Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160 Điều kiện
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Trước những lời hăm dọa cùng khuôn mặt đẳng đằng sát khí của Huy Kha, Đại Dũng trái lại không hề tỏ ra sợ hãi mà biểu hiện trên mặt vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên chống lại ánh mắt lập lòe lửa giận kia. Nay đã khác xưa ông không còn là con chó trung thành, xun xoe vẫy đuôi dưới chân anh ta, mà là ngang hàng đưa ra điều kiện hợp tác. Vì vậy giọng điệu cũng không còn nịnh bợ xưng “em” như trước, cười cười nói: “Cái này anh Kha cũng làm khó cho tôi rồi, trái tim là của cô Trần, tôi đâu thể can thiệp được. Huống hồ tôi nào lợi dụng cô ấy, bọn tôi là có duyên tình cờ gặp nhau sau đó nghe cô ấy nhắc qua việc anh đang gặp khó khăn. Tôi liền nghĩ đến trước đây anh đối xử với tôi không tệ bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy về đây giúp đỡ một phen xem như là vừa bảo đáp vừa đền tội”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha hừ lạnh, buông tay ra, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn nhìn Đại Dũng loạng choạng chống tay lên lưng ghế salon mới có thể giữ thăng bằng: “Tôi khuyên anh tốt nhất tránh Bảo Trân càng xa càng tốt nếu không qua đêm nay anh sẽ chẳng còn thấy đượcánh sáng mặt trời đâu. Chuyện lần trước anh cho bọn lưu mạnh ức hiếp nó đừng tưởng qua mắt được tôi.”
Thật ra Huy Kha cũng chỉ đang hù dọa mà thôi, nếu không phải hiện tại Đại Dũng vẫn chưa hết giá trị lợi dụng, bằng việc ông ta dám phản bội và lợi dụng Bảo Trân, anh đã trực tiếp giết chết ông ta để ngăn ngừa tai họa rồi. Một kẻ có thể phản bội lần đầu đương nhiên sẽ có thể phản bội lần hai, lần ba, người như vậy giữ lại bên cạnh rất nguy hiểm, chẳng khác nào tự kề dao lên cổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đấy lòng thoảng run lên, Đại Dũng cho rằng bản thân xử lý rất sạch sẽ, không có để lại dấu vết hay bất kì sơ hở nào, xem ra ông đã đánh giá thấp Huy Kha, bị vẻ bề ngoài trẻ trung che mắt mà quên mất biệt hiệu cáo già mọi người đặt cho anh ta.
Ngẫm lại lần đó Huy Kha không ra tay thì bây giờ càng không thể ra tay, một là không có chứng cứ, hai là Bảo Trân, Đại Dũng liền tự tin hơn, ngực ưỡn ra, cũng đứng thẳng lưng hơn: “Anh đây là đang uy hiếp tôi, cô Trần biết được sẽ không vui đầu nha, tôi cũng không nỡ nhìn thấy vì người ngoài như tôi mà khiến tình cảm anh em anh chuyển biến xấu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng là người biết điều, nói đến đây thì dừng lại, sợ mình còn nói thêm sẽ thật sực chọc vào điểm giới hạn Huy Kha, ông chuyển đến đề tài chính: “Ân oán trong quá khứ của chúng ta tạm thời gác sang một bên, việc cấp bách lúc này là giải quyết nguồn hàng cho anh Kha đây đúng không nào. Chúng ta cùng ngồi xuống ghế từ từ bàn chuyện.
Đại Dũng vươn tay làm tư thế mời. Huy Kha cũngbiết bây giờ chưa phải là lúc tính sổ với ông ta, liếc nhìn bộ ghế salon bạc màu, phần đệm ngồi rách nát, có nhiều nơi còn bị thủng lỗ, mày anh nhíu chặt, trong lòng vô cùng chán ghét nhưng cũng không thể đứng mãi, bèn vòng qua ngồi xuống. Anh thiếu kiên nhẫn hỏi thẳng vào vấn đề: “Điều kiện của anh là gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng ngồi xuống cách Huy Kha một cái ghế, lấy hai tách trà bằng đất nung, một tách đặt đến trước mặt anh, bình thản rót trà cho cả hai, sau đó đặt ấm trà về chỗ cũ mới mới miệng nói nhưng lại không trực tiếp nói ra điều kiện của mình: “Tôi tình cờ biết được một chuyện rất thú vị.
Huy Kha nhìn tách trà lạnh ngắt trên bàn, trên miệng tách còn bị mẽ mất vài miếng, hùa theo hỏi: "Ồ! Là chuyện gì vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng uống một hóp, đặt tách trà cạn đáy xuống bàn ông nhếch môi: “Không ngờ Luật sư Khánh có một đứa con trai năm nay tầm bốn tuổi. Anh ta giấu cũng thật kĩ nha.”
Kể từ lần vô tình chạm mặt ở quán bar, Huy Kha phát hiện ra Gia Khánh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài anh ta thể hiện, vì vậy cũng âm thầm để mắt đến đối phương nhiều hơn. Hơn nữa sự cổ ở bệnh viện rùm beng lại có nhiều người như vậy đương nhiên sẽ lọt tiếng gió ra bên ngoài. Hôm qua anh vừa mới nhận được tin tức này, điều anh bất ngờ không phải là việc Gia Khánh có con trai mà là mẹ của đứa trẻ đó lại là Hạ Vy. Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi.Nghe xong mấy lời này Huy Kha đã nhạy bén đoán ra điền kiện của Đại Dũng. Anh liếc mắt sang vừa hay bắt gặp vẻ mặt dữ tợn cùng đôi mắt tràn ngập khát máu và điên cuồng kia. Tuy là hỏi nhưng lại giống khẳng định hơn: “Anh muốn giết chết đứa bé đó?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng vỗ tay bôm bốp mấy cái cũng không keo kẹt mà nói ra mấy câu khen ngợi sáo rỗng: “Anh Kha quả thật là người thông minh, nhìn xa trong rộng, tôi vừa nói mây câu đã có thể đoán ngay được ý định của tôi, bái phục, bái phục.”
Đại Dũng tự rót cho bản thêm thêm một ly trà nguội nữa, tiếp tục uống một hơi cạn sạch, cười khà khà: "Thật muốn trông thấy dáng vẻ luật sư Khánh ôm lấy thi thể lạnh ngắt của con trai vào lòng, không biết vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta có vì đứa con trai chết thân yêu của mình chết đi mà rơi vài giọt nước mắt không? Ha ha ha.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại Truyện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng cười càng to hơn, trước mắt tái hiện lên khung cảnh Gia Khánh gối trên đất trong lòng ôm thi thể cứng đờ, lạnh ngắt một cách vô cùng chân thực, khiến máu toàn thân nóng lên dường như sôi sùng sục. Bởi vì hưng phấn mà hai mắt ông cũng đỏ lên càng làm cho khuôn mặt bình thường vốn đã dữ tợn giờ khắc này càng như ác quỷ khát máu: “Hi vọng anh Kha có thể giúp tôi.”
Đại Dũng nghĩ rồi nếu trực tiếp ra tay giết chết Gia Khánh thì thắng nhãi đó chỉ bị đau đớn trong ngắn ngủi như thế làm sao xóa giải được mối hận, thù mới nợ cũ tích lũy bao năm qua của ông. Nhưng nếu contrai vì mình mà chết đi thì khác, thằng nhãi đó chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ, bị nỗi đau đớn, ân hận ngày ngày tra tấn, giày vò
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha nhíu mày, đương nhiên anh biết Gia Khánh từng nhiều lần phá hủy chuyện làm ăn của Đại Dũng, còn khiến ông ta phải ngồi tù nhiều năm nhưng cho đến hiện tại anh với Gia Khánh vẫn chưa từng công khai đối địch nhau bây giờ giúp Đại Dũng có phải là nước cờ đúng đắn không. Trong lòng anh bắt đầu tự âm thầm cân nhắc. “Muốn tôi đứng ra đắc tội với luật sư Khánh thì phải xem xem lợi ích anh đem lại cho tôi thế nào đã.”
Có xứng đáng để anh mạo hiểm ra tay không? Huy Kha cũng không vội đồng ý ngay. “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây tôi tham gia không ít phi vụ buôn lậu ma tủy, quen biết và hợp tác với không ít ông chủ lớn. Chưa kể trong đó đã từng đỡ thay một phát súng cho đại ca Xuân, chỉ cần tôi nói một tiếng ông ta chắc chắn sẽ nể mặt thôi.” Đại Dũng lập tức vỗ ngực cam đoan, dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Lòng Huy Kha thoảng dao động, đại ca Xuân là ông trùm ma túy khét tiếng không chỉ trong và ngoài nước, có điều trước giờ chưa từng cùng với nhà họ Trịnh hợp tác làm ăn. Nhà họ Trịnh tuy cũng buôn bán ma túy nhưng thế lực chỉ ở trong phạm vi thành phố này, so với người ta chẳng khác nào châu chấu đá xe. Người của anh không ít lần liên hệ hợp tác nhưng mỗi lần đều bị ông ấy từ chối.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha không khỏi nhìn Đại Dũng bằng cặp mắt
**********
Trước những lời hăm dọa cùng khuôn mặt đẳng đằng sát khí của Huy Kha, Đại Dũng trái lại không hề tỏ ra sợ hãi mà biểu hiện trên mặt vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên chống lại ánh mắt lập lòe lửa giận kia. Nay đã khác xưa ông không còn là con chó trung thành, xun xoe vẫy đuôi dưới chân anh ta, mà là ngang hàng đưa ra điều kiện hợp tác. Vì vậy giọng điệu cũng không còn nịnh bợ xưng “em” như trước, cười cười nói: “Cái này anh Kha cũng làm khó cho tôi rồi, trái tim là của cô Trần, tôi đâu thể can thiệp được. Huống hồ tôi nào lợi dụng cô ấy, bọn tôi là có duyên tình cờ gặp nhau sau đó nghe cô ấy nhắc qua việc anh đang gặp khó khăn. Tôi liền nghĩ đến trước đây anh đối xử với tôi không tệ bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy về đây giúp đỡ một phen xem như là vừa bảo đáp vừa đền tội”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha hừ lạnh, buông tay ra, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn nhìn Đại Dũng loạng choạng chống tay lên lưng ghế salon mới có thể giữ thăng bằng: “Tôi khuyên anh tốt nhất tránh Bảo Trân càng xa càng tốt nếu không qua đêm nay anh sẽ chẳng còn thấy đượcánh sáng mặt trời đâu. Chuyện lần trước anh cho bọn lưu mạnh ức hiếp nó đừng tưởng qua mắt được tôi.”
Thật ra Huy Kha cũng chỉ đang hù dọa mà thôi, nếu không phải hiện tại Đại Dũng vẫn chưa hết giá trị lợi dụng, bằng việc ông ta dám phản bội và lợi dụng Bảo Trân, anh đã trực tiếp giết chết ông ta để ngăn ngừa tai họa rồi. Một kẻ có thể phản bội lần đầu đương nhiên sẽ có thể phản bội lần hai, lần ba, người như vậy giữ lại bên cạnh rất nguy hiểm, chẳng khác nào tự kề dao lên cổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đấy lòng thoảng run lên, Đại Dũng cho rằng bản thân xử lý rất sạch sẽ, không có để lại dấu vết hay bất kì sơ hở nào, xem ra ông đã đánh giá thấp Huy Kha, bị vẻ bề ngoài trẻ trung che mắt mà quên mất biệt hiệu cáo già mọi người đặt cho anh ta.
Ngẫm lại lần đó Huy Kha không ra tay thì bây giờ càng không thể ra tay, một là không có chứng cứ, hai là Bảo Trân, Đại Dũng liền tự tin hơn, ngực ưỡn ra, cũng đứng thẳng lưng hơn: “Anh đây là đang uy hiếp tôi, cô Trần biết được sẽ không vui đầu nha, tôi cũng không nỡ nhìn thấy vì người ngoài như tôi mà khiến tình cảm anh em anh chuyển biến xấu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng là người biết điều, nói đến đây thì dừng lại, sợ mình còn nói thêm sẽ thật sực chọc vào điểm giới hạn Huy Kha, ông chuyển đến đề tài chính: “Ân oán trong quá khứ của chúng ta tạm thời gác sang một bên, việc cấp bách lúc này là giải quyết nguồn hàng cho anh Kha đây đúng không nào. Chúng ta cùng ngồi xuống ghế từ từ bàn chuyện.
Đại Dũng vươn tay làm tư thế mời. Huy Kha cũngbiết bây giờ chưa phải là lúc tính sổ với ông ta, liếc nhìn bộ ghế salon bạc màu, phần đệm ngồi rách nát, có nhiều nơi còn bị thủng lỗ, mày anh nhíu chặt, trong lòng vô cùng chán ghét nhưng cũng không thể đứng mãi, bèn vòng qua ngồi xuống. Anh thiếu kiên nhẫn hỏi thẳng vào vấn đề: “Điều kiện của anh là gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng ngồi xuống cách Huy Kha một cái ghế, lấy hai tách trà bằng đất nung, một tách đặt đến trước mặt anh, bình thản rót trà cho cả hai, sau đó đặt ấm trà về chỗ cũ mới mới miệng nói nhưng lại không trực tiếp nói ra điều kiện của mình: “Tôi tình cờ biết được một chuyện rất thú vị.
Huy Kha nhìn tách trà lạnh ngắt trên bàn, trên miệng tách còn bị mẽ mất vài miếng, hùa theo hỏi: "Ồ! Là chuyện gì vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng uống một hóp, đặt tách trà cạn đáy xuống bàn ông nhếch môi: “Không ngờ Luật sư Khánh có một đứa con trai năm nay tầm bốn tuổi. Anh ta giấu cũng thật kĩ nha.”
Kể từ lần vô tình chạm mặt ở quán bar, Huy Kha phát hiện ra Gia Khánh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài anh ta thể hiện, vì vậy cũng âm thầm để mắt đến đối phương nhiều hơn. Hơn nữa sự cổ ở bệnh viện rùm beng lại có nhiều người như vậy đương nhiên sẽ lọt tiếng gió ra bên ngoài. Hôm qua anh vừa mới nhận được tin tức này, điều anh bất ngờ không phải là việc Gia Khánh có con trai mà là mẹ của đứa trẻ đó lại là Hạ Vy. Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi.Nghe xong mấy lời này Huy Kha đã nhạy bén đoán ra điền kiện của Đại Dũng. Anh liếc mắt sang vừa hay bắt gặp vẻ mặt dữ tợn cùng đôi mắt tràn ngập khát máu và điên cuồng kia. Tuy là hỏi nhưng lại giống khẳng định hơn: “Anh muốn giết chết đứa bé đó?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng vỗ tay bôm bốp mấy cái cũng không keo kẹt mà nói ra mấy câu khen ngợi sáo rỗng: “Anh Kha quả thật là người thông minh, nhìn xa trong rộng, tôi vừa nói mây câu đã có thể đoán ngay được ý định của tôi, bái phục, bái phục.”
Đại Dũng tự rót cho bản thêm thêm một ly trà nguội nữa, tiếp tục uống một hơi cạn sạch, cười khà khà: "Thật muốn trông thấy dáng vẻ luật sư Khánh ôm lấy thi thể lạnh ngắt của con trai vào lòng, không biết vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta có vì đứa con trai chết thân yêu của mình chết đi mà rơi vài giọt nước mắt không? Ha ha ha.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại Truyện88.vip
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng cười càng to hơn, trước mắt tái hiện lên khung cảnh Gia Khánh gối trên đất trong lòng ôm thi thể cứng đờ, lạnh ngắt một cách vô cùng chân thực, khiến máu toàn thân nóng lên dường như sôi sùng sục. Bởi vì hưng phấn mà hai mắt ông cũng đỏ lên càng làm cho khuôn mặt bình thường vốn đã dữ tợn giờ khắc này càng như ác quỷ khát máu: “Hi vọng anh Kha có thể giúp tôi.”
Đại Dũng nghĩ rồi nếu trực tiếp ra tay giết chết Gia Khánh thì thắng nhãi đó chỉ bị đau đớn trong ngắn ngủi như thế làm sao xóa giải được mối hận, thù mới nợ cũ tích lũy bao năm qua của ông. Nhưng nếu contrai vì mình mà chết đi thì khác, thằng nhãi đó chắc chắn sẽ vô cùng thống khổ, bị nỗi đau đớn, ân hận ngày ngày tra tấn, giày vò
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha nhíu mày, đương nhiên anh biết Gia Khánh từng nhiều lần phá hủy chuyện làm ăn của Đại Dũng, còn khiến ông ta phải ngồi tù nhiều năm nhưng cho đến hiện tại anh với Gia Khánh vẫn chưa từng công khai đối địch nhau bây giờ giúp Đại Dũng có phải là nước cờ đúng đắn không. Trong lòng anh bắt đầu tự âm thầm cân nhắc. “Muốn tôi đứng ra đắc tội với luật sư Khánh thì phải xem xem lợi ích anh đem lại cho tôi thế nào đã.”
Có xứng đáng để anh mạo hiểm ra tay không? Huy Kha cũng không vội đồng ý ngay. “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây tôi tham gia không ít phi vụ buôn lậu ma tủy, quen biết và hợp tác với không ít ông chủ lớn. Chưa kể trong đó đã từng đỡ thay một phát súng cho đại ca Xuân, chỉ cần tôi nói một tiếng ông ta chắc chắn sẽ nể mặt thôi.” Đại Dũng lập tức vỗ ngực cam đoan, dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Lòng Huy Kha thoảng dao động, đại ca Xuân là ông trùm ma túy khét tiếng không chỉ trong và ngoài nước, có điều trước giờ chưa từng cùng với nhà họ Trịnh hợp tác làm ăn. Nhà họ Trịnh tuy cũng buôn bán ma túy nhưng thế lực chỉ ở trong phạm vi thành phố này, so với người ta chẳng khác nào châu chấu đá xe. Người của anh không ít lần liên hệ hợp tác nhưng mỗi lần đều bị ông ấy từ chối.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huy Kha không khỏi nhìn Đại Dũng bằng cặp mắt