Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-127
Chương 126: Bất tri bất giác
Ôn Nguyễn Nhi giận đến nỗi suýt bật khóc.
Trang Uyển Như ở phía sau đi tới: "Nguyễn Nhi đang trong thai kỳ nên không thoải mái, muốn ra ngoài thì cứ đi đi. Đây là chuyện bình thường mà, mới sáng ra ông đã hung dữ với con bé làm chi?"
Bà ta vừa nói vừa rót trà cho Ôn Quốc Huy, tiếp đó đứng đằng sau bóp vai cho ông ta.
Đa số đàn ông đều dính chiêu này, nét mặt Ôn Quốc Huy lập tức dịu đi nhiều.
Ông ta hừ mũi nói: "Nếu Nguyễn Nhi biết điều bằng một nửa bà thì tôi cũng chẳng cần tức giận như vậy."
Ôn Nguyễn Nhi còn đang khóc thút thít bên cạnh, nhìn thấy Trang Uyển Như thì mặt nặng mày nhẹ.
Trang Uyển Như hoàn toàn không để ý, còn nói giúp cô ta: "Trái lại tôi cảm thấy Nguyễn Nhi đi gặp Lương Thần rất tốt. Cánh đàn ông mấy người đừng lôi chuyện làm ăn về nhà. Hơn nữa, nếu để cho người ngoài cảm thấy chúng ta lạnh nhạt với nhà họ Bạc thì không hay."
Từng câu từng chữ của Trang Uyển Như đều nói lên tiếng lòng của Ôn Quốc Huy.
Hàng lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra: "Chỉ có bà nuông chiều nó thôi."
Trang Uyển Như mỉm cười, bước tới kéo Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài.
"Nghe nói cậu chủ nhà họ Lục và Chung Hi cùng bị tai nạn xe, chuyện này không liên quan gì đến con chứ?"
Trái tim Ôn Nguyễn Nhi giật thót: "Đương nhiên là không liên quan, bọn họ thật sự xảy ra chuyện trên trường đua."
"Vậy thì tốt. Con đừng nóng vội, dì chỉ hỏi vậy thôi. Con mau đi đi, nói chuyện đàng hoàng với Lương Thần nhé!"
Trang Uyển Như tiễn Ôn Nguyễn Nhi lên xe rồi xoay người trở về.
Ôn Nguyễn Nhi ngồi trên xe cắn chặt môi, không tới bệnh viện mà bảo tài xế cho mình xuống xe.
Sau đó cô ta lại lên một chiếc xe thương vụ.
Tiêu Nghị đã đợi cô ta trong xe.
Vừa trông thấy Ôn Nguyễn Nhi, gã lập tức táy máy tay chân.
"Anh đừng chạm vào em. Trước tiên anh nói cho em biết người anh tìm có đáng tin không? Liệu có điều tra ra chúng ta không?" Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu hỏi của Trang Uyển Như liền hoảng hốt.
Tiêu Nghị thấy cô ta lo lắng như vậy thì cười khẩy, vừa vuốt lưng cô ta vừa nói: "Không tra được đâu, anh đã đưa hai người kia ra nước ngoài rồi, không có người thứ ba biết chuyện bọn họ giở trò với xe của Lục Bắc. Hơn nữa, mấy ngày nay nhà họ Lục đang bận bù đầu vì cậu con trai độc nhất đang nằm viện, chẳng có ai nghi ngờ vụ tai nạn này do con người gây ra."
"Vậy thì tốt..."
Ôn Nguyễn Nhi thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đã bị Tiêu Nghị kéo vào lòng.
Cô ta để mặc đối phương hôn mình mấy cái, cảm nhận được tay gã đang mò xuống dưới.
Ôn Nguyễn Nhi vội vàng túm tay gã: "Em còn phải đi gặp Lương Thần, anh đừng làm nhăn quần áo của em."
Ngọn lửa dục vọng bùng lên trong mắt Tiêu Nghị: "Em muốn lấy Bạc Lương Thần như vậy sao?"
Ôn Nguyễn Nhi cười khẽ: "Đương nhiên, tất cả những gì em làm đều là vì muốn lấy anh ấy."
Cô ta sửa sang lại trang phục rồi soi gương, sau khi chắc chắn không có dấu vết gì mới mở cửa xe đi đến cổng bệnh viện.
Tiêu Nghị ngồi trên xe, vỗ mạnh vào vô lăng làm phát ra tiếng còi chói tai.
"Mình có chỗ nào không bằng Bạc Lương Thần chứ?"
Trên thương trường Bạc Lương Thần đè bẹp gã, đến phụ nữ cũng...
Ánh mắt Tiêu Nghị lạnh như băng, gã siết chặt vô lăng: "Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến các người phải coi trọng tôi."
Ôn Nguyễn Nhi hỏi thăm một vòng cũng không hỏi được phòng bệnh của Chung Hi, đành phải đến phòng bệnh của Lục Bắc.
Khi cô ta đến, trong phòng bệnh không có bóng dáng Lục Bắc mà chỉ có Hàn Chỉ Mai đang tự tay thu dọn giường chiếu cho con trai.
"Sao tôi không tìm thấy Chung Hi, ngay cả con trai của bà cũng không biết đi đâu rồi!" Ôn Nguyễn Nhi hơi mất kiên nhẫn.
Nghe tiếng nói và giọng điệu của cô ta, Hàn Chỉ Mai lạnh mặt nói: "Mời cô đi ra ngoài, nơi này không chào đón cô."
Nếu không phải Ôn Nguyễn Nhi nói với bà ta cái gì mà phải nhằm vào Chung Hi, thì bà ta sẽ không nói cho Ôn Nguyễn Nhi chuyện địa điểm thi đấu.
Hàn Chỉ Mai nhìn chòng chọc vào mặt Ôn Nguyễn Nhi. Bà ta biết rõ Lục Bắc và Chung Hi xảy ra tai nạn xe rất có thể là do Ôn Nguyễn Nhi gây ra!
Nhưng bà ta không có chứng cứ.
Cho nên bây giờ nhìn Ôn Nguyễn Nhi, bà ta chỉ có thể trút giận trong lòng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dường như Ôn Nguyễn Nhi đã nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Chỉ Mai: "Dữ với tôi á? Được lắm, có cần tôi ra ngoài nói với mọi người là lần này con bà xảy ra chuyện có liên quan đến bà, để xem đến lúc đó chồng bà sẽ nghĩ thế nào."
"Là con trai ruột của mình quan trọng hay là bà vợ rắn rết ngủ bên gối mình quan trọng."
"Im ngay!"
Hàn Chỉ Mai xông lên túm lấy Ôn Nguyễn Nhi, trợn mắt trừng cô ta, hận không thể xé nát miệng đối phương.
Ôn Nguyễn Nhi bị bà ta vừa kéo vừa túm một hồi thì cực kỳ khó chịu, liên tục vùng vẫy: "Bà ầm ĩ với tôi thì có ích gì? Đầu sỏ gây ra tất cả không phải bà, cũng không phải tôi, mà là Chung Hi có hiểu không?"
Hàn Chỉ Mai bỗng thả tay, ngồi ngây ra đó, cuối cùng chỉ có thể che mặt khóc.
Là tại bà ta không tốt, bị ma xui quỷ ám.
Ôn Nguyễn Nhi lạnh lùng hừ mũi, phủi nếp nhăn trên người: "Nếu bà dám ra ngoài ăn nói linh tinh, tôi không ngại trở mặt đâu. Dù sao tôi cũng có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
"Con khốn này, mày cút đi!"
Nhìn dáng vẻ tức giận của Hàn Chỉ Mai, Ôn Nguyễn Nhi khinh bỉ quay đầu đi, kéo cửa rời khỏi đó.
Hàn Chỉ Mai ngồi một mình trong phòng bệnh, run rẩy vươn tay sờ chiếc giường trong phòng bệnh: "Tiểu Bắc, mẹ có lỗi với con... Chỉ cần con có thể tỉnh lại, con bảo mẹ làm gì cũng được hết, con muốn thích ai thì thích người đó, mẹ không bao giờ ép buộc con nữa. Xin con đấy..."
Ôn Nguyễn Nhi vừa ra khỏi phòng bệnh thì thấy trợ lý Mẫn bước nhanh về phía này.
Cô ta vội vàng tiến đến: "Lương Thần đang ở đâu?"
"Ôn tiểu thư?" Trợ lý Mẫn bất giác nhìn phòng bệnh của Lục Bắc ở đằng sau: "Bạc Tổng đang bận."
"Bận gì? Anh nói rõ coi." Ôn Nguyễn Nhi không cản được trợ lý Mẫn, chỉ có thể cùng anh ta quay trở lại phòng bệnh của Lục Bắc.
Hàn Chỉ Mai thấy Ôn Nguyễn Nhi quay lại, ngay cả trợ lý thân cận của Bạc Lương Thần cũng tới, trong đầu lập tức nảy ra một suy đoán không tốt.
"Có phải con trai tôi..." Bà ta che miệng, nước mắt lăn dài.
Trợ lý Mẫn kịp thời đỡ được bà ta: "Lục phu nhân, Lục Thiếu tỉnh rồi, bác sĩ đang hội chẩn ở trên tầng, cậu ấy sẽ được đưa về phòng bệnh nhanh thôi. Bà có thể yên tâm."
Cuối cùng Hàn Chỉ Mai cũng thôi lo lắng thấp thỏm, ngoẹo đầu ngất xỉu.
Trợ lý Mẫn và y tá cùng thu xếp ổn thỏa cho Hàn Chỉ Mai, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng thấy bóng dáng Ôn Nguyễn Nhi đâu.
Ánh mắt sa sầm, anh ta bước nhanh ra ngoài.
Ôn Nguyễn Nhi đi lòng vòng nửa khoa điều trị nội trú của bệnh viện mà không tìm thấy Bạc Lương Thần và Chung Hi. Cô ta gần như có thể khẳng định sau vụ tai nạn xe, chắc chắn Bạc Lương Thần vẫn luôn ở lại bệnh viện này với Chung Hi!
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyễn Nhi hận nghiến răng.
"Đám người kia thật ngu ngốc, thế mà chỉ làm cho cô ta bị thương nhẹ."
Cô ta nhìn hành lang vắng vẻ phía trước, hậm hực rời khỏi bệnh viện.
Mà ở phía sau Ôn Nguyễn Nhi, trợ lý Mẫn cầm điện thoại di động ghi âm lời lẩm bẩm của cô a, sau đó mang theo chứng cứ khác đã điều tra xong đi vào phòng bệnh của Chung Hi.
Đó là một gian chái, Bạc Lương Thần đang phê duyệt giấy tờ trên sofa bên ngoài gian chái.
"Bạc Tổng, đã có tin tức."
Bạc Lương Thần ngước mắt hỏi: "Kẻ nào?"
"Ôn tiểu thư."
Trợ lý Mẫn đặt toàn bộ chứng cứ trước mặt Bạc Lương Thần: "Khi sự cố xảy ra Ôn tiểu thư không có mặt ở hiện trường, tuy nhiên cô ấy đã mua chuộc hai nhân viên sửa chữa giở trò với phanh xe đua từ trước. Hai người kia vốn định ra nước ngoài nhưng bị người của chúng ta chặn ở sân bay.
Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
Nếu Bạc Lương Thần muốn truy cứu chuyện này thì có thể tống Ôn Nguyễn Nhi vào tù ngay bây giờ.
Tội cố ý giết người, cho dù nhà họ Ôn mời bao nhiêu luật sư cũng vô dụng.
Bạc Lương Thần chậm rãi nhắm mắt lại: "Tạm thời ém lại chuyện này."
Trên giường bệnh trong phòng chái, không biết Chung Hi đã mở mắt từ bao giờ. Mũi cô đang đeo bình oxy, nhưng tai đã có thể nghe rõ âm thanh.
Bạc Lương Thần, anh muốn bảo vệ Ôn Nguyễn Nhi ư?
Chẳng phải trước giờ anh ghét ác như thù sao?
Bởi vì người đó là Ôn Nguyễn Nhi nên anh nương tay hết lần này đến lần khác phải không?
Được, anh ác lắm!
Chung Hi cảm thấy kẻ bao che cho Ôn Nguyễn Nhi chẳng khác gì bàn tay tội ác sau màn.
Nếu không ỷ vào sự yêu chiều của Bạc Lương Thần thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ không hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Cô đã thương tích đầy mình rồi, không còn quan tâm nữa.
Nhưng Lục Bắc thì sao?
Anh chỉ là người vô tội bị liên lụy, bây giờ còn...
Chung Hi lại trào nước mắt, ngón tay túm chặt ga giường.
Chiều hôm đó thể lực của Chung Hi đã hồi phục không ít. Cô ngồi trên giường bệnh, tựa vào bàn thấp ăn hết ba bát cháo và mấy cái bánh bao.
Bạc Lương Thần đứng nhìn bên cạnh: "Không thấy no à?"
Anh còn đưa cho Chung Hi mấy tờ khăn giấy, nhưng cả người lẫn lời nói đều bị Chung Hi làm lơ.
Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt đóng băng, anh lạnh lùng cất lời: "Là tôi đưa cô từ trên tầng đến đây, chi phí của phòng bệnh này cũng là tôi chi trả. Chung Hi, cô vô tâm với tôi như vậy sao?"
Anh đã trông nom ở bệnh viện suốt mấy ngày, mặc dù không phải là trông nom Lục Bắc, nhưng trong chuyện này anh đã chịu một phần trách nhiệm thuộc về mình.
Cô lạnh mặt cho ai nhìn?
Chung Hi bỗng bật cười, nhưng trong mắt không có ý cười: "Vậy thì tôi phải cảm ơn Bạc tổng không để tôi chết trong hành lang."
"Cô nhất định phải móc mỉa như vậy sao?" Bạc Lương Thần lao tới túm lấy cổ tay cô.
Nhưng một giây sau, anh đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bất cần của Chung Hi, trong đôi mắt ấy trống rỗng chẳng có gì cả.
Trái tim Bạc Lương Thần giật thót, có cái gì đó va vào.
Dường như Chung Hi đã trải qua một hồi sinh tử. Lúc Lục Bắc hôn mê bất tỉnh, có nguy cơ phải cắt chân, cô vẫn còn giống như một con người, trong lòng vẫn còn chút niệm tưởng.
Nhưng bây giờ cô giống như quả bóng xẹp hơi.
Bạc Lương Thần càng túm cô chặt hơn nhưng hình như không thể bắt được linh hồn trong cơ thể cô.
Cánh môi mấp máy, anh thấp giọng gằn từng chữ: "Cô thích cậu ta đến vậy ư?"
Anh không kiểm soát được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, lực tay cũng mất khống chế. Cổ tay Chung Hi bị anh túm đau nhưng cô vẫn cắn răng trả lời từng chữ: "Ừ, thích kiểu chẳng màng tính mạng ấy."
Chung Hi không nhớ Bạc Lương Thần rời đi như thế nào.
Cô chỉ biết lúc mình bị quăng xuống sàn nhà, mỗi khúc xương đều đau nhức.
Lúc Bạc Lương Thần đóng cửa, anh chỉ bỏ lại một câu: "Cho dù Lục Bắc khỏe lại, cậu ta cũng chẳng cần cô."
Chung Hi bấm ngón tay xuống sàn nhà, từ từ nhắm mắt lại.
Cô không thích Lục Bắc, nhưng cô không thể quên ơn cứu mạng, cũng không dám quên.
Ba tiếng sau Chung Hi gặp lại Lục Bắc.
Người nhà họ Lục dõi theo Chung Hi đi vào, như thể muốn nhìn thủng người cô.
Lục Bắc dựa vào giường bệnh, vươn tay về phía Chung Hi, câu đầu tiên thốt ra là: "Em không sao chứ?"
Chung Hi cười cay đắng, nước mắt lại không nghe lời tuôn rơi.
Đến lúc này rồi mà anh còn lo lắng cho cô ư?
"Chúng ta ra ngoài thôi, để cho tụi nó nói chuyện riêng." Hàn Chỉ Mai mất hồn mất vía đứng dậy, đây là lần đầu tiên bà ta không trách mắng Chung Hi.
Hàn Chi Mai loạng choạng đi tới cửa. Thấy con trai cứ nhìn Chung Hi mãi, bà ta thở dài bất lực.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cánh cửa đóng lại.
Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Sắc mặt Lục Bắc vẫn còn tiều tụy. Thuốc mê vừa hết tác dụng, anh cảm thấy mỗi khúc xương trên người đều đang đau đớn. Nhưng thấy Chung Hi bình an vô sự, rốt cuộc anh cũng nở nụ cười.
"Anh..."
"Đừng nói anh ngốc. Dù cho anh chọn lại một vạn lần, anh đều làm như vậy." Ánh mắt Lục Bắc kiên định chưa từng thấy.
"Chung Hi, em có nhớ trước lúc thi đấu anh đã nói với em là sau khi kết thúc chúng ta cần nói chuyện không?"
Chung Hi đáp "ừm": "Anh muốn nói chuyện gì?"
Yết hầu của Lục Bắc trượt lên trượt xuống, anh dốc hết can đảm cầm tay Chung Hi, đầu ngón tay dần siết chặt: "Anh sẽ không đính hôn với Từ Á. Anh vẫn muốn theo đuổi em, cho dù em không thích anh cũng không sao..."
Lục Bắc nói liên tục không ngừng nghỉ, tựa như nói hết lời lẽ tích góp cả đời.
Lần đầu tiên Chung Hi không ngắt lời anh, cũng không né tránh, mà nhìn thẳng vào gương mặt Lục Bắc: "Anh chắc chứ?"
Lục Bắc sửng sốt.
"Em là vợ cũ của Bạc Lương Thần. Nếu chúng ta đến với nhau, mọi người sẽ chê cười anh."
"Em biết là anh không quan tâm tới mấy chuyện này mà." Lục Bắc nhíu mày.
Chung Hi cụp mắt: "Vậy thì sau khi xuất viện, chúng ta cùng đi du lịch nhé! Chẳng phải anh rất muốn đi ngắm biển sao?"
Cô nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lục Bắc ngồi trên giường bệnh cười toét miệng: "Em đồng ý rồi phải không?"
Tiếng hét đầy kích động từ trong phòng bệnh vọng ra, Chung Hi chậm rãi đóng cửa lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
"Chung tiểu thư, Lục tiên sinh và Lục phu nhân muốn nói chuyện riêng với cô." Thư ký Trương bước đến nói.
"Được."
Sau đó Chung Hi được dẫn sang phòng bệnh bên cạnh.
Cô đi vào phòng, Hàn Chỉ Mai chăm chú nhìn cô: "Cô đừng hòng lấy được bất kỳ lợi lộc gì từ nhà họ Lục chúng tôi. Con trai tôi ra nông nỗi này đều là do cô làm hại, bất kể cô hứa hẹn với nó cái gì cũng là điều nên làm!"
Chung Hi đáp "vâng", im lặng đứng đó.
Lục Hán Minh kéo Hàn Chỉ Mai lại: "Được rồi, rõ ràng là em không nghĩ như vậy, giận dỗi cô ấy cái gì chứ? Đã có kết quả giám định, con trai mình bị thương khá nặng là tình huống bình thường. Dù sao nó cũng là người lái chính, nó có quyền quyết định."
"Vậy..." Hàn Chỉ Mai che mặt khóc, không nói nên lời.
Lục Hán Minh khá bình tĩnh, do dự hồi lâu mới hỏi Chung Hi: "Sau khi hội chẩn, bác sĩ nói là thần kinh của Tiểu Bắc bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ còn có nguy cơ phải cắt bỏ. Cô có biết không?"
Chung Hi gật đầu: "Hồi sáng cháu nghe viện trưởng Lý nói rồi ạ."
Giọng nói của cô như nước suối trong, không bộc lộ cảm xúc dư thừa, khiến người nghe rất yên tâm.
"Vậy cô bằng lòng... bằng lòng ở bên thằng bé sao?" Lục Hán Minh cẩn thận dùng từ.
Hàn Chỉ Mai cũng nhìn Chung Hi bằng ánh mắt dò xét, như thể chỉ cần Chung Hi nói sai một chữ thì bà ta sẽ xông lên xé xác cô.
Chung Hi trả lời không chút do dự hay lùi bước: "Cháu đã nói rồi, cho dù Lục Bắc có cần người chăm sóc hay không, cháu đều cam tâm tình nguyện ở lại. Cho dù hai bác có thành kiến với cháu, cháu cũng hi vọng hai bác đồng ý."
Cuộc sống của cô đã tan tành rồi.
Nhưng Lục Bắc thì khác.
Anh vốn có tương lai tốt đẹp, có hôn ước với thiên kim nhà giàu, nhưng bởi vì cô mà mất hết tất cả.
Cô đối xử với Lục Bắc có khác gì Bạc Lương Thần hủy hoại nhà họ Chung đâu!
"Được, được chứ." Lục Hán Minh không biết phải cảm ơn Chung Hi như thế nào. So với nhà họ Từ vạch rõ giới hạn ngay sau khi sự cố xảy ra, thì lời hứa hẹn của Chung Hi cực kỳ có sức nặng.
"Chung tiểu thư, Lục Bắc nhà chúng tôi xin nhờ cô." Lục Hán Minh cũng là người lõi đời, lập tức trịnh trọng bắt tay Chung Hi.
"Cảm ơn cô."
Ôn Nguyễn Nhi giận đến nỗi suýt bật khóc.
Trang Uyển Như ở phía sau đi tới: "Nguyễn Nhi đang trong thai kỳ nên không thoải mái, muốn ra ngoài thì cứ đi đi. Đây là chuyện bình thường mà, mới sáng ra ông đã hung dữ với con bé làm chi?"
Bà ta vừa nói vừa rót trà cho Ôn Quốc Huy, tiếp đó đứng đằng sau bóp vai cho ông ta.
Đa số đàn ông đều dính chiêu này, nét mặt Ôn Quốc Huy lập tức dịu đi nhiều.
Ông ta hừ mũi nói: "Nếu Nguyễn Nhi biết điều bằng một nửa bà thì tôi cũng chẳng cần tức giận như vậy."
Ôn Nguyễn Nhi còn đang khóc thút thít bên cạnh, nhìn thấy Trang Uyển Như thì mặt nặng mày nhẹ.
Trang Uyển Như hoàn toàn không để ý, còn nói giúp cô ta: "Trái lại tôi cảm thấy Nguyễn Nhi đi gặp Lương Thần rất tốt. Cánh đàn ông mấy người đừng lôi chuyện làm ăn về nhà. Hơn nữa, nếu để cho người ngoài cảm thấy chúng ta lạnh nhạt với nhà họ Bạc thì không hay."
Từng câu từng chữ của Trang Uyển Như đều nói lên tiếng lòng của Ôn Quốc Huy.
Hàng lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra: "Chỉ có bà nuông chiều nó thôi."
Trang Uyển Như mỉm cười, bước tới kéo Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài.
"Nghe nói cậu chủ nhà họ Lục và Chung Hi cùng bị tai nạn xe, chuyện này không liên quan gì đến con chứ?"
Trái tim Ôn Nguyễn Nhi giật thót: "Đương nhiên là không liên quan, bọn họ thật sự xảy ra chuyện trên trường đua."
"Vậy thì tốt. Con đừng nóng vội, dì chỉ hỏi vậy thôi. Con mau đi đi, nói chuyện đàng hoàng với Lương Thần nhé!"
Trang Uyển Như tiễn Ôn Nguyễn Nhi lên xe rồi xoay người trở về.
Ôn Nguyễn Nhi ngồi trên xe cắn chặt môi, không tới bệnh viện mà bảo tài xế cho mình xuống xe.
Sau đó cô ta lại lên một chiếc xe thương vụ.
Tiêu Nghị đã đợi cô ta trong xe.
Vừa trông thấy Ôn Nguyễn Nhi, gã lập tức táy máy tay chân.
"Anh đừng chạm vào em. Trước tiên anh nói cho em biết người anh tìm có đáng tin không? Liệu có điều tra ra chúng ta không?" Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu hỏi của Trang Uyển Như liền hoảng hốt.
Tiêu Nghị thấy cô ta lo lắng như vậy thì cười khẩy, vừa vuốt lưng cô ta vừa nói: "Không tra được đâu, anh đã đưa hai người kia ra nước ngoài rồi, không có người thứ ba biết chuyện bọn họ giở trò với xe của Lục Bắc. Hơn nữa, mấy ngày nay nhà họ Lục đang bận bù đầu vì cậu con trai độc nhất đang nằm viện, chẳng có ai nghi ngờ vụ tai nạn này do con người gây ra."
"Vậy thì tốt..."
Ôn Nguyễn Nhi thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đã bị Tiêu Nghị kéo vào lòng.
Cô ta để mặc đối phương hôn mình mấy cái, cảm nhận được tay gã đang mò xuống dưới.
Ôn Nguyễn Nhi vội vàng túm tay gã: "Em còn phải đi gặp Lương Thần, anh đừng làm nhăn quần áo của em."
Ngọn lửa dục vọng bùng lên trong mắt Tiêu Nghị: "Em muốn lấy Bạc Lương Thần như vậy sao?"
Ôn Nguyễn Nhi cười khẽ: "Đương nhiên, tất cả những gì em làm đều là vì muốn lấy anh ấy."
Cô ta sửa sang lại trang phục rồi soi gương, sau khi chắc chắn không có dấu vết gì mới mở cửa xe đi đến cổng bệnh viện.
Tiêu Nghị ngồi trên xe, vỗ mạnh vào vô lăng làm phát ra tiếng còi chói tai.
"Mình có chỗ nào không bằng Bạc Lương Thần chứ?"
Trên thương trường Bạc Lương Thần đè bẹp gã, đến phụ nữ cũng...
Ánh mắt Tiêu Nghị lạnh như băng, gã siết chặt vô lăng: "Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến các người phải coi trọng tôi."
Ôn Nguyễn Nhi hỏi thăm một vòng cũng không hỏi được phòng bệnh của Chung Hi, đành phải đến phòng bệnh của Lục Bắc.
Khi cô ta đến, trong phòng bệnh không có bóng dáng Lục Bắc mà chỉ có Hàn Chỉ Mai đang tự tay thu dọn giường chiếu cho con trai.
"Sao tôi không tìm thấy Chung Hi, ngay cả con trai của bà cũng không biết đi đâu rồi!" Ôn Nguyễn Nhi hơi mất kiên nhẫn.
Nghe tiếng nói và giọng điệu của cô ta, Hàn Chỉ Mai lạnh mặt nói: "Mời cô đi ra ngoài, nơi này không chào đón cô."
Nếu không phải Ôn Nguyễn Nhi nói với bà ta cái gì mà phải nhằm vào Chung Hi, thì bà ta sẽ không nói cho Ôn Nguyễn Nhi chuyện địa điểm thi đấu.
Hàn Chỉ Mai nhìn chòng chọc vào mặt Ôn Nguyễn Nhi. Bà ta biết rõ Lục Bắc và Chung Hi xảy ra tai nạn xe rất có thể là do Ôn Nguyễn Nhi gây ra!
Nhưng bà ta không có chứng cứ.
Cho nên bây giờ nhìn Ôn Nguyễn Nhi, bà ta chỉ có thể trút giận trong lòng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dường như Ôn Nguyễn Nhi đã nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Chỉ Mai: "Dữ với tôi á? Được lắm, có cần tôi ra ngoài nói với mọi người là lần này con bà xảy ra chuyện có liên quan đến bà, để xem đến lúc đó chồng bà sẽ nghĩ thế nào."
"Là con trai ruột của mình quan trọng hay là bà vợ rắn rết ngủ bên gối mình quan trọng."
"Im ngay!"
Hàn Chỉ Mai xông lên túm lấy Ôn Nguyễn Nhi, trợn mắt trừng cô ta, hận không thể xé nát miệng đối phương.
Ôn Nguyễn Nhi bị bà ta vừa kéo vừa túm một hồi thì cực kỳ khó chịu, liên tục vùng vẫy: "Bà ầm ĩ với tôi thì có ích gì? Đầu sỏ gây ra tất cả không phải bà, cũng không phải tôi, mà là Chung Hi có hiểu không?"
Hàn Chỉ Mai bỗng thả tay, ngồi ngây ra đó, cuối cùng chỉ có thể che mặt khóc.
Là tại bà ta không tốt, bị ma xui quỷ ám.
Ôn Nguyễn Nhi lạnh lùng hừ mũi, phủi nếp nhăn trên người: "Nếu bà dám ra ngoài ăn nói linh tinh, tôi không ngại trở mặt đâu. Dù sao tôi cũng có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
"Con khốn này, mày cút đi!"
Nhìn dáng vẻ tức giận của Hàn Chỉ Mai, Ôn Nguyễn Nhi khinh bỉ quay đầu đi, kéo cửa rời khỏi đó.
Hàn Chỉ Mai ngồi một mình trong phòng bệnh, run rẩy vươn tay sờ chiếc giường trong phòng bệnh: "Tiểu Bắc, mẹ có lỗi với con... Chỉ cần con có thể tỉnh lại, con bảo mẹ làm gì cũng được hết, con muốn thích ai thì thích người đó, mẹ không bao giờ ép buộc con nữa. Xin con đấy..."
Ôn Nguyễn Nhi vừa ra khỏi phòng bệnh thì thấy trợ lý Mẫn bước nhanh về phía này.
Cô ta vội vàng tiến đến: "Lương Thần đang ở đâu?"
"Ôn tiểu thư?" Trợ lý Mẫn bất giác nhìn phòng bệnh của Lục Bắc ở đằng sau: "Bạc Tổng đang bận."
"Bận gì? Anh nói rõ coi." Ôn Nguyễn Nhi không cản được trợ lý Mẫn, chỉ có thể cùng anh ta quay trở lại phòng bệnh của Lục Bắc.
Hàn Chỉ Mai thấy Ôn Nguyễn Nhi quay lại, ngay cả trợ lý thân cận của Bạc Lương Thần cũng tới, trong đầu lập tức nảy ra một suy đoán không tốt.
"Có phải con trai tôi..." Bà ta che miệng, nước mắt lăn dài.
Trợ lý Mẫn kịp thời đỡ được bà ta: "Lục phu nhân, Lục Thiếu tỉnh rồi, bác sĩ đang hội chẩn ở trên tầng, cậu ấy sẽ được đưa về phòng bệnh nhanh thôi. Bà có thể yên tâm."
Cuối cùng Hàn Chỉ Mai cũng thôi lo lắng thấp thỏm, ngoẹo đầu ngất xỉu.
Trợ lý Mẫn và y tá cùng thu xếp ổn thỏa cho Hàn Chỉ Mai, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng thấy bóng dáng Ôn Nguyễn Nhi đâu.
Ánh mắt sa sầm, anh ta bước nhanh ra ngoài.
Ôn Nguyễn Nhi đi lòng vòng nửa khoa điều trị nội trú của bệnh viện mà không tìm thấy Bạc Lương Thần và Chung Hi. Cô ta gần như có thể khẳng định sau vụ tai nạn xe, chắc chắn Bạc Lương Thần vẫn luôn ở lại bệnh viện này với Chung Hi!
Nghĩ đến đây, Ôn Nguyễn Nhi hận nghiến răng.
"Đám người kia thật ngu ngốc, thế mà chỉ làm cho cô ta bị thương nhẹ."
Cô ta nhìn hành lang vắng vẻ phía trước, hậm hực rời khỏi bệnh viện.
Mà ở phía sau Ôn Nguyễn Nhi, trợ lý Mẫn cầm điện thoại di động ghi âm lời lẩm bẩm của cô a, sau đó mang theo chứng cứ khác đã điều tra xong đi vào phòng bệnh của Chung Hi.
Đó là một gian chái, Bạc Lương Thần đang phê duyệt giấy tờ trên sofa bên ngoài gian chái.
"Bạc Tổng, đã có tin tức."
Bạc Lương Thần ngước mắt hỏi: "Kẻ nào?"
"Ôn tiểu thư."
Trợ lý Mẫn đặt toàn bộ chứng cứ trước mặt Bạc Lương Thần: "Khi sự cố xảy ra Ôn tiểu thư không có mặt ở hiện trường, tuy nhiên cô ấy đã mua chuộc hai nhân viên sửa chữa giở trò với phanh xe đua từ trước. Hai người kia vốn định ra nước ngoài nhưng bị người của chúng ta chặn ở sân bay.
Chương 127: Chung tiểu thư vô tâm
Nếu Bạc Lương Thần muốn truy cứu chuyện này thì có thể tống Ôn Nguyễn Nhi vào tù ngay bây giờ.
Tội cố ý giết người, cho dù nhà họ Ôn mời bao nhiêu luật sư cũng vô dụng.
Bạc Lương Thần chậm rãi nhắm mắt lại: "Tạm thời ém lại chuyện này."
Trên giường bệnh trong phòng chái, không biết Chung Hi đã mở mắt từ bao giờ. Mũi cô đang đeo bình oxy, nhưng tai đã có thể nghe rõ âm thanh.
Bạc Lương Thần, anh muốn bảo vệ Ôn Nguyễn Nhi ư?
Chẳng phải trước giờ anh ghét ác như thù sao?
Bởi vì người đó là Ôn Nguyễn Nhi nên anh nương tay hết lần này đến lần khác phải không?
Được, anh ác lắm!
Chung Hi cảm thấy kẻ bao che cho Ôn Nguyễn Nhi chẳng khác gì bàn tay tội ác sau màn.
Nếu không ỷ vào sự yêu chiều của Bạc Lương Thần thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ không hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Cô đã thương tích đầy mình rồi, không còn quan tâm nữa.
Nhưng Lục Bắc thì sao?
Anh chỉ là người vô tội bị liên lụy, bây giờ còn...
Chung Hi lại trào nước mắt, ngón tay túm chặt ga giường.
Chiều hôm đó thể lực của Chung Hi đã hồi phục không ít. Cô ngồi trên giường bệnh, tựa vào bàn thấp ăn hết ba bát cháo và mấy cái bánh bao.
Bạc Lương Thần đứng nhìn bên cạnh: "Không thấy no à?"
Anh còn đưa cho Chung Hi mấy tờ khăn giấy, nhưng cả người lẫn lời nói đều bị Chung Hi làm lơ.
Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt đóng băng, anh lạnh lùng cất lời: "Là tôi đưa cô từ trên tầng đến đây, chi phí của phòng bệnh này cũng là tôi chi trả. Chung Hi, cô vô tâm với tôi như vậy sao?"
Anh đã trông nom ở bệnh viện suốt mấy ngày, mặc dù không phải là trông nom Lục Bắc, nhưng trong chuyện này anh đã chịu một phần trách nhiệm thuộc về mình.
Cô lạnh mặt cho ai nhìn?
Chung Hi bỗng bật cười, nhưng trong mắt không có ý cười: "Vậy thì tôi phải cảm ơn Bạc tổng không để tôi chết trong hành lang."
"Cô nhất định phải móc mỉa như vậy sao?" Bạc Lương Thần lao tới túm lấy cổ tay cô.
Nhưng một giây sau, anh đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bất cần của Chung Hi, trong đôi mắt ấy trống rỗng chẳng có gì cả.
Trái tim Bạc Lương Thần giật thót, có cái gì đó va vào.
Dường như Chung Hi đã trải qua một hồi sinh tử. Lúc Lục Bắc hôn mê bất tỉnh, có nguy cơ phải cắt chân, cô vẫn còn giống như một con người, trong lòng vẫn còn chút niệm tưởng.
Nhưng bây giờ cô giống như quả bóng xẹp hơi.
Bạc Lương Thần càng túm cô chặt hơn nhưng hình như không thể bắt được linh hồn trong cơ thể cô.
Cánh môi mấp máy, anh thấp giọng gằn từng chữ: "Cô thích cậu ta đến vậy ư?"
Anh không kiểm soát được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, lực tay cũng mất khống chế. Cổ tay Chung Hi bị anh túm đau nhưng cô vẫn cắn răng trả lời từng chữ: "Ừ, thích kiểu chẳng màng tính mạng ấy."
Chung Hi không nhớ Bạc Lương Thần rời đi như thế nào.
Cô chỉ biết lúc mình bị quăng xuống sàn nhà, mỗi khúc xương đều đau nhức.
Lúc Bạc Lương Thần đóng cửa, anh chỉ bỏ lại một câu: "Cho dù Lục Bắc khỏe lại, cậu ta cũng chẳng cần cô."
Chung Hi bấm ngón tay xuống sàn nhà, từ từ nhắm mắt lại.
Cô không thích Lục Bắc, nhưng cô không thể quên ơn cứu mạng, cũng không dám quên.
Ba tiếng sau Chung Hi gặp lại Lục Bắc.
Người nhà họ Lục dõi theo Chung Hi đi vào, như thể muốn nhìn thủng người cô.
Lục Bắc dựa vào giường bệnh, vươn tay về phía Chung Hi, câu đầu tiên thốt ra là: "Em không sao chứ?"
Chung Hi cười cay đắng, nước mắt lại không nghe lời tuôn rơi.
Đến lúc này rồi mà anh còn lo lắng cho cô ư?
"Chúng ta ra ngoài thôi, để cho tụi nó nói chuyện riêng." Hàn Chỉ Mai mất hồn mất vía đứng dậy, đây là lần đầu tiên bà ta không trách mắng Chung Hi.
Hàn Chi Mai loạng choạng đi tới cửa. Thấy con trai cứ nhìn Chung Hi mãi, bà ta thở dài bất lực.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cánh cửa đóng lại.
Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Sắc mặt Lục Bắc vẫn còn tiều tụy. Thuốc mê vừa hết tác dụng, anh cảm thấy mỗi khúc xương trên người đều đang đau đớn. Nhưng thấy Chung Hi bình an vô sự, rốt cuộc anh cũng nở nụ cười.
"Anh..."
"Đừng nói anh ngốc. Dù cho anh chọn lại một vạn lần, anh đều làm như vậy." Ánh mắt Lục Bắc kiên định chưa từng thấy.
"Chung Hi, em có nhớ trước lúc thi đấu anh đã nói với em là sau khi kết thúc chúng ta cần nói chuyện không?"
Chung Hi đáp "ừm": "Anh muốn nói chuyện gì?"
Yết hầu của Lục Bắc trượt lên trượt xuống, anh dốc hết can đảm cầm tay Chung Hi, đầu ngón tay dần siết chặt: "Anh sẽ không đính hôn với Từ Á. Anh vẫn muốn theo đuổi em, cho dù em không thích anh cũng không sao..."
Lục Bắc nói liên tục không ngừng nghỉ, tựa như nói hết lời lẽ tích góp cả đời.
Lần đầu tiên Chung Hi không ngắt lời anh, cũng không né tránh, mà nhìn thẳng vào gương mặt Lục Bắc: "Anh chắc chứ?"
Lục Bắc sửng sốt.
"Em là vợ cũ của Bạc Lương Thần. Nếu chúng ta đến với nhau, mọi người sẽ chê cười anh."
"Em biết là anh không quan tâm tới mấy chuyện này mà." Lục Bắc nhíu mày.
Chung Hi cụp mắt: "Vậy thì sau khi xuất viện, chúng ta cùng đi du lịch nhé! Chẳng phải anh rất muốn đi ngắm biển sao?"
Cô nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lục Bắc ngồi trên giường bệnh cười toét miệng: "Em đồng ý rồi phải không?"
Tiếng hét đầy kích động từ trong phòng bệnh vọng ra, Chung Hi chậm rãi đóng cửa lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
"Chung tiểu thư, Lục tiên sinh và Lục phu nhân muốn nói chuyện riêng với cô." Thư ký Trương bước đến nói.
"Được."
Sau đó Chung Hi được dẫn sang phòng bệnh bên cạnh.
Cô đi vào phòng, Hàn Chỉ Mai chăm chú nhìn cô: "Cô đừng hòng lấy được bất kỳ lợi lộc gì từ nhà họ Lục chúng tôi. Con trai tôi ra nông nỗi này đều là do cô làm hại, bất kể cô hứa hẹn với nó cái gì cũng là điều nên làm!"
Chung Hi đáp "vâng", im lặng đứng đó.
Lục Hán Minh kéo Hàn Chỉ Mai lại: "Được rồi, rõ ràng là em không nghĩ như vậy, giận dỗi cô ấy cái gì chứ? Đã có kết quả giám định, con trai mình bị thương khá nặng là tình huống bình thường. Dù sao nó cũng là người lái chính, nó có quyền quyết định."
"Vậy..." Hàn Chỉ Mai che mặt khóc, không nói nên lời.
Lục Hán Minh khá bình tĩnh, do dự hồi lâu mới hỏi Chung Hi: "Sau khi hội chẩn, bác sĩ nói là thần kinh của Tiểu Bắc bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ còn có nguy cơ phải cắt bỏ. Cô có biết không?"
Chung Hi gật đầu: "Hồi sáng cháu nghe viện trưởng Lý nói rồi ạ."
Giọng nói của cô như nước suối trong, không bộc lộ cảm xúc dư thừa, khiến người nghe rất yên tâm.
"Vậy cô bằng lòng... bằng lòng ở bên thằng bé sao?" Lục Hán Minh cẩn thận dùng từ.
Hàn Chỉ Mai cũng nhìn Chung Hi bằng ánh mắt dò xét, như thể chỉ cần Chung Hi nói sai một chữ thì bà ta sẽ xông lên xé xác cô.
Chung Hi trả lời không chút do dự hay lùi bước: "Cháu đã nói rồi, cho dù Lục Bắc có cần người chăm sóc hay không, cháu đều cam tâm tình nguyện ở lại. Cho dù hai bác có thành kiến với cháu, cháu cũng hi vọng hai bác đồng ý."
Cuộc sống của cô đã tan tành rồi.
Nhưng Lục Bắc thì khác.
Anh vốn có tương lai tốt đẹp, có hôn ước với thiên kim nhà giàu, nhưng bởi vì cô mà mất hết tất cả.
Cô đối xử với Lục Bắc có khác gì Bạc Lương Thần hủy hoại nhà họ Chung đâu!
"Được, được chứ." Lục Hán Minh không biết phải cảm ơn Chung Hi như thế nào. So với nhà họ Từ vạch rõ giới hạn ngay sau khi sự cố xảy ra, thì lời hứa hẹn của Chung Hi cực kỳ có sức nặng.
"Chung tiểu thư, Lục Bắc nhà chúng tôi xin nhờ cô." Lục Hán Minh cũng là người lõi đời, lập tức trịnh trọng bắt tay Chung Hi.
"Cảm ơn cô."
Bình luận facebook