Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174 Làm kẻ tàng hình
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Xin lỗi.” Duy Nam khống chế âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy. Từng hứa sẽ không để cô rơi nước mắt hay chịu bất kì tổn thương thêm lần nào nữa nhưng cho đến hiện tại anh lại không làm được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mỉm cười trấn an Duy Nam. Nói thật cô không nuốt trôi bữa cơm này nhưng không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho cảm nhận chính mình mà không màng đến áp lực anh đang gánh vác.
Minh Huyền cắn môi nhìn đôi bàn tay đan chặt vào nhau, hận không thể xông lên tách hai người kia ra.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh, ngước mắt bắt gặp vẻ mặt không vui của Huỳnh Vân Như, Hạ Vy ngượng ngùng rút tay về. “Đi thôi.” Đặng Duy Sang lên tiếng.
Minh Huyền thu hồi tia độc ác trong mắt, nịnh nọt dìu Đặng Duy Sang xuống bếp.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy không còn tâm trí để đánh giá bài trí phòng bếp, hay các món ăn bắt mắt bày trên bàn tròn lớn, chờ bố mẹ Duy Nam ngồi, cô mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.Minh Huyền cầm ly nước lọc đứng dậy đảo mắt nhìn mọi người, tươi cười nói: “Cảm ơn cô chú đã tổ chức buổi tiệc đêm nay mừng con về nước, con thật sự rất hạnh phúc. Con dùng nước thay rượu chúc cô chú, anh Nam mỗi ngày đều vui vẻ, khỏe mạnh.” “Con bé này lớn lên không những xinh đẹp, lanh lợi mà miệng lưỡi cũng ngày càng ngọt." Huỳnh Vân
Như cười đến không thấy cả mắt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đặng Duy Sáng nở nụ cười hiếm hoi trong đêm nay, giơ ly ra, Hạ Vy cũng vội nâng lỵ, vốn nước lọc đã chẳng có mùi vị uống vào miệng lại càng thêm nhạt nhẽo.
Từ lúc bắt đầu ăn tối phần lớn thời gian là Huỳnh Vân Như và Minh Huyền tán gẫu, hầu như là nói về chuyện quá khứ, kể bà với mẹ Minh Huyền chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ rồi tới việc chứng kiến Minh Huyền từ lúc còn trong bụng mẹ đến khi ra đời, chập chững bước đi rồi đến lúc trưởng thành. Sau đó lại cảm thán bản thân thích con gái nhưng lại vô duyên, sau khi sinh ra Duy Nam thì nhiều năm vẫn có động tĩnh gì. Thỉnh thoảng Đặng Duy Sang sẽ xen vào nói một hai câu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặt mày Duy Nam nặng nề, mang đầy tâm sự, ngoại trừ thi thoảng gấp thức cho Hạ Vy thì cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của ba người kia.
Hạ Vy lại càng không, biết thân biết phận lặng lẽ biến mình thành người tàng hình, sợ nói nhiều sai nhiều, trong lòng không ngừng cầu mong bữa ăn này nhanh kết thúc nhưng ông trời vốn không chiều lòngngười, cô muốn yên ổn thì chưa chắc người khác đã muốn thấy cô như vậy. “Không biết đến khi nào con với thằng Nam mới cưới nhau để cô có cháu nội bồng đây. Huỳnh Văn Như đột nhiên than thở lên một câu. “Cô. Minh Huyền thẹn thùng kêu lên, hai má ửng hồng, “Chuyện này không gấp được." Nói xong còn len lên liếc nhìn Duy Nam phía đối diện.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đang nhai nuốt miếng thịt kho tàu lập tức ngừng lại động tác, từng câu từng chữ Huỳnh Vân Như vừa rồi nói cô đều nghe không sót một chữ. Cô hạ mi mắt, cố gắng nuốt thịt xuống.
Duy Nam buông đũa, sơ Hạ Vy hiểu lầm vội lên tiếng phản bác: “Con chỉ xem Huyền là em gái.” “Anh Nam... Hai mắt to tròn ngập nước, thanh âm Minh Huyền có chút nức nở. “Hừ, Ngày trước bố mẹ hai nhà đã hứa sau này hai đứa trưởng thành sẽ kết hôn. Con không muốn cũng phải lấy con bé, bố mẹ quyết rồi.” Huỳnh Vân Như buông đũa, âm thanh đũa va chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng vang thật lớn, nước trong ly cũng vì động tác này của bà mà sóng sánh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy vô cùng kinh ngạc trước sự độc đoán của Huỳnh Vân Như, đã là thời đại nào rồi còn có chuyện con cái bị bố mẹ bắt ép kết hôn với đối tượng được chỉ định? Gia đình giàu có luôn như vậy sao? Cô có chút không theo kịp tư duy của họ.
Duy Nam trợn mắt, khiếp sợ không thể tin những gì tai anh vừa mới nghe thấy. Người mẹ dịu dàng củaanh từ khi nào đã biến thành một người phụ nữ ngang ngược, không hiểu lý lẽ như thế này. Trước đây bà cũng nhiều lần nhắc đến vấn đề này nhưng anh đều tỏ rõ lập trường, bà chỉ thở dài rồi cho qua chuyện. Hiện tại lại ép buộc anh nhất định phải cưới Minh Huyền mà còn nói ngay trước mặt Hạ Vy. “Bố mẹ hứa chứ không phải con, việc này không tính. Con cũng không chấp nhận.” Duy Nam nắm lấy tay Hạ Vy kiên định nói: “Người con muốn lấy đời này chỉ có em ấy.” “Con... Huỳnh Vân Như chỉ mặt Duy Nam, tức đến nói không ra lời, mãi một lúc mới có thể nói hoàn chỉnh cả câu: “Con đúng là bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Minh Huyền òa khóc đẩy ghế đứng phắt lên, loạng choạng bỏ chạy. “Huyền.” Huỳnh Vân Như gọi với theo, kết quả chỉ nhìn thấy góc váy hồng biến mất ở phía cửa. Ngón tay đang chỉ mặt Duy Nam liền dịch sang Hạ Vy, phẫn nộ mång: “Nghe nói cô vẫn còn đang qua lại với con rể ông Uy vậy mà còn dám mặt dày đeo bám thắng Nam. Dây thần kinh xấu hổ của cô bị chó gặm ăn sạch rồi phải không?”
Mặt Hạ Vy trắng bệch, há miệng muốn thanh minh nhưng lại phát hiện ra bản thân không có cách nào giải thích rõ được. “Mẹ đừng quá đáng." Lồng ngực Duy Nam phập phồng kịch liệt."Đến ăn bữa cơm cũng không yên ổn. Đặng Duy Sang đập mạnh đũa xuống bàn, sắc mặt đen thui. “Con với Vy đi trước. Bố mẹ cứ từ từ dùng bữa. Duy Nam hậm hực, anh kéo Hạ Vy vẫn còn đang ngây người đứng lên: “Chúng ta đi thôi.” “Con không được đi.” Huỳnh Vân Như đứng lên rảo bước về phía Duy Nam, đứng chắn trước mặt anh. “Con vì người phụ nữ này mà hết lần này đến lần khác chống đối, dùng thái độ hỗn xược nói chuyện với bố mẹ. Giờ con mà bước ra khỏi cái nhà này thì bố sẽ xem như không có đứa con trai là con.” Đặng Duy Sang đã hoàn toàn bị Duy Nam chọc giận. Truyện88.vip trang web cập n*hật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Huỳnh Vân Như hoảng sợ, chồng bà trước nay đều nói một là một, nói hai là hai, lo Duy Nam thật sự rời đi, ông sẽ không nhận con nữa, lật đật nắm lấy tay Duy Nam khuyên nhủ: “Con nhanh đến xin lỗi bố. Hứa với ông ấy từ nay không qua lại với con đàn bà không biết xấu hổ này nữa.”
Duy Nam bị dọa sợ, quay đầu nhìn Đặng Duy Sang, vành mắt đã đỏ lên. Giữa gia đình và Hạ Vy bắt anh phải buông tay một bên, anh đều không thể làm được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cũng kinh hãi, vội vàng rút tay ra: “Con xin phép cô chú con về trước.”
Duy Nam bắt lấy tay Hạ Vy, khuôn mặt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng. Cô hít thở có chút khó khăn, trấn an anh: “Em tự về được. Anh ở lại an ủi cô chú.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rút tay ra rảo bước, đi mà giống như chạy.Sau lưng Duy Nam gọi với theo. Cô cắn răng, hít vào một hơi bước chân càng nhanh hơn.
Duy Nam bị Huỳnh Vân Như giữ chặt cánh tay, gọi tên Hạ Vy đến khàn cả giọng thế nhưng cô chưa từng quay đầu lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy chạy ra bên ngoài, gió đêm thổi đến, lạnh đến mức không khỏi khiến cô rùng mình, phát hiện ra toàn thân chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Bên tại không còn nghe giọng nói Duy Nam, Hạ Vy ngửa mặt nhìn bầu trời đêm phủ đầy may đen đến một ngôi sao cũng không xuất hiện, chậm rãi thở ra một hơi. Áp lực vô hình trên người cũng dường như bị gió đêm thổi cho tan biến.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trước mặt chợt vọt đến một bóng người, ngăn cản bước chân Hạ Vy, cô dừng lại nhìn đối phương. Minh Huyền khoanh tay, hất mặt kiêu ngạo nhìn Hạ Vy: “Không biết tự lượng sức.
Hạ Vy cho rằng Minh Huyền đã rời khỏi biệt thự nhà họ Đặng vừa rồi thấy cô ta khóc đến thương tâm như vậy, không ngờ đến người vẫn còn ở đây và còn chặn đường cô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cũng lười đôi co, trực tiếp lách qua người Minh Huyền, cánh tay bị túm lấy. Cô chỉ đành lên tiếng: “Phiền cô thả tay ra.
Minh Huyền càng giữ chặt hơn, mắt vốn to hiện tại trợn lớn khiến người nhìn thấy không khỏi cảm thấy rùng rợn: “Chị là cái thá gì mà dám lơ tôi?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy tức đến bật cười không tài nào hiểu nổi suy nghĩ Minh Huyền, cảm thấy cô ta mắc bệnh tiểu thư
**********
“Xin lỗi.” Duy Nam khống chế âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy. Từng hứa sẽ không để cô rơi nước mắt hay chịu bất kì tổn thương thêm lần nào nữa nhưng cho đến hiện tại anh lại không làm được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy mỉm cười trấn an Duy Nam. Nói thật cô không nuốt trôi bữa cơm này nhưng không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho cảm nhận chính mình mà không màng đến áp lực anh đang gánh vác.
Minh Huyền cắn môi nhìn đôi bàn tay đan chặt vào nhau, hận không thể xông lên tách hai người kia ra.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh, ngước mắt bắt gặp vẻ mặt không vui của Huỳnh Vân Như, Hạ Vy ngượng ngùng rút tay về. “Đi thôi.” Đặng Duy Sang lên tiếng.
Minh Huyền thu hồi tia độc ác trong mắt, nịnh nọt dìu Đặng Duy Sang xuống bếp.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy không còn tâm trí để đánh giá bài trí phòng bếp, hay các món ăn bắt mắt bày trên bàn tròn lớn, chờ bố mẹ Duy Nam ngồi, cô mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.Minh Huyền cầm ly nước lọc đứng dậy đảo mắt nhìn mọi người, tươi cười nói: “Cảm ơn cô chú đã tổ chức buổi tiệc đêm nay mừng con về nước, con thật sự rất hạnh phúc. Con dùng nước thay rượu chúc cô chú, anh Nam mỗi ngày đều vui vẻ, khỏe mạnh.” “Con bé này lớn lên không những xinh đẹp, lanh lợi mà miệng lưỡi cũng ngày càng ngọt." Huỳnh Vân
Như cười đến không thấy cả mắt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Đặng Duy Sáng nở nụ cười hiếm hoi trong đêm nay, giơ ly ra, Hạ Vy cũng vội nâng lỵ, vốn nước lọc đã chẳng có mùi vị uống vào miệng lại càng thêm nhạt nhẽo.
Từ lúc bắt đầu ăn tối phần lớn thời gian là Huỳnh Vân Như và Minh Huyền tán gẫu, hầu như là nói về chuyện quá khứ, kể bà với mẹ Minh Huyền chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ rồi tới việc chứng kiến Minh Huyền từ lúc còn trong bụng mẹ đến khi ra đời, chập chững bước đi rồi đến lúc trưởng thành. Sau đó lại cảm thán bản thân thích con gái nhưng lại vô duyên, sau khi sinh ra Duy Nam thì nhiều năm vẫn có động tĩnh gì. Thỉnh thoảng Đặng Duy Sang sẽ xen vào nói một hai câu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mặt mày Duy Nam nặng nề, mang đầy tâm sự, ngoại trừ thi thoảng gấp thức cho Hạ Vy thì cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của ba người kia.
Hạ Vy lại càng không, biết thân biết phận lặng lẽ biến mình thành người tàng hình, sợ nói nhiều sai nhiều, trong lòng không ngừng cầu mong bữa ăn này nhanh kết thúc nhưng ông trời vốn không chiều lòngngười, cô muốn yên ổn thì chưa chắc người khác đã muốn thấy cô như vậy. “Không biết đến khi nào con với thằng Nam mới cưới nhau để cô có cháu nội bồng đây. Huỳnh Văn Như đột nhiên than thở lên một câu. “Cô. Minh Huyền thẹn thùng kêu lên, hai má ửng hồng, “Chuyện này không gấp được." Nói xong còn len lên liếc nhìn Duy Nam phía đối diện.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy đang nhai nuốt miếng thịt kho tàu lập tức ngừng lại động tác, từng câu từng chữ Huỳnh Vân Như vừa rồi nói cô đều nghe không sót một chữ. Cô hạ mi mắt, cố gắng nuốt thịt xuống.
Duy Nam buông đũa, sơ Hạ Vy hiểu lầm vội lên tiếng phản bác: “Con chỉ xem Huyền là em gái.” “Anh Nam... Hai mắt to tròn ngập nước, thanh âm Minh Huyền có chút nức nở. “Hừ, Ngày trước bố mẹ hai nhà đã hứa sau này hai đứa trưởng thành sẽ kết hôn. Con không muốn cũng phải lấy con bé, bố mẹ quyết rồi.” Huỳnh Vân Như buông đũa, âm thanh đũa va chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng vang thật lớn, nước trong ly cũng vì động tác này của bà mà sóng sánh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy vô cùng kinh ngạc trước sự độc đoán của Huỳnh Vân Như, đã là thời đại nào rồi còn có chuyện con cái bị bố mẹ bắt ép kết hôn với đối tượng được chỉ định? Gia đình giàu có luôn như vậy sao? Cô có chút không theo kịp tư duy của họ.
Duy Nam trợn mắt, khiếp sợ không thể tin những gì tai anh vừa mới nghe thấy. Người mẹ dịu dàng củaanh từ khi nào đã biến thành một người phụ nữ ngang ngược, không hiểu lý lẽ như thế này. Trước đây bà cũng nhiều lần nhắc đến vấn đề này nhưng anh đều tỏ rõ lập trường, bà chỉ thở dài rồi cho qua chuyện. Hiện tại lại ép buộc anh nhất định phải cưới Minh Huyền mà còn nói ngay trước mặt Hạ Vy. “Bố mẹ hứa chứ không phải con, việc này không tính. Con cũng không chấp nhận.” Duy Nam nắm lấy tay Hạ Vy kiên định nói: “Người con muốn lấy đời này chỉ có em ấy.” “Con... Huỳnh Vân Như chỉ mặt Duy Nam, tức đến nói không ra lời, mãi một lúc mới có thể nói hoàn chỉnh cả câu: “Con đúng là bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Minh Huyền òa khóc đẩy ghế đứng phắt lên, loạng choạng bỏ chạy. “Huyền.” Huỳnh Vân Như gọi với theo, kết quả chỉ nhìn thấy góc váy hồng biến mất ở phía cửa. Ngón tay đang chỉ mặt Duy Nam liền dịch sang Hạ Vy, phẫn nộ mång: “Nghe nói cô vẫn còn đang qua lại với con rể ông Uy vậy mà còn dám mặt dày đeo bám thắng Nam. Dây thần kinh xấu hổ của cô bị chó gặm ăn sạch rồi phải không?”
Mặt Hạ Vy trắng bệch, há miệng muốn thanh minh nhưng lại phát hiện ra bản thân không có cách nào giải thích rõ được. “Mẹ đừng quá đáng." Lồng ngực Duy Nam phập phồng kịch liệt."Đến ăn bữa cơm cũng không yên ổn. Đặng Duy Sang đập mạnh đũa xuống bàn, sắc mặt đen thui. “Con với Vy đi trước. Bố mẹ cứ từ từ dùng bữa. Duy Nam hậm hực, anh kéo Hạ Vy vẫn còn đang ngây người đứng lên: “Chúng ta đi thôi.” “Con không được đi.” Huỳnh Vân Như đứng lên rảo bước về phía Duy Nam, đứng chắn trước mặt anh. “Con vì người phụ nữ này mà hết lần này đến lần khác chống đối, dùng thái độ hỗn xược nói chuyện với bố mẹ. Giờ con mà bước ra khỏi cái nhà này thì bố sẽ xem như không có đứa con trai là con.” Đặng Duy Sang đã hoàn toàn bị Duy Nam chọc giận. Truyện88.vip trang web cập n*hật nhanh nhất
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Huỳnh Vân Như hoảng sợ, chồng bà trước nay đều nói một là một, nói hai là hai, lo Duy Nam thật sự rời đi, ông sẽ không nhận con nữa, lật đật nắm lấy tay Duy Nam khuyên nhủ: “Con nhanh đến xin lỗi bố. Hứa với ông ấy từ nay không qua lại với con đàn bà không biết xấu hổ này nữa.”
Duy Nam bị dọa sợ, quay đầu nhìn Đặng Duy Sang, vành mắt đã đỏ lên. Giữa gia đình và Hạ Vy bắt anh phải buông tay một bên, anh đều không thể làm được.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cũng kinh hãi, vội vàng rút tay ra: “Con xin phép cô chú con về trước.”
Duy Nam bắt lấy tay Hạ Vy, khuôn mặt tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng. Cô hít thở có chút khó khăn, trấn an anh: “Em tự về được. Anh ở lại an ủi cô chú.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy rút tay ra rảo bước, đi mà giống như chạy.Sau lưng Duy Nam gọi với theo. Cô cắn răng, hít vào một hơi bước chân càng nhanh hơn.
Duy Nam bị Huỳnh Vân Như giữ chặt cánh tay, gọi tên Hạ Vy đến khàn cả giọng thế nhưng cô chưa từng quay đầu lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy chạy ra bên ngoài, gió đêm thổi đến, lạnh đến mức không khỏi khiến cô rùng mình, phát hiện ra toàn thân chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Bên tại không còn nghe giọng nói Duy Nam, Hạ Vy ngửa mặt nhìn bầu trời đêm phủ đầy may đen đến một ngôi sao cũng không xuất hiện, chậm rãi thở ra một hơi. Áp lực vô hình trên người cũng dường như bị gió đêm thổi cho tan biến.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trước mặt chợt vọt đến một bóng người, ngăn cản bước chân Hạ Vy, cô dừng lại nhìn đối phương. Minh Huyền khoanh tay, hất mặt kiêu ngạo nhìn Hạ Vy: “Không biết tự lượng sức.
Hạ Vy cho rằng Minh Huyền đã rời khỏi biệt thự nhà họ Đặng vừa rồi thấy cô ta khóc đến thương tâm như vậy, không ngờ đến người vẫn còn ở đây và còn chặn đường cô.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy cũng lười đôi co, trực tiếp lách qua người Minh Huyền, cánh tay bị túm lấy. Cô chỉ đành lên tiếng: “Phiền cô thả tay ra.
Minh Huyền càng giữ chặt hơn, mắt vốn to hiện tại trợn lớn khiến người nhìn thấy không khỏi cảm thấy rùng rợn: “Chị là cái thá gì mà dám lơ tôi?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Vy tức đến bật cười không tài nào hiểu nổi suy nghĩ Minh Huyền, cảm thấy cô ta mắc bệnh tiểu thư