• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (6 Viewers)

  • Chương 122-123

Chương 122: Không đáng

Lục Bắc cắn răng, “Bảy mươi lăm vạn! “

Chung Hi bất đắc dĩ thở dài, “Bỏ đi.”

Vốn dĩ cô cũng không muốn, hơn nữa nhìn thái độ của Bạc Lương Thần như vậy, chính là cố ý muốn nâng giá cho bọn họ, cái lắc tay kia kể cả là của nhà thiết kế nổi tiếng, cũng không đáng cái giá này.

Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh Bạc Lương Thần đã bắt đầu hưng phấn.

Trái lại Bạc Lương Thần vẫn luôn lạnh lùng, đôi mắt kia thâm thúy như biển, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc của anh.

Chung Hi chỉ nhìn anh một cái rồi dời tầm mắt.

Bạc Lương Thần nắm chặt tấm bảng đấu giá, “Một trăm vạn.”

“Một trăm vạn? Xem ra Bạc tiên sinh đang nắm được lợi thế! Còn ai có hứng thú mua chiếc vòng tay này không? “Người dẫn chương trình nói xong, còn cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Bắc và Chung Hi.

Lục Bắc đang muốn hô giá, bị Chung Hi đè lại.

“Không cần thiết.” Cô hiểu, phần thể diện này đối với người khác mà nói là rất quan trọng, nhưng cô thật sự không cần cái đó.

Đời này cô đã gặp đủ những người chỉ vì thể diện mà vung tiền như rác, cô không muốn làm loại người chìm đắm trong vòng xoáy chuộc lợi này.

Huống hồ, so với khả năng kinh tế của Bạc Lương Thần, Lục Bắc nhất định sẽ thua.

“Chung Hi, rất xin lỗi.” Lục Bắc lại nói một câu như vậy.

Chung Hi nhoẻn miệng cười, nụ cười thoải mái và rạng rỡ trước nay chưa từng có, lúc này cô bỗng chợt nhận ra, thì ra thứ cô khát vọng không phải trở lại cái vòng tròn luẩn quẩn con nhà giàu có tiếng kia, mà là muốn chứng minh chính mình.

Không có nhà họ Chung chống lưng, cô vẫn có thể thắng.

Về phần Bạc Lương Thần, Chung Hi đã không còn để ý từ lâu.

Ngay khi người dẫn chương trình tự tay đưa chiếc lắc tay kia đến tay Bạc Lương Thần, Chung Hi và Lục Bắc đã rời đi.

Có người bắt đầu xì xào bàn tán, “Bạc Lương Thần vẫn chọn Ôn Nguyễn Nhi đấy.”

“Chung Hi cũng thật ngốc, thực lực nhà họ Lục có mạnh ra sao thì cũng không thể sao so sánh với Bạc Lương Thần.”

“Tuy là chưa có hôn lễ, nhưng Ôn Nguyễn Nhi mang thai là sự thật, sớm muộn gì cũng phải vào nhà họ Bạc.”

Nghe những lời này, nụ cười trên mặt Ôn Nguyễn Nhi càng ngày càng sâu, “Lương Thần, cảm ơn anh.”

Nào ngờ, người đàn ông chỉ đứng dậy đi ra ngoài, “Xem kịch thế là đủ rồi.”

Chiếc vòng tay kia vốn sẽ không vào tay Ôn Nguyễn Nhi.

Cô ta có chút thất vọng, nhưng nghĩ đã đạt được mục đích, cô ta mím môi, bước nhanh theo.

Chu Phóng chậc chậc chậc một tiếng, anh ta quá hiểu Bạc Lương Thần, chuyện này, chưa dứt được.

Chung Hi đến văn phòng đằng sau để lấy đồ của mình, lúc đi ra, Lục Bắc đứng ở bên đường chờ cô.

Cô do dự trong vài giây rồi bước đến.

“Đừng xin lỗi em, em không có tư cách đón nhận lời xin lỗi của anh, anh với Từ Á phát triển như thế nào, là chuyện của anh.” Chung Hi không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, cô cũng không phải đang chất vấn Lục Bắc gì cả.

Bọn họ cũng không phải là người yêu của nhau.

“Anh...” Cổ họng Lục Bắc nghẹn lại, lời nói chuẩn bị mấy ngày, tất cả đều nghẹn ở đó.

Rõ ràng anh ta hiểu sự bình tĩnh trong ánh mắt Chung Hi.

Gió đêm thổi lên mái tóc mai bên tai cô, cô nhẹ nhàng cười, trong nháy mắt đã làm tan chảy trái tim Lục Bắc.

“Em nói đúng, xin lỗi là chuyện của anh, giải thích cũng là chuyện của anh.” Lục Bắc miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng yên lặng tự nói với mình, anh sẽ xử lý tốt tất cả những mối quan hệ trái chiều, không để Chung Hi bị người ta chỉ trích.

Xa xa, Chung Hi nhìn thấy đám người Bạc Lương Thần đi ra.

Cô cảm thấy xui xẻo.

“Đi thôi, mời anh đi ăn cơm.” Cô vỗ vỗ túi xách trong tay, “Hôm nay phát lương rồi.”

Lục Bắc gật đầu, ít nhất, bọn họ còn có thể lấy thân phận là bạn bè để ở cạnh nhau.

Đây đối với anh ta mà nói, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu Chung Hi đẩy anh ta ra, hoặc là vĩnh viễn không gặp anh ta, anh ta không thể nào tưởng tượng đến lúc đó mình sẽ như thế nào.

Hai người sóng vai đi về phía trước, tài xế Bạc Lương Thần cũng lái xe tới, đón anh và Ôn Nguyễn Nhi đi.

Bóng đêm lạnh lẽo, lúc Chu Phóng lái xe muốn đi, vừa lúc đối mặt với bọn Chung Hi.

“Chung tiểu thư, từ lúc tạm biệt đến giờ không gặp vấn đề gì chứ?”

“Chu thiếu.” Chung Hi gật đầu, xem như đã chào hỏi.

Tầm mắt Chu Phóng lại dừng trên người Lục Bắc bên cạnh, nhàn nhạt nở nụ cười, “Lục thiếu tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng người không nên động tốt nhất đừng động, miễn cho ảnh hưởng đến việc làm ăn trong nhà.”

Bạc thị và Lục thị có hợp tác.

Điểm này, trong lòng Lục Bắc cũng rất rõ ràng.

Anh ta nhíu mày, đang muốn phản bác, bị Chung Hi kéo lại.

“Chu thiếu, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Lục Bắc bị Chung Hi cưỡng ép kéo đi.

Trong lòng anh ta ẩn giấu sự tức giận, nhưng chuyện Chung Hi không thích, anh ta sẽ không làm.

Chu Phóng vẫn nhìn bọn họ rời đi, đôi mắt híp lại, “Thú vị. -

Chung Hi cùng Lục Bắc đang ăn cơm dở thì nhà họ Lục gọi điện thoại gọi tới muốn Lục Bắc trở về.

“Cậu chủ, tim của bà chủ không thoải mái, cứ luôn miệng gọi tên cậu.” Thư ký Trương nói như vậy, “Nếu như anh không có gì quan trọng thì hãy trở về chăm sóc cho bà chủ đi ạ.”

Chiêu này bọn họ đã diễn được một lần rồi,

“Tôi còn có việc...”

Lục Bắc nói xong thì định cúp máy.

Nhưng trong tai nghe điện thoại di động mơ hồ truyền đến một của Hàn Chỉ Mân, “Tiểu Bắc có việc thì cứ để nó làm việc đi, tôi không sao cả.”

Nghư giọng bà ta thực sự rất suy yếu.

Lục Bắc nhíu mày xuống, nói một câu biết rồi, ấn nút cúp máy.

Chung Hi tính tiền xong đi ra khỏi tiệm cơm, “Ai về nhà nấy đi.”

Cô mỉm cười, không có một chút mất hứng.

“Xin lỗi, vốn hôm nay muốn chúc mừng với em thật tốt.”

Chung Hi cười nói, “Anh có tính hôm nay anh nói với em mấy câu xin lỗi không vậy?”

Giữa bọn họ đâu cần phải vậy.

Lúc cô khó khăn nhất, Lục Bắc thật sự là một chùm ánh sáng chiếu vào cuộc đời của cô.

Nhưng không ai muốn ôm mặt trời trong vòng tay của họ, bởi vì nó quá nóng, cả hai sẽ không được hạnh phúc.

Dừng lại kịp thời là chuyện quan trọng nhất sau khi Chung Hi bắt đầu lại từ đầu.

“Vừa rồi em đã gọi điện thoại bắt taxi rồi.” Chung Hi nhìn thấy một chiếc xe màu đen ven đường xa xa.

“Có lẽ là đến rồi, em đi qua trước.”

Cô không muốn trở thành mâu thuẫn giữa Lục Bắc và gia đình anh ta nữa.

Cô mỉm cười vẫy tay chào, bước nhanh về phía bên kia đường.

Nhưng đi được một nửa, Chung Hi lập tức phát hiện có gì đó không đúng.

Biển số xe không đúng.

Chung Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lục Bắc vừa lên xe còn chưa rời đi.

Cô chậm lại bước chân, nghĩ chờ Lục Bắc lái xe đi, cô lại dừng lại.

Chỉ là, cửa sổ xe hạ xuống, dĩ nhiên là Bạc Lương Thần.

Bước chân Chung Hi lập tức dừng lại, xoay người muốn trở về.

Nhưng đi được một nửa, điện thoại đổ chuông.

“Lên xe, giảm một vạn.”

Chung Hi tức giận đến cắn răng, anh cho rằng cô sẽ bị một vạn kia kiềm chế à?

Chung Hi hung hăng cau mày, mở cửa xe ngồi vào, trước kia cô không phải là người thấy tiền là sáng mắt như vậy, nhưng hiện tại, cô không thể không cúi đầu.

Xe chạy về phía trước, Chung Hi nghiêng người nhìn chằm chằm sườn mặt của người đàn ông.

“Bạc tổng đúng là là càng ngày càng nhàn rỗi, lúc này còn đi dạo trên đường.”

Vừa rồi không phải anh đưa Ôn Nguyễn Nhi đi sao?

Họ nên ở nhà gắn bó như keo sơn mới đúng.

Hoặc là nói, anh vừa mới thoát khỏi vòng tay mềm mại của Ôn Nguyễn Nhi.

Chung Hi càng nghĩ, lại càng cảm thấy phản cảm.

Giọng của Bạc Lương Thần bình tĩnh, trong con ngươi nhiễm vài phần u tối, “Tôi chỉ là đi ngang qua nhắc nhở cô, không nên ngu xuẩn cho rằng nhà họ Lụch sẽ cho cô vào cửa, qua lại với Lục Bắc, đối với cô không có bất kỳ chỗ tốt gì. “
Chương 123: Cuộc thi kết thúc

Chung Hi nhíu mày.

“Bạc tổng vẫn nên tự quản chuyện của mình đi, tôi qua lại với ai, là tự do của tôi.” Chung Hi lạnh mặt xuống.

Bây giờ mối quan hệ của hai người bọn họ, Bạc Lương Thần vốn không có bất cứ lập trường nào để nói lại được cô.

Cho dù cô có thế nào cũng đâu có liên quan gì đến anh!

“Nếu Bạc tổng bảo tôi lên xe, chỉ vì để nói những thứ vớ vẩn này, vậy làm ơn dừng ở phía trước đi.”

Người đàn ông lấy ra hộp lắc tay kia ra, đưa tới trước mặt Chung Hi.

“Xem như thù lao cô giúp tôi ứng phó vợ chồng nhà Oppo tiên sinh.” Bạc Lương Thần lạnh lùng nói, ngước mắt phân phó tài xế, “Lão Trương, dừng xe phía trước.”

Chung Hi chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm lắc tay xuống xe.

Trên đời này thứ gì là đến một cách vô ích, nhưng tình huống hiện tại của cô thật sự không còn gì để chọn, cho dù Bạc Lương Thần đào một cái hố cho cô nhảy, cô cũng phải tươi cười nhảy vào.

Đó là quy tắc của thế giới.

Nhưng Chung Hi đi vài bước, quay đầu lại nhìn hướng xe của anh rời đi, “Anh ta hình như không tức giận?”

......

Ba ngày sau, vào đêm trước khi giải đua xe Lôi Đình diễn ra.

Chung Hi nhận được điện thoại của Tôn Lưu.

“Chuyện là người làm tay lái phụ của Hắc Mã tạm thời xảy ra chuyện, ngày mai lại đến lịch thi đấu, thật sự không tìm được người, nếu như em có thời gian, phiền em có thể đến một lần được không?”

“Em yên tâm, anh tuyệt đối không để em làm việc vô ích, tiền thưởng chia 3:7, được không?”

Tôn Lưu sợ Chung Hi không đồng ý, ngay sau đó lại nói, “Lục Bắc vốn không cho anh đến tìm em, nhưng chuyện đã quá gấp gáp, anh thật sự không tìm được người khác.”

Ngày mai là thứ Bảy, cô cũng không có việc gì.

“Được rồi, en có thể đi, nhưng các anh vẫn phải đi tìm người khác, nếu có người thích hợp hơn...”

“Em chính là người độc nhất vô nhị! Những người khác không bao giờ có thể so sánh được với nữ thần chiến thắng như em. “Tôn Lưu vừa nghe Chung Hi đồng ý, vui sướng vỗ đùi, “Anh thấy, bây giờ anh đi đặt tiệc ăn mừng cũng được rồi.”

Sáng sớm hôm sau, Lục Bắc lái xe đến đón cô.

Khác với mọi khi, hôm nay Lục Bắc rõ ràng ít nói hơn.

Chung Hi một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Căng thẳng à?”

Lục Bắc nắm chặt tay lái, lắc đầu.

“Lại có vấn đề bên phía đội xe sao?”

Lục Bắc không lên tiếng, chỉ thở dài, “Ừm.”

“Nếu trong lòng có khúc mắc, tốt nhất anh đừng ra sân.” Chung Hi cực kỳ lý trí.

Một khi lên đường đua xe, sẽ không thể quay đầu lại, vạn nhất trên đường đua xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai có thể gánh chịu được hậu quả.

Theo xe dừng bên ngoài sân thi đấu, âm thanh động cơ ầm ầm bên trong chui vào lỗ tai, Lục Bắc bỗng nhiên nở nụ cười, con ngươi màu mực lóng lánh vài phần lấp lánh, “Chung Hi, trận đấu này kết thúc, cho anh một cơ hội, chúng ta nói chuyện cho tốt, được không?”

Bởi vì chuyện này mà anh ta mất hồn mất vía à?

Chung Hi gật đầu, nói một chữ được.

Hai người đăng ký, lần lượt vào phòng thay đồ thay quần áo.

Lúc Chung Hi đang thử đội mũ bảo hiểm, nghe thấy có hai nhân viên công tác đang bàn tán, “Nghe nói bởi vì chuyện kinh phí đoàn xe nên Hắc Mã đã náo loạn với người trong nhà, có chuyện này đúng không?”

“Tôi cũng nghe nói vậy, hình như là nhà anh ấy ép anh ấy đính hôn với cô con gái nhà giàu nào ấy, còn anh ấy thì sao, trong lòng có người khác nên mới ầm ĩ với người nhà.”

“Người Hắc Mã thích hình như là người lần trước anh ấy cầu hôn trên bục nhận giải...”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi!”

Chung Hi chờ bọn họ đi rồi, mới chậm rãi đi ra, nhìn mình trong gương, cô hoảng hốt thở dài.

Lại phải nói chuyện rõ ràng một lần.

Khán giả ở hai bên đường đua chật kín người.

Là một trong những nhà đầu tư, Bạc Lương Thần cũng đến hiện trường, nhưng mà anh không ngồi bên ngoài mà ngồi trong phòng VIP xem trận đấu.

“Bạc tổng, Bạc phó tổng đã lên máy bay, dự kiến bốn giờ nữa sẽ đến sân bay quốc tế Vân Thành.”

“Sắp xếp căn hộ bên kia cho tốt.”

“Tôi hiểu, Bạc tổng.”

Bạc Lương Thần ngước mắt lên, ánh mắt tập trung ở trên màn hình, đôi mắt anh thâm thúy, không phân biệt được vui buồn.

Sáng sớm hôm nay, tập đoàn Bạc thị chính thức tuyên bố hủy hợp đồng với tập đoàn Lục thị, cũng không phải vì ân oán cá nhân của anh và Lục Bắc, mà là chất lượng sản phẩm của tập đoàn Lục thị cũng không thể làm cho anh hài lòng.

Mấy lần hợp tác lúc trước coi như thuận lợi, lần này, Bạc Lương Thần tính toán chỉnh đốn phong thái của công ty từ bên trong, cũng cắt đứt quan hệ với mấy nhà đối tác cũ.

Lục thị chính là một trong số đó.

Mười phút trước trận đấu, Lục Bắc nhận được điện thoại của Hàn Chỉ Mai trong phòng thay đồ.

“Tiểu Bắc, tối nay ba con hẹn nhà bác Từ ăn cơm, sau khi thi đấu xong, nhất định con phải đến, biết chưa? Lần này chuyện của công ty ba con gây ầm ĩ, tất cả vì Bạc Lương Thần ở sau lưng động tay động chân...”

Chuyện trong nhà, chuyện của công ty, Lục Bắc đã nghe phát mệt rồi.

“Mẹ, con thi đấu trước, có chuyện gì buổi tối rồi nói sau nhé.”

Hàn Chỉ Mai ở bên kia điện thoại có chút mất hứng, “Rốt cuộc là đua xe của con quan trọng, hay là mẹ và ba con quan trọng, trong khoảng thời gian này công ty xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức, không phải con không rõ, hiện tại chỉ có con và Từ Á đính hôn, mới có thể cứu nhà chúng ta!”

“Hắc Mã, đã đến lúc lên sân khấu rồi.”

Lục Bắc cúi đầu, thấp giọng nói, “Mẹ, con cầu xin mẹ, trước tiên để con hoàn thành trận đấu này, sau đó con nghe mẹ hết, được không?”

Anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Lục, có một số việc, chỉ có thể là anh ta đi làm.

Nghe Lục Bắc nói, Hàn Chỉ Mai cuối cùng cũng nhẹ giọng, ở bên kia điện thoại cười nói, “Lúc này mới ngoan, mẹ tin, con sẽ đưa ra một lựa chọn chính xác.”

Lục Bắc vô lực buông điện thoại xuống, đứng dậy khoác áo khoác, đi ra ngoài.

Quyết định này có thực sự đúng không?

Bên trong đấu trường, tràn đầy tiếng hoan hô của người hâm mộ và khán giả.

“Hắc Mã, Hắc Mã!”

Chung Hi đã ngồi vào trong xe, cười trêu ghẹo nói, “Không thể tưởng được độ hot của anh lại cao như vậy.”

Lục Bắc khẽ cong khóe môi, đôi mắt kia ẩn đi tình cảm mãnh liệt, “Chung Hi, lần này, anh nhất định phải thắng.”

Cho dù trên đường đua, hoặc trong kinh doanh.

Chỉ khi anh ta trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Chung Hi, không để cho cô lại bị người khác chỉ trích.

Chung Hi cũng không biết thâm ý lời này của anh ta, cười đáp một câu, “Được, nhất định phải thắng.”

Không bao lâu, trận đấu chính thức bắt đầu.

“Khúc cua đầu tiên, Hắc Mã đã dùng ưu thế tuyệt đối để vượt qua!”

“Quá nhanh, lần này Hắc Mã lại muốn lập kỷ lục mới sao?”

“Khán giả, chúng ta hãy chờ xem, vị trí số 1 hôm nay, đến tột cùng sẽ là... Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra với chiếc xe của Hắc Mã vậy? Ống kính hãy phóng to lên, chúng ta hãy xem tại sao chiếc xe ngựa đen dường như mất kiểm soát!”

Trong hòng điều khiển, Tôn Lưu đầu đầy mồ hôi lao vào, “Mau gọi xe cứu thương chuẩn bị cho tốt, xe của Hắc Mã không phanh được rồi.”

Oành!

Tiếng va chạm dữ dội bao quanh hiện trường.

Theo từng đám khói bốc lên, Lục Bắc và Chung Hi được nhân viên cứu hộ dùng cáng khiêng ra ngoài.

Lục Bắc vẫn kéo tay Chung Hi, không ngừng gọi tên cô.

......

Nửa tiếng sau.

Hàn Chỉ Mai ở trước cửa phòng phẫu thuật khóc lóc, “Con trai tôi! Xin con ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!”

Sau khi thư ký Trương hỏi y tá, lại đây nâng bà ta dậy, “Bà chủ đừng nóng vội, ca phẫu thuật của cậu chủ còn đang tiến hành, đã bảo viện trưởng tới tiến hành hội chẩn rồi.”

“Tôi đã nói với nó từ đầu rồi, đừng chơi đua xe, nó còn không nghe! Tất cả là tại người phụ nữ kia, nó thật sự là muốn hại chết con trai của tôi mới cam tâm đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom