Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121 Đến cuối cùng cô vẫn không thể đợi anh?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 121 Đến cuối cùng cô vẫn không thể đợi anh?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuông báo thức reo vang mấy lần đều bị Gia Khánh vươn tay tắt mất, anh kéo chăn chùm kín đầu, cả người nóng hầm hập mê man nhắm mắt nhưng chưa đầy năm phút chuông báo thức lại tiếp tục kêu lên. Anh thở dài hất chắn chống tay nặng nề ngồi dậy, tắt báo thức, mệt mỏi dựa vào thành giường. Rèm cửa lay động lộ ra ánh sáng mặt trời bảo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Kí ức tựa như thủy triều cuồn cuộn kéo về khiến đầu óc càng thêm choáng váng, nặng trịch, cơ thể cũng lạnh run. Đêm qua anh ngồi đợi trước cửa nhà Hạ Vy đến gần bốn giờ sáng, lúc đứng dậy hai chân đã tê rần hoàn toàn mất hết cảm giác, anh mang theo tâm trạng nặng nề và trống rỗng lái xe quay về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khỏe môi chợt cong lên nụ cười giễu cợt dạo này tần suất anh biến thành kẻ ngốc ngồi đợi Hạ Vy ngày càng nhiều. Anh biết cô sẽ không về nhà vậy mà vẫn cố chấp ngồi đấy mãi không chịu đi. Thật ra anh rất hiếm khi bệnh, cơ thể vẫn luôn vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn số lần cảm chỉ đếm trên đầu ngón tay lại chẳng ngờ đến ngồi hứng gió một đêm đã thành thế này khiến anh vừa bất ngờ vừa thấy mỉa mai.
Gia Khánh rời giường mở ngăn tủ tìm kiếm nhiệt kế, sau đó quay về giường ngồi xuống ngần người đến khi lấy nhiệt kế nhìn xem không khỏi cau mày thế mà sốt thật. Anh đứng dậy đi ra phòng khách lấy hộp y tế, lúc mở ra bên trong có hơn mười lọ thuốc đã sớm trống rỗng, thuốc hạ sốt cũng hết sạch không còn một viên. Anh cầm một lọ lên nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ nhắn, nắn nót ghi trên giấy ghi chú dán ở bên hông lọ hồi lâu sau đó khẽ thở dài đặt ngay ngắn về chỗ cũ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh về lại phòng ngủ thay quần áo, lái xe đến văn phòng Luật K&K, suốt cả quãng đường toàn thân đều vô cùng khó chịu, cơn đau từ huyệt thái dương lan tràn ra sau đầu khiến anh có cảm tưởng như có ai đó dùng búa nên thật mạnh vào đầu mình. Lúc anh bước vào thang máy thì tình cờ chạm mặt Kha Lê. “Sếp bị bệnh à? Sắc mắc kém lắm đó. Sếp đến bệnh viện khám đi để như này là không được đâu.” Kha Lê thấy mặt mày Gia Khánh tái nhợt liền quan tâm nhắc nhở.
Nếu là ngày thường Gia Khánh chắc chắn sẽ chẳng đoái hoài hoặc cho Kha Lê một cái liếc mắt cảnh cáo vì sự nhiều chuyện của anh ta nhưng hôm nay thì khác, cơn đau đầu và cơ thể mệt mỏi đến tay chân mềm nhũn khiến anh chẳng còn sức lực để đôi co: “Cậu đi mua giúp tôi thuốc hạ sốt.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kha Lê gật đầu cái rụp, tháng máy vừa mở đã lật đật lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Gia Khánh ngồi đợi trong văn phòng chưa đầy năm phút Kha Lê đã đem cháo và thức ăn đi vào, còn cẩn thận rót cho anh ly nước ấm đặt lên bàn sau đó mới rời khỏi phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh không có khẩu vị, cháo vào miệng nhạt nhẽo, ăn thêm vài muỗng liền không thể nuốt trôi. Anh đành buông muỗng lấy thuốc hạ sốt, đang tính uống thì có người gọi đến. Anh vội đặt thuốc xuống cầm điện thoại lên bắt máy, càng nghe sắc mặt càng trở nên sa sầm, đầu óc cũng quay cuồng dữ dội hơn. Trước khi cúp máy anh lạnh lùng dặn dò thêm một câu: “Cho dù phải lật tung thành phố này lên cũng phải tìm cho ra Hạ Vy, cậu nghe rõ chưa?”
Gia Khánh ném điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, người của anh vừa thông báo Duy Nam cũng biến mất, lẽ nào hai người đó bỏ trốn? Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, muốn suy nghĩ xem những nơi Hạ Vy có thể đi nhưng chưa nghĩ sâu đã bị cơn đau đầu tập kích, não cũng trở nên trì trệ, hỗn độn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ mấy cái chẳng chờ Gia Khánh cho phép đối phương đã tùy tiện mở cửa bước vào. Lúc nhìn thấy người đến anh có hơi bất ngờ đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt. “Cô đến đây làm gì?” Gia Khánh nhíu mày.
Diệp Loan cũng chẳng nói mấy câu dư thừa, mở túi xách lấy phong thư đưa đến: “Của Vy
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nghe thấy tên Hạ Vy vội đưa tay nhận lấy mở ra xem, trong lòng vô cùng hồi hợp không biết cô muốn nói gì với anh nhưng khi trông thấy dòng chứ: “Đơn xin nghỉ việc” đồng tử anh ngay lập tức co rút. Bàn tay khẽ run lên, liên tưởng đến việc Hạ Vy và Duy Nam biến mất, lửa giận liền bốc cháy hừng hực, anh đập bàn đứng phắt dậy, nhìn chòng chọc Diệp Loan lạnh lùng hỏi mấy câu liên tiếp: “Có ý gì? Vy đang ở đâu? Có phải bỏ trốn với thằng Nam rồi?”
Diệp Loan không ngờ đến Gia Khánh phản ứng kịch kiệt thể lại nhìn dáng vẻ hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người của anh, cô theo bản năng lùi ra sau một bước, nuốt nước miếng. Tuy trong lòng có hơi hoảng sợ nhưng cô không thể yếu thế trước anh được thể là cố gắng cố tỏ ra điềm tĩnh, hất mặt mạnh miệng: “Anh xem không hiểu chữ người viết? Vy muốn nghỉ việc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khuôn mặt Gia Khánh lạnh tanh rít từng chữ qua kẽ răng, đơn xin nghỉ việc trong tay đã bị năm đến nhàu nát: “Tôi lặp lại một lần nữa, Vy đang ở đâu?”
Diệp Loan chảy mồ hôi lạnh nếu biết Gia Khánh khủng bố như vậy đã đem đơn nghỉ việc giao cho Kha Lê rồi. Cô chỉ muốn vào chọc tức anh ta một chút để trút giận thay cho Hạ Vy thôi ai mà ngờ được anh ta đáng sợ thế này. Cô lo lắng, không biết bản thân có thể sống sót ra khỏi phòng không. “Tôi không biết Vy đang ở đâu. Trước khi đi nó chỉ để lại câu nói lòng đã nguội lạnh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa." Diệp Loan bịa đại một lý do, thấy Gia Khánh sắp bùng nổ cơn giận dữ đến nơi cô vội viện cớ: “Đơn xin nghỉ việc tôi thay nó giao cho anh rồi, bây giờ tôi còn có việc phải đi trước, không tiện đứng đây nhiều lời với anh. Anh có gì không hài lòng hay thắc mắc thì gọi điện hỏi Vy ấy.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nghe đến Hạ Vy đời này sẽ không quay về nữa, thân thể phát run lên, trong lòng dâng trào cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Cô không thể cứ thế mà rời khỏi anh. Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép. C*ập nhật chương mới nhất tại Truyện88.vip
Diệp Loan đi mà như chạy nhưng chưa được mấy bước cổ tay đã bị Gia Khánh bắt lấy, cô kinh hãi kêu “A” lên mấy tiếng, giật tay mình ra trừng mắt mắng to: “Anh bị điên hả? Anh muốn làm gì? Tôi chỉ giúp Vy giao đồ thôi chứ không có nghĩa vụ trả lời mọi nghi vấn hay chịu đựng cơn tức của anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh cổ đè nén cảm giác chóng mặt xuống, anh tin chắc Diệp Loan biết chuyện, siết chặt hai vai cô, ảnh mắt tràn đầy nguy hiểm cất giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng cô là con gái tôi sẽ không dám đánh cô. Nói mau?” Câu cuối Gia Khánh gần như hét lên.
Diệp Loan đau đến trợn mắt nhe răng, sự sợ hãi dần thay bằng tức giận mắng đến đã miệng chẳng hề kiêng nể chút nào: “Anh là cái thá gì mà muốn quản Vy? Nó đi đầu là chuyện của nó, anh Nam mới là bạn trai hiện tại của nó, còn anh chỉ là bạn trai cũ thôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Loan dùng sức đẩy mạnh Gia Khánh, anh mất thăng bằng lảo đảo mấy cái, bắt lấy cạnh bàn mới có thể đứng vững. Cô trợn trọn mắt giơ hai tay mình lên lật qua lật lại xem xét, tên này yếu đến vậy sao? Cô chỉ dùng chút sức vậy mà có thể hất anh ta đến đứng không vững.
Sợ Gia Khánh đánh mình, Diệp Loan chạy ra cửa, trước khi chui ra ngoài còn chưa hả giận quay đầu chửi thêm vài câu: “Tên đàn ông đê tiện, một chân đạp hai thuyền, có người mới rồi vẫn mãi đu bám theo người cũ, đồ không biết xấu hổ”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh ngồi bệch xuống sàn, ngây người nhìn đơn xin việc đã nhàu nát đến không còn hình dạng ban đầu, đến cuối cùng cô vẫn không thể đợi anh? Anh đưa tay lên che mắt, giọt nước mắt nóng hổi len lỏi qua kẽ tay rơi xuống sàn.
Trái tim giống như bị người tàn nhẫn quất cho mấy nhát, đau đớn lan tỏa ra toàn thân hòa với cơn sốt, cả người Gia Khánh giống như quả bóng xì hơi, vô lực dựa vào chân bàn, hơi thể nặng nề nóng hổi. Cả thể xác và tinh thần dường như bị tra tấn, gương mặt lạnh lùng đã hoàn toàn sụp đổ thay thế bằng dằn vặt, đau đớn. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ hối hận về những chuyện bản thân đang làm hôm nay chẳng biết có phải vì hay tin Hạ Vy sẽ không trở về nữa mà chợt thấy hối hận và kiệt sức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thứ anh muốn chính là có thể bảo vệ cô khỏi đầu sóng ngọn gió, che chở cô thật tốt trong vòng tay anh, không cho phép bất luận kẻ nào biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng hóa ra cách anh làm là sao sai?
Gia Khánh bật cười, cười đến mức thở không ra hơi, hối hận thì sao chứ? Anh đã không thể quay đầu cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị kẻ khác lợi dụng, một lần là quá đủ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy đi rồi. Ánh sáng duy nhất của đời anh đi rồi, sẽ chẳng còn ai dẫn đường chỉ lối để anh thoát khỏi địa ngục tăm tối này nữa. Không, không thể cứ vậy để cô rời khỏi anh được. Đáy mắt Gia Khãnh xẹt qua tia kiên định, dù là ép buộc cũng phải bắt cô ở bên. Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ bù đắp lại cho cô gấp trăm nghìn lần, cô sẽ tha thứ cho anh thôi, phải không?
**********
Chương 121 Đến cuối cùng cô vẫn không thể đợi anh?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuông báo thức reo vang mấy lần đều bị Gia Khánh vươn tay tắt mất, anh kéo chăn chùm kín đầu, cả người nóng hầm hập mê man nhắm mắt nhưng chưa đầy năm phút chuông báo thức lại tiếp tục kêu lên. Anh thở dài hất chắn chống tay nặng nề ngồi dậy, tắt báo thức, mệt mỏi dựa vào thành giường. Rèm cửa lay động lộ ra ánh sáng mặt trời bảo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Kí ức tựa như thủy triều cuồn cuộn kéo về khiến đầu óc càng thêm choáng váng, nặng trịch, cơ thể cũng lạnh run. Đêm qua anh ngồi đợi trước cửa nhà Hạ Vy đến gần bốn giờ sáng, lúc đứng dậy hai chân đã tê rần hoàn toàn mất hết cảm giác, anh mang theo tâm trạng nặng nề và trống rỗng lái xe quay về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khỏe môi chợt cong lên nụ cười giễu cợt dạo này tần suất anh biến thành kẻ ngốc ngồi đợi Hạ Vy ngày càng nhiều. Anh biết cô sẽ không về nhà vậy mà vẫn cố chấp ngồi đấy mãi không chịu đi. Thật ra anh rất hiếm khi bệnh, cơ thể vẫn luôn vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn số lần cảm chỉ đếm trên đầu ngón tay lại chẳng ngờ đến ngồi hứng gió một đêm đã thành thế này khiến anh vừa bất ngờ vừa thấy mỉa mai.
Gia Khánh rời giường mở ngăn tủ tìm kiếm nhiệt kế, sau đó quay về giường ngồi xuống ngần người đến khi lấy nhiệt kế nhìn xem không khỏi cau mày thế mà sốt thật. Anh đứng dậy đi ra phòng khách lấy hộp y tế, lúc mở ra bên trong có hơn mười lọ thuốc đã sớm trống rỗng, thuốc hạ sốt cũng hết sạch không còn một viên. Anh cầm một lọ lên nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ nhắn, nắn nót ghi trên giấy ghi chú dán ở bên hông lọ hồi lâu sau đó khẽ thở dài đặt ngay ngắn về chỗ cũ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh về lại phòng ngủ thay quần áo, lái xe đến văn phòng Luật K&K, suốt cả quãng đường toàn thân đều vô cùng khó chịu, cơn đau từ huyệt thái dương lan tràn ra sau đầu khiến anh có cảm tưởng như có ai đó dùng búa nên thật mạnh vào đầu mình. Lúc anh bước vào thang máy thì tình cờ chạm mặt Kha Lê. “Sếp bị bệnh à? Sắc mắc kém lắm đó. Sếp đến bệnh viện khám đi để như này là không được đâu.” Kha Lê thấy mặt mày Gia Khánh tái nhợt liền quan tâm nhắc nhở.
Nếu là ngày thường Gia Khánh chắc chắn sẽ chẳng đoái hoài hoặc cho Kha Lê một cái liếc mắt cảnh cáo vì sự nhiều chuyện của anh ta nhưng hôm nay thì khác, cơn đau đầu và cơ thể mệt mỏi đến tay chân mềm nhũn khiến anh chẳng còn sức lực để đôi co: “Cậu đi mua giúp tôi thuốc hạ sốt.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kha Lê gật đầu cái rụp, tháng máy vừa mở đã lật đật lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Gia Khánh ngồi đợi trong văn phòng chưa đầy năm phút Kha Lê đã đem cháo và thức ăn đi vào, còn cẩn thận rót cho anh ly nước ấm đặt lên bàn sau đó mới rời khỏi phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh không có khẩu vị, cháo vào miệng nhạt nhẽo, ăn thêm vài muỗng liền không thể nuốt trôi. Anh đành buông muỗng lấy thuốc hạ sốt, đang tính uống thì có người gọi đến. Anh vội đặt thuốc xuống cầm điện thoại lên bắt máy, càng nghe sắc mặt càng trở nên sa sầm, đầu óc cũng quay cuồng dữ dội hơn. Trước khi cúp máy anh lạnh lùng dặn dò thêm một câu: “Cho dù phải lật tung thành phố này lên cũng phải tìm cho ra Hạ Vy, cậu nghe rõ chưa?”
Gia Khánh ném điện thoại lên bàn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, người của anh vừa thông báo Duy Nam cũng biến mất, lẽ nào hai người đó bỏ trốn? Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, muốn suy nghĩ xem những nơi Hạ Vy có thể đi nhưng chưa nghĩ sâu đã bị cơn đau đầu tập kích, não cũng trở nên trì trệ, hỗn độn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này cửa phòng bị gõ mấy cái chẳng chờ Gia Khánh cho phép đối phương đã tùy tiện mở cửa bước vào. Lúc nhìn thấy người đến anh có hơi bất ngờ đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt. “Cô đến đây làm gì?” Gia Khánh nhíu mày.
Diệp Loan cũng chẳng nói mấy câu dư thừa, mở túi xách lấy phong thư đưa đến: “Của Vy
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nghe thấy tên Hạ Vy vội đưa tay nhận lấy mở ra xem, trong lòng vô cùng hồi hợp không biết cô muốn nói gì với anh nhưng khi trông thấy dòng chứ: “Đơn xin nghỉ việc” đồng tử anh ngay lập tức co rút. Bàn tay khẽ run lên, liên tưởng đến việc Hạ Vy và Duy Nam biến mất, lửa giận liền bốc cháy hừng hực, anh đập bàn đứng phắt dậy, nhìn chòng chọc Diệp Loan lạnh lùng hỏi mấy câu liên tiếp: “Có ý gì? Vy đang ở đâu? Có phải bỏ trốn với thằng Nam rồi?”
Diệp Loan không ngờ đến Gia Khánh phản ứng kịch kiệt thể lại nhìn dáng vẻ hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người của anh, cô theo bản năng lùi ra sau một bước, nuốt nước miếng. Tuy trong lòng có hơi hoảng sợ nhưng cô không thể yếu thế trước anh được thể là cố gắng cố tỏ ra điềm tĩnh, hất mặt mạnh miệng: “Anh xem không hiểu chữ người viết? Vy muốn nghỉ việc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khuôn mặt Gia Khánh lạnh tanh rít từng chữ qua kẽ răng, đơn xin nghỉ việc trong tay đã bị năm đến nhàu nát: “Tôi lặp lại một lần nữa, Vy đang ở đâu?”
Diệp Loan chảy mồ hôi lạnh nếu biết Gia Khánh khủng bố như vậy đã đem đơn nghỉ việc giao cho Kha Lê rồi. Cô chỉ muốn vào chọc tức anh ta một chút để trút giận thay cho Hạ Vy thôi ai mà ngờ được anh ta đáng sợ thế này. Cô lo lắng, không biết bản thân có thể sống sót ra khỏi phòng không. “Tôi không biết Vy đang ở đâu. Trước khi đi nó chỉ để lại câu nói lòng đã nguội lạnh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa." Diệp Loan bịa đại một lý do, thấy Gia Khánh sắp bùng nổ cơn giận dữ đến nơi cô vội viện cớ: “Đơn xin nghỉ việc tôi thay nó giao cho anh rồi, bây giờ tôi còn có việc phải đi trước, không tiện đứng đây nhiều lời với anh. Anh có gì không hài lòng hay thắc mắc thì gọi điện hỏi Vy ấy.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh nghe đến Hạ Vy đời này sẽ không quay về nữa, thân thể phát run lên, trong lòng dâng trào cảm giác khủng hoảng mãnh liệt. Cô không thể cứ thế mà rời khỏi anh. Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép. C*ập nhật chương mới nhất tại Truyện88.vip
Diệp Loan đi mà như chạy nhưng chưa được mấy bước cổ tay đã bị Gia Khánh bắt lấy, cô kinh hãi kêu “A” lên mấy tiếng, giật tay mình ra trừng mắt mắng to: “Anh bị điên hả? Anh muốn làm gì? Tôi chỉ giúp Vy giao đồ thôi chứ không có nghĩa vụ trả lời mọi nghi vấn hay chịu đựng cơn tức của anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh cổ đè nén cảm giác chóng mặt xuống, anh tin chắc Diệp Loan biết chuyện, siết chặt hai vai cô, ảnh mắt tràn đầy nguy hiểm cất giọng cảnh cáo: “Đừng tưởng cô là con gái tôi sẽ không dám đánh cô. Nói mau?” Câu cuối Gia Khánh gần như hét lên.
Diệp Loan đau đến trợn mắt nhe răng, sự sợ hãi dần thay bằng tức giận mắng đến đã miệng chẳng hề kiêng nể chút nào: “Anh là cái thá gì mà muốn quản Vy? Nó đi đầu là chuyện của nó, anh Nam mới là bạn trai hiện tại của nó, còn anh chỉ là bạn trai cũ thôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Loan dùng sức đẩy mạnh Gia Khánh, anh mất thăng bằng lảo đảo mấy cái, bắt lấy cạnh bàn mới có thể đứng vững. Cô trợn trọn mắt giơ hai tay mình lên lật qua lật lại xem xét, tên này yếu đến vậy sao? Cô chỉ dùng chút sức vậy mà có thể hất anh ta đến đứng không vững.
Sợ Gia Khánh đánh mình, Diệp Loan chạy ra cửa, trước khi chui ra ngoài còn chưa hả giận quay đầu chửi thêm vài câu: “Tên đàn ông đê tiện, một chân đạp hai thuyền, có người mới rồi vẫn mãi đu bám theo người cũ, đồ không biết xấu hổ”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh ngồi bệch xuống sàn, ngây người nhìn đơn xin việc đã nhàu nát đến không còn hình dạng ban đầu, đến cuối cùng cô vẫn không thể đợi anh? Anh đưa tay lên che mắt, giọt nước mắt nóng hổi len lỏi qua kẽ tay rơi xuống sàn.
Trái tim giống như bị người tàn nhẫn quất cho mấy nhát, đau đớn lan tỏa ra toàn thân hòa với cơn sốt, cả người Gia Khánh giống như quả bóng xì hơi, vô lực dựa vào chân bàn, hơi thể nặng nề nóng hổi. Cả thể xác và tinh thần dường như bị tra tấn, gương mặt lạnh lùng đã hoàn toàn sụp đổ thay thế bằng dằn vặt, đau đớn. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ hối hận về những chuyện bản thân đang làm hôm nay chẳng biết có phải vì hay tin Hạ Vy sẽ không trở về nữa mà chợt thấy hối hận và kiệt sức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thứ anh muốn chính là có thể bảo vệ cô khỏi đầu sóng ngọn gió, che chở cô thật tốt trong vòng tay anh, không cho phép bất luận kẻ nào biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng hóa ra cách anh làm là sao sai?
Gia Khánh bật cười, cười đến mức thở không ra hơi, hối hận thì sao chứ? Anh đã không thể quay đầu cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị kẻ khác lợi dụng, một lần là quá đủ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy đi rồi. Ánh sáng duy nhất của đời anh đi rồi, sẽ chẳng còn ai dẫn đường chỉ lối để anh thoát khỏi địa ngục tăm tối này nữa. Không, không thể cứ vậy để cô rời khỏi anh được. Đáy mắt Gia Khãnh xẹt qua tia kiên định, dù là ép buộc cũng phải bắt cô ở bên. Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ bù đắp lại cho cô gấp trăm nghìn lần, cô sẽ tha thứ cho anh thôi, phải không?