Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 Mang theo phụ nữ vê nhà
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Sự buồn bã, trách móc trong giọng nói của Nguyễn Thanh Vân nhanh chóng tiêu tan mà biến thành kích động cùng hưng phấn. Tòa biệt thự này bà mua cho Gia Khánh khi con tới thành phố này sinh sống, đáng tiếc mua xong để đó, con trai chưa bao giờ đặt chân tới. Hôm nay lại phá lệ đến còn mang theo phụ nữ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ quả nhiên chưa bao giờ làm anh thất vọng, còn chưa qua một ngày động tĩnh bên đây đã lọt đến tại bà
“Phải.” Gia Khánh nhàn nhạt đáp, hiểu rõ bản thân không nói thì sớm muộn gì mẹ cũng biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nguyễn Thanh Vân tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Bạn gái của con?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.pro
Đáy mắt Gia Khánh tràn ngập ý cười dịu dàng mà ngay chính anh cũng không phát hiện ra, không chút đắn đo mà thừa nhận: “Em ấy là bạn gái của con."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây, Hạ Vy thật sự là bạn gái của anh hiện tại thì không nhưng anh có lòng tin sớm muộn cô cũng quay về bên anh.
Nguyễn Thanh Vân cười đến không thấy cả mắt, con trai bà đã gần ba mươi mà cho tới tận ngày hôm nay mới nghe chính miệng con thừa nhận: “Là con gái ông Uy? Vân Thi đúng không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù, Gia Khánh là con trai ruột do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra thế nhưng tính cách anh quá hướng nội, anh càng lớn bà lại càng không thể đoán ra tâm tư trong lòng anh. Lúc bà trông thấy đoạn clip đính hôn phát tán tràn lan trên mạng đã vô cùng sốc và bất ngờ, ngay đến cả hôn nhân trọng đại đời người cũng không thông báo với gia đình một tiếng.
Tảng đá đè nặng trong ngực mấy năm nay nay đã có thể tháo xuống, Gia Khánh độc thân nhiều năm khiến Nguyễn Thanh Vân nghi ngờ có phải con trai bà đồng tính? Bà mừng rỡ ngay lập tức gọi điện gặng hỏi nhưng kết quả con trai chỉ lạnh nhạt trả lời: “Chuyện của con bố mẹ đừng quan tâm. Tất cả là giả. Bố mẹ đừng có hành động gì khác thường mà làm hỏng kế hoạch của con. Sau này con sẽ giải thích rõ ràng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không thừa nhận cô bé đó là bạn gái của mình. Nguyễn Thanh Vân cảm thấy con trai mình trêu đùa con gái nhà người ta * vậy có phần không đúng nhưng nói thế nào cũng là con trai ruột thịt bà đành một mắt nhắm, một mắt mở.
Nguyễn Thanh Vân rất tò mò về Vân Thi nhưng con trai đã nhắc nhở nên bà không dám sai người đi điều tra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý cười trong mắt Gia Khánh biến mất không sót lại chút dấu vết nào lạnh lùng đáp: “Người phụ nữ kia không xứng. Em ấy là Hạ Vy
“Hai đứa tính khi nào kết hôn? Để mẹ có cháu bế đây?” Thấy Gia Khánh đột nhiên trở nên không vui Nguyễn Thanh Vân biết ý chuyển sang chủ đề khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện kết hôn để sau hẵng nói con..." Gia Khánh có chút ảo não. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.pro
Anh chưa nói xong hết câu Nguyễn Thanh Vân đã cắt ngang, hét ầm lên trong điện thoại: “Đừng nói với mẹ là con tự nhận Hạ Vy là bạn gái khi chưa có sự đồng ý của người ta đó nha?” Bà chuyển sang khuyên nhủ: “Con trai à, mẹ nói nghe này. Cách ép con gái nhà người ta kiểu đó chỉ đúng với trong ngôn tình thôi, ở ngoài đời con áp dụng chỉ càng khiến con bé thêm ghét con. Con học cha con xem ngày trước theo đuổi mẹ lãng mạn biết bao có ai giống con không? Chẳng biết con có phải con trai ruột bố mẹ không, cách cư xử thật thô lỗ...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh mím môi, chịu hết nổi nữa bèn lên tiếng ngắt lời: "Nhưng cháu thì có thể để bố mẹ bế trước.”
“Con nói cái gì? Mẹ có cháu nội?” Giọng Nguyễn Thanh Vân không khống chế được mà cất cao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nhếch môi đắc ý khẳng định lại một lần nữa bản thân đã có con trai.
Nguyễn Thanh Vân kích động cười to đến cả hình tượng phu nhân cũng không còn nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu dây bên kia chuyển thành giọng đàn ông so với Nguyễn Thanh Vân còn kích động hơn : “Cháu trai bố năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Gia Khánh nói rằng bốn tuổi, Nguyễn Thanh Vân liền đoạt lấy điện thoại từ tay chồng hoảng sợ hỏi rằng anh không phải bố ruột đứa bé? Có phải làm bố dượng không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh đau đầu bất lực trả lời là con ruột của anh, đồng thời nói với bố mẹ rằng Gia Bảo bị bệnh tim bẩm sinh, trước đó có phẫu thuật một lần nhưng không thành công vì vậy tình trạng sức khỏe không tốt lắm, đợi một thời gian nữa mới có thể mang con về gặp mặt bố mẹ.
Nguyễn Thanh Vân khóc nấc trong điện thoại, luôn miệng than thở đứa cháu bà mệnh khổ, còn nhỏ tuổi bị bệnh tật giày vò .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huỳnh Gia Phúc đau lòng thương tiếc cho cháu trai của mình so với vợ có hơn chứ không kém: “Nhà họ Huỳnh trước nay ít con cháu, bây giờ con có người nối dõi lại... Ông thở dài buồn bã không có cách nào nói tiếp nữa.
Ngực Gia Khánh khó chịu cực kì, anh nắm chặt điện thoại trong tay nói với bố mẹ lại như thể đang nói với chính mình:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố mẹ yên tâm đợi sức khỏe Gia Bảo tốt lên lại tiến hành phẫu thuật lần hai. Với tiền tài dồi dào của nhà ta con tin chắc Gia Bảo sẽ được chữa trị khỏi.”
Bằng mọi giá anh cũng sẽ cứu lấy Gia Bảo, để con trải qua một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, Gia Khánh chào tạm biệt bố mẹ, ném điện thoại lên bàn sau đó thong dong mở cửa.
Đập vào mắt là lồng ngực trần trụi bóng loáng cùng cơ bụng săn chắc. Đáng tiếc vết thương dữ tợn dài ngoằng nơi ngực trái lại phá hủy đi cảnh đẹp. Khăn tắm quấn quanh eo để lộ đôi chân thon dài, có lực. Những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, Hạ Vy ngước mắt đối diện với khuôn mặt đẹp trai, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trán, làm anh mất đi mấy phần lạnh lùng nhưng lại tăng thêm vài phần lười biếng, tùy tiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhìn đủ chưa?” Bên tại vang lên chất giọng trầm khàn ngoài ra còn ẩn chứa ý cười và trêu chọc.
Hạ Vy hoàn hồn, xấu hổ giải thích: “Tới giờ cơm trưa rồi. Tôi lên gọi anh. Tôi xuống trước đây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong biệt thự có người giúp việc nhưng Hạ Vy không quen sai bảo người khác, bèn tự thân vận động lên gọi Gia Khánh kết quả gặp đúng ngay lúc anh vừa mới tắm xong, quần áo còn chưa mặc.
Hạ Vy không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Gia Khánh nhưng hiện giờ không giống trước đây. Cô cứ có cảm giác bầu không khí xung quanh hai người ám muội sao ấy? Điều đó làm cô không được thoải mái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi Hạ Vy quay người, Gia Khánh nhanh tay kéo người vào phòng.
Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, Hạ Vy lập tức căng thẳng, rút tay ra lùi về sau mấy bước, cảnh giác: “Anh muốn làm gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giống như một con mèo đang xù lông, nhe nanh, giơ móng vuốt, Gia Khánh vốn không có ý định chọc ghẹo lại bất giác nảy sinh ý muốn trêu cô. Khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt, anh tiến lên nắm lấy bả vai ngăn cô bỏ trốn:
“Muốn làm gì? Em thấy bản thân hỏi có đó có quá mức ngốc nghếch không. Anh muốn làm gì em còn không rõ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giãy giụa tránh thoát khỏi tay Gia Khánh chạy nhanh đến cửa nhưng anh nhanh hơn một bước, vượt qua cô chặn ngay trước cửa. Cô hoang mang lùi về sau phẫn nộ: “Ban ngày ban mặt bớt giở trò lưu manh. Với lại mấy hôm nay trông anh mệt mỏi lắm mà lúc này sao không thấy?”
“ở gần em anh lập tức có tinh thần ngay, thể lực cũng dồi dào sung mãn” Gia Khánh xoa cằm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hạ Vy như muốn ăn tưới nước sống trả lời câu đầu tiên: “Ý em ban đêm thì được?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi không có ý đó.” Hạ Vy khóc không ra nước mắt, sốt ruột: “Sóc con đang đợi tôi anh mau tránh đường.”
Gia Khánh lấy xuống chiếc khăn đang vắt trên xuống ném sang, nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Lau tóc cho anh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh lướt qua người cô nhàn nhã ngồi xuống giường chờ đợi được phục vụ.
Khăn phủ lên đầu trượt xuống che đi tầm mắt, Hạ Vy lấy xuống, buồn bực vuốt lại mái tóc rồi tung. Cô cắn môi tức giận nhìn khuôn mặt gợi đòn của Gia Khánh. Một lát sau, cô chậm chạp cầm khăn đi đến đứng trước mặt anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy bắt đầu lau tóc, động tác thuần thục, cẩn thận, nhẹ nhàng, Gia Khánh không tiếp tục làm loạn, híp mắt ngồi ngoan ngoãn trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng vải ma sát vào tóc, không nhanh không chậm, động tác Hạ Vy rất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Sự buồn bã, trách móc trong giọng nói của Nguyễn Thanh Vân nhanh chóng tiêu tan mà biến thành kích động cùng hưng phấn. Tòa biệt thự này bà mua cho Gia Khánh khi con tới thành phố này sinh sống, đáng tiếc mua xong để đó, con trai chưa bao giờ đặt chân tới. Hôm nay lại phá lệ đến còn mang theo phụ nữ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ quả nhiên chưa bao giờ làm anh thất vọng, còn chưa qua một ngày động tĩnh bên đây đã lọt đến tại bà
“Phải.” Gia Khánh nhàn nhạt đáp, hiểu rõ bản thân không nói thì sớm muộn gì mẹ cũng biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nguyễn Thanh Vân tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Bạn gái của con?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.pro
Đáy mắt Gia Khánh tràn ngập ý cười dịu dàng mà ngay chính anh cũng không phát hiện ra, không chút đắn đo mà thừa nhận: “Em ấy là bạn gái của con."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây, Hạ Vy thật sự là bạn gái của anh hiện tại thì không nhưng anh có lòng tin sớm muộn cô cũng quay về bên anh.
Nguyễn Thanh Vân cười đến không thấy cả mắt, con trai bà đã gần ba mươi mà cho tới tận ngày hôm nay mới nghe chính miệng con thừa nhận: “Là con gái ông Uy? Vân Thi đúng không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù, Gia Khánh là con trai ruột do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra thế nhưng tính cách anh quá hướng nội, anh càng lớn bà lại càng không thể đoán ra tâm tư trong lòng anh. Lúc bà trông thấy đoạn clip đính hôn phát tán tràn lan trên mạng đã vô cùng sốc và bất ngờ, ngay đến cả hôn nhân trọng đại đời người cũng không thông báo với gia đình một tiếng.
Tảng đá đè nặng trong ngực mấy năm nay nay đã có thể tháo xuống, Gia Khánh độc thân nhiều năm khiến Nguyễn Thanh Vân nghi ngờ có phải con trai bà đồng tính? Bà mừng rỡ ngay lập tức gọi điện gặng hỏi nhưng kết quả con trai chỉ lạnh nhạt trả lời: “Chuyện của con bố mẹ đừng quan tâm. Tất cả là giả. Bố mẹ đừng có hành động gì khác thường mà làm hỏng kế hoạch của con. Sau này con sẽ giải thích rõ ràng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không thừa nhận cô bé đó là bạn gái của mình. Nguyễn Thanh Vân cảm thấy con trai mình trêu đùa con gái nhà người ta * vậy có phần không đúng nhưng nói thế nào cũng là con trai ruột thịt bà đành một mắt nhắm, một mắt mở.
Nguyễn Thanh Vân rất tò mò về Vân Thi nhưng con trai đã nhắc nhở nên bà không dám sai người đi điều tra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý cười trong mắt Gia Khánh biến mất không sót lại chút dấu vết nào lạnh lùng đáp: “Người phụ nữ kia không xứng. Em ấy là Hạ Vy
“Hai đứa tính khi nào kết hôn? Để mẹ có cháu bế đây?” Thấy Gia Khánh đột nhiên trở nên không vui Nguyễn Thanh Vân biết ý chuyển sang chủ đề khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện kết hôn để sau hẵng nói con..." Gia Khánh có chút ảo não. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.pro
Anh chưa nói xong hết câu Nguyễn Thanh Vân đã cắt ngang, hét ầm lên trong điện thoại: “Đừng nói với mẹ là con tự nhận Hạ Vy là bạn gái khi chưa có sự đồng ý của người ta đó nha?” Bà chuyển sang khuyên nhủ: “Con trai à, mẹ nói nghe này. Cách ép con gái nhà người ta kiểu đó chỉ đúng với trong ngôn tình thôi, ở ngoài đời con áp dụng chỉ càng khiến con bé thêm ghét con. Con học cha con xem ngày trước theo đuổi mẹ lãng mạn biết bao có ai giống con không? Chẳng biết con có phải con trai ruột bố mẹ không, cách cư xử thật thô lỗ...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh mím môi, chịu hết nổi nữa bèn lên tiếng ngắt lời: "Nhưng cháu thì có thể để bố mẹ bế trước.”
“Con nói cái gì? Mẹ có cháu nội?” Giọng Nguyễn Thanh Vân không khống chế được mà cất cao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nhếch môi đắc ý khẳng định lại một lần nữa bản thân đã có con trai.
Nguyễn Thanh Vân kích động cười to đến cả hình tượng phu nhân cũng không còn nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu dây bên kia chuyển thành giọng đàn ông so với Nguyễn Thanh Vân còn kích động hơn : “Cháu trai bố năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Gia Khánh nói rằng bốn tuổi, Nguyễn Thanh Vân liền đoạt lấy điện thoại từ tay chồng hoảng sợ hỏi rằng anh không phải bố ruột đứa bé? Có phải làm bố dượng không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh đau đầu bất lực trả lời là con ruột của anh, đồng thời nói với bố mẹ rằng Gia Bảo bị bệnh tim bẩm sinh, trước đó có phẫu thuật một lần nhưng không thành công vì vậy tình trạng sức khỏe không tốt lắm, đợi một thời gian nữa mới có thể mang con về gặp mặt bố mẹ.
Nguyễn Thanh Vân khóc nấc trong điện thoại, luôn miệng than thở đứa cháu bà mệnh khổ, còn nhỏ tuổi bị bệnh tật giày vò .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Huỳnh Gia Phúc đau lòng thương tiếc cho cháu trai của mình so với vợ có hơn chứ không kém: “Nhà họ Huỳnh trước nay ít con cháu, bây giờ con có người nối dõi lại... Ông thở dài buồn bã không có cách nào nói tiếp nữa.
Ngực Gia Khánh khó chịu cực kì, anh nắm chặt điện thoại trong tay nói với bố mẹ lại như thể đang nói với chính mình:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố mẹ yên tâm đợi sức khỏe Gia Bảo tốt lên lại tiến hành phẫu thuật lần hai. Với tiền tài dồi dào của nhà ta con tin chắc Gia Bảo sẽ được chữa trị khỏi.”
Bằng mọi giá anh cũng sẽ cứu lấy Gia Bảo, để con trải qua một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng bị gõ mấy tiếng, Gia Khánh chào tạm biệt bố mẹ, ném điện thoại lên bàn sau đó thong dong mở cửa.
Đập vào mắt là lồng ngực trần trụi bóng loáng cùng cơ bụng săn chắc. Đáng tiếc vết thương dữ tợn dài ngoằng nơi ngực trái lại phá hủy đi cảnh đẹp. Khăn tắm quấn quanh eo để lộ đôi chân thon dài, có lực. Những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, Hạ Vy ngước mắt đối diện với khuôn mặt đẹp trai, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trán, làm anh mất đi mấy phần lạnh lùng nhưng lại tăng thêm vài phần lười biếng, tùy tiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhìn đủ chưa?” Bên tại vang lên chất giọng trầm khàn ngoài ra còn ẩn chứa ý cười và trêu chọc.
Hạ Vy hoàn hồn, xấu hổ giải thích: “Tới giờ cơm trưa rồi. Tôi lên gọi anh. Tôi xuống trước đây."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong biệt thự có người giúp việc nhưng Hạ Vy không quen sai bảo người khác, bèn tự thân vận động lên gọi Gia Khánh kết quả gặp đúng ngay lúc anh vừa mới tắm xong, quần áo còn chưa mặc.
Hạ Vy không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Gia Khánh nhưng hiện giờ không giống trước đây. Cô cứ có cảm giác bầu không khí xung quanh hai người ám muội sao ấy? Điều đó làm cô không được thoải mái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi Hạ Vy quay người, Gia Khánh nhanh tay kéo người vào phòng.
Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, Hạ Vy lập tức căng thẳng, rút tay ra lùi về sau mấy bước, cảnh giác: “Anh muốn làm gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giống như một con mèo đang xù lông, nhe nanh, giơ móng vuốt, Gia Khánh vốn không có ý định chọc ghẹo lại bất giác nảy sinh ý muốn trêu cô. Khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt, anh tiến lên nắm lấy bả vai ngăn cô bỏ trốn:
“Muốn làm gì? Em thấy bản thân hỏi có đó có quá mức ngốc nghếch không. Anh muốn làm gì em còn không rõ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy giãy giụa tránh thoát khỏi tay Gia Khánh chạy nhanh đến cửa nhưng anh nhanh hơn một bước, vượt qua cô chặn ngay trước cửa. Cô hoang mang lùi về sau phẫn nộ: “Ban ngày ban mặt bớt giở trò lưu manh. Với lại mấy hôm nay trông anh mệt mỏi lắm mà lúc này sao không thấy?”
“ở gần em anh lập tức có tinh thần ngay, thể lực cũng dồi dào sung mãn” Gia Khánh xoa cằm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hạ Vy như muốn ăn tưới nước sống trả lời câu đầu tiên: “Ý em ban đêm thì được?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi không có ý đó.” Hạ Vy khóc không ra nước mắt, sốt ruột: “Sóc con đang đợi tôi anh mau tránh đường.”
Gia Khánh lấy xuống chiếc khăn đang vắt trên xuống ném sang, nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Lau tóc cho anh.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh lướt qua người cô nhàn nhã ngồi xuống giường chờ đợi được phục vụ.
Khăn phủ lên đầu trượt xuống che đi tầm mắt, Hạ Vy lấy xuống, buồn bực vuốt lại mái tóc rồi tung. Cô cắn môi tức giận nhìn khuôn mặt gợi đòn của Gia Khánh. Một lát sau, cô chậm chạp cầm khăn đi đến đứng trước mặt anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy bắt đầu lau tóc, động tác thuần thục, cẩn thận, nhẹ nhàng, Gia Khánh không tiếp tục làm loạn, híp mắt ngồi ngoan ngoãn trên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng vải ma sát vào tóc, không nhanh không chậm, động tác Hạ Vy rất
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”