình.

Về phương diện tình cảm, cô không dám đụng vào, tình nguyện trốn như đà điểu.

Lúc này ngẫm lại, ở lại trong biệt thự trống không này của Bạc Lương Thần, cũng không có gì là không tốt, ít nhất ăn có uống, tiết kiệm được phí sinh hoạt mấy ngày.

Lại qua hai ngày, Bạc Lương Thần đi công tác trở về, vừa mới vào cửa lập tức nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, cầm cua ăn rất chi là ngon miệng.

Mi tâm anh nhíu lại, nhìn thấy trên sô pha chất đầy đồ ăn vặt và đồ ăn nhẹ.

Cặp tài liệu đặt nặng trên bàn, anh cất bước qua, “Không ăn cơm mà ăn những thứ này?”

Chung Hi nhai cua, “Chị Trương nói, tôi muốn ăn cái gì cũng được, không phải anh đã nói với chị ấy như thế à?”

Đúng là anh đã nói điều đó.

Bạc Lương Thần trực tiếp kéo người từ trên sô pha dậy, “Đi thay quần áo đi, buổi tối, tôi muốn tiếp đãi tiên sinh Oppo với vợ của anh ấy ở chỗ này, cô giúp tôi diễn đi.”

“Tôi không có quần áo.”

Chung Hi trả lời vô cùng thản nhiên, sau đó mỉm cười nói, “Anh thả tôi ra đi, nhà tôi có, để tôi trở về lấy.”

“À... Đi rồi thì cô còn trở lại sao?” Bạc Lương Thần cười lạnh, một tay đẩy Chung Hi ra, “Quần áo ở trong túi trước cửa, Oppo tiên sinh có ấn tượng với cô rất tốt, anh ấy cũng rất coi trọng đối tác có quan hệ hôn nhân ổn định hay không đấy.”

“Vậy anh nên gọi Ôn Nguyễn Nhi tới đây mới phải.” Trên tay Chung Hi tràn đầy gạch cua, miệng đầy thứuc ăn, thấy anh không nói lời nào, ngược lại hỏi, “Nếu như, tôi từ chối thì sao?”

“Vậy cô ở lại đây cả đời.”

Thanh âm của anh lạnh đến cực hạn, trên người tản ra sự nguy hiểm vô cùng.

Anh không nói đùa.

Chung Hi tức đến nói cùn, “Vậy tôi có điều kiện.”

“Nói đi.”

Hai tiếng sau

Chung Hi mặc váy Bạc Lương Thần mang về, một chiếc váy liền màu tím, kiểu dáng tao nhã, hơn nữa cô không đeo bất kỳ trang sức nào, tóc cũng chỉ buộc đơn giản ở sau đầu, cả người ngồi ở đó, có một loại vẻ đẹp thanh nhã.

Bạc Lương Thần đang cùng Oppo tiên sinh bàn chuyện làm ăn.

Chung Hi ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với vợ tiên sinh Oppo.

Bạc Lương Thần đáp ứng trừ nợ một trăm vạn, cũng chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, cô vẫn nhịn được.

“Tôi cứ tưởng là người xuất hiện ở chỗ này sẽ là cô gái Ôn tiểu thư kia.” Oppo tiên sinh ôn hòa cười, lời này vừa nghe không có ý gì đặc biệt.

Chung Hi cắt bò bít tết, không lên tiếng.

Bạc Lương Thần lại bỗng nhiên cười nói ra một câu, “Đúng lúc Chung Hi tới tìm tôi nên tôi mời cô ấy ở lại cùng nhau ăn tối.”

Cô tìm anh?

Chung Hi giật giật khóe môi, miễn cưỡng phối hợp nhẹ gật đầu.

Người đàn ông này diễn kịch, đúng là khiến người ta bất ngờ.

“Quan hệ của hai người hòa hoãn rồi sao? Sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn được à?” Oppo tiên sinh nói ra nghi hoặc trong lòng, “Xin lỗi, đáng nhẽ tôi không nên hỏi câu này.”

Hai chữ ly hôn này đâm vào trong lòng Chung Hi.

Nhưng cô thấy mình không còn quan tâm nhiều như trước nữa rồi.

“Đúng vậy, ly hồn rồi vẫn có thể làm bạn mà.” Chung Hi nở nụ cười, không có bất kỳ tư thái diễn xuất thừa nào, dường như nói ra suy nghĩ chân thành của mình,

Bạc Lương Thần nghiêng mắt nhìn cô.

Trong đôi mắt kia cất giấu rất nhiều thứ Chung Hi nhìn không hiểu.

Cô mặc kệ, tiếp tục cười nâng ly, “Nếu đã không có duyên phận, cần gì phải cố chấp với mối quan hệ trong quá khứ, tôi tin là Bạc tổng cũng nghĩ như vậy, đúng không?”

Anh vẫn còn bất động.

Chung Hi đưa mắt nhìn qua, chân ở dưới bàn, đụng vào chân Bạc Lương Thần một chút.

Lúc này anh mới chậm rãi quay đầu lại, lạnh nhạt nói một câu, “Cũng không phải.”

Chung Hi sửng sốt, anh bị gì vậy!

Cô phối hợp với anh diễn trò như vậy, anh còn như xe bị tuột xích vào lúc mấu chốt như vậy?

Ngay khi cô đang nghĩ nên giải thích như thế nào, Bạc Lương Thần nói ra một câu khiến cô khiếp sợ, “Có thể duy trì loại quan hệ này, có lẽ là bởi vì, có một bên muốn vãn hồi lại.”

Lời này vừa nói ra, trong đầu Chung Hi ong ong một tiếng.

Cô vừa định mở miệng, Bạc Lương Thần đã dùng đũa gắp thức ăn cho cô.

“Ăn nhiều một chút.”

Anh cố tình tạo ra mối quan hệ mờ ám này, để cho vợ chồng nhà Oppo nghĩ rằng anh là người chung thủy một lòng sâu sắc.

Vì để thành công, người đàn ông này thật sự cái gì cũng làm được.

Thời gian xã giao còn lại, Chung Hi một câu cũng không nói, bởi vì mặc kệ cô nói cái gì, Bạc Lương Thần đều có thể không chút ngại miệng miêu tả mối quan hệ của hai người thành mập mờ không rõ.

“Bạc tổng, cảm ơn bữa cơm của anh tối nay, chúng ta đã trải qua một khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp.”

Oppo tiên sinh nói như thế, vợ anh ấy còn nhẹ nhàng mỉm cườivới Chung Hi, một đêm nay, cô ấy vô số lần ra hiệu với Chung Hi, nếu có khả năng, hãy cân nhắc chuyện tái hợp với Bạc Lương Thần.

Chung Hi xấu hổ cong cong khóe môi.

Nếu không phải vì một trăm vạn kia, cô nhất định sẽ vạch trần quỷ kế của Bạc Lương Thần.

Cô đứng ở cửa, nhìn Bạc Lương Thần tiễn hai vợ chồng bọn họ rời đi.

Trong nháy mắt như vậy, Chung Hi sẽ không tự chủ được nghĩ, nếu như nhà họ Chung vẫn còn...

Họ sẽ duy trì một mối quan hệ hôn nhân dường như bình thường như thế này sao?

Theo chiếc xe kia rời khỏi tầm nhìn, Chung Hi thu hồi tầm mắt, trở về phòng thay lại quần áo của mình, bộ lễ phục dạ hội này khiến cho mỗi tế bào trên người cô đều cảm thấy không thoải mái.

Chờ Bạc Lương Thần đưa vợ chồng Oppo trở về đến đây thì thấy Chung Hi ngồi trên sô pha chờ anh.

“Cô đi đâu vậy?”

Chung Hi mặt không chút thay đổi đi qua, cúi đầu đổi giày, “Giao dịch của chúng ta đã kết thúc, Bạc tiên sinh, làm người đã nói phải giữ chữ tín.”

Cô đã giúp anh diễn vở kịch này, anh phải giảm tiền nợ cho cô, không được lừa dối.

Trong lòng người đàn ông dâng lên sự tức giận, một tay túm lấy cổ tay cô, “Cô nhất định phải đi vội vàng gấp gáp như vậy à?”

Chạy khỏi anh để trốn vào vòng tay của một người đàn ông khác.

Chung Hi bất lực liếc mắt, “Bạc Lương Thần, nếu anh nghiện diễn trò như vậy thì đi tìm nữ minh tinh kia của anh đi, tránh xa tôi một chút.”

Cô không có thời gian để chơi trò chơi nhàm chán này với anh .

Chung Hi dùng sức hất tay người đàn ông ra, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi biệt thự này, cô sợ mình ở lại, trong lòng sẽ sinh ra một cảm xúc vô nghĩa nào đó.

Trong biệt thự, mặt mày người đàn ông lạnh lùng, hồi lâu, tay anh rũ xuống, tầm mắt dừng ở vị trí chung Hi vừa ngồi.

Trốn thoát khỏi anh sao?

Chung Hi, đây là chuyện tôi quyết định, cô không có tư cách này.

Ra khỏi biệt thự Bạc Lương Thần, Chung Hi một mình ở bên đường đi khắp nơi ba tiếng đồng hồ, mới từ ngoại ô đi về nội thành.

Trong lòng cô mắng Bạc Lương Thần một vạn lần.

Chờ cô mở cửa về nhà, đã sắp rạng sáng, cô thật sự quá mệt mỏi, nhào vào trong chăn lập tức ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, trên điện thoại di động đã có hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Đúng lúc Lưu Viện Viện gọi điện thoại đến, cô vừa nghe, bên kia là thanh âm vô cùng lo lắng, “Chung Hi, cô không bị sao chứ? Tại sao hai ngày nay tôi không thể tìm thấy cô?”
Chương 118: 10 vạn, không mặc cả

Chung Hi còn có chút chưa tỉnh ngủ, “Điện thoại di động của tôi hỏng nên mang đi sửa rồi.”

“Vậy cô có biết chuyện thầy Vân Tích bị người cướp bóc hay không? Anh ta bị thương phải nhập viện, chúng tôi thăm gặp anh ta, cô có đi không?”

“Bị cướp á? Khi nào vậy?”

Chung Hi nhíu mày.

“Rạng sáng hôm qua, hơn mười hai giờ.”

Đúng lúc cô rời khỏi biệt thự Bạc Lương Thần, đi về nhà.

Chung Hi cân nhắc, cắn răng nói, “Tôi gặp cô ở chỗ nào đây?”

Sau đó, cô rời khỏi nhà.

Nhưng những gì cô không biết là cô chỉ mới đi được năm phút, cánh cửa nhà cô đã bị mở ra.

“Động tác phải nhanh, không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào.”

“Vâng!”

20 phút sau, bệnh viện thành phố.

Chung Hi cùng Lưu Viện Viện và Lâm Khải tụ lại trước cửa bệnh viện, nghe Lưu Viện Viện nói chuyện, Chung Hi nhíu mày càng chặt.

Sau khi quay phim ngày hôm đó, Vân Tích không xảy ra chuyện gì.

Anh ta bình yên vô sự trở về công ty, cũng không nói với bất cứ kẻ nào, anh và Chung Hi ở trên xe anh ta đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tối qua, anh ta đột nhiên bị cướp.

Hoặc các sĩ quan cảnh sát làm nhiệm vụ gần đó đã đưa anh ta đến bệnh viện.

“Nghe nói không phải là một vụ cướp bóc bình thường đâu, Vân Tích lão sư bị mất đi một cái đồng hồ, trị giá hơn mười vạn đấy.” Lâm Khải nói như vậy, “Nhưng trên xe anh ta còn có tiền mặt, tên cướp lại không lấy. “

“Vân Tích lão sư xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này thì không thể tham gia chương trình đại tú VK rồi.”

*VK: một show thời trang bên Trung Quốc.

“Không phải, có người ở công ty cạnh tranh cố ý tính kế anh ta chứ?”

Hai người bọn họ mở rộng não bộ, càng đoán càng thái quá.

Ngược lại Chung Hi, chưa bao giờ tỉnh táo như thế.

Ngày đó cô chạy trốn từ trên xe Vân Tích, là Bạc Lương Thần mang cô đi, anh khẳng định đã biết lúc đó xảy ra chuyện gì, tối hôm qua Vân Tích bị người nhắm vào như vậy, bị cảnh sát phát hiện, lại không tra được bất kỳ dấu vết nào.

Nói trắng ra là có người đằng sau hậu trường thiết kế vụ cướp này, không chỉ ẩn nấp không lộ ra, mà còn rất có quyền thế.

Khả năng rất lớn là Bạc Lương Thần!

Nhưng Chung Hi không hiểu, vì sao anh lại làm như vậy? Trút bực à?

Cô cứ mang vẻ mặt mê mang như vậy đi theo bọn họ vào phòng bệnh, bên trong Hà Tiêu và Anna đều ở đây.

“Vân Tích lão sư, thầy phải giữ gìn sức khỏe nhé.” Lưu Viện Viện vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy gạc trên đầu Vân Tích được bọc như tổ ong, mắt còn bị bôi thuốc đỏ, suýt nữa cười thành tiếng.

Lâm Khải ho khan một tiếng, vội vàng hòa giải, “Vân Tích lão sư, hy vọng thầy sớm hồi phục.

Ánh mắt Vân Tích liếc tới, toàn thân bị đánh không động đậy được, tầm mắt dừng trên người Chung Hi, tối tăm không rõ.

Hà Tiêu ở một bên nói, “Vân Tích lão sư cần tĩnh dưỡng, các cô trở về trước đi.”

“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước.” Lâm Khải túm lấy Lưu Viện Viện một cái.

Lưu Viện Viện vẫn cúi đầu kìm nén nụ cười.

“Chung Hi, cô chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Chung Hi dừng bước một chút, lại thấy Hà Tiêu cũng đẩy Anna ra ngoài, tiếp theo Hà Tiêu khóa trái cửa phòng bệnh.

“Tôi không nghĩ ra, cô lại có bản lĩnh như vậy.” Lời này là Vân Tích nói.

Nhưng chất giọng của anh ta đã không dễ nghe như lúc trước, trái lại lộ ra một loại cảm giác khàn khàn lạnh lẽo.

Chung Hi giật khóe miệng, “Vân Tích lão sư hiểu lầm rồi, bây giờ tôi không quyền không thế, còn có được bản lĩnh gì?”

“Cô...” Vân Tích tức giận nghiến răng.

Hà Tiêu đi qua đỡ lấy anh ta, thấp giọng nói, “Tôi nói cho.”

Cô ta vỗ lưng Vân Tích, cảm xúc của Vân Tích mới chậm rãi bình phục lại.

“Vân Tích lão sư bị người cướp bóc chỉ là ngụy trang, trên thực tế, anh ấy bị cô đơn phương đánh đập, còn đánh người của anh ấy, là Bạc Lương Thần phái tới, Chung Hi, chuyện này, cô hẳn là biết rõ!”

Chung Hi lắc đầu, “Không biết.”

Cô thực sự không biết, đây là tưởng tượng của cô ta mà thôi.

Hà Tiêu thở dài, “Đã nói đến mức này rồi, cô cũng không cần giả vờ nữa, hai ngày nay Vân Tích lão sư vẫn luôn tìm cô, thầy muốn nói chuyện rõ ràng với cậu, chuyện phát sinh ngày đó trên xe, cũng không phải ý định của thầy ấy, chắc chắn cô hiểu lầm rồi.”

Hiểu lầm?

Trái lại Chung Hi hít một hơi khí lạnh.

Nếu tình huống đó cũng là một sự hiểu lầm, kẻ giết người sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý.

Nhưng cô nhanh chóng đi đến một kết luận.

Hà Tiêu biết Vân Tích đến tột cùng là loại người gì, cũng biết nội dung trong thẻ nhớ kia, còn có khả năng, Hà Tiêu cũng là một trong những nữ chính của bộ phim.

Chung Hi nhíu mày, cô nghĩ không ra.

Hà Tiêu trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn có thực lực, vì sao phải trộn cùng một chỗ với Vân Tích.

“Lấy thẻ nhớ ra, cô cũng có thể đưa ra một điều kiện.” Thái độ của Hà Tiêu rất kiên quyết, thấy Chung Hi không lên tiếng, cô ta còn bổ sung một câu, “Nếu chuyện này náo loạn, danh dự của cô cũng sẽ bị tổn hại, cần gì phải vậy chứ?”

Từ đầu đến cuối Vân Tích nằm trên giường bệnh.

Chỉ có đôi mắt tràn đầy tức giận kia, giống như là muốn giết Chung Hi vậy.

Chung Hi túm lấy ghế phòng bệnh, trực tiếp ngồi xuống nhìn hai người bọn họ, cười khẽ, “Loại người như tôi, còn để ý những thứ này sao? Đưa ra điều kiện, phải không? 1000 vạn.”

“Quá nhiều.” Hà Tiêu dường như đã sớm nghĩ đến Chung Hi sẽ nói như vậy.

“Không mặc cả.” Chung Hi đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Tiêu thở dài, ấn bả vai Vân Tích, “Tôi đi qua đuổi theo cô ấy, anh nghỉ ngơi trước đi.”

“Nhất định, phải để người phụ nữ kia đồng ý.” Vân Tích cực kỳ tức giận.

Anh ta tìm Chung Hi hai ngày, nhưng Chung Hi giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Kết quả đêm qua, anh ta bị người công kích, chắc chắn là Bạc Lương Thần làm! Vân Tích âm thầm mắng, sao lại sơ suất như vậy, để Cho Chung Hi chạy đi?

Những thứ trong thẻ nhớ tuyệt đối không thể công khai, bằng không, cuộc đời của anh ta sẽ xong.

Hà Tiêu cho rằng rất khó đuổi kịp Chung Hi.

Lại nhìn thấy Chung Hi dừng máy bán hàng tự động ở cuối hành lang, còn mua một ly đồ uống chờ cô ta.

“Cô cũng là một trong những nạn nhân, phải không?” Thanh âm Chung Hi nhàn nhạt.

Thân thể Hà Tiêu cứng đờ, nhìn chằm chằm Chung Hi, cánh môi run rẩy, “Không liên quan đến cô, cô cầm tấm thẻ kia, không có bất kỳ tác dụng gì, cô đưa thẻ cho tôi, tôi có thể giúp cô lấy được một cái giá hợp lý. “

Chung Hi hít sâu một hơi, “1000 vạn cũng không mua được sự trong sạch của cô à?”

Hà Tiêu câm lặng.

“Tôi không nghĩ sẽ công khai thứ ở bên trong, tôi cũng chưa từng xem qua.” Chung Hi nhíu mày, đối mặt với Hà Tiêu, “Mỗi người đều có quyền lựa chọn của mình, tôi tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng mà, tôi cũng phải bảo vệ bản thân mình.”

Vô luận Hà Tiêu đối với Vân Tích là tình cảm gì, cũng không liên quan đến cô.

Chung Hi nắm chặt ly nước giải khát, trực tiếp vòng qua Hà Tiêu.

Ra khỏi cổng bệnh viện, nhìn thấy Lưu Viện Viện và Lâm Khải bị mấy phóng viên paparazzi ngăn lại.

Chung Hi đi qua, “Chúng ta chỉ là người mới của MON, anh phỏng vấn chúng tôi cũng vô dụng.”

Nói xong, cô kéo Lưu Viện Viện đi, Lâm Khải cũng vội vàng đuổi theo.

Bên kia bãi đậu xe, Anna lấy điện thoại di động chụp lại cảnh này, sau đó gửi cho người đại diện của Ôn Nguyễn Nhi, “Chị Tiểu Linh, em phát hiện Chung Hi hình như có chút vấn đề với nhà thiết kế trưởng của công ty chúng em...”

Lưu Viện Viện nhìn thấy biểu tình Chung Hi không đúng, thăm dò hỏi một câu, “Vừa rồi Vân Tích lão sư làm khó cô à?”

Chung Hi lắc đầu.

Ba người ngồi cạnh nhau ở đài phun nước.

Lâm Khải ở phía bên kia Lưu Viện Viện, kéo cô một cái: “Hai người nói chuyện trước, tôi đi mua đồ ăn cho các cô.”

Lưu Viện Viện ừ một tiếng, thấy cậu ấy đi xa, Lưu Viện Viện tiến lại gần nói, “Cô có cảm thấy quan hệ giữa Hà Tiêu và Vân Tích lão sư hình như không bình thường không? Công ty bây giờ đang lan truyền tin đồn của họ ở khắp mọi nơi.”
Chương 119: Thính lực của tôi không tốt lắm

Chung Hi nhíu mày: "Tôi không quan tâm chuyện không liên quan đến mình."

Có lẽ bởi vì thái độ này cho nên cô giống như vật chất cách ly với tin đồn.

Nếu không phải Lưu Viên Viên thường xuyên kể cho cô mấy tin vỉa hè, thì e là hôm nay Chung Hi sẽ không biết chuyện Vân Tích nằm viện.

Lưu Viên Viên nhìn cô, mãi lâu sau mới nói một câu: "Chung Hi, tôi rất hâm mộ cô."

"Hâm mộ tôi á?"

Chung Hi nhíu mày, khẽ mỉm cười lắc đầu: "Cô hâm mộ Lâm Khải còn hơn là hâm mộ tôi."

Di động rung lên, là tin nhắn của công ty đòi nợ.

Chung Hi liếc nhìn rồi dứt khoát gửi cho bọn họ số tiền mà Trang Uyển Như đưa cho cô, ngoài ra còn bổ sung một câu: "Tôi đã trao đổi với ông chủ của anh rồi, khoản nợ có sự thay đổi."

Cô phải nhanh chóng trả hết khoản tiền kia và phủi sạch mọi quan hệ với người đàn ông đó.

Cuộc sống của cô đã tàn tạ lắm rồi, có gì đáng để người ta hâm mộ đâu?

"Tôi đi trước đây, hai người nói chuyện đi." Chung Hi cầm ba lô, rảo bước rời đi.

Lưu Viên Viên nhìn theo bóng lưng cô, khẽ chớp mắt.

Lâm Khải mua đồ ăn trở lại thì phát hiện Chung Hi đã đi rồi, anh ta hơi tiếc nuối: "Tôi cứ tưởng hôm nay có thể mời các cô ăn cơm cơ."

Lưu Viên Viên vỗ vai anh ta: "Yên tâm đi, sẽ có cơ hội thôi."

Lâm Khải nhìn nụ cười ngây thơ của cô, khẽ hỏi: "Cô không cảm thấy khoảng cách giữa Chung Hi và chúng ta ngày càng xa sao?"

Lưu Viên Viên sững ra mấy giây, sau đó nhận ly kem trong tay đối phương: "Mau ăn đi, một lát nữa là tan luôn đó."

Kem vào khoang miệng mang lại cảm giác mát lạnh, Lưu Viên Viên vừa đi vừa nói: "Chúng Hi và chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới."

Lâm Khải nghe vậy, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Lưu Viên Viên ngoảnh đầu lại và mỉm cười bảo: "Hơn nữa, sớm muộn gì Chung Hi cũng trở lại thế giới ban đầu của cô ấy. Tôi tin rằng cô ấy có thể làm được dựa vào chính năng lực của mình."

Cô sẽ không chỉ trích Chung Hi sau lưng giống như đám người trong công ty. Ánh mắt cô bộc lộ rõ sự hâm mộ và tán thưởng dành cho Chung Hi, không hề che giấu chút nào.

Buổi chiều hôm đó, Chung Hi nhận được thông báo của công ty, nhân viên mới là cô sẽ thay thế Vân Tích tham dự show diễn cuối tuần.

"Tôi ư?"

"Đúng vậy, đây là chỉ thị từ lãnh đạo cấp cao của công ty. Sáng sớm ngày mai cô có thể đến hội trường báo danh."

Show diễn này là show được yêu thích nhất hàng năm của MON.

Rất nhiều món trang sức nổi tiếng sẽ được triển lãm ở đây.

Tham dự sự kiện cấp bậc này chắc chắn sẽ lấy được một tấm vé vào cung điện thiết kế trang sức.

Chung Hi kích động đến mức cả đêm không ngủ ngon. Ôn Nguyễn Nhi gì đó, Vân Tích gì đó đều bị cô quên béng.

Sáng sớm hôm sau, cô chạy tới hội trường theo thời gian được thông báo.

Nhân viên Lieza đã đợi cô ở cửa từ sớm: "Cô Chung Hi phải không? Mời vào bên trong."

Chung Hi khẽ gật đầu, đi theo đối phương vào thang máy.

Tiếp đó, tờ rơi tuyên truyền và một cốc cà phê được nhét vào tay cô.

"Mấy thầy cô khác cũng đến cả rồi. Mời vào."

Cửa vừa mở ra, Chung Hi trông thấy một bục trưng bày đẹp vô cùng, kéo dài từ cửa đến tận bậc thang bên trong.

Trong đó đã đặt các món trang sức, tất cả đều là sản phẩm cao cấp mỗi quý của MON.

Mà những sản phẩm có giá trị hơn thì ở khu trưng bày trên tầng hai.

Những người được mời vào trong showroom này không phải nhân vật nổi tiếng trên thương trường thì cũng là người có đẳng cấp thời trang, người bình thường hoàn toàn không có tư cách lấy được thư mời.

Chung Hi cũng được coi là người từng thấy các sự kiện lớn. Tuy nhiên, sau khi trải qua quãng thời gian ấy, vào lúc này cô vẫn hơi xúc động khi đứng ở nơi đây.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Chung Hi."

Có người gọi cô, đứng trên tầng hai vẫy tay với cô. Là Lý San Nhi.

Chung Hi gật đầu cảm ơn nhân viên công tác.

Sau đó cô đi lên tầng hai. Lý San Nhi giới thiệu cô cho mấy nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành.

Bọn họ đều có chút danh tiếng trong giới thiết kế trang sức, thậm chí còn giỏi hơn cả Lý San Nhi. Vì vậy lúc Chung Hi đi tới, bọn họ chỉ nhìn mấy lần rồi đi nói chuyện với người bên cạnh.

Lý San Nhi cũng không thích bọn họ, bèn kéo Chung Hi ra ban công cạnh đó. Cô ta thuận tay kẹp điếu thuốc rồi nhìn Chung Hi.

Chung Hi bật cười: "Không sao."

Bấy giờ Lý San Nhi mới châm lửa: "Cô đến bệnh viện rồi hả?"

Chung Hi đáp "ừ".

Lý San Nhi cúi đầu cười khẽ: "Bạc Lương Thần ra tay nhẹ quá! Hạng người như Vân Tích nên xuống địa ngục từ lâu rồi mới phải, ở lại trong giới này nhiễm bẩn một vùng nước."

Chung Hi không tiếp lời.

Dường như Lý San Nhi nhận ra cô không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên chỉ yên lặng hút hết điếu thuốc kia: "Đối với cô mà nói, show diễn này là một cơ hội. Đừng bỏ lỡ."

Đúng lúc bên ngoài có người gọi Lý San Nhi, cô ta vỗ vai Chung Hi rồi đi ra ngoài.

Chung Hi cúi đầu, vừa hay nhìn thấy mấy chiếc xe dừng ở cửa, rất nhiều nhân viên bảo vệ đang bê két sắt đựng trang sức vào bên trong.

Cô nắm chặt lan can, ánh mắt lạnh nhạt.

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Vân Tích vừa được bác sĩ cắt chỉ cho. Anh ta nhìn gương mặt sưng phù của mình trong gương rồi ném vỡ gương.

"Anh đừng giận nữa, bác sĩ nói từ từ sẽ khỏi." Hà Hiểu ở bên cạnh gọt trái cây cho anh ta.

Nhưng cô ta vừa dứt lời đã bị Vân Tích lôi sang.

Trong mắt anh ta ngùn ngụt lửa giận: "Khỏi? Khỏi kiểu gì? Tôi bị người ta đánh ra nông nỗi này, vậy mà cô còn ngu xuẩn như vậy, đến cái thẻ nhớ cũng không đòi lại được! Lẽ nào thật sự phải đưa cho con khốn kia mười triệu?"

Giọng nói khàn đặc của anh ta như vọng ra từ địa ngục.

Hà Hiểu vô thức né ra đằng sau. Trong tay cầm con dao gọt trái cây nhưng cô ta không dám đâm đối phương.

"Thầy không nên động vào Chung Hi." Hà Hiểu cố nén nước mắt, nói lí nhí.

"Ha. . ."

Vân Tích nhổ nước bọt vào mặt cô ta: "Tao chơi chúng mày chán rồi, đổi kiểu mới không được à?"

Hà Hiểu bị anh ta đẩy ra đằng sau, bất lực ngã ra sàn nhà.

Lòng bàn tay trầy xước, cô ta cố nhịn đau, chậm rãi đứng dậy: "Thuốc của thầy ở trong bình giữ nhiệt, em đi trước đây."

Hà Hiểu vừa rời đi, cánh cửa kia lại bị người ta đẩy ra.

"Lại đánh rơi cái gì thế? Cô khôn lên tí có được không?"

"Vân tiên sinh, Bạc Tổng của chúng tôi muốn gặp anh." Trợ lý Mẫn nhấc tay, Vân Tích bị kéo xuống giường bệnh lôi ra ngoài.

Trong hành lang rộng rãi không có một ai.

Vân Tích vốn đang giãy giụa mắng chửi, nhưng khi bị ném xuống cạnh chân Bạc Lương Thần, cổ họng anh ta như bị người ta bóp nghẹt, không nói được nửa chữ.

"Hẳn là tôi đã thông báo cho người của MON không được động vào Chung Hi."

Vân Tích siết chặt nắm đấm, cười gượng: "Tôi mới về nước, không biết Bạc Tổng và vợ cũ của anh…"

Anh ta còn chưa nói hết câu, mu bàn tay đã bị giẫm mạnh.

Vân Tích nghiến răng nghiến lợi vì đau đớn.

"Bây giờ đã biết chưa?"

Giọng nói của Bạc Lương Thần vang lên trên đỉnh đầu.

Tay phải của Vân Tích đã bắt đầu tê rần, không tài nào rút ra được. Cảm giác đau đớn xộc thẳng lên não, anh ta lập tức gào lên: "Xin lỗi Bạc Tổng, là lỗi của tôi, cầu... cầu xin anh tha cho tôi."

"Thính lực của tôi không tốt lắm, không nghe rõ." Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lùng, chân càng giẫm mạnh hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom